Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 374: Thế cục ở Trung Hải
"Vâng, tôi sẽ đi sắp xếp ngay." Hứa Thư Đình gật đầu nhận lệnh.
"Ừ, đúng rồi, cô tạm gác lại những công việc hiện tại rồi cùng tôi đến
Trung Hải, tôi muốn dự án tập đoàn đất hiếm sau này sẽ do cô phụ trách, cô chuẩn bị tốt nhé."
Lục Trần nói.
Mắt Hứa Thư Đình sáng lên, nghiêm túc gật đầu.
Thực tế mặc dù cô ấy cũng là phó tổng ở viện khoa học Di Kỳ nhưng
bên trên cô ấy còn có một Vương Duy nữa, rất nhiều chuyện cô ấy vẫn không quyết được.
Lần này Lục Trần lại giao dự án tập đoàn đất hiếm cho cô ấy phụ
trách vậy chính là trao quyền cho cô ấy rồi.
Tập đoàn đất hiếm hẳn sẽ phải phải là công ty có vốn đầu tư hàng
chục tỷ nhân dân tệ, mặc dù không thể so sánh được với tổng bộ Viện khoa học Di Kỳ, nhưng
chắc chắn cũng phải xếp vị trí thứ hai.
Hứa Thư Đình là một người phụ nữ mạnh mẽ hiếu thắng, quyết định
này của Lục Trần khiến trong lòng cô ấy vô cùng phấn khích.
Chuyên cơ của Lục Trần đến Trung Hải mới là 4 giờ chiều, nhưng anh
ấy cũng không đến tìm Hồ Thông để chuyển nhượng đội bóng.
Anh ấy dự định ngày mai mới đến chỗ ông ta.
Cứ cho Hồ Thông chút thời gian chuẩn bị trước vậy.
Lần quay lại Trung Hải này Lục Trần đã dẫn theo cả một đoàn người,
có điều chủ yếu chỉ có Hứa Thư Đình là đi làm việc cùng anh ấy thôi.
Những người này tương lai sẽ là nền móng của tập đoàn đất hiếm,
Lục Trần đã nói sẽ để Hứa Thư Định phụ trách tập đoàn đất hiếm này, cho nên Lục Trần cũng
không can dự vào việc chọn người của Hứa Thư Đình, tốt hay xấu đều do cô ấy tự mình lựa
chọn, Lục Trần chỉ cần bọn họ có thể phát triển tốt tập đoàn cho anh ấy là được.
Đúng thời gian 7 giờ tối đã hẹn trước với Lưu Kinh Tài, hai người
cùng dùng bữa tại khách sạn Trung Hải, chủ yếu là bàn về kế hoạch các dự án mà anh ấy sẽ
đầu tư ở Trung Hải.
Đối với việc Lục Trần đột nhiên đến Trung Hải đầu tư, trong lòng Lưu
Kinh Tài chắc chắn là vui mừng rồi, chưa nói đến những cái khác, chỉ mới nửa năm ở Du Châu
Lục Trần đã giúp Tạ Vĩ Hào lập được rất nhiều chiến tích, trước đây Tạ Vĩ Hào và ông ta cũng
từng cạnh tranh vị trí ở Trung Hải này, đến cuối cùng ông ta cũng đã thắng Tạ Vĩ Hào, nhưng nếu
đem thành tựu hiện nay trở về thủ đô thì ông ta biết mình đã lạc hậu khá nhiều so với Tạ Vĩ Hào
rồi.
Vốn dĩ là ông ta đã định bỏ cuộc rồi, nhưng đúng lúc này Lục Trần lại
tìm đến nên trong lòng ông ta lại dấy lên hi vọng có thể đấu lại với Tạ Vĩ Hào.
Bữa cơm này hai người đã dùng hơn hai tiếng đồng hồ, thời gian chủ
yếu là để thảo luận về kế hoạch và cục diện của Viện khoa học Di Kỳ trong vòng 10 năm tới tại
Trung Hải.
