Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-118
Chương 117: Tôi đến!
**********
Thế nhưng Thường Ninh đã ăn no rồi, cầm lấy khăn tay lau miệng rồi nói.
Không khí có chút ngưng đọng lại.
"Tên ăn hại này, cậu nói cái quái gì vậy?” Lúc này Trần Di tức giận nói.
Sở Sơn Hà cũng căm giận: “Miệng chó không thể khạc ra ngà voi, cậu không nói thì thôi có ai nói cậu câm đâu!”
Tên nhóc này càng ngày càng bạo rồi, ngay cả nhà họ Lục mà cũng không để vào mắt.
Tập đoàn nhà họ Lục như thế làm sao có thể sụp đổ được?
Trần Phương trừng mắt nhìn Thường Ninh, "Cậu ăn no rửng mỡ quá rồi nên mới dám nói ra câu này."
Dương Ngữ Nhân cũng kinh ngạc nhìn Thường Ninh.
Càng ngày cô càng thấy anh rể họ có chút không giống người bình thường.
Sắc mặt Lục Vũ Trầm u ám nhìn Thường Ninh, cốc nước trong tay anh ta cũng muốn bị bóp nát.
Sở Nguyệt cũng ngẩng đầu nhìn Thường Ninh.
Thường Ninh chỉ cười cười.
Lúc này, điện thoại của anh vang lên.
"Mọi người ăn thong thả, tôi ra ngoài nghe điện thoại."
Nói rồi, anh đi ra ngoài tiếp điện thoại.
"Cút đi, ăn no rồi thì đừng ở trong đây nữa, chuớng mắt." Vợ chồng Sở Sơn Hà và Trần Di chỉ mong anh mau biến đi.
Thường Ninh cầm điện thoại ra bên ngoài.
Là Vương Chấn Đông gọi đến.
"Chuyện gì?"
"Cậu Ninh, ngài mau cứu chúng tôi với!" Vương Chấn Đông vừa mở miệng là khóc nức nở.
“Đã xảy ra chuyện gì?"
"Ngươi của Tỉnh Thành đến rồi, có liên quan đến Hắc Lang đó!
"Liên quan đến Hắc Lang?"
"Không sai, hóa ra sau lưng Hắc Lang có Tinh Thành chống lưng, chuyện này tên nhóc Hắc Lang kia chưa từng nói qua.”
"Có nhắc đến thì sao, có Tỉnh Thành chống lưng, không lẽ sợ bọn họ sao?" Thường Ninh cười.
"Đương nhiên không phải rồi cậu Ninh, tôi chỉ là cảm thấy bất ngờ thôi.” Vương Chấn Đông cười ngại ngùng nói.
Có lời này của Thường Ninh, anh ta yên tâm rồi.
"Được rồi, cụ thể là như thế nào?”
"Hôm nay mấy người của Tinh Thành đến, nói là muốn đàm phán với tôi, thật ra là muốn khiêu chiến, nếu tôi thắng bọn họ, bọn họ sẽ không so đo chuyện Hắc Lang nữa, nếu không thì, bọn họ muốn tôi phải cút khỏi Phàn Thành." Vương Chấn Đông vội nói.
"Tôi còn tưởng có chuyện gì lở, chỉ có như vậy thôi, đáng để anh hoảng sao?"
"Cậu Ninh, hay là mời vài cấp dưới của đại soái Kiêu Long đến đối phó bọn họ, nghe nói, mấy người của Tỉnh Thành đến đều là cao thủ, chỉ dua vào bọn Thiết Sơn thôi tôi sợ không đối phó nổi."
"Tôi đến!" Thường Ninh cười lạnh nói.
"A? Cậu Ninh tới sao?" Vương Chấn Đông có chút ko hiểu ý của Thường Ninh.
"Tôi nói, tôi đến nhận khiêu chiến của bọn họ!" Thường Ninh nói.
Vương Chấn Đông sợ đến mức sốc, “Cậu Ninh, có phải anh đang đùa không?"
