Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 348: Nhà họ Thành không còn đường lui
"Ông đánh giá nhà họ Thành của mình cao quá rồi."
Lục Trần cười mỉa rồi quay lại nói với Hoa Luân: "Hoa Luân, hay là ông
nói đi, tới nước này rồi thì còn gì phải giấu diếm nữa?"
Anh không hề tin Hoa Luân đột nhiên hợp tác với nhà họ Thành và vì nhà
họ Thành gây áp lực cho ông ta.
Theo anh thấy thì nhà họ Thành vẫn chưa có thực lực lớn đến vậy.
Có lẽ trước đây tập đoàn Viễn Châu đúng là đã từng nhờ cậy nhà họ
Thành nhưng tập đoàn Viễn Châu của bây giờ chắc chắn đã đủ thực lực để
chơi tay đôi với nhà họ Thành rồi.
Khiến Hoa Luân mạo hiểm như vậy đối đầu với anh chắc chắn có nguyên
nhân khác lớn hơn.
Tim Hoa Luân thót một cái, nhưng chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lại, song
vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Trần.
Ông ta chỉ nhìn Thành Công Minh rồi nói: "Sau khi ông rời khỏi công ty tôi
thì tôi nhận được một cuộc gọi từ thủ đô. Tôi không biết ông ta là ai nhưng tôi
tin ông ta chắc chắn có thể khiến công ty tôi phá sản chỉ sau một đêm, khiến
tôi không còn gì trong tay."
"Sao cơ? Vậy mà lại không phải vì anh sợ Thành Công Minh tôi mới hợp
tác với tôi sao?" Thành Công Minh chất vấn.
Hoa Luân cười cợt nói: "Ông Thành à, ông đã quá lứa rồi. Nói thật, ông
cũng chẳng điều tra thử xem tập đoàn Viễn Châu của tôi thế nào, ông cảm
thấy tôi bây giờ còn để ý tới nhà họ Thành các ông sao?"
"Anh!" Thành Công Minh giận đến phụt máu, không ngờ Hoa Luân lại dám
sỉ nhục mình.
Hoa Luân làm như vậy đương nhiên cũng là vì Thành Công Minh hết lần
này tới lần khác sỉ nhục ông ta, nếu không chắc chắn ông ta sẽ giữ cho
Thành Công Minh chút thể diện.
Thành Toàn nghe mọi người nói chuyện mới phát hiện chuyện bây giờ đã
hơi vượt khỏi tầm kiểm soát của nhà họ Thành bọn họ. Hắn một lòng muốn
báo thù Lục Trần, một lòng muốn chiếm được người phụ nữ của Lục Trần
nhưng bây giờ hắn thấy chuyện đã ngày càng phức tạp hơn.
"Hoa Luân, hai người các ông không sợ mãi mãi không thể bước ra khỏi
cánh cửa lớn của nhà họ Thành tôi sao?" Thành Toàn nham hiểm uy hiếp.
Hoa Luân cười giễu cợt rồi nói: "Tôi đã hứa với ông lớn ở thủ đô rồi, nói
nhà họ Thành các người chắc chắn sẽ giúp đỡ giết chết Lục Trần. Ông lớn ở
thủ đô đã nói rồi, nếu các người không giết được Lục Trần thì chắc chắn sẽ
khiến nhà họ Thành các người ngày mai trắng tay. Thế nên, các người nên
nghĩ cách làm thế nào mới có thể khống chế được Lục Trần trước đi thì hay
hơn.
Tôi không ngại mà nói cho các người biết, cậu ta đúng là ông chủ Lục
Trần của Công nghệ Di Kỳ, nhưng cậu ta đã đắt tội với ông lớn ở thủ đô. Ông
lớn ở thủ đô muốn hôm nay cậu ta phải chết ở đây. Các người tự suy nghĩ đi,
nếu không phải thực lực của ông lớn ở thủ đô mạnh hơn Lục Trần, nếu không
phải ông ta thực sự có thể khiến Hoa Luân tôi mất hết tất cả chỉ trong một
ngày thì tôi dám đối đầu với ông chủ của Công nghệ Di Kỳ sao?