Hứa Thư Đình và thư ký của Lưu Kinh Tài đều làm nhiệm vụ của mình
là ghi chép lại nội dung buổi họp mặt hôm nay giữa hai bên.
Đến lúc ra về, Lưu Kinh Tài và Lục Trần đều rất hài lòng về buổi gặp
mặt ngày hôm nay.
Những thứ mà Lục Trần muốn Lưu Kinh Tài đều đồng ý đáp ứng,
những thứ Lưu Kinh Tài hi vọng được thấy Lục Trần cũng cam kết tương lai vài năm tới nhất
định sẽ đều được thực hiện.
Lần đầu tư này sẽ bắt đầu với 10 tỷ, sau đó sẽ tăng lên 15 tỷ.
Đương nhiên đây là kế hoạch trong 10 năm tới, bước đầu kế hoạch
mới chỉ đầu tư 10 tỷ vào xây dựng tập đoàn đất hiếm mà thôi.
Tiếp theo đó sẽ là việc lựa chọn địa điểm và bố trí thông báo tuyển
dụng nhân sự.
Mặc dù hơn phân nữa những việc này Lục Trần không trực tiếp tham
gia vào nhưng thời gian này anh ấy vẫn sẽ ở lại Trung Hải.
Ít nhất có anh ấy ở Trung Hải trấn thủ thì công việc của Hứa Thư Đình
cũng sẽ thuận lợi phát triển hơn rất nhiều.
Hôm sau Lục Trần sau khi liên hệ với Hồ Thông xong thì dẫn theo lâm
Thông đi mua một chiếc xe.
Lần này anh ấy rất đại khái, chỉ mua một chiếc xe Land Rover giá
khoảng một triệu, chủ yếu là những dòng xe khác không có hàng có sẵn, anh ấy cũng không
muốn phải đợi.
Sau khi mua xe xong anh ấy liên đến chỗ đội bóng Trung Hải.
Mặc dù không phải là người Trung Hải, nhưng Lâm Thông cũng
nhanh chóng đã tìm ra được địa chỉ của đội Trung Hải.
Lúc này Hồ Thông đã đợi Lục Trần tại văn phòng được một lúc rồi.
Thấy Lục Trần tới, sắc mặt của Hồ Thông trông cực kỳ đau khổ.
Hai ngày nay ông ta đã hồi tưởng lại toàn bộ quá trình, cuối cùng ông
ta cũng nhận ra việc bị mất trắng đội bóng tất cả đều do mình tự gây ra.
Nếu không phải ông ta cứ năm lần bảy lượt khiêu khích Lục Trần thì
cũng sẽ không khiến Lục Trần nổi giận như vậy, không chọc giận Lục Trần thì anh ấy cũng sẽ
không đưa ra cái đề nghị cá cược này.
Ông ta càng nghĩ càng thấy hối hận, càng hối hận thì trong lòng lại
càng không cam tâm.
Nhưng khi nghĩ đến việc bản thân phải đối mặt với ông chủ của cả
Viện khoa học Di Kỳ, người tới đây sẽ đầu tư hàng chục tỷ đồng vào phát triển Trung Hải - Lục
Trần thì ông ta lại nản lòng.
Đối mặt với nhân vật đẳng cấp như vậy, ông ta tự thấy bản thân căn
bản không có cách nào cũng không có chút sức phản kháng nào.
Lục Trần người ta vừa đến Trung Hải, vẫn chưa đầu tư tiền mà Lưu
Kinh Tài đã đích thân đến đón tiếp Lục Trần, còn ông ta lăn lộn ở Trung Hải này hơn hai mươi
năm rồi, thân phận cũng là đại gia có hơn hai tỷ nhưng cũng không có tư cách để được các lãnh
đạo đi đích thân đón tiếp.
Đây chính là sự khác biệt.
"Lục tổng." Thấy thư ký dẫn Lục Trần vào, Hồ Thông vội vàng đứng
dậy chào hỏi.
"Ừ." Lục Trần đến đến ngồi trước mặt ông ta, ánh mắt quét một vòng
nhìn quanh văn phòng làm việc của ông ta.
