Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31: Lựa chọn của Đỗ Phi
Phòng King suite ở tầng 3, là một trong ba phòng xa xỉ nhất của Phỉ Thúy 36, cả tầng 3 chỉ có ba phòng.
Nói là gian phòng, nhưng nó chẳng khác gì một cái đại sảnh thu nhỏ.
Cách bài trí thì khỏi phải bàn, đèn ngọc bích rực rỡ, vải trang trí sang trọng, bố cục không bị gò bó, bộ đồ dùng và các thiết bị đều là những tông màu đậm và sống động, chẳng khác gì một bức tranh của tự nhiên.
Bàn ăn dài được đặt cạnh cửa sổ, từ đó còn có thể nhìn xuống bể bơi ở tầng dưới.
Đối diện với bàn ăn, là một cái sân | khấu cao một mét, trông còn hoa lệ hơn cả những sân khấu bình thường.
Cả căn phòng toát lên vẻ xa hoa sang | chảnh, khiến con người ta cảm nhận đúng cái gọi là VIP.
“Lục thiếu gia, căn phòng này anh thấy hài lòng chứ, còn có cả một ban nhạc chuyên nghiệp, hay là tôi gọi họ vào biểu diễn cho anh xem trước?" Khâu Kiện thận trọng nói.
“Không cần ban nhạc đầu, lên đồ cho tôi trong vòng 30 phút là được rồi." Lục Trần lắc đầu, ngồi phắt xuống chiếc ghế mà Khâu Kiện đã kéo sẵn cho anh.
“Được ạ, giờ tôi sẽ đi kêu nhà bếp chuẩn bị." Khâu Kiện cung kính nói rồi lui ra ngoài, ở bên cạnh Lục Trần, áp lực lớn.
Khâu Kiện vừa đi khỏi, cô phục vụ lúc trước liền gõ cửa đi vào.
“Lục, Lục thiếu gia, tôi xin lỗi..." Cô nhớ là lúc nãy giám đốc Khâu đã gọi anh như vậy.
“Được rồi, cô đi lo việc của cô đi." Lục Trần không đợi cô ta nói hết đã xua tay, ra hiệu cho cô ta ra ngoài.
Anh đâu thèm chấp một đứa phục vụ làm gì.
“Cảm ơn Lục thiếu gia." Cô phục vụ thấy Lục Trần không tức giận, cũng không làm khó mình, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám ở lại lâu.
Lục Trần không quan tâm đến nhân viên phục vụ, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Đỗ Phi, nói rằng anh đang ở phòng King suite.
“Anh Trần..." Từ Kinh trong lòng thấy nghi hoặc, do dự không biết có nên hỏi anh hay không.
“Có rất nhiều chuyện đợi đến ngày mai cậu sẽ biết, cậu chỉ cần biết anh không phải người tầm thường là được. Đương nhiên, cậu đã gọi anh một tiếng anh Trần, anh cũng sẽ không để cậu chịu thiệt thòi đầu, còn sau này cậu có thể tiến xa đến đầu, thì phải xem năng lực của chính cậu." Lục Trần biết Từ Kinh muốn hỏi chuyện gì, liền cười đáp.
Từ Kinh nhún vai, cũng không hỏi nhiều nữa, chả mấy chốc phục vụ đã bưng lên trà và hoa quả.
Hai người vừa uống trà, vừa nói chuyện phiếm, không lâu sau Đỗ Phi bước vào.
Đỗ Phi cao 1m8, ngang ngửa với Lục Trần, nhưng trong vạm võ hơn Lục Trần nhiều.
Điều khiến người ta chú ý nhất là, hắn có một vết sẹo kéo dài cả một bên má trái, nhìn rất nổi bật, cũng rất đáng sợ.
Mấy nhân viên nữ phục vụ trong phòng đều có chút sợ sệt.
“Tên tiểu tử kia, phát tài rồi à, còn đến cả những chỗ như thế này ăn cơm cơ đấy." Đỗ Phi bước đến trước mặt Lục Trần cười nói.
