Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-23
Chương 22:Tự anh nhìn rồi làm đi
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Chị Hồng khẽ giật mình, cô không biết sao thằng nhóc này có sức mạnh.
!
Bi Hầu đã sớm không kiềm chế được: “Chị Hồng, còn nói lời vô ích với nó làm gì, thằng nhãi này nhất định là đang giả vờ giả vịt, trực tiếp đánh cho tàn phế rồi nói tiếp!”
Sở Nguyệt nghe xong, sắc mặt tái nhợt.
!
Hiện tại đã có thêm hơn mười người rồi, cô không tin Thường Ninh càng thêm lợi hại để có thể đối phó bọn họ.
Trong lòng cô vô cùng nôn nóng.
!
Thể nhưng cô thấy vẻ mặt Thường Ninh lại bình tĩnh.
Không thể không ngơ ngác một chút, chẳng lẽ anh thật sự có cách đối phó những người này hay sao.
!
Vì sao cô có cảm giác càng ngày càng có hơi xa lạ người chồng này rồi.
Hoặc có thể là cho tới tận bây giờ cô cũng chưa từng hiểu được người chồng này.
!
Lúc này Thường Ninh dùng vẻ mặt trêu đùa nói với chị Hồng rằng: "Tôi khuyên cô tốt nhất là gọi Vương Chẩn Đông tới, nếu không thì cô sẽ phải hối hận!"
“Hối hận?"
!
Nhìn bộ dạng này của Thường Ninh, chị Hồng thật sự đã nổi giận: "Tôi thấy người hối hận phải là anh!"
Ngay khi cô phất tay chuẩn bị để cho những bảo vệ kia tiến lên.
!
"Dừng tay!"
Nghe thấy giọng nói này, cổ tay Tế Hồng run lên.
!
Bởi vì giọng nói này đối với cô là đã quả quen thuộc rồi.
Bi Hầu thấy giọng nói này, cũng run lên.
!
Đồng thời, gã cũng càng thêm đắc ý.
Anh họ Vương Chấn Đông của gã đã đến, thằng nhãi ranh này sẽ càng thêm chết chắc rồi!
!
Nhưng mà chuyện đầu tiên khiến cho tất cả mọi người bất ngờ chính là sau khi Vương Chấn Đông xuất hiện.
Anh ta lại có thể bước nhanh để chạy tới chỗ Thường Ninh.
!
Sau đó cảnh tượng xảy ra làm bọn họ chấn động kinh sợ tới mức cải cằm muốn rớt xuống.
Chỉ thấy Vương Chấn Đông khom người với Thường Ninh một góc dưới chín mươi độ: "Ngài Thường, không ngờ ngài sẽ đại giá quang lâm, thật lòng xin lỗi, là tôi sơ suất!"
!
Nhìn thấy thái độ cung kính đó của gã cư xử với Thường Ninh, cả đám người chị Hồng đều sợ tới ngắn người.
Bọn Thi Hưởng Minh và Lý Phi Phi cũng nhanh chóng ngây người. Sở Nguyệt ngơ ngác nhìn mọi chuyện trước mắt, cảm thấy có hơi
!
khó tin.
Và hình như thằng nhỏ trong ngực cô cũng còn chút ấn tượng với Vương Chấn Đông, người xấu kia lại tới nữa rồi.
!
Đứa bé quơ quơ nắm tay nhỏ, tựa như muốn đánh cái người buổi sáng dọa cậu bé khóc,
Bi Hầu ngây người cả buổi, nói lớn tiếng với giọng điệu không thể tưởng tượng nổi: "Anh họ, có phải anh nhận làm người rồi không, anh ta chính là một kẻ vô dụng ở rể, sao anh lại khách khi với anh ta như vậy chứ?"
!
Vương Chấn Đông quét đường một ngày, cả người mệt mỏi, đau nhức nên vừa về đã định bụng bảo chị Hồng xoa bóp một cái.
Nhưng chưa gi đã nghe nói có người gây chuyện ở câu lạc bộ, và đã kinh động đến chị Hồng nên hiển nhiên gã cũng phải đi qua nhìn xem là ai lớn gan như thế, dám gây sự ở địa bàn của gã.
!
Ai ngờ còn chưa vào cửa thì đã nghe thấy giọng nói của Thường Ninh, lại còn nghe thấy người phụ nữ của mình đang muốn dạy dỗ Thường Ninh, gã sợ tới mức suýt nữa hồn phi phách tán ngay lập tức.