"Đề nghị trước đó của tôi thế nào, đã nghĩ kỹ chưa?" Lục Trần thu hồi
ánh mắt, nhìn Hồ Thông hỏi.
Lúc trước khi anh ấy liên lạc với Hồ Thông nói muốn mời Hồ Thông
làm giám đốc đội bóng cho anh ấy, phụ trách việc vận hành các đội bóng, nhưng Hồ Thông nói
ông ta muốn suy nghĩ thêm một chút.
Đối với đề nghị của Lục Trần, Hồ Thông cũng có chút dao động.
Bản thân ông ta kỳ thực cũng là một người yêu bóng đá, sau khi rời
khỏi đội Trung Hải, ông ta muốn mua lại một đội hạng trung nhưng hiện tại ông ta chỉ còn lại mỗi
hai trăm triệu, hơn nữa đây cũng là số tiền mà Lục Trần đã hào phóng giữ lại cho ông ta, nếu
không ông ta đã trắng tay rồi.
Hai trăm triệu là đủ mua một đội hạng trung rồi, nhưng nếu như không
có đầu tư thêm vào thì cũng không thể mua được cầu thủ tốt, không mua được cầu thủ tốt thì
cũng không thể nào phát triển được.
Nếu như không thể vào được giải vô địch quốc gia thì đội bóng của
ông ta rất khó sinh lời.
"Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi vẫn là không nỡ rời xa đội bóng." Hồ Thông
nói.
Đội Trung Hải là do một tay ông ta dẫn dắt lên, đã hơn hai mươi năm
rồi từ giải ngoại hạng đến giải vô địch quốc gia, cho tới thành tích ổn định ở vị trí thứ ba như hiện
giờ, thực sự đã tốn không ít sức lực của ông ta, ông ta quả thật cũng không nỡ rời đi như vậy.
"Rất tốt, về vấn đề đãi ngộ ông cứ trực tiếp đưa ra đề nghị, tôi không
có ý định dùng đội bóng để kiếm tiền, tiền mà đội bóng kiếm được hơn 90% tôi đều sẽ đầu tư
vào việc xây dựng đội bóng, cho nên ông có thể đề nghị đãi ngộ cao một chút cũng được." Dự
định ban đầu của Lục Trần là dùng toàn bộ lợi nhuận mà đội bóng mang về để đầu tư hết vào
việc xây dựng phát triển các đội bóng.
Nhưng đột nhiên Trần Sơ Nhiên lại mua lại 40% cổ phần của đội Tư
Uy nên anh ấy lại dự định để lại 10%, cũng không thể để Trần Sơ Nhiên không kiếm được được
đồng nào.
Như vậy dần dần cũng sẽ làm hao mòn đi niềm yêu thích của Trần Sơ
Nhiên với bóng đá thôi.
Trong kế hoạch của anh, anh muốn đội Tư Uy và đội Trung Hải sẽ xây
dựng lên được một đội hình hoàn thiện, từ đó thông qua việc không ngừng bồi dưỡng các cầu
thủ trẻ của mình rồi mới có thể nâng cao được tổng thể sức lực của nền bóng đá Hoa Hạ.
Anh hi vọng hai đội bóng này có thể trở thành hai tấm gương tốt để
các đội bóng khác có thể noi theo, đến lúc tất cả hệ thống đều chú trọng việc bồi dưỡng các cầu
thủ trẻ tuổi trong nước, thì chắc chắn nền bóng đá Hoa Hạ lúc đó có thể bước lên một tầm cao
mới.
"Việc này..." Hồ Thông có chút kinh ngạc, không ngờ Lục Trần lại có
suy nghĩ như vậy.
Dành tất cả lợi nhuận để đầu tư hết vào đội bóng, như vậy thì thực
lực của đội bóng nhất định sẽ ngày càng mạnh mẽ hơn, chỉ là ông chủ như vậy đúng là lần đầu
tiên ông ta được thấy.
Có điều nghĩ đến năng lực và thân phận của Lục Trần hiện nay thì ông
ta cũng nhanh chóng hiểu được.
