-
Chương 27: Lục Trần sắp nổi điên rồi
“Không ngờ tên này lại may mắn tới vậy, nếu Hạ Quân đã ra mặt thì chắc chắn sẽ đòi xem camera giám sát, cậu gõ camera để loại bỏ chứng cứ rồi trả lại tiền cho người ta đi, nhớ chú ý không được để lộ bất cứ dấu vết nào." Sau phút chốc im lặng, Phạm Minh cất lời.
Lần này đúng là Phạm Minh cố tình hãm hại Lục Trần, nhưng giờ Hạ Quân lại nhúng tay vào khiến Phạm Minh không thể không buông bỏ cơ hội này.
Chủ yếu là vì Phạm Minh chưa lối kéo được cổ đông mới nên đương nhiên không dám làm gì Hạ Quân, Hạ Quân muốn bảo vệ Lục Trần thì Phạm Minh cũng chẳng còn cách nào.
“Khỉ thật, đúng là không cam tâm chút nào, có khi cơ hội tốt lần này có thể tống Lục Trần vào buồng giam mấy hôm." Vụ Hải không cam lòng.
“Ừ, khi nào thấy cổ động mới tới công ty thì báo ngay cho tôi." Phạm Minh gật đầu, để bám được vào cái gốc đại thụ là vị cổ đông mới này, mấy hôm nay Phạm Minh đã phí không biết bao nhiêu thời gian công sức. Phạm Minh tin vị cổ đông mới này sẽ trọng dụng mình.
Vụ Hải đáp vàng rồi bỏ đi sắp xếp công chuyện.
Về phần ba người bên Lục Trần, sau khi tới phòng làm việc của Hạ Quân, Vương Diễm kể lại một lượt sự tình.
Nhưng trước mặt Hạ Quân, Vương | Diễm không dám khăng khăng Lục Trần đã lấy tiền của mình.
“Chị bảo chị làm mất túi tiền ngoài đường, nhưng Lục Trần lại phát hiện ra túi của chị trong công ty, vậy đương nhiên anh ấy không phải người đã lấy tiền của chị rồi." Hạ Quân nói.
Lục Trần là cổ đông lớn nhất của công ty, có đánh chết Hạ Quân cũng không tin Lục Trần lại tham khoản tiền mười vạn tệ ấy.
“Chúng ta có camera được lắp khắp công ty, chỉ cần mở camera ra xem ai cầm túi mang vào công ty là biết." Lục Trần nói.
Trước đó Lục Trần làm việc tại bộ phận bảo an, anh nắm rất rõ phạm vi giám sát của camera, chỉ cần mở camera là muốn thấy gì cũng được.
“Được, vậy chúng ta xuống phòng bảo vệ xem camera thôi." Hạ Quân gật đầu.
| Đúng lúc này thì có người gõ cửa, Hạ Quân lên tiếng mời vào thì thấy một cậu bảo vệ xách túi giấy tiến lại.
“Giám đốc Hạ, lúc nãy khi đang đi tuần kiểm tra thì tôi phát hiện ra cái túi này
bãi đỗ xe, bên trong có mười vạn tệ, không biết đây có phải số tiền chị Vương làm mất không." Cậu bảo vệ đặt chiếc túi lên bàn làm việc của Hạ Quân, nói.
“Đúng rồi đúng rồi, đây chính là tiền của tôi, khi ấy ngân hàng lấy túi giấy để gói tiền giúp tôi." Vương Diễm mở túi, kích động nói.
“Nếu là tiền của chị Vương thì tốt rồi." Cậu bảo vệ gật đầu, bước khỏi phòng.
Lục Trần thấy đôi mắt của cậu bảo vệ nọ khẽ híp lại.
“Lần sau nhớ phải cẩn thận đấy, chị về làm việc đi." Thấy vẻ mặt của Lục Trần trở nên khó coi, Hạ Quân bèn đuổi Vương Diễm đi.
“Vâng, giám đốc Hạ, còn cả Lục Trần nữa, xin lỗi cậu, suýt nữa chị đã nghi oan cho người tốt rồi." Vương Diễm xin lỗi Lục Trần rồi rời đi.
“Lục thiếu gia, có phải anh đã làm phật ý ai bên bộ phận bảo an không?" Hạ Quân hỏi, chuyện này rõ ràng là do có người vu oan cho Lục Trần, sau đó thấy không giấu diếm được mới chủ động trả tiền lại.