Tuy anh ta thừa nhận thân phận của Thường Ninh không bình thường, thế nhưng chuyện này là chuyện động tay động chân, anh ta không nghĩ rằng Thường Ninh có khả năng đó.
Mục đích anh tay xin Thường Ninh giúp đỡ, cũng chỉ hi vọng Thường Ninh có thể mời được người của đại soái Kiêu Long thôi.
"Sao nào, không tin tôi sao?"
"Tất nhiên là không phải, nhưng cậu Ninh à, đây là đánh nhau thật, nếu anh bị thương thì không ổn đâu."
"Không sao, cho dù là bị thương thì cũng là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh!” Thường Ninh nói.
Vương Chấn Đông ở đầu kia của điện thoại cười khổ, làm không mà không liên quan đến tôi được, anh bị thương rồi thì, Vương Chấn Đông anh ta có thể sống tốt sao?
"Chuyện này cứ quyết định như thế, thời gian và địa điểm thế nào?”
"Câu lạc bộ đêm Khải Hoàn, tám giờ tối mai!" Vương Chấn Đông trả lời.
Nhưng anh lại lại thâm thở dài trong lòng, xem ra, mình phải mời vài cao thủ đến bảo vệ rồi.
Nếu biết trước như thế, vậy thì thà không gọi cho cậu Ninh thì hơn.
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt Thường Ninh đầy ý chí chiến đấu.
Tuy mới trải qua hai ngày huấn luyện, anh đã cảm thấy mọi phương diện của mình đều tăng vọt lên, anh cũng muốn tìm ai đó để luyện tập, kiểm tra thành quả một chút.
Thậm chí, anh không thể nào không nghĩ đến Hùng Ngũ lúc trước.
Hình như đối phương là người của thành phố đó, đến lúc đó chẳng mong người mình gặp sẽ là bọn họ, nếu không thì anh sẽ thất vọng lắm.
Ngày hôm sau, Thường Ninh vẫn đến dinh thự chỉ huy, thử thách của ải thứ ba.
Trải qua một ngày huấn luyện, anh cũng qua được cửa ải thứ ba này.
Đội trưởng Phương đã không thể nói nên lời.
Mỗi ngày một cửa ải, đây không phải xuất chúng thì là gi? Mà lúc này, Kiêu Long đứng trước cửa sổ, mắt nhìn Thường Ninh vượt qua cửa ải thứ ba.
Khẽ gật đầu, "Đây mới gọi là bộ dáng của thiếu tôn chủ thần điện Chí Tôn, nếu không thì cậu làm người ta quá thất vọng rồi."
"Thống lĩnh, bây giờ có một vài thế lực Tỉnh Thành đang nhúng tay vào chuyện của Phàn Thành rồi."
Lúc này, phụ tá Lâm tiến vào báo cáo.
Kiêu Long quay đầu, cười lạnh nói: “Đã điều tra ra thuộc nhà nào chưa?"
“Hẳn là nhà họ Tề." Phụ tá Lâm nói.
“Nhà họ Tề ý sau lưng mình là Tề môn, xem ra bọn họ đến ngay cả tôi cũng không để vào mắt." Kiêu Long hừ lạnh một tiếng.
Dù sao có anh ta trấn giữ Phàn Thành, người của nhà họ Tề lại còn dám động đến nước ở Phàn Thành, căn bản hoàn toàn không đặt anh ta vào mắt.
"Chúng ta có nên làm chút gì không?" Phụ tá Lâm không do dự hỏi.
"Không cần đâu!" Kiêu Long phất tay áo, "Chuyện này cứ để Thường Ninh tự mình giải quyết, nếu chút chuyện này mà cậu ta còn làm không được, vậy thì tương lai làm sao có thể quay về thần điện Chí Tôn!"
Sau khi Thường Ninh rời khỏi dinh thự chỉ huy, thấy vẫn còn sớm, anh chuẩn bị đi ăn cho no bụng rồi đến câu lạc bộ đêm Khải Hoàn.
