Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 246: Biến cố lặp lại
Mọi người đều giật mình, nhất là Châu Tuân Phi, bị dọa thiếu chút nữa
ngồi thụp xuống, không ngờ Lục Trần thật sự nổ súng.
Nhưng mà bọn họ nhanh chóng thở ra nhẹ nhàng, Lục Trần đúng là nổ
súng, nhưng chỉ là bắn một phát vào đùi Châu Hổ.
"Phát súng tiếp theo sẽ nổ đầu của mày, mày tin không?" Lục Trần mắt
lạnh nhìn Châu Hổ ngồi sững dưới đất ôm chân trái, sắc mặt thống khổ, ánh
mắt giống như băng tuyết, lộ ra một tia ớn lạnh.
Châu Hổ ngẩng đầu, đau đớn nhìn Lục Trần, chỉ là một ánh mắt, khiến
cho hắn ta thần hồn tan tác.
Ánh mắt kia ẩn chứa sát khí mà hắn ta chưa bao giờ thấy, cho dù đã giết
không ít người, nhưng trong thời khắc này, ánh mắt của Lục Trần lại làm cho
hắn ta cảm nhận được sự ớn lạnh.
Một cảm giác sợ hãi trong nhiều năm chưa từng thấy nổi lên trong lòng
hắn ta, rồi chậm rãi lan ra toàn thân.
"Tôi không biết hắn ta có phải là công nhân hay không, nhưng lúc đầu lúc
tôi nhìn thấy hắn ta, trong mắt của hắn ta e ngại, thậm chí tôi mắng hắn ta
một câu, cũng dọa hắn ta mặt trắng bệch." Châu Hổ sợ, nhìn ánh mắt lạnh
lùng vô tình của Lục Trần, trả lời câu hỏi của Lục Trần.
"Con mẹ nó mày muốn chết đúng không? Cũng bởi vì mày mắng hắn ta
một câu, hắn ta lại dám hạ độc thủ từ sau lưng mày? Rồi lại cướp con tin của
mày đi? Con mẹ nó mày đùa tao à?" Lục Trần giận quát một tiếng, họng súng
nhắm vào Châu Hổ.
"Đại ca, tôi nói là thật, tôi cũng không biết hắn ta bị gì, lại đột nhiên hạ độc
thủ với tôi, nếu tôi biết hắn ta có cái gan này, đã rút súng bắn chết hắn ta." Vẻ
mặt Châu Hổ cầu xin, trong lòng của hắn ta cũng hối hận lắm, đường đường
là thế lực ngầm ở Trung Nguyên, lại bị một tên chuyển gạch hạ gục, chuyện
này ngay cả bản thân hắn ta cũng cảm thấy vô cùng mất thể diện.
Lục Trần thấy biểu hiện của Châu Hổ không giống như là giả vờ, tạm thời
tin hắn ta trước, Kỳ Kỳ chỉ cần không phải rơi vào trong tay Tiêu Biệt Tình,
anh cũng yên tâm hơn.
"Châu Tuân Phi, nếu con gái của tao xảy ra chuyện gì, đờ mờ tao giết
mày đầu tiên, hơn nữa còn phải lôi cả nhà họ Châu đi theo chôn cùng!" Ánh
mắt lạnh của Lục Trần liếc nhìn Châu Tuân Phi, rồi cầm điện thoại gọi điện
thoại cho Hứa Tả Quân.
Dù là Châu Tuân Phi hay là những thủ hạ kia của Châu Tuân Phi, trong
thời khắc này, đều bị câu nói không chút cảm xúc nào của Lục Trần này khiến
cho chấn động tâm can.
Căn bản không ai nghi ngờ sự quyết tâm của Lục Trần.
Nếu đổi lại bọn họ là Lục Trần, khẳng định cũng sẽ làm như vậy.
"Cục trưởng Hứa, con gái của tôi bây giờ có lẽ đang ở trong tay một công
nhân công trường, thời gian khoảng nửa tiếng trước, ở công trường ngay sau
lưng nhà ga cũ Thành Tây, ừ, đã làm phiền ông rồi." Lục Trần cất lại điện
thoại, chuẩn bị đến công trường xem xét.
"Gọi tất cả bọn họ đến đây, chúng ta cùng đến công trường tìm xem." Lục
Trần nói với Đỗ Phi một câu, rồi một mình bước đến công trường.
