Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-67
Chương 66: Không thỏa thích
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Thường Ninh đi theo Thiết Sơn đến một phòng khác.
!
Phòng này không dành cho người ngoài, vì đây nó là phòng riêng của Vương Chấn Đông. Thiết kế vô cùng xa hoa, phong cách cổ kính, khiến cho mọi người đi vào có cảm giác như là đi vào trong hoàng cung.
"Ngài Thường, thật lòng xin lỗi, tôi thật sự không biết đó chính là ngài"
!
Sau khi dẫn Thường Ninh đến căn phòng này, Thiết Sơn lại quỳ trước mặt Thường Ninh mà khóc.
"Cha nuôi của tôi sắp đến rồi, nếu ngài không tha thứ cho tôi, tôi sẽ bị quăng vào hồ cá làm thức ăn cho chúng đó!."
!
Lúc anh ta tầm muời mấy tuổi, có gây gỗ với Vương Chấn Đông, sau này Vương Chấn Đông thấy anh ta có thể đánh nhau, nên liền nhận làm con nuôi.
Đương nhiên anh ta hiểu rõ tính tình của Vương Chấn Đông, nếu bản thân hôm nay không thể xin được sự tha thứ của ngài Thường thì chắc ngày mai không còn thấy được ánh mặt trời mất.
!
Thấy một người đàn ông to lớn cục mịch khóc trước mặt mình, Thường Ninh thật sự có chút không nói nên lời.
Lúc này, Vương Quân như một con chó chết bị tha đến đây.
!
Nhìn thấy Vương Quân, Thiết Sơn vô cùng tức giận.
Anh ta cùng Vương Quân kết nghĩa, bởi vì trong một lần say rượu, Vương Quân đã nịnh nọt anh ta, dựa vào hơi men để mà kết nghĩa với nhau, chứ thật ra không hề nghiêm túc.
!
Nhưng cho dù có là anh em ruột đi nữa, anh ta cũng hận tên đó cực kỳ.
"Mẹ nó, Vương Quân, do chính mày không cẩn thận, mà còn hại ông đây, ông đây đánh chết mày!"
!
Nói xong, liền tiến lên đánh Vương Quân.
Vương Quân vừa rên vừa kêu oan không thôi, "Đại ca, cậu ta chỉ là một tên ăn hại ở rể, em và cậu ta là bạn học cũ, rõ ràng chẳng phải là nhân vật lớn gì, có phải anh nhận lầm người rồi không?"
!
"Nhận lầm con mẹ cậu, lát nữa cha nuôi đến, mày đi hỏi ông có phải nhận lầm hay không?"
Vương Quân vừa nghe thấy câu này, quên mất cảm giác đau.
!
Da đầu giật giật như muốn nổ tung.
Run rẩy chỉ vào Thường Ninh "Cậu...Cậu...Thật sự là... Ninh thiếu?"
!
"Thần phận Ninh thiếu là bí mật, mày có thể tùy tiện gọi sao?" Thiết Sơn lại tiếp tục ra đòn.
Những lời nói này xứng đáng bị đánh một trận tơi bời. Hai mắt Vương Quân tối sầm, ngất xiu ngay tại chỗ.
!
"Con mẹ nó, quá là yếu đuối rồi."
Thiết Sơn giận dữ tiếp tục đá sau chân của Vương Quân, sau đó lại quỳ trước mặt Thường Ninh
!
"Ngài Thường, ngài muốn tôi xử lý tên đó như như thế nào, tôi lập tức làm ngay!"
Thường Ninh nhìn thấy bộ dáng của Vương Quân bây giờ, liền lắc lắc đầu. "Anh đã đánh anh ta thành như thế này rồi, thôi được rồi đi thôi, bảo anh ta sau này biết giữ mồm giữ miệng lại là được!"
!
Thiết Sơn nhẹ nhàng thở phào, chỉ cần ngài Thường không tiếp tục truy cứu, mọi chuyện cũng dễ giải quyết hon.