Lúc này cũng đã qua giờ ăn ở nhà, hơn nữa hai ngày nay anh cũng không ở nhà nấu cơm, chỉ sợ về sẽ bị cha mẹ vợ măng những lời lẽ bẩn thỉu.
Cho nên anh tùy tiện tìm một quán mỳ, ăn đỡ gì đó để lót dạ là được.
Sau khi ăn no, anh đến Khải Hoàn.
Hôm nay Khải Hoàn đã sớm bày binh bố trận để đón quân địch.
Ngoài đám người Thiết Sơn, Vương Chấn Đông còn bỏ một số tiền lớn để thuê mấy người được gọi là cao thủ đến.
Thế nhưng, Thường Ninh chẳng biết ai trong số đó cả.
Bởi vì thân phận của Thường Ninh đặc thù, cho nên Vương Chấn Đông không giới thiệu anh cho ai cả.
Mấy người cao thủ kia cũng tưởng Thường Ninh chẳng qua cũng chỉ là cấp dưới của Vương Chấn Đông, cũng không quan tâm lắm.
“Ông chủ Vương, anh yên tâm đi, dù là người của Tỉnh Thành, tất cả đều được nói chuyện bằng thực lực!"
Thấy vẻ mặt Vương Chấn Đông lộ vẻ lo lắng, một trong những cao thủ đó mở miệng nói.
Cao thủ này từng tham giá khá nhiều trận đấu ngầm, cũng từng đạt quán quân mấy lần, cho nên gã mới tự phụ như vậy.
Ngoài ra còn có một vài cao thủ khác cũng có chút tên tuổi, vẻ mặt đều mang theo vẻ tự tin.
"Đúng vậy, ông chủ Vương, tất cả đều sẽ được nói chuyện bằng thực lực, chúng tôi cam đoan sẽ khiến đối phương đến rồi sẽ không thể đi được nữa!"
Ngoài việc tiêu một số tiền lớn để mời bọn họ, Vương Chấn Đông còn hứa với bọn họ, chỉ cần đánh ngã đối phương, xong chuyện sẽ được nhận thêm năm trăm van.
Nghe thấy mấy lời của các cao thủ, Vương Chấn Đông cũng yên tâm hơn nhiều.
Anh ta cũng không do dự nhìn qua Thường Ninh.
Thật ra anh ta lo lắng cho Thường Ninh hơn là lo lắng cho bản thân mình.
Dù sao đó cũng là cậu Ninh, nếu có sai sót gì xảy ra, anh ta có mười mạng cũng không đền nổi.
Có mấy cao thủ này bảo vệ, anh ta tin tưởng, cậu Ninh hắn là cũng không cần phải xuất hiện rồi.
Thế nhưng Thường Ninh lại không nói lời nào.
Hù, cao thủ?
Chống mắt lên xem.
Chờ đợi đám người Tỉnh Thành xuất hiện.
Đột nhiên Thường Ninh cảm thấy có chút đau bụng, cũng không biết có phải mì ban nãy mình ăn không sạch sẽ không nữa, có chút khó chịu trong bụng.
Lúc này, anh bỏ đi, chạy đến nhà vệ sinh.
Thấy thế Vương Chấn Đông lắc lắc đầu, cậu Ninh này Sợ rồi sao.
Nhưng như vậy cũng tốt, đỡ phải gặp chuyện không may.
"Vương Chấn Đông, bọn tao đến rồi đây!”
Đúng lúc này.
Trước của truyền đến âm thanh hùng hậu.
Mấy hình bóng cao tủ cũng đã xuất hiện ở câu lạc bộ đêm Khải Hoàn.
Là đám người Hùng Ngũ.
"Bọn tao không nói nhiều nữa, nếu hôm nay mày đánh thắng bọn tao, chuyện Hắc Lang bọn tao sẽ không so đo nữa, bọn tao cũng sẽ ngay lập tức rời khỏi Phàn Thành!”
Hùng Ngũ cất tiếng.
