Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 415: Tất cả đều là diễn
Chương 415: Tất cả đều là diễn
“Mẹ kiếp mày gian lận!”
Lúc Vương Chân gào lên câu này, ba người Lục Trần đều không có
phản ứng gì.
Nhưng Tiêu Tử Hinh nhanh chóng tỏ ra bộ dạng lo lắng hoảng sợ.
Mặc dù cô ta diễn rất tốt, chỉ mất có nửa giây thôi là đã phản ứng lại
rồi, nhưng Lục Trần vẫn quan sát được toàn bộ quá trình thay đổi biểu cảm của cô ta.
Trong lòng Lục Trần vụt lên một tiếng cười lạnh, rồi nhìn sang Vương
Chân.
“Anh bị mù à, xúc xắc là do anh đổ mà, chúng tôi gian lận kiểu gì!” Lục
Trần còn chưa nói gì, thì Trần Sơ Nhiên đã lên tiếng.
Mặc dù cô ta không hiểu quy luật của ván cược, nhưng cô ta biết trong
tình huống này Lục Trần không thể ăn gian được, có ăn gian thì phải là nhà cái.
“Tiểu thư à, hơi đanh đá đấy, anh Chân chúng tôi nói các cô gian lận
chính là các cô gian lận, ở đây anh Chân nói sao thì là như vậy.” Một tên to con mặt mày dữ tợn
cười gian ác giơ tay ra định trêu ghẹo Trần Sơ Nhiên.
“Cút!” Trần Sơ Nhiên từ nhỏ đã theo ông nội cô ta học võ, tuy rằng
chưa thể so với các sư phụ võ đạo chân chính, nhưng đối phó với mấy tên lưu manh đần độn
này thì thừa sức.
Chỉ thấy cô ta túm lấy tay của tên to con mặt dữ tợn đó, dùng lực xoay
một cái, tên to con đó oái một tiếng, toàn thân mất thăng bằng ngã nhào xuống đất.
“Á đù, tiểu thư này lại là con nhà võ à!” Mọi người kinh ngạc, lần lượt
rút súng ra chĩa về phía ba người Lục Trần.
Cả căn phòng bỗng chốc trở nên yên lặng.
Lúc này, Trần Sơ Nhiên cũng hơi hoảng, còn Tiêu Tử Hinh thì hoảng
thật sự.
Súng mà, cái này mới chỉ nhìn thấy trên phim thôi, đừng nói là Trần
Sơ Nhiên, khoảng cách gần thế này, đến cả Tiêu Tử Hinh cũng không dám đảm bảo bản thân có
thể tránh được đạn.
“Mẹ nó, cô gào lên nữa đi!” Một tên to con dữ tợn cười.
“Con mẹ mày, ở địa bàn của bố mày mà cũng dám càn quấy à, hôm
nay bố mày sẽ cho hai chị em chúng mày biết sự lợi hại!” Vương Chân cười lớn.
“Anh Chân, hai người một lúc à, anh cân nổi không?” Một tên to con
cười.
“Mẹ kiếp, hai thằng nhóc bay xem thường tao quá đấy, bố mày chiến
ba ngày ba đêm còn được nữa là.” Vương Chân cười ha ha.
Trong tay mọi người có súng thật, ba người Lục Trần trong mắt bọn
họ hoàn toàn trở thành mấy con dê đang chờ bị làm thịt, vẻ mặt không kiêng nể gì.
Nhưng trong giấy phút đó, mặt Lục Trần tối sầm lại, chỉ thấy trong mắt
anh lóe lên một vẻ lạnh lùng, anh xoay mạnh người 180 độ, né ra khỏi miệng súng của tên to
con đứng gần anh nhất, một giây sau, trực tiếp đoạt lấy cây súng trong tay hắn.
“Mẹ mày, mày muốn chết à!”
Đám người Vương Chân thấy vậy lần lượt nổ súng, nhưng Lục Trần
nhanh hơn bọn họ, chỉ có Vương Chân là kịp nổ một phát súng, còn những người khác chưa kịp
nổ súng thì cổ tay đều lần lượt bị trúng đạn, súng trong tay rơi luôn xuống đất.