"Ngài Thường!"
!
Đến lúc này đây, bỗng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập tiến tới.
Là Vương Chấn Đông đã đến rồi.
!
"Cha nuôi!"
Nhìn thấy Vương Chấn Đông, Thiết Sơn hoảng sợ gọi một tiếng.
!
Vương Chấn Đông sải bước đi đến, điều đầu tiên là đá một phát vào mặt Thiết Sơn.
Rầm!
!
Cái đá này thật sự mạnh, không nể tình một chút nào, Thiết Sơn ngã gục xuống, máu từ mũi miệng phun ra.
Nhưng Thiết Sơn không dám chạy trốn, thậm chí ngay cả kêu la cũng không dám.
!
"Đồ không biết phép tắc, bình thường cha dạy các con như thế nào, nhất định phải làm ăn một cách điềm đạm, không được gây chuyện thị phi, con đem lời cha nói vào tai này rồi ra tai kia à?" Vương Chấn Đông giận dữ nói.
Hai ngày trước đây ông ta không dễ dàng gì mới cải thiện được mối quan hệ với Ninh thiếu này, vậy mà hôm nay đứa con nuôi này đã phạm phải tội với Ninh thiếu.
!
Trong lòng ông muốn giết chết Thiết Sơn ngay.
Từ lần trước sau khi trải qua sự cổ phải dời đi nơi khác,
!
Vương Chấn Đông đã dặn dò rất nhiều lần người của mình, cần phải điềm đạm kiếm tiền, không được gây chuyện thị phi.
Sau đó Vương Chấn Đông quỳ gối trước mặt Thường Ninh, "Ninh thiếu, tôi thật lòng xin lỗi, là do tôi dạy dỗ không nghiêm, xin hãy thử lỗi cho tôi!"
!
Thường Ninh nhìn thoáng qua ông, "Thôi được rồi, bớt bày ra dạng này đi, việc hôm nay tôi cũng không muốn so đo nữa, nhưng ông nên nhớ kỹ, nếu còn dám làm chuyện tàn nhẫn như vậy nữa, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho ông!"
Thân thể Vương Chấn Đông khẽ run, sau đó vỗ ngực nói: "Xin Ninh thiếu yên tâm, những chuyện trái đạo đức như vậy, Vương Chấn Đông tôi cam đoan tuyệt đối sẽ không tải phạm, về sau, tôi sẽ là một thương nhân kinh đúng đắn!"
!
Sau đó ông ta nghiêm mặt, vẻ mặt cười nịnh nọt nói: "Hay là Ninh thiếu gia, ngài thu tập đoàn Hùng Phong của bọn tôi về dưới trưởng tập đoàn Chí Tôn đi.
"Ông muốn trở thành một phần của tập đoàn Chí Tôn?"
!
Vương Chấn Đông gật đầu mãnh liệt, ông ta đã nghĩ kỹ rồi, chỉ khi nào trở thành một phần của tập đoàn Chí Tôn, vậy thì mới thật sự là ôm được đùi của Thường Ninh.
Thường Ninh thản nhiên nhìn anh ta một cái, "Cũng không phải là không được, đợi anh có tư cách đã rồi chúng ta nói sau!"
!
Nói xong, anh không để ý đến Vương Chấn Đông nữa, mà ngay lập tức đi ra khỏi căn phòng như hoàng cung này.
Vương Chấn Đông đứng ở đó ngơ ngác nhìn, sau đó mới hiểu được ý nghĩ câu nói của Thường Ninh.
!
Cuối cùng ông ta bật dậy như một đứa trẻ.
Vui sướng hét to: "Nhớ kỹ nhé, sau này căn phòng này là của Ninh thiếu, gọi là Chí Tôn số một!”
!
Nếu để cho những người ở bên ngoài nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Vương Chấn Đông, chắc chắn mọi người há hốc mồm ra hết, tên tuổi Vương Chấn Đông lừng lẫy như vậy mà có thể vui sướng nhảy cẫng lên như một đứa trẻ!
