Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-43
Chương: 42
**********
Người phụ trách kiểm tra thiệp mời đang chuẩn bị khiển trách Thường Ninh, thậm chi còn chuẩn bị gọi người đến đuổi Thường Ninh ra ngoài.
!
Đột nhiên, bộ đàm đeo bên hông anh ta vang lên.
Anh ta bèn vội vàng cầm lên nghe.
!
Sau đó anh ta lập tức nhìn Thường Ninh bằng ánh mắt nhiên. ngạc
"Tôi có thể đi vào rồi đúng không?" Thường Ninh bình tĩnh hỏi.
!
Người kiểm tra hoàn hồn, rồi cuống quít gật đầu: “Rất xin lỗi, ngài Thường, là tôi đã mạo muội rồi!"
Sau đó anh ta khom người, làm tư thế mời, nói: "Mời ngài vào!"
!
Cảnh tượng này không chỉ khiến cho vợ chồng Sở Sơn Hà và Sở Nguyệt trợn mắt há hốc mồm, ngay đến cả những người đang cầm thiệp mời đi đến cũng giương mắt đờ đẫn.
Bởi vì cho dù có cầm thiệp mời đến thi cũng không nhận được sự đón tiếp nồng hậu như thế.
!
"Sao vẫn còn ngây ra đó? Đi vào thôi!" Thường Ninh nhìn thấy Sở Nguyệt và cha mẹ vợ còn đang đứng thẫn thờ tại đó, anh bèn lên tiếng thúc giục.
Vợ chồng Sở Sơn Hà còn chưa kịp phản ứng lại, lúc này Sở
!
Nguyệt đã kéo bọn họ đi: “Đi vào thôi, cha mẹ!"
Mãi đến khi đi vào trong sân, vợ chồng Sở Sơn Hà vẫn còn chưa bình tĩnh lại được.
!
Sau đó họ đồng thời nhìn về phía Thường Ninh với vẻ sợ hãi.
"Thường Ninh, rốt cuộc cậu đã quen biết với nhân vật lớn nào vậy, thế nhưng có thể không cần thiệp mời mà vẫn vào được?" Sở Sơn Hà xoa xoa tay, lần đầu tiên ông ta cảm thấy kiêu ngạo như thế này.
!
Bản thân ông thật sự có thể tham dự buổi tiệc của đại soái!
Đây cũng là lần đầu tiên ông cảm thấy đứa con rể phế vật này của mình cũng không phải là quá vô dụng.
!
Tuy rằng Trần Di cũng rất kinh hãi, nhưng đưa cha mẹ vợ đến tham dự buổi tiệc của đại soái không phải là việc nên làm sao.
"Xem như lần này cậu có chút nỗ lực!" Bà lầm bầm.
!
Thường Ninh chỉ mỉm cười, ôm lấy đứa trẻ ở trong lòng Sở
Nguyệt. Sở Nguyệt không hề hỏi anh rốt cuộc anh đã thông qua mối quan hệ gi để đưa bọn họ đi vào.
!
Nhìn dáng vẻ hưng phần của cha mẹ cùng với thái độ của họ đối với Thường Ninh đã có sự thay đổi, cô cảm thấy chuyện này cũng không còn quan trọng nữa. Sở Nguyệt cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng.
Suy cho cùng Thường Ninh thật sự không hề lừa dối cô.
!
Ông cụ của nhà họ Sở và mấy người khác đã đứng ở trong sân từ lâu.
Có thể thấy có thiệp mời cũng chưa chắc có thể đi vào bên trong đại sảnh.
!
Hơn nữa cho dù đi vào được bên trong đại sảnh, mà không phải là nhân vật lớn thì cũng chưa chắc có thể gặp được đại soái Kiêu Long, càng đừng nói đến việc ở chung một phòng, cùng ăn tiệc tối với đại soái.
Người có tư cách ăn tiệc tối với đại soái Kiểu Long, đa phần đều là nhân vật lớn mà bình thường rất khó gặp được.
!
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, có thể đến tham dự bữa tiệc long trọng này, cho dù không thể đi vào bên trong đại sảnh nhưng cũng đủ để khiến cho mấy người đó cảm thấy kiêu ngạo rồi.
Còn hơn những người không lấy được thiệp mời, vô hình chung địa vị của bọn họ đã được đề cao lên không it.
