Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-31
Chương 30: Hội nghị nhà họ Sở.
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
"Tại sao tôi không được ngồi?” Thường Ninh hơi nhướng một bên lông mày lên hỏi.
!
Người tên Sở Gia Lượng này là cháu đích tôn của chi trưởng nhà họ Sở, là người được ông cụ coi trọng nhất, nhưng mà một chút lễ độ cũng không có.
Thật ra thi thường ngày mọi người rất it khi chạm mặt nhau, nhưng mỗi lần gặp là cử như có thù oán với nhau vậy, thích châm chọc khiêu khích, cố ý nhằm vào.
!
"Đương nhiên anh không được ngồi, đàn ông con trai chỉ biết nhà, cũng không làm bất cứ chuyện gì để cống hiến cho gia tộc thì làm gì có tư cách để ngồi ở đây chứ. Chỗ này đương nhiên chỉ có anh Gia Lương mới có thể ngồi!" Vẻ mặt mấy tiểu bối đầy sự khinh bỉ và nói.
"Cho dù tôi không làm gì cống hiến cho gia tộc, nhưng những năm gần đây Sở Nguyệt cũng giúp gia tộc buôn bản và còn lời không ít tiền, vậy thì dựa vào cái gì mà tôi không được ngồi ở đây chứ?" Thường Ninh có hơi không phục, nói.
!
"Anh nói Sở Nguyệt?" Sở Gia Lương nở nụ cười: "Công ty trên tay cô ta sắp sụp đổ rồi, đây chính là công hiến cho gia tộc đây sao, da mặt của nhà các anh đúng là đủ dày đấy!”
Thường Ninh còn muốn tranh luận hai câu thì lúc này truyền đến giọng nói tức giận của Sở Sơn Hà.
!
"Còn không mau ngậm miệng lại! Mất thể diện, vị trí trung tâm cậu cũng dám tới gần?"
Sở Nguyệt cũng kéo Thường Ninh một cái: "Ngồi bên chỗ ba mẹ đi, đi."
!
Tuy rằng lời Sở Gia Lượng nói khiến cho cô vô cùng không vui, nhưng cô chẳng muốn đi tranh luận.
Cô biết rất rõ tính cách của người anh họ này của mình, bạn càng tranh luận với anh ta thi anh ta càng hăng.
!
Thường Ninh cũng sợ làm con sợ, nên chẳng muốn so đo với những người này.
Anh đi cùng Sở Nguyệt vào chỗ vợ chồng Sở Sơn Hà, rồi tim chỗ ngồi xuống.
!
Vợ chồng Sở Sơn Hà đều quay mặt đi, dường như liếc mắt nhìn Thường Ninh cũng có thể làm cho bọn họ mất mặt.
Tuy rằng Thường Ninh không muốn so đo, nhưng không có nghĩa là nhóm người Sở Gia Lượng kia chịu bỏ qua cho
!
Thường Ninh.
Bây giờ ông cụ còn chưa đi ra, bọn họ đang có hơi nhàm chán.
!
Họ cố ý đi tới cùng nhau.
“Sở Nguyệt, mặt của em là bị sao vậy? Có người ức hiếp em
!
à, nói với anh, ai bắt nạt em hả, anh sẽ thay em giải quyết!" Sở Gia Lượng nhìn thấy mặt Sở Nguyệt có hơi sưng, anh ta giống như phát hiện ra một chuyện thú vị nào đó. Trước đó vợ chồng Sở Sơn Hà thật sự là không quá chủ ý, nhưng lúc này nghe thấy lời Sở Gia Lượng vừa nói, họ cũng phát hiện mặt Sở Nguyệt có hơi sưng.
"Sở Nguyệt, rốt cuộc là có chuyện gì xày ra với mặt con vậy? Sao ngay cả tay cũng bị thương rồi?"
!
Lúc Trần Di muốn bắt lấy tay Sở Nguyệt hỏi, thì lại phát hiện tay mà Sở Nguyệt đang giấu trong tay áo cũng bị thương, lập tức “lộc cộc" một cái đứng lên.
Bà chỉ vào Thường Ninh giận dữ hỏi: "Nói với mẹ, có phải cái ke dụng này ức hiếp con đúng không?"
!
Sở Sơn Hà cũng đứng lên, muốn đi nắm cổ áo Thường Ninh.
"Ba mẹ, chuyện này không liên quan đến Thường Ninh!" Sở Nguyệt vội vàng ngăn cản nói.