“Còn nếu hôm nay mày thua, tất cả sản nghiệp sẽ thuộc về bọn tao, còn mày thì phải lập tức cút khỏi Phàn Thành!"
"Được!" Vương Chấn Đông đứng dậy, cũng không kiên nhẫn mà trả lời.
Dù sao thì mặc kệ anh ta có đồng ý chuyện này hay không thì kết quả cũng đã định rồi, anh ta phải đánh đuổi đám người này đi, nếu không thì đừng mơ sống yên ổn.
Vốn trước đó anh ta còn định bảo Thiết Sơn lên thử sức đối phương, thế nhưng bây giờ thấy người đến rồi, anh ta lập tức quên đi ý định này.
Anh có cảm giác đối phương thật sự là võ sĩ, tuy những người Thiết Sơn đánh nhau rất giỏi, nhưng nến so với những võ sĩ chân chính thì cũng không đủ dùng.
Lúc này, mấy cao thủ được mời đến nhìn qua.
"Người của Tỉnh Thành dám ngông cuồng như vậy sao?" Quán quân trận đấu ngầm kia lập tức đứng dậy, "Chúng ta không cần nhiều lời lãng phí, trực tiếp đánh đi, ai thua biết ngay!"
Sau đó gã cũng không nhiều lời nữa mà vung một đấm về phía Hùng Ngũ.
Dù sao thì nắm đấm của gã cũng là lợi hại nhất.
Nắm đấm này không biết đã đánh bao nhiêu người như tử.
Hùng Ngũ chỉ cười lạnh một tiếng.
Sau đó anh ta cũng vung ra một đấm.
Thế nhưng, thế nhưng động tác của tên đó nhanh hơn nhiều so với quán quân đấu ngầm.
Cũng cuồng bạo hơn.
Chỉ nghe thấy một tiếng phịch.
Sau đó là một tiếng hét thả, tên quán quân đấu ngầm bay ngược về sau.
Cổ tay bị vặn thành một góc khó mà tin được, xương trắng cũng lộ ra.
Thấy cảnh này, đồng tử của tất cả mọi người đều co rụt lại!
**********
Thế nhưng Thường Ninh đã ăn no rồi, cầm lấy khăn tay lau miệng rồi nói.
Không khí có chút ngưng đọng lại.
"Tên ăn hại này, cậu nói cái quái gì vậy?” Lúc này Trần Di tức giận nói.
Sở Sơn Hà cũng căm giận: “Miệng chó không thể khạc ra ngà voi, cậu không nói thì thôi có ai nói cậu câm đâu!”
Tên nhóc này càng ngày càng bạo rồi, ngay cả nhà họ Lục mà cũng không để vào mắt.
Tập đoàn nhà họ Lục như thế làm sao có thể sụp đổ được?
Trần Phương trừng mắt nhìn Thường Ninh, "Cậu ăn no rửng mỡ quá rồi nên mới dám nói ra câu này."
Dương Ngữ Nhân cũng kinh ngạc nhìn Thường Ninh.
Càng ngày cô càng thấy anh rể họ có chút không giống người bình thường.
Sắc mặt Lục Vũ Trầm u ám nhìn Thường Ninh, cốc nước trong tay anh ta cũng muốn bị bóp nát.
Sở Nguyệt cũng ngẩng đầu nhìn Thường Ninh.
Thường Ninh chỉ cười cười.
Lúc này, điện thoại của anh vang lên.
"Mọi người ăn thong thả, tôi ra ngoài nghe điện thoại."
Nói rồi, anh đi ra ngoài tiếp điện thoại.
"Cút đi, ăn no rồi thì đừng ở trong đây nữa, chuớng mắt." Vợ chồng Sở Sơn Hà và Trần Di chỉ mong anh mau biến đi.
Thường Ninh cầm điện thoại ra bên ngoài.
Là Vương Chấn Đông gọi đến.
"Chuyện gì?"
"Cậu Ninh, ngài mau cứu chúng tôi với!" Vương Chấn Đông vừa mở miệng là khóc nức nở.
“Đã xảy ra chuyện gì?"