!
Hơn nữa ở trong sân còn bày tiệc buffet.
Cũng thuận lợi cho việc bọn họ giao lưu, mở mang quan hệ.
!
Sau khi ông cụ Sở đi vào bên trong, nụ cười trên mặt vẫn chưa từng biến mất.
Ông kéo Thẩm Lệ, đến chào hỏi mấy ông chủ lớn mà bình thường rất khó có thể làm quen được.
!
Sở Gia Lượng và mấy hậu bối của nhà họ Sở lại càng thêm thích thủ. Ngoại trừ việc đi theo sau mông ông cụ đi làm quen với mấy ông chủ lớn ra, bọn họ còn cầm điện thoại lên chụp ảnh khắp nơi, sau đó đăng lên tin khoe với bạn bè.
"Ủa? Bọn họ làm thế nào mà vào được đây vậy?" Lúc Sở Gia Lượng cầm điện thoại lên chụp ảnh, đột nhiên nhìn thấy đám người Thường Ninh, anh ta không khỏi giật mình.
!
Tào Thu Huy và Sở Hân cũng nhìn thấy bọn họ, hai người không khỏi giật nảy mình.
Ông cụ Sở và vợ chồng Sở An Hải cũng nhìn thấy, sắc mắt thoảng biến đổi.
!
"Cái nhà rác rưởi này lại dám lén lút chuồn vào đây. Một nơi như vậy mà cũng dám lẻn vào, sẽ chết người đấy!"
Sở An Hải đen mặt nói.
!
Ông ta không tin cái nhà này không có thiệp mời mà cũng có thể đi vào đây được, chỉ có thể là lẻn vào.
Tuy rằng ông cụ không nói chuyện, nhưng rõ ràng ông cũng có suy nghĩ như vậy.
!
Sắc mặt của ông cụ lúc này vô cùng khó coi: “An Hải, con phải xử lý chuyện này cho thật tốt, đừng để bọn họ liên lụy đến chúng ta."
Bây giờ ông đang bận mở rộng quan hệ của bản thân, không rành đi xử lý chuyện này.
!
"Bố yên tâm đi, con sẽ xử lý tốt chuyện này." Sở An Hải gật đầu nói.
Sau đó ông mang theo Sở Gia Lượng đi đến trước mặt cả nhà Thường Ninh.
!
"Sở Sơn Hà, cả nhà mấy người thật to gan, không có thiệp mời cũng dám lẻn đi vào!" Lúc này Sở An Hải trầm giọng nói.
Tuy ông ta đã cố ý đè thấp âm lượng xuống, nhưng vẫn khiến cho không ít người chú ý.
!
Mọi người đều nhìn về phía bọn họ với vẻ mặt kinh ngạc.
Phải biết rằng đây chính là phủ đại soái, không có thiệp mời mà dám lẻn vào thì có thể ăn đạn bất cứ lúc nào đấy.
!
Mọi người đều đứng ra rất xa.
"Anh cả, bọn em không hề lẻn đi vào, là con rể Thường Ninh của em đưa bọn em vào." Sở Sơn Hà vội vàng giải thích.
!
“Ha, chủ hai, ai mà không biết Thường Ninh chỉ là một tên rác rưởi chứ? Anh ta nói anh ta có thể đưa các người đi vào, là có thể đưa các người đi vào sao, trên đời làm gì có chuyện như vậy?" Sở Gia Luợng cười lạnh.
"Chú có biết chuyện này rất nghiêm trọng không? Bây giờ lập tức cút về thì may ra còn kịp, nếu không bị người của phủ đại soái phát hiện ra, thì sẽ kéo mấy người đi rồi bắn chết đấy!" Sở An Hải nghiêm mặt nói.
!
"Là con rể của em mang bọn em đi vào, lúc nó đi vào vốn không cần phải đưa thiệp mời!" Trần Di chống nạnh nói.
Hôm nay khó khăn lắm mới được nở mày nở mặt một lần, lại bị nói là lẻn vào, sao bà có thể nhịn được cục tức này chứ.
!
“Em dâu có cái gì để chứng minh con rể nhà em thật sự có bản lĩnh này không?" Lúc này Kim Tú Quyên cũng chống nạnh. Vốn dĩ mối quan hệ chị em dâu của hai người họ trước nay đã không hề hòa hợp, cả hai ai cũng ra bộ dáng không chịu yếu thế.