“Xem ra hổ không thị uy thì họ lại coi tôi như mèo hen." Lục Trần cười lạnh.
Hiện giờ anh đã chắc chắn chuyện này có liên quan tới Vụ Hải, nhưng vẫn chưa rõ liệu có dính dáng gì đến Phạm Minh không.
Anh hoàn toàn không coi hạng người như Phạm Minh, Vu Hải là đối thủ của mình, nào ngờ họ lại không biết sống chết như vậy. Đã thế, anh bắt buộc phải cho họ một bài học.
“Lục thiếu gia, anh định xử lý thế nào, có cần tôi giao bọn họ cho cảnh sát không?" Hạ Quân đoàn Lục Trần đã biết người hại mình là ai rồi.
“Hay chúng ta xuống xem rồi đưa camera cho cảnh sát?" Hạ Quân lại hỏi.
“Chắc chắn camera đã bị phá hỏng rồi, nếu chuyện do họ làm thật thì chắc hẳn cũng đã thủ tiêu chứng cứ, thậm chí hôm nay họ còn cố tình tắt mất một số những camera quan trọng.
Chuyện này cứ từ từ đã, giờ hãy đuổi việc hai tên bảo vệ Chu Soái và Vu Chính cho tôi, lý do là vì họ đã tung tin đồn thất thiệt về vợ tối. Sau đó bảo cảnh sát tới điều tra họ, xem xem ai là người đã loan tin."
Lục Trần chuẩn bị lôi kẻ đứng sau tung tin đồn hãm hại vợ mình ra trước, so với việc này thì những mưu kế vu oan đổ vấy cho anh đều chẳng đáng là gì.
Hạ Quân giật mình. Hạ Quân cũng đang điều tra việc này, vậy là Lục Trần không hài lòng với hiệu suất làm việc của mình rồi.
“Lục thiếu gia, tôi thấy nên để cảnh sát đến điều tra họ trước, cuối cùng khi chân tướng đã rõ ràng rồi hẵng đuổi việc họ thì sẽ có sức thuyết phục hơn."
“Được, giờ anh hãy xử lý việc này trước, nếu anh không quen biết phía bên cục cảnh sát thì tôi sẽ cử người ra mặt." Lục Trần nói.
“Vâng, giờ tôi sẽ báo cảnh sát ngay tôi có quen biết với cục trưởng cục cảnh sát, cục trưởng cũng sẽ giúp tôi đốc thúc việc điều tra." Hạ Quân nói xong bèn gọi điện cho cục trưởng.
Vốn Hạ Quân muốn âm thầm xử lý chuyện này, nhưng giờ xem ra có muốn kín đáo cũng chẳng kín đáo nổi.
“Khỉ thật, tên Lục Trần kia vẫn đang trong phòng làm việc của giám đốc Hạ, giám đốc Hạ dám trắng trợn giao dịch ngầm với anh ta mà không sợ gây ảnh hưởng xấu hơn sao?" Vụ Chính và Chu Soái đang đi tuần kiểm tra tòa nhà làm việc, đứng từ xa đã thấy bóng Lục Trần còn đang trò chuyện với Hạ Quân trong phòng làm việc, Vu Chính bèn lẩm bẩm.
“Hừ, chuyện này mà tới tai cổ đông mới thì có trò vui rồi đấy. Nghe nói cổ đông mới đang muốn chỉnh đốn lại tác phong công ty, bọn họ làm thế này là không coi cổ đông mới ra gì." Chu Soái cười lạnh.
“Nhưng mà, tên khốn Lục Trần này ác thật, để có thể dựa dẫm vào giám đốc Hạ mà không tiếc dâng cả vợ lên, loại người thế này tốt nhất về sau đừng nên động tới, động vào anh ta, chuyện gì anh ta Công dám làm đấy." Vu Chính nói.
“Ừ, chẳng biết tên đó tôi luyện đầu ra cái bản lĩnh này, đến đội trưởng cũng không dám giáo huấn anh ta triệt để." Chu Soái gật đầu, nhớ đến cảnh Lục Trần dễ dàng quật ngã Từ Kinh - người giỏi đánh đầm còn hơn cả bọn họ xuống, bọn họ vẫn còn khá sợ Lục Trần.