“Cứ cho là vậy, nên hôm nay tôi muốn trả tiền cho cậu đây." Lục Trần cười.
“Vậy chúc mừng cậu, tôi biết tên tiểu tử cậu sẽ không nằm mãi trong ao mà, sớm muộn sẽ có ngày bay lên trời." Đỗ Phi cười.
Lục Trần chỉ cười không nói gì, đổi sang chủ đề khác: “Đây là Từ Kinh, đồng nghiệp của tôi, cậu ấy gọi tôi một tiếng anh Trần, cho nên tôi muốn giới thiệu cho hai người làm quen."
“Từ Kinh, đây là Đỗ Phi, là bạn từ thuở nhỏ với anh. " Lục Trần giới thiệu Đỗ Phi cho Từ Kinh.
“Người Lục Trần công nhận, cũng là bạn của Đỗ Phi này, người anh em nếu không ngại, có thể gọi anh một tiếng anh Phi." Đỗ Phi đưa tay về phí Từ Kinh.
“Phi trong Phượng Hoàng Vu Phi?" Từ Kinh không bắt tay Đỗ Phi, mà kinh ngạc nhìn vào mắt Đỗ Phi.
Đỗ Phi giật mình, rồi lại cười, nói: “Mười năm rồi, không ngờ vẫn còn có người trẻ tuổi nhận ra tôi, đó có được coi là vinh hạnh của tôi không?"
Từ Kinh đáp: “Đương nhiên là em nhận ra anh rồi, mười năm trước, đàn em của anh đã đánh em bị thương, lúc đó em đã thề, sẽ có một ngày, em sẽ báo thù đại ca của chúng."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Từ Kinh, Đỗ Phi cười, nói: “Được thôi, anh cũng muốn xem người mà tên Lục Trần này thu nhận có phải là có danh mà không có thực lực hay không."
“Được." Từ Kinh đưa tay ra nắm lấy tay của Đỗ Phi, cả hai người cùng siết chặt tay lại.
Ban đầu sắc mặt của hai người đều không có gì thay đổi, ngay cả mấy nhân viên phục vụ đều nghĩ họ chỉ bắt tay bình thường, không có gì khác cả.
Nhưng sau đó, những người xung quanh bắt đầu thấy cái tay bắt của họ bắt đầu chuyển từ trắng sang đỏ.
Chỉ sau đó vài giây, Đỗ Phi vẫn giữ nguyên thần sắc, trong khi trán của Từ Kinh đã bắt đầu đổ mồ hôi.
“Cũng không tồi, rất có tiềm lực, chỉ cần khoảng mười năm nữa, anh sẽ không còn là đối thủ của cậu nữa rồi." Nói rồi Đỗ Phi thả tay ra, gật đầu khen ngợi.
“Cảm ơn anh Phi đã nhẹ tay, xem ra thù này em không trả được rồi, ít nhất thì trong mười năm tới cũng không có cơ hội." Từ Kinh vừa nói, vừa nắn bóp tay.
“Người trẻ tuổi không được coi nhẹ bản thân, mười năm trước thực lực của tôi cũng chỉ như cậu bây giờ thôi." Đỗ Phi nói.
Từ Kinh chỉ cười không nói, thật ra cậu và Đỗ Phi chả có thù oán gì với nhau cả, cậu nói như vậy chẳng qua là để xem xem, đại ca Đỗ Phi của thế giới ngầm Du Châu từng một thời oai phong lẫm liệt giờ có còn mạnh mẽ như trước hay không.
Đương nhiên, cậu càng tò mò xem tại sao Lục Trần lại giới thiệu cho cậu và Đỗ Phi quen nhau.
Cậu còn nhớ hình như mười năm trước, Đỗ Phi đã bị đàn em dưới trướng phản bội và bị giết chết rồi.
Vậy mà Đỗ Phi đầu đã chết đầu, anh lại xuất hiện rồi, có phải là báo hiệu anh sắp sửa tái xuất giang hồ rồi không?