Khi Thường Ninh trở lại phòng, phát hiện ra chỉ còn lại Liễu Tinh Tinh và Chung Phát, hơi sửng sốt một chút.
!
Liễu Tinh Tinh và Chung Phát cũng mau chóng đứng dậy.
"Mọi người sợ cậu sẽ liên lụy bọn họ, nói thẻ vàng trên tay cậu là nhặt được, tất cả đều bỏ chạy." Liễu Tinh Tinh nhẹ nhàng nói.
!
Thường Ninh lắc đầu, đám bạn học này. đi rồi cũng tốt, dù sao anh cũng chẳng muốn gặp lại bọn họ.
"Thường Ninh, hôm nay thật sự rất ngại, mời cậu đến đây, kết quả lại xảy ra bao nhiêu chuyện rắc rối như vậy." Sau đó Liễu Tinh Tinh cúi đầu xin lỗi với Thường Ninh.
!
Thường NInh khẽ cười, "Tinh Tinh, người cần xin lỗi phải là tôi mới đúng, sinh nhật của cậu mà tôi đã làm mọi thứ trở nên loạn hơn."
"Không, là tôi mới phải xin lỗi cậu, tôi không nên mời mấy bạn học đó đến."
!
"Vậy ý cậu là, không nên mời tôi đến à." Nhìn thấy hai người tranh nhau nói lời xin lỗi, Chung Phát không khỏi buồn cười mà trêu chọc.
"Đương nhiên là không phải." Liễu Tinh Tinh vội nói, hai má ứng đỏ lên, ngượng ngùng nói.
!
Lúc này Thường Ninh nhìn về phía Chung Phát, thấy trán Chung Phát bị chảy máu, liền nói: "Chung Phát, tôi đưa cậu đi bệnh viện."
"Vết thương nhỏ thôi, không có gì đâu, không cần đi bệnh viện, tôi tự về nhà băng bó được." Chung Phát nói với vẻ mặt bình thản.
!
Sau đó nhỏ giọng hỏi: "Cậu làm gì Vương Quân rồi?"
"Cũng không có gì to tát đâu, anh hai của anh ta đến dạy anh ta một bài học, tôi nghĩ về sau anh ta sẽ biết cách cư xử hơn." Thường Ninh nói.
!
Chung Phát gật gật đầu, "Loại người giống như vậy cần nên được dạy dỗ, nếu không thì sẽ luôn tự nghĩ bản thân tài giỏi."
"Hôm nay mọi chuyện dừng lại ở đây thôi, tôi dẫn cậu đi bệnh viện." Thường Ninh vỗ vai Chung Phát.
!
"Thật sự không cần đâu, thôi tôi đi trước đây, không làm phiền hai người nữa." Chung Phát nói xong, liền rời đi.
"Chung Phát, cậu đừng nghĩ lung tung, tôi với Tinh Tinh, cũng giống như tôi với cậu, đều là bạn học tốt." Thường Ninh kéo Chung Phát lại, nói.
!
Rõ ràng Chung Phát đã hiểu lầm gì đó.
"Đúng vậy Chung Phát, Thường Ninh đã có vợ con, hơn thế nữa anh ấy còn rất yêu thương vợ con mình, sao cậu lại nghĩ lung tung như thế?" Liễu Tinh Tinh cũng nhanh chóng giải thích.
!
Chung Phát cười ngượng ngùng, cũng tự cảm thấy bản thân mình đã nghĩ quá nhiều rồi, liền cầm lên một chai bia rồi nói, "Là tôi đã nghĩ bậy rồi, chai bia này coi như tôi tạ lỗi với hai người!"
Nói xong, cậu ta cầm chai bia mà uống.
!
Lúc này Thường Ninh liền giật chai bia lại,
"Còn uống sao? Đầu đã chảy máu đến như vậy rồi, đi bệnh viện!"
