Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-46
Chương 45
**********
Tuy rằng Trần Di nghe không hiểu có Trú Nhan là cải gì, nhưng rõ ràng cái tên rác rưởi kia đã khiến hai cậu chủ lớn mất hứng.
Bà lập tức quát Thường Ninh: "Còn không mau cút đi, Sở Nguyệt bàn chuyện với hai cậu chủ, cậu xen vào làm gì?"
Sở Sơn Hà cũng trừng mắt nhìn Thường Ninh: “Bên kia có đồ ăn thức uống, tự mình đi tìm đồ ăn đi, đừng đứng ở đây khiến người khác chướng mắt nữa!"
Thường Ninh lại không để ý đến bọn họ, nheo mắt nhìn lướt qua Lục Vũ Trầm: "Thứ này là do tôi tặng cho vo tôi, sao lại không liên quan gì đến tôi chú?"
Dáng vẻ này của anh nhất thời khiến cho Lục Vũ Trầm tức giận: “Một tên rác rưởi còn dám lên mặt trước mặt tôi, ai cho anh dũng khí đó hả?"
Sở Nguyệt cũng sợ hai bên tranh chấp quả gay gắt, suy cho cùng thì đối phương vẫn là công tử của một gia tộc lớn.
"Cậu chủ Lục, hôm nay tôi không mang thứ đó tới. Nếu có mang, tôi đưa cho anh xem thử cũng không sao cả, nhưng nó thật sự chỉ là một thứ đồ giả, vẫn mong anh lượng thứ cho!"
Lúc sau cô cũng từng tra cứu một ít tư liệu. Quả thật cây cỏ đó trông rất giống cỏ Trú Nhan, nhung lại thiếu số hiệu đặc thù. Huống chi giá của cỏ Trú Nhan chính cống lên đến mấy triệu, cho dù có tiền thì cũng khó mà mua được, sao có thể là thật được chứ.
"Được rồi, anh Vũ Trầm, tức giận với một tên rác rưởi làm gì. Thứ đó chắc chắn không phải là thật đâu, nếu không thì chị của tôi sao có thể cam tâm được chứ?" Bạch Tử Hằng thấy Sở Nguyệt ra mặt, cũng lên tiếng khuyên nhủ.
Lúc này Lục Vũ Trầm mới kìm nén sự tức giận.
Trong lòng anh ta nghĩ, cũng đúng thôi, dựa vào tên rác rưởi này, làm sao có thể mua được cỏ trú nhan chính cống chủ?
Sau đó Lục Vũ Trầm phất tay áo, đi thẳng về phía đám người có cùng cấp bậc với mình ở phía bên kia.
“Cô Sở, tính cách của anh Vũ Trầm chính là như vậy đấy, cÔ cũng đừng để ý. Trước kia anh ấy vì chị gái của tôi còn đặc biệt ra nước ngoài, tìm về một chiếc Mộng Ảo Lam Quý Nhân. Lần này lại nghe nói chị gái của tôi có hứng thú với cỏ Trú Nhan, thể nên anh ấy đã đi hỏi thăm khắp nơi."
Bạch Tử Hằng vẫn không muốn đi, cười ha hả nói với Sở Nguyệt.
Nhìn thấy thái độ của cậu ta đổi với con gái mình, vợ chồng không khỏi Sở Sơn Hà hớn hở ra mặt.
Còn Thường Ninh thì hơi nhíu mày, tiến lên một bước, nói: “Được rồi, chuyện nên nói cũng đã nói xong. Cậu chủ Bạch, bên kia còn có mấy cô gái xinh đẹp đang đợi cậu đấy." Quả thật ở bên kia có không ít thiên kim tiểu thư thinh thoảng lại liếc nhìn về phía bên này, ảnh mắt lộ rõ sự thù địch với Sở Nguyệt.
Bạch Tử Hằng trừng mắt nhìn Thường Ninh: “Chuyện của tôi không cần anh lo!"
"Cậu chủ Bạch, ngại quá, thế giới của chúng ta vốn không giống nhau, thật sự không có gi đáng để nói cả." Lúc này Sở Nguyệt mở miệng nói.
Cậu chủ của một gia tộc lớn như vậy, trên người toàn khí chất quần là áo lượt, cô thật sự không muốn tiếp xúc quá nhiều.
