Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-132
Chương 131.
**********
Lúc Thường Ninh đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ thì dẫn Sở Nguyệt đến biệt thự số một Phú Cảnh.
Sở Nguyệt đột nhiên ngây ra.
"Sao vậy, cảm thấy hài lòng không?" Thường Ninh chỉ mỉm cười nói.
Nhìn thấy căn biệt thự nguy nga lộng lẫy cùng với sự trang hoàng đấy ti mi bên trong, Sở Nguyệt thật sự không biết nên nói thế nào,
“Vốn dĩ có hơn hai mươi người chuyên môn phục vụ cho chúng ta nữa, nhưng anh sợ sẽ quấy nhiễu đến chúng ta cho nên đã chuyển đi rồi. Như vậy cũng yên tĩnh hơn." Thường Ninh nói xong lại cười.
Lúc này Sở Nguyệt lại quay nhìn Thường Ninh: "Sao anh lại có thể có tiền như vậy?"
Nụ cười của Thường Ninh khẽ cứng lại, xoa mũi nói: "Trước kia không phải anh đã nói với em rồi sao, anh là đồng sự trưởng của ngân hàng Tứ Hải!"
Sở Nguyệt nghiêm túc nhìn Thường Ninh: “Anh xác định không nói đùa với em?"
"Được rồi, dù sao thì căn biệt thự này là anh mua đó, em có yên tâm là được, đừng nghĩ quá nhiều.”
Lúc này Thường Ninh lấy can đảm lặng lẽ liếc nhìn eo của Sở Nguyệt, dịu dàng nói.
Anh không tiếp tục giải thích nữa là vì không dễ để giải thích. Bởi vì chỉ cần giải thích là phải nhắc đến đến thân phận thiếu tôn chủ của thần điện Chí Tôn của anh.
Thân phận thiếu tôn chủ của thần điện Chí Tôn này của anh, lúc rời đi Chu Tước đã từng nhắc nhở với anh, dưới tình huống thời cơ chưa chín mùi thì tốt nhất đừng nói với bất cứ ai, bao gồm Sở Nguyệt cũng đừng nhắc.
Điều này khiến anh âm thầm cảm thấy thân phận này của anh có lẽ vẫn có một số nguy cơ ẩn giấu nào đó.
Bây giờ không nói với Sở Nguyệt, có lẽ tương đương với việc đang bảo vệ cô ấy.
Sở Nguyệt chỉ đành không hỏi gì thêm.
Có một số chuyện càng giải thích thì cô càng khó mà tin tưởng được.
Suy cho cùng, ông chồng này của mình một lòng một dạ đối với cô là được.
Cô tựa đầu lên vai của Thường Ninh: “Vậy thì ngày mai chúng ta chuyển đến nhé."
Thường Ninh khẽ gật đầu: “Vậy có cần bảo ba mẹ cùng chuyển đến không?"
"Không phải anh nói không để cho bọn họ ở sao?" Sở Mộng hơi phùng miệng nhỏ, nói.
Thường Ninh ngượng ngùng cười: “Đó chẳng qua là nói đùa với mẹ thôi."
"Em thấy thôi vậy, dựa vào tính tình của mẹ em, nếu như thật sự đến rồi thì chúng ta làm gì còn những ngày tháng yên tĩnh." Sau khi Sở Nguyệt suy nghĩ thì thở dài nói.
"Nhưng mà Nhiễm Nhiễm nói muốn ở cùng với chúng ta."
"Vậy thì để con bé chuyển đến đi. Có lẽ con bé đủ phiền để kiểm chế được cái tính khí kia của mẹ. Đúng rồi, có cần đón mẹ anh đến luôn không.” Lúc này Sở Mộng ngẩng đầu lên nói.
"Trước kia anh từng nhắc đến với mẹ, bà nói đã quen sống ở nhà cũ, đổi nơi khác lại không thấy quen."
