Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 380 Tù trưởng Lucca
"To gan đấy, ăn trộm xe của bọn tôi, còn dám dẫn bọn tôi đến." Lục Trần nhìn người Cao Ly đầy vẻ trêu tức.
Ánh mắt anh nhanh chóng khóa chặt vào Choi Yeong Jun, vì trong đám người Cao Ly này, thì vừa nhìn đã biết Choi Yeong Jun là người cầm đầu.
"Ăn trộm xe của các anh?" Choi Yeong Jun hỏi vặn lại: "Tôi nghĩ anh bạn Hoa Hạ này nhầm rồi."
Nét cười trong mắt Choi Yeong Jun không đổi, hắn ta nói tiếng Trung, đám Lục Trần cũng hơi bất ngờ, không ngờ hắn ta lại biết tiếng Trung.
Chỉ nghe thấy hắn ta tiếp tục nói: "Tôi là Choi Yeong Jun, người phụ trách ở Madagascar của Tập đoàn Lotte Cao Ly, mời mấy anh đến đây là vì nghe nói thuộc hạ của tôi và tiểu thư xinh đẹp này xảy ra chút chuyện không vui vẻ, tôi muốn hôm nay trước sự chứng kiến của tù trưởng Lucca, mọi người giải quyết hòa bình việc này."
"Được thôi, chỉ cần các anh đưa hợp đồng khai thác mạch khoáng sản đất hiếm của núi Marovoay kí với thổ vương Samba ra, thì việc này bỏ qua luôn." Lục Trần tiếp tục nói.
Anh đã biết, mạch khoáng sản đất hiếm kia của thổ vương Samba, đã hợp tác với người Cao Ly, với anh mà nói, giá trị của mạch khoáng sản đất hiếm chắc chắn có ích hơn nhiều khoáng thạch đá thô.
Còn về việc trộm xe, chỉ cần lấy được hợp đồng này, có tặng họ thêm mười hay trăm chiếc xe nữa cũng chẳng sao.
Đương nhiên, Lục Trần cũng chỉ đùa Choi Yeong Jun thôi.
"Anh bạn này, có tham vọng là việc tốt, nhưng anh cảm thấy mình có thể cướp đồ ăn trong miệng Tập đoàn Lotte bọn tôi sao?" Choi Yeong Jun nhìn Lục Trần trêu tức: "Hoa Hạ các anh có một câu nói là nhổ râu bên miệng hổ, anh không thấy mình giờ đang nhổ râu bên miệng hổ sao?"
Tập đoàn Lotte là một trong năm tập đoàn tài chính lớn của Cao Ly, thực lực hùng hậu, nên Choi Yeong Jun căn bản không coi Lục Trần ra gì.
Vì vậy mới tự so sánh hắn ta với hổ, còn Lục Trần thì là thất phu muốn nhổ râu bên mép hổ.
"Thế à?" Lục Trần cười như không cười nhìn Choi Yeong Jun, nhếch mày nói: "Tôi muốn xem thử ai mới là hổ, ai mới là thất phu đây."
Thấy hai bên miệng nam mô bụng một bồ dao găm, tù trưởng Lucca bèn đứng dậy nhiệt tình cười nói: "Hai vị khách quý đáng kính từ phương xa tới, xin cho phép tôi được tôi được tiếp đón."
Tù trưởng Lucca nói câu này bằng tiếng Anh, Lục Trần hiểu đại khái ý của ông ta, nhưng thấy ẩn sau nụ cười nhiệt tình của ông ta là ý đồ xấu xa, bỗng ánh lên vẻ giễu cợt, không thèm để ý ông ta.
Với thực lực của họ hiện giờ, dù có ở Châu Phi xa xôi, ở trên địa bàn của người khác, anh cũng không cần nể mặt mấy người da đen này.
Thấy Lục Trần không để ý mình, nét mặt tù trưởng Lucca thay đổi, ông ta vỗ tay, mười mấy người đàn ông lực lưỡng da đen ở phía sau cây cổ thụ tiến lên, trong tay ai cũng vác súng, ánh mắt âm u.
