Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 261: Trinh Tây Hòa Thất Bại Thê Thảm
Nghe thấy lời nói của Trịnh Tây Hòa, Lục Trần đột nhiên hiểu ra, anh ấy
nhếch mép với vẻ mỉa mai, ngồi luôn lên ghế nghỉ, dựa vào ghế nghỉ nhắm
mắt lại thư giãn.
Trịnh Tây Hòa muốn kéo dài thời gian, Lục Trần liền cho ông ta toại nguyện,
ngủ một giấc rồi tính.
Dù sao chỉ cần anh chìm vào trạng thái ngủ sâu, thì những âm thanh ồn ào
cũng không làm anh bị tỉnh lại.
Trịnh Tây hòa lúc đầu không chú ý đến Lục Trần, mười phút trước ông ta vẫn
còn chú tâm phán đoán kết quả, nhưng ông ta không hề nói ra, luôn duy trì
dáng vẻ đang cảm nhận.
Ông ta đã quyết định rõ, nhất định phải kéo dài thời gian của Lục Trần vài
tiếng đã, Lục Trần vốn đã thức thâu đêm, lại kéo dài thêm mấy tiếng nữa, thì
kể cả là thần tiên cũng sẽ phải có sơ sót.
Chỉ là......
Nửa tiếng sau, ông ta nghe thấy tiếng ngủ say, quay đầu lại nhìn, thì ra Lục
Trần đã ngủ từ khi nào rồi.
Trịnh Tây Hòa tức muốn phụt máu, không ngờ Lục Trần lại dễ dàng hóa giải
được âm mưu của ông ta như vậy.
Thực ra bọn Dương Mục định nhắc nhở Trịnh Tây Hòa, nhưng Trịnh Tây Hòa
cứ luôn giữ dáng vẻ đang cảm nhận, bọn họ cũng sợ ảnh hưởng đến sự phán
đoán của Trịnh Tây Hòa.
Dù sao đây cũng là ván quyết định, cũng là ván sinh tử của bọn họ.
Nếu thắng, còn có hy vọng, nếu thua, chính là địa ngục, nghênh đón bọn họ
chắc chắn là những lời chửi rủa của những người yêu thích đá thô ở hiệp hội
đá thô toàn quốc, thậm chí khiến cho cả thị trường đá quý Trung Hải sẽ gặp
phải tai vạ mà mấy chục năm nay chưa từng có.
Cân nhắc một lúc, Trịnh Tây hòa cuối cùng đành từ bỏ âm mưu trong lòng,
hơn nữa, cũng mạo hiểm quá, đến lúc đó không cần biết thắng hay thua, ông
ta e rằng sẽ trở thành trò cười cho giới cược đá, cả đời cũng đừng mong
ngóc đầu lên.
“Ngọc Hòa Điền, 63 gram.” Trịnh Tây Hòa vừa nói vừa đưa viên đá thô cho
nhân viên.
Nhân viên không dám làm chậm, vội vàng bắt đầu cắt đá, cắt một cách rất
nhanh, quả thực đúng là viên ngọc Hòa Điền biên cương, nhưng đối với một
vị sư phụ về cược đá trong top 10 toàn quốc, đoán được ra là chuyện đương
nhiên, đây cũng chẳng có gì đáng để chờ đợi.
Nhân viên đặt viên ngọc lên chiếc cân, trọng lượng của viên đá ngay lập tức
hiện rõ:
70 gram.
Chỉ chênh lệch 7 gram.
Trịnh Tây Hòa thở phào, bọn Dương Mục cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ chênh lệch 7 gram, chắc chắn là thành tích tốt nhất trong mấy chục năm
qua của Trịnh Tây Hòa.
Đến cả Tiêu Chí Viễn trong phòng của khách sạn cũng sầm mặt lại.
Chênh lệch dưới 10 gram, ông ta cũng chưa gặp nhiều, kể cả ông ta gặp phải
Trịnh Tây Hòa, cũng không có tự tin chắc chắn sẽ thắng.
“Cậu ta chắc buồn ngủ quá rồi, ván này cậu ta chưa chắc đã thắng được
Trịnh Tây Hòa đâu.” Người trung niên bên cạnh Tiêu Chí Viễn nói.
Tiêu Chí Viễn không nói gì, nhưng trong lòng ông ta cũng có chút tán thành
với người trung niên kia.
Lục Trần ngủ rất ngon, người dẫn chương trình nhìn về phía Trịnh Tây Hòa.
“Gọi cậu ta dậy đi, đừng để lỡ mất thời gian của mọi người.” Trịnh Tây Hòa
lạnh lùng nói.
Người dẫn chương trình gật đầu, đành đi tới vỗ vào người Lục Trần đang ngủ
say như chết.
“Đã qua mấy tiếng rồi à?” Lục Trần dụi mắt, rồi hỏi.
Anh ấy trước đó nhìn thấy được ánh mắt nham hiểm của Trịnh Tây Hòa, đoán
Trịnh Tây Hòa chắc là muốn kéo dài thời gian của anh mấy tiếng, cho nên
mạnh dạn yên tâm đi ngủ.
“Mới được nửa tiếng thôi, Trịnh sư phụ đã đoán ra kết quả rồi, giờ chỉ đợi anh
thôi.” Người dẫn chương trình cười nói.
“Á, mới có nửa tiếng thôi à, không giống với Trịnh Tây Hòa chút nào.” Lục
Trần đứng dậy, vừa khởi động gân cốt vừa nói.
Mọi người nghe thấy ý mỉa mai của Lục Trần, ngay lập tức cười lớn.
Sắc mặt của Trịnh Tây Hòa khó chịu đến cực độ.