"Con gái à, sao con có thể nói chuyện như vậy chứ. Những người có địa vị ngang bằng với cậu chủ Bạch, con cũng có thể tiếp xúc mà." Trần Di vội vàng nói, sợ con gái đắc tội với cậu chủ Bạch.
Bạch Tử Hằng mỉm cười: “Không sai, cô cũng có thể tiếp xúc với những người có địa vị giống tôi. Nếu không bây giờ tôi đưa cô qua đó, giới thiệu mấy người bạn cho cô làm quen một chút."
"Được đấy!" Sở Nguyệt còn chưa mở miệng, Trần Di đã cướp lời.
Sở Sơn Hà cũng liều mạng gật đầu: "Con gái à, đây chính là một cơ hội tốt. Có thể kết bạn với mấy người của các gia tộc lớn, điều này rất có lợi cho sự phát triển của nhà máy chúng ta!"
Sở Nguyệt lại xoay người, ôm lấy đứa bé từ trong lòng Thường Ninh: “Ba mẹ đều đã là ông bà ngoại hết rồi đấy!"
Chẳng lẽ cô còn không hiểu trong lòng cha mẹ mình đang nghĩ gì sao. Om lấy đứa trẻ, chỉ với một câu, Sở Nguyệt đã trực tiếp chặn họng hai vợ chồng Sở Sơn Hà.
Thường Ninh càng ngày càng bội phục vợ của mình. Chỉ với một câu, sạch sẽ lưu loát.
Bạch Tử Hằng thấy thế, đương nhiên cũng không tiếp tục mặt dày mày dạn quấn lấy Sở Nguyệt. Chẳng qua cậu ta lại không hề tức giận, chính bản thân cậu ta cũng cảm thấy rất kỳ lạ.
Thấy cậu chủ Bạch đi rồi, vợ chồng Sở Sơn Hà cũng không dám niu lại, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
Họ đành trút hết bực tức lên người Thường Ninh: "Đều tại cái tên rác rưởi này, xen vào làm gì không biết?"
"Ba mẹ, nếu không nhờ tên rác rưởi là con đây, hôm nay hai người có thể tham dự buổi tiệc này sao?" Thường Ninh chỉ hỏi một câu.
Hai người lại có chút nói không nên lời.
Nhưng rất nhanh, Trần Di tiếp tục nói: “Sở Nguyệt nhà tao quen với cậu chủ nhà họ Bạch, cho dù không có mày, bọn tao cũng có thể cầu xin cậu chủ Bạch.” "Mẹ đừng có nói nữa. Con hoàn toàn không quen cậu chủ nhà họ Bạch đó, hôm nay cũng là lần đầu tiên con với anh ta gặp mặt. Nếu không có Thường Ninh, thật sự chúng ta sẽ không vào được trong này đâu!"
"Nhưng cậu chủ Bạch lại biết con. Con gái, con phải cảm thấy vinh hạnh, con có biết có bao nhiêu người muốn làm thân với nhà họ Bạch mà cũng không được không? Huống chi mẹ thấy thái độ của cậu chủ Bạch đối với con tốt một cách không bình thường ấy!"
“Lẽ nào thái độ của con đổi với Sở Nguyệt không tốt sao?" Thường Ninh nói với vẻ không phục.
Trần Di trợn trắng mắt nhìn anh: “Mày giàu bằng nhà họ Bạch sao?"
"Đương nhiên là con giàu hơn nhà họ Bạch nhiều, còn có thể lực hơn nhà họ Bạch, chỉ cần một câu nói của con, có thể khiến cho nhà họ Bạch lập tức phá sản!" Thường Ninh ngắng đầu nói.
Chuyện anh nói cũng là sự thật. Dựa vào thực lực của Chí Tôn Thần Điện, làm cho nhà họ Bạch phá sản không phải là chuyện gì đó quá khó.
Chẳng qua trước mắt anh vẫn chưa có lý do gì để làm như thể.
Trùng hợp lúc này Trần Di đang cầm một ly rượu đỏ, bà học theo dáng vẻ của những quý phu nhân có tiền kia nhấp môi thưởng rượu.
Giờ đây bà lại phun thắng một ngụm rượu lên trên người Thường Ninh, suýt chút nữa đã chết vì bị sặc rượu.