Dẫn đầu đám người này chính là Lucca con.
Trên mặt Choi Yeong Jun lộ nụ cười trêu tức, nói: "Mấy anh chắc là lần đầu đến Châu Phi nhỉ, nên không biết quy củ của họ, các anh từ chối lời mời của họ chính là không nể mặt họ, tôi khuyên hai anh vẫn nên xin lỗi tù trưởng Lucca ngay thì hơn, nếu không việc này e là không dễ giải quyết."
"Một tù trưởng con cỏn mà thôi, kể cả thổ vương Samba, tôi cũng không bận tâm, anh vẫn nên lo cho mình trước đi." Lục Trần thản nhiên nói, không thèm nhìn mấy người đàn ông da đen cầm súng đang tiến đến.
"Người Hoa Hạ các anh vẫn cứ tự cao tự đại mù quáng thế, anh phải nhìn rõ tình hình, hôm nay đã đến đây rồi thì anh không có quyền quyết định." Trong mắt Choi Yeong Jun xẹt qua vẻ nham hiểm, khua tay, mấy người mặc đồ đen dẫn bọn Lục Trần đến đây lúc trước sáp lại gần bọn Lục Trần, đồng thời cũng rút súng ở hông ra.
Sắc mặt Trần Tịnh thay đổi, sợ đến mức tái mét, bỗng chốc không biết phải làm sao.
"Ranh con, tối qua không phải bọn mày đánh giỏi lắm sao? Giờ mày đánh cho tao xem nào." Một người Cao Ly tối qua bị Lâm Thông và Từ Kinh đánh tới tấp khinh thường nhìn hai người nói.
Nhưng hắn nói bằng tiếng Cao Ly, Lâm Thông và Từ Kinh không hiểu gì hết, chỉ có Trần Tịnh nghe hiểu, bọn Lục Trần chỉ có thể đoán được từ biểu cảm của hắn, chắc chắn đang chế giễu gì đó.
Lục Trần cười khẩy một tiếng, nhoáng cái đã xông ra như một viên đạn.
Tốc độ của anh rất nhanh, nhanh vô cùng, khi mọi người phản ứng được thì tay phải anh đã bóp cổ tù trưởng Lucca, dồn sức, tù trưởng Lucca đột nhiên bị bóp cổ ư hử một tiếng.
Cùng lúc đó, Từ Kinh và Lâm Thông cũng ra tay, hai, ba chiêu đã đánh gục mấy người đàn ông mặc đồ đen phía sau họ, từ đầu chí cuối, đối phương không cả kịp bóp cò.
Còn bọn Lucca con thấy bố Lucca của mìnhrơi vào tay Lục Trần, thì ai cũng không dám manh động, có điều tất cả họng súng thoáng cái nhắm thẳng vào Lục Trần.
"Anh... người luyện võ Hoa Hạ?" Mặt Choi Yeong Jun khác hẳn, nhìn Lục Trần với vẻ u ám, tù trưởng Lucca và những người khác thì kinh ngạc không thôi, hiển nhiên là không ngờ Lục Trần lại lợi hại vậy, trong tình trạng vô vàn khẩu súng nhắm vào thế mà có thể khống chế ông ta nhanh như chớp.
Tốc độ xông đến vừa nãy của Lục Trần, đã hoàn toàn vượt khỏi nhận thức của họ.
Với họ, Hoa Hạ là một đất nước kì bí, có vô số truyền thuyết khó tin.
Trong đó võ giả Hoa Hạ là một trong những truyền thuyết mà những người nước ngoài này khó hiểu nhất.
Rõ ràng Lục Trần vừa thi triển võ thuật thần thánh của Hoa Hạ trong lời đồn.
Những người Cao Ly khác nghĩ đến thủ đoạn kinh khủng của Lâm Thông và Từ Kinh tối qua, ai cũng sợ mất mật.
"Ở địa bàn của tôi, cậu không sợ tôi giết cậu à?" Tù trưởng Lucca mặc dù rơi vào tay Lục Trần, nhưng ông ta cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, ông ta tin người thanh niên Hoa Hạ này mặc dù đáng sợ nhưng chắc chắn không dám giết ông ta.