Lục Trần lấy ra một cái thẻ ngân hàng đặt trước mặt Đỗ Phi, rồi nhìn vào mắt Đỗ Phi và nói: “A Phi, trong này có năm mươi vạn, trả cho cậu, mật khẩu là sáu số 9."
“Được, nếu cậu đã phát tài rồi, thì tôi cũng không khách sáo đầu." Đỗ Phi gật đầu rồi cầm lấy thẻ.
“Dạo này làm ăn thế nào rồi?" Lục Trần hỏi.
“Cái cửa hàng nhỏ của tôi vẫn túc tắc như vậy, không kiếm được nhiều tiền, nhưng vẫn đủ nuôi cả nhà." Đỗ Phi trả lời.
“Anh Phi mở cửa hàng ạ?" Từ Kinh nhìn Đỗ Phi vẻ ngạc nhiên, đại ca từng một thời oai phong của Du Châu đây ư, thật không ngờ bây giờ lại bán hàng sống qua ngày, việc này mà đồn ra ngoài thì sẽ khiến cho thể lực khắp nơi cười rụng răng mất.
“Đúng rồi đấy, anh Phi này chẳng có chí lớn gì hết, làm kinh doanh nhỏ cho đỡ mạo hiểm" Đỗ Phi cười.
“Cũng được ạ." Từ Kinh không nói gì nữa.
Lục Trần lại lấy ra thêm một cái thẻ ngân hàng nữa đặt trước mặt Đỗ Phi: “Chỗ này là một triệu, mật khẩu giống như cái kia, đủ để cầu mở rộng quy mô cửa hàng chứ."
Đỗ Phi nhìn cái thẻ ngân hàng, rồi lại nhìn Lục Trần, nói: “Xem ra lần này cậu không phải phát tài bình thường đầu nhỉ."
Lục Trần cười: “Cũng được, một triệu đối với tôi mà nói chỉ như muối bỏ biển thôi."
Chỉ như muối bỏ biển?
Đỗ Phi và Từ Kinh đều há hốc mồm ngạc nhiên, mấy nhân viên phục vụ cũng kinh ngạc đến mức hàm như sắp rơi ra đến nơi.
Người này tính ra cũng mới chỉ có hai mươi mấy tuổi, cậu ta có nhiều tiền như vậy thật sao?
Đây chính là điều mà mấy nhân viên phục vụ thắc mắc.
Nhưng có thể tùy tiện rút ra một triệu đưa cho người khác, như vậy cũng đủ thấy anh cách quá xa so với tưởng tượng của họ.
"Tôi thấy quy mô của tôi hiện nay là ổn lắm rồi, làm to hơn nữa, lại thêm mạo hiểm." Đỗ Phi không do dự, đẩy lại cái thẻ ngân hàng về phía Lục Trần.
Anh biết ý của Lục Trần, việc giúp anh mở rộng làm ăn, không phải là muốn anh tái xuất giang hồ sao.
“Không muốn cân nhắc thêm sao? Cậu phải tin, tôi đã tìm được cậu, thì chắc chắn có thể giúp cậu vượt xa cậu của mười năm trước." Lục Trần nói.
“Cậu biết bà xã của tôi mà, cô ấy thích một cuộc sống yên bình, mười năm trước tôi khiến cô ấy phải chịu quá nhiều nỗi sợ hãi, chỉ có thể dùng quãng đời còn lại để bù đắp cho cô ấy thôi." Đỗ Phi lắc
đầu.
“Ừ, cậu nói cũng phải." Lục Trần gật đầu, mặc dù trong lòng có chút thất vọng, nhưng vẫn tôn trọng quyết định của Đỗ Phi.
Đỗ Phi rất yêu vợ, nên không muốn vợ anh phải dính vào giang hồ nữa.
Bản thân anh chẳng phải cũng vậy sao?
Anh đã từng nói với Lâm Di Quân thân phận của mình, nhưng vì Lâm Di Quân không tin, nên anh không muốn nhắc lại nữa.
Bởi vì anh sợ một tin động trời như vậy, sẽ khiến cho tinh thần của Lâm Di Quân bị đả kích.
