Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 371: 15 phút cuối cùng
"Cũng chưa chắc, lẽ nào ông không biết trên sân bóng chuyện gì cũng
có thể xảy ra hay sao?" Lục Trần cười nhạt nói.
Hồ Thông lặng người, đúng thế, trên sân bóng mặc dù cơ hội thắng lợi
của bên có thực lực mạnh hơn rất lớn nhưng cũng không phải chắc chắn.
Có nhiều khi đội yếu thế hơn cũng có thể lật ngược con thuyền lớn mà
lội ngược dòng.
Cứ nhìn đội bóng của ông ta thì biết, hiện đang là ứng cử viên tranh
chức vô địch giải vô địch quốc gia, nhưng trước mắt họ cũng đang bị một đội đang tụt hạng lấn
lướt.
Giống như ở giải La Liga vài ngày trước, gã khổng lồ Bacelona tuy đã
dẫn trước 1:0 nhưng đến cuối trận lại bị một đội non hơn lật ngược tình thế ghi ba bàn, cuối
cùng đã thua trước tỉ số 1 .
Nghĩ đến đây, trong lòng Hồ Thông lại dậy sóng lên.
Ông ta không thể thua được!
Nếu như ngộ nhỡ thật sự thua thì phải làm sao đây?
Đội bóng của ông ta lại là một trong những đội mạnh nhất tại giải vô
địch quốc gia, có giá trị chuyển nhượng lên đến hơn hai tỷ, đây là toàn bộ tài sản của ông ta.
"Không thể nào, tôi tin vào đội bóng của tôi, tôi tin các cầu thủ của tôi.
Chút khó khăn này làm sao có thể làm khó họ được!" Hồ Thông chắc chắn nói.
Lục Trần chỉ cười, không phản bác lại Hồ Thông gì nữa.
Thực ra, mặc dù đội Tư Uy đã ghi được một bàn rồi những vẫn kém
đội Trung Hải một bàn nữa, hôm nay muốn thắng trận đấu này bọn họ ít nhất phải ghi được thêm
hai bàn nữa và không được để đội Trung Hải ghi thêm bàn thắng nào nữa.
Các cầu thủ đội Tư Uy không ăn mừng quá lâu bởi vì họ biết đây vẫn
chưa phải lúc thật sự được ăn mừng.
Bọn họ nhanh chóng ôm bóng ra giữa sân đợi đội Trung Hải phát
bóng.
Còi của trọng tài vang lên, trận đấu tiếp tục.
Đội Trung Hải dẫn bóng, nhưng bọn họ vẫn không hề xem đội Tư Uy ra
gì.
Chỉ mới một bàn thôi mà, bọn họ vẫn dẫn trước một bàn.
Hơn nữa bọn họ tin chắc đội mình vẫn sẽ tiếp tục ghi bàn được nữa.
Giữ cái suy nghĩ này nên các cầu thủ đội Trung Hải nhanh chóng lại
buông lỏng cảnh giác.
Dù sao hiệp 2 cũng chỉ còn lại ít thời gian, không cần thiết phải liều
mạng.
Trái ngược với đội Tư Uy.
Vì vừa ghi được bàn thắng nên đã khiến bọn họ rất có lòng tin.
Cho nên các cầu thủ trong lòng đều tràn đầy sự tự tin.
Lúc này, tất cả những cảm xúc mạnh mẽ, sự nhiệt huyết của họ đều
được một bàn thắng ban nãy nung nấu thêm, cho nên tất cả các cầu thủ đều tập trung tinh thần,
đều hết sức cố gắng.
Hai mươi phút miệt mài chạy trên sân đã nhanh chóng trôi qua nửa
hiệp rồi.
Trong lúc bình luận viên đang đọc các kết quả của các đội khác thì mọi
người lại thấy điều kỳ diệu.
"Cướp được bóng rồi, lại cướp được bóng rồi!"
"Vẫn là trung vệ, Dương Khả, anh ấy hoàn toàn đã chơi xuất thần ở
hiệp 2 này, đây là lần thứ 8 anh ấy cướp được bóng trong chân của đội Trung Hải rồi!"
"Đến rồi, đội Tư Uy lại phản công rồi! lại là một cú sút thẳng, tuyệt
đẹp!"