"Chuyện này thì cần gì phải chứng minh, lúc nãy có rất nhiều người tận mắt chứng kiến, dù sao bọn em cũng đã vào đây một cách quang minh chính đại!" Trần Di ưỡn ngực nói.
!
"Tôi mặc kệ mấy người đi vào bằng cách nào, bây giờ thì mau cút đi!" Sở An Hải không kiên nhẫn quát lớn một tiếng.
Ông cụ đang mở rộng quan hệ cho người trong nhà. Ông cũng muốn nhân cơ hội này để mở rộng một chút quan hệ của bản thân. Không cần biết cái nhà này có lẻn vào hay không, ông cụ cũng không muốn nhìn thấy bọn họ, thật sự là gia đình Sở Sơn Hà khiến ông cảm thấy rất chướng mắt.
!
Bị ông ta quát như thế, Sở Sơn Hà có chút không dám mở miệng.
Nói thế nào thì Trần Di cũng hơi sợ người anh cả này, sắc mặt của bà cũng thay đổi đôi chút.
!
"Bác cả, chuyện này bác không đúng rồi. Chúng tôi vào đây một cách quang minh chính đại, bác dựa vào đâu mà đuổi chúng tôi đi? Lại có tư cách gi mà đuổi chủng tôi đi chứ?" Lúc này Thường Ninh đứng ra nói.
Sở An Hải tức giận nhìn anh: “Dựa vào một tên rác rưởi như mày mà cũng dám nói chuyện như vậy với tao? Huống chi mày có bản lĩnh đấy sao?!"
!
"Bác cả, bác có thể nói gì đó có lý hơn được không? Chúng tôi đi vào cũng không hề làm phiền đến nhà bác, tại sao bác lại muốn đuổi chúng tôi đi?" Lúc này Sở Nguyệt cũng mở miệng nói.
"Cả nhà các người đúng là muốn làm loạn đây mà! Gia Lượng. con đi gọi người của phủ đại soái đến, cứ nói có người lẻn vào đây!" Sở An Hải tức giận đến cực điểm, kêu Sở Gia Lượng đi gọi người tới.
!
Thường Ninh lắc đầu: “Bác cả, tôi khuyên bạn tốt nhất không nên làm như vậy!
"Tên nhãi ranh, đến nước này rồi mà vẫn còn dám ra vẻ! Nơi này là phủ đại soái, ra vẻ cho lắm rồi mày sẽ không thừa nhận nổi kết quả đâu!" Sở Gia Lượng nhìn dáng vẻ này của Thường Ninh, cũng tức giận cuc kỳ.
!
Có điều ngay lúc anh ta muốn đi gọi người của phủ đại soái đến.
“Có chuyện gì vậy?" Đúng lúc này, một viên sĩ quan dẫn theo mấy binh sĩ vừa hay đi ngang qua, bọn họ nghe thấy động tĩnh bèn đi tới.
!
"Lâm phó quan!"
Lập tức có người nhận ra thân phận của vị sĩ quan này.
!
Đấy chính là phó quan thân tín của đại soái Kiêu Long - Lâm phó quan.
Tất cả mọi người bắt đầu hành lễ với Lâm phó quan.
!
Tuy không thể nhìn thấy đại soái Kiêu Long, nhưng nhìn thấy Lâm phó quan, cũng đã khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
Cha con Sở An Hải càng không dám qua loa, vội vàng khom lưng chào hỏi Lâm phó quan, thâm chí nét mặt còn cực kỳ nịnh nọt.
!
Sở Sơn Hà và Trần Di cũng hoảng hốt, bọn họ vội vàng hành lễ cùng với mọi người.
Sở Nguyệt cũng hoảng hốt cúi đầu xuống. Nhân vật có cấp bậc như vậy, cô thật sự mới gặp được lần đầu, trong lòng cũng rất lo lắng.
!
Chỉ có Thường Ninh vẫn đứng im không nhúc nhích.
Vợ chồng Sở Sơn Hà ngước ánh mắt lên nhìn Thường Ninh, thấy anh không hề động đậy một chút nào, cả hai tức khắc bị dọa đến mức giật nảy mình.
!
Tên rác rưởi này lại xốc nổi nữa hả? Đây là Lâm phó quan đó, còn không mau hành lễ đi.
