Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-64
Chương 63: Mày dám đánh tao
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Đám bạn học lập tức cảm thấy hứng thú, đều tò mò hỏi: "Nhân vật lớn kiểu gì đấy?"
Còn có một đứa khác dò hỏi thử: "Đừng bảo là anh Quân nói đến đại thống lĩnh Kiêu Long nhé?"
Những người khác cũng gật đầu, đúng thật, nhân vật lớn này mà đến Phàn Thành thì sẽ gây oanh động cả Phàn Thành cho mà coi.
Vương Quân lại cười lắc đầu, "Thống lĩnh Kiêu Long ai cũng biết cả, nhưng nhân vật lớn này, là một vị đại thiếu gia, thân phận rất huyền bí, ở Phàn Thành thì chỉ có số ít vài người biết thôi!"
Thấy anh ta nói thần bị như thể, đám bạn khẩn cấp hỏi: “Anh Quân, rốt cuộc là nhân vật lớn nào thế, anh đừng có thừa nước đục thả câu!”
Ngay cả Liễu Tinh Tinh lúc này cũng cảm thấy hơi hứng thú.
Nhưng mà cô ta cũng đang đợi đáp án, lặng lẽ liếc nhìn Thường Ninh một cái.
"Các cậu biết vì sao nhà thành lập Phàn Thành là tập đoàn Chí Tôn không?"
Thấy Liễu Tinh Tinh rất hứng thú, Vương Quân càng đắc ý hơn nữa, thế nên khoe khoang, bởi vì cái kiểu tin tức giống thế này thì thường không hỏi ra được.
Hai ngày trước anh ta cũng mới vừa biết được tin này, hơn nữa còn bị cảnh cáo là không được chọc giận nhân vật lớn do.
Bây giờ cha nuôi của đại ca anh ta, đang cố gắng nịnh bợ nhân vật lớn kia, cũng không thể làm gì sai được.
Nếu không phải do là uống nhiều chén quá nên khoe khoang, anh ta cũng thật sự không dám tùy tiện nói chuyện này ra.
Đương rằng, chủ yếu là vì đám này căn bản không tiếp xúc với cái mặt này nên anh ta không cần lo lắng sẽ ảnh hưởng đến anh ta.
"Tập đoàn Chí Tôn? Hình như có nghe qua rồi, này có liên quan gì với nhân vật lớn hà?" Có một người khó hiểu hỏi.
"Vậy cậu có biết đời trước của tập đoàn Chí Tôn là gì không?" Vương Quân cười nói.
Lâm Tiểu Nhã lập tức tiếp lời: "Em biết nè, là tập đoàn Hồ Thị!”
Nhà cô là một công ty lớn, có nghe qua ít nhiều về chuyện tập đoàn Chí Tôn, nhưng cũng không rõ lắm.
Chỉ biết là bây giờ tập đoàn Chí Tôn vô cùng lớn mạnh, đã mua được mấy các công ty lớn khác.
"Không sai, đúng là tập đoàn Hồ Thị đấy, người kia ra tay mua cả tập đoàn Hồ Thị luôn, sau đó mấy ngày sau đó phát triển thành tập đoàn Tôn Chỉ, phải nói là thông thiên luôn!"
Vương Quân sùng bái nói.
Mà Liễu Tinh Tinh nghe thấy như thế, hoàn toàn đã chứng minh được suy đoán của nội tâm mình.
Lúc mà Vương Quân nhắc tới nhân vật lớn thần bí kia, cô ta vẫn đang suy đoán rằng có phải là Thường Ninh hay không.
Nhưng bây giờ cô ta còn cần phải đoán à?
Có thể nói rằng, cô ta tận mắt chứng kiến Thường Ninh mua tập đoàn Hồ Thị như thể nào.
"Anh Quân, anh nói xem nhân vật lớn đó là ai?" Có người khẩn cấp hỏi.