Sở Nguyệt khẽ gật đầu, dự định ngày mai đi thăm mẹ Thường Ninh một chuyến. Dù sao thì bản thân cũng là con dâu bà. Nhưng nói cho cùng thì cô cũng không xứng đáng với chức vụ, đó, đã lâu rồi mà còn chưa từng đến thăm nhà cũ của bà.
Hôm nay, Thường Ninh vẫn đi phủ Thống Lĩnh như cũ. Còn về chuyện chuyển nhà thì cũng không có gì đáng để bận tâm cả.
Cần sắp xếp thì anh đều đã sắp xếp cả rồi.
Chỉ đợi Sở Nguyệt trở về, nói với cha mẹ vợ một tiếng là được.
Mặc dù anh đã thông qua toàn bộ cấp độ nhưng về mặt thời gian thì anh vẫn không làm sao thỏa mãn được.
Suy cho cùng thì ngày hôm đó Kiêu Long chỉ dùng một hơi là thông qua toàn bộ cửa ải, đến một phút còn chưa đến, mà anh nhiều nhất cũng chỉ nhanh hơn so với bọn đội trưởng Phương một chút. Sau khi liên tục thử lại mấy lần thì từ đầu đến cuối tốc độ không có cách nào nâng cao lên được. Anh đặt mông ngồi xuống đất, nghiêm túc suy nghĩ một chút, luôn cảm thấy mình giống như thiếu cái gì đó.
Cái này không phải là sức mạnh không đủ, cũng không phải là phản ứng không đủ nhanh mà là một thứ nói không nên lời.
"Biết cậu thiếu cái gì không?” Ngay lúc này Kiêu Long chắp tay ra đằng sau, không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở sân huấn luyện.
Mà mấy người đội trưởng Phương cũng không biết đã lặng lẽ rời đi từ lúc nào.
Thường Ninh ngẩng đầu, nhìn Kiều Long: “Tôi thiếu cái gi?"
Đoạn thời gian này, mặc dù anh không nhìn thấy Kiêu Long lại lộ diện, nhưng anh biết, Kiêu Long vẫn luôn âm thầm quan sát anh.
"Thứ cậu thiếu là khí!" Kiêu Long trầm giọng nói.
“Khí?" Sắc mặt Thường Ninh ngưng đọng lại, đứng lên.
"Khí lực, tốc độ, sức mạnh của câu đều đã vượt xa người thường, nhưng lại không có cách nào kích động tiềm năng của cậu được. Cậu có biết tại sao không?" Kiêu Long nói.
Thường Ninh lắc lắc đầu.
"Đó bởi vì cậu thiếu khí!" Đôi mắt của Kiêu Long chợt ngưng động lại. Quần áo không gió mà bay lên.
Sau đó, Thường Ninh rõ ràng có thể nhìn thấy, xung quanh của Kiêu Long có một cơn sóng khí trong suốt, hừng hực lan tràn.
Cát đá trên mặt đất cũng bắt đầu nhanh chóng lăn lộn ra bên ngoài.
Thậm chí cơn sóng khí kia đã quét lên mặt của Thường Ninh, khiến gương mặt của anh phát ra từng cơn từng cơn đau đớn.
Đến cả khí huyết trong có thể cũng có chút cuồn cuộn.
Anh cũng hoảng sợ mà lui về sau mấy bước.
Lúc này Kiêu Long nhấc tay lên, trong không trung quét qua một đường cong. Chỉ nhìn thấy một dòng khí lượn lờ trên cánh tay của anh ta.
Sau đó anh ta tung mạnh một chưởng, cách không trung đánh về phía bao cát.
Am!
Bao cát bỗng nổ tung ra, thậm chỉ đã không thể nhìn thấy một mảnh da vụn, chỉ có cát sắt mịn đổ xuống như thác nước!
Thường Ninh kinh hoàng nhìn Kiều Long.
Anh cho rằng Kiêu Long đã rất mạnh rồi. Nhưng thật không ngờ lại có thể mạnh đến mức độ như vậy.
Lẽ nào đây chính là khí?
Lúc này Kiêu Long đã thu lại sóng khí.