“Ông ta sai số bao nhiêu gram?” Lục Trần vừa khởi động gân cốt vừa hỏi
nhân viên.
Về phẩm loại, anh ấy tin Trịnh Tây Hòa chắc chắn đoán được ra, nhưng cũng
không quan trọng, cược đá ở mức độ này, quyết định thắng thua chính là ở
độ chênh lệch.
“7 gram.” Nhân viên nói.
“Hả, thật không đấy, Trịnh Tây Hòa từ lúc nào trở nên lợi hại như vậy?” Lục
Trần không tin nên đi về phía trước xem.
“Cậu!” Trịnh Tây Hòa tức phụt máu, Lục Trần chắc chắn là cố ý.
Nghĩ ông ta đường đường là top ba toàn quốc, không ngờ lại bị Lục Trần nghi
ngờ như vậy, đây chẳng phải là sỉ nhục ông ta trước mặt mọi người sao.
“Ông ta đưa ra kết luận là 56 gram? 70 gram?” Lục Trần nghiêm túc hỏi nhân
viên.
“70 gram.” Nhân viên nói một cách dở khóc dở cười.
“Lục sư phụ, đúng là 70 gram đó.” Người ở phía dưới nói lên.
Lục Trần ngẩng đầu lên nhìn người vừa nói dưới khán đài, cười cười rồi nói:
“Được, vậy cứ coi là ông ta chênh lệch bảy gram đi.”
“Lục Trần, ý của cậu là gì, cứ coi nghĩa là gì? Cậu như vậy là đang sỉ nhục tôi
đấy!” Trịnh Tây Hòa tức quá nói lớn lên.
Lục Trần nhìn Trịnh Tây Hòa với bộ dạng uể oải, dí dỏm nói: “Không ngờ đó,
Trịnh sư phụ, thì ra ông cũng biết thân biết phận đó chứ.”
“Cậu!” Trịnh Tây Hòa tức đến mức toàn thân run rẩy, không ngờ Lục Trần lại
ăn nói như vậy, từng câu nói như những mũi kim, đâm mạnh vào tim ông ta.
Người dẫn chương trình không nhìn tiếp được nữa, chỉ còn cánh nhắc nhở:
“Lục sư phụ, đến lượt anh rồi, xin mời, đừng để những vị sư phụ khác chờ
lâu.”
Lục Trần gật đầu, mỉa mai nói: “Cũng phải, đã làm lỡ mất cả đêm của mấy vị
sư phụ rồi, vậy tôi bắt đầu đây.”
Anh ấy vừa nói vừa cầm một viên đá thô lên, tuy vẫn cầm trong tay, nhưng
lần này rõ ràng số lần nâng lên ước lượng của anh ấy có nhiều hơn chút.
Không ngờ Trịnh Tây Hòa chỉ chênh lệch 7 gram, nên ván này anh không
dám sơ ý.
Mọi người thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lục Trần, đều biết Lục Trần đang thật
sự chăm chú.
Đây là lần đầu tiên anh biểu lộ ra nét mặt này từ lúc tham gia cuộc thi đến giờ.
Xem ra ván này, thành tích của Trịnh Tây Hòa đã phần nào gây áp lực cho
anh.
“Ngọc mã não, 37 gram.”
Cuối cùng, ước lượng trên tay đến lần thứ mười, anh ấy cũng đã mở miệng
nói ra.
Nhân viên đón lấy viên đá rồi bắt đầu cắt, tất cả mọi người đều nhìn chằm
chằm vào người nhân viên đó.
Ván này vô cùng quan trọng, lại là ván sinh tử của Trịnh Tây Hòa, tất cả mọi
người đều muốn xem xem Lục Trần liệu có thể tiếp tục tạo ra kỳ tích không,
để một Trịnh Tây Hòa đang ở top ba toàn quốc rơi xuống ngoài top bốn.
Vết cắt sâu hơn, mọi người đều nhanh chóng nhìn thấy một màu đỏ hiện ra.
Mã não có ba loại màu tự nhiên, là màu đỏ, màu hổ phách và màu trắng, hơn
nữa mã não màu đỏ có độ trong đẹp nhất.
Nghĩ đến thực lực của Lục Trần, rồi nhìn thấy là màu đỏ, mọi người đều biết
nhất định là mã não rồi.
Sau khi cắt xong, đặt lên máy giám định, quả đúng là một viên mã não màu
đỏ có độ trong tốt nhất.
Sau khi nhân viên công bố kết quả giám định cho mọi người xong, mới đặt
viên mã não lên bàn cân.
“33 gram, sai số 4 gram!”
Chờ cho chiếc cân ổn định, nhân viên mới kinh ngạc báo ra con số.
Ván trước Lục Trần chỉ sai số có 5 gram, đã đánh bại được rất nhiều kỷ lục
của giới cược đá.
Không ngờ đến ván này, Lục Trần lại càng khủng khiếp hơn, lại chỉ sai số
đúng 4 gram.
Độ chuẩn xác này, thử hỏi các vị ngồi đây, ai có thể theo kịp?
Khi Trịnh Tây Hòa nhìn thấy con số trên bàn cân, quả đúng là 33 gram, ông
ta cảm thấy đầu óc nặng nề, cảm giác như trời đất đang quay cuồng vậy.
Ông ta lại thua rồi, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, thua cùng một người trong
ba ván liên tiếp, hơn nữa lại còn là một người vai dưới vô danh tiểu tốt mà
trước đây ông ta luôn coi thường.
Đột nhiên, toàn hội trường đứng lên, kinh ngạc đến mực không biết nói gì.