Nếu người ta muốn kiếm tiền thì căn bản cũng chẳng để ý đến mảng
bóng đá này.
"Ừ, đúng rồi, cô tạm gác lại những công việc hiện tại rồi cùng tôi đến
Trung Hải, tôi muốn dự án tập đoàn đất hiếm sau này sẽ do cô phụ trách, cô chuẩn bị tốt nhé."
Lục Trần nói.
Mắt Hứa Thư Đình sáng lên, nghiêm túc gật đầu.
Thực tế mặc dù cô ấy cũng là phó tổng ở viện khoa học Di Kỳ nhưng
bên trên cô ấy còn có một Vương Duy nữa, rất nhiều chuyện cô ấy vẫn không quyết được.
Lần này Lục Trần lại giao dự án tập đoàn đất hiếm cho cô ấy phụ
trách vậy chính là trao quyền cho cô ấy rồi.
Tập đoàn đất hiếm hẳn sẽ phải phải là công ty có vốn đầu tư hàng
chục tỷ nhân dân tệ, mặc dù không thể so sánh được với tổng bộ Viện khoa học Di Kỳ, nhưng
chắc chắn cũng phải xếp vị trí thứ hai.
Hứa Thư Đình là một người phụ nữ mạnh mẽ hiếu thắng, quyết định
này của Lục Trần khiến trong lòng cô ấy vô cùng phấn khích.
Chuyên cơ của Lục Trần đến Trung Hải mới là 4 giờ chiều, nhưng anh
ấy cũng không đến tìm Hồ Thông để chuyển nhượng đội bóng.
Anh ấy dự định ngày mai mới đến chỗ ông ta.
Cứ cho Hồ Thông chút thời gian chuẩn bị trước vậy.
Lần quay lại Trung Hải này Lục Trần đã dẫn theo cả một đoàn người,
có điều chủ yếu chỉ có Hứa Thư Đình là đi làm việc cùng anh ấy thôi.
Những người này tương lai sẽ là nền móng của tập đoàn đất hiếm,
Lục Trần đã nói sẽ để Hứa Thư Định phụ trách tập đoàn đất hiếm này, cho nên Lục Trần cũng
không can dự vào việc chọn người của Hứa Thư Đình, tốt hay xấu đều do cô ấy tự mình lựa
chọn, Lục Trần chỉ cần bọn họ có thể phát triển tốt tập đoàn cho anh ấy là được.
Đúng thời gian 7 giờ tối đã hẹn trước với Lưu Kinh Tài, hai người
cùng dùng bữa tại khách sạn Trung Hải, chủ yếu là bàn về kế hoạch các dự án mà anh ấy sẽ
đầu tư ở Trung Hải.
Đối với việc Lục Trần đột nhiên đến Trung Hải đầu tư, trong lòng Lưu
Kinh Tài chắc chắn là vui mừng rồi, chưa nói đến những cái khác, chỉ mới nửa năm ở Du Châu
Lục Trần đã giúp Tạ Vĩ Hào lập được rất nhiều chiến tích, trước đây Tạ Vĩ Hào và ông ta cũng
từng cạnh tranh vị trí ở Trung Hải này, đến cuối cùng ông ta cũng đã thắng Tạ Vĩ Hào, nhưng nếu
đem thành tựu hiện nay trở về thủ đô thì ông ta biết mình đã lạc hậu khá nhiều so với Tạ Vĩ Hào
rồi.
Vốn dĩ là ông ta đã định bỏ cuộc rồi, nhưng đúng lúc này Lục Trần lại
tìm đến nên trong lòng ông ta lại dấy lên hi vọng có thể đấu lại với Tạ Vĩ Hào.
Bữa cơm này hai người đã dùng hơn hai tiếng đồng hồ, thời gian chủ
yếu là để thảo luận về kế hoạch và cục diện của Viện khoa học Di Kỳ trong vòng 10 năm tới tại
Trung Hải.
Hứa Thư Đình và thư ký của Lưu Kinh Tài đều làm nhiệm vụ của mình
là ghi chép lại nội dung buổi họp mặt hôm nay giữa hai bên.