Vừa nãy cậu ta nói hoàn toàn đúng. Nếu tôi đứng về phía cậu ta thì đúng
là cậu ta sẽ cho tôi đại diện một sản phẩm khoa học công nghệ mũi nhọn, lợi
nhuận một năm cả trăm tỷ. Các người cũng đã tin lời tôi rồi chứ? Ông lớn ở
thủ đô có khẳ năng khiến nhà họ Thành các người mất trắng mọi thứ thì chắc
chắn cũng có thực lực này.
Vì vậy, bây giờ các người nên tự suy xét thêm có nên khống chế Lục Trần
hay không đi."
Lời này nửa giả nửa thật nhưng ông lớn ở thủ đô uy hiếp ông ta là thật.
Song ông lớn ở thủ đô không uy hiếp nhà họ Thành.
Mà nhà họ Thành cũng không biết thật giả, nên ông ta đoán chắc nhà họ
Thành cũng sẽ nghĩ giống ông ta, đều không dám lấy cả gia sản của mình ra
đùa bỡn nên đành cược một phen.
Những đại gia như bọn họ, có được ngày hôm nay phải trải qua muôn vàn
cay đắng mới nhận được thành quả.
Sao bọn họ có thể chịu đựng được sự thật mất trắng tất cả chứ?
Thế nên cho dù là giả thì bọn họ cũng không dám cược.
Bấy giờ Thành Công Minh và Thành Toàn đều đang phải đứng giữa
những lựa chọn.
Cùng lúc sợ hãi thân phận của Lục Trần thì cũng phải cân đo đong đếm
quyết định bên nào quan trọng hơn.
Đặc biệt là Thành Toàn, bây giờ trong lòng hắn hối hận muốn chết.
Nếu sớm biết Lục Trần là ông chủ của Công nghệ Di Kỳ thì hắn nào dám
mơ tưởng đến Lâm Di Quân? Nào dám đắc tội với Lục Trần? Nào dám nhờ
ông nội hắn ra mặt lấy lại thể diện.
Nếu không phải vì hắn đắc tội với Lục Trần thì chuyện cũng sẽ không phát
triển đến mức này.
Lục Trần cười giễu nói: "Hoa Luân, tôi đúng là quá xem thường ông rồi.
Nhưng ông lớn ở thủ đô mà ông nói, nếu tôi đoán không nhầm thì chính là
người đưa Bích Huyết Liệm tới nhỉ."
Hoa Luân không để ý tới Lục Trần mà tiếp tục nói với Thành Công Minh:
"Ông Thành, ông có thể không tin tôi nhưng tôi cảm thấy ông dùng sự nghiệp
mấy chục năm của nhà họ Thành ông ra để cược một ván lớn là hơi mất lí trí
đấy. Ông già rồi, lúc nào cũng có thể vào quan tài nhưng còn con cháu ông thì
sao? Ông cho rằng ông lớn ở thủ đô sẽ tha cho bọn họ à?"
"Anh dám uy hiếp tôi? Anh không sợ tôi khiến anh mãi mãi không bước
được ra khỏi cửa nhà họ Thành nửa bước à?" Thành Công Minh giận đến
giậm chân, chỉ mặt Hoa Luân quát.
Hoa Luân nhún vai nói: "Ông Thành, tôi chỉ là đang suy nghĩ cho nhà họ
Thành của ông mà thôi. Đúng vậy, đúng là tôi đã giở chút ít thủ đoạn, kéo nhà
họ Thành các ông xuống bùn, đúng là tôi hơi thất đức chút, nhưng bây giờ
nhà họ Thành các ông đã không còn lựa chọn nào nữa rồi, đúng chứ?
Tôi không ngại nói với ông rằng hôm nay nhà họ Thành các ông chỉ có hai
lựa chọn, một là bây giờ giết chết Lục Trần, sau đó có thể nhận được khen
thưởng của ông lớn ở thủ đô, hai là thả Lục Trần đi, chờ đợi đón nhận cơn
giận của ông lớn ở thủ đô.
Xong rồi, tôi thấy bây giờ các ông có thể đưa ra lựa chọn sáng suốt rồi
đấy."
Hoa Luân đã tính trước mọi việc nhìn Thành Công Minh, ông ta tin rằng
chỉ cần Thành Công Minh không ngốc thì chắc chắn sẽ đưa ra lựa chọn theo
sự hướng dẫn của ông ta.
"Anh, anh được lắm!" Thành Công Minh thẹn quá hóa giận nhìn Hoa
Luân, tức đến suýt chút nữa phun ra máu.