Sau đó nhìn Thường Ninh: "Thế giới này phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu, cũng thần bí rất nhiều! Nếu như cậu là một người bình thường thì căn bản không cần hiểu rõ những thứ này. Nhưng cậu không phải!"
"Thân là thiếu tôn chủ của thần điện Chí Tôn, cậu đã được định trước là có một con đường không bình thường cần đi!"
"Vốn dĩ những điều này nên để Chu Tước mới nói với cậu. Nhưng hiện tại cô ấy đang xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, cho nên chỉ có thể để tôi đến làm hộ!"
"Chu Tước xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chuyện gì ngoài ý muốn?” Thường Ninh không kìm được hỏi.
"Cậu giúp không được, cũng quản không được, bởi vì cậu của hiện tại, quá yếu!" Kiêu Long chỉ lạnh lùng nói.
Thường Ninh không hề để ý đến thái độ của Kiều Long, người mạnh giống như vậy thì có tư cách để xem thường anh.
Một chiêu mà hôm nay Kiêu Long đã thể hiện cũng giống như là mở ra một cánh cửa mới cho anh.
"Vậy thì phải làm sao để tôi trở nên mạnh, làm sao để nắm được khí?" Thường Ninh nắm chặt đầu nắm tay, hỏi.
Kiêu Long nhìn anh một cái rồi ném thắng cho anh một cuốn sổ nhỏ.
"Bên trên nó có một có một số cách thức để luyện khí, còn về việc cậu làm sao để có thể luyện khí thì chỉ đành dựa vào bản thân cậu!"
"Còn có, mấy ngày nữa tôi phải rời khỏi Phàn Thành, con đường phía sau không có người nào có thể giúp đỡ cậu, chỉ có thể dựa vào chính bản thân cậu mà đi!”
“Nhớ rõ, thực lực chưa đủ thì tuyệt đối đừng nói mình là thiếu tôn chủ của thần điện Chí Tôn với bên ngoài!”
Kiêu Long nói xong mấy câu thì rời khỏi sân huấn luyện.
Thường Ninh chỉ nắm chặt cuốn sổ kia không nói gì.
Có lẽ, bắt đầu từ ngày hôm nay anh sẽ biến thành người khác!
Hôm nay Sở Nguyệt đặc biệt tan ca sớm, lái xe đến chỗ Cam Cầm bày sạp.
Dường như Cam Cầm chuẩn bị dọn sạp.
Đang dọn dẹp đồ vật.
Chẳng qua Sở Nguyệt nhìn thấy bên cạnh Cam Cầm có mấy người đàn ông xăm hình,
Còn cho rằng Cam Cam gặp phải phiền phức nên vội dừng xe lại.
"Các người đang làm gì?” Sau đó vội vàng xông đến, la lớn nói.
Dường như Cam Cầm không có nghĩ đến Sở Nguyệt có thể đột nhiên xuất hiện nên chẳng có một chút phản ứng gì.
Mà mấy người đàn ông xăm hình nhìn thấy người đẹp thì không nhịn được trêu chọc nói: “Ôi, người đẹp từ nói nào đến, muốn mua bánh cuốn chiến sao?"
"Bánh cuốn chiên đã bán hết rồi, không thì cùng các anh đi uống một ly!"
"Nguyệt nhi, sao con lại đến đây!" Lúc này Cam Cầm mới hoảng hốt chạy đến phía trước.
Mấy người đàn ông xăm hình này vừa nhìn thấy nét mặt của Cam Cầm, chợt sững sờ, thậm chí là chấn động.
"Bác, bác gái, cô, cô ấy là ai vậy?" Trên mặt của kẻ cầm đầu mấy người đàn ông xăm mình có một vết sẹo bị dao cắt, nhìn vào vô cùng đáng sợ, nhưng lúc này anh ta lại có hơi run rẩy.
"Con bé là vợ của Ninh Nhi.” Cam Cầm không vui vẻ gì nói một câu.
Mẹ ơi, là vợ của cậu Ninh.