"Ông quá tự tin rồi đó. Ông tưởng tôi giết ông rồi thì những người kia của ông có thể giết được tôi à?" Lục Trần cợt nhả nói, tiếng Anh của anh mặc dù không tốt, nhưng giao tiếp đơn giản thì không có vấn đề gì.
"Giỏi, vậy kể cả người của tôi không giết được cậu thì cậu tưởng cậu giết tôi rồi, đất nước các cậu sẽ tha cho cậu chắc? Cậu phải biết là tôi là tù trưởng, là thổ vương đích thân phong, thổ vương chắc chắn sẽ ngay lập tức truy nã các cậu." Tù trưởng Lucca uy hiếp.
"Thổ Vương Samba? Có phải ông không xem tin tức không, ông ta sắp đánh nhau với thổ vương khác rồi, còn để ý sống chết của ông chắc? Hơn nữa, ông ta sẽ đến xin tôi giúp ông ta, ông có tin không?" Lục Trần nói với vẻ giễu cợt.
Thổ vương Samba sắp cướp hoàng gia Madagascar, đã giành được hợp tác với một đội lính đánh thuê hùng mạnh, mấy hôm tới chắc sẽ xảy ra nội chiến toàn diện.
Thổ vương Samba là tùy tùng trung thành của hoàng gia Madagascar, liên quân thổ vương Barr tấn công kinh đô của Madagasca, chắc chắn sẽ từ tỉnh Mahajanga qua, vậy thì thổ vương Samba sẽ là vật cản đường của họ, kiểu gì cũng phải diệt thổ vương Samba trước.
Nên Lục Trần mới dám nói dù anh giết tù trưởng Lucca thì Samba cũng không có thời gian giải quyết việc này.
Mấy hôm nay, tâm tư của Samba sẽ chỉ đặt vào việc làm sao để chống lại liên quân của thổ vương Barr.
"Vậy... vậy cậu muốn sao?" Lucca đương nhiên cũng biết những việc này, nghe thấy thế chợt thấy hơi sợ.
Ánh mắt anh nhanh chóng khóa chặt vào Choi Yeong Jun, vì trong đám người Cao Ly này, thì vừa nhìn đã biết Choi Yeong Jun là người cầm đầu.
"Ăn trộm xe của các anh?" Choi Yeong Jun hỏi vặn lại: "Tôi nghĩ anh bạn Hoa Hạ này nhầm rồi."
Nét cười trong mắt Choi Yeong Jun không đổi, hắn ta nói tiếng Trung, đám Lục Trần cũng hơi bất ngờ, không ngờ hắn ta lại biết tiếng Trung.
Chỉ nghe thấy hắn ta tiếp tục nói: "Tôi là Choi Yeong Jun, người phụ trách ở Madagascar của Tập đoàn Lotte Cao Ly, mời mấy anh đến đây là vì nghe nói thuộc hạ của tôi và tiểu thư xinh đẹp này xảy ra chút chuyện không vui vẻ, tôi muốn hôm nay trước sự chứng kiến của tù trưởng Lucca, mọi người giải quyết hòa bình việc này."
"Được thôi, chỉ cần các anh đưa hợp đồng khai thác mạch khoáng sản đất hiếm của núi Marovoay kí với thổ vương Samba ra, thì việc này bỏ qua luôn." Lục Trần tiếp tục nói.
Anh đã biết, mạch khoáng sản đất hiếm kia của thổ vương Samba, đã hợp tác với người Cao Ly, với anh mà nói, giá trị của mạch khoáng sản đất hiếm chắc chắn có ích hơn nhiều khoáng thạch đá thô.
Còn về việc trộm xe, chỉ cần lấy được hợp đồng này, có tặng họ thêm mười hay trăm chiếc xe nữa cũng chẳng sao.
Đương nhiên, Lục Trần cũng chỉ đùa Choi Yeong Jun thôi.
