Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-174
Chương 173: Còn muốn tiếp tục không?
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Ngay tại lúc này có một tiếng nũng nịu truyền đến.
Cũng trong đám người đó có một cô nàng nhìn không nổi nữa, mở miệng.
Nếu không phải là do chị họ nói tên ngốc đó có quan hệ vô cùng tốt với tên kia thì cô ta cũng lười nói.
Bạch Tử Hằng nghe thế sửng sốt một chút, suy nghĩ dường như trở nên thanh tỉnh lại.
Ngẫm lại thì mình đã thua quá nhiều, không thể tiếp tục xuống dốc nữa.
Lục Vũ Trầm nhíu mày một cái, liếc mắt nhìn cô nàng, nhưng mà anh ta cũng chẳng nói gì.
Chỉ là nhìn Lương Hàn một cái.
“Ây, tôi còn tưởng rằng đến Phàn Thành để tìm đối thủ, kết quả toàn là rùa đen rút đầu, mới thua có một tí như vậy đã không đứng dậy được, còn nói gì mà mình là thiếu gia giàu nhất Phàn Thành, làm tôi thất vọng thật áy!"
Lương Hàn cũng lập tức cố ý thở dài nói.
Trong mắt đều tràn ngập ý cười nhạo.
Mà mặt của Bạch Tử Hằng biến như màu gan lợn.
Lục Vũ Trầm nhìn anh ta như thế, lúc này định kích thích anh ta một chút.
"Bạch Tử Hằng, tiếp tục với anh ta đi!” Ngay lúc này, một giọng nói thản nhiên truyền đến.
Nghe giọng nói này, Bạch Tử Hằng lập tức nhảy dựng lên.
“Anh của tôi ơi, anh rốt cuộc cũng đến đây!”
Mà cô nàng lúc này cũng trừng mắt to tròn lên.
Người kia rốt cuộc cũng đến!
Lục Vũ Trầm hiện lên một vẻ cười lạnh, thầm hừ một tiếng, “Tới đúng lúc đó!"
Thường Ninh lúc này thản nhiên bước tới.
Nhìn thoáng qua bàn đánh bạc.
"Các người đang chơi bao nhiêu?"
"Cược mười vạn, không có hạn mức cao nhất." Lương Hàn cười hắc hắc nói, "Anh là đại ca của Bạch Tử Hằng à, muốn vào chơi không anh?"
Anh ta thấy Thường Ninh cũng không có gì đặc biệt, trong mắt lộ ra một chút khinh thường.
"Thường Ninh, Tử Hằng đã thua hai triệu rồi, tôi thấy anh đừng tham gia náo nhiệt, không là thua dậy không nổi đâu." Lục Vũ Trầm cố ý khích tướng nói. Bạch Tử Hằng cúi đầu, cũng không dám lên tiếng.
Dù sao thua nhiều như vậy, anh ta cũng không phải là không biết xấu hổ mà mở miệng.
"Hai triệu cũng không nhiều lắm, như vậy thì chúng ta chơi đi, chơi lớn một phen, một trăm triệu thì sao?”
Thường Ninh ngồi xuống một cái ghế, nhẹ nhàng cười nói,
"Một trận một trăm triệu?"
Tất cả mọi người hít một ngụm khí lạnh.
Thậm chí là suýt chút nữa sợ đến mức ngã quy xuống đất.
Bạch Tử Hằng thấy có một chút choáng váng.
Anh Ninh anh có nói giỡn không vậy, một trận một trăm triệu, ôi ông trời ơi, ván cược sốc quá!
Cô nàng cũng rất là sửng sốt vô cùng,
Người kia có nhiều tiền lắm à, tùy tiền đổ một trăm triệu để đi cược bài.
Mấy người công tử nhà giàu cũng chẳng dám chơi như thế nữa.
Cô ta vô cùng tò mò đối với Thường Ninh.
Ngay cả Lương Hàn cơ thể cũng trở nên run rẩy, thiếu chút nữa là té xuống ghế.
Đôi mày của Lục Vũ Trầm nhíu lại, anh ta còn chuẩn bị một đồng lí do để kéo Thường Ninh vào ván bài này, kết quả là thằng nhóc này lại chẳng do dự gì, thậm chí đặt cược vô cùng cao.
Đặt cược cao như thế, chuyện này làm anh ta có hơi chuẩn bị không kịp.