“Đi thôi, có vẻ bọn họ sắp ra rồi." Đúng lúc này thì cửa phòng làm việc của Hạ Quân bật mở, hai đồng chí cảnh sát bước ra ngoài cùng họ.
“Hai người là Chu Soái và Vu Chính, phải chứ." Chu Soái và Vu Chính còn chưa đi thì hai viên cảnh sát đã bước tới cạnh họ.
Hai người gật đầu, đưa mắt nhìn Lục Trần mà trong lòng giật bắn, không ngờ Lục Trần báo cảnh sát tới điều tra họ thật.
“Hai người bị tình nghi phạm tội phỉ báng, tung tin đồn thất thiệt, xin hãy phối hợp về đồn cùng chúng tôi để điều tra." Hai viên cảnh sát nói, tỏ ý muốn giải hai người xuống tầng.
“Lục Trần, mày giỏi lắm!" Hai người lạnh lùng liếc Lục Trần, xuống tầng cùng cảnh sát.
Khóe môi Lục Trần nhếch lên, nở nụ cười lạnh lùng, anh nói đôi câu với Hạ Quân rồi cũng tiến xuống tầng theo.
"Anh Trần, anh có rảnh không?"
Lục Trần vừa chuẩn bị rời khỏi công ty đã thấy Từ Kinh tiến lại.
“Tôi có." Lục Trần gần đầu, anh và Từ Kinh đánh nhau đầm mới thân quen, mới đầu Từ Kinh không ưa anh, muốn ra tay dạy cho anh một bài học, nào ngờ anh cho Từ Kinh vài đòn là đã chế ngự được cậu ta.
Kể từ lần ấy, Từ Kinh bắt đầu tôn trọng anh, đó là sự tôn trọng đến từ nội tâm, nói chính xác ra thì cả công ty này chỉ mình Từ Kinh có thể được coi là bạn anh thôi.
“Vậy em mời anh ăn cơm, em có chuyện muốn hỏi anh." Từ Kinh nói.
“Được, đi thôi." Lục Trần gật đầu, rời khỏi công ty cùng Từ Kinh.
Hai người vừa rời công ty, tới một con ngõ nhỏ đã thấy có sáu bảy tên đàn ông vạm võ đứng chặn đường. Mà đám người này lại đều là người quen.
Lần này đúng là Phạm Minh cố tình hãm hại Lục Trần, nhưng giờ Hạ Quân lại nhúng tay vào khiến Phạm Minh không thể không buông bỏ cơ hội này.
Chủ yếu là vì Phạm Minh chưa lối kéo được cổ đông mới nên đương nhiên không dám làm gì Hạ Quân, Hạ Quân muốn bảo vệ Lục Trần thì Phạm Minh cũng chẳng còn cách nào.
“Khỉ thật, đúng là không cam tâm chút nào, có khi cơ hội tốt lần này có thể tống Lục Trần vào buồng giam mấy hôm." Vụ Hải không cam lòng.
“Ừ, khi nào thấy cổ động mới tới công ty thì báo ngay cho tôi." Phạm Minh gật đầu, để bám được vào cái gốc đại thụ là vị cổ đông mới này, mấy hôm nay Phạm Minh đã phí không biết bao nhiêu thời gian công sức. Phạm Minh tin vị cổ đông mới này sẽ trọng dụng mình.
Vụ Hải đáp vàng rồi bỏ đi sắp xếp công chuyện.
Về phần ba người bên Lục Trần, sau khi tới phòng làm việc của Hạ Quân, Vương Diễm kể lại một lượt sự tình.
Nhưng trước mặt Hạ Quân, Vương | Diễm không dám khăng khăng Lục Trần đã lấy tiền của mình.
“Chị bảo chị làm mất túi tiền ngoài đường, nhưng Lục Trần lại phát hiện ra túi của chị trong công ty, vậy đương nhiên anh ấy không phải người đã lấy tiền của chị rồi." Hạ Quân nói.
Lục Trần là cổ đông lớn nhất của công ty, có đánh chết Hạ Quân cũng không tin Lục Trần lại tham khoản tiền mười vạn tệ ấy.