Đùi của mấy người đàn ông xăm mình đột nhiên mềm oặt, quỳ xuống trước mặt Sở Nguyệt.
"Cô là cô Sở sao, xin lỗi xin lỗi, chúng tôi không biết là CÔ. Vừa nãy là chúng tôi miệng thúi, mong cô lượng thứ!"
Sau đó mấy người đàn ông xăm mình đồng loạt tát miệng mình.
Thì ra họ chính là mấy người A Hổ.
Ở quán rượu ngày hôm đó, bọn họ chẳng hề chú ý đến Sở Nguyệt, cho nên không hề nhận ra.
Đoạn thời gian này ngày nào bọn họ cũng đến để nịnh bợ Cam Cầm. Dù sao thì đây cũng là mẹ của cậu Ninh, biểu hiện tốt cũng có thể khiến cậu Ninh có ấn tượng tốt một chút, nói không chừng còn có thể cân nhắc bọn họ một chút.
Mặc dù Cam Cầm không thích mấy người này nhưng cũng không cản được sự nhiệt tình của bọn họ, nên chỉ đành mặc cho bọn họ đi theo.
Sở Nguyệt nhìn thấy một màn này thì có hơi chết sững người.
"Được rồi, các người nên làm gì thì đi làm đi, để tôi và Nguyệt nhi nói chuyện." Cam Cầm lắc đầu nói.
Lúc này nhóm người A Hổ mới dừng tát tai mình, sau đó cong người cung kính về phía Sở Nguyệt và Cam Cầm: “Vậy thì bác gái, cô Sở, chúng tôi không làm phiền hai người nữa."
Vào lúc bọn họ chuẩn bị rời đi.
Một chiếc xe bánh mì màu đen đột nhiên lái tới. Từ trên xem có hai người mặc đồ đen bước xuống.
Đi thẳng về phía Sở Nguyệt.
A Hổ thấy tình hình không hay cũng xông về phía trước, hét lớn: “Cô Sở, cẩn thận!”
**********
Lúc Thường Ninh đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ thì dẫn Sở Nguyệt đến biệt thự số một Phú Cảnh.
Sở Nguyệt đột nhiên ngây ra.
"Sao vậy, cảm thấy hài lòng không?" Thường Ninh chỉ mỉm cười nói.
Nhìn thấy căn biệt thự nguy nga lộng lẫy cùng với sự trang hoàng đấy ti mi bên trong, Sở Nguyệt thật sự không biết nên nói thế nào,
“Vốn dĩ có hơn hai mươi người chuyên môn phục vụ cho chúng ta nữa, nhưng anh sợ sẽ quấy nhiễu đến chúng ta cho nên đã chuyển đi rồi. Như vậy cũng yên tĩnh hơn." Thường Ninh nói xong lại cười.
Lúc này Sở Nguyệt lại quay nhìn Thường Ninh: "Sao anh lại có thể có tiền như vậy?"
Nụ cười của Thường Ninh khẽ cứng lại, xoa mũi nói: "Trước kia không phải anh đã nói với em rồi sao, anh là đồng sự trưởng của ngân hàng Tứ Hải!"
Sở Nguyệt nghiêm túc nhìn Thường Ninh: “Anh xác định không nói đùa với em?"
"Được rồi, dù sao thì căn biệt thự này là anh mua đó, em có yên tâm là được, đừng nghĩ quá nhiều.”
Lúc này Thường Ninh lấy can đảm lặng lẽ liếc nhìn eo của Sở Nguyệt, dịu dàng nói.
Anh không tiếp tục giải thích nữa là vì không dễ để giải thích. Bởi vì chỉ cần giải thích là phải nhắc đến đến thân phận thiếu tôn chủ của thần điện Chí Tôn của anh.
Thân phận thiếu tôn chủ của thần điện Chí Tôn này của anh, lúc rời đi Chu Tước đã từng nhắc nhở với anh, dưới tình huống thời cơ chưa chín mùi thì tốt nhất đừng nói với bất cứ ai, bao gồm Sở Nguyệt cũng đừng nhắc.