"Sao nào? Các người chắc không phải sợ thua đâu đúng không. Thường Ninh nhìn lướt qua Lương Hàn, khinh miệt cười nói: “Hồi nãy ai nói không tìm được người ở Phàn Thành, bây giờ thì ai biến thành rùa đen rút đầu hả?"
"Anh!" Lương Hàn tức giận chỉ Thường Ninh, nhưng thật sự lại không phản bác được gì.
Dù sao thì khi nãy anh ta đã thật sự nói như thế.
Tuy là anh ta tin tưởng vào kĩ thuật của mình, nhưng cuộc số tiền lớn một trăm triệu như thế, thật sự là có hơi dọa anh ta đấy.
Huống chi là gia tộc của anh ta mặc dù rằng có tiền, nhưng anh ta lấy cả gia tộc cũng không ra được một trăm triệu đâu.
Anh ta nhìn về phía Lục Vũ Trầm.
Lục Vũ Trầm âm thầm siết tay lại, lúc này cười lạnh nói: "Thường Ninh, anh nói rằng là cược một trăm triệu, vậy anh lấy ra được một trăm triệu không?"
Đúng thật, đó là một vấn đề đầy.
Một trăm triệu lận đấy, sao mà có thể tùy tiện lấy ra được.
Mọi người cũng nhìn Thường Ninh, tỏ vẻ hoài nghi.
"Lục Vũ Trầm, mấy cái kĩ xảo nhỏ này của anh không cần phải khoe khoang trước mặt tôi, hôm nay không phải là anh muốn tôi chơi cùng sao, tôi làm theo như anh muốn, cược với anh, cược cả trăm triệu của Lục gia, anh dám không?"
"Tôi không có đâu ra một trăm triệu, sợ là anh cũng không có nhỉ."
Thường Ninh lấy ra thẻ Tứ Hải Chí Tôn trên người vứt lên bạn, “Anh có thể tùy ý tra xem cái này, xem tôi có một trăm triệu hay không?"
"Xem xem có phải rằng chỉ có một trăm triệu hay không!"
Lục Vũ Trầm bị khí thế của Thường Ninh đẩy lùi về sau hai bước.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của anh ta âm trầm lại.
Tài sản của cả Lục gia bọn họ cộng lại khó lắm mới đạt đến trăm triệu.
Anh ta không nghĩ rằng Thường Ninh vậy mà lại có tiền, trong thẻ lại không chỉ có một trăm triệu.
Anh ta từng nghi ngờ lời nói của Thường Ninh, nhưng ánh mắt của Thường Ninh lại nói rằng anh không thèm nói dối với anh ta làm gì.
Điều này làm cho anh ta cảm thấy khuất nhục, cũng cảm thấy khiêu khích.
"Cược không nổi thì cút đi, số tiền Bạch Tử Hằng thua mấy người cũng chỉ là số ít, ngay cả khi cậu ấy ký giấy mượn nợ cho mấy người, tôi cũng có thể cam đoan đó là một tờ giấy trắng!"
Thường Ninh lạnh lùng nói.
Lục Vũ Trầm gắt gao siết tay lại.
"Được, tôi cược với anh!"
Anh ta dám quyết tâm như thế, cũng là có tin tưởng với kỹ thuật của Lương Hàn.
Có một vua bài như thế, anh ta sợ gì chứ.
Huống chi là bị Thường Ninh áp chế như thế, trong lòng anh ta cũng vô cùng không phục.
Mọi người ngay lúc này không dám hít mạnh.
Cược trăm triệu, sợ là cả đời này bọn họ chỉ chứng kiến một lần.
Nhưng hôm nay hân hạnh được trở thành nhân chứng cho trận cược này.
Bọn họ cảm thấy đắc ý trong lòng không nói nên lời.
"Anh cược cái gì?"
Lục Vũ Trầm sau khi tỉnh táo lại chỉ chỉ bài trên bàn.
"Nếu như là một trận thắng thua, thì đương nhiên là càng đơn giản càng tốt." Thường Ninh nói
"Được thôi, chúng ta tung xúc xắc đi."
Lục Vũ Trầm nhìn Lương Hàn một cái.
Lương Hàn lúc này cũng hiểu ý, "Tôi đến tung cùng, anh chắc không sao nhỉ.”
"Không sao." Thường Ninh chẳng có vấn đề gì cả.