“Chúng ta có camera được lắp khắp công ty, chỉ cần mở camera ra xem ai cầm túi mang vào công ty là biết." Lục Trần nói.
Trước đó Lục Trần làm việc tại bộ phận bảo an, anh nắm rất rõ phạm vi giám sát của camera, chỉ cần mở camera là muốn thấy gì cũng được.
“Được, vậy chúng ta xuống phòng bảo vệ xem camera thôi." Hạ Quân gật đầu.
| Đúng lúc này thì có người gõ cửa, Hạ Quân lên tiếng mời vào thì thấy một cậu bảo vệ xách túi giấy tiến lại.
“Giám đốc Hạ, lúc nãy khi đang đi tuần kiểm tra thì tôi phát hiện ra cái túi này
bãi đỗ xe, bên trong có mười vạn tệ, không biết đây có phải số tiền chị Vương làm mất không." Cậu bảo vệ đặt chiếc túi lên bàn làm việc của Hạ Quân, nói.
“Đúng rồi đúng rồi, đây chính là tiền của tôi, khi ấy ngân hàng lấy túi giấy để gói tiền giúp tôi." Vương Diễm mở túi, kích động nói.
“Nếu là tiền của chị Vương thì tốt rồi." Cậu bảo vệ gật đầu, bước khỏi phòng.
Lục Trần thấy đôi mắt của cậu bảo vệ nọ khẽ híp lại.
“Lần sau nhớ phải cẩn thận đấy, chị về làm việc đi." Thấy vẻ mặt của Lục Trần trở nên khó coi, Hạ Quân bèn đuổi Vương Diễm đi.
“Vâng, giám đốc Hạ, còn cả Lục Trần nữa, xin lỗi cậu, suýt nữa chị đã nghi oan cho người tốt rồi." Vương Diễm xin lỗi Lục Trần rồi rời đi.
“Lục thiếu gia, có phải anh đã làm phật ý ai bên bộ phận bảo an không?" Hạ Quân hỏi, chuyện này rõ ràng là do có người vu oan cho Lục Trần, sau đó thấy không giấu diếm được mới chủ động trả tiền lại.
“Xem ra hổ không thị uy thì họ lại coi tôi như mèo hen." Lục Trần cười lạnh.
Hiện giờ anh đã chắc chắn chuyện này có liên quan tới Vụ Hải, nhưng vẫn chưa rõ liệu có dính dáng gì đến Phạm Minh không.
Anh hoàn toàn không coi hạng người như Phạm Minh, Vu Hải là đối thủ của mình, nào ngờ họ lại không biết sống chết như vậy. Đã thế, anh bắt buộc phải cho họ một bài học.
“Lục thiếu gia, anh định xử lý thế nào, có cần tôi giao bọn họ cho cảnh sát không?" Hạ Quân đoàn Lục Trần đã biết người hại mình là ai rồi.
“Hay chúng ta xuống xem rồi đưa camera cho cảnh sát?" Hạ Quân lại hỏi.
“Chắc chắn camera đã bị phá hỏng rồi, nếu chuyện do họ làm thật thì chắc hẳn cũng đã thủ tiêu chứng cứ, thậm chí hôm nay họ còn cố tình tắt mất một số những camera quan trọng.
Chuyện này cứ từ từ đã, giờ hãy đuổi việc hai tên bảo vệ Chu Soái và Vu Chính cho tôi, lý do là vì họ đã tung tin đồn thất thiệt về vợ tối. Sau đó bảo cảnh sát tới điều tra họ, xem xem ai là người đã loan tin."
Lục Trần chuẩn bị lôi kẻ đứng sau tung tin đồn hãm hại vợ mình ra trước, so với việc này thì những mưu kế vu oan đổ vấy cho anh đều chẳng đáng là gì.
Hạ Quân giật mình. Hạ Quân cũng đang điều tra việc này, vậy là Lục Trần không hài lòng với hiệu suất làm việc của mình rồi.
“Lục thiếu gia, tôi thấy nên để cảnh sát đến điều tra họ trước, cuối cùng khi chân tướng đã rõ ràng rồi hẵng đuổi việc họ thì sẽ có sức thuyết phục hơn."
“Được, giờ anh hãy xử lý việc này trước, nếu anh không quen biết phía bên cục cảnh sát thì tôi sẽ cử người ra mặt." Lục Trần nói.