Nhưng Vương Chân cũng chỉ nổ được một phát súng, rồi không có
lần thứ 2 nữa.
Cổ tay mà hắn cầm súng cũng bị một viên đạn găm vào.
Mấy người đều đau đớn nắm lấy cổ tay bị đạn bắn vào, ánh mắt nhìn
Lục Trần đầy sự sợ hãi.
Tốc độc, kỹ thuật bắn súng, sự quyết đoán...
Cái nào cũng là trình độ đỉnh cao, đúng là một cường giả bọn chúng
chưa từng gặp.
Trần Sơ Nhiên cuối cùng cũng thở phào, ánh mắt nhìn Lục Trần lộ rõ
sự yêu thích.
Còn Tiêu Tử Hinh nhìn Lục Trần, ánh mắt nhìn Lục Trần có đôi chút
mập mờ, thực lực của anh khiến cô ta hơi bất ngờ.
Yukidai Kawa và đồng nghiệp ngơ ngác, giây phút này bọn họ mới
phát hiện ra không phải là ba người Lục Trần dễ cắn câu, mà là người ta chẳng cần phải đề
phòng bọn họ.
“Ban nãy mày nói ai gian lận?” Lục Trần chĩa súng vào đầu Vương
Chân, lạnh lùng hỏi.
“Đại, đại, đại ca, là, là tôi, à không, không ai gian lận cả!” Vương Chân
nhìn Lục Trần run như cầy sấy, lắp bắp nói.
Hiển nhiên hắn là một người cực kỳ sợ chết.
“Nếu đã không có ai gian lận, vậy tiếp tục đi.” Lục Trần bình thản nói.
“Đại ca, anh tha cho tôi đi, tôi sai rồi, không nên có ý đồ với hai vị tiểu
thư này, tôi đáng chết!” Vương Chân sợ đến mực quỳ xuống, sau đó tự vả vào miệng hai cái,
hắn làm sao còn dám cược chứ.
Trong chốc lát đã thua mất chín triệu, hắn lấy đâu ra nhiều tiền như
thế.
Cho dù hắn có ngốc cũng nhìn ra được, Lục Trần không phải dựa vào
may mắn, mà chắc chắn là gian lận, chỉ là hắn không có chứng cứ mà thôi.
Mà lúc này tay của bọn hắn cũng bị thương hết rồi, máu tươi vẫn còn
đang chảy ra, tâm trí đâu mà chơi tiếp nữa.
“Thế hai anh thì sao? Nếu đã cao hứng mời chúng tôi đến đây chơi,
đương nhiên phải chơi với chúng tôi đến cùng chứ.” Lục Trần quay đầu lại nhìn Yukidai Kawa và
đồng nghiệp của hắn, cười mà như không cười.
Ban đầu anh đã biết là hai tên Đông Doanh này không có ý tốt, đương
nhiên không thể dễ dàng tha cho bọn chúng được.
“Lục, Lục-kun, chúng tôi, chúng tôi không có tiền!” Yukidai cười khổ
lắc đầu.
“Thực sự không có tiền sao?” Lục Trần vừa nói vừa chơi đùa với khẩu
súng trong tay, anh mở băng đạn ra thấy vẫn còn hai viên, sau đó lại đóng lại.
“Có phải các anh nghĩ tôi không dám giết các anh không?” Lục Trần
lên nòng súng, miệng súng nhắm thẳng vào Yukidai Kawa.
Yukidai Kawa run rẩy trong lòng, hắn ta cũng muốn nghi ngờ Lục Trần
không dám nổ súng.
Nhưng hắn không dám.
“Lục, Lục-kun, trên người hai chúng tôi cộng lại chỉ có 10 triệu nhân
dân tệ, mong anh tha mạng!” Yukidai Kawa và đồng nghiệp của hắn sợ đến nỗi mặt mày tái mét,
vội vàng hành lễ xin Lục Trần tha mạng, Lục Trần ép bọn họ cược, rõ ràng là muốn lừa bọn họ,
bọn họ không thể nào không nôn hết tiền ra được, nếu không Lục Trần nổ súng, đừng nói là về
Đông Doanh, có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai hay không còn chưa biết được.