"Anh Ninh." Lúc này Bạch Tử Hằng lặng lẽ kéo Thường Ninh lại, “Tên kia cổ quái lắm, để cho anh ta tung xúc xắc cũng là đang giúp Lục Vũ Trầm đấy."
Cho dù anh ta có ngu cũng hiểu được, Lục Vũ Trầm và Lương Hàn là đồng bọn với nhau, lúc trước hãm hại anh ta.
Nghĩ tới lúc trước còn tin tưởng Lục Vũ Trầm như thế, còn kính trọng gọi anh Vũ Trầm nữa, trong lòng anh ta vô cùng oản hận.
Những người khác cũng cảm thấy được chuyện này, định khuyên nhủ Thường Ninh nhưng lại không dám.
Dù sao thì đây cũng là trận trăm triệu cơ.
Bọn họ chỉ xứng làm người đứng xem mà thôi.
"Không sao, bọn chúng không chiếm lợi thế được đâu." Thường Ninh cười nói.
Sau đó anh nâng nâng tay, ý bảo Lương Hàn bắt đầu đi.
"Bắt đầu đi." Xúc xắc nằm trong tay Lương Hàn, nên Lục Vũ Trầm tin tưởng, lúc này cũng nói.
Thậm chỉ trong lòng còn cười lạnh không ngừng, thằng nhóc, mày chờ tặng tạo một trăm triệu đi.
"Đeng đeng đeng..." Tiếng xúc xắc liên tục phát ra từ trong ống.
Lương Hàn mạnh mẽ nện ống lên trên bàn.
Sau đó hai tay rời khỏi ống xúc xắc.
Anh ta cười nói: "Bây giờ hai người có thể chọn đại hay tiểu."
Sau khi nói xong thì nhìn Lục Vũ Trầm một cái.
Lục Vũ Trầm nhìn là hiểu ý, nghĩa là mặc kệ anh ta có chọn gì thì xúc xắc sẽ biến thành thứ anh ta chọn.
Đây cùng là lý do anh ta tin vào Lương Hàn.
"Thường Ninh, có muốn tôi cho anh một cơ hội không.” Lục Vũ Trầm cười hỏi Thường Ninh.
Dù sao thì cho dù là mình chọn trước hay chọn sau thì cũng không khác nhau.
Thường Ninh cười cười, "Tôi chọn tiểu."
"Được, vậy thì tôi chọn đại, hy vọng anh đừng có hối hận.” Lục Vũ Trầm cười lạnh nói.
Rồi ý bảo cho Lương Hàn mở ra.
Lương Hàn cười lắc đầu, đừng là một thằng ngu, để cho anh ta tung xúc xắc không phải là cho anh ta cơ hội làm bừa sao.
Chuyện rõ ràng như thế, tất cả mọi người đều nhìn ra mà thằng ngu này lại không nhìn ra, thua đáng đời.
"Thằng nhóc, thua rồi kìa!"
Anh ta vừa lộ xúc xắc ra vừa đùa cợt nói.
Thậm chí là lười liếc mắt nhìn xúc xắc, dù sao thì anh ta tung mà, cũng do anh ta mở ra, anh ta muốn đại thì là đại, muốn tiểu sẽ có tiểu.
"Phải không?" Thường Ninh chỉ cười cười, “Rốt cuộc là ai thua, sao anh không nhìn xem?"
Mà lúc này, biểu tình trên mặt mọi người đã cứng lại.
Lục Vũ Trầm trừng lớn mắt, gắt gao nhìn chằm chằm xúc xắc.
Lương Hàn không khỏi cúi đầu nhìn, "Sao mà có thể chứ?"
Anh ta kêu to một tiếng, thế mà lại là tiểu.
Không có khả năng, anh ta mạnh bạo quay đầu lại, trừng mắt nhìn ông già phía sau.
Ông già kia khiếp sợ vô cùng.
Ông ta khiếp sợ không phải là do điểm của xúc xắc, mà là do có người dùng chân khí thay đổi điểm xúc xắc cơ.
Hơn nữa khoảng cách lại xa đến thế.
Lại nói nữa, người có thể tùy ý thay đổi điểm xúc xắc không phải là Lương Hàn, mà là ông già này.
Ông ta có cách để giải phóng chân khí, chẳng qua là khoảng cách không quá xa.
Năm bước là cực hạn của ông ta rồi.
Cho nên là ông ta vẫn luôn đứng phía sau Lương Hàn, không dám cách quá xa.
"Còn muốn tiếp tục không?" Thường Ninh lúc này trêu tức cười nói.