!
"Chuyện này không liên quan cậu ta, vậy thì đã xảy ra chuyện gi?" Mặc dù Trần Di là kẻ xu nịnh và xấu tính, nhưng người bà quan tâm nhất là đứa con gái này, nếu ai bắt nạt con gái của bà, bà có thể liều mạng với người đó.
"Thật ra cũng không có gì, chỉ là gặp một người phụ nữ điên, Thường Ninh đã giúp con giải quyết xong." Sở Nguyệt vội vàng nói.
!
"Cậu ta giúp con giải quyết xong?"
Đừng nói vợ chồng Sở Sơn Hà không tin, tất cả những người đang hóng hớt cũng không tin.
!
Thường Ninh sờ lên cái mũi, anh không ngờ Sở Nguyệt sẽ nói ra chuyện hôm nay,
Về phần người khác có tin hay không, anh hoàn toàn không quan tâm.
!
Quan trọng là, bây giờ vợ đã thật sự bắt đầu giúp anh nói chuyện.
Sở Gia Lượng có hơi khó hiểu nhìn thoáng qua Sở Nguyệt, thế nhưng bình thường người em họ này của anh ta rất ghét bỏ cái tên vô dụng kia, sao bây giờ nhìn lại thấy hai người này thật sự giống như một đôi vợ chồng.
!
"Quả là không hổ là con rể điển hình của nhà họ Sở chúng ta, không chỉ có thể ôm con làm nội trợ, mà còn có thể giúp vợ mình giải quyết vấn đề. Uầy, con rể nhà họ Sở mấy anh cần phải học tập một chút đó nha.” Lúc này anh ta trêu chọc nói.
Mọi người cười to một trận, học ôm con về nhà làm nội trợ sao?
!
Vợ chồng Sở Sơn Hà càng thêm ước gì có thể tìm được một cái lỗ để chui vào, đã sắp không còn mặt mt nhìn người nữa rồi.
"Cậu chủ Tào đến!"
!
Đúng lúc này, truyền đến một tiếng kêu to đầy hãnh diện.
Lúc này, em họ Sở Nguyệt và ngay cả em gái của Sở Gia Lượng tên Sở Hân cũng vội vàng đứng lên, gương mặt kiêu ngạo bước nhanh đến đón tiếp.
!
Bởi vì cậu chủ Tào là chồng chưa cưới của cô, cũng là một cậu chủ của một gia tộc lớn của Phàn Thành.
Nếu nhà họ Tào so với nhà họ Sở thì nhà họ Tào hơn một chút, vì nhà họ Tào đã chạm vào cánh cửa của gia tộc hạng hai rồi.
!
Vi vậy việc hôn nhân này, ông cụ nhà họ Sở rất coi trọng.
Sở Gia Lượng cũng vội vàng dẫn người nghênh đón.
!
"Thu Huy, anh đã đến rồi!"
"Hôm nay là hội nghị gia tộc của nhà họ Sở, tôi cũng được xem là một thành viên của nhà họ Sở nền đương nhiên phải tới tham gia rồi. Hơn nữa, ông nội còn tự mình gọi điện thoại cho tôi."
!
Tào Thu Huy mặc một bộ Au phục Versace, tóc được chải chuốt cần thận, dáng vẻ có khí phách.
Tất cả mọi người của nhà họ Sở đều tán dương, đây mới là hình tượng con rể tốt nhất trong lý tưởng của nhà họ Sở.
!
Trần Di nhìn qua Thường Ninh, ăn mặc bần hàn không tính, còn đeo một cái túi vải quá cũ, ôm đứa nhỏ ngồi ở chỗ kia, tựa như đi chạy nạn.
Đều là con rể nhà họ Sở, người này so với người ta, quả thật là tức chết người mà!
!
"Cô gái này là?" Sở Gia Lượng chỉ vào một cô gái bên cạnh Tào Thu Huy.
Cô gái kia mặc quần bò bó sát người, phối với một áo sơ-mi trắng, hợp mốt có sức hút, đẹp vô cùng, chi là thoạt nhin có hơi lạnh lùng, kiêu căng.
!
“Em họ của tôi, Y Tử Hà, trong nhà mở hãng đồ cổ làm bằng ngọc.”
Tào Thu Huy giới thiệu nói, sau đó nhảy mắt với Sở Gia Lượng không ngừng.
!