Đỗ Phi lập tức gọi tất cả mọi người đến, phân ra một nhóm trói bọn người
Châu Tuân Phi lại, sau đó nói: "Liễu Nghĩa, cậu đưa tất cả bọn họ về trước,
trông coi đàng hoàng, nếu có gì sơ xuất, tôi hỏi tội cậu."
Liễu Nghĩa gật đầu, nói: "Vâng."
Sau đó gọi một đám huynh đệ áp giải bọn người Châu Tuân Phi lên xe về
câu lạc bộ Hoa Anh Đào.
Còn Đỗ Phi dẫn những người còn lại đi đến công trường tìm kiếm Kỳ Kỳ.
Đương nhiên, bọn họ đến bên cạnh công trường, lại đánh tiếng gọi tất cả
các thế lực ngầm lên, không biết là dùng phương pháp gì, cho dù đào sâu ba
tấc đất, cũng phải tìm được Kỳ Kỳ.
"Người anh em, mấy người là thế lực ngầm nào thế?" Trên xe, Châu Tuân
Phi hỏi người tạm giam hắn ta, Liễu Nghĩa.
Liễu Nghĩa quay đầu lại nhìn Châu Tuân Phi, giễu cợt nói: "Làm sao,
muốn dò la tin tức sao?"
Chu Tuân Phi cười cười xấu hổ, nói: "Người anh em nghĩ nhiều rồi, tôi ở
Trung Nguyên, nghe ngóng tin tức của mấy người cũng vô dụng đúng không,
chỉ là có chút tò mò mà thôi, vì sao mấy người lại nghe lời Lục Trần như vậy."
Liễu Nghĩa cười lạnh nói: "Mày muốn biết đáp án? Ông đây không ngại
mà nói cho mày biết, Lục thiếu gia và Đỗ lão đại của bọn tao là anh em, hơn
nữa năng lực của Lục thiếu gia, căn bản chúng mày không thể nhìn thấu
được, chúng mày cho rằng Lục thiếu gia phải dựa vào Tạ Vĩ Hào? Ha ha, nói
thật cho mày biết, đừng nói bọn tao ở bên ngoài đến, ngay cả tứ đại gia tộc
bản địa ở đây, cũng không dám trêu chọc Lục thiếu gia, trước mặt Lục thiếu
gia, bọn họ đều phải cụp đuôi lại mà làm người."
Lục Trần lợi hại như vậy?
Bọn người Châu Tuân Phi vừa nghe, đều hít một hơi thật sâu.
Lúc này, bọn họ mới biết mình đụng phải ai.
Tên nhóc kia là nhân vật trâu bò hoàn toàn áp đảo bốn gia tộc lớn ở Du
Châu đó.
Nghe khẩu âm của anh ta, chính là người thủ đô tiêu chuẩn, chẳng lẽ anh
ta đến từ Đại hào môn Đại thế gia ở thủ đô?
Trong lòng Châu Tuân Phi đột nhiên có chút hối hận, cũng chỉ là một hợp
đồng đá thô mà thôi, ông ta không nên mạo hiểm.
Lúc này ông ta cuối cùng cũng hiểu được tại sao nhà họ Tả không dám
đánh Lục Trần đoạt lại con đường đá thô rồi.
Bởi vì nhà họ Tả căn bản không dám trêu chọc Lục Trần.
"Má nó, Tả Thành Thành lại đào hố cho ông đây nhảy, mẹ mày!" Trong
lòng Châu Tuân Phi hung hăng mắng
Hắn ta sớm biết Lục Trần không thể trêu chọc, nhưng lúc này hối hận
cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể cầu nguyện con gái Lục Trần không
sao, nếu không, Lục Trần nói muốn giết hắn ta, hắn ta một chút cũng không
nghi ngờ.
....
Lúc này trên xe buýt đến núi Mã An, Vu Binh dẫn theo Kỳ Kỳ, chuẩn bị
đưa Kỳ Kỳ về khu biệt thự hồ Cảnh Long.
Lúc này không phải là giờ cao điểm đi làm, trên xe buýt cũng không có
nhiều người.
Vu Binh vẫn luôn kể chuyện cho Kỳ Kỳ, không bao lâu, trên mặt Kỳ Kỳ liền
lộ ra nụ cười, nhìn ra được, cô bé đã tin tưởng Vu Binh.
"Cháu tên là gì?" Vu Binh hỏi Kỳ Kỳ.
"Cháu tên là Kỳ Kỳ." Kỳ Kỳ nói.