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Ngay tại lúc này có một tiếng nũng nịu truyền đến.
Cũng trong đám người đó có một cô nàng nhìn không nổi nữa, mở miệng.
Nếu không phải là do chị họ nói tên ngốc đó có quan hệ vô cùng tốt với tên kia thì cô ta cũng lười nói.
Bạch Tử Hằng nghe thế sửng sốt một chút, suy nghĩ dường như trở nên thanh tỉnh lại.
Ngẫm lại thì mình đã thua quá nhiều, không thể tiếp tục xuống dốc nữa.
Lục Vũ Trầm nhíu mày một cái, liếc mắt nhìn cô nàng, nhưng mà anh ta cũng chẳng nói gì.
Chỉ là nhìn Lương Hàn một cái.
“Ây, tôi còn tưởng rằng đến Phàn Thành để tìm đối thủ, kết quả toàn là rùa đen rút đầu, mới thua có một tí như vậy đã không đứng dậy được, còn nói gì mà mình là thiếu gia giàu nhất Phàn Thành, làm tôi thất vọng thật áy!"
Lương Hàn cũng lập tức cố ý thở dài nói.
Trong mắt đều tràn ngập ý cười nhạo.
Mà mặt của Bạch Tử Hằng biến như màu gan lợn.
Lục Vũ Trầm nhìn anh ta như thế, lúc này định kích thích anh ta một chút.
"Bạch Tử Hằng, tiếp tục với anh ta đi!” Ngay lúc này, một giọng nói thản nhiên truyền đến.
Nghe giọng nói này, Bạch Tử Hằng lập tức nhảy dựng lên.
“Anh của tôi ơi, anh rốt cuộc cũng đến đây!”
Mà cô nàng lúc này cũng trừng mắt to tròn lên.
Người kia rốt cuộc cũng đến!
Lục Vũ Trầm hiện lên một vẻ cười lạnh, thầm hừ một tiếng, “Tới đúng lúc đó!"
Thường Ninh lúc này thản nhiên bước tới.
Nhìn thoáng qua bàn đánh bạc.
"Các người đang chơi bao nhiêu?"
"Cược mười vạn, không có hạn mức cao nhất." Lương Hàn cười hắc hắc nói, "Anh là đại ca của Bạch Tử Hằng à, muốn vào chơi không anh?"
Anh ta thấy Thường Ninh cũng không có gì đặc biệt, trong mắt lộ ra một chút khinh thường.
"Thường Ninh, Tử Hằng đã thua hai triệu rồi, tôi thấy anh đừng tham gia náo nhiệt, không là thua dậy không nổi đâu." Lục Vũ Trầm cố ý khích tướng nói. Bạch Tử Hằng cúi đầu, cũng không dám lên tiếng.
Dù sao thua nhiều như vậy, anh ta cũng không phải là không biết xấu hổ mà mở miệng.
"Hai triệu cũng không nhiều lắm, như vậy thì chúng ta chơi đi, chơi lớn một phen, một trăm triệu thì sao?”
Thường Ninh ngồi xuống một cái ghế, nhẹ nhàng cười nói,
"Một trận một trăm triệu?"
Tất cả mọi người hít một ngụm khí lạnh.
Thậm chí là suýt chút nữa sợ đến mức ngã quy xuống đất.
Bạch Tử Hằng thấy có một chút choáng váng.
Anh Ninh anh có nói giỡn không vậy, một trận một trăm triệu, ôi ông trời ơi, ván cược sốc quá!
Cô nàng cũng rất là sửng sốt vô cùng,
Người kia có nhiều tiền lắm à, tùy tiền đổ một trăm triệu để đi cược bài.
Mấy người công tử nhà giàu cũng chẳng dám chơi như thế nữa.
Cô ta vô cùng tò mò đối với Thường Ninh.
Ngay cả Lương Hàn cơ thể cũng trở nên run rẩy, thiếu chút nữa là té xuống ghế.
Đôi mày của Lục Vũ Trầm nhíu lại, anh ta còn chuẩn bị một đồng lí do để kéo Thường Ninh vào ván bài này, kết quả là thằng nhóc này lại chẳng do dự gì, thậm chí đặt cược vô cùng cao.
Đặt cược cao như thế, chuyện này làm anh ta có hơi chuẩn bị không kịp.