Sở Gia Lượng cũng nhanh chóng hiểu ý, trước đó anh ta đã nhờ Tào Thu Huy giới thiệu cho anh ta một cô bạn gái, không ngờ em rể này còn thật sự đặt ở trong lòng.
Anh ta bèn vội vàng đưa tay ra, muốn làm quen với Y Tử Hà.
!
Kết quả Y Tử Hà chỉ nhà nhạt nhìn anh ta một cái, sau đó đi cùng Sở Hân tìm chỗ ngồi rồi ngồi.
“Đủa em họ này của tôi khá lạnh lùng cao ngạo, anh có thể theo đuổi được hay không thì phải nhìn bản lĩnh của anh rồi."
!
Tào Thu Huy vỗ vỗ bả vai Sở Gia Lượng cười nói.
Sở Gia Lượng ra vẻ cực kỳ có lòng tin: "Yên tâm đi, Thu Huy, tôi sẽ không để cho anh thất vọng.”
!
Sau đó anh vội vàng đi khoe khoang.
Trong lúc Tào Thu Huy đi tới vô tình quét mắt nhìn Sở Nguyệt một vòng.
!
Sau đó rất có phong độ đi qua lên tiếng chào hỏi.
Thật ra thì ở trong suy nghĩ của anh ta thi anh ta càng hợp ý Sở Nguyệt hơn, tuy dáng dấp Sở Hân không tệ nhưng so sánh với Sở Nguyệt thì còn kém tới cách xa vạn dặm, đáng tiếc Sở Nguyệt đã kết hôn, và cô còn có đứa nhỏ.
!
“Anh chính là chồng của Sở Nguyệt? Mọi người đều là con rể nhà họ Sở, sau này nên giúp đỡ nhau nhiều chút nhé." Sa giao thiệp bắt chuyện với Sở Nguyệt xong, anh ta giống như cười mà không phải cuoi nói với Thường Ninh.
Một nhân vật giống như nữ thần thể này mà lại có thể gả cho một kẻ vô dụng thể này, nghĩ tới điều này trong lòng anh ta cũng rất không thoải mái.
!
"Thu Huy, không được trò chuyện với loại người này, mặt mũi nhà họ Sở chúng tôi đều bị người nhà này làm mất hết, đừng dính đến xui xẻo!" Lúc này Sở Hân tới đây trợn mắt với một nhà Sở Nguyệt rồi nói.
"Con bé Hân này, cái gì gọi là mặt mũi nhà họ Sở bị người một nhà chúng tôi làm mất hết?” Trần Di lập tức đứng lên không bỏ qua.
!
"Chẳng lẽ không đúng sao? Chưa lập gia đình đã sinh con, đã làm mất hết sạch nề nếp gia đình nhà họ Sở rồi, người làm mẹ như dì còn không biết xấu hổ nói."
Trần Di tức giận vô cùng, đang muốn nổi giận.
!
Thì Sở Sơn Hà vội vàng kéo bà một cái: "Được rồi được rồi, đó là con gái của nhà anh cả, mau ngồi xuống đi."
Ông ngoại trừ trời sinh sợ hãi ông cụ ra thì còn khá sợ hãi anh cả của mình từ nhỏ.
!
“Ông cũng là phế vật, người ta đã chỉ vào mũi nhà chúng ta mắng rồi mà ông còn không dám lên tiếng. Trong nhà có một phế vật lớn, một cái phế vật nhỏ, kiếp trước tôi đã tạo nghiệt gì mà đến nhà này chịu tội chứ!”
Trần Di tức giận đến muốn khóc, nhưng mà bà cũng biết không đắc tội nổi những người của anh cả.
!
Gương mặt Sở Nguyệt cũng tương đối không tốt, nhưng mà cô không lên tiếng, ngón tay nắm chặt góc áo.
Thường Ninh hơi không nhìn nổi nữa rồi, nói như thế nào anh đều không quan tâm, nhưng đụng đến vợ của anh thì quá đáng rồi.
!
Đang lúc anh đứng lên muốn mắng Sở Hân hai câu thi tay bị một bàn tay lạnh như băng keo lại.
Cũng là Sở Nguyệt, trong mắt cô hơi ảnh lên nước mắt rơm rớm, đang lắc đầu với anh.
!
Anh cũng thở dài, ngồi xuống một lần nữa.
Cũng ngay lúc này, cuối cùng ông cụ Sở cũng kéo một người phụ nữ xinh đẹp ra sân...