Sở Nguyệt cũng lặng lẽ kéo tay Thường Ninh một chút, nhưng anh vẫn bất động như cũ.
!
Đương nhiên cha con Sở An Hải cũng nhìn thấy cảnh này, nhất thời bọn họ không khỏi cười ha ha ở trong lòng.
Tên ngốc này, đến cả Lâm phó quan cũng dám không để vào mắt. Sợ rằng không cần bọn họ phải ra tay, kế tiếp chắc chắn cũng sẽ bị đuổi ra ngoài thôi.
!
Mà mấy người khác cũng hoàn toàn cạn lời, tên nhãi này rốt cuộc là ai? Có biết phép tắc không vậy, không biết thì chạy đến đây góp vui làm gì.
Tất cả đều lặng lẽ kéo giãn khoảng cách với Thường Ninh. Lúc này Lâm phó quan nhìn về phía Thường Ninh, anh ta hơi bĩu môi. Hình như đại soái cũng không hề nhắc đến chuyện người này sẽ đến đây.
!
Có lẽ tạm thời anh ta sẽ không để tâm đến Thường Ninh.
Ánh mắt sắc bén nhìn về phía cha con Sở An Hải.
!
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại cãi nhau vậy?"
"Là anh ta, không, là cả nhà anh ta không có thiệp mời, lén lút chuồn vào trong này!" Sở Gia Lượng vội vàng chỉ về phía đám Thường Ninh và Sở Nguyệt.
!
"Lâm phó quan, nói ra thì bọn họ cũng là người của nhà họ Sở chúng tôi, nhưng tôi ủng hộ Lâm phó quan xử lý theo phép công. Việc xử lý bọn họ thể nào, nhà họ Sở chúng tôi cũng sẽ không có một câu oán thán!" Sở An Hải nói với vẻ hiên ngang lẫm liệt.
"Xử lý theo phép công?" Lâm phó quan thản nhiên nhìn về phía cha con nhà họ Sở này: “Vậy thì tôi sẽ xử lý theo phép công!"
!
Sau đó anh ta vẫy tay, nói: “Đuổi một nhà ba người này ra bên ngoài!"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
!
**********
Người phụ trách kiểm tra thiệp mời đang chuẩn bị khiển trách Thường Ninh, thậm chi còn chuẩn bị gọi người đến đuổi Thường Ninh ra ngoài.
!
Đột nhiên, bộ đàm đeo bên hông anh ta vang lên.
Anh ta bèn vội vàng cầm lên nghe.
!
Sau đó anh ta lập tức nhìn Thường Ninh bằng ánh mắt nhiên. ngạc
"Tôi có thể đi vào rồi đúng không?" Thường Ninh bình tĩnh hỏi.
!
Người kiểm tra hoàn hồn, rồi cuống quít gật đầu: “Rất xin lỗi, ngài Thường, là tôi đã mạo muội rồi!"
Sau đó anh ta khom người, làm tư thế mời, nói: "Mời ngài vào!"
!
Cảnh tượng này không chỉ khiến cho vợ chồng Sở Sơn Hà và Sở Nguyệt trợn mắt há hốc mồm, ngay đến cả những người đang cầm thiệp mời đi đến cũng giương mắt đờ đẫn.
Bởi vì cho dù có cầm thiệp mời đến thi cũng không nhận được sự đón tiếp nồng hậu như thế.
!
"Sao vẫn còn ngây ra đó? Đi vào thôi!" Thường Ninh nhìn thấy Sở Nguyệt và cha mẹ vợ còn đang đứng thẫn thờ tại đó, anh bèn lên tiếng thúc giục.
Vợ chồng Sở Sơn Hà còn chưa kịp phản ứng lại, lúc này Sở
!
Nguyệt đã kéo bọn họ đi: “Đi vào thôi, cha mẹ!"
Mãi đến khi đi vào trong sân, vợ chồng Sở Sơn Hà vẫn còn chưa bình tĩnh lại được.
!
Sau đó họ đồng thời nhìn về phía Thường Ninh với vẻ sợ hãi.
"Thường Ninh, rốt cuộc cậu đã quen biết với nhân vật lớn nào vậy, thế nhưng có thể không cần thiệp mời mà vẫn vào được?" Sở Sơn Hà xoa xoa tay, lần đầu tiên ông ta cảm thấy kiêu ngạo như thế này.