"Hàng phòng thủ của đội Trung Hải đang bán mạng bám theo, anh ta
có thể cướp được bóng trong chân tiền đạo đội Tư Uy hay không?"
"Vu Chân cố lên!"
"Tuyệt vời! Vu Chân đổ người xuống, trước khi hậu vệ đội đối phương
cố phá bóng ra khỏi sân, anh ấy đã sút bóng góc chéo, tiền đạo đội Tư Uy Lý Phong đang bứt
tốc lao lên, anh ấy đã vượt qua được hàng phòng thủ đội Trung Hải, đang đuổi theo trái bóng!"
"Không hay rồi, thủ mốn phóng ra rồi......"
"Trời ơi, Tiêu Phong bật cả người lên, anh ấy muốn đoạt bóng trước
thủ môn sao....."
"Một pha chọc khe! Lý Phong đã lừa được bóng đi qua giữa hai chân
thủ môn, bóng đang từ từ lăn vào khung thành......"
"Vàooooooo!!!!!!"
Hòa theo sự hò hét điên cuồng của bình luận viện, tất cả khán giả lại
đứng hết lên để ăn mừng cho cú sút này của Lý Phong.
Vào rồi!
Đội Tư Uy đã vượt qua được tất cả các cầu thủ đội bạn, không
ngừng cố gắng, không ngừng phấn đấu quên mình, cuối cùng đã cân bằng tỷ số rồi!
2:2!
Đây chính là trận chiến giữa đội tụt hạng với đội đứng vị trí thứ 2!
Trong nháy mắt, tất cả các cầu thủ cùng những người hâm mộ đều
rơi vào trạng thái điên cuồng cả lên, tất cả 60.000 người hâm mộ trong sân vận động đều cùng
đồng lòng hát lên ca khúc của đội Tư Uy.
Tất cả người hâm mộ đều đang cảm thấy vô cùng tự hào với đội bóng
của mình, đều hát vang bài hát cổ vũ tinh thần cho sự nỗ lực của các cầu thủ.
"Lục Trần, chúng ta san bằng tỷ số, san bằng tỷ số rồi!" Không biết từ
lúc nào mà Trần Sơ Nhiên đã chạy đến bên cạnh Lục Trần, ôm chặt lấy Lục Trần.
Lục Trần hơi sững người, nhưng lúc này anh ấy cũng không để ý quá
nhiều, cũng phấn khích ăn mừng.
Mặt khác, sắc mặt của Hồ Thông lúc này trở nên cực kỳ khó coi, bắt
đầu mở miệng chửi mắng trung vệ đã để mất bóng.
Vẫn còn 15 phút nữa, đội Tư Uy đã san bằng tỷ số rồi!
Còn đội của ông ta lại chưa ghi thêm được bàn thắng nào.
Sạo lại khiến ông ta hoảng sợ thế này.
Nếu như 15 phút cuối này đội của ông ta mà lại để thua thêm một bàn
thắng nữa thì ông ta thật sự sẽ thua cả đội bóng cho Lục Trần mất.
Trong 15 phút cuối này ông ta cảm thấy chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Không chỉ mình ông ta thấy vậy mà tất cả mọi người đều nghĩ vậy.
Lúc này khí đội Tư Uy hừng hực như lửa cháy, sau khi chọc thủng
lưới đội Trung Hải 2 bàn thì lại càng tràn đầy sự tự tin, tất cả mọi người đều có lòng tin trong 15
phút cuối này bọn họ có thể thay đổi kết quả trận đấu.
Chỉ cần bọn họ áp đảo được đội Trung Hải, vậy thì ngày mai bọn họ
nhất định sẽ lên trang nhất, sẽ là điểm tin nóng nhất của truyền thông toàn Hoa Hạ.
Nhưng nếu như cuối cùng bọn họ vẫn thất bại thì sẽ không có ai nhớ
đến họ nữa.
Lịch sử chỉ ghi nhớ kẻ chiến thắng mà thôi.
"Thật quá xúc động, tôi tin là bọn họ nhất định sẽ vượt qua được đội
Trung Hải, Dương Khả cố lên, Vu Chân cố lên, Lý Phong cố lên, cả đội Tư Uy cùng cố lên!" Trần
Sơ Nhiên không ngừng nắm chặt tay vung vẩy hết sức nhiệt tình hò hét cổ vũ.