Sau khi Sở Sơn Hà cứng đờ người một lúc, cũng đi bóp cổ của Thường Ninh.
Cái tên thối tha này, lại xốc nổi nữa rồi. Anh cũng dám nói ra mấy lời như vậy, nếu bị người của nhà họ Bạch nghe thấy thì phải làm sao bây giờ?
Sở Nguyệt cũng sợ run, có điều cô đã vờ như không nghe thấy Trần Di ôm ngực vỗ hơn nửa ngày, bấy giờ mới thuận khí một chút: “Nếu mày có nhiều tiền như vậy thì lấy một triệu ra để cho tạo tiêu xài trước đị!"
Thường Ninh sờ sờ mũi, vừa mở miệng đã đòi tận một triệu, bà nằm mơ đi.
“Hừ, không lấy ra được đúng không. Sau này cứ gọi mày là đại vương da trâu đi, dù sao khoác lác cũng không cần nộp thuế, mày cứ tha hồ nói khoác đi!" Trần Di nói với vẻ khinh bỉ.
"Mày còn dám nói linh tinh mấy lời như vậy nữa, xem tao có bóp chết mày không!" Sở Sơn Hà tức giận nói.
"Con đi rửa một chút." Thường Ninh thấy trên người bị bắn rất nhiều rượu đỏ, anh cũng lười nói tiếp với bọn họ, sau khi giao con cho Sở Nguyệt, bèn đi về phía nhà vệ sinh.
"Sở Nguyệt, con cũng thấy rồi đó, loại người như vậy, con còn muốn sống cả đời với nó hả? Hay là nghe lời mẹ đi, ly hôn với tên rác rưởi này sớm, con cũng được giải thoát sớm. Người theo đuổi con xếp thành một hàng dài, chẳng lẽ con không nhìn thấy cậu chủ Bạch động lòng với con rồi sao."
Thường Ninh vừa rời đi, Trần Di lập tức bắt đầu làm công tác tư tưởng với con gái.
Dù sao bà tới buổi tiệc này để là mở mang kiến thức một chút, nhưng lại không tìm thấy người nói chuyện cùng với bà.
"Mẹ, con đã nói với mẹ rất nhiều lần rồi, con sẽ không ly hôn. Hơn nữa bây giờ tinh cảm của con với Thường Ninh cũng rất tốt, bọn con càng sẽ không ly hôn." Sở Nguyệt thật sự cảm thấy rất phiền vì mẹ cô cử luôn bảo cô ly hôn.
“Tốt? Tốt cái rắm ấy. Đến bây giờ còn chia phòng ra ngủ, thế mà nói là tình cảm tốt à? Con gái, con có thể lừa được người khác nhưng không lừa được mẹ đâu. Quyết định sớm một chút, đừng bởi vì một ngọn cỏ mà bỏ phí cả một mảnh rừng!"
Sở Nguyệt cũng lười để ý đến mẹ mình, ôm con đi đến phía trước bàn thức ăn.
Suốt một ngày, quả thật cô cảm thấy có chút đói rồi.
Lúc Sở Nguyệt đang chuẩn bị cầm một miếng bánh.
Lúc này, một bàn tay lại nhanh hơn cô một bước: “Tôi nhìn thấy miếng bánh này trước, cô dựa vào đâu mà định lấy nó?"
Chỉ thấy một thiếu nữ chắc là thiên kim tiểu thư của một nhà giàu có nào đó mặc váy Chanel, gương mặt tức giận chứa đầy sự lạnh lẽo nhìn Sở Nguyệt.
Sở Nguyệt rụt tay về, Cô cũng biết, để có thể đến được chỗ này, không cần biết là đàn ông hay phụ nữ thì đều không dễ choc.
Cô bèn nói một tiếng xin lỗi, xoay người chuẩn bị đi chỗ khác lấy đồ ăn.
“Đứng lại!"
Vị thiên kim đó lại giữ cô lại, trên mặt lộ rõ sự ghét bỏ.
"Cô có biết chỗ này là chỗ nào không? Lại còn ẵm một đứa con hoang đến đây, loại phụ nữ giống như cô sao lại có thể tham dự vào một buổi tiệc như thế này chứ?"