Lâm Di Quân thích cảm giác tự mình nỗ lực giành lấy thành công, nên anh chỉ cần âm thầm giúp đỡ cô là được rồi.
Nói là gian phòng, nhưng nó chẳng khác gì một cái đại sảnh thu nhỏ.
Cách bài trí thì khỏi phải bàn, đèn ngọc bích rực rỡ, vải trang trí sang trọng, bố cục không bị gò bó, bộ đồ dùng và các thiết bị đều là những tông màu đậm và sống động, chẳng khác gì một bức tranh của tự nhiên.
Bàn ăn dài được đặt cạnh cửa sổ, từ đó còn có thể nhìn xuống bể bơi ở tầng dưới.
Đối diện với bàn ăn, là một cái sân | khấu cao một mét, trông còn hoa lệ hơn cả những sân khấu bình thường.
Cả căn phòng toát lên vẻ xa hoa sang | chảnh, khiến con người ta cảm nhận đúng cái gọi là VIP.
“Lục thiếu gia, căn phòng này anh thấy hài lòng chứ, còn có cả một ban nhạc chuyên nghiệp, hay là tôi gọi họ vào biểu diễn cho anh xem trước?" Khâu Kiện thận trọng nói.
“Không cần ban nhạc đầu, lên đồ cho tôi trong vòng 30 phút là được rồi." Lục Trần lắc đầu, ngồi phắt xuống chiếc ghế mà Khâu Kiện đã kéo sẵn cho anh.
“Được ạ, giờ tôi sẽ đi kêu nhà bếp chuẩn bị." Khâu Kiện cung kính nói rồi lui ra ngoài, ở bên cạnh Lục Trần, áp lực lớn.
Khâu Kiện vừa đi khỏi, cô phục vụ lúc trước liền gõ cửa đi vào.
“Lục, Lục thiếu gia, tôi xin lỗi..." Cô nhớ là lúc nãy giám đốc Khâu đã gọi anh như vậy.
“Được rồi, cô đi lo việc của cô đi." Lục Trần không đợi cô ta nói hết đã xua tay, ra hiệu cho cô ta ra ngoài.
Anh đâu thèm chấp một đứa phục vụ làm gì.
“Cảm ơn Lục thiếu gia." Cô phục vụ thấy Lục Trần không tức giận, cũng không làm khó mình, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám ở lại lâu.
Lục Trần không quan tâm đến nhân viên phục vụ, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Đỗ Phi, nói rằng anh đang ở phòng King suite.
“Anh Trần..." Từ Kinh trong lòng thấy nghi hoặc, do dự không biết có nên hỏi anh hay không.
“Có rất nhiều chuyện đợi đến ngày mai cậu sẽ biết, cậu chỉ cần biết anh không phải người tầm thường là được. Đương nhiên, cậu đã gọi anh một tiếng anh Trần, anh cũng sẽ không để cậu chịu thiệt thòi đầu, còn sau này cậu có thể tiến xa đến đầu, thì phải xem năng lực của chính cậu." Lục Trần biết Từ Kinh muốn hỏi chuyện gì, liền cười đáp.
Từ Kinh nhún vai, cũng không hỏi nhiều nữa, chả mấy chốc phục vụ đã bưng lên trà và hoa quả.
Hai người vừa uống trà, vừa nói chuyện phiếm, không lâu sau Đỗ Phi bước vào.
Đỗ Phi cao 1m8, ngang ngửa với Lục Trần, nhưng trong vạm võ hơn Lục Trần nhiều.
Điều khiến người ta chú ý nhất là, hắn có một vết sẹo kéo dài cả một bên má trái, nhìn rất nổi bật, cũng rất đáng sợ.
Mấy nhân viên nữ phục vụ trong phòng đều có chút sợ sệt.
“Tên tiểu tử kia, phát tài rồi à, còn đến cả những chỗ như thế này ăn cơm cơ đấy." Đỗ Phi bước đến trước mặt Lục Trần cười nói.
“Cứ cho là vậy, nên hôm nay tôi muốn trả tiền cho cậu đây." Lục Trần cười.