Dù sao thì cuộc sống của bọn họ chỉ có một vòng luẩn quần rất ít khi nghe tới mấy việc mới mẻ này. "Bây giờ thì chỉ biết nhân vật lớn này được gọi là Ninh thiếu, mấy tin tức khác thì không ai biết cả, nhưng bối cảnh thì phải nói là khủng bố!"
Vương Quân nói xong, cũng không nhịn được nhỏ giọng nói: "Tin này anh khó lắm mới hóng được đó, nghe nói, trước đó đại thống lĩnh Kiêu Long đã phái hơn một ngàn binh lính cho Ninh thiếu, còn có mấy kiểu vũ khí hạng nặng, ngay cả trực thăng cũng điều động luôn!"
Sau khi Vương Quân nói xong liền cười đắc ý.
Cái tin tức này, anh ta thật sự là khó lắm mới nghe được, ở bên ngoài thật sự chẳng có bao nhiêu người biết, nếu hôm nay tâm tình anh ta không tốt, không khoe khoang, thì cũng sẽ không tiết lộ ra.
Đảm học sinh đầu tiên hút một hơi sau đó ổ một trận lên.
Người thành lập tập đoàn Chí Tôn thì bọn họ có thể không biết, nhưng đại thống lĩnh Kiêu Long là ai chứ, lại vì vị Ninh thiếu kia là huy động mọi người, có thể thấy rằng thân phận vị Ninh Thiếu này thật sự khủng bố đấy.
Liễu Tinh Tinh vô cùng rung động, cô ta tuy là biết vị Ninh thiếu kia là Thường Ninh, nhưng chuyện này thì cô ta không biết.
Điều này làm cho cô ta càng nghi vấn thân phận của Thường Ninh hơn.
Cô ta nhìn thoáng qua Thường Ninh, thấy Thường Ninh chẳng hề quan tâm gì đến chuyện bên này, vẫn không coi ai ra gì mà uống rượu.
Trong lòng không khỏi cảm thán, nều như để đám bạn kia biết Ninh thiếu đang ở đây, không biết họ nghĩ gì nhỉ?
Ngay lúc này Vương Quân nhìn sang Liễu Tinh Tinh, thấy cô ta nhìn kỳ vọng sang Thường Ninh, sắc mặt đã trầm xuống một chút.
Anh ta không chỉ một lần thấy Liễu Tinh Tinh nhìn thấy Thường Ninh.
Hơn nữa ảnh mắt có vẻ si mê.
Điều này làm cho anh ta tức lắm.
Cái tên phế vật này chả có gì cả, mà làm cho hoa nhớ mới không quên.
Lúc này anh ta cầm một ly rượu đi đến hướng Thường Ninh.
Đám bạn cũng nhanh chóng chạy theo,
"Thường Ninh, tên của cậu cũng có một chữ Ninh, không biết cậu có biết vị Ninh thiếu đó không?" Vương Chấn cố ý trêu tức hỏi.
Mọi người cũng bày ra vẻ mặt trêu tức, biết anh Quân đang cố tình làm nhục Thường Ninh.
Đúng là phế vật mà, anh Quân đến đây cũng cả khách khi gì cả, cũng chẳng kính rượu, nịnh nọt gì, muốn đắc tội anh Chấn à.
Đương nhiên, bọn họ cũng ít nhiều gì nhìn ra rằng Vương Quân vì Liễu Tinh Tinh mà vô duyên vô có tìm đến Thường Ninh.
Chỉ có trong lòng mà than oán thay Thường Ninh thôi.
Thường Ninh lúc ấy nâng đầu lên một tí, “Ninh thiểu mà mấy người nói là tôi đấy!"
Bầu không khí trên đoàn ghê lập tức đọng lại.
Mặt của tất cả mọi người cũng cứng lại
Ngay cả Chung Phát kế bên Thường Ninh cũng cứng đờ, bình rượu trong tay cũng suýt rớt ra.
Mà Liễu Tinh Tinh cũng không nghĩ rằng Thường Ninh sẽ nhận mình là Ninh thiếu, không khỏi có chút ngơ ngác.