“10 triệu à, cũng được, vậy đi đi, đi đổi phỉnh đi, tôi muốn đổi sang
nhân dân tệ.” Lục Trần gật đầu, đứng dậy bắt Yukidai Kawa và Vương Chân đi theo anh ra ngoài,
mọi người vội vàng đi theo, đến quầy lễ tân của sòng bạc đổi phỉnh.Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Hai người Yukidai Kawa góp đủ 10 triệu phỉnh đưa cho Lục Trần,
Vương Chân đưa 9 triệu.
Mặc dù Lục Trần chẳng cần gì đến chỗ tiền cỏn con đó, nhưng đó là
bài học dành cho đám người Yukidai Kawa, anh nhất định phải lấy.
Hơn nữa, 10 triệu cũng không phải con số nhỏ.
Thấy Lục Trần đùa giỡn mọi người trong tay, Tiêu Tử Hinh thở dài, cô
ra biết Lục Trần rất mạnh, nếu không người thừa kế Tiêu gia Tiêu An Nghi sẽ không chết trong
tay Lục Trần.
Không sai, cô ta chính là người của Tiêu gia, nhận lệnh đến ám sát
Lục Trần.
Nói chính xác hơn, thì cô ta là con nuôi của Tiêu gia, là tử sĩ mà Tiêu
gia nuôi dưỡng.
Nếu như cô ta không giết được Lục Trần, theo như hiểu biết của cô
về sư phụ cô, sau khi trở về chắc chắn sẽ bị sư phụ xử chết.
Tiêu gia có hai bạo chúa, một người là Tiêu Biệt Tình, cay độc vô tình,
một người nữa là sư phụ cô An Như Ý, là mẹ của Tiêu An Nghi, cũng cay độc vô tình.
“Tiên sinh, xin hỏi anh định chuyển vào ngân hàng nào ạ?” Nhân viên
lễ tân bất ngờ nhìn mấy người Vương Chân, sau đó nói với Lục Trần, ở đây có rất nhiều ông chủ
đều hay cược trên trăm triệu một trăm triệu một, Lục Trần chỉ đổi có 19 triệu, nhân viên lễ tân
không chớp mắt.
“Đưa cô ấy số tài khoản chính thức của quỹ đi.” Lục Trần nhìn Trần Sơ
Nhiên nói.
Mấy món tiền bất chính này, anh đều đem quyên cho quỹ bóng đá hết.
“Được.” Trần Sơ Nhiên gật đầu, rồi đưa số tài khoản cho nhân viên lễ
tân.
Cô ta biết Lục Trần không thiếu chỗ tiền ít ỏi này, đương nhiên sẽ
không do dự.
Hiệu suất làm việc của nhân viên ở đây cũng rất cao, chỉ vài phút đã
chuyển tiền xong, sau đó ba người đi ra khỏi sòng bạc.
“Vương-kun, 9 triệu của anh chúng tôi sẽ bù lại cho anh.” Đợi ba
người Lục Trần đi khỏi, Yukidai Kawa hành lễ với Vương Chân.
“Vậy làm phiền Yukidai-kun rồi.” Vương Chân gật đầu, sắc mặt khá
hơn chút, hắn ta biết thân phận của Yukidai Kawa, mặc dù chỉ là một nhánh nhỏ của gia tộc
Yukidai, nhưng có rất nhiều sản nghiệp, gia tộc Yukidai ở Đông Doanh cũng là một tập đoàn tài
chính đứng gần top 15, thật sự rất khủng bố.
Yukidai gật đầu, rồi lấy điện thoại ra gọi điện về cho gia tộc, Lục Trần
lừa mất 10 triệu nhân dân tệ của hắn, hắn nhất định phải bắt Lục Trần nôn ra gấp đôi thậm chí
gấp nhiều lần hơn thế.
Mặc dù Lục Trần có hơi biến thái, nhưng hắn tin vào thực lực của gia
tộc Yukidai, đợi bọn họ đến Đông Doanh, thì đừng mong quay trở về nữa.