“Vậy chúc mừng cậu, tôi biết tên tiểu tử cậu sẽ không nằm mãi trong ao mà, sớm muộn sẽ có ngày bay lên trời." Đỗ Phi cười.
Lục Trần chỉ cười không nói gì, đổi sang chủ đề khác: “Đây là Từ Kinh, đồng nghiệp của tôi, cậu ấy gọi tôi một tiếng anh Trần, cho nên tôi muốn giới thiệu cho hai người làm quen."
“Từ Kinh, đây là Đỗ Phi, là bạn từ thuở nhỏ với anh. " Lục Trần giới thiệu Đỗ Phi cho Từ Kinh.
“Người Lục Trần công nhận, cũng là bạn của Đỗ Phi này, người anh em nếu không ngại, có thể gọi anh một tiếng anh Phi." Đỗ Phi đưa tay về phí Từ Kinh.
“Phi trong Phượng Hoàng Vu Phi?" Từ Kinh không bắt tay Đỗ Phi, mà kinh ngạc nhìn vào mắt Đỗ Phi.
Đỗ Phi giật mình, rồi lại cười, nói: “Mười năm rồi, không ngờ vẫn còn có người trẻ tuổi nhận ra tôi, đó có được coi là vinh hạnh của tôi không?"
Từ Kinh đáp: “Đương nhiên là em nhận ra anh rồi, mười năm trước, đàn em của anh đã đánh em bị thương, lúc đó em đã thề, sẽ có một ngày, em sẽ báo thù đại ca của chúng."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Từ Kinh, Đỗ Phi cười, nói: “Được thôi, anh cũng muốn xem người mà tên Lục Trần này thu nhận có phải là có danh mà không có thực lực hay không."
“Được." Từ Kinh đưa tay ra nắm lấy tay của Đỗ Phi, cả hai người cùng siết chặt tay lại.
Ban đầu sắc mặt của hai người đều không có gì thay đổi, ngay cả mấy nhân viên phục vụ đều nghĩ họ chỉ bắt tay bình thường, không có gì khác cả.
Nhưng sau đó, những người xung quanh bắt đầu thấy cái tay bắt của họ bắt đầu chuyển từ trắng sang đỏ.
Chỉ sau đó vài giây, Đỗ Phi vẫn giữ nguyên thần sắc, trong khi trán của Từ Kinh đã bắt đầu đổ mồ hôi.
“Cũng không tồi, rất có tiềm lực, chỉ cần khoảng mười năm nữa, anh sẽ không còn là đối thủ của cậu nữa rồi." Nói rồi Đỗ Phi thả tay ra, gật đầu khen ngợi.
“Cảm ơn anh Phi đã nhẹ tay, xem ra thù này em không trả được rồi, ít nhất thì trong mười năm tới cũng không có cơ hội." Từ Kinh vừa nói, vừa nắn bóp tay.
“Người trẻ tuổi không được coi nhẹ bản thân, mười năm trước thực lực của tôi cũng chỉ như cậu bây giờ thôi." Đỗ Phi nói.
Từ Kinh chỉ cười không nói, thật ra cậu và Đỗ Phi chả có thù oán gì với nhau cả, cậu nói như vậy chẳng qua là để xem xem, đại ca Đỗ Phi của thế giới ngầm Du Châu từng một thời oai phong lẫm liệt giờ có còn mạnh mẽ như trước hay không.
Đương nhiên, cậu càng tò mò xem tại sao Lục Trần lại giới thiệu cho cậu và Đỗ Phi quen nhau.
Cậu còn nhớ hình như mười năm trước, Đỗ Phi đã bị đàn em dưới trướng phản bội và bị giết chết rồi.
Vậy mà Đỗ Phi đầu đã chết đầu, anh lại xuất hiện rồi, có phải là báo hiệu anh sắp sửa tái xuất giang hồ rồi không?
Lục Trần lấy ra một cái thẻ ngân hàng đặt trước mặt Đỗ Phi, rồi nhìn vào mắt Đỗ Phi và nói: “A Phi, trong này có năm mươi vạn, trả cho cậu, mật khẩu là sáu số 9."