"Ngươi của Tỉnh Thành đến rồi, có liên quan đến Hắc Lang đó!
"Liên quan đến Hắc Lang?"
"Không sai, hóa ra sau lưng Hắc Lang có Tinh Thành chống lưng, chuyện này tên nhóc Hắc Lang kia chưa từng nói qua.”
"Có nhắc đến thì sao, có Tỉnh Thành chống lưng, không lẽ sợ bọn họ sao?" Thường Ninh cười.
"Đương nhiên không phải rồi cậu Ninh, tôi chỉ là cảm thấy bất ngờ thôi.” Vương Chấn Đông cười ngại ngùng nói.
Có lời này của Thường Ninh, anh ta yên tâm rồi.
"Được rồi, cụ thể là như thế nào?”
"Hôm nay mấy người của Tinh Thành đến, nói là muốn đàm phán với tôi, thật ra là muốn khiêu chiến, nếu tôi thắng bọn họ, bọn họ sẽ không so đo chuyện Hắc Lang nữa, nếu không thì, bọn họ muốn tôi phải cút khỏi Phàn Thành." Vương Chấn Đông vội nói.
"Tôi còn tưởng có chuyện gì lở, chỉ có như vậy thôi, đáng để anh hoảng sao?"
"Cậu Ninh, hay là mời vài cấp dưới của đại soái Kiêu Long đến đối phó bọn họ, nghe nói, mấy người của Tỉnh Thành đến đều là cao thủ, chỉ dua vào bọn Thiết Sơn thôi tôi sợ không đối phó nổi."
"Tôi đến!" Thường Ninh cười lạnh nói.
"A? Cậu Ninh tới sao?" Vương Chấn Đông có chút ko hiểu ý của Thường Ninh.
"Tôi nói, tôi đến nhận khiêu chiến của bọn họ!" Thường Ninh nói.
Vương Chấn Đông sợ đến mức sốc, “Cậu Ninh, có phải anh đang đùa không?"
Tuy anh ta thừa nhận thân phận của Thường Ninh không bình thường, thế nhưng chuyện này là chuyện động tay động chân, anh ta không nghĩ rằng Thường Ninh có khả năng đó.
Mục đích anh tay xin Thường Ninh giúp đỡ, cũng chỉ hi vọng Thường Ninh có thể mời được người của đại soái Kiêu Long thôi.
"Sao nào, không tin tôi sao?"
"Tất nhiên là không phải, nhưng cậu Ninh à, đây là đánh nhau thật, nếu anh bị thương thì không ổn đâu."
"Không sao, cho dù là bị thương thì cũng là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh!” Thường Ninh nói.
Vương Chấn Đông ở đầu kia của điện thoại cười khổ, làm không mà không liên quan đến tôi được, anh bị thương rồi thì, Vương Chấn Đông anh ta có thể sống tốt sao?
"Chuyện này cứ quyết định như thế, thời gian và địa điểm thế nào?”
"Câu lạc bộ đêm Khải Hoàn, tám giờ tối mai!" Vương Chấn Đông trả lời.
Nhưng anh lại lại thâm thở dài trong lòng, xem ra, mình phải mời vài cao thủ đến bảo vệ rồi.
Nếu biết trước như thế, vậy thì thà không gọi cho cậu Ninh thì hơn.
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt Thường Ninh đầy ý chí chiến đấu.
Tuy mới trải qua hai ngày huấn luyện, anh đã cảm thấy mọi phương diện của mình đều tăng vọt lên, anh cũng muốn tìm ai đó để luyện tập, kiểm tra thành quả một chút.
Thậm chí, anh không thể nào không nghĩ đến Hùng Ngũ lúc trước.
Hình như đối phương là người của thành phố đó, đến lúc đó chẳng mong người mình gặp sẽ là bọn họ, nếu không thì anh sẽ thất vọng lắm.
Ngày hôm sau, Thường Ninh vẫn đến dinh thự chỉ huy, thử thách của ải thứ ba.