!
Bản thân ông thật sự có thể tham dự buổi tiệc của đại soái!
Đây cũng là lần đầu tiên ông cảm thấy đứa con rể phế vật này của mình cũng không phải là quá vô dụng.
!
Tuy rằng Trần Di cũng rất kinh hãi, nhưng đưa cha mẹ vợ đến tham dự buổi tiệc của đại soái không phải là việc nên làm sao.
"Xem như lần này cậu có chút nỗ lực!" Bà lầm bầm.
!
Thường Ninh chỉ mỉm cười, ôm lấy đứa trẻ ở trong lòng Sở
Nguyệt. Sở Nguyệt không hề hỏi anh rốt cuộc anh đã thông qua mối quan hệ gi để đưa bọn họ đi vào.
!
Nhìn dáng vẻ hưng phần của cha mẹ cùng với thái độ của họ đối với Thường Ninh đã có sự thay đổi, cô cảm thấy chuyện này cũng không còn quan trọng nữa. Sở Nguyệt cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng.
Suy cho cùng Thường Ninh thật sự không hề lừa dối cô.
!
Ông cụ của nhà họ Sở và mấy người khác đã đứng ở trong sân từ lâu.
Có thể thấy có thiệp mời cũng chưa chắc có thể đi vào bên trong đại sảnh.
!
Hơn nữa cho dù đi vào được bên trong đại sảnh, mà không phải là nhân vật lớn thì cũng chưa chắc có thể gặp được đại soái Kiêu Long, càng đừng nói đến việc ở chung một phòng, cùng ăn tiệc tối với đại soái.
Người có tư cách ăn tiệc tối với đại soái Kiểu Long, đa phần đều là nhân vật lớn mà bình thường rất khó gặp được.
!
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, có thể đến tham dự bữa tiệc long trọng này, cho dù không thể đi vào bên trong đại sảnh nhưng cũng đủ để khiến cho mấy người đó cảm thấy kiêu ngạo rồi.
Còn hơn những người không lấy được thiệp mời, vô hình chung địa vị của bọn họ đã được đề cao lên không it.
!
Hơn nữa ở trong sân còn bày tiệc buffet.
Cũng thuận lợi cho việc bọn họ giao lưu, mở mang quan hệ.
!
Sau khi ông cụ Sở đi vào bên trong, nụ cười trên mặt vẫn chưa từng biến mất.
Ông kéo Thẩm Lệ, đến chào hỏi mấy ông chủ lớn mà bình thường rất khó có thể làm quen được.
!
Sở Gia Lượng và mấy hậu bối của nhà họ Sở lại càng thêm thích thủ. Ngoại trừ việc đi theo sau mông ông cụ đi làm quen với mấy ông chủ lớn ra, bọn họ còn cầm điện thoại lên chụp ảnh khắp nơi, sau đó đăng lên tin khoe với bạn bè.
"Ủa? Bọn họ làm thế nào mà vào được đây vậy?" Lúc Sở Gia Lượng cầm điện thoại lên chụp ảnh, đột nhiên nhìn thấy đám người Thường Ninh, anh ta không khỏi giật mình.
!
Tào Thu Huy và Sở Hân cũng nhìn thấy bọn họ, hai người không khỏi giật nảy mình.
Ông cụ Sở và vợ chồng Sở An Hải cũng nhìn thấy, sắc mắt thoảng biến đổi.
!
"Cái nhà rác rưởi này lại dám lén lút chuồn vào đây. Một nơi như vậy mà cũng dám lẻn vào, sẽ chết người đấy!"
Sở An Hải đen mặt nói.
!
Ông ta không tin cái nhà này không có thiệp mời mà cũng có thể đi vào đây được, chỉ có thể là lẻn vào.
Tuy rằng ông cụ không nói chuyện, nhưng rõ ràng ông cũng có suy nghĩ như vậy.
!
Sắc mặt của ông cụ lúc này vô cùng khó coi: “An Hải, con phải xử lý chuyện này cho thật tốt, đừng để bọn họ liên lụy đến chúng ta."
Bây giờ ông đang bận mở rộng quan hệ của bản thân, không rành đi xử lý chuyện này.
!
"Bố yên tâm đi, con sẽ xử lý tốt chuyện này." Sở An Hải gật đầu nói.