Lục Trần không phấn khích như Trần Sơ Nhiên, nhưng anh cũng rất
vui mừng, không ngừng vỗ tay cổ vũ cho các cầu thủ.
Trong lòng anh thực sự cũng cảm thấy rất xúc động.
Nhưng lúc này vẫn phải chú ý một chút đến thân phận nên không tiện
điên cuồng biểu hiện ra bên ngoài.
Trái lại Hồ Thông lúc này đã hoàn toàn mất đi sự khoa trương lúc
trước, ông ta lúc này chỉ yên lặng ngồi im trên ghế, hi vọng trận đấu nhanh nhanh kết thúc, giữ
nguyên tỷ số này kết thúc cũng được, ông ta thật sự không dám nghĩ đến chuyện thắng đội Tư
Uy rồi đi tranh chức quán quân nữa rồi.
Tim ông ta lúc này đang đập loạn xạ lên, chỉ cầu mong giữ nguyên tỷ
số cân bằng, không để Lục Trần mất mặt, ông ta cũng sẽ không mất đi cả đội bóng.
Lúc này ông ta đang rất hối hận vì đã đồng ý vụ cá cược với Lục Trần.
Nếu ông ta không đồng ý thì cho dù có thua thì cùng lắm cũng chỉ mất
ba điểm, không tổn thất lớn lắm.
Nhưng ông ta đã quên mất đạo lý tham thì thâm rồi.
Dưới sự nhắc nhở của huấn luyện viên trưởng, đội Tư Uy cũng
không mất quá nhiều thời gian ăn mừng.
Bởi vì họ biết lúc này mới chỉ cân bằng tỷ số thôi.
Mục tiêu của bọn họ là thắng trận đấu, cho nên ít nhất bọn họ vẫn phải
ghi thêm một bàn thắng nữa, hơn nữa còn không được để đội Trung Hải ghi thêm bàn nào.
Bây giờ chỉ còn lại 15 phút đồng hồ, tiền đạo Lý Phong chủ động ôm
bóng chạy vào giữa sân đợi tiếng còi của trọng tài vang lên.
có thể xảy ra hay sao?" Lục Trần cười nhạt nói.
Hồ Thông lặng người, đúng thế, trên sân bóng mặc dù cơ hội thắng lợi
của bên có thực lực mạnh hơn rất lớn nhưng cũng không phải chắc chắn.
Có nhiều khi đội yếu thế hơn cũng có thể lật ngược con thuyền lớn mà
lội ngược dòng.
Cứ nhìn đội bóng của ông ta thì biết, hiện đang là ứng cử viên tranh
chức vô địch giải vô địch quốc gia, nhưng trước mắt họ cũng đang bị một đội đang tụt hạng lấn
lướt.
Giống như ở giải La Liga vài ngày trước, gã khổng lồ Bacelona tuy đã
dẫn trước 1:0 nhưng đến cuối trận lại bị một đội non hơn lật ngược tình thế ghi ba bàn, cuối
cùng đã thua trước tỉ số 1
Nghĩ đến đây, trong lòng Hồ Thông lại dậy sóng lên.
Ông ta không thể thua được!
Nếu như ngộ nhỡ thật sự thua thì phải làm sao đây?
Đội bóng của ông ta lại là một trong những đội mạnh nhất tại giải vô
địch quốc gia, có giá trị chuyển nhượng lên đến hơn hai tỷ, đây là toàn bộ tài sản của ông ta.
"Không thể nào, tôi tin vào đội bóng của tôi, tôi tin các cầu thủ của tôi.
Chút khó khăn này làm sao có thể làm khó họ được!" Hồ Thông chắc chắn nói.
Lục Trần chỉ cười, không phản bác lại Hồ Thông gì nữa.
Thực ra, mặc dù đội Tư Uy đã ghi được một bàn rồi những vẫn kém
đội Trung Hải một bàn nữa, hôm nay muốn thắng trận đấu này bọn họ ít nhất phải ghi được thêm
hai bàn nữa và không được để đội Trung Hải ghi thêm bàn thắng nào nữa.