!
Lúc rời khỏi KTV.
Chung Phát nhìn thấy hai hàng người mặc đồ đen, tiễn bọn họ di.
!
Nhìn thấy anh Thiết đứng đằng sau vô cùng uy nghiêm, tất cả mọi người cung kính cúi người xuống, kính chào Thường Ninh.
Cậu ta tuy rằng không biết Vương Chấn Đông là ai, nhưng cũng có thể thấy được, người này chắc chắn là một nhân vật có địa vị.
!
Cậu ta lén nhìn qua Thường Ninh, hiện tại Thường Ninh có thân phận gì, ngay cả những người có địa vị như vậy lại phải cung kính anh, chẳng lẽ anh thật sự là Ninh thiếu kia sao?
Nhưng ngẫm nghĩ lại thì có vẻ như không thể nào, học chung nhiều năm như vậy, hoàn cảnh gia đình Thường Ninh thế nào cậu ta còn không biết sao?
!
Đi đến bệnh viện để kiểm tra.
Thấy Chung Phát không có gì đáng lo, Thường Ninh cũng an tâm được phần nào.
!
Liễu Tinh Tinh đột nhiên có điện thoại gọi tới, liền rời đi trước.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Chung Phát đột nhiên nói: "Thường Ninh à, hay là chúng ta đi uống thêm vài ly đi, lúc nãy tôi uống chưa đã."
!
Thường Ninh nhìn Chung Phát nói: “Cậu chảy máu thế này mà vẫn uống sao?"
Chung Phát cười nói. "Không sao, tôi béo mà, chút máu này có là gì."
!
Thường Ninh suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu đồng ý.
Anh cũng muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Chung Phát.
!
Nếu Chung Phát đối với anh có tình có nghĩa như vậy, anh tất nhiên nên giúp lại Chung Phát rồi.
"Tôi biết một nơi, khá là tốt, trước đây tôi đã từng làm việc ở đó!" Thường Ninh nói.
!
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Thường Ninh đi theo Thiết Sơn đến một phòng khác.
!
Phòng này không dành cho người ngoài, vì đây nó là phòng riêng của Vương Chấn Đông. Thiết kế vô cùng xa hoa, phong cách cổ kính, khiến cho mọi người đi vào có cảm giác như là đi vào trong hoàng cung.
"Ngài Thường, thật lòng xin lỗi, tôi thật sự không biết đó chính là ngài"
!
Sau khi dẫn Thường Ninh đến căn phòng này, Thiết Sơn lại quỳ trước mặt Thường Ninh mà khóc.
"Cha nuôi của tôi sắp đến rồi, nếu ngài không tha thứ cho tôi, tôi sẽ bị quăng vào hồ cá làm thức ăn cho chúng đó!."
!
Lúc anh ta tầm muời mấy tuổi, có gây gỗ với Vương Chấn Đông, sau này Vương Chấn Đông thấy anh ta có thể đánh nhau, nên liền nhận làm con nuôi.
Đương nhiên anh ta hiểu rõ tính tình của Vương Chấn Đông, nếu bản thân hôm nay không thể xin được sự tha thứ của ngài Thường thì chắc ngày mai không còn thấy được ánh mặt trời mất.
!
Thấy một người đàn ông to lớn cục mịch khóc trước mặt mình, Thường Ninh thật sự có chút không nói nên lời.
Lúc này, Vương Quân như một con chó chết bị tha đến đây.
!
Nhìn thấy Vương Quân, Thiết Sơn vô cùng tức giận.
Anh ta cùng Vương Quân kết nghĩa, bởi vì trong một lần say rượu, Vương Quân đã nịnh nọt anh ta, dựa vào hơi men để mà kết nghĩa với nhau, chứ thật ra không hề nghiêm túc.
!
Nhưng cho dù có là anh em ruột đi nữa, anh ta cũng hận tên đó cực kỳ.