Bàn thân mình rất vất vả mới nhật được một cái mạng về, nếu khinh suất lần nữa thì thần tiên cũng cứu không nổi rồi.
!
Hơn nữa gã đã nhận được tin tức, Tổng tư lệnh Kiêu Long ở lại Phàn Thành một thời gian, còn muốn củ hành một bữa tiệc Tổng tư lệnh.
Việc đó đã khiến cho người ta nghĩ sâu xa, Tổng tư lệnh Kiêu Long là một người thuộc nhân vật siêu cấp, ông cố tình ở lại loại Phàn Thành hạng ba không lên được mặt bàn này, không phải là để gặp Thường Ninh này chủ.
!
Nếu như là thật, vậy chắc chắn là thân phận Thường Ninh là VÔ cùng lớn.
Con mẹ nó, cái này quả thật chính là một cái chân to siêu cấp lớn.
!
Đương nhiên, gã chắc chắn cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức đi khắp nơi nói chuyện xảy ra vào buổi sáng hôm nay. Hơn nữa, gã còn ra lệnh cẩm khẩu với những tay sai dưới tay kia "ai dám nói thì chỉ có con đường chết."
Gã còn đang suy nghĩ làm sao để tiếp xúc với Thường Ninh được. Ai mà ngờ rằng gã liền gặp lại anh ta cùng với bãng đảng của mình chứ.
!
Cũng may minh tới kịp lúc, nếu không thì gā thật sự không dám tưởng tượng hậu quả.
"Nhận lầm người?" Vương Chấn Đông lạnh lùng nhìn thoáng qua BỊ Hầu: “Cậu muốn động vào ngài Thường?"
!
Vẻ mặt Bì Hầu đầy sự dại ra, gã cảm thấy có vấn đề rồi, nuốt một ngụm nuốt bọt: "Anh... Anh họ, anh. Anh ta là ai? Thế nhưng vợ của anh thiếu tôi mười triệu."
Lúc này chị Hồng cũng rất khiếp sợ, kinh ngạc nhìn Thường Ninh mấy lần.
!
Đổi với những nhân vật trên Đạo, cô dại khái đã biết hết, người trẻ tuổi trước mắt này rõ ràng là không phải là người trên Đạo đấy.
Huống hồ cho tới bây giờ anh Đông cũng chưa từng cung kinh như vậy với ai.
!
"Anh ta là ai, cậu không cần phải biết rõ, cậu chỉ cần biết kết quả đắc tội anh ta thi dù cho cậu là em họ của tôi thì tôi cũng sẽ không nể tình! Mười triệu thì đáng giá mấy đồng chử, cho dù cho cậu thì cậu còn mạng để dùng sao?” Vương Chấn Đông lạnh lùng nói.
Bi Hầu sợ tới mức hai chân mềm nhũn.
!
"Ngài Thường, tuy tôi không biết cụ thể là chuyện gì đã xảy ra, nhưng mà ngài yên tâm, ai dám đắc tội ngài thì chính là gây sự với Vương Chấn Đông tôi đây! Cô Sở cũng không có thiếu nợ tiền bất cứ kẻ nào!" Vương Chấn Đông xoay người lần nữa với Thường Ninh và nói.
"Anh gọi tôi là ngài Thường, có hợp lý không?" Thường Ninh nghiền ngẫm cười.
!
Biểu cảm Vương Chan Đông cứng đờ, theo lý, gā đúng là nên gọi
Thường Ninh một tiếng ba, nhưng gã thật sự kéo không ra cải mặt mũi này.
!
Thường Ninh vỗ vỗ bả vai: "Được rồi, chỉ đùa một chút với anh thôi, tiền là việc nhỏ, nhưng thằng em họ này của anh động tới vợ của tôi, tự anh nhìn rồi làm đi."
Sau đó anh quay người tiếp nhận đứa nhỏ trong ngực Sở Nguyệt.
!
Anh nói với giọng ấm áp: “Vợ, tay của em phải đi bãng bó, chúng ta tới bệnh viện đi."
Sở Nguyệt có chút máy móc nhẹ gật đầu, hiện tại cô chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, không có chút suy nghĩ nào nữa.
!