“Cậu là vị Ninh thiếu đó?" Lâm Tiểu Nhã là người đầu tiên cười nhạo.
Sau đó cả đoàn ghế đều cười ồ lên.
“Ha ha.... Cái thứ mặt dày, tên mình có chữ Ninh mà dám tự nhận mình là Ninh thiếu, sao mày không nghĩ rằng chữ Ninh kia là họ Ninh xem, đồ ngu mẹ nó!"
"Mày là Ninh thiếu sao, bọn tao thật vinh dự ấy, vậy mà được uống rượu với Ninh thiếu luôn, ha ha..."
Thấy tất cả mọi người đang cười nhạo Thường Ninh, Liễu Tinh Tinh thật sự muốn đứng ra nói với mọi người rằng anh ấy thật sự là Ninh thiếu!
Nhưng cô ta lại thấy Thường Ninh nhẹ nhàng hướng về mình nhẹ nhàng lắc đầu.
Cô ta cũng chẳng dám lên tiếng.
Vương Quân cười đến mức rượu trong tay đổ ra không ít, cười không ngừng, cố lắm mới dừng cười được.
"Được, cậu nói cậu là Ninh thiếu, như vậy thì tôi sẽ kính cho cậu một ly, ly rượu này cho cậu đấy!"
Nói xong, anh ta giương ly rượu trên tay, sau đó đổ về người Thường Ninh.
"Vương Quân, anh làm gì thế?" Chung Phát lúc này nhảy dựng lên, cả giận nói: “Thường Ninh chả đặc tội gì anh, chỉ mà nói đùa thôi mà, sau mà đổ rượu vào cậu ấy thế?”
Cậu ta đương nhiên cũng không tin là Thường Ninh là vị Ninh thiếu kia, còn tưởng rằng Thường Ninh đang nói giỡn.
"Ây da, hồi nãy tôi vừa biết cậu ta là Ninh thiếu, lập tức thấy khẩn trương, nên tay hơi trượt một tí, rượu đổ ra ngoài luôn. Thật xin lỗi, thật xin lỗi, Ninh thiếu, tôi thật sự không có cố ý đâu!"
Vương Quân giả bộ không cẩn thận xong rồi xin lỗi, nhưng nụ cười trên mặt lại không dừng lại.
Mọi người cũng cố gắng nhịn cười, anh Quân ác ghê ta, bọn họ nhịn cười đến nội thương luôn.
Thưởng Ninh thản nhiên nhìn thoáng qua Vương Quân,
"Đại ca cậu là ai, gọi anh ta ra đây!"
Vừa nói xong, biểu tình mọi người cứng đờ lại.
Sau khi Vương Quân sửng sốt một chút, lập tức tức giận ngập trời, “Đồ phế vật, xem mình là Ninh thiếu thứ à, mày có tư cách gi gọi đại ca tao tới?"
Mọi người cũng thấy hơi nhát, năm sáu người cùng đứng lên.
Anh Quân cho cậu một chén rượu coi như là khách khí rồi, đừng có làm như vậy, lúc đó cả nhà cũng không về nổi.
Liễu Tinh Tinh lúc này cũng chẳng lên tiếng, nhìn biểu hiện của đảm bạn này, cô ta thật sự thất vọng.
Mà Vương Quân cũng quả đáng thật, có lẽ kiểu người như thế đáng được dạy dỗ lại thật.
Mà đám bạn này, cô ta cũng chẳng định tính tới
“Tinh Tinh, cậu xem cậu đi, không nên mời Thường Ninh đến mà, tốt lắm, bây giờ đắc tội anh Quân thì coi như xong rồi!" Lâm Tiểu Nhã nén giận nhỏ giọng nói.
“Tiểu Nhã, tớ hy vọng cậu không theo phe của Vương Quân!” Nghĩ rằng Lâm Tiểu Nhã là bạn tốt của mình, Liễu Tinh Tinh nhắc nhở một câu.