----------------------
Chương 262: Bán Kết
Sai số 4 gram, lại tiếp tục thắng ván thứ hai.
Trong những ánh mắt của mọi người nhìn về phía Lục Trần, ngoài kinh ngạc
ra, còn là kinh hoàng nữa.
Bị phía ban tổ chức giở trò ngầm, đột xuất thay đổi quy định, mà vẫn liên tiếp
thắng lớn trong đêm.
Nhưng đây rõ ràng không khiến Lục Trần gục ngã, mà trong nguy hiểm còn
phản công lại được, không chỉ nhanh chóng khiến cho mười người thách đấu
bị thất bại thảm hại, không cần xin nghỉ ngơi, thách thức luôn với Trịnh Tây
Hòa của top ba toàn quốc.
Và rồi liên tiếp hai ván, ép cho Trịnh Tây Hòa ra khỏi top bốn.
Đây đúng là một chiến tích kỳ diệu.
Một sư phụ cược đá như thần!
Ngay lập tức, kể cả Tiêu Chí Viễn, hay là những vị sư phụ trong top tám, mặt
mày tối sầm, trong lòng kinh hoàng tột độ.
Chiến tích này của Lục Trần, đừng nói là bọn họ, đến cả Vân Trung Kỳ đứng
đầu toàn quốc, cũng chắc chắn sẽ thua.
Ngay lập tức, những vị sư phụ đá thô, trong lòng đều cầu nguyện, nếu vào
vòng tiếp theo, tuyệt đối đừng có gặp phải anh ấy.
Còn lúc này, là ban tổ chức chính của hiệp hội đá thô Trung Hải, hội trưởng
Dương Mục và hội phó Chu Ba Hồng, đều ngả người lên ghế, ánh mắt đờ
đẫn, rất lâu mà không nói lời nào.
“Nếu biết trước lại có kết quả như vậy, chúng ta không nên đối phó với cậu ta,
chúng ta có thể âm thầm tách cậu ta và Trịnh Tây Hòa ra, ít nhất trước trận
chung kết, cậu ta không có cơ hội gặp phải Trịnh Tây Hòa nữa.” Một lúc sau
Chu Ba Hồng mới thở dài nói một cách bất lực.
Lúc này, ông ta rất hối hận, cũng cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Thì ra sự sắp đặt tưởng như không có sơ hở nào của bọn họ, lại bị Lục Trần
phá tan một cách nhẹ nhàng.
Sau ngày hôm nay, hiệp hội đá thô Trung Hải của bọn họ sẽ vô cùng mất
mặt, hơn nữa, cũng hại cho một người lợi hại nhất của hiệp hội là Trịnh Tây
Hòa rơi vào vực thẳm muôn đời cũng không ngóc đầu lên được nữa.
Không cần phải nghĩ, sau này Trịnh Tây Hòa muốn phất lên, rõ ràng là khó
hơn cả lên trời.
“Trên đời này làm gì có chuyện biết trước chứ, thôi vậy, chuẩn bị sắp xếp cho
người khác thi đấu vậy, sau khi kết thúc, tôi sẽ đích thân xin lỗi cậu ta, xin lỗi
cả truyền thông toàn quốc.” Dương Mục tự cười chính mình, nhưng ông ta
cũng là con người quyết đoán, chính vì quyết định sai lầm của bọn họ, mà
khiến hiệp hội đá thô Trung Hải rơi vào vực thẳm, ông ta tất nhiên phải đứng
ra nhận trách nhiệm cho việc này rồi.
Trong hội trường lúc này, tất cả mọi người đang vỗ tay mừng cho Lục Trần,
Lục Trần đi tới đâu, tiếng vỗ tay vang theo tới đó.
Cả hội trường, giống như toàn dân đứng hai bên đường nghênh đón tướng
quân chiến thắng trở về vậy.
“Tiểu Lục, giỏi lắm.” Trở về bàn, Hoàng Hựu Quân giơ ngón tay cái lên
hướng về phía Lục Trần.
“Lục sư phụ, anh vất vả rồi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc đi.” Lam Linh
vội vàng kéo ghế ra cho Lục Trần, rồi còn tự tay bóp vai cho Lục Trần nữa.
“Không cần đâu, tôi không sao.” Lục Trần ra hiệu cho Lam Linh không cần
phải làm vậy.
“Lát nữa anh còn có cuộc thi quan trọng, đừng nói chuyện nữa, ăn chút gì đi
rồi nghỉ một lát.” Lam Linh vẫn không dừng tay, cố ý tiếp tục bóp vai cho Lục
Trần.
Lục Trần cũng không nghĩ nhiều, thức cả một đêm, anh ấy đúng là có hơi mệt
mỏi, đúng lúc trên bàn có để sẵn điểm tâm sáng, anh ấy ăn đại vài miếng, rồi
dựa vào ghế nằm nghỉ.
Được Lam Linh xoa bóp nhẹ nhàng, Lục Trần nhanh chóng rơi vào giấc nồng.
Thấy Lục Trần đã ngủ, những người xung quanh liền tự giác nói nhỏ lại, kể cả
lúc này người dẫn chương trình trên sân khấu đang nói to tuyên bố tình hình
phân tổ, thì phía dưới khán đài cũng không có ai nói vào thêm.
Cảnh tượng này khiến người dẫn chương trình trên sân khấu cảm thấy lúng
túng, làm cho anh ta nói những câu tiếp theo đều nói nhỏ hơn.
Cuộc thi của ba tổ khác, tổng cộng một tiếng rưỡi mới xong, danh sách top
bốn cuộc thi đã có, lần lượt là Lục Trần đại diện cho Du Châu, Tiêu Chí Viễn
đại diện cho Bắc Kinh, Hồ Anh Quang đại diện cho Giang Triết, Lưu Thiệu
Quân đại diện cho Kim Lăng.