"Vậy bố của cháu thì sao?" Vu Binh nhớ đến người thanh niên quay đầu
mỉm cười với anh ta ở công viên buổi tối hôm đó, tò mò hỏi.
"Bố của cháu tên là Lục Trần, bố của cháu là ông chủ lớn, rất có tiền, bố
thường xuyên mua cho cháu rất nhiều đồ chơi đẹp." Nói đến bố của mình, vẻ
mặt Kỳ Kỳ đắc ý.
Lục Trần?
Là ông chủ của siêu thị nhỏ kia?
Vu Binh khẽ giật mình, anh ta nhớ đến lúc có động đất, một ông chủ siêu
thị nhỏ, lại quyên một trăm triệu, trở thành tin tức đứng đầu Du Châu mấy
ngày.
Lúc ấy trên tin tức cũng nhắc đến ông chủ siêu thị nhỏ, đúng là tên Lục
Trần cũng là thanh niên hơn 20 tuổi.
"Hẳn là anh ta rồi, phú hào trẻ tuổi nhất Du Châu, ông chủ siêu thị, thanh
niên hơn 20 tuổi, còn tên là Lục Trần." Vu Binh đoán được trong lòng.
Trong nội tâm Vu Binh đột nhiên có chút xúc động, anh ta cứu Kỳ Kỳ, anh
ta tin tưởng Lục Trần nhất định sẽ cảm tạ anh ta, trong lòng của anh ta thậm
chí còn cảm giác Lục Trần có thể sẽ cho anh ta một số tiền lớn.
"Nhưng mà anh ta đã từng giúp mình lúc khó khăn nhất, cho dù anh ta có
cho mình mấy trăm nghìn, số tiền này mình cũng không thể lấy được, nếu
như anh ta nhất định đưa, mình sẽ nói là anh ta đã cho rồi, 5000 anh ta đưa
mình này mình sẽ không trả lại nữa." Trong lòng Vu Binh nghĩ như vậy xe
buýt đã đến trạm rồi.
Xe buýt cách hồ Cảnh Long một đoạn, Vu Binh đành phải bế Kỳ Kỳ đi đến
hồ Cảnh Long.
Đột nhiên, một chiếc A8 dừng bên cạnh Vu Bình, Vu Binh còn chưa phản
ứng kịp, chỉ thấy trên xe một người to cao bước xuống, một chưởng đánh vào
gáy Vu Binh.
Vu Binh kêu lên một tiếng đau đớn, chỉ là quay đầu lại mắt nhìn người kia,
liền té xuống.
Sau đó người kia ôm lấy Kỳ Kỳ, lên chiếc A8 sau đó khởi động xe, nghênh
ngang rời đi.
------------------------
ngồi thụp xuống, không ngờ Lục Trần thật sự nổ súng.
Nhưng mà bọn họ nhanh chóng thở ra nhẹ nhàng, Lục Trần đúng là nổ
súng, nhưng chỉ là bắn một phát vào đùi Châu Hổ.
"Phát súng tiếp theo sẽ nổ đầu của mày, mày tin không?" Lục Trần mắt
lạnh nhìn Châu Hổ ngồi sững dưới đất ôm chân trái, sắc mặt thống khổ, ánh
mắt giống như băng tuyết, lộ ra một tia ớn lạnh.
Châu Hổ ngẩng đầu, đau đớn nhìn Lục Trần, chỉ là một ánh mắt, khiến
cho hắn ta thần hồn tan tác.
Ánh mắt kia ẩn chứa sát khí mà hắn ta chưa bao giờ thấy, cho dù đã giết
không ít người, nhưng trong thời khắc này, ánh mắt của Lục Trần lại làm cho
hắn ta cảm nhận được sự ớn lạnh.
Một cảm giác sợ hãi trong nhiều năm chưa từng thấy nổi lên trong lòng
hắn ta, rồi chậm rãi lan ra toàn thân.
"Tôi không biết hắn ta có phải là công nhân hay không, nhưng lúc đầu lúc
tôi nhìn thấy hắn ta, trong mắt của hắn ta e ngại, thậm chí tôi mắng hắn ta
một câu, cũng dọa hắn ta mặt trắng bệch." Châu Hổ sợ, nhìn ánh mắt lạnh
lùng vô tình của Lục Trần, trả lời câu hỏi của Lục Trần.