"Chẳng lẽ cậu lại muốn tớ theo phe thằng phế vật kia, nhìn thằng phế vật làm trò cười thế nào kia, người như thế tớ chẳng thèm theo!" Lâm Tiểu Nhã giận dữ.
Sa đó cô ta cũng nhắc nhớ Liễu Tinh Tinh một câu, “Tớ khuyên cậu là sau hôm nay, cắt đứt quan hệ với Thường Ninh đi, cậu ta đắc tội với anh Quân, chắc chắn là không có kết quả tốt đâu!"
Liễu Tinh Tinh âm thầm thở dài, cô ta cũng chi có thể giúp cô bạn tới đây thôi, cô ta rất thất vọng về cô bạn tốt này.
"Thường Ninh, nếu không thì, chúng ta đi thôi."
Chúng Phát lúc này kéo Thường Ninh một tí, dù sao Vương Quân rất hỗn xược, hơn nữa lại có anh em kết nghĩa là con nuôi của đại ca, bây giờ anh không tiền cũng không thế, chắc chắn không đấu lại những người đó.
Mà Thường Ninh lại càng không có khả năng đấu lại những người đó.
"Đi à? Được đi à?"
Vương Quân ác độc nói: “Hôm nay hai thằng phế vật tụi bây không quỳ xuống dập đầu với tao thì đừng có nghĩ rời khỏi nơi này!"
“Đúng thế, nhanh chóng dập đầu với anh Quân đi, nói không chừng thì anh Quân sẽ tha thứ cho tụi bây!"
Một đứa khác cũng lập tức lớn tiếng nói.
"Dập đầu với cậu ta?" Thường Ninh lạnh lùng cười, “Nó xứng à?"
"Vậy ý mày là, ông đây phải dập đầu với mày à?"
Thấy bộ dạng không dịch chuyển tí nào của Thường Ninh, Vương Quân nóng giận vô cùng.
Một thằng phế vật mà dám đến trước mặt tao giỡn, đúng là không biết sống chết!
"Cậu còn một cơ hội, gọi đại ca cậu lại đây!” Thường Ninh thản nhiên nói.
"Địt mẹ, mày giỡn mặt à, ông đây cho mày biết giỡn thế nào!"
Vương Quân tức giận trực tiếp cầm một chai bia đập lên đầu Thường Ninh.
"Thường Ninh cẩn thận!” Chung Phát kinh hô một tiếng, vội đi tới.
Choang choang!
Chai bia đánh trên đầu Chung Phát, đầu lập tức chảy máu.
Ánh mắt Thường Ninh trở nên lạnh đi.
Anh vốn không sợ Vương Quân đánh tới, còn đang định đá Vương Quân một cái, lại không ngờ rằng Chung Phát sẽ bước lên đỡ, anh cũng không thể đã được.
Anh cũng đành nhảy lên, lướt qua người Chung Phát.
"Muốn chết à!”
Sau đó trực tiếp đã một cái lên đầu gối của Vương Quân.
"A!"
Vương Quân hét lên một tiếng thảm thiết, làm cho cả người anh ta quỳ rạp xuống người Thường Ninh.
Anh ta cảm thấy giống như bị xe đụng vật, làm cho anh ta đau đớn vô cùng, hơn nữa anh ta còn nghe thấy một tiếng giòn vang lên, rõ ràng là tiếng gãy xương.
Lập tức điên lên nói: “Thường Ninh, mày dám đánh tao!”
Ba!
Đáp lại anh ta là một cái tát thật mạnh.
"Đánh mày thì làm sao, ai là người đanh trước hả? Mày là một tên hỗn xược, cũng chỉ là một thằng tiểu nhân nịnh bợ thôi, cho mày cơ hội gọi đại ca mày tới là vì bạn mày, mày đã không xem tao là bạn học mày thì tao cũng chẳng khách khí với mày đâu!”
Thường Ninh nói xong lại đạp một cước lên người Vương Quân,
Vương Quân lập tức công người như một con tôm, đau đớn lăn lộn trên đất.