Thường Ninh đỡ cô, lập tức tới trước cửa đi ra ngoài.
Những người khác trong phòng, vẫn như mấy cái pho tượng đứng ở nơi đó.
!
"Thường, Thường... Ba! Tôi cho người chở hai người đi bệnh viện nhé!” Vương Chấn Đông dưới tình thế cấp bách, cuối cùng vẫn phải gọi một tiếng bố.
Tiếng gọi này khiến cho những người đang ở đây càng thêm giống như pho tượng, cơ thể giống như bị người ta hút sạch sức lực vậy, họ cảm thấy mọi thử hôm nay nhất định là giả.
!
Bi Hầu trực tiếp ngồi phịch xuống mặt đất, gã đã biết rõ gã đã xong đời rồi.
Thẩm Yên cũng vừa khéo chạy tới và đang đứng trong đây, sau đó im lặng nhìn chām chủ vào bóng lung Thường Ninh và Sở Nguyệt biến mất ở trên hành lang.
!
Trên đường đến bệnh viện, Sở Nguyệt có rất nhiều nghi vấn, nhưng không thể mở miệng.
Bởi vì cô hoàn toàn không biết nên mở miệng như thế nào.
!
Nhìn Thường Ninh nghiêm túc và còn chăm chủ đang giúp cô lau sạch lấy vết máu, trong lòng của cô tựa như có một dòng nước ấm đang chảy xuôi, trong mắt cũng ươn ướt rom rớm.
Có lẽ trước kia chỉ vì đứa nhỏ nên mới lựa chọn người này làm chồng, chưa từng có xem người này chân chính trở thành chồng của mình.
!
Nhưng người chồng này thật sự rất thương cô, điểm này thật ra trước kia cô đã cảm nhận được, nhưng chưa bao giờ dám thừa nhận, cũng không muốn thừa nhận. Nhưng hiện tại muốn không thừa nhận cũng không được.
"Còn đau không?" Sau khi lau xong vết máu, Thường Ninh thổi khí những vết thương kia rồi hỏi.
!
Sở Nguyệt lắc đầu: "Tốt hơn nhiều, việc hôm nay cám on anh nhé."
- Giữa vợ chồng chúng ta còn cần phải dùng tới cảm ơn sao? Ở trước mặt cô chủ cả của nhà họ Bạch, không phải em cũng vì anh mà ra mật sao, anh sẽ không nói chữ cái on." Thường Ninh cười ha nói.
!
"Việc đó không giống, cô chủ cả nhà họ Bạch vẫn luôn là một cô chủ cả của gia tộc nề nếp, đệ nhất danh viện của Phàn Thành, sẽ không náo đến tai nạn chết người, nhưng tinh huống vừa rồi khác nhau." Sở Nguyệt hơi củi đầu xuống nói.
"Thật ra anh..." Thường Ninh do dự một chút, cuối cùng vẫn không nói ra lời muốn nói.
!
Tuy rằng anh đã cảm nhận được Sở Nguyệt đã đổi cải nhìn với anh không ít, nhưng anh vẫn còn có hơi sợ nói thật.
“Thật ra cái gì?" Sở Nguyệt ngẩng đầu hòi.
!
“Thật ra có phải em muốn hỏi sao anh quen Vương Chấn Đông đúng không?" Thường Ninh cảm thấy điều này vẫn cần phải giải thích một cái.
Sở Nguyệt khẽ gật đầu một cái.
!
Lúc này Thường Ninh nói ra chuyện khu nhà tổ bị Vương Chấn Đông ép mua.
Ý đại khải là bởi vì Vuong Chấn Đông cưỡng ép dỡ nhà dân nên bị một nhân vật lớn ở bên trên xuất hiện, sau đó vị nhân vật lớn kia thay anh làm chủ, dạy dỗ Vương Chấn Đông một trận, vi vậy Vương Chấn Đông sợ vị nhân vật lớn đó sẽ truy cứu mình nên không thể không lễ phép với anh.
!
Sở Nguyệt vẫn còn nghi ngờ, nhưng những lời này nếu so với những cái to đến không có giới hạn thế này, thì tương đối có thể khiến cho cô chấp nhận, cô cũng không phải nhân vật lớn nào.
“Chẳng qua cho dù nói thế nào thì sau này nên ít chọc tới loại người này mới tốt, cái vòng tròn luẩn quẩn kia không phải anh có thể dính vào được đấy."