"Sao nào? Các người chắc không phải sợ thua đâu đúng không. Thường Ninh nhìn lướt qua Lương Hàn, khinh miệt cười nói: “Hồi nãy ai nói không tìm được người ở Phàn Thành, bây giờ thì ai biến thành rùa đen rút đầu hả?"
"Anh!" Lương Hàn tức giận chỉ Thường Ninh, nhưng thật sự lại không phản bác được gì.
Dù sao thì khi nãy anh ta đã thật sự nói như thế.
Tuy là anh ta tin tưởng vào kĩ thuật của mình, nhưng cuộc số tiền lớn một trăm triệu như thế, thật sự là có hơi dọa anh ta đấy.
Huống chi là gia tộc của anh ta mặc dù rằng có tiền, nhưng anh ta lấy cả gia tộc cũng không ra được một trăm triệu đâu.
Anh ta nhìn về phía Lục Vũ Trầm.
Lục Vũ Trầm âm thầm siết tay lại, lúc này cười lạnh nói: "Thường Ninh, anh nói rằng là cược một trăm triệu, vậy anh lấy ra được một trăm triệu không?"
Đúng thật, đó là một vấn đề đầy.
Một trăm triệu lận đấy, sao mà có thể tùy tiện lấy ra được.
Mọi người cũng nhìn Thường Ninh, tỏ vẻ hoài nghi.
"Lục Vũ Trầm, mấy cái kĩ xảo nhỏ này của anh không cần phải khoe khoang trước mặt tôi, hôm nay không phải là anh muốn tôi chơi cùng sao, tôi làm theo như anh muốn, cược với anh, cược cả trăm triệu của Lục gia, anh dám không?"
"Tôi không có đâu ra một trăm triệu, sợ là anh cũng không có nhỉ."
Thường Ninh lấy ra thẻ Tứ Hải Chí Tôn trên người vứt lên bạn, “Anh có thể tùy ý tra xem cái này, xem tôi có một trăm triệu hay không?"
"Xem xem có phải rằng chỉ có một trăm triệu hay không!"
Lục Vũ Trầm bị khí thế của Thường Ninh đẩy lùi về sau hai bước.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của anh ta âm trầm lại.
Tài sản của cả Lục gia bọn họ cộng lại khó lắm mới đạt đến trăm triệu.
Anh ta không nghĩ rằng Thường Ninh vậy mà lại có tiền, trong thẻ lại không chỉ có một trăm triệu.
Anh ta từng nghi ngờ lời nói của Thường Ninh, nhưng ánh mắt của Thường Ninh lại nói rằng anh không thèm nói dối với anh ta làm gì.
Điều này làm cho anh ta cảm thấy khuất nhục, cũng cảm thấy khiêu khích.
"Cược không nổi thì cút đi, số tiền Bạch Tử Hằng thua mấy người cũng chỉ là số ít, ngay cả khi cậu ấy ký giấy mượn nợ cho mấy người, tôi cũng có thể cam đoan đó là một tờ giấy trắng!"
Thường Ninh lạnh lùng nói.
Lục Vũ Trầm gắt gao siết tay lại.
"Được, tôi cược với anh!"
Anh ta dám quyết tâm như thế, cũng là có tin tưởng với kỹ thuật của Lương Hàn.
Có một vua bài như thế, anh ta sợ gì chứ.
Huống chi là bị Thường Ninh áp chế như thế, trong lòng anh ta cũng vô cùng không phục.
Mọi người ngay lúc này không dám hít mạnh.
Cược trăm triệu, sợ là cả đời này bọn họ chỉ chứng kiến một lần.
Nhưng hôm nay hân hạnh được trở thành nhân chứng cho trận cược này.
Bọn họ cảm thấy đắc ý trong lòng không nói nên lời.
"Anh cược cái gì?"
Lục Vũ Trầm sau khi tỉnh táo lại chỉ chỉ bài trên bàn.
"Nếu như là một trận thắng thua, thì đương nhiên là càng đơn giản càng tốt." Thường Ninh nói
"Được thôi, chúng ta tung xúc xắc đi."
Lục Vũ Trầm nhìn Lương Hàn một cái.
Lương Hàn lúc này cũng hiểu ý, "Tôi đến tung cùng, anh chắc không sao nhỉ.”
"Không sao." Thường Ninh chẳng có vấn đề gì cả.
"Anh Ninh." Lúc này Bạch Tử Hằng lặng lẽ kéo Thường Ninh lại, “Tên kia cổ quái lắm, để cho anh ta tung xúc xắc cũng là đang giúp Lục Vũ Trầm đấy."