"Mẹ nó, Vương Quân, do chính mày không cẩn thận, mà còn hại ông đây, ông đây đánh chết mày!"
!
Nói xong, liền tiến lên đánh Vương Quân.
Vương Quân vừa rên vừa kêu oan không thôi, "Đại ca, cậu ta chỉ là một tên ăn hại ở rể, em và cậu ta là bạn học cũ, rõ ràng chẳng phải là nhân vật lớn gì, có phải anh nhận lầm người rồi không?"
!
"Nhận lầm con mẹ cậu, lát nữa cha nuôi đến, mày đi hỏi ông có phải nhận lầm hay không?"
Vương Quân vừa nghe thấy câu này, quên mất cảm giác đau.
!
Da đầu giật giật như muốn nổ tung.
Run rẩy chỉ vào Thường Ninh "Cậu...Cậu...Thật sự là... Ninh thiếu?"
!
"Thần phận Ninh thiếu là bí mật, mày có thể tùy tiện gọi sao?" Thiết Sơn lại tiếp tục ra đòn.
Những lời nói này xứng đáng bị đánh một trận tơi bời. Hai mắt Vương Quân tối sầm, ngất xiu ngay tại chỗ.
!
"Con mẹ nó, quá là yếu đuối rồi."
Thiết Sơn giận dữ tiếp tục đá sau chân của Vương Quân, sau đó lại quỳ trước mặt Thường Ninh
!
"Ngài Thường, ngài muốn tôi xử lý tên đó như như thế nào, tôi lập tức làm ngay!"
Thường Ninh nhìn thấy bộ dáng của Vương Quân bây giờ, liền lắc lắc đầu. "Anh đã đánh anh ta thành như thế này rồi, thôi được rồi đi thôi, bảo anh ta sau này biết giữ mồm giữ miệng lại là được!"
!
Thiết Sơn nhẹ nhàng thở phào, chỉ cần ngài Thường không tiếp tục truy cứu, mọi chuyện cũng dễ giải quyết hon.
"Ngài Thường!"
!
Đến lúc này đây, bỗng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập tiến tới.
Là Vương Chấn Đông đã đến rồi.
!
"Cha nuôi!"
Nhìn thấy Vương Chấn Đông, Thiết Sơn hoảng sợ gọi một tiếng.
!
Vương Chấn Đông sải bước đi đến, điều đầu tiên là đá một phát vào mặt Thiết Sơn.
Rầm!
!
Cái đá này thật sự mạnh, không nể tình một chút nào, Thiết Sơn ngã gục xuống, máu từ mũi miệng phun ra.
Nhưng Thiết Sơn không dám chạy trốn, thậm chí ngay cả kêu la cũng không dám.
!
"Đồ không biết phép tắc, bình thường cha dạy các con như thế nào, nhất định phải làm ăn một cách điềm đạm, không được gây chuyện thị phi, con đem lời cha nói vào tai này rồi ra tai kia à?" Vương Chấn Đông giận dữ nói.
Hai ngày trước đây ông ta không dễ dàng gì mới cải thiện được mối quan hệ với Ninh thiếu này, vậy mà hôm nay đứa con nuôi này đã phạm phải tội với Ninh thiếu.
!
Trong lòng ông muốn giết chết Thiết Sơn ngay.
Từ lần trước sau khi trải qua sự cổ phải dời đi nơi khác,
!
Vương Chấn Đông đã dặn dò rất nhiều lần người của mình, cần phải điềm đạm kiếm tiền, không được gây chuyện thị phi.
Sau đó Vương Chấn Đông quỳ gối trước mặt Thường Ninh, "Ninh thiếu, tôi thật lòng xin lỗi, là do tôi dạy dỗ không nghiêm, xin hãy thử lỗi cho tôi!"
!
Thường Ninh nhìn thoáng qua ông, "Thôi được rồi, bớt bày ra dạng này đi, việc hôm nay tôi cũng không muốn so đo nữa, nhưng ông nên nhớ kỹ, nếu còn dám làm chuyện tàn nhẫn như vậy nữa, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho ông!"