Người dẫn chương trình lại một lần nữa bước lên sân khấu phân tổ một cách
ngẫu nhiên trước mặt tất cả mọi người.
Lúc này bất kể là Tiêu Chí Viễn, hay là Hồ Anh Quang và Lưu Thiệu Quân,
đều cảm thấy có chút căng thẳng, đều không muốn ở vòng này gặp phải Lục
Trần.
Kết quả cuối cùng, Lục Trần thi với Hồ Quang Anh, Lưu Thiệu Quân thi với
Tiêu Chí Viễn.
Chuẩn bị đến cuộc thi của Lưu Thiệu Quân và Tiêu Chí Viễn, nên Hoàng Hựu
Quân không gọi Lục Trần dậy, định chờ cho hai người đó thi xong mới gọi Lục
Trần.
Trải qua trận đấu vất vả kéo dài hơn bốn mươi phút, Tiêu Chí Viễn thắng Lưu
Thiệu Quân với tỉ số 2:1.
Thật ra mà nói, kiểu thi cược đá này, có thể lọt vào top tám là đã không tầm
thường rồi.
Như trận bán kết này, một người top hai toàn quốc như Tiêu Chí Viễn suýt
nữa thua vào tay của Lưu Thiệu Quân một người đứng top bảy toàn quốc.
Ván cuối cùng, Tiêu Chí Viễn cũng chỉ là chênh lệch 2 gram mới thắng được
Lưu Thiệu Quân, khoảng cách chênh lệch nhỏ vô cùng, thậm chí còn không
thấy rõ.
Lúc này Lam linh mới nhẹ nhàng gọi Lục Trần dậy.
“Lục sư phụ, đến lượt anh rồi.” Lam Linh gọi nhỏ.
Lục Trần dụi mắt, thấy đối thủ còn chưa lên sân khấu, liền đứng dậy đi vào
nhà vệ sinh.
Đi nhẹ xong, dùng nước lạnh rửa mặt, Lục Trần mới từ từ bước về phía sân
khấu.
Lúc này người dẫn chương trình tuyên bố vòng bán kết của Lục Trần bắt đầu.
Hồ Quang Anh và Lục Trần gần như bước lên sân khấu cùng lúc.
“Lục sư phụ, tuy tôi biết cơ hội để thắng được cậu không lớn, nhưng đã đến
trình độ này của chúng ta rồi, đôi khi thắng hay thua thật sự không hề quan
trọng, mà điều quan trọng là gặp được một đối thủ lợi hại.” Hồ Quang Anh giơ
tay về phía Lục Trần rồi nói.
“Hồ sư phụ nói rất đúng, tôi cũng đang nghĩ như vậy.” Lục Trần khách sáo
bắt tay với Hồ Quang Anh, mọi người đều thấy có chút không quen, anh ấy
đột nhiên lại không còn chua ngoa như trước nữa.
Từ tối qua đến hôm nay trước khi thi đấu với Trịnh Tây Hòa, Lục Trần để lại
ấn tượng cho mọi người đó là một người chua ngoa kiêu ngạo, bây giờ Lục
Trần lại khách sáo như vậy với Hồ Quang Anh, đúng là có chút bất ngờ.
Cảm giác không giống như Lục Trần chút nào.
“Được, vậy thì bắt đầu thôi.” Hồ Quang Anh nói.
“Xin mời Hồ sư phụ.” Lục Trần gật đầu nói.
Hồ Quang Anh cũng không khách sáo, cầm luôn một viên đá thô lên rồi cảm
nhận.
Khoảng mười phút sau, Hồ Quang Anh đưa ra kết quả, cuối cùng chênh lệch
12 gram, gần giống với ván đầu tiên của Trịnh Tây Hòa và Lục Trần.
Lần này, Lục Trần không hề chế nhạo, Hồ Quang Anh và anh không có bất kỳ
thù hận nào, anh không cần thiết phải tỏ vẻ sỉ nhục người ta.
Anh ấy cũng cảm nhận đá một cách nghiêm túc, nhưng chỉ hai phút sau đã có
kết luận, chênh lệch 8 gram, nhẹ nhàng thắng được ván đầu tiên.
Hồ Quang Anh cười mếu, với kết quả này, ông ấy cũng đã chuẩn bị tâm lý từ
trước.
Những người khác thấy Lục Trần vẫn giữ phong độ như cũ, chênh lệch dưới
10 gram, đều không thể không khâm phục thực lực của Lục Trần.
Ván thứ hai, Hồ Quang Anh đã cố gắng hết sức, thậm chí còn phát huy vượt
quá cả năng lực của mình, nhưng ông ấy vẫn không thể kiểm soát được độ
chênh lệch dưới 10 gram, lần này vừa tròn 10 gram.
Ván này, Lục Trần đưa ra kết quả chênh lệch 7 gram, thắng được hai ván một
cách thuận lợi, đi vào vòng chung kết.
Ai cũng không ngờ rằng, một Du Châu không có tiếng tăm, một Lục Trần
không ai biết đến, lại lọt vào vòng chung kết của cuộc thi cược đá toàn quốc.
Thời gian của vòng chung kết sẽ tổ chức vào lúc hai giờ chiều, lúc này, là lúc
mọi người đều đi ăn cơm.
Lục Trần ăn đại một ít, rồi vào ngủ tiếp.
Tuy anh không coi Tiêu Chí Viễn ra gì, nhưng ai mà biết bọn họ liệu có dùng
mưu ma chước quỷ gì hại anh ấy không.