!
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Chị Hồng khẽ giật mình, cô không biết sao thằng nhóc này có sức mạnh.
!
Bi Hầu đã sớm không kiềm chế được: “Chị Hồng, còn nói lời vô ích với nó làm gì, thằng nhãi này nhất định là đang giả vờ giả vịt, trực tiếp đánh cho tàn phế rồi nói tiếp!”
Sở Nguyệt nghe xong, sắc mặt tái nhợt.
!
Hiện tại đã có thêm hơn mười người rồi, cô không tin Thường Ninh càng thêm lợi hại để có thể đối phó bọn họ.
Trong lòng cô vô cùng nôn nóng.
!
Thể nhưng cô thấy vẻ mặt Thường Ninh lại bình tĩnh.
Không thể không ngơ ngác một chút, chẳng lẽ anh thật sự có cách đối phó những người này hay sao.
!
Vì sao cô có cảm giác càng ngày càng có hơi xa lạ người chồng này rồi.
Hoặc có thể là cho tới tận bây giờ cô cũng chưa từng hiểu được người chồng này.
!
Lúc này Thường Ninh dùng vẻ mặt trêu đùa nói với chị Hồng rằng: "Tôi khuyên cô tốt nhất là gọi Vương Chẩn Đông tới, nếu không thì cô sẽ phải hối hận!"
“Hối hận?"
!
Nhìn bộ dạng này của Thường Ninh, chị Hồng thật sự đã nổi giận: "Tôi thấy người hối hận phải là anh!"
Ngay khi cô phất tay chuẩn bị để cho những bảo vệ kia tiến lên.
!
"Dừng tay!"
Nghe thấy giọng nói này, cổ tay Tế Hồng run lên.
!
Bởi vì giọng nói này đối với cô là đã quả quen thuộc rồi.
Bi Hầu thấy giọng nói này, cũng run lên.
!
Đồng thời, gã cũng càng thêm đắc ý.
Anh họ Vương Chấn Đông của gã đã đến, thằng nhãi ranh này sẽ càng thêm chết chắc rồi!
!
Nhưng mà chuyện đầu tiên khiến cho tất cả mọi người bất ngờ chính là sau khi Vương Chấn Đông xuất hiện.
Anh ta lại có thể bước nhanh để chạy tới chỗ Thường Ninh.
!
Sau đó cảnh tượng xảy ra làm bọn họ chấn động kinh sợ tới mức cải cằm muốn rớt xuống.
Chỉ thấy Vương Chấn Đông khom người với Thường Ninh một góc dưới chín mươi độ: "Ngài Thường, không ngờ ngài sẽ đại giá quang lâm, thật lòng xin lỗi, là tôi sơ suất!"
!
Nhìn thấy thái độ cung kính đó của gã cư xử với Thường Ninh, cả đám người chị Hồng đều sợ tới ngắn người.
Bọn Thi Hưởng Minh và Lý Phi Phi cũng nhanh chóng ngây người. Sở Nguyệt ngơ ngác nhìn mọi chuyện trước mắt, cảm thấy có hơi
!
khó tin.
Và hình như thằng nhỏ trong ngực cô cũng còn chút ấn tượng với Vương Chấn Đông, người xấu kia lại tới nữa rồi.
!
Đứa bé quơ quơ nắm tay nhỏ, tựa như muốn đánh cái người buổi sáng dọa cậu bé khóc,
Bi Hầu ngây người cả buổi, nói lớn tiếng với giọng điệu không thể tưởng tượng nổi: "Anh họ, có phải anh nhận làm người rồi không, anh ta chính là một kẻ vô dụng ở rể, sao anh lại khách khi với anh ta như vậy chứ?"
!
Vương Chấn Đông quét đường một ngày, cả người mệt mỏi, đau nhức nên vừa về đã định bụng bảo chị Hồng xoa bóp một cái.
Nhưng chưa gi đã nghe nói có người gây chuyện ở câu lạc bộ, và đã kinh động đến chị Hồng nên hiển nhiên gã cũng phải đi qua nhìn xem là ai lớn gan như thế, dám gây sự ở địa bàn của gã.
!
Ai ngờ còn chưa vào cửa thì đã nghe thấy giọng nói của Thường Ninh, lại còn nghe thấy người phụ nữ của mình đang muốn dạy dỗ Thường Ninh, gã sợ tới mức suýt nữa hồn phi phách tán ngay lập tức.