Vốn dĩ ông ta nghĩ Hoa Luân sợ mình mới xin lỗi mình, không ngờ lại bị
Hoa Luân lợi dụng.
Nếu chỉ đơn giản là lợi dụng thì cũng là chuyện nhỏ, quan trọng là bọn họ
không rõ rốt cuộc ông lớn ở thủ đô có ý gì, như vậy thì sau này chẳng phải sẽ
bị Hoa Luân kiềm hãm sao?
Nhưng lúc này, đúng là ông ta phải đưa ra lựa chọn mới được.
Ông ta già rồi nhưng đúng là ông ta không dám lấy cơ nghiệp cả đời của
nhà họ Thành ra cược rằng Hoa Luân đang lừa bọn họ.
"Lục Trần đúng không, tôi không ngờ cháu trai tôi lại đắc tội với vị phật lớn
như cậu. Cậu cũng đã nghe thấy rồi, vốn sau khi biết được thân phận của cậu
nhà họ Thành tôi muốn xin lỗi cậu nhưng chúng tôi không còn sự lựa chọn
nào khác, hay là cậu tự ra tay đi." Thành Công Minh vừa dứt lời thì hai mươi
mấy vệ sĩ sau lưng ông ta lần lượt đứng ra, tới tấp vây lấy Lục Trần.
Số vệ sĩ này đều do bọn họ thuê giá cao từ Trung Đông về, lực chiến đấu
của ai nấy đều mạnh mẽ, bất kì ai cũng có thể đánh gục bảy tám người
thường.
Nhìn thấy đám vệ sĩ kia tiến lên, trái tim treo lơ lửng của Hoa Luân cuối
cùng cũng yên ổn.
Đừng nói hai mươi mấy vệ sĩ cùng ra tay, theo ông ta thấy, cho dù chỉ một
vệ sĩ thôi thì chắc chắn đã khống chế được Lục Trần rồi.
Nhưng, lúc thản nhiên quay đầu nhìn thấy sự giễu cợt trong mắt Lục Trần
thì tim ông ta thót mạnh.
Lục Trần, cậu ta, sao đến lúc này rồi vẫn có thể bình thản như thế?
Cậu ta không sợ Thành Công Minh giết cậu ta sao?
---------------------
Lục Trần cười mỉa rồi quay lại nói với Hoa Luân: "Hoa Luân, hay là ông
nói đi, tới nước này rồi thì còn gì phải giấu diếm nữa?"
Anh không hề tin Hoa Luân đột nhiên hợp tác với nhà họ Thành và vì nhà
họ Thành gây áp lực cho ông ta.
Theo anh thấy thì nhà họ Thành vẫn chưa có thực lực lớn đến vậy.
Có lẽ trước đây tập đoàn Viễn Châu đúng là đã từng nhờ cậy nhà họ
Thành nhưng tập đoàn Viễn Châu của bây giờ chắc chắn đã đủ thực lực để
chơi tay đôi với nhà họ Thành rồi.
Khiến Hoa Luân mạo hiểm như vậy đối đầu với anh chắc chắn có nguyên
nhân khác lớn hơn.
Tim Hoa Luân thót một cái, nhưng chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lại, song
vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Trần.
Ông ta chỉ nhìn Thành Công Minh rồi nói: "Sau khi ông rời khỏi công ty tôi
thì tôi nhận được một cuộc gọi từ thủ đô. Tôi không biết ông ta là ai nhưng tôi
tin ông ta chắc chắn có thể khiến công ty tôi phá sản chỉ sau một đêm, khiến
tôi không còn gì trong tay."
"Sao cơ? Vậy mà lại không phải vì anh sợ Thành Công Minh tôi mới hợp
tác với tôi sao?" Thành Công Minh chất vấn.
Hoa Luân cười cợt nói: "Ông Thành à, ông đã quá lứa rồi. Nói thật, ông
cũng chẳng điều tra thử xem tập đoàn Viễn Châu của tôi thế nào, ông cảm
thấy tôi bây giờ còn để ý tới nhà họ Thành các ông sao?"
"Anh!" Thành Công Minh giận đến phụt máu, không ngờ Hoa Luân lại dám
sỉ nhục mình.
Hoa Luân làm như vậy đương nhiên cũng là vì Thành Công Minh hết lần
này tới lần khác sỉ nhục ông ta, nếu không chắc chắn ông ta sẽ giữ cho
Thành Công Minh chút thể diện.