“Vâng, giờ tôi sẽ báo cảnh sát ngay tôi có quen biết với cục trưởng cục cảnh sát, cục trưởng cũng sẽ giúp tôi đốc thúc việc điều tra." Hạ Quân nói xong bèn gọi điện cho cục trưởng.
Vốn Hạ Quân muốn âm thầm xử lý chuyện này, nhưng giờ xem ra có muốn kín đáo cũng chẳng kín đáo nổi.
“Khỉ thật, tên Lục Trần kia vẫn đang trong phòng làm việc của giám đốc Hạ, giám đốc Hạ dám trắng trợn giao dịch ngầm với anh ta mà không sợ gây ảnh hưởng xấu hơn sao?" Vụ Chính và Chu Soái đang đi tuần kiểm tra tòa nhà làm việc, đứng từ xa đã thấy bóng Lục Trần còn đang trò chuyện với Hạ Quân trong phòng làm việc, Vu Chính bèn lẩm bẩm.
“Hừ, chuyện này mà tới tai cổ đông mới thì có trò vui rồi đấy. Nghe nói cổ đông mới đang muốn chỉnh đốn lại tác phong công ty, bọn họ làm thế này là không coi cổ đông mới ra gì." Chu Soái cười lạnh.
“Nhưng mà, tên khốn Lục Trần này ác thật, để có thể dựa dẫm vào giám đốc Hạ mà không tiếc dâng cả vợ lên, loại người thế này tốt nhất về sau đừng nên động tới, động vào anh ta, chuyện gì anh ta Công dám làm đấy." Vu Chính nói.
“Ừ, chẳng biết tên đó tôi luyện đầu ra cái bản lĩnh này, đến đội trưởng cũng không dám giáo huấn anh ta triệt để." Chu Soái gật đầu, nhớ đến cảnh Lục Trần dễ dàng quật ngã Từ Kinh - người giỏi đánh đầm còn hơn cả bọn họ xuống, bọn họ vẫn còn khá sợ Lục Trần.
“Đi thôi, có vẻ bọn họ sắp ra rồi." Đúng lúc này thì cửa phòng làm việc của Hạ Quân bật mở, hai đồng chí cảnh sát bước ra ngoài cùng họ.
“Hai người là Chu Soái và Vu Chính, phải chứ." Chu Soái và Vu Chính còn chưa đi thì hai viên cảnh sát đã bước tới cạnh họ.
Hai người gật đầu, đưa mắt nhìn Lục Trần mà trong lòng giật bắn, không ngờ Lục Trần báo cảnh sát tới điều tra họ thật.
“Hai người bị tình nghi phạm tội phỉ báng, tung tin đồn thất thiệt, xin hãy phối hợp về đồn cùng chúng tôi để điều tra." Hai viên cảnh sát nói, tỏ ý muốn giải hai người xuống tầng.
“Lục Trần, mày giỏi lắm!" Hai người lạnh lùng liếc Lục Trần, xuống tầng cùng cảnh sát.
Khóe môi Lục Trần nhếch lên, nở nụ cười lạnh lùng, anh nói đôi câu với Hạ Quân rồi cũng tiến xuống tầng theo.
"Anh Trần, anh có rảnh không?"
Lục Trần vừa chuẩn bị rời khỏi công ty đã thấy Từ Kinh tiến lại.
“Tôi có." Lục Trần gần đầu, anh và Từ Kinh đánh nhau đầm mới thân quen, mới đầu Từ Kinh không ưa anh, muốn ra tay dạy cho anh một bài học, nào ngờ anh cho Từ Kinh vài đòn là đã chế ngự được cậu ta.
Kể từ lần ấy, Từ Kinh bắt đầu tôn trọng anh, đó là sự tôn trọng đến từ nội tâm, nói chính xác ra thì cả công ty này chỉ mình Từ Kinh có thể được coi là bạn anh thôi.
“Vậy em mời anh ăn cơm, em có chuyện muốn hỏi anh." Từ Kinh nói.
“Được, đi thôi." Lục Trần gật đầu, rời khỏi công ty cùng Từ Kinh.
Hai người vừa rời công ty, tới một con ngõ nhỏ đã thấy có sáu bảy tên đàn ông vạm võ đứng chặn đường. Mà đám người này lại đều là người quen.