Thân thể Vương Chấn Đông khẽ run, sau đó vỗ ngực nói: "Xin Ninh thiếu yên tâm, những chuyện trái đạo đức như vậy, Vương Chấn Đông tôi cam đoan tuyệt đối sẽ không tải phạm, về sau, tôi sẽ là một thương nhân kinh đúng đắn!"
!
Sau đó ông ta nghiêm mặt, vẻ mặt cười nịnh nọt nói: "Hay là Ninh thiếu gia, ngài thu tập đoàn Hùng Phong của bọn tôi về dưới trưởng tập đoàn Chí Tôn đi.
"Ông muốn trở thành một phần của tập đoàn Chí Tôn?"
!
Vương Chấn Đông gật đầu mãnh liệt, ông ta đã nghĩ kỹ rồi, chỉ khi nào trở thành một phần của tập đoàn Chí Tôn, vậy thì mới thật sự là ôm được đùi của Thường Ninh.
Thường Ninh thản nhiên nhìn anh ta một cái, "Cũng không phải là không được, đợi anh có tư cách đã rồi chúng ta nói sau!"
!
Nói xong, anh không để ý đến Vương Chấn Đông nữa, mà ngay lập tức đi ra khỏi căn phòng như hoàng cung này.
Vương Chấn Đông đứng ở đó ngơ ngác nhìn, sau đó mới hiểu được ý nghĩ câu nói của Thường Ninh.
!
Cuối cùng ông ta bật dậy như một đứa trẻ.
Vui sướng hét to: "Nhớ kỹ nhé, sau này căn phòng này là của Ninh thiếu, gọi là Chí Tôn số một!”
!
Nếu để cho những người ở bên ngoài nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Vương Chấn Đông, chắc chắn mọi người há hốc mồm ra hết, tên tuổi Vương Chấn Đông lừng lẫy như vậy mà có thể vui sướng nhảy cẫng lên như một đứa trẻ!
Khi Thường Ninh trở lại phòng, phát hiện ra chỉ còn lại Liễu Tinh Tinh và Chung Phát, hơi sửng sốt một chút.
!
Liễu Tinh Tinh và Chung Phát cũng mau chóng đứng dậy.
"Mọi người sợ cậu sẽ liên lụy bọn họ, nói thẻ vàng trên tay cậu là nhặt được, tất cả đều bỏ chạy." Liễu Tinh Tinh nhẹ nhàng nói.
!
Thường Ninh lắc đầu, đám bạn học này. đi rồi cũng tốt, dù sao anh cũng chẳng muốn gặp lại bọn họ.
"Thường Ninh, hôm nay thật sự rất ngại, mời cậu đến đây, kết quả lại xảy ra bao nhiêu chuyện rắc rối như vậy." Sau đó Liễu Tinh Tinh cúi đầu xin lỗi với Thường Ninh.
!
Thường NInh khẽ cười, "Tinh Tinh, người cần xin lỗi phải là tôi mới đúng, sinh nhật của cậu mà tôi đã làm mọi thứ trở nên loạn hơn."
"Không, là tôi mới phải xin lỗi cậu, tôi không nên mời mấy bạn học đó đến."
!
"Vậy ý cậu là, không nên mời tôi đến à." Nhìn thấy hai người tranh nhau nói lời xin lỗi, Chung Phát không khỏi buồn cười mà trêu chọc.
"Đương nhiên là không phải." Liễu Tinh Tinh vội nói, hai má ứng đỏ lên, ngượng ngùng nói.
!
Lúc này Thường Ninh nhìn về phía Chung Phát, thấy trán Chung Phát bị chảy máu, liền nói: "Chung Phát, tôi đưa cậu đi bệnh viện."
"Vết thương nhỏ thôi, không có gì đâu, không cần đi bệnh viện, tôi tự về nhà băng bó được." Chung Phát nói với vẻ mặt bình thản.