Thành Toàn nghe mọi người nói chuyện mới phát hiện chuyện bây giờ đã
hơi vượt khỏi tầm kiểm soát của nhà họ Thành bọn họ. Hắn một lòng muốn
báo thù Lục Trần, một lòng muốn chiếm được người phụ nữ của Lục Trần
nhưng bây giờ hắn thấy chuyện đã ngày càng phức tạp hơn.
"Hoa Luân, hai người các ông không sợ mãi mãi không thể bước ra khỏi
cánh cửa lớn của nhà họ Thành tôi sao?" Thành Toàn nham hiểm uy hiếp.
Hoa Luân cười giễu cợt rồi nói: "Tôi đã hứa với ông lớn ở thủ đô rồi, nói
nhà họ Thành các người chắc chắn sẽ giúp đỡ giết chết Lục Trần. Ông lớn ở
thủ đô đã nói rồi, nếu các người không giết được Lục Trần thì chắc chắn sẽ
khiến nhà họ Thành các người ngày mai trắng tay. Thế nên, các người nên
nghĩ cách làm thế nào mới có thể khống chế được Lục Trần trước đi thì hay
hơn.
Tôi không ngại mà nói cho các người biết, cậu ta đúng là ông chủ Lục
Trần của Công nghệ Di Kỳ, nhưng cậu ta đã đắt tội với ông lớn ở thủ đô. Ông
lớn ở thủ đô muốn hôm nay cậu ta phải chết ở đây. Các người tự suy nghĩ đi,
nếu không phải thực lực của ông lớn ở thủ đô mạnh hơn Lục Trần, nếu không
phải ông ta thực sự có thể khiến Hoa Luân tôi mất hết tất cả chỉ trong một
ngày thì tôi dám đối đầu với ông chủ của Công nghệ Di Kỳ sao?
Vừa nãy cậu ta nói hoàn toàn đúng. Nếu tôi đứng về phía cậu ta thì đúng
là cậu ta sẽ cho tôi đại diện một sản phẩm khoa học công nghệ mũi nhọn, lợi
nhuận một năm cả trăm tỷ. Các người cũng đã tin lời tôi rồi chứ? Ông lớn ở
thủ đô có khẳ năng khiến nhà họ Thành các người mất trắng mọi thứ thì chắc
chắn cũng có thực lực này.
Vì vậy, bây giờ các người nên tự suy xét thêm có nên khống chế Lục Trần
hay không đi."
Lời này nửa giả nửa thật nhưng ông lớn ở thủ đô uy hiếp ông ta là thật.
Song ông lớn ở thủ đô không uy hiếp nhà họ Thành.
Mà nhà họ Thành cũng không biết thật giả, nên ông ta đoán chắc nhà họ
Thành cũng sẽ nghĩ giống ông ta, đều không dám lấy cả gia sản của mình ra
đùa bỡn nên đành cược một phen.
Những đại gia như bọn họ, có được ngày hôm nay phải trải qua muôn vàn
cay đắng mới nhận được thành quả.
Sao bọn họ có thể chịu đựng được sự thật mất trắng tất cả chứ?
Thế nên cho dù là giả thì bọn họ cũng không dám cược.
Bấy giờ Thành Công Minh và Thành Toàn đều đang phải đứng giữa
những lựa chọn.
Cùng lúc sợ hãi thân phận của Lục Trần thì cũng phải cân đo đong đếm
quyết định bên nào quan trọng hơn.
Đặc biệt là Thành Toàn, bây giờ trong lòng hắn hối hận muốn chết.
Nếu sớm biết Lục Trần là ông chủ của Công nghệ Di Kỳ thì hắn nào dám
mơ tưởng đến Lâm Di Quân? Nào dám đắc tội với Lục Trần? Nào dám nhờ
ông nội hắn ra mặt lấy lại thể diện.
Nếu không phải vì hắn đắc tội với Lục Trần thì chuyện cũng sẽ không phát
triển đến mức này.
Lục Trần cười giễu nói: "Hoa Luân, tôi đúng là quá xem thường ông rồi.
Nhưng ông lớn ở thủ đô mà ông nói, nếu tôi đoán không nhầm thì chính là
người đưa Bích Huyết Liệm tới nhỉ."