Đến lúc ra về, Lưu Kinh Tài và Lục Trần đều rất hài lòng về buổi gặp
mặt ngày hôm nay.
Những thứ mà Lục Trần muốn Lưu Kinh Tài đều đồng ý đáp ứng,
những thứ Lưu Kinh Tài hi vọng được thấy Lục Trần cũng cam kết tương lai vài năm tới nhất
định sẽ đều được thực hiện.
Lần đầu tư này sẽ bắt đầu với 10 tỷ, sau đó sẽ tăng lên 15 tỷ.
Đương nhiên đây là kế hoạch trong 10 năm tới, bước đầu kế hoạch
mới chỉ đầu tư 10 tỷ vào xây dựng tập đoàn đất hiếm mà thôi.
Tiếp theo đó sẽ là việc lựa chọn địa điểm và bố trí thông báo tuyển
dụng nhân sự.
Mặc dù hơn phân nữa những việc này Lục Trần không trực tiếp tham
gia vào nhưng thời gian này anh ấy vẫn sẽ ở lại Trung Hải.
Ít nhất có anh ấy ở Trung Hải trấn thủ thì công việc của Hứa Thư Đình
cũng sẽ thuận lợi phát triển hơn rất nhiều.
Hôm sau Lục Trần sau khi liên hệ với Hồ Thông xong thì dẫn theo lâm
Thông đi mua một chiếc xe.
Lần này anh ấy rất đại khái, chỉ mua một chiếc xe Land Rover giá
khoảng một triệu, chủ yếu là những dòng xe khác không có hàng có sẵn, anh ấy cũng không
muốn phải đợi.
Sau khi mua xe xong anh ấy liên đến chỗ đội bóng Trung Hải.
Mặc dù không phải là người Trung Hải, nhưng Lâm Thông cũng
nhanh chóng đã tìm ra được địa chỉ của đội Trung Hải.
Lúc này Hồ Thông đã đợi Lục Trần tại văn phòng được một lúc rồi.
Thấy Lục Trần tới, sắc mặt của Hồ Thông trông cực kỳ đau khổ.
Hai ngày nay ông ta đã hồi tưởng lại toàn bộ quá trình, cuối cùng ông
ta cũng nhận ra việc bị mất trắng đội bóng tất cả đều do mình tự gây ra.
Nếu không phải ông ta cứ năm lần bảy lượt khiêu khích Lục Trần thì
cũng sẽ không khiến Lục Trần nổi giận như vậy, không chọc giận Lục Trần thì anh ấy cũng sẽ
không đưa ra cái đề nghị cá cược này.
Ông ta càng nghĩ càng thấy hối hận, càng hối hận thì trong lòng lại
càng không cam tâm.
Nhưng khi nghĩ đến việc bản thân phải đối mặt với ông chủ của cả
Viện khoa học Di Kỳ, người tới đây sẽ đầu tư hàng chục tỷ đồng vào phát triển Trung Hải - Lục
Trần thì ông ta lại nản lòng.
Đối mặt với nhân vật đẳng cấp như vậy, ông ta tự thấy bản thân căn
bản không có cách nào cũng không có chút sức phản kháng nào.
Lục Trần người ta vừa đến Trung Hải, vẫn chưa đầu tư tiền mà Lưu
Kinh Tài đã đích thân đến đón tiếp Lục Trần, còn ông ta lăn lộn ở Trung Hải này hơn hai mươi
năm rồi, thân phận cũng là đại gia có hơn hai tỷ nhưng cũng không có tư cách để được các lãnh
đạo đi đích thân đón tiếp.
Đây chính là sự khác biệt.
"Lục tổng." Thấy thư ký dẫn Lục Trần vào, Hồ Thông vội vàng đứng
dậy chào hỏi.
"Ừ." Lục Trần đến đến ngồi trước mặt ông ta, ánh mắt quét một vòng
nhìn quanh văn phòng làm việc của ông ta.
"Đề nghị trước đó của tôi thế nào, đã nghĩ kỹ chưa?" Lục Trần thu hồi
ánh mắt, nhìn Hồ Thông hỏi.