Thật ra vừa nãy vị thiên kim này nhìn thấy Bạch Tử Hằng trò chuyện với Sở Nguyệt một lúc lâu, trong lòng này sinh sự đố kỵ. Thừa dịp Bạch Tử Hằng bận việc rời đi, cố ý đến kiếm chuyện.
Cô ta là tiểu thư của một gia tộc đứng hạng hai trong giới thượng lưu, nằm mơ cũng muốn trở thành thiếu phu nhân nhà họ Bạch.
Nhìn thấy Bạch Tử Hằng nói chuyện say sưa với một người phụ nữ đã kết hôn, đã thế người phụ nữ đó lại còn có con, tất nhiên cô ta không thể nào nuốt trôi được cục tức này rồi.
Huống chi lúc nãy cô cũng đã hỏi thăm tên bồi bàn kia, biết đối phương chỉ là người của một gia tộc hạng ba, cô ta lại càng thêm tức giận.
Sở Nguyệt xoay người, nói: "Vị tiểu thư này, nếu tôi làm ảnh hưởng đến cô thì cho tôi xin lỗi, nhưng con tôi đã làm gì cô chưa? Tại sao cô lại mắng nó?"
Chuyện khác cô còn có thể nhịn, nhưng đứa nhỏ chính là giới hạn của cô.
Huống chi cô lại không hề trêu chọc đối phương.
Bốp!
Vị tiểu thư kia giáng thẳng một bạt tai lên mặt Sở Nguyệt: "Thứ đàn bà ti tiện như cô còn dám tranh luận nữa hả!”
Đứa nhỏ trong lòng Sở Nguyệt bị dọa đến phát khóc.
"Sao mày lại đánh con gái của tao?" Trần Di từ xa nhìn thấy cảnh này, bèn tức giận xông đến.
Sở Sơn Hà cũng theo sát phia sau, có điều lá gan của ông ta không lớn bằng Trần Di, dù rất tức giận nhưng lại không dám nói gì.
Sở Nguyệt vừa dỗ con vừa nhìn vị tiểu thư kia với vẻ tức giận:
"Sao cô lại đánh người vô lý như vậy?"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
**********
Tuy rằng Trần Di nghe không hiểu có Trú Nhan là cải gì, nhưng rõ ràng cái tên rác rưởi kia đã khiến hai cậu chủ lớn mất hứng.
Bà lập tức quát Thường Ninh: "Còn không mau cút đi, Sở Nguyệt bàn chuyện với hai cậu chủ, cậu xen vào làm gì?"
Sở Sơn Hà cũng trừng mắt nhìn Thường Ninh: “Bên kia có đồ ăn thức uống, tự mình đi tìm đồ ăn đi, đừng đứng ở đây khiến người khác chướng mắt nữa!"
Thường Ninh lại không để ý đến bọn họ, nheo mắt nhìn lướt qua Lục Vũ Trầm: "Thứ này là do tôi tặng cho vo tôi, sao lại không liên quan gì đến tôi chú?"
Dáng vẻ này của anh nhất thời khiến cho Lục Vũ Trầm tức giận: “Một tên rác rưởi còn dám lên mặt trước mặt tôi, ai cho anh dũng khí đó hả?"
Sở Nguyệt cũng sợ hai bên tranh chấp quả gay gắt, suy cho cùng thì đối phương vẫn là công tử của một gia tộc lớn.
"Cậu chủ Lục, hôm nay tôi không mang thứ đó tới. Nếu có mang, tôi đưa cho anh xem thử cũng không sao cả, nhưng nó thật sự chỉ là một thứ đồ giả, vẫn mong anh lượng thứ cho!"
Lúc sau cô cũng từng tra cứu một ít tư liệu. Quả thật cây cỏ đó trông rất giống cỏ Trú Nhan, nhung lại thiếu số hiệu đặc thù. Huống chi giá của cỏ Trú Nhan chính cống lên đến mấy triệu, cho dù có tiền thì cũng khó mà mua được, sao có thể là thật được chứ.
"Được rồi, anh Vũ Trầm, tức giận với một tên rác rưởi làm gì. Thứ đó chắc chắn không phải là thật đâu, nếu không thì chị của tôi sao có thể cam tâm được chứ?" Bạch Tử Hằng thấy Sở Nguyệt ra mặt, cũng lên tiếng khuyên nhủ.