!
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
"Tại sao tôi không được ngồi?” Thường Ninh hơi nhướng một bên lông mày lên hỏi.
!
Người tên Sở Gia Lượng này là cháu đích tôn của chi trưởng nhà họ Sở, là người được ông cụ coi trọng nhất, nhưng mà một chút lễ độ cũng không có.
Thật ra thi thường ngày mọi người rất it khi chạm mặt nhau, nhưng mỗi lần gặp là cử như có thù oán với nhau vậy, thích châm chọc khiêu khích, cố ý nhằm vào.
!
"Đương nhiên anh không được ngồi, đàn ông con trai chỉ biết nhà, cũng không làm bất cứ chuyện gì để cống hiến cho gia tộc thì làm gì có tư cách để ngồi ở đây chứ. Chỗ này đương nhiên chỉ có anh Gia Lương mới có thể ngồi!" Vẻ mặt mấy tiểu bối đầy sự khinh bỉ và nói.
"Cho dù tôi không làm gì cống hiến cho gia tộc, nhưng những năm gần đây Sở Nguyệt cũng giúp gia tộc buôn bản và còn lời không ít tiền, vậy thì dựa vào cái gì mà tôi không được ngồi ở đây chứ?" Thường Ninh có hơi không phục, nói.
!
"Anh nói Sở Nguyệt?" Sở Gia Lương nở nụ cười: "Công ty trên tay cô ta sắp sụp đổ rồi, đây chính là công hiến cho gia tộc đây sao, da mặt của nhà các anh đúng là đủ dày đấy!”
Thường Ninh còn muốn tranh luận hai câu thì lúc này truyền đến giọng nói tức giận của Sở Sơn Hà.
!
"Còn không mau ngậm miệng lại! Mất thể diện, vị trí trung tâm cậu cũng dám tới gần?"
Sở Nguyệt cũng kéo Thường Ninh một cái: "Ngồi bên chỗ ba mẹ đi, đi."
!
Tuy rằng lời Sở Gia Lượng nói khiến cho cô vô cùng không vui, nhưng cô chẳng muốn đi tranh luận.
Cô biết rất rõ tính cách của người anh họ này của mình, bạn càng tranh luận với anh ta thi anh ta càng hăng.
!
Thường Ninh cũng sợ làm con sợ, nên chẳng muốn so đo với những người này.
Anh đi cùng Sở Nguyệt vào chỗ vợ chồng Sở Sơn Hà, rồi tim chỗ ngồi xuống.
!
Vợ chồng Sở Sơn Hà đều quay mặt đi, dường như liếc mắt nhìn Thường Ninh cũng có thể làm cho bọn họ mất mặt.
Tuy rằng Thường Ninh không muốn so đo, nhưng không có nghĩa là nhóm người Sở Gia Lượng kia chịu bỏ qua cho
!
Thường Ninh.
Bây giờ ông cụ còn chưa đi ra, bọn họ đang có hơi nhàm chán.
!
Họ cố ý đi tới cùng nhau.
“Sở Nguyệt, mặt của em là bị sao vậy? Có người ức hiếp em
!
à, nói với anh, ai bắt nạt em hả, anh sẽ thay em giải quyết!" Sở Gia Lượng nhìn thấy mặt Sở Nguyệt có hơi sưng, anh ta giống như phát hiện ra một chuyện thú vị nào đó. Trước đó vợ chồng Sở Sơn Hà thật sự là không quá chủ ý, nhưng lúc này nghe thấy lời Sở Gia Lượng vừa nói, họ cũng phát hiện mặt Sở Nguyệt có hơi sưng.
"Sở Nguyệt, rốt cuộc là có chuyện gì xày ra với mặt con vậy? Sao ngay cả tay cũng bị thương rồi?"
!
Lúc Trần Di muốn bắt lấy tay Sở Nguyệt hỏi, thì lại phát hiện tay mà Sở Nguyệt đang giấu trong tay áo cũng bị thương, lập tức “lộc cộc" một cái đứng lên.
Bà chỉ vào Thường Ninh giận dữ hỏi: "Nói với mẹ, có phải cái ke dụng này ức hiếp con đúng không?"
!
Sở Sơn Hà cũng đứng lên, muốn đi nắm cổ áo Thường Ninh.
"Ba mẹ, chuyện này không liên quan đến Thường Ninh!" Sở Nguyệt vội vàng ngăn cản nói.