Thấy một màn này, tất cả bạn học đều há hốc mồm, cổ họng không ngừng di chuyển.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Đám bạn học lập tức cảm thấy hứng thú, đều tò mò hỏi: "Nhân vật lớn kiểu gì đấy?"
Còn có một đứa khác dò hỏi thử: "Đừng bảo là anh Quân nói đến đại thống lĩnh Kiêu Long nhé?"
Những người khác cũng gật đầu, đúng thật, nhân vật lớn này mà đến Phàn Thành thì sẽ gây oanh động cả Phàn Thành cho mà coi.
Vương Quân lại cười lắc đầu, "Thống lĩnh Kiêu Long ai cũng biết cả, nhưng nhân vật lớn này, là một vị đại thiếu gia, thân phận rất huyền bí, ở Phàn Thành thì chỉ có số ít vài người biết thôi!"
Thấy anh ta nói thần bị như thể, đám bạn khẩn cấp hỏi: “Anh Quân, rốt cuộc là nhân vật lớn nào thế, anh đừng có thừa nước đục thả câu!”
Ngay cả Liễu Tinh Tinh lúc này cũng cảm thấy hơi hứng thú.
Nhưng mà cô ta cũng đang đợi đáp án, lặng lẽ liếc nhìn Thường Ninh một cái.
"Các cậu biết vì sao nhà thành lập Phàn Thành là tập đoàn Chí Tôn không?"
Thấy Liễu Tinh Tinh rất hứng thú, Vương Quân càng đắc ý hơn nữa, thế nên khoe khoang, bởi vì cái kiểu tin tức giống thế này thì thường không hỏi ra được.
Hai ngày trước anh ta cũng mới vừa biết được tin này, hơn nữa còn bị cảnh cáo là không được chọc giận nhân vật lớn do.
Bây giờ cha nuôi của đại ca anh ta, đang cố gắng nịnh bợ nhân vật lớn kia, cũng không thể làm gì sai được.
Nếu không phải do là uống nhiều chén quá nên khoe khoang, anh ta cũng thật sự không dám tùy tiện nói chuyện này ra.
Đương rằng, chủ yếu là vì đám này căn bản không tiếp xúc với cái mặt này nên anh ta không cần lo lắng sẽ ảnh hưởng đến anh ta.
"Tập đoàn Chí Tôn? Hình như có nghe qua rồi, này có liên quan gì với nhân vật lớn hà?" Có một người khó hiểu hỏi.
"Vậy cậu có biết đời trước của tập đoàn Chí Tôn là gì không?" Vương Quân cười nói.
Lâm Tiểu Nhã lập tức tiếp lời: "Em biết nè, là tập đoàn Hồ Thị!”
Nhà cô là một công ty lớn, có nghe qua ít nhiều về chuyện tập đoàn Chí Tôn, nhưng cũng không rõ lắm.
Chỉ biết là bây giờ tập đoàn Chí Tôn vô cùng lớn mạnh, đã mua được mấy các công ty lớn khác.
"Không sai, đúng là tập đoàn Hồ Thị đấy, người kia ra tay mua cả tập đoàn Hồ Thị luôn, sau đó mấy ngày sau đó phát triển thành tập đoàn Tôn Chỉ, phải nói là thông thiên luôn!"
Vương Quân sùng bái nói.
Mà Liễu Tinh Tinh nghe thấy như thế, hoàn toàn đã chứng minh được suy đoán của nội tâm mình.
Lúc mà Vương Quân nhắc tới nhân vật lớn thần bí kia, cô ta vẫn đang suy đoán rằng có phải là Thường Ninh hay không.
Nhưng bây giờ cô ta còn cần phải đoán à?
Có thể nói rằng, cô ta tận mắt chứng kiến Thường Ninh mua tập đoàn Hồ Thị như thể nào.
"Anh Quân, anh nói xem nhân vật lớn đó là ai?" Có người khẩn cấp hỏi.