Lúc này Lục Vũ Trầm mới kìm nén sự tức giận.
Trong lòng anh ta nghĩ, cũng đúng thôi, dựa vào tên rác rưởi này, làm sao có thể mua được cỏ trú nhan chính cống chủ?
Sau đó Lục Vũ Trầm phất tay áo, đi thẳng về phía đám người có cùng cấp bậc với mình ở phía bên kia.
“Cô Sở, tính cách của anh Vũ Trầm chính là như vậy đấy, cÔ cũng đừng để ý. Trước kia anh ấy vì chị gái của tôi còn đặc biệt ra nước ngoài, tìm về một chiếc Mộng Ảo Lam Quý Nhân. Lần này lại nghe nói chị gái của tôi có hứng thú với cỏ Trú Nhan, thể nên anh ấy đã đi hỏi thăm khắp nơi."
Bạch Tử Hằng vẫn không muốn đi, cười ha hả nói với Sở Nguyệt.
Nhìn thấy thái độ của cậu ta đổi với con gái mình, vợ chồng không khỏi Sở Sơn Hà hớn hở ra mặt.
Còn Thường Ninh thì hơi nhíu mày, tiến lên một bước, nói: “Được rồi, chuyện nên nói cũng đã nói xong. Cậu chủ Bạch, bên kia còn có mấy cô gái xinh đẹp đang đợi cậu đấy." Quả thật ở bên kia có không ít thiên kim tiểu thư thinh thoảng lại liếc nhìn về phía bên này, ảnh mắt lộ rõ sự thù địch với Sở Nguyệt.
Bạch Tử Hằng trừng mắt nhìn Thường Ninh: “Chuyện của tôi không cần anh lo!"
"Cậu chủ Bạch, ngại quá, thế giới của chúng ta vốn không giống nhau, thật sự không có gi đáng để nói cả." Lúc này Sở Nguyệt mở miệng nói.
Cậu chủ của một gia tộc lớn như vậy, trên người toàn khí chất quần là áo lượt, cô thật sự không muốn tiếp xúc quá nhiều.
"Con gái à, sao con có thể nói chuyện như vậy chứ. Những người có địa vị ngang bằng với cậu chủ Bạch, con cũng có thể tiếp xúc mà." Trần Di vội vàng nói, sợ con gái đắc tội với cậu chủ Bạch.
Bạch Tử Hằng mỉm cười: “Không sai, cô cũng có thể tiếp xúc với những người có địa vị giống tôi. Nếu không bây giờ tôi đưa cô qua đó, giới thiệu mấy người bạn cho cô làm quen một chút."
"Được đấy!" Sở Nguyệt còn chưa mở miệng, Trần Di đã cướp lời.
Sở Sơn Hà cũng liều mạng gật đầu: "Con gái à, đây chính là một cơ hội tốt. Có thể kết bạn với mấy người của các gia tộc lớn, điều này rất có lợi cho sự phát triển của nhà máy chúng ta!"
Sở Nguyệt lại xoay người, ôm lấy đứa bé từ trong lòng Thường Ninh: “Ba mẹ đều đã là ông bà ngoại hết rồi đấy!"
Chẳng lẽ cô còn không hiểu trong lòng cha mẹ mình đang nghĩ gì sao. Om lấy đứa trẻ, chỉ với một câu, Sở Nguyệt đã trực tiếp chặn họng hai vợ chồng Sở Sơn Hà.
Thường Ninh càng ngày càng bội phục vợ của mình. Chỉ với một câu, sạch sẽ lưu loát.
Bạch Tử Hằng thấy thế, đương nhiên cũng không tiếp tục mặt dày mày dạn quấn lấy Sở Nguyệt. Chẳng qua cậu ta lại không hề tức giận, chính bản thân cậu ta cũng cảm thấy rất kỳ lạ.
Thấy cậu chủ Bạch đi rồi, vợ chồng Sở Sơn Hà cũng không dám niu lại, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
Họ đành trút hết bực tức lên người Thường Ninh: "Đều tại cái tên rác rưởi này, xen vào làm gì không biết?"