“Mẹ kiếp mày gian lận!”
Lúc Vương Chân gào lên câu này, ba người Lục Trần đều không có
phản ứng gì.
Nhưng Tiêu Tử Hinh nhanh chóng tỏ ra bộ dạng lo lắng hoảng sợ.
Mặc dù cô ta diễn rất tốt, chỉ mất có nửa giây thôi là đã phản ứng lại
rồi, nhưng Lục Trần vẫn quan sát được toàn bộ quá trình thay đổi biểu cảm của cô ta.
Trong lòng Lục Trần vụt lên một tiếng cười lạnh, rồi nhìn sang Vương
Chân.
“Anh bị mù à, xúc xắc là do anh đổ mà, chúng tôi gian lận kiểu gì!” Lục
Trần còn chưa nói gì, thì Trần Sơ Nhiên đã lên tiếng.
Mặc dù cô ta không hiểu quy luật của ván cược, nhưng cô ta biết trong
tình huống này Lục Trần không thể ăn gian được, có ăn gian thì phải là nhà cái.
“Tiểu thư à, hơi đanh đá đấy, anh Chân chúng tôi nói các cô gian lận
chính là các cô gian lận, ở đây anh Chân nói sao thì là như vậy.” Một tên to con mặt mày dữ tợn
cười gian ác giơ tay ra định trêu ghẹo Trần Sơ Nhiên.
“Cút!” Trần Sơ Nhiên từ nhỏ đã theo ông nội cô ta học võ, tuy rằng
chưa thể so với các sư phụ võ đạo chân chính, nhưng đối phó với mấy tên lưu manh đần độn
này thì thừa sức.
Chỉ thấy cô ta túm lấy tay của tên to con mặt dữ tợn đó, dùng lực xoay
một cái, tên to con đó oái một tiếng, toàn thân mất thăng bằng ngã nhào xuống đất.
“Á đù, tiểu thư này lại là con nhà võ à!” Mọi người kinh ngạc, lần lượt
rút súng ra chĩa về phía ba người Lục Trần.
Cả căn phòng bỗng chốc trở nên yên lặng.
Lúc này, Trần Sơ Nhiên cũng hơi hoảng, còn Tiêu Tử Hinh thì hoảng
thật sự.
Súng mà, cái này mới chỉ nhìn thấy trên phim thôi, đừng nói là Trần
Sơ Nhiên, khoảng cách gần thế này, đến cả Tiêu Tử Hinh cũng không dám đảm bảo bản thân có
thể tránh được đạn.
“Mẹ nó, cô gào lên nữa đi!” Một tên to con dữ tợn cười.
“Con mẹ mày, ở địa bàn của bố mày mà cũng dám càn quấy à, hôm
nay bố mày sẽ cho hai chị em chúng mày biết sự lợi hại!” Vương Chân cười lớn.
“Anh Chân, hai người một lúc à, anh cân nổi không?” Một tên to con
cười.
“Mẹ kiếp, hai thằng nhóc bay xem thường tao quá đấy, bố mày chiến
ba ngày ba đêm còn được nữa là.” Vương Chân cười ha ha.
Trong tay mọi người có súng thật, ba người Lục Trần trong mắt bọn
họ hoàn toàn trở thành mấy con dê đang chờ bị làm thịt, vẻ mặt không kiêng nể gì.
Nhưng trong giấy phút đó, mặt Lục Trần tối sầm lại, chỉ thấy trong mắt
anh lóe lên một vẻ lạnh lùng, anh xoay mạnh người 180 độ, né ra khỏi miệng súng của tên to
con đứng gần anh nhất, một giây sau, trực tiếp đoạt lấy cây súng trong tay hắn.
“Mẹ mày, mày muốn chết à!”
Đám người Vương Chân thấy vậy lần lượt nổ súng, nhưng Lục Trần
nhanh hơn bọn họ, chỉ có Vương Chân là kịp nổ một phát súng, còn những người khác chưa kịp
nổ súng thì cổ tay đều lần lượt bị trúng đạn, súng trong tay rơi luôn xuống đất.