Điều này khiến anh âm thầm cảm thấy thân phận này của anh có lẽ vẫn có một số nguy cơ ẩn giấu nào đó.
Bây giờ không nói với Sở Nguyệt, có lẽ tương đương với việc đang bảo vệ cô ấy.
Sở Nguyệt chỉ đành không hỏi gì thêm.
Có một số chuyện càng giải thích thì cô càng khó mà tin tưởng được.
Suy cho cùng, ông chồng này của mình một lòng một dạ đối với cô là được.
Cô tựa đầu lên vai của Thường Ninh: “Vậy thì ngày mai chúng ta chuyển đến nhé."
Thường Ninh khẽ gật đầu: “Vậy có cần bảo ba mẹ cùng chuyển đến không?"
"Không phải anh nói không để cho bọn họ ở sao?" Sở Mộng hơi phùng miệng nhỏ, nói.
Thường Ninh ngượng ngùng cười: “Đó chẳng qua là nói đùa với mẹ thôi."
"Em thấy thôi vậy, dựa vào tính tình của mẹ em, nếu như thật sự đến rồi thì chúng ta làm gì còn những ngày tháng yên tĩnh." Sau khi Sở Nguyệt suy nghĩ thì thở dài nói.
"Nhưng mà Nhiễm Nhiễm nói muốn ở cùng với chúng ta."
"Vậy thì để con bé chuyển đến đi. Có lẽ con bé đủ phiền để kiểm chế được cái tính khí kia của mẹ. Đúng rồi, có cần đón mẹ anh đến luôn không.” Lúc này Sở Mộng ngẩng đầu lên nói.
"Trước kia anh từng nhắc đến với mẹ, bà nói đã quen sống ở nhà cũ, đổi nơi khác lại không thấy quen."
Sở Nguyệt khẽ gật đầu, dự định ngày mai đi thăm mẹ Thường Ninh một chuyến. Dù sao thì bản thân cũng là con dâu bà. Nhưng nói cho cùng thì cô cũng không xứng đáng với chức vụ, đó, đã lâu rồi mà còn chưa từng đến thăm nhà cũ của bà.
Hôm nay, Thường Ninh vẫn đi phủ Thống Lĩnh như cũ. Còn về chuyện chuyển nhà thì cũng không có gì đáng để bận tâm cả.
Cần sắp xếp thì anh đều đã sắp xếp cả rồi.
Chỉ đợi Sở Nguyệt trở về, nói với cha mẹ vợ một tiếng là được.
Mặc dù anh đã thông qua toàn bộ cấp độ nhưng về mặt thời gian thì anh vẫn không làm sao thỏa mãn được.
Suy cho cùng thì ngày hôm đó Kiêu Long chỉ dùng một hơi là thông qua toàn bộ cửa ải, đến một phút còn chưa đến, mà anh nhiều nhất cũng chỉ nhanh hơn so với bọn đội trưởng Phương một chút. Sau khi liên tục thử lại mấy lần thì từ đầu đến cuối tốc độ không có cách nào nâng cao lên được. Anh đặt mông ngồi xuống đất, nghiêm túc suy nghĩ một chút, luôn cảm thấy mình giống như thiếu cái gì đó.
Cái này không phải là sức mạnh không đủ, cũng không phải là phản ứng không đủ nhanh mà là một thứ nói không nên lời.
"Biết cậu thiếu cái gì không?” Ngay lúc này Kiêu Long chắp tay ra đằng sau, không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở sân huấn luyện.
Mà mấy người đội trưởng Phương cũng không biết đã lặng lẽ rời đi từ lúc nào.
Thường Ninh ngẩng đầu, nhìn Kiều Long: “Tôi thiếu cái gi?"
Đoạn thời gian này, mặc dù anh không nhìn thấy Kiêu Long lại lộ diện, nhưng anh biết, Kiêu Long vẫn luôn âm thầm quan sát anh.