Lúc trước khi anh ấy liên lạc với Hồ Thông nói muốn mời Hồ Thông
làm giám đốc đội bóng cho anh ấy, phụ trách việc vận hành các đội bóng, nhưng Hồ Thông nói
ông ta muốn suy nghĩ thêm một chút.
Đối với đề nghị của Lục Trần, Hồ Thông cũng có chút dao động.
Bản thân ông ta kỳ thực cũng là một người yêu bóng đá, sau khi rời
khỏi đội Trung Hải, ông ta muốn mua lại một đội hạng trung nhưng hiện tại ông ta chỉ còn lại mỗi
hai trăm triệu, hơn nữa đây cũng là số tiền mà Lục Trần đã hào phóng giữ lại cho ông ta, nếu
không ông ta đã trắng tay rồi.
Hai trăm triệu là đủ mua một đội hạng trung rồi, nhưng nếu như không
có đầu tư thêm vào thì cũng không thể mua được cầu thủ tốt, không mua được cầu thủ tốt thì
cũng không thể nào phát triển được.
Nếu như không thể vào được giải vô địch quốc gia thì đội bóng của
ông ta rất khó sinh lời.
"Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi vẫn là không nỡ rời xa đội bóng." Hồ Thông
nói.
Đội Trung Hải là do một tay ông ta dẫn dắt lên, đã hơn hai mươi năm
rồi từ giải ngoại hạng đến giải vô địch quốc gia, cho tới thành tích ổn định ở vị trí thứ ba như hiện
giờ, thực sự đã tốn không ít sức lực của ông ta, ông ta quả thật cũng không nỡ rời đi như vậy.
"Rất tốt, về vấn đề đãi ngộ ông cứ trực tiếp đưa ra đề nghị, tôi không
có ý định dùng đội bóng để kiếm tiền, tiền mà đội bóng kiếm được hơn 90% tôi đều sẽ đầu tư
vào việc xây dựng đội bóng, cho nên ông có thể đề nghị đãi ngộ cao một chút cũng được." Dự
định ban đầu của Lục Trần là dùng toàn bộ lợi nhuận mà đội bóng mang về để đầu tư hết vào
việc xây dựng phát triển các đội bóng.
Nhưng đột nhiên Trần Sơ Nhiên lại mua lại 40% cổ phần của đội Tư
Uy nên anh ấy lại dự định để lại 10%, cũng không thể để Trần Sơ Nhiên không kiếm được được
đồng nào.
Như vậy dần dần cũng sẽ làm hao mòn đi niềm yêu thích của Trần Sơ
Nhiên với bóng đá thôi.
Trong kế hoạch của anh, anh muốn đội Tư Uy và đội Trung Hải sẽ xây
dựng lên được một đội hình hoàn thiện, từ đó thông qua việc không ngừng bồi dưỡng các cầu
thủ trẻ của mình rồi mới có thể nâng cao được tổng thể sức lực của nền bóng đá Hoa Hạ.
Anh hi vọng hai đội bóng này có thể trở thành hai tấm gương tốt để
các đội bóng khác có thể noi theo, đến lúc tất cả hệ thống đều chú trọng việc bồi dưỡng các cầu
thủ trẻ tuổi trong nước, thì chắc chắn nền bóng đá Hoa Hạ lúc đó có thể bước lên một tầm cao
mới.
"Việc này..." Hồ Thông có chút kinh ngạc, không ngờ Lục Trần lại có
suy nghĩ như vậy.
Dành tất cả lợi nhuận để đầu tư hết vào đội bóng, như vậy thì thực
lực của đội bóng nhất định sẽ ngày càng mạnh mẽ hơn, chỉ là ông chủ như vậy đúng là lần đầu
tiên ông ta được thấy.
Có điều nghĩ đến năng lực và thân phận của Lục Trần hiện nay thì ông
ta cũng nhanh chóng hiểu được.
Nếu người ta muốn kiếm tiền thì căn bản cũng chẳng để ý đến mảng
bóng đá này.