Lấy lại tinh thần trước, là chuyện quan trọng nhất bây giờ.
--------------------
nhếch mép với vẻ mỉa mai, ngồi luôn lên ghế nghỉ, dựa vào ghế nghỉ nhắm
mắt lại thư giãn.
Trịnh Tây Hòa muốn kéo dài thời gian, Lục Trần liền cho ông ta toại nguyện,
ngủ một giấc rồi tính.
Dù sao chỉ cần anh chìm vào trạng thái ngủ sâu, thì những âm thanh ồn ào
cũng không làm anh bị tỉnh lại.
Trịnh Tây hòa lúc đầu không chú ý đến Lục Trần, mười phút trước ông ta vẫn
còn chú tâm phán đoán kết quả, nhưng ông ta không hề nói ra, luôn duy trì
dáng vẻ đang cảm nhận.
Ông ta đã quyết định rõ, nhất định phải kéo dài thời gian của Lục Trần vài
tiếng đã, Lục Trần vốn đã thức thâu đêm, lại kéo dài thêm mấy tiếng nữa, thì
kể cả là thần tiên cũng sẽ phải có sơ sót.
Chỉ là......
Nửa tiếng sau, ông ta nghe thấy tiếng ngủ say, quay đầu lại nhìn, thì ra Lục
Trần đã ngủ từ khi nào rồi.
Trịnh Tây Hòa tức muốn phụt máu, không ngờ Lục Trần lại dễ dàng hóa giải
được âm mưu của ông ta như vậy.
Thực ra bọn Dương Mục định nhắc nhở Trịnh Tây Hòa, nhưng Trịnh Tây Hòa
cứ luôn giữ dáng vẻ đang cảm nhận, bọn họ cũng sợ ảnh hưởng đến sự phán
đoán của Trịnh Tây Hòa.
Dù sao đây cũng là ván quyết định, cũng là ván sinh tử của bọn họ.
Nếu thắng, còn có hy vọng, nếu thua, chính là địa ngục, nghênh đón bọn họ
chắc chắn là những lời chửi rủa của những người yêu thích đá thô ở hiệp hội
đá thô toàn quốc, thậm chí khiến cho cả thị trường đá quý Trung Hải sẽ gặp
phải tai vạ mà mấy chục năm nay chưa từng có.
Cân nhắc một lúc, Trịnh Tây hòa cuối cùng đành từ bỏ âm mưu trong lòng,
hơn nữa, cũng mạo hiểm quá, đến lúc đó không cần biết thắng hay thua, ông
ta e rằng sẽ trở thành trò cười cho giới cược đá, cả đời cũng đừng mong
ngóc đầu lên.
“Ngọc Hòa Điền, 63 gram.” Trịnh Tây Hòa vừa nói vừa đưa viên đá thô cho
nhân viên.
Nhân viên không dám làm chậm, vội vàng bắt đầu cắt đá, cắt một cách rất
nhanh, quả thực đúng là viên ngọc Hòa Điền biên cương, nhưng đối với một
vị sư phụ về cược đá trong top 10 toàn quốc, đoán được ra là chuyện đương
nhiên, đây cũng chẳng có gì đáng để chờ đợi.
Nhân viên đặt viên ngọc lên chiếc cân, trọng lượng của viên đá ngay lập tức
hiện rõ:
70 gram.
Chỉ chênh lệch 7 gram.
Trịnh Tây Hòa thở phào, bọn Dương Mục cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ chênh lệch 7 gram, chắc chắn là thành tích tốt nhất trong mấy chục năm
qua của Trịnh Tây Hòa.
Đến cả Tiêu Chí Viễn trong phòng của khách sạn cũng sầm mặt lại.
Chênh lệch dưới 10 gram, ông ta cũng chưa gặp nhiều, kể cả ông ta gặp phải
Trịnh Tây Hòa, cũng không có tự tin chắc chắn sẽ thắng.
“Cậu ta chắc buồn ngủ quá rồi, ván này cậu ta chưa chắc đã thắng được
Trịnh Tây Hòa đâu.” Người trung niên bên cạnh Tiêu Chí Viễn nói.
Tiêu Chí Viễn không nói gì, nhưng trong lòng ông ta cũng có chút tán thành
với người trung niên kia.
Lục Trần ngủ rất ngon, người dẫn chương trình nhìn về phía Trịnh Tây Hòa.
“Gọi cậu ta dậy đi, đừng để lỡ mất thời gian của mọi người.” Trịnh Tây Hòa
lạnh lùng nói.
Người dẫn chương trình gật đầu, đành đi tới vỗ vào người Lục Trần đang ngủ
say như chết.
“Đã qua mấy tiếng rồi à?” Lục Trần dụi mắt, rồi hỏi.
Anh ấy trước đó nhìn thấy được ánh mắt nham hiểm của Trịnh Tây Hòa, đoán
Trịnh Tây Hòa chắc là muốn kéo dài thời gian của anh mấy tiếng, cho nên
mạnh dạn yên tâm đi ngủ.
“Mới được nửa tiếng thôi, Trịnh sư phụ đã đoán ra kết quả rồi, giờ chỉ đợi anh
thôi.” Người dẫn chương trình cười nói.
“Á, mới có nửa tiếng thôi à, không giống với Trịnh Tây Hòa chút nào.” Lục
Trần đứng dậy, vừa khởi động gân cốt vừa nói.
Mọi người nghe thấy ý mỉa mai của Lục Trần, ngay lập tức cười lớn.
Sắc mặt của Trịnh Tây Hòa khó chịu đến cực độ.
“Ông ta sai số bao nhiêu gram?” Lục Trần vừa khởi động gân cốt vừa hỏi
nhân viên.