"Thứ cậu thiếu là khí!" Kiêu Long trầm giọng nói.
“Khí?" Sắc mặt Thường Ninh ngưng đọng lại, đứng lên.
"Khí lực, tốc độ, sức mạnh của câu đều đã vượt xa người thường, nhưng lại không có cách nào kích động tiềm năng của cậu được. Cậu có biết tại sao không?" Kiêu Long nói.
Thường Ninh lắc lắc đầu.
"Đó bởi vì cậu thiếu khí!" Đôi mắt của Kiêu Long chợt ngưng động lại. Quần áo không gió mà bay lên.
Sau đó, Thường Ninh rõ ràng có thể nhìn thấy, xung quanh của Kiêu Long có một cơn sóng khí trong suốt, hừng hực lan tràn.
Cát đá trên mặt đất cũng bắt đầu nhanh chóng lăn lộn ra bên ngoài.
Thậm chí cơn sóng khí kia đã quét lên mặt của Thường Ninh, khiến gương mặt của anh phát ra từng cơn từng cơn đau đớn.
Đến cả khí huyết trong có thể cũng có chút cuồn cuộn.
Anh cũng hoảng sợ mà lui về sau mấy bước.
Lúc này Kiêu Long nhấc tay lên, trong không trung quét qua một đường cong. Chỉ nhìn thấy một dòng khí lượn lờ trên cánh tay của anh ta.
Sau đó anh ta tung mạnh một chưởng, cách không trung đánh về phía bao cát.
Am!
Bao cát bỗng nổ tung ra, thậm chỉ đã không thể nhìn thấy một mảnh da vụn, chỉ có cát sắt mịn đổ xuống như thác nước!
Thường Ninh kinh hoàng nhìn Kiều Long.
Anh cho rằng Kiêu Long đã rất mạnh rồi. Nhưng thật không ngờ lại có thể mạnh đến mức độ như vậy.
Lẽ nào đây chính là khí?
Lúc này Kiêu Long đã thu lại sóng khí.
Sau đó nhìn Thường Ninh: "Thế giới này phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu, cũng thần bí rất nhiều! Nếu như cậu là một người bình thường thì căn bản không cần hiểu rõ những thứ này. Nhưng cậu không phải!"
"Thân là thiếu tôn chủ của thần điện Chí Tôn, cậu đã được định trước là có một con đường không bình thường cần đi!"
"Vốn dĩ những điều này nên để Chu Tước mới nói với cậu. Nhưng hiện tại cô ấy đang xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, cho nên chỉ có thể để tôi đến làm hộ!"
"Chu Tước xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chuyện gì ngoài ý muốn?” Thường Ninh không kìm được hỏi.
"Cậu giúp không được, cũng quản không được, bởi vì cậu của hiện tại, quá yếu!" Kiêu Long chỉ lạnh lùng nói.
Thường Ninh không hề để ý đến thái độ của Kiều Long, người mạnh giống như vậy thì có tư cách để xem thường anh.
Một chiêu mà hôm nay Kiêu Long đã thể hiện cũng giống như là mở ra một cánh cửa mới cho anh.
"Vậy thì phải làm sao để tôi trở nên mạnh, làm sao để nắm được khí?" Thường Ninh nắm chặt đầu nắm tay, hỏi.
Kiêu Long nhìn anh một cái rồi ném thắng cho anh một cuốn sổ nhỏ.
"Bên trên nó có một có một số cách thức để luyện khí, còn về việc cậu làm sao để có thể luyện khí thì chỉ đành dựa vào bản thân cậu!"
"Còn có, mấy ngày nữa tôi phải rời khỏi Phàn Thành, con đường phía sau không có người nào có thể giúp đỡ cậu, chỉ có thể dựa vào chính bản thân cậu mà đi!”
“Nhớ rõ, thực lực chưa đủ thì tuyệt đối đừng nói mình là thiếu tôn chủ của thần điện Chí Tôn với bên ngoài!”