Dù sao thì cuộc sống của bọn họ chỉ có một vòng luẩn quần rất ít khi nghe tới mấy việc mới mẻ này. "Bây giờ thì chỉ biết nhân vật lớn này được gọi là Ninh thiếu, mấy tin tức khác thì không ai biết cả, nhưng bối cảnh thì phải nói là khủng bố!"
Vương Quân nói xong, cũng không nhịn được nhỏ giọng nói: "Tin này anh khó lắm mới hóng được đó, nghe nói, trước đó đại thống lĩnh Kiêu Long đã phái hơn một ngàn binh lính cho Ninh thiếu, còn có mấy kiểu vũ khí hạng nặng, ngay cả trực thăng cũng điều động luôn!"
Sau khi Vương Quân nói xong liền cười đắc ý.
Cái tin tức này, anh ta thật sự là khó lắm mới nghe được, ở bên ngoài thật sự chẳng có bao nhiêu người biết, nếu hôm nay tâm tình anh ta không tốt, không khoe khoang, thì cũng sẽ không tiết lộ ra.
Đảm học sinh đầu tiên hút một hơi sau đó ổ một trận lên.
Người thành lập tập đoàn Chí Tôn thì bọn họ có thể không biết, nhưng đại thống lĩnh Kiêu Long là ai chứ, lại vì vị Ninh thiếu kia là huy động mọi người, có thể thấy rằng thân phận vị Ninh Thiếu này thật sự khủng bố đấy.
Liễu Tinh Tinh vô cùng rung động, cô ta tuy là biết vị Ninh thiếu kia là Thường Ninh, nhưng chuyện này thì cô ta không biết.
Điều này làm cho cô ta càng nghi vấn thân phận của Thường Ninh hơn.
Cô ta nhìn thoáng qua Thường Ninh, thấy Thường Ninh chẳng hề quan tâm gì đến chuyện bên này, vẫn không coi ai ra gì mà uống rượu.
Trong lòng không khỏi cảm thán, nều như để đám bạn kia biết Ninh thiếu đang ở đây, không biết họ nghĩ gì nhỉ?
Ngay lúc này Vương Quân nhìn sang Liễu Tinh Tinh, thấy cô ta nhìn kỳ vọng sang Thường Ninh, sắc mặt đã trầm xuống một chút.
Anh ta không chỉ một lần thấy Liễu Tinh Tinh nhìn thấy Thường Ninh.
Hơn nữa ảnh mắt có vẻ si mê.
Điều này làm cho anh ta tức lắm.
Cái tên phế vật này chả có gì cả, mà làm cho hoa nhớ mới không quên.
Lúc này anh ta cầm một ly rượu đi đến hướng Thường Ninh.
Đám bạn cũng nhanh chóng chạy theo,
"Thường Ninh, tên của cậu cũng có một chữ Ninh, không biết cậu có biết vị Ninh thiếu đó không?" Vương Chấn cố ý trêu tức hỏi.
Mọi người cũng bày ra vẻ mặt trêu tức, biết anh Quân đang cố tình làm nhục Thường Ninh.
Đúng là phế vật mà, anh Quân đến đây cũng cả khách khi gì cả, cũng chẳng kính rượu, nịnh nọt gì, muốn đắc tội anh Chấn à.
Đương nhiên, bọn họ cũng ít nhiều gì nhìn ra rằng Vương Quân vì Liễu Tinh Tinh mà vô duyên vô có tìm đến Thường Ninh.
Chỉ có trong lòng mà than oán thay Thường Ninh thôi.
Thường Ninh lúc ấy nâng đầu lên một tí, “Ninh thiểu mà mấy người nói là tôi đấy!"
Bầu không khí trên đoàn ghê lập tức đọng lại.
Mặt của tất cả mọi người cũng cứng lại
Ngay cả Chung Phát kế bên Thường Ninh cũng cứng đờ, bình rượu trong tay cũng suýt rớt ra.
Mà Liễu Tinh Tinh cũng không nghĩ rằng Thường Ninh sẽ nhận mình là Ninh thiếu, không khỏi có chút ngơ ngác.
“Cậu là vị Ninh thiếu đó?" Lâm Tiểu Nhã là người đầu tiên cười nhạo.