Sau đó ông mang theo Sở Gia Lượng đi đến trước mặt cả nhà Thường Ninh.
!
"Sở Sơn Hà, cả nhà mấy người thật to gan, không có thiệp mời cũng dám lẻn đi vào!" Lúc này Sở An Hải trầm giọng nói.
Tuy ông ta đã cố ý đè thấp âm lượng xuống, nhưng vẫn khiến cho không ít người chú ý.
!
Mọi người đều nhìn về phía bọn họ với vẻ mặt kinh ngạc.
Phải biết rằng đây chính là phủ đại soái, không có thiệp mời mà dám lẻn vào thì có thể ăn đạn bất cứ lúc nào đấy.
!
Mọi người đều đứng ra rất xa.
"Anh cả, bọn em không hề lẻn đi vào, là con rể Thường Ninh của em đưa bọn em vào." Sở Sơn Hà vội vàng giải thích.
!
“Ha, chủ hai, ai mà không biết Thường Ninh chỉ là một tên rác rưởi chứ? Anh ta nói anh ta có thể đưa các người đi vào, là có thể đưa các người đi vào sao, trên đời làm gì có chuyện như vậy?" Sở Gia Luợng cười lạnh.
"Chú có biết chuyện này rất nghiêm trọng không? Bây giờ lập tức cút về thì may ra còn kịp, nếu không bị người của phủ đại soái phát hiện ra, thì sẽ kéo mấy người đi rồi bắn chết đấy!" Sở An Hải nghiêm mặt nói.
!
"Là con rể của em mang bọn em đi vào, lúc nó đi vào vốn không cần phải đưa thiệp mời!" Trần Di chống nạnh nói.
Hôm nay khó khăn lắm mới được nở mày nở mặt một lần, lại bị nói là lẻn vào, sao bà có thể nhịn được cục tức này chứ.
!
“Em dâu có cái gì để chứng minh con rể nhà em thật sự có bản lĩnh này không?" Lúc này Kim Tú Quyên cũng chống nạnh. Vốn dĩ mối quan hệ chị em dâu của hai người họ trước nay đã không hề hòa hợp, cả hai ai cũng ra bộ dáng không chịu yếu thế.
"Chuyện này thì cần gì phải chứng minh, lúc nãy có rất nhiều người tận mắt chứng kiến, dù sao bọn em cũng đã vào đây một cách quang minh chính đại!" Trần Di ưỡn ngực nói.
!
"Tôi mặc kệ mấy người đi vào bằng cách nào, bây giờ thì mau cút đi!" Sở An Hải không kiên nhẫn quát lớn một tiếng.
Ông cụ đang mở rộng quan hệ cho người trong nhà. Ông cũng muốn nhân cơ hội này để mở rộng một chút quan hệ của bản thân. Không cần biết cái nhà này có lẻn vào hay không, ông cụ cũng không muốn nhìn thấy bọn họ, thật sự là gia đình Sở Sơn Hà khiến ông cảm thấy rất chướng mắt.
!
Bị ông ta quát như thế, Sở Sơn Hà có chút không dám mở miệng.
Nói thế nào thì Trần Di cũng hơi sợ người anh cả này, sắc mặt của bà cũng thay đổi đôi chút.
!
"Bác cả, chuyện này bác không đúng rồi. Chúng tôi vào đây một cách quang minh chính đại, bác dựa vào đâu mà đuổi chúng tôi đi? Lại có tư cách gi mà đuổi chủng tôi đi chứ?" Lúc này Thường Ninh đứng ra nói.
Sở An Hải tức giận nhìn anh: “Dựa vào một tên rác rưởi như mày mà cũng dám nói chuyện như vậy với tao? Huống chi mày có bản lĩnh đấy sao?!"
!
"Bác cả, bác có thể nói gì đó có lý hơn được không? Chúng tôi đi vào cũng không hề làm phiền đến nhà bác, tại sao bác lại muốn đuổi chúng tôi đi?" Lúc này Sở Nguyệt cũng mở miệng nói.
"Cả nhà các người đúng là muốn làm loạn đây mà! Gia Lượng. con đi gọi người của phủ đại soái đến, cứ nói có người lẻn vào đây!" Sở An Hải tức giận đến cực điểm, kêu Sở Gia Lượng đi gọi người tới.