“Được, nếu cậu đã phát tài rồi, thì tôi cũng không khách sáo đầu." Đỗ Phi gật đầu rồi cầm lấy thẻ.
“Dạo này làm ăn thế nào rồi?" Lục Trần hỏi.
“Cái cửa hàng nhỏ của tôi vẫn túc tắc như vậy, không kiếm được nhiều tiền, nhưng vẫn đủ nuôi cả nhà." Đỗ Phi trả lời.
“Anh Phi mở cửa hàng ạ?" Từ Kinh nhìn Đỗ Phi vẻ ngạc nhiên, đại ca từng một thời oai phong của Du Châu đây ư, thật không ngờ bây giờ lại bán hàng sống qua ngày, việc này mà đồn ra ngoài thì sẽ khiến cho thể lực khắp nơi cười rụng răng mất.
“Đúng rồi đấy, anh Phi này chẳng có chí lớn gì hết, làm kinh doanh nhỏ cho đỡ mạo hiểm" Đỗ Phi cười.
“Cũng được ạ." Từ Kinh không nói gì nữa.
Lục Trần lại lấy ra thêm một cái thẻ ngân hàng nữa đặt trước mặt Đỗ Phi: “Chỗ này là một triệu, mật khẩu giống như cái kia, đủ để cầu mở rộng quy mô cửa hàng chứ."
Đỗ Phi nhìn cái thẻ ngân hàng, rồi lại nhìn Lục Trần, nói: “Xem ra lần này cậu không phải phát tài bình thường đầu nhỉ."
Lục Trần cười: “Cũng được, một triệu đối với tôi mà nói chỉ như muối bỏ biển thôi."
Chỉ như muối bỏ biển?
Đỗ Phi và Từ Kinh đều há hốc mồm ngạc nhiên, mấy nhân viên phục vụ cũng kinh ngạc đến mức hàm như sắp rơi ra đến nơi.
Người này tính ra cũng mới chỉ có hai mươi mấy tuổi, cậu ta có nhiều tiền như vậy thật sao?
Đây chính là điều mà mấy nhân viên phục vụ thắc mắc.
Nhưng có thể tùy tiện rút ra một triệu đưa cho người khác, như vậy cũng đủ thấy anh cách quá xa so với tưởng tượng của họ.
"Tôi thấy quy mô của tôi hiện nay là ổn lắm rồi, làm to hơn nữa, lại thêm mạo hiểm." Đỗ Phi không do dự, đẩy lại cái thẻ ngân hàng về phía Lục Trần.
Anh biết ý của Lục Trần, việc giúp anh mở rộng làm ăn, không phải là muốn anh tái xuất giang hồ sao.
“Không muốn cân nhắc thêm sao? Cậu phải tin, tôi đã tìm được cậu, thì chắc chắn có thể giúp cậu vượt xa cậu của mười năm trước." Lục Trần nói.
“Cậu biết bà xã của tôi mà, cô ấy thích một cuộc sống yên bình, mười năm trước tôi khiến cô ấy phải chịu quá nhiều nỗi sợ hãi, chỉ có thể dùng quãng đời còn lại để bù đắp cho cô ấy thôi." Đỗ Phi lắc
đầu.
“Ừ, cậu nói cũng phải." Lục Trần gật đầu, mặc dù trong lòng có chút thất vọng, nhưng vẫn tôn trọng quyết định của Đỗ Phi.
Đỗ Phi rất yêu vợ, nên không muốn vợ anh phải dính vào giang hồ nữa.
Bản thân anh chẳng phải cũng vậy sao?
Anh đã từng nói với Lâm Di Quân thân phận của mình, nhưng vì Lâm Di Quân không tin, nên anh không muốn nhắc lại nữa.
Bởi vì anh sợ một tin động trời như vậy, sẽ khiến cho tinh thần của Lâm Di Quân bị đả kích.
Lâm Di Quân thích cảm giác tự mình nỗ lực giành lấy thành công, nên anh chỉ cần âm thầm giúp đỡ cô là được rồi.