Sau đó cả đoàn ghế đều cười ồ lên.
“Ha ha.... Cái thứ mặt dày, tên mình có chữ Ninh mà dám tự nhận mình là Ninh thiếu, sao mày không nghĩ rằng chữ Ninh kia là họ Ninh xem, đồ ngu mẹ nó!"
"Mày là Ninh thiếu sao, bọn tao thật vinh dự ấy, vậy mà được uống rượu với Ninh thiếu luôn, ha ha..."
Thấy tất cả mọi người đang cười nhạo Thường Ninh, Liễu Tinh Tinh thật sự muốn đứng ra nói với mọi người rằng anh ấy thật sự là Ninh thiếu!
Nhưng cô ta lại thấy Thường Ninh nhẹ nhàng hướng về mình nhẹ nhàng lắc đầu.
Cô ta cũng chẳng dám lên tiếng.
Vương Quân cười đến mức rượu trong tay đổ ra không ít, cười không ngừng, cố lắm mới dừng cười được.
"Được, cậu nói cậu là Ninh thiếu, như vậy thì tôi sẽ kính cho cậu một ly, ly rượu này cho cậu đấy!"
Nói xong, anh ta giương ly rượu trên tay, sau đó đổ về người Thường Ninh.
"Vương Quân, anh làm gì thế?" Chung Phát lúc này nhảy dựng lên, cả giận nói: “Thường Ninh chả đặc tội gì anh, chỉ mà nói đùa thôi mà, sau mà đổ rượu vào cậu ấy thế?”
Cậu ta đương nhiên cũng không tin là Thường Ninh là vị Ninh thiếu kia, còn tưởng rằng Thường Ninh đang nói giỡn.
"Ây da, hồi nãy tôi vừa biết cậu ta là Ninh thiếu, lập tức thấy khẩn trương, nên tay hơi trượt một tí, rượu đổ ra ngoài luôn. Thật xin lỗi, thật xin lỗi, Ninh thiếu, tôi thật sự không có cố ý đâu!"
Vương Quân giả bộ không cẩn thận xong rồi xin lỗi, nhưng nụ cười trên mặt lại không dừng lại.
Mọi người cũng cố gắng nhịn cười, anh Quân ác ghê ta, bọn họ nhịn cười đến nội thương luôn.
Thưởng Ninh thản nhiên nhìn thoáng qua Vương Quân,
"Đại ca cậu là ai, gọi anh ta ra đây!"
Vừa nói xong, biểu tình mọi người cứng đờ lại.
Sau khi Vương Quân sửng sốt một chút, lập tức tức giận ngập trời, “Đồ phế vật, xem mình là Ninh thiếu thứ à, mày có tư cách gi gọi đại ca tao tới?"
Mọi người cũng thấy hơi nhát, năm sáu người cùng đứng lên.
Anh Quân cho cậu một chén rượu coi như là khách khí rồi, đừng có làm như vậy, lúc đó cả nhà cũng không về nổi.
Liễu Tinh Tinh lúc này cũng chẳng lên tiếng, nhìn biểu hiện của đảm bạn này, cô ta thật sự thất vọng.
Mà Vương Quân cũng quả đáng thật, có lẽ kiểu người như thế đáng được dạy dỗ lại thật.
Mà đám bạn này, cô ta cũng chẳng định tính tới
“Tinh Tinh, cậu xem cậu đi, không nên mời Thường Ninh đến mà, tốt lắm, bây giờ đắc tội anh Quân thì coi như xong rồi!" Lâm Tiểu Nhã nén giận nhỏ giọng nói.
“Tiểu Nhã, tớ hy vọng cậu không theo phe của Vương Quân!” Nghĩ rằng Lâm Tiểu Nhã là bạn tốt của mình, Liễu Tinh Tinh nhắc nhở một câu.
"Chẳng lẽ cậu lại muốn tớ theo phe thằng phế vật kia, nhìn thằng phế vật làm trò cười thế nào kia, người như thế tớ chẳng thèm theo!" Lâm Tiểu Nhã giận dữ.