!
Sau đó nhỏ giọng hỏi: "Cậu làm gì Vương Quân rồi?"
"Cũng không có gì to tát đâu, anh hai của anh ta đến dạy anh ta một bài học, tôi nghĩ về sau anh ta sẽ biết cách cư xử hơn." Thường Ninh nói.
!
Chung Phát gật gật đầu, "Loại người giống như vậy cần nên được dạy dỗ, nếu không thì sẽ luôn tự nghĩ bản thân tài giỏi."
"Hôm nay mọi chuyện dừng lại ở đây thôi, tôi dẫn cậu đi bệnh viện." Thường Ninh vỗ vai Chung Phát.
!
"Thật sự không cần đâu, thôi tôi đi trước đây, không làm phiền hai người nữa." Chung Phát nói xong, liền rời đi.
"Chung Phát, cậu đừng nghĩ lung tung, tôi với Tinh Tinh, cũng giống như tôi với cậu, đều là bạn học tốt." Thường Ninh kéo Chung Phát lại, nói.
!
Rõ ràng Chung Phát đã hiểu lầm gì đó.
"Đúng vậy Chung Phát, Thường Ninh đã có vợ con, hơn thế nữa anh ấy còn rất yêu thương vợ con mình, sao cậu lại nghĩ lung tung như thế?" Liễu Tinh Tinh cũng nhanh chóng giải thích.
!
Chung Phát cười ngượng ngùng, cũng tự cảm thấy bản thân mình đã nghĩ quá nhiều rồi, liền cầm lên một chai bia rồi nói, "Là tôi đã nghĩ bậy rồi, chai bia này coi như tôi tạ lỗi với hai người!"
Nói xong, cậu ta cầm chai bia mà uống.
!
Lúc này Thường Ninh liền giật chai bia lại,
"Còn uống sao? Đầu đã chảy máu đến như vậy rồi, đi bệnh viện!"
!
Lúc rời khỏi KTV.
Chung Phát nhìn thấy hai hàng người mặc đồ đen, tiễn bọn họ di.
!
Nhìn thấy anh Thiết đứng đằng sau vô cùng uy nghiêm, tất cả mọi người cung kính cúi người xuống, kính chào Thường Ninh.
Cậu ta tuy rằng không biết Vương Chấn Đông là ai, nhưng cũng có thể thấy được, người này chắc chắn là một nhân vật có địa vị.
!
Cậu ta lén nhìn qua Thường Ninh, hiện tại Thường Ninh có thân phận gì, ngay cả những người có địa vị như vậy lại phải cung kính anh, chẳng lẽ anh thật sự là Ninh thiếu kia sao?
Nhưng ngẫm nghĩ lại thì có vẻ như không thể nào, học chung nhiều năm như vậy, hoàn cảnh gia đình Thường Ninh thế nào cậu ta còn không biết sao?
!
Đi đến bệnh viện để kiểm tra.
Thấy Chung Phát không có gì đáng lo, Thường Ninh cũng an tâm được phần nào.
!
Liễu Tinh Tinh đột nhiên có điện thoại gọi tới, liền rời đi trước.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Chung Phát đột nhiên nói: "Thường Ninh à, hay là chúng ta đi uống thêm vài ly đi, lúc nãy tôi uống chưa đã."
!
Thường Ninh nhìn Chung Phát nói: “Cậu chảy máu thế này mà vẫn uống sao?"
Chung Phát cười nói. "Không sao, tôi béo mà, chút máu này có là gì."
!
Thường Ninh suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu đồng ý.
Anh cũng muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Chung Phát.
!
Nếu Chung Phát đối với anh có tình có nghĩa như vậy, anh tất nhiên nên giúp lại Chung Phát rồi.
"Tôi biết một nơi, khá là tốt, trước đây tôi đã từng làm việc ở đó!" Thường Ninh nói.
!
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net