"Anh bạn này, có tham vọng là việc tốt, nhưng anh cảm thấy mình có thể cướp đồ ăn trong miệng Tập đoàn Lotte bọn tôi sao?" Choi Yeong Jun nhìn Lục Trần trêu tức: "Hoa Hạ các anh có một câu nói là nhổ râu bên miệng hổ, anh không thấy mình giờ đang nhổ râu bên miệng hổ sao?"
Tập đoàn Lotte là một trong năm tập đoàn tài chính lớn của Cao Ly, thực lực hùng hậu, nên Choi Yeong Jun căn bản không coi Lục Trần ra gì.
Vì vậy mới tự so sánh hắn ta với hổ, còn Lục Trần thì là thất phu muốn nhổ râu bên mép hổ.
"Thế à?" Lục Trần cười như không cười nhìn Choi Yeong Jun, nhếch mày nói: "Tôi muốn xem thử ai mới là hổ, ai mới là thất phu đây."
Thấy hai bên miệng nam mô bụng một bồ dao găm, tù trưởng Lucca bèn đứng dậy nhiệt tình cười nói: "Hai vị khách quý đáng kính từ phương xa tới, xin cho phép tôi được tôi được tiếp đón."
Tù trưởng Lucca nói câu này bằng tiếng Anh, Lục Trần hiểu đại khái ý của ông ta, nhưng thấy ẩn sau nụ cười nhiệt tình của ông ta là ý đồ xấu xa, bỗng ánh lên vẻ giễu cợt, không thèm để ý ông ta.
Với thực lực của họ hiện giờ, dù có ở Châu Phi xa xôi, ở trên địa bàn của người khác, anh cũng không cần nể mặt mấy người da đen này.
Thấy Lục Trần không để ý mình, nét mặt tù trưởng Lucca thay đổi, ông ta vỗ tay, mười mấy người đàn ông lực lưỡng da đen ở phía sau cây cổ thụ tiến lên, trong tay ai cũng vác súng, ánh mắt âm u.
Dẫn đầu đám người này chính là Lucca con.
Trên mặt Choi Yeong Jun lộ nụ cười trêu tức, nói: "Mấy anh chắc là lần đầu đến Châu Phi nhỉ, nên không biết quy củ của họ, các anh từ chối lời mời của họ chính là không nể mặt họ, tôi khuyên hai anh vẫn nên xin lỗi tù trưởng Lucca ngay thì hơn, nếu không việc này e là không dễ giải quyết."
"Một tù trưởng con cỏn mà thôi, kể cả thổ vương Samba, tôi cũng không bận tâm, anh vẫn nên lo cho mình trước đi." Lục Trần thản nhiên nói, không thèm nhìn mấy người đàn ông da đen cầm súng đang tiến đến.
"Người Hoa Hạ các anh vẫn cứ tự cao tự đại mù quáng thế, anh phải nhìn rõ tình hình, hôm nay đã đến đây rồi thì anh không có quyền quyết định." Trong mắt Choi Yeong Jun xẹt qua vẻ nham hiểm, khua tay, mấy người mặc đồ đen dẫn bọn Lục Trần đến đây lúc trước sáp lại gần bọn Lục Trần, đồng thời cũng rút súng ở hông ra.
Sắc mặt Trần Tịnh thay đổi, sợ đến mức tái mét, bỗng chốc không biết phải làm sao.
"Ranh con, tối qua không phải bọn mày đánh giỏi lắm sao? Giờ mày đánh cho tao xem nào." Một người Cao Ly tối qua bị Lâm Thông và Từ Kinh đánh tới tấp khinh thường nhìn hai người nói.
Nhưng hắn nói bằng tiếng Cao Ly, Lâm Thông và Từ Kinh không hiểu gì hết, chỉ có Trần Tịnh nghe hiểu, bọn Lục Trần chỉ có thể đoán được từ biểu cảm của hắn, chắc chắn đang chế giễu gì đó.
Lục Trần cười khẩy một tiếng, nhoáng cái đã xông ra như một viên đạn.