!
"Chuyện này không liên quan cậu ta, vậy thì đã xảy ra chuyện gi?" Mặc dù Trần Di là kẻ xu nịnh và xấu tính, nhưng người bà quan tâm nhất là đứa con gái này, nếu ai bắt nạt con gái của bà, bà có thể liều mạng với người đó.
"Thật ra cũng không có gì, chỉ là gặp một người phụ nữ điên, Thường Ninh đã giúp con giải quyết xong." Sở Nguyệt vội vàng nói.
!
"Cậu ta giúp con giải quyết xong?"
Đừng nói vợ chồng Sở Sơn Hà không tin, tất cả những người đang hóng hớt cũng không tin.
!
Thường Ninh sờ lên cái mũi, anh không ngờ Sở Nguyệt sẽ nói ra chuyện hôm nay,
Về phần người khác có tin hay không, anh hoàn toàn không quan tâm.
!
Quan trọng là, bây giờ vợ đã thật sự bắt đầu giúp anh nói chuyện.
Sở Gia Lượng có hơi khó hiểu nhìn thoáng qua Sở Nguyệt, thế nhưng bình thường người em họ này của anh ta rất ghét bỏ cái tên vô dụng kia, sao bây giờ nhìn lại thấy hai người này thật sự giống như một đôi vợ chồng.
!
"Quả là không hổ là con rể điển hình của nhà họ Sở chúng ta, không chỉ có thể ôm con làm nội trợ, mà còn có thể giúp vợ mình giải quyết vấn đề. Uầy, con rể nhà họ Sở mấy anh cần phải học tập một chút đó nha.” Lúc này anh ta trêu chọc nói.
Mọi người cười to một trận, học ôm con về nhà làm nội trợ sao?
!
Vợ chồng Sở Sơn Hà càng thêm ước gì có thể tìm được một cái lỗ để chui vào, đã sắp không còn mặt mt nhìn người nữa rồi.
"Cậu chủ Tào đến!"
!
Đúng lúc này, truyền đến một tiếng kêu to đầy hãnh diện.
Lúc này, em họ Sở Nguyệt và ngay cả em gái của Sở Gia Lượng tên Sở Hân cũng vội vàng đứng lên, gương mặt kiêu ngạo bước nhanh đến đón tiếp.
!
Bởi vì cậu chủ Tào là chồng chưa cưới của cô, cũng là một cậu chủ của một gia tộc lớn của Phàn Thành.
Nếu nhà họ Tào so với nhà họ Sở thì nhà họ Tào hơn một chút, vì nhà họ Tào đã chạm vào cánh cửa của gia tộc hạng hai rồi.
!
Vi vậy việc hôn nhân này, ông cụ nhà họ Sở rất coi trọng.
Sở Gia Lượng cũng vội vàng dẫn người nghênh đón.
!
"Thu Huy, anh đã đến rồi!"
"Hôm nay là hội nghị gia tộc của nhà họ Sở, tôi cũng được xem là một thành viên của nhà họ Sở nền đương nhiên phải tới tham gia rồi. Hơn nữa, ông nội còn tự mình gọi điện thoại cho tôi."
!
Tào Thu Huy mặc một bộ Au phục Versace, tóc được chải chuốt cần thận, dáng vẻ có khí phách.
Tất cả mọi người của nhà họ Sở đều tán dương, đây mới là hình tượng con rể tốt nhất trong lý tưởng của nhà họ Sở.
!
Trần Di nhìn qua Thường Ninh, ăn mặc bần hàn không tính, còn đeo một cái túi vải quá cũ, ôm đứa nhỏ ngồi ở chỗ kia, tựa như đi chạy nạn.
Đều là con rể nhà họ Sở, người này so với người ta, quả thật là tức chết người mà!
!
"Cô gái này là?" Sở Gia Lượng chỉ vào một cô gái bên cạnh Tào Thu Huy.
Cô gái kia mặc quần bò bó sát người, phối với một áo sơ-mi trắng, hợp mốt có sức hút, đẹp vô cùng, chi là thoạt nhin có hơi lạnh lùng, kiêu căng.
!
“Em họ của tôi, Y Tử Hà, trong nhà mở hãng đồ cổ làm bằng ngọc.”
Tào Thu Huy giới thiệu nói, sau đó nhảy mắt với Sở Gia Lượng không ngừng.
!