Các cầu thủ đội Tư Uy không ăn mừng quá lâu bởi vì họ biết đây vẫn
chưa phải lúc thật sự được ăn mừng.
Bọn họ nhanh chóng ôm bóng ra giữa sân đợi đội Trung Hải phát
bóng.
Còi của trọng tài vang lên, trận đấu tiếp tục.
Đội Trung Hải dẫn bóng, nhưng bọn họ vẫn không hề xem đội Tư Uy ra
gì.
Chỉ mới một bàn thôi mà, bọn họ vẫn dẫn trước một bàn.
Hơn nữa bọn họ tin chắc đội mình vẫn sẽ tiếp tục ghi bàn được nữa.
Giữ cái suy nghĩ này nên các cầu thủ đội Trung Hải nhanh chóng lại
buông lỏng cảnh giác.
Dù sao hiệp 2 cũng chỉ còn lại ít thời gian, không cần thiết phải liều
mạng.
Trái ngược với đội Tư Uy.
Vì vừa ghi được bàn thắng nên đã khiến bọn họ rất có lòng tin.
Cho nên các cầu thủ trong lòng đều tràn đầy sự tự tin.
Lúc này, tất cả những cảm xúc mạnh mẽ, sự nhiệt huyết của họ đều
được một bàn thắng ban nãy nung nấu thêm, cho nên tất cả các cầu thủ đều tập trung tinh thần,
đều hết sức cố gắng.
Hai mươi phút miệt mài chạy trên sân đã nhanh chóng trôi qua nửa
hiệp rồi.
Trong lúc bình luận viên đang đọc các kết quả của các đội khác thì mọi
người lại thấy điều kỳ diệu.
"Cướp được bóng rồi, lại cướp được bóng rồi!"
"Vẫn là trung vệ, Dương Khả, anh ấy hoàn toàn đã chơi xuất thần ở
hiệp 2 này, đây là lần thứ 8 anh ấy cướp được bóng trong chân của đội Trung Hải rồi!"
"Đến rồi, đội Tư Uy lại phản công rồi! lại là một cú sút thẳng, tuyệt
đẹp!"
"Hàng phòng thủ của đội Trung Hải đang bán mạng bám theo, anh ta
có thể cướp được bóng trong chân tiền đạo đội Tư Uy hay không?"
"Vu Chân cố lên!"
"Tuyệt vời! Vu Chân đổ người xuống, trước khi hậu vệ đội đối phương
cố phá bóng ra khỏi sân, anh ấy đã sút bóng góc chéo, tiền đạo đội Tư Uy Lý Phong đang bứt
tốc lao lên, anh ấy đã vượt qua được hàng phòng thủ đội Trung Hải, đang đuổi theo trái bóng!"
"Không hay rồi, thủ mốn phóng ra rồi......"
"Trời ơi, Tiêu Phong bật cả người lên, anh ấy muốn đoạt bóng trước
thủ môn sao....."
"Một pha chọc khe! Lý Phong đã lừa được bóng đi qua giữa hai chân
thủ môn, bóng đang từ từ lăn vào khung thành......"
"Vàooooooo!!!!!!"
Hòa theo sự hò hét điên cuồng của bình luận viện, tất cả khán giả lại
đứng hết lên để ăn mừng cho cú sút này của Lý Phong.
Vào rồi!
Đội Tư Uy đã vượt qua được tất cả các cầu thủ đội bạn, không
ngừng cố gắng, không ngừng phấn đấu quên mình, cuối cùng đã cân bằng tỷ số rồi!
2:2!
Đây chính là trận chiến giữa đội tụt hạng với đội đứng vị trí thứ 2!
Trong nháy mắt, tất cả các cầu thủ cùng những người hâm mộ đều
rơi vào trạng thái điên cuồng cả lên, tất cả 60.000 người hâm mộ trong sân vận động đều cùng
đồng lòng hát lên ca khúc của đội Tư Uy.
Tất cả người hâm mộ đều đang cảm thấy vô cùng tự hào với đội bóng
của mình, đều hát vang bài hát cổ vũ tinh thần cho sự nỗ lực của các cầu thủ.
"Lục Trần, chúng ta san bằng tỷ số, san bằng tỷ số rồi!" Không biết từ
lúc nào mà Trần Sơ Nhiên đã chạy đến bên cạnh Lục Trần, ôm chặt lấy Lục Trần.