"Con mẹ nó mày muốn chết đúng không? Cũng bởi vì mày mắng hắn ta
một câu, hắn ta lại dám hạ độc thủ từ sau lưng mày? Rồi lại cướp con tin của
mày đi? Con mẹ nó mày đùa tao à?" Lục Trần giận quát một tiếng, họng súng
nhắm vào Châu Hổ.
"Đại ca, tôi nói là thật, tôi cũng không biết hắn ta bị gì, lại đột nhiên hạ độc
thủ với tôi, nếu tôi biết hắn ta có cái gan này, đã rút súng bắn chết hắn ta." Vẻ
mặt Châu Hổ cầu xin, trong lòng của hắn ta cũng hối hận lắm, đường đường
là thế lực ngầm ở Trung Nguyên, lại bị một tên chuyển gạch hạ gục, chuyện
này ngay cả bản thân hắn ta cũng cảm thấy vô cùng mất thể diện.
Lục Trần thấy biểu hiện của Châu Hổ không giống như là giả vờ, tạm thời
tin hắn ta trước, Kỳ Kỳ chỉ cần không phải rơi vào trong tay Tiêu Biệt Tình,
anh cũng yên tâm hơn.
"Châu Tuân Phi, nếu con gái của tao xảy ra chuyện gì, đờ mờ tao giết
mày đầu tiên, hơn nữa còn phải lôi cả nhà họ Châu đi theo chôn cùng!" Ánh
mắt lạnh của Lục Trần liếc nhìn Châu Tuân Phi, rồi cầm điện thoại gọi điện
thoại cho Hứa Tả Quân.
Dù là Châu Tuân Phi hay là những thủ hạ kia của Châu Tuân Phi, trong
thời khắc này, đều bị câu nói không chút cảm xúc nào của Lục Trần này khiến
cho chấn động tâm can.
Căn bản không ai nghi ngờ sự quyết tâm của Lục Trần.
Nếu đổi lại bọn họ là Lục Trần, khẳng định cũng sẽ làm như vậy.
"Cục trưởng Hứa, con gái của tôi bây giờ có lẽ đang ở trong tay một công
nhân công trường, thời gian khoảng nửa tiếng trước, ở công trường ngay sau
lưng nhà ga cũ Thành Tây, ừ, đã làm phiền ông rồi." Lục Trần cất lại điện
thoại, chuẩn bị đến công trường xem xét.
"Gọi tất cả bọn họ đến đây, chúng ta cùng đến công trường tìm xem." Lục
Trần nói với Đỗ Phi một câu, rồi một mình bước đến công trường.
Đỗ Phi lập tức gọi tất cả mọi người đến, phân ra một nhóm trói bọn người
Châu Tuân Phi lại, sau đó nói: "Liễu Nghĩa, cậu đưa tất cả bọn họ về trước,
trông coi đàng hoàng, nếu có gì sơ xuất, tôi hỏi tội cậu."
Liễu Nghĩa gật đầu, nói: "Vâng."
Sau đó gọi một đám huynh đệ áp giải bọn người Châu Tuân Phi lên xe về
câu lạc bộ Hoa Anh Đào.
Còn Đỗ Phi dẫn những người còn lại đi đến công trường tìm kiếm Kỳ Kỳ.
Đương nhiên, bọn họ đến bên cạnh công trường, lại đánh tiếng gọi tất cả
các thế lực ngầm lên, không biết là dùng phương pháp gì, cho dù đào sâu ba
tấc đất, cũng phải tìm được Kỳ Kỳ.
"Người anh em, mấy người là thế lực ngầm nào thế?" Trên xe, Châu Tuân
Phi hỏi người tạm giam hắn ta, Liễu Nghĩa.
Liễu Nghĩa quay đầu lại nhìn Châu Tuân Phi, giễu cợt nói: "Làm sao,
muốn dò la tin tức sao?"
Chu Tuân Phi cười cười xấu hổ, nói: "Người anh em nghĩ nhiều rồi, tôi ở
Trung Nguyên, nghe ngóng tin tức của mấy người cũng vô dụng đúng không,
chỉ là có chút tò mò mà thôi, vì sao mấy người lại nghe lời Lục Trần như vậy."