Cho dù anh ta có ngu cũng hiểu được, Lục Vũ Trầm và Lương Hàn là đồng bọn với nhau, lúc trước hãm hại anh ta.
Nghĩ tới lúc trước còn tin tưởng Lục Vũ Trầm như thế, còn kính trọng gọi anh Vũ Trầm nữa, trong lòng anh ta vô cùng oản hận.
Những người khác cũng cảm thấy được chuyện này, định khuyên nhủ Thường Ninh nhưng lại không dám.
Dù sao thì đây cũng là trận trăm triệu cơ.
Bọn họ chỉ xứng làm người đứng xem mà thôi.
"Không sao, bọn chúng không chiếm lợi thế được đâu." Thường Ninh cười nói.
Sau đó anh nâng nâng tay, ý bảo Lương Hàn bắt đầu đi.
"Bắt đầu đi." Xúc xắc nằm trong tay Lương Hàn, nên Lục Vũ Trầm tin tưởng, lúc này cũng nói.
Thậm chỉ trong lòng còn cười lạnh không ngừng, thằng nhóc, mày chờ tặng tạo một trăm triệu đi.
"Đeng đeng đeng..." Tiếng xúc xắc liên tục phát ra từ trong ống.
Lương Hàn mạnh mẽ nện ống lên trên bàn.
Sau đó hai tay rời khỏi ống xúc xắc.
Anh ta cười nói: "Bây giờ hai người có thể chọn đại hay tiểu."
Sau khi nói xong thì nhìn Lục Vũ Trầm một cái.
Lục Vũ Trầm nhìn là hiểu ý, nghĩa là mặc kệ anh ta có chọn gì thì xúc xắc sẽ biến thành thứ anh ta chọn.
Đây cùng là lý do anh ta tin vào Lương Hàn.
"Thường Ninh, có muốn tôi cho anh một cơ hội không.” Lục Vũ Trầm cười hỏi Thường Ninh.
Dù sao thì cho dù là mình chọn trước hay chọn sau thì cũng không khác nhau.
Thường Ninh cười cười, "Tôi chọn tiểu."
"Được, vậy thì tôi chọn đại, hy vọng anh đừng có hối hận.” Lục Vũ Trầm cười lạnh nói.
Rồi ý bảo cho Lương Hàn mở ra.
Lương Hàn cười lắc đầu, đừng là một thằng ngu, để cho anh ta tung xúc xắc không phải là cho anh ta cơ hội làm bừa sao.
Chuyện rõ ràng như thế, tất cả mọi người đều nhìn ra mà thằng ngu này lại không nhìn ra, thua đáng đời.
"Thằng nhóc, thua rồi kìa!"
Anh ta vừa lộ xúc xắc ra vừa đùa cợt nói.
Thậm chí là lười liếc mắt nhìn xúc xắc, dù sao thì anh ta tung mà, cũng do anh ta mở ra, anh ta muốn đại thì là đại, muốn tiểu sẽ có tiểu.
"Phải không?" Thường Ninh chỉ cười cười, “Rốt cuộc là ai thua, sao anh không nhìn xem?"
Mà lúc này, biểu tình trên mặt mọi người đã cứng lại.
Lục Vũ Trầm trừng lớn mắt, gắt gao nhìn chằm chằm xúc xắc.
Lương Hàn không khỏi cúi đầu nhìn, "Sao mà có thể chứ?"
Anh ta kêu to một tiếng, thế mà lại là tiểu.
Không có khả năng, anh ta mạnh bạo quay đầu lại, trừng mắt nhìn ông già phía sau.
Ông già kia khiếp sợ vô cùng.
Ông ta khiếp sợ không phải là do điểm của xúc xắc, mà là do có người dùng chân khí thay đổi điểm xúc xắc cơ.
Hơn nữa khoảng cách lại xa đến thế.
Lại nói nữa, người có thể tùy ý thay đổi điểm xúc xắc không phải là Lương Hàn, mà là ông già này.
Ông ta có cách để giải phóng chân khí, chẳng qua là khoảng cách không quá xa.
Năm bước là cực hạn của ông ta rồi.
Cho nên là ông ta vẫn luôn đứng phía sau Lương Hàn, không dám cách quá xa.
"Còn muốn tiếp tục không?" Thường Ninh lúc này trêu tức cười nói.