Tốc độ của anh rất nhanh, nhanh vô cùng, khi mọi người phản ứng được thì tay phải anh đã bóp cổ tù trưởng Lucca, dồn sức, tù trưởng Lucca đột nhiên bị bóp cổ ư hử một tiếng.
Cùng lúc đó, Từ Kinh và Lâm Thông cũng ra tay, hai, ba chiêu đã đánh gục mấy người đàn ông mặc đồ đen phía sau họ, từ đầu chí cuối, đối phương không cả kịp bóp cò.
Còn bọn Lucca con thấy bố Lucca của mìnhrơi vào tay Lục Trần, thì ai cũng không dám manh động, có điều tất cả họng súng thoáng cái nhắm thẳng vào Lục Trần.
"Anh... người luyện võ Hoa Hạ?" Mặt Choi Yeong Jun khác hẳn, nhìn Lục Trần với vẻ u ám, tù trưởng Lucca và những người khác thì kinh ngạc không thôi, hiển nhiên là không ngờ Lục Trần lại lợi hại vậy, trong tình trạng vô vàn khẩu súng nhắm vào thế mà có thể khống chế ông ta nhanh như chớp.
Tốc độ xông đến vừa nãy của Lục Trần, đã hoàn toàn vượt khỏi nhận thức của họ.
Với họ, Hoa Hạ là một đất nước kì bí, có vô số truyền thuyết khó tin.
Trong đó võ giả Hoa Hạ là một trong những truyền thuyết mà những người nước ngoài này khó hiểu nhất.
Rõ ràng Lục Trần vừa thi triển võ thuật thần thánh của Hoa Hạ trong lời đồn.
Những người Cao Ly khác nghĩ đến thủ đoạn kinh khủng của Lâm Thông và Từ Kinh tối qua, ai cũng sợ mất mật.
"Ở địa bàn của tôi, cậu không sợ tôi giết cậu à?" Tù trưởng Lucca mặc dù rơi vào tay Lục Trần, nhưng ông ta cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, ông ta tin người thanh niên Hoa Hạ này mặc dù đáng sợ nhưng chắc chắn không dám giết ông ta.
"Ông quá tự tin rồi đó. Ông tưởng tôi giết ông rồi thì những người kia của ông có thể giết được tôi à?" Lục Trần cợt nhả nói, tiếng Anh của anh mặc dù không tốt, nhưng giao tiếp đơn giản thì không có vấn đề gì.
"Giỏi, vậy kể cả người của tôi không giết được cậu thì cậu tưởng cậu giết tôi rồi, đất nước các cậu sẽ tha cho cậu chắc? Cậu phải biết là tôi là tù trưởng, là thổ vương đích thân phong, thổ vương chắc chắn sẽ ngay lập tức truy nã các cậu." Tù trưởng Lucca uy hiếp.
"Thổ Vương Samba? Có phải ông không xem tin tức không, ông ta sắp đánh nhau với thổ vương khác rồi, còn để ý sống chết của ông chắc? Hơn nữa, ông ta sẽ đến xin tôi giúp ông ta, ông có tin không?" Lục Trần nói với vẻ giễu cợt.
Thổ vương Samba sắp cướp hoàng gia Madagascar, đã giành được hợp tác với một đội lính đánh thuê hùng mạnh, mấy hôm tới chắc sẽ xảy ra nội chiến toàn diện.
Thổ vương Samba là tùy tùng trung thành của hoàng gia Madagascar, liên quân thổ vương Barr tấn công kinh đô của Madagasca, chắc chắn sẽ từ tỉnh Mahajanga qua, vậy thì thổ vương Samba sẽ là vật cản đường của họ, kiểu gì cũng phải diệt thổ vương Samba trước.
Nên Lục Trần mới dám nói dù anh giết tù trưởng Lucca thì Samba cũng không có thời gian giải quyết việc này.
Mấy hôm nay, tâm tư của Samba sẽ chỉ đặt vào việc làm sao để chống lại liên quân của thổ vương Barr.
"Vậy... vậy cậu muốn sao?" Lucca đương nhiên cũng biết những việc này, nghe thấy thế chợt thấy hơi sợ.