Về phẩm loại, anh ấy tin Trịnh Tây Hòa chắc chắn đoán được ra, nhưng cũng
không quan trọng, cược đá ở mức độ này, quyết định thắng thua chính là ở
độ chênh lệch.
“7 gram.” Nhân viên nói.
“Hả, thật không đấy, Trịnh Tây Hòa từ lúc nào trở nên lợi hại như vậy?” Lục
Trần không tin nên đi về phía trước xem.
“Cậu!” Trịnh Tây Hòa tức phụt máu, Lục Trần chắc chắn là cố ý.
Nghĩ ông ta đường đường là top ba toàn quốc, không ngờ lại bị Lục Trần nghi
ngờ như vậy, đây chẳng phải là sỉ nhục ông ta trước mặt mọi người sao.
“Ông ta đưa ra kết luận là 56 gram? 70 gram?” Lục Trần nghiêm túc hỏi nhân
viên.
“70 gram.” Nhân viên nói một cách dở khóc dở cười.
“Lục sư phụ, đúng là 70 gram đó.” Người ở phía dưới nói lên.
Lục Trần ngẩng đầu lên nhìn người vừa nói dưới khán đài, cười cười rồi nói:
“Được, vậy cứ coi là ông ta chênh lệch bảy gram đi.”
“Lục Trần, ý của cậu là gì, cứ coi nghĩa là gì? Cậu như vậy là đang sỉ nhục tôi
đấy!” Trịnh Tây Hòa tức quá nói lớn lên.
Lục Trần nhìn Trịnh Tây Hòa với bộ dạng uể oải, dí dỏm nói: “Không ngờ đó,
Trịnh sư phụ, thì ra ông cũng biết thân biết phận đó chứ.”
“Cậu!” Trịnh Tây Hòa tức đến mức toàn thân run rẩy, không ngờ Lục Trần lại
ăn nói như vậy, từng câu nói như những mũi kim, đâm mạnh vào tim ông ta.
Người dẫn chương trình không nhìn tiếp được nữa, chỉ còn cánh nhắc nhở:
“Lục sư phụ, đến lượt anh rồi, xin mời, đừng để những vị sư phụ khác chờ
lâu.”
Lục Trần gật đầu, mỉa mai nói: “Cũng phải, đã làm lỡ mất cả đêm của mấy vị
sư phụ rồi, vậy tôi bắt đầu đây.”
Anh ấy vừa nói vừa cầm một viên đá thô lên, tuy vẫn cầm trong tay, nhưng
lần này rõ ràng số lần nâng lên ước lượng của anh ấy có nhiều hơn chút.
Không ngờ Trịnh Tây Hòa chỉ chênh lệch 7 gram, nên ván này anh không
dám sơ ý.
Mọi người thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lục Trần, đều biết Lục Trần đang thật
sự chăm chú.
Đây là lần đầu tiên anh biểu lộ ra nét mặt này từ lúc tham gia cuộc thi đến giờ.
Xem ra ván này, thành tích của Trịnh Tây Hòa đã phần nào gây áp lực cho
anh.
“Ngọc mã não, 37 gram.”
Cuối cùng, ước lượng trên tay đến lần thứ mười, anh ấy cũng đã mở miệng
nói ra.
Nhân viên đón lấy viên đá rồi bắt đầu cắt, tất cả mọi người đều nhìn chằm
chằm vào người nhân viên đó.
Ván này vô cùng quan trọng, lại là ván sinh tử của Trịnh Tây Hòa, tất cả mọi
người đều muốn xem xem Lục Trần liệu có thể tiếp tục tạo ra kỳ tích không,
để một Trịnh Tây Hòa đang ở top ba toàn quốc rơi xuống ngoài top bốn.
Vết cắt sâu hơn, mọi người đều nhanh chóng nhìn thấy một màu đỏ hiện ra.
Mã não có ba loại màu tự nhiên, là màu đỏ, màu hổ phách và màu trắng, hơn
nữa mã não màu đỏ có độ trong đẹp nhất.
Nghĩ đến thực lực của Lục Trần, rồi nhìn thấy là màu đỏ, mọi người đều biết
nhất định là mã não rồi.
Sau khi cắt xong, đặt lên máy giám định, quả đúng là một viên mã não màu
đỏ có độ trong tốt nhất.
Sau khi nhân viên công bố kết quả giám định cho mọi người xong, mới đặt
viên mã não lên bàn cân.
“33 gram, sai số 4 gram!”
Chờ cho chiếc cân ổn định, nhân viên mới kinh ngạc báo ra con số.
Ván trước Lục Trần chỉ sai số có 5 gram, đã đánh bại được rất nhiều kỷ lục
của giới cược đá.
Không ngờ đến ván này, Lục Trần lại càng khủng khiếp hơn, lại chỉ sai số
đúng 4 gram.
Độ chuẩn xác này, thử hỏi các vị ngồi đây, ai có thể theo kịp?
Khi Trịnh Tây Hòa nhìn thấy con số trên bàn cân, quả đúng là 33 gram, ông
ta cảm thấy đầu óc nặng nề, cảm giác như trời đất đang quay cuồng vậy.
Ông ta lại thua rồi, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, thua cùng một người trong
ba ván liên tiếp, hơn nữa lại còn là một người vai dưới vô danh tiểu tốt mà
trước đây ông ta luôn coi thường.
Đột nhiên, toàn hội trường đứng lên, kinh ngạc đến mực không biết nói gì.
----------------------
Chương 262: Bán Kết
Sai số 4 gram, lại tiếp tục thắng ván thứ hai.