Lục Trần hơi sững người, nhưng lúc này anh ấy cũng không để ý quá
nhiều, cũng phấn khích ăn mừng.
Mặt khác, sắc mặt của Hồ Thông lúc này trở nên cực kỳ khó coi, bắt
đầu mở miệng chửi mắng trung vệ đã để mất bóng.
Vẫn còn 15 phút nữa, đội Tư Uy đã san bằng tỷ số rồi!
Còn đội của ông ta lại chưa ghi thêm được bàn thắng nào.
Sạo lại khiến ông ta hoảng sợ thế này.
Nếu như 15 phút cuối này đội của ông ta mà lại để thua thêm một bàn
thắng nữa thì ông ta thật sự sẽ thua cả đội bóng cho Lục Trần mất.
Trong 15 phút cuối này ông ta cảm thấy chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Không chỉ mình ông ta thấy vậy mà tất cả mọi người đều nghĩ vậy.
Lúc này khí đội Tư Uy hừng hực như lửa cháy, sau khi chọc thủng
lưới đội Trung Hải 2 bàn thì lại càng tràn đầy sự tự tin, tất cả mọi người đều có lòng tin trong 15
phút cuối này bọn họ có thể thay đổi kết quả trận đấu.
Chỉ cần bọn họ áp đảo được đội Trung Hải, vậy thì ngày mai bọn họ
nhất định sẽ lên trang nhất, sẽ là điểm tin nóng nhất của truyền thông toàn Hoa Hạ.
Nhưng nếu như cuối cùng bọn họ vẫn thất bại thì sẽ không có ai nhớ
đến họ nữa.
Lịch sử chỉ ghi nhớ kẻ chiến thắng mà thôi.
"Thật quá xúc động, tôi tin là bọn họ nhất định sẽ vượt qua được đội
Trung Hải, Dương Khả cố lên, Vu Chân cố lên, Lý Phong cố lên, cả đội Tư Uy cùng cố lên!" Trần
Sơ Nhiên không ngừng nắm chặt tay vung vẩy hết sức nhiệt tình hò hét cổ vũ.
Lục Trần không phấn khích như Trần Sơ Nhiên, nhưng anh cũng rất
vui mừng, không ngừng vỗ tay cổ vũ cho các cầu thủ.
Trong lòng anh thực sự cũng cảm thấy rất xúc động.
Nhưng lúc này vẫn phải chú ý một chút đến thân phận nên không tiện
điên cuồng biểu hiện ra bên ngoài.
Trái lại Hồ Thông lúc này đã hoàn toàn mất đi sự khoa trương lúc
trước, ông ta lúc này chỉ yên lặng ngồi im trên ghế, hi vọng trận đấu nhanh nhanh kết thúc, giữ
nguyên tỷ số này kết thúc cũng được, ông ta thật sự không dám nghĩ đến chuyện thắng đội Tư
Uy rồi đi tranh chức quán quân nữa rồi.
Tim ông ta lúc này đang đập loạn xạ lên, chỉ cầu mong giữ nguyên tỷ
số cân bằng, không để Lục Trần mất mặt, ông ta cũng sẽ không mất đi cả đội bóng.
Lúc này ông ta đang rất hối hận vì đã đồng ý vụ cá cược với Lục Trần.
Nếu ông ta không đồng ý thì cho dù có thua thì cùng lắm cũng chỉ mất
ba điểm, không tổn thất lớn lắm.
Nhưng ông ta đã quên mất đạo lý tham thì thâm rồi.
Dưới sự nhắc nhở của huấn luyện viên trưởng, đội Tư Uy cũng
không mất quá nhiều thời gian ăn mừng.
Bởi vì họ biết lúc này mới chỉ cân bằng tỷ số thôi.
Mục tiêu của bọn họ là thắng trận đấu, cho nên ít nhất bọn họ vẫn phải
ghi thêm một bàn thắng nữa, hơn nữa còn không được để đội Trung Hải ghi thêm bàn nào.
Bây giờ chỉ còn lại 15 phút đồng hồ, tiền đạo Lý Phong chủ động ôm
bóng chạy vào giữa sân đợi tiếng còi của trọng tài vang lên.