"Ba mẹ, nếu không nhờ tên rác rưởi là con đây, hôm nay hai người có thể tham dự buổi tiệc này sao?" Thường Ninh chỉ hỏi một câu.
Hai người lại có chút nói không nên lời.
Nhưng rất nhanh, Trần Di tiếp tục nói: “Sở Nguyệt nhà tao quen với cậu chủ nhà họ Bạch, cho dù không có mày, bọn tao cũng có thể cầu xin cậu chủ Bạch.” "Mẹ đừng có nói nữa. Con hoàn toàn không quen cậu chủ nhà họ Bạch đó, hôm nay cũng là lần đầu tiên con với anh ta gặp mặt. Nếu không có Thường Ninh, thật sự chúng ta sẽ không vào được trong này đâu!"
"Nhưng cậu chủ Bạch lại biết con. Con gái, con phải cảm thấy vinh hạnh, con có biết có bao nhiêu người muốn làm thân với nhà họ Bạch mà cũng không được không? Huống chi mẹ thấy thái độ của cậu chủ Bạch đối với con tốt một cách không bình thường ấy!"
“Lẽ nào thái độ của con đổi với Sở Nguyệt không tốt sao?" Thường Ninh nói với vẻ không phục.
Trần Di trợn trắng mắt nhìn anh: “Mày giàu bằng nhà họ Bạch sao?"
"Đương nhiên là con giàu hơn nhà họ Bạch nhiều, còn có thể lực hơn nhà họ Bạch, chỉ cần một câu nói của con, có thể khiến cho nhà họ Bạch lập tức phá sản!" Thường Ninh ngắng đầu nói.
Chuyện anh nói cũng là sự thật. Dựa vào thực lực của Chí Tôn Thần Điện, làm cho nhà họ Bạch phá sản không phải là chuyện gì đó quá khó.
Chẳng qua trước mắt anh vẫn chưa có lý do gì để làm như thể.
Trùng hợp lúc này Trần Di đang cầm một ly rượu đỏ, bà học theo dáng vẻ của những quý phu nhân có tiền kia nhấp môi thưởng rượu.
Giờ đây bà lại phun thắng một ngụm rượu lên trên người Thường Ninh, suýt chút nữa đã chết vì bị sặc rượu.
Sau khi Sở Sơn Hà cứng đờ người một lúc, cũng đi bóp cổ của Thường Ninh.
Cái tên thối tha này, lại xốc nổi nữa rồi. Anh cũng dám nói ra mấy lời như vậy, nếu bị người của nhà họ Bạch nghe thấy thì phải làm sao bây giờ?
Sở Nguyệt cũng sợ run, có điều cô đã vờ như không nghe thấy Trần Di ôm ngực vỗ hơn nửa ngày, bấy giờ mới thuận khí một chút: “Nếu mày có nhiều tiền như vậy thì lấy một triệu ra để cho tạo tiêu xài trước đị!"
Thường Ninh sờ sờ mũi, vừa mở miệng đã đòi tận một triệu, bà nằm mơ đi.
“Hừ, không lấy ra được đúng không. Sau này cứ gọi mày là đại vương da trâu đi, dù sao khoác lác cũng không cần nộp thuế, mày cứ tha hồ nói khoác đi!" Trần Di nói với vẻ khinh bỉ.
"Mày còn dám nói linh tinh mấy lời như vậy nữa, xem tao có bóp chết mày không!" Sở Sơn Hà tức giận nói.
"Con đi rửa một chút." Thường Ninh thấy trên người bị bắn rất nhiều rượu đỏ, anh cũng lười nói tiếp với bọn họ, sau khi giao con cho Sở Nguyệt, bèn đi về phía nhà vệ sinh.
"Sở Nguyệt, con cũng thấy rồi đó, loại người như vậy, con còn muốn sống cả đời với nó hả? Hay là nghe lời mẹ đi, ly hôn với tên rác rưởi này sớm, con cũng được giải thoát sớm. Người theo đuổi con xếp thành một hàng dài, chẳng lẽ con không nhìn thấy cậu chủ Bạch động lòng với con rồi sao."
Thường Ninh vừa rời đi, Trần Di lập tức bắt đầu làm công tác tư tưởng với con gái.
Dù sao bà tới buổi tiệc này để là mở mang kiến thức một chút, nhưng lại không tìm thấy người nói chuyện cùng với bà.