Trải qua một ngày huấn luyện, anh cũng qua được cửa ải thứ ba này.
Đội trưởng Phương đã không thể nói nên lời.
Mỗi ngày một cửa ải, đây không phải xuất chúng thì là gi? Mà lúc này, Kiêu Long đứng trước cửa sổ, mắt nhìn Thường Ninh vượt qua cửa ải thứ ba.
Khẽ gật đầu, "Đây mới gọi là bộ dáng của thiếu tôn chủ thần điện Chí Tôn, nếu không thì cậu làm người ta quá thất vọng rồi."
"Thống lĩnh, bây giờ có một vài thế lực Tỉnh Thành đang nhúng tay vào chuyện của Phàn Thành rồi."
Lúc này, phụ tá Lâm tiến vào báo cáo.
Kiêu Long quay đầu, cười lạnh nói: “Đã điều tra ra thuộc nhà nào chưa?"
“Hẳn là nhà họ Tề." Phụ tá Lâm nói.
“Nhà họ Tề ý sau lưng mình là Tề môn, xem ra bọn họ đến ngay cả tôi cũng không để vào mắt." Kiêu Long hừ lạnh một tiếng.
Dù sao có anh ta trấn giữ Phàn Thành, người của nhà họ Tề lại còn dám động đến nước ở Phàn Thành, căn bản hoàn toàn không đặt anh ta vào mắt.
"Chúng ta có nên làm chút gì không?" Phụ tá Lâm không do dự hỏi.
"Không cần đâu!" Kiêu Long phất tay áo, "Chuyện này cứ để Thường Ninh tự mình giải quyết, nếu chút chuyện này mà cậu ta còn làm không được, vậy thì tương lai làm sao có thể quay về thần điện Chí Tôn!"
Sau khi Thường Ninh rời khỏi dinh thự chỉ huy, thấy vẫn còn sớm, anh chuẩn bị đi ăn cho no bụng rồi đến câu lạc bộ đêm Khải Hoàn.
Lúc này cũng đã qua giờ ăn ở nhà, hơn nữa hai ngày nay anh cũng không ở nhà nấu cơm, chỉ sợ về sẽ bị cha mẹ vợ măng những lời lẽ bẩn thỉu.
Cho nên anh tùy tiện tìm một quán mỳ, ăn đỡ gì đó để lót dạ là được.
Sau khi ăn no, anh đến Khải Hoàn.
Hôm nay Khải Hoàn đã sớm bày binh bố trận để đón quân địch.
Ngoài đám người Thiết Sơn, Vương Chấn Đông còn bỏ một số tiền lớn để thuê mấy người được gọi là cao thủ đến.
Thế nhưng, Thường Ninh chẳng biết ai trong số đó cả.
Bởi vì thân phận của Thường Ninh đặc thù, cho nên Vương Chấn Đông không giới thiệu anh cho ai cả.
Mấy người cao thủ kia cũng tưởng Thường Ninh chẳng qua cũng chỉ là cấp dưới của Vương Chấn Đông, cũng không quan tâm lắm.
“Ông chủ Vương, anh yên tâm đi, dù là người của Tỉnh Thành, tất cả đều được nói chuyện bằng thực lực!"
Thấy vẻ mặt Vương Chấn Đông lộ vẻ lo lắng, một trong những cao thủ đó mở miệng nói.
Cao thủ này từng tham giá khá nhiều trận đấu ngầm, cũng từng đạt quán quân mấy lần, cho nên gã mới tự phụ như vậy.
Ngoài ra còn có một vài cao thủ khác cũng có chút tên tuổi, vẻ mặt đều mang theo vẻ tự tin.
"Đúng vậy, ông chủ Vương, tất cả đều sẽ được nói chuyện bằng thực lực, chúng tôi cam đoan sẽ khiến đối phương đến rồi sẽ không thể đi được nữa!"
Ngoài việc tiêu một số tiền lớn để mời bọn họ, Vương Chấn Đông còn hứa với bọn họ, chỉ cần đánh ngã đối phương, xong chuyện sẽ được nhận thêm năm trăm van.