Trong những ánh mắt của mọi người nhìn về phía Lục Trần, ngoài kinh ngạc
ra, còn là kinh hoàng nữa.
Bị phía ban tổ chức giở trò ngầm, đột xuất thay đổi quy định, mà vẫn liên tiếp
thắng lớn trong đêm.
Nhưng đây rõ ràng không khiến Lục Trần gục ngã, mà trong nguy hiểm còn
phản công lại được, không chỉ nhanh chóng khiến cho mười người thách đấu
bị thất bại thảm hại, không cần xin nghỉ ngơi, thách thức luôn với Trịnh Tây
Hòa của top ba toàn quốc.
Và rồi liên tiếp hai ván, ép cho Trịnh Tây Hòa ra khỏi top bốn.
Đây đúng là một chiến tích kỳ diệu.
Một sư phụ cược đá như thần!
Ngay lập tức, kể cả Tiêu Chí Viễn, hay là những vị sư phụ trong top tám, mặt
mày tối sầm, trong lòng kinh hoàng tột độ.
Chiến tích này của Lục Trần, đừng nói là bọn họ, đến cả Vân Trung Kỳ đứng
đầu toàn quốc, cũng chắc chắn sẽ thua.
Ngay lập tức, những vị sư phụ đá thô, trong lòng đều cầu nguyện, nếu vào
vòng tiếp theo, tuyệt đối đừng có gặp phải anh ấy.
Còn lúc này, là ban tổ chức chính của hiệp hội đá thô Trung Hải, hội trưởng
Dương Mục và hội phó Chu Ba Hồng, đều ngả người lên ghế, ánh mắt đờ
đẫn, rất lâu mà không nói lời nào.
“Nếu biết trước lại có kết quả như vậy, chúng ta không nên đối phó với cậu ta,
chúng ta có thể âm thầm tách cậu ta và Trịnh Tây Hòa ra, ít nhất trước trận
chung kết, cậu ta không có cơ hội gặp phải Trịnh Tây Hòa nữa.” Một lúc sau
Chu Ba Hồng mới thở dài nói một cách bất lực.
Lúc này, ông ta rất hối hận, cũng cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Thì ra sự sắp đặt tưởng như không có sơ hở nào của bọn họ, lại bị Lục Trần
phá tan một cách nhẹ nhàng.
Sau ngày hôm nay, hiệp hội đá thô Trung Hải của bọn họ sẽ vô cùng mất
mặt, hơn nữa, cũng hại cho một người lợi hại nhất của hiệp hội là Trịnh Tây
Hòa rơi vào vực thẳm muôn đời cũng không ngóc đầu lên được nữa.
Không cần phải nghĩ, sau này Trịnh Tây Hòa muốn phất lên, rõ ràng là khó
hơn cả lên trời.
“Trên đời này làm gì có chuyện biết trước chứ, thôi vậy, chuẩn bị sắp xếp cho
người khác thi đấu vậy, sau khi kết thúc, tôi sẽ đích thân xin lỗi cậu ta, xin lỗi
cả truyền thông toàn quốc.” Dương Mục tự cười chính mình, nhưng ông ta
cũng là con người quyết đoán, chính vì quyết định sai lầm của bọn họ, mà
khiến hiệp hội đá thô Trung Hải rơi vào vực thẳm, ông ta tất nhiên phải đứng
ra nhận trách nhiệm cho việc này rồi.
Trong hội trường lúc này, tất cả mọi người đang vỗ tay mừng cho Lục Trần,
Lục Trần đi tới đâu, tiếng vỗ tay vang theo tới đó.
Cả hội trường, giống như toàn dân đứng hai bên đường nghênh đón tướng
quân chiến thắng trở về vậy.
“Tiểu Lục, giỏi lắm.” Trở về bàn, Hoàng Hựu Quân giơ ngón tay cái lên
hướng về phía Lục Trần.
“Lục sư phụ, anh vất vả rồi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc đi.” Lam Linh
vội vàng kéo ghế ra cho Lục Trần, rồi còn tự tay bóp vai cho Lục Trần nữa.
“Không cần đâu, tôi không sao.” Lục Trần ra hiệu cho Lam Linh không cần
phải làm vậy.
“Lát nữa anh còn có cuộc thi quan trọng, đừng nói chuyện nữa, ăn chút gì đi
rồi nghỉ một lát.” Lam Linh vẫn không dừng tay, cố ý tiếp tục bóp vai cho Lục
Trần.
Lục Trần cũng không nghĩ nhiều, thức cả một đêm, anh ấy đúng là có hơi mệt
mỏi, đúng lúc trên bàn có để sẵn điểm tâm sáng, anh ấy ăn đại vài miếng, rồi
dựa vào ghế nằm nghỉ.
Được Lam Linh xoa bóp nhẹ nhàng, Lục Trần nhanh chóng rơi vào giấc nồng.
Thấy Lục Trần đã ngủ, những người xung quanh liền tự giác nói nhỏ lại, kể cả
lúc này người dẫn chương trình trên sân khấu đang nói to tuyên bố tình hình
phân tổ, thì phía dưới khán đài cũng không có ai nói vào thêm.
Cảnh tượng này khiến người dẫn chương trình trên sân khấu cảm thấy lúng
túng, làm cho anh ta nói những câu tiếp theo đều nói nhỏ hơn.
Cuộc thi của ba tổ khác, tổng cộng một tiếng rưỡi mới xong, danh sách top
bốn cuộc thi đã có, lần lượt là Lục Trần đại diện cho Du Châu, Tiêu Chí Viễn
đại diện cho Bắc Kinh, Hồ Anh Quang đại diện cho Giang Triết, Lưu Thiệu
Quân đại diện cho Kim Lăng.