"Mẹ, con đã nói với mẹ rất nhiều lần rồi, con sẽ không ly hôn. Hơn nữa bây giờ tinh cảm của con với Thường Ninh cũng rất tốt, bọn con càng sẽ không ly hôn." Sở Nguyệt thật sự cảm thấy rất phiền vì mẹ cô cử luôn bảo cô ly hôn.
“Tốt? Tốt cái rắm ấy. Đến bây giờ còn chia phòng ra ngủ, thế mà nói là tình cảm tốt à? Con gái, con có thể lừa được người khác nhưng không lừa được mẹ đâu. Quyết định sớm một chút, đừng bởi vì một ngọn cỏ mà bỏ phí cả một mảnh rừng!"
Sở Nguyệt cũng lười để ý đến mẹ mình, ôm con đi đến phía trước bàn thức ăn.
Suốt một ngày, quả thật cô cảm thấy có chút đói rồi.
Lúc Sở Nguyệt đang chuẩn bị cầm một miếng bánh.
Lúc này, một bàn tay lại nhanh hơn cô một bước: “Tôi nhìn thấy miếng bánh này trước, cô dựa vào đâu mà định lấy nó?"
Chỉ thấy một thiếu nữ chắc là thiên kim tiểu thư của một nhà giàu có nào đó mặc váy Chanel, gương mặt tức giận chứa đầy sự lạnh lẽo nhìn Sở Nguyệt.
Sở Nguyệt rụt tay về, Cô cũng biết, để có thể đến được chỗ này, không cần biết là đàn ông hay phụ nữ thì đều không dễ choc.
Cô bèn nói một tiếng xin lỗi, xoay người chuẩn bị đi chỗ khác lấy đồ ăn.
“Đứng lại!"
Vị thiên kim đó lại giữ cô lại, trên mặt lộ rõ sự ghét bỏ.
"Cô có biết chỗ này là chỗ nào không? Lại còn ẵm một đứa con hoang đến đây, loại phụ nữ giống như cô sao lại có thể tham dự vào một buổi tiệc như thế này chứ?"
Thật ra vừa nãy vị thiên kim này nhìn thấy Bạch Tử Hằng trò chuyện với Sở Nguyệt một lúc lâu, trong lòng này sinh sự đố kỵ. Thừa dịp Bạch Tử Hằng bận việc rời đi, cố ý đến kiếm chuyện.
Cô ta là tiểu thư của một gia tộc đứng hạng hai trong giới thượng lưu, nằm mơ cũng muốn trở thành thiếu phu nhân nhà họ Bạch.
Nhìn thấy Bạch Tử Hằng nói chuyện say sưa với một người phụ nữ đã kết hôn, đã thế người phụ nữ đó lại còn có con, tất nhiên cô ta không thể nào nuốt trôi được cục tức này rồi.
Huống chi lúc nãy cô cũng đã hỏi thăm tên bồi bàn kia, biết đối phương chỉ là người của một gia tộc hạng ba, cô ta lại càng thêm tức giận.
Sở Nguyệt xoay người, nói: "Vị tiểu thư này, nếu tôi làm ảnh hưởng đến cô thì cho tôi xin lỗi, nhưng con tôi đã làm gì cô chưa? Tại sao cô lại mắng nó?"
Chuyện khác cô còn có thể nhịn, nhưng đứa nhỏ chính là giới hạn của cô.
Huống chi cô lại không hề trêu chọc đối phương.
Bốp!
Vị tiểu thư kia giáng thẳng một bạt tai lên mặt Sở Nguyệt: "Thứ đàn bà ti tiện như cô còn dám tranh luận nữa hả!”
Đứa nhỏ trong lòng Sở Nguyệt bị dọa đến phát khóc.
"Sao mày lại đánh con gái của tao?" Trần Di từ xa nhìn thấy cảnh này, bèn tức giận xông đến.
Sở Sơn Hà cũng theo sát phia sau, có điều lá gan của ông ta không lớn bằng Trần Di, dù rất tức giận nhưng lại không dám nói gì.
Sở Nguyệt vừa dỗ con vừa nhìn vị tiểu thư kia với vẻ tức giận:
"Sao cô lại đánh người vô lý như vậy?"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net