Bàn thân mình rất vất vả mới nhật được một cái mạng về, nếu khinh suất lần nữa thì thần tiên cũng cứu không nổi rồi.
!
Hơn nữa gã đã nhận được tin tức, Tổng tư lệnh Kiêu Long ở lại Phàn Thành một thời gian, còn muốn củ hành một bữa tiệc Tổng tư lệnh.
Việc đó đã khiến cho người ta nghĩ sâu xa, Tổng tư lệnh Kiêu Long là một người thuộc nhân vật siêu cấp, ông cố tình ở lại loại Phàn Thành hạng ba không lên được mặt bàn này, không phải là để gặp Thường Ninh này chủ.
!
Nếu như là thật, vậy chắc chắn là thân phận Thường Ninh là VÔ cùng lớn.
Con mẹ nó, cái này quả thật chính là một cái chân to siêu cấp lớn.
!
Đương nhiên, gã chắc chắn cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức đi khắp nơi nói chuyện xảy ra vào buổi sáng hôm nay. Hơn nữa, gã còn ra lệnh cẩm khẩu với những tay sai dưới tay kia "ai dám nói thì chỉ có con đường chết."
Gã còn đang suy nghĩ làm sao để tiếp xúc với Thường Ninh được. Ai mà ngờ rằng gã liền gặp lại anh ta cùng với bãng đảng của mình chứ.
!
Cũng may minh tới kịp lúc, nếu không thì gā thật sự không dám tưởng tượng hậu quả.
"Nhận lầm người?" Vương Chấn Đông lạnh lùng nhìn thoáng qua BỊ Hầu: “Cậu muốn động vào ngài Thường?"
!
Vẻ mặt Bì Hầu đầy sự dại ra, gã cảm thấy có vấn đề rồi, nuốt một ngụm nuốt bọt: "Anh... Anh họ, anh. Anh ta là ai? Thế nhưng vợ của anh thiếu tôi mười triệu."
Lúc này chị Hồng cũng rất khiếp sợ, kinh ngạc nhìn Thường Ninh mấy lần.
!
Đổi với những nhân vật trên Đạo, cô dại khái đã biết hết, người trẻ tuổi trước mắt này rõ ràng là không phải là người trên Đạo đấy.
Huống hồ cho tới bây giờ anh Đông cũng chưa từng cung kinh như vậy với ai.
!
"Anh ta là ai, cậu không cần phải biết rõ, cậu chỉ cần biết kết quả đắc tội anh ta thi dù cho cậu là em họ của tôi thì tôi cũng sẽ không nể tình! Mười triệu thì đáng giá mấy đồng chử, cho dù cho cậu thì cậu còn mạng để dùng sao?” Vương Chấn Đông lạnh lùng nói.
Bi Hầu sợ tới mức hai chân mềm nhũn.
!
"Ngài Thường, tuy tôi không biết cụ thể là chuyện gì đã xảy ra, nhưng mà ngài yên tâm, ai dám đắc tội ngài thì chính là gây sự với Vương Chấn Đông tôi đây! Cô Sở cũng không có thiếu nợ tiền bất cứ kẻ nào!" Vương Chấn Đông xoay người lần nữa với Thường Ninh và nói.
"Anh gọi tôi là ngài Thường, có hợp lý không?" Thường Ninh nghiền ngẫm cười.
!
Biểu cảm Vương Chan Đông cứng đờ, theo lý, gā đúng là nên gọi
Thường Ninh một tiếng ba, nhưng gã thật sự kéo không ra cải mặt mũi này.
!
Thường Ninh vỗ vỗ bả vai: "Được rồi, chỉ đùa một chút với anh thôi, tiền là việc nhỏ, nhưng thằng em họ này của anh động tới vợ của tôi, tự anh nhìn rồi làm đi."
Sau đó anh quay người tiếp nhận đứa nhỏ trong ngực Sở Nguyệt.
!
Anh nói với giọng ấm áp: “Vợ, tay của em phải đi bãng bó, chúng ta tới bệnh viện đi."
Sở Nguyệt có chút máy móc nhẹ gật đầu, hiện tại cô chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, không có chút suy nghĩ nào nữa.
!
Thường Ninh đỡ cô, lập tức tới trước cửa đi ra ngoài.