Nghe thấy mấy lời của các cao thủ, Vương Chấn Đông cũng yên tâm hơn nhiều.
Anh ta cũng không do dự nhìn qua Thường Ninh.
Thật ra anh ta lo lắng cho Thường Ninh hơn là lo lắng cho bản thân mình.
Dù sao đó cũng là cậu Ninh, nếu có sai sót gì xảy ra, anh ta có mười mạng cũng không đền nổi.
Có mấy cao thủ này bảo vệ, anh ta tin tưởng, cậu Ninh hắn là cũng không cần phải xuất hiện rồi.
Thế nhưng Thường Ninh lại không nói lời nào.
Hù, cao thủ?
Chống mắt lên xem.
Chờ đợi đám người Tỉnh Thành xuất hiện.
Đột nhiên Thường Ninh cảm thấy có chút đau bụng, cũng không biết có phải mì ban nãy mình ăn không sạch sẽ không nữa, có chút khó chịu trong bụng.
Lúc này, anh bỏ đi, chạy đến nhà vệ sinh.
Thấy thế Vương Chấn Đông lắc lắc đầu, cậu Ninh này Sợ rồi sao.
Nhưng như vậy cũng tốt, đỡ phải gặp chuyện không may.
"Vương Chấn Đông, bọn tao đến rồi đây!”
Đúng lúc này.
Trước của truyền đến âm thanh hùng hậu.
Mấy hình bóng cao tủ cũng đã xuất hiện ở câu lạc bộ đêm Khải Hoàn.
Là đám người Hùng Ngũ.
"Bọn tao không nói nhiều nữa, nếu hôm nay mày đánh thắng bọn tao, chuyện Hắc Lang bọn tao sẽ không so đo nữa, bọn tao cũng sẽ ngay lập tức rời khỏi Phàn Thành!”
Hùng Ngũ cất tiếng.
“Còn nếu hôm nay mày thua, tất cả sản nghiệp sẽ thuộc về bọn tao, còn mày thì phải lập tức cút khỏi Phàn Thành!"
"Được!" Vương Chấn Đông đứng dậy, cũng không kiên nhẫn mà trả lời.
Dù sao thì mặc kệ anh ta có đồng ý chuyện này hay không thì kết quả cũng đã định rồi, anh ta phải đánh đuổi đám người này đi, nếu không thì đừng mơ sống yên ổn.
Vốn trước đó anh ta còn định bảo Thiết Sơn lên thử sức đối phương, thế nhưng bây giờ thấy người đến rồi, anh ta lập tức quên đi ý định này.
Anh có cảm giác đối phương thật sự là võ sĩ, tuy những người Thiết Sơn đánh nhau rất giỏi, nhưng nến so với những võ sĩ chân chính thì cũng không đủ dùng.
Lúc này, mấy cao thủ được mời đến nhìn qua.
"Người của Tỉnh Thành dám ngông cuồng như vậy sao?" Quán quân trận đấu ngầm kia lập tức đứng dậy, "Chúng ta không cần nhiều lời lãng phí, trực tiếp đánh đi, ai thua biết ngay!"
Sau đó gã cũng không nhiều lời nữa mà vung một đấm về phía Hùng Ngũ.
Dù sao thì nắm đấm của gã cũng là lợi hại nhất.
Nắm đấm này không biết đã đánh bao nhiêu người như tử.
Hùng Ngũ chỉ cười lạnh một tiếng.
Sau đó anh ta cũng vung ra một đấm.
Thế nhưng, thế nhưng động tác của tên đó nhanh hơn nhiều so với quán quân đấu ngầm.
Cũng cuồng bạo hơn.
Chỉ nghe thấy một tiếng phịch.
Sau đó là một tiếng hét thả, tên quán quân đấu ngầm bay ngược về sau.
Cổ tay bị vặn thành một góc khó mà tin được, xương trắng cũng lộ ra.
Thấy cảnh này, đồng tử của tất cả mọi người đều co rụt lại!