!
Thường Ninh lắc đầu: “Bác cả, tôi khuyên bạn tốt nhất không nên làm như vậy!
"Tên nhãi ranh, đến nước này rồi mà vẫn còn dám ra vẻ! Nơi này là phủ đại soái, ra vẻ cho lắm rồi mày sẽ không thừa nhận nổi kết quả đâu!" Sở Gia Lượng nhìn dáng vẻ này của Thường Ninh, cũng tức giận cuc kỳ.
!
Có điều ngay lúc anh ta muốn đi gọi người của phủ đại soái đến.
“Có chuyện gì vậy?" Đúng lúc này, một viên sĩ quan dẫn theo mấy binh sĩ vừa hay đi ngang qua, bọn họ nghe thấy động tĩnh bèn đi tới.
!
"Lâm phó quan!"
Lập tức có người nhận ra thân phận của vị sĩ quan này.
!
Đấy chính là phó quan thân tín của đại soái Kiêu Long - Lâm phó quan.
Tất cả mọi người bắt đầu hành lễ với Lâm phó quan.
!
Tuy không thể nhìn thấy đại soái Kiêu Long, nhưng nhìn thấy Lâm phó quan, cũng đã khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
Cha con Sở An Hải càng không dám qua loa, vội vàng khom lưng chào hỏi Lâm phó quan, thâm chí nét mặt còn cực kỳ nịnh nọt.
!
Sở Sơn Hà và Trần Di cũng hoảng hốt, bọn họ vội vàng hành lễ cùng với mọi người.
Sở Nguyệt cũng hoảng hốt cúi đầu xuống. Nhân vật có cấp bậc như vậy, cô thật sự mới gặp được lần đầu, trong lòng cũng rất lo lắng.
!
Chỉ có Thường Ninh vẫn đứng im không nhúc nhích.
Vợ chồng Sở Sơn Hà ngước ánh mắt lên nhìn Thường Ninh, thấy anh không hề động đậy một chút nào, cả hai tức khắc bị dọa đến mức giật nảy mình.
!
Tên rác rưởi này lại xốc nổi nữa hả? Đây là Lâm phó quan đó, còn không mau hành lễ đi.
Sở Nguyệt cũng lặng lẽ kéo tay Thường Ninh một chút, nhưng anh vẫn bất động như cũ.
!
Đương nhiên cha con Sở An Hải cũng nhìn thấy cảnh này, nhất thời bọn họ không khỏi cười ha ha ở trong lòng.
Tên ngốc này, đến cả Lâm phó quan cũng dám không để vào mắt. Sợ rằng không cần bọn họ phải ra tay, kế tiếp chắc chắn cũng sẽ bị đuổi ra ngoài thôi.
!
Mà mấy người khác cũng hoàn toàn cạn lời, tên nhãi này rốt cuộc là ai? Có biết phép tắc không vậy, không biết thì chạy đến đây góp vui làm gì.
Tất cả đều lặng lẽ kéo giãn khoảng cách với Thường Ninh. Lúc này Lâm phó quan nhìn về phía Thường Ninh, anh ta hơi bĩu môi. Hình như đại soái cũng không hề nhắc đến chuyện người này sẽ đến đây.
!
Có lẽ tạm thời anh ta sẽ không để tâm đến Thường Ninh.
Ánh mắt sắc bén nhìn về phía cha con Sở An Hải.
!
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại cãi nhau vậy?"
"Là anh ta, không, là cả nhà anh ta không có thiệp mời, lén lút chuồn vào trong này!" Sở Gia Lượng vội vàng chỉ về phía đám Thường Ninh và Sở Nguyệt.
!
"Lâm phó quan, nói ra thì bọn họ cũng là người của nhà họ Sở chúng tôi, nhưng tôi ủng hộ Lâm phó quan xử lý theo phép công. Việc xử lý bọn họ thể nào, nhà họ Sở chúng tôi cũng sẽ không có một câu oán thán!" Sở An Hải nói với vẻ hiên ngang lẫm liệt.
"Xử lý theo phép công?" Lâm phó quan thản nhiên nhìn về phía cha con nhà họ Sở này: “Vậy thì tôi sẽ xử lý theo phép công!"
!
Sau đó anh ta vẫy tay, nói: “Đuổi một nhà ba người này ra bên ngoài!"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
!