Những người khác trong phòng, vẫn như mấy cái pho tượng đứng ở nơi đó.
!
"Thường, Thường... Ba! Tôi cho người chở hai người đi bệnh viện nhé!” Vương Chấn Đông dưới tình thế cấp bách, cuối cùng vẫn phải gọi một tiếng bố.
Tiếng gọi này khiến cho những người đang ở đây càng thêm giống như pho tượng, cơ thể giống như bị người ta hút sạch sức lực vậy, họ cảm thấy mọi thử hôm nay nhất định là giả.
!
Bi Hầu trực tiếp ngồi phịch xuống mặt đất, gã đã biết rõ gã đã xong đời rồi.
Thẩm Yên cũng vừa khéo chạy tới và đang đứng trong đây, sau đó im lặng nhìn chām chủ vào bóng lung Thường Ninh và Sở Nguyệt biến mất ở trên hành lang.
!
Trên đường đến bệnh viện, Sở Nguyệt có rất nhiều nghi vấn, nhưng không thể mở miệng.
Bởi vì cô hoàn toàn không biết nên mở miệng như thế nào.
!
Nhìn Thường Ninh nghiêm túc và còn chăm chủ đang giúp cô lau sạch lấy vết máu, trong lòng của cô tựa như có một dòng nước ấm đang chảy xuôi, trong mắt cũng ươn ướt rom rớm.
Có lẽ trước kia chỉ vì đứa nhỏ nên mới lựa chọn người này làm chồng, chưa từng có xem người này chân chính trở thành chồng của mình.
!
Nhưng người chồng này thật sự rất thương cô, điểm này thật ra trước kia cô đã cảm nhận được, nhưng chưa bao giờ dám thừa nhận, cũng không muốn thừa nhận. Nhưng hiện tại muốn không thừa nhận cũng không được.
"Còn đau không?" Sau khi lau xong vết máu, Thường Ninh thổi khí những vết thương kia rồi hỏi.
!
Sở Nguyệt lắc đầu: "Tốt hơn nhiều, việc hôm nay cám on anh nhé."
- Giữa vợ chồng chúng ta còn cần phải dùng tới cảm ơn sao? Ở trước mặt cô chủ cả của nhà họ Bạch, không phải em cũng vì anh mà ra mật sao, anh sẽ không nói chữ cái on." Thường Ninh cười ha nói.
!
"Việc đó không giống, cô chủ cả nhà họ Bạch vẫn luôn là một cô chủ cả của gia tộc nề nếp, đệ nhất danh viện của Phàn Thành, sẽ không náo đến tai nạn chết người, nhưng tinh huống vừa rồi khác nhau." Sở Nguyệt hơi củi đầu xuống nói.
"Thật ra anh..." Thường Ninh do dự một chút, cuối cùng vẫn không nói ra lời muốn nói.
!
Tuy rằng anh đã cảm nhận được Sở Nguyệt đã đổi cải nhìn với anh không ít, nhưng anh vẫn còn có hơi sợ nói thật.
“Thật ra cái gì?" Sở Nguyệt ngẩng đầu hòi.
!
“Thật ra có phải em muốn hỏi sao anh quen Vương Chấn Đông đúng không?" Thường Ninh cảm thấy điều này vẫn cần phải giải thích một cái.
Sở Nguyệt khẽ gật đầu một cái.
!
Lúc này Thường Ninh nói ra chuyện khu nhà tổ bị Vương Chấn Đông ép mua.
Ý đại khải là bởi vì Vuong Chấn Đông cưỡng ép dỡ nhà dân nên bị một nhân vật lớn ở bên trên xuất hiện, sau đó vị nhân vật lớn kia thay anh làm chủ, dạy dỗ Vương Chấn Đông một trận, vi vậy Vương Chấn Đông sợ vị nhân vật lớn đó sẽ truy cứu mình nên không thể không lễ phép với anh.
!
Sở Nguyệt vẫn còn nghi ngờ, nhưng những lời này nếu so với những cái to đến không có giới hạn thế này, thì tương đối có thể khiến cho cô chấp nhận, cô cũng không phải nhân vật lớn nào.
“Chẳng qua cho dù nói thế nào thì sau này nên ít chọc tới loại người này mới tốt, cái vòng tròn luẩn quẩn kia không phải anh có thể dính vào được đấy."
!
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net