Người dẫn chương trình lại một lần nữa bước lên sân khấu phân tổ một cách
ngẫu nhiên trước mặt tất cả mọi người.
Lúc này bất kể là Tiêu Chí Viễn, hay là Hồ Anh Quang và Lưu Thiệu Quân,
đều cảm thấy có chút căng thẳng, đều không muốn ở vòng này gặp phải Lục
Trần.
Kết quả cuối cùng, Lục Trần thi với Hồ Quang Anh, Lưu Thiệu Quân thi với
Tiêu Chí Viễn.
Chuẩn bị đến cuộc thi của Lưu Thiệu Quân và Tiêu Chí Viễn, nên Hoàng Hựu
Quân không gọi Lục Trần dậy, định chờ cho hai người đó thi xong mới gọi Lục
Trần.
Trải qua trận đấu vất vả kéo dài hơn bốn mươi phút, Tiêu Chí Viễn thắng Lưu
Thiệu Quân với tỉ số 2:1.
Thật ra mà nói, kiểu thi cược đá này, có thể lọt vào top tám là đã không tầm
thường rồi.
Như trận bán kết này, một người top hai toàn quốc như Tiêu Chí Viễn suýt
nữa thua vào tay của Lưu Thiệu Quân một người đứng top bảy toàn quốc.
Ván cuối cùng, Tiêu Chí Viễn cũng chỉ là chênh lệch 2 gram mới thắng được
Lưu Thiệu Quân, khoảng cách chênh lệch nhỏ vô cùng, thậm chí còn không
thấy rõ.
Lúc này Lam linh mới nhẹ nhàng gọi Lục Trần dậy.
“Lục sư phụ, đến lượt anh rồi.” Lam Linh gọi nhỏ.
Lục Trần dụi mắt, thấy đối thủ còn chưa lên sân khấu, liền đứng dậy đi vào
nhà vệ sinh.
Đi nhẹ xong, dùng nước lạnh rửa mặt, Lục Trần mới từ từ bước về phía sân
khấu.
Lúc này người dẫn chương trình tuyên bố vòng bán kết của Lục Trần bắt đầu.
Hồ Quang Anh và Lục Trần gần như bước lên sân khấu cùng lúc.
“Lục sư phụ, tuy tôi biết cơ hội để thắng được cậu không lớn, nhưng đã đến
trình độ này của chúng ta rồi, đôi khi thắng hay thua thật sự không hề quan
trọng, mà điều quan trọng là gặp được một đối thủ lợi hại.” Hồ Quang Anh giơ
tay về phía Lục Trần rồi nói.
“Hồ sư phụ nói rất đúng, tôi cũng đang nghĩ như vậy.” Lục Trần khách sáo
bắt tay với Hồ Quang Anh, mọi người đều thấy có chút không quen, anh ấy
đột nhiên lại không còn chua ngoa như trước nữa.
Từ tối qua đến hôm nay trước khi thi đấu với Trịnh Tây Hòa, Lục Trần để lại
ấn tượng cho mọi người đó là một người chua ngoa kiêu ngạo, bây giờ Lục
Trần lại khách sáo như vậy với Hồ Quang Anh, đúng là có chút bất ngờ.
Cảm giác không giống như Lục Trần chút nào.
“Được, vậy thì bắt đầu thôi.” Hồ Quang Anh nói.
“Xin mời Hồ sư phụ.” Lục Trần gật đầu nói.
Hồ Quang Anh cũng không khách sáo, cầm luôn một viên đá thô lên rồi cảm
nhận.
Khoảng mười phút sau, Hồ Quang Anh đưa ra kết quả, cuối cùng chênh lệch
12 gram, gần giống với ván đầu tiên của Trịnh Tây Hòa và Lục Trần.
Lần này, Lục Trần không hề chế nhạo, Hồ Quang Anh và anh không có bất kỳ
thù hận nào, anh không cần thiết phải tỏ vẻ sỉ nhục người ta.
Anh ấy cũng cảm nhận đá một cách nghiêm túc, nhưng chỉ hai phút sau đã có
kết luận, chênh lệch 8 gram, nhẹ nhàng thắng được ván đầu tiên.
Hồ Quang Anh cười mếu, với kết quả này, ông ấy cũng đã chuẩn bị tâm lý từ
trước.
Những người khác thấy Lục Trần vẫn giữ phong độ như cũ, chênh lệch dưới
10 gram, đều không thể không khâm phục thực lực của Lục Trần.
Ván thứ hai, Hồ Quang Anh đã cố gắng hết sức, thậm chí còn phát huy vượt
quá cả năng lực của mình, nhưng ông ấy vẫn không thể kiểm soát được độ
chênh lệch dưới 10 gram, lần này vừa tròn 10 gram.
Ván này, Lục Trần đưa ra kết quả chênh lệch 7 gram, thắng được hai ván một
cách thuận lợi, đi vào vòng chung kết.
Ai cũng không ngờ rằng, một Du Châu không có tiếng tăm, một Lục Trần
không ai biết đến, lại lọt vào vòng chung kết của cuộc thi cược đá toàn quốc.
Thời gian của vòng chung kết sẽ tổ chức vào lúc hai giờ chiều, lúc này, là lúc
mọi người đều đi ăn cơm.
Lục Trần ăn đại một ít, rồi vào ngủ tiếp.
Tuy anh không coi Tiêu Chí Viễn ra gì, nhưng ai mà biết bọn họ liệu có dùng
mưu ma chước quỷ gì hại anh ấy không.
Lấy lại tinh thần trước, là chuyện quan trọng nhất bây giờ.
--------------------