Nhưng Vương Chân cũng chỉ nổ được một phát súng, rồi không có
lần thứ 2 nữa.
Cổ tay mà hắn cầm súng cũng bị một viên đạn găm vào.
Mấy người đều đau đớn nắm lấy cổ tay bị đạn bắn vào, ánh mắt nhìn
Lục Trần đầy sự sợ hãi.
Tốc độc, kỹ thuật bắn súng, sự quyết đoán...
Cái nào cũng là trình độ đỉnh cao, đúng là một cường giả bọn chúng
chưa từng gặp.
Trần Sơ Nhiên cuối cùng cũng thở phào, ánh mắt nhìn Lục Trần lộ rõ
sự yêu thích.
Còn Tiêu Tử Hinh nhìn Lục Trần, ánh mắt nhìn Lục Trần có đôi chút
mập mờ, thực lực của anh khiến cô ta hơi bất ngờ.
Yukidai Kawa và đồng nghiệp ngơ ngác, giây phút này bọn họ mới
phát hiện ra không phải là ba người Lục Trần dễ cắn câu, mà là người ta chẳng cần phải đề
phòng bọn họ.
“Ban nãy mày nói ai gian lận?” Lục Trần chĩa súng vào đầu Vương
Chân, lạnh lùng hỏi.
“Đại, đại, đại ca, là, là tôi, à không, không ai gian lận cả!” Vương Chân
nhìn Lục Trần run như cầy sấy, lắp bắp nói.
Hiển nhiên hắn là một người cực kỳ sợ chết.
“Nếu đã không có ai gian lận, vậy tiếp tục đi.” Lục Trần bình thản nói.
“Đại ca, anh tha cho tôi đi, tôi sai rồi, không nên có ý đồ với hai vị tiểu
thư này, tôi đáng chết!” Vương Chân sợ đến mực quỳ xuống, sau đó tự vả vào miệng hai cái,
hắn làm sao còn dám cược chứ.
Trong chốc lát đã thua mất chín triệu, hắn lấy đâu ra nhiều tiền như
thế.
Cho dù hắn có ngốc cũng nhìn ra được, Lục Trần không phải dựa vào
may mắn, mà chắc chắn là gian lận, chỉ là hắn không có chứng cứ mà thôi.
Mà lúc này tay của bọn hắn cũng bị thương hết rồi, máu tươi vẫn còn
đang chảy ra, tâm trí đâu mà chơi tiếp nữa.
“Thế hai anh thì sao? Nếu đã cao hứng mời chúng tôi đến đây chơi,
đương nhiên phải chơi với chúng tôi đến cùng chứ.” Lục Trần quay đầu lại nhìn Yukidai Kawa và
đồng nghiệp của hắn, cười mà như không cười.
Ban đầu anh đã biết là hai tên Đông Doanh này không có ý tốt, đương
nhiên không thể dễ dàng tha cho bọn chúng được.
“Lục, Lục-kun, chúng tôi, chúng tôi không có tiền!” Yukidai cười khổ
lắc đầu.
“Thực sự không có tiền sao?” Lục Trần vừa nói vừa chơi đùa với khẩu
súng trong tay, anh mở băng đạn ra thấy vẫn còn hai viên, sau đó lại đóng lại.
“Có phải các anh nghĩ tôi không dám giết các anh không?” Lục Trần
lên nòng súng, miệng súng nhắm thẳng vào Yukidai Kawa.
Yukidai Kawa run rẩy trong lòng, hắn ta cũng muốn nghi ngờ Lục Trần
không dám nổ súng.
Nhưng hắn không dám.
“Lục, Lục-kun, trên người hai chúng tôi cộng lại chỉ có 10 triệu nhân
dân tệ, mong anh tha mạng!” Yukidai Kawa và đồng nghiệp của hắn sợ đến nỗi mặt mày tái mét,
vội vàng hành lễ xin Lục Trần tha mạng, Lục Trần ép bọn họ cược, rõ ràng là muốn lừa bọn họ,
bọn họ không thể nào không nôn hết tiền ra được, nếu không Lục Trần nổ súng, đừng nói là về
Đông Doanh, có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai hay không còn chưa biết được.