Kiêu Long nói xong mấy câu thì rời khỏi sân huấn luyện.
Thường Ninh chỉ nắm chặt cuốn sổ kia không nói gì.
Có lẽ, bắt đầu từ ngày hôm nay anh sẽ biến thành người khác!
Hôm nay Sở Nguyệt đặc biệt tan ca sớm, lái xe đến chỗ Cam Cầm bày sạp.
Dường như Cam Cầm chuẩn bị dọn sạp.
Đang dọn dẹp đồ vật.
Chẳng qua Sở Nguyệt nhìn thấy bên cạnh Cam Cầm có mấy người đàn ông xăm hình,
Còn cho rằng Cam Cam gặp phải phiền phức nên vội dừng xe lại.
"Các người đang làm gì?” Sau đó vội vàng xông đến, la lớn nói.
Dường như Cam Cầm không có nghĩ đến Sở Nguyệt có thể đột nhiên xuất hiện nên chẳng có một chút phản ứng gì.
Mà mấy người đàn ông xăm hình nhìn thấy người đẹp thì không nhịn được trêu chọc nói: “Ôi, người đẹp từ nói nào đến, muốn mua bánh cuốn chiến sao?"
"Bánh cuốn chiên đã bán hết rồi, không thì cùng các anh đi uống một ly!"
"Nguyệt nhi, sao con lại đến đây!" Lúc này Cam Cầm mới hoảng hốt chạy đến phía trước.
Mấy người đàn ông xăm hình này vừa nhìn thấy nét mặt của Cam Cầm, chợt sững sờ, thậm chí là chấn động.
"Bác, bác gái, cô, cô ấy là ai vậy?" Trên mặt của kẻ cầm đầu mấy người đàn ông xăm mình có một vết sẹo bị dao cắt, nhìn vào vô cùng đáng sợ, nhưng lúc này anh ta lại có hơi run rẩy.
"Con bé là vợ của Ninh Nhi.” Cam Cầm không vui vẻ gì nói một câu.
Mẹ ơi, là vợ của cậu Ninh.
Đùi của mấy người đàn ông xăm mình đột nhiên mềm oặt, quỳ xuống trước mặt Sở Nguyệt.
"Cô là cô Sở sao, xin lỗi xin lỗi, chúng tôi không biết là CÔ. Vừa nãy là chúng tôi miệng thúi, mong cô lượng thứ!"
Sau đó mấy người đàn ông xăm mình đồng loạt tát miệng mình.
Thì ra họ chính là mấy người A Hổ.
Ở quán rượu ngày hôm đó, bọn họ chẳng hề chú ý đến Sở Nguyệt, cho nên không hề nhận ra.
Đoạn thời gian này ngày nào bọn họ cũng đến để nịnh bợ Cam Cầm. Dù sao thì đây cũng là mẹ của cậu Ninh, biểu hiện tốt cũng có thể khiến cậu Ninh có ấn tượng tốt một chút, nói không chừng còn có thể cân nhắc bọn họ một chút.
Mặc dù Cam Cầm không thích mấy người này nhưng cũng không cản được sự nhiệt tình của bọn họ, nên chỉ đành mặc cho bọn họ đi theo.
Sở Nguyệt nhìn thấy một màn này thì có hơi chết sững người.
"Được rồi, các người nên làm gì thì đi làm đi, để tôi và Nguyệt nhi nói chuyện." Cam Cầm lắc đầu nói.
Lúc này nhóm người A Hổ mới dừng tát tai mình, sau đó cong người cung kính về phía Sở Nguyệt và Cam Cầm: “Vậy thì bác gái, cô Sở, chúng tôi không làm phiền hai người nữa."
Vào lúc bọn họ chuẩn bị rời đi.
Một chiếc xe bánh mì màu đen đột nhiên lái tới. Từ trên xem có hai người mặc đồ đen bước xuống.
Đi thẳng về phía Sở Nguyệt.
A Hổ thấy tình hình không hay cũng xông về phía trước, hét lớn: “Cô Sở, cẩn thận!”