Sa đó cô ta cũng nhắc nhớ Liễu Tinh Tinh một câu, “Tớ khuyên cậu là sau hôm nay, cắt đứt quan hệ với Thường Ninh đi, cậu ta đắc tội với anh Quân, chắc chắn là không có kết quả tốt đâu!"
Liễu Tinh Tinh âm thầm thở dài, cô ta cũng chi có thể giúp cô bạn tới đây thôi, cô ta rất thất vọng về cô bạn tốt này.
"Thường Ninh, nếu không thì, chúng ta đi thôi."
Chúng Phát lúc này kéo Thường Ninh một tí, dù sao Vương Quân rất hỗn xược, hơn nữa lại có anh em kết nghĩa là con nuôi của đại ca, bây giờ anh không tiền cũng không thế, chắc chắn không đấu lại những người đó.
Mà Thường Ninh lại càng không có khả năng đấu lại những người đó.
"Đi à? Được đi à?"
Vương Quân ác độc nói: “Hôm nay hai thằng phế vật tụi bây không quỳ xuống dập đầu với tao thì đừng có nghĩ rời khỏi nơi này!"
“Đúng thế, nhanh chóng dập đầu với anh Quân đi, nói không chừng thì anh Quân sẽ tha thứ cho tụi bây!"
Một đứa khác cũng lập tức lớn tiếng nói.
"Dập đầu với cậu ta?" Thường Ninh lạnh lùng cười, “Nó xứng à?"
"Vậy ý mày là, ông đây phải dập đầu với mày à?"
Thấy bộ dạng không dịch chuyển tí nào của Thường Ninh, Vương Quân nóng giận vô cùng.
Một thằng phế vật mà dám đến trước mặt tao giỡn, đúng là không biết sống chết!
"Cậu còn một cơ hội, gọi đại ca cậu lại đây!” Thường Ninh thản nhiên nói.
"Địt mẹ, mày giỡn mặt à, ông đây cho mày biết giỡn thế nào!"
Vương Quân tức giận trực tiếp cầm một chai bia đập lên đầu Thường Ninh.
"Thường Ninh cẩn thận!” Chung Phát kinh hô một tiếng, vội đi tới.
Choang choang!
Chai bia đánh trên đầu Chung Phát, đầu lập tức chảy máu.
Ánh mắt Thường Ninh trở nên lạnh đi.
Anh vốn không sợ Vương Quân đánh tới, còn đang định đá Vương Quân một cái, lại không ngờ rằng Chung Phát sẽ bước lên đỡ, anh cũng không thể đã được.
Anh cũng đành nhảy lên, lướt qua người Chung Phát.
"Muốn chết à!”
Sau đó trực tiếp đã một cái lên đầu gối của Vương Quân.
"A!"
Vương Quân hét lên một tiếng thảm thiết, làm cho cả người anh ta quỳ rạp xuống người Thường Ninh.
Anh ta cảm thấy giống như bị xe đụng vật, làm cho anh ta đau đớn vô cùng, hơn nữa anh ta còn nghe thấy một tiếng giòn vang lên, rõ ràng là tiếng gãy xương.
Lập tức điên lên nói: “Thường Ninh, mày dám đánh tao!”
Ba!
Đáp lại anh ta là một cái tát thật mạnh.
"Đánh mày thì làm sao, ai là người đanh trước hả? Mày là một tên hỗn xược, cũng chỉ là một thằng tiểu nhân nịnh bợ thôi, cho mày cơ hội gọi đại ca mày tới là vì bạn mày, mày đã không xem tao là bạn học mày thì tao cũng chẳng khách khí với mày đâu!”
Thường Ninh nói xong lại đạp một cước lên người Vương Quân,
Vương Quân lập tức công người như một con tôm, đau đớn lăn lộn trên đất.
Thấy một màn này, tất cả bạn học đều há hốc mồm, cổ họng không ngừng di chuyển.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net