“10 triệu à, cũng được, vậy đi đi, đi đổi phỉnh đi, tôi muốn đổi sang
nhân dân tệ.” Lục Trần gật đầu, đứng dậy bắt Yukidai Kawa và Vương Chân đi theo anh ra ngoài,
mọi người vội vàng đi theo, đến quầy lễ tân của sòng bạc đổi phỉnh.Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Hai người Yukidai Kawa góp đủ 10 triệu phỉnh đưa cho Lục Trần,
Vương Chân đưa 9 triệu.
Mặc dù Lục Trần chẳng cần gì đến chỗ tiền cỏn con đó, nhưng đó là
bài học dành cho đám người Yukidai Kawa, anh nhất định phải lấy.
Hơn nữa, 10 triệu cũng không phải con số nhỏ.
Thấy Lục Trần đùa giỡn mọi người trong tay, Tiêu Tử Hinh thở dài, cô
ra biết Lục Trần rất mạnh, nếu không người thừa kế Tiêu gia Tiêu An Nghi sẽ không chết trong
tay Lục Trần.
Không sai, cô ta chính là người của Tiêu gia, nhận lệnh đến ám sát
Lục Trần.
Nói chính xác hơn, thì cô ta là con nuôi của Tiêu gia, là tử sĩ mà Tiêu
gia nuôi dưỡng.
Nếu như cô ta không giết được Lục Trần, theo như hiểu biết của cô
về sư phụ cô, sau khi trở về chắc chắn sẽ bị sư phụ xử chết.
Tiêu gia có hai bạo chúa, một người là Tiêu Biệt Tình, cay độc vô tình,
một người nữa là sư phụ cô An Như Ý, là mẹ của Tiêu An Nghi, cũng cay độc vô tình.
“Tiên sinh, xin hỏi anh định chuyển vào ngân hàng nào ạ?” Nhân viên
lễ tân bất ngờ nhìn mấy người Vương Chân, sau đó nói với Lục Trần, ở đây có rất nhiều ông chủ
đều hay cược trên trăm triệu một trăm triệu một, Lục Trần chỉ đổi có 19 triệu, nhân viên lễ tân
không chớp mắt.
“Đưa cô ấy số tài khoản chính thức của quỹ đi.” Lục Trần nhìn Trần Sơ
Nhiên nói.
Mấy món tiền bất chính này, anh đều đem quyên cho quỹ bóng đá hết.
“Được.” Trần Sơ Nhiên gật đầu, rồi đưa số tài khoản cho nhân viên lễ
tân.
Cô ta biết Lục Trần không thiếu chỗ tiền ít ỏi này, đương nhiên sẽ
không do dự.
Hiệu suất làm việc của nhân viên ở đây cũng rất cao, chỉ vài phút đã
chuyển tiền xong, sau đó ba người đi ra khỏi sòng bạc.
“Vương-kun, 9 triệu của anh chúng tôi sẽ bù lại cho anh.” Đợi ba
người Lục Trần đi khỏi, Yukidai Kawa hành lễ với Vương Chân.
“Vậy làm phiền Yukidai-kun rồi.” Vương Chân gật đầu, sắc mặt khá
hơn chút, hắn ta biết thân phận của Yukidai Kawa, mặc dù chỉ là một nhánh nhỏ của gia tộc
Yukidai, nhưng có rất nhiều sản nghiệp, gia tộc Yukidai ở Đông Doanh cũng là một tập đoàn tài
chính đứng gần top 15, thật sự rất khủng bố.
Yukidai gật đầu, rồi lấy điện thoại ra gọi điện về cho gia tộc, Lục Trần
lừa mất 10 triệu nhân dân tệ của hắn, hắn nhất định phải bắt Lục Trần nôn ra gấp đôi thậm chí
gấp nhiều lần hơn thế.
Mặc dù Lục Trần có hơi biến thái, nhưng hắn tin vào thực lực của gia
tộc Yukidai, đợi bọn họ đến Đông Doanh, thì đừng mong quay trở về nữa.