Sở Gia Lượng cũng nhanh chóng hiểu ý, trước đó anh ta đã nhờ Tào Thu Huy giới thiệu cho anh ta một cô bạn gái, không ngờ em rể này còn thật sự đặt ở trong lòng.
Anh ta bèn vội vàng đưa tay ra, muốn làm quen với Y Tử Hà.
!
Kết quả Y Tử Hà chỉ nhà nhạt nhìn anh ta một cái, sau đó đi cùng Sở Hân tìm chỗ ngồi rồi ngồi.
“Đủa em họ này của tôi khá lạnh lùng cao ngạo, anh có thể theo đuổi được hay không thì phải nhìn bản lĩnh của anh rồi."
!
Tào Thu Huy vỗ vỗ bả vai Sở Gia Lượng cười nói.
Sở Gia Lượng ra vẻ cực kỳ có lòng tin: "Yên tâm đi, Thu Huy, tôi sẽ không để cho anh thất vọng.”
!
Sau đó anh vội vàng đi khoe khoang.
Trong lúc Tào Thu Huy đi tới vô tình quét mắt nhìn Sở Nguyệt một vòng.
!
Sau đó rất có phong độ đi qua lên tiếng chào hỏi.
Thật ra thì ở trong suy nghĩ của anh ta thi anh ta càng hợp ý Sở Nguyệt hơn, tuy dáng dấp Sở Hân không tệ nhưng so sánh với Sở Nguyệt thì còn kém tới cách xa vạn dặm, đáng tiếc Sở Nguyệt đã kết hôn, và cô còn có đứa nhỏ.
!
“Anh chính là chồng của Sở Nguyệt? Mọi người đều là con rể nhà họ Sở, sau này nên giúp đỡ nhau nhiều chút nhé." Sa giao thiệp bắt chuyện với Sở Nguyệt xong, anh ta giống như cười mà không phải cuoi nói với Thường Ninh.
Một nhân vật giống như nữ thần thể này mà lại có thể gả cho một kẻ vô dụng thể này, nghĩ tới điều này trong lòng anh ta cũng rất không thoải mái.
!
"Thu Huy, không được trò chuyện với loại người này, mặt mũi nhà họ Sở chúng tôi đều bị người nhà này làm mất hết, đừng dính đến xui xẻo!" Lúc này Sở Hân tới đây trợn mắt với một nhà Sở Nguyệt rồi nói.
"Con bé Hân này, cái gì gọi là mặt mũi nhà họ Sở bị người một nhà chúng tôi làm mất hết?” Trần Di lập tức đứng lên không bỏ qua.
!
"Chẳng lẽ không đúng sao? Chưa lập gia đình đã sinh con, đã làm mất hết sạch nề nếp gia đình nhà họ Sở rồi, người làm mẹ như dì còn không biết xấu hổ nói."
Trần Di tức giận vô cùng, đang muốn nổi giận.
!
Thì Sở Sơn Hà vội vàng kéo bà một cái: "Được rồi được rồi, đó là con gái của nhà anh cả, mau ngồi xuống đi."
Ông ngoại trừ trời sinh sợ hãi ông cụ ra thì còn khá sợ hãi anh cả của mình từ nhỏ.
!
“Ông cũng là phế vật, người ta đã chỉ vào mũi nhà chúng ta mắng rồi mà ông còn không dám lên tiếng. Trong nhà có một phế vật lớn, một cái phế vật nhỏ, kiếp trước tôi đã tạo nghiệt gì mà đến nhà này chịu tội chứ!”
Trần Di tức giận đến muốn khóc, nhưng mà bà cũng biết không đắc tội nổi những người của anh cả.
!
Gương mặt Sở Nguyệt cũng tương đối không tốt, nhưng mà cô không lên tiếng, ngón tay nắm chặt góc áo.
Thường Ninh hơi không nhìn nổi nữa rồi, nói như thế nào anh đều không quan tâm, nhưng đụng đến vợ của anh thì quá đáng rồi.
!
Đang lúc anh đứng lên muốn mắng Sở Hân hai câu thi tay bị một bàn tay lạnh như băng keo lại.
Cũng là Sở Nguyệt, trong mắt cô hơi ảnh lên nước mắt rơm rớm, đang lắc đầu với anh.
!
Anh cũng thở dài, ngồi xuống một lần nữa.
Cũng ngay lúc này, cuối cùng ông cụ Sở cũng kéo một người phụ nữ xinh đẹp ra sân...
!
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net