Hoa Luân không để ý tới Lục Trần mà tiếp tục nói với Thành Công Minh:
"Ông Thành, ông có thể không tin tôi nhưng tôi cảm thấy ông dùng sự nghiệp
mấy chục năm của nhà họ Thành ông ra để cược một ván lớn là hơi mất lí trí
đấy. Ông già rồi, lúc nào cũng có thể vào quan tài nhưng còn con cháu ông thì
sao? Ông cho rằng ông lớn ở thủ đô sẽ tha cho bọn họ à?"
"Anh dám uy hiếp tôi? Anh không sợ tôi khiến anh mãi mãi không bước
được ra khỏi cửa nhà họ Thành nửa bước à?" Thành Công Minh giận đến
giậm chân, chỉ mặt Hoa Luân quát.
Hoa Luân nhún vai nói: "Ông Thành, tôi chỉ là đang suy nghĩ cho nhà họ
Thành của ông mà thôi. Đúng vậy, đúng là tôi đã giở chút ít thủ đoạn, kéo nhà
họ Thành các ông xuống bùn, đúng là tôi hơi thất đức chút, nhưng bây giờ
nhà họ Thành các ông đã không còn lựa chọn nào nữa rồi, đúng chứ?
Tôi không ngại nói với ông rằng hôm nay nhà họ Thành các ông chỉ có hai
lựa chọn, một là bây giờ giết chết Lục Trần, sau đó có thể nhận được khen
thưởng của ông lớn ở thủ đô, hai là thả Lục Trần đi, chờ đợi đón nhận cơn
giận của ông lớn ở thủ đô.
Xong rồi, tôi thấy bây giờ các ông có thể đưa ra lựa chọn sáng suốt rồi
đấy."
Hoa Luân đã tính trước mọi việc nhìn Thành Công Minh, ông ta tin rằng
chỉ cần Thành Công Minh không ngốc thì chắc chắn sẽ đưa ra lựa chọn theo
sự hướng dẫn của ông ta.
"Anh, anh được lắm!" Thành Công Minh thẹn quá hóa giận nhìn Hoa
Luân, tức đến suýt chút nữa phun ra máu.
Vốn dĩ ông ta nghĩ Hoa Luân sợ mình mới xin lỗi mình, không ngờ lại bị
Hoa Luân lợi dụng.
Nếu chỉ đơn giản là lợi dụng thì cũng là chuyện nhỏ, quan trọng là bọn họ
không rõ rốt cuộc ông lớn ở thủ đô có ý gì, như vậy thì sau này chẳng phải sẽ
bị Hoa Luân kiềm hãm sao?
Nhưng lúc này, đúng là ông ta phải đưa ra lựa chọn mới được.
Ông ta già rồi nhưng đúng là ông ta không dám lấy cơ nghiệp cả đời của
nhà họ Thành ra cược rằng Hoa Luân đang lừa bọn họ.
"Lục Trần đúng không, tôi không ngờ cháu trai tôi lại đắc tội với vị phật lớn
như cậu. Cậu cũng đã nghe thấy rồi, vốn sau khi biết được thân phận của cậu
nhà họ Thành tôi muốn xin lỗi cậu nhưng chúng tôi không còn sự lựa chọn
nào khác, hay là cậu tự ra tay đi." Thành Công Minh vừa dứt lời thì hai mươi
mấy vệ sĩ sau lưng ông ta lần lượt đứng ra, tới tấp vây lấy Lục Trần.
Số vệ sĩ này đều do bọn họ thuê giá cao từ Trung Đông về, lực chiến đấu
của ai nấy đều mạnh mẽ, bất kì ai cũng có thể đánh gục bảy tám người
thường.
Nhìn thấy đám vệ sĩ kia tiến lên, trái tim treo lơ lửng của Hoa Luân cuối
cùng cũng yên ổn.
Đừng nói hai mươi mấy vệ sĩ cùng ra tay, theo ông ta thấy, cho dù chỉ một
vệ sĩ thôi thì chắc chắn đã khống chế được Lục Trần rồi.
Nhưng, lúc thản nhiên quay đầu nhìn thấy sự giễu cợt trong mắt Lục Trần
thì tim ông ta thót mạnh.
Lục Trần, cậu ta, sao đến lúc này rồi vẫn có thể bình thản như thế?
Cậu ta không sợ Thành Công Minh giết cậu ta sao?
---------------------