Liễu Nghĩa cười lạnh nói: "Mày muốn biết đáp án? Ông đây không ngại
mà nói cho mày biết, Lục thiếu gia và Đỗ lão đại của bọn tao là anh em, hơn
nữa năng lực của Lục thiếu gia, căn bản chúng mày không thể nhìn thấu
được, chúng mày cho rằng Lục thiếu gia phải dựa vào Tạ Vĩ Hào? Ha ha, nói
thật cho mày biết, đừng nói bọn tao ở bên ngoài đến, ngay cả tứ đại gia tộc
bản địa ở đây, cũng không dám trêu chọc Lục thiếu gia, trước mặt Lục thiếu
gia, bọn họ đều phải cụp đuôi lại mà làm người."
Lục Trần lợi hại như vậy?
Bọn người Châu Tuân Phi vừa nghe, đều hít một hơi thật sâu.
Lúc này, bọn họ mới biết mình đụng phải ai.
Tên nhóc kia là nhân vật trâu bò hoàn toàn áp đảo bốn gia tộc lớn ở Du
Châu đó.
Nghe khẩu âm của anh ta, chính là người thủ đô tiêu chuẩn, chẳng lẽ anh
ta đến từ Đại hào môn Đại thế gia ở thủ đô?
Trong lòng Châu Tuân Phi đột nhiên có chút hối hận, cũng chỉ là một hợp
đồng đá thô mà thôi, ông ta không nên mạo hiểm.
Lúc này ông ta cuối cùng cũng hiểu được tại sao nhà họ Tả không dám
đánh Lục Trần đoạt lại con đường đá thô rồi.
Bởi vì nhà họ Tả căn bản không dám trêu chọc Lục Trần.
"Má nó, Tả Thành Thành lại đào hố cho ông đây nhảy, mẹ mày!" Trong
lòng Châu Tuân Phi hung hăng mắng
Hắn ta sớm biết Lục Trần không thể trêu chọc, nhưng lúc này hối hận
cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể cầu nguyện con gái Lục Trần không
sao, nếu không, Lục Trần nói muốn giết hắn ta, hắn ta một chút cũng không
nghi ngờ.
....
Lúc này trên xe buýt đến núi Mã An, Vu Binh dẫn theo Kỳ Kỳ, chuẩn bị
đưa Kỳ Kỳ về khu biệt thự hồ Cảnh Long.
Lúc này không phải là giờ cao điểm đi làm, trên xe buýt cũng không có
nhiều người.
Vu Binh vẫn luôn kể chuyện cho Kỳ Kỳ, không bao lâu, trên mặt Kỳ Kỳ liền
lộ ra nụ cười, nhìn ra được, cô bé đã tin tưởng Vu Binh.
"Cháu tên là gì?" Vu Binh hỏi Kỳ Kỳ.
"Cháu tên là Kỳ Kỳ." Kỳ Kỳ nói.
"Vậy bố của cháu thì sao?" Vu Binh nhớ đến người thanh niên quay đầu
mỉm cười với anh ta ở công viên buổi tối hôm đó, tò mò hỏi.
"Bố của cháu tên là Lục Trần, bố của cháu là ông chủ lớn, rất có tiền, bố
thường xuyên mua cho cháu rất nhiều đồ chơi đẹp." Nói đến bố của mình, vẻ
mặt Kỳ Kỳ đắc ý.
Lục Trần?
Là ông chủ của siêu thị nhỏ kia?
Vu Binh khẽ giật mình, anh ta nhớ đến lúc có động đất, một ông chủ siêu
thị nhỏ, lại quyên một trăm triệu, trở thành tin tức đứng đầu Du Châu mấy
ngày.
Lúc ấy trên tin tức cũng nhắc đến ông chủ siêu thị nhỏ, đúng là tên Lục
Trần cũng là thanh niên hơn 20 tuổi.
"Hẳn là anh ta rồi, phú hào trẻ tuổi nhất Du Châu, ông chủ siêu thị, thanh
niên hơn 20 tuổi, còn tên là Lục Trần." Vu Binh đoán được trong lòng.
Trong nội tâm Vu Binh đột nhiên có chút xúc động, anh ta cứu Kỳ Kỳ, anh
ta tin tưởng Lục Trần nhất định sẽ cảm tạ anh ta, trong lòng của anh ta thậm
chí còn cảm giác Lục Trần có thể sẽ cho anh ta một số tiền lớn.
"Nhưng mà anh ta đã từng giúp mình lúc khó khăn nhất, cho dù anh ta có
cho mình mấy trăm nghìn, số tiền này mình cũng không thể lấy được, nếu
như anh ta nhất định đưa, mình sẽ nói là anh ta đã cho rồi, 5000 anh ta đưa
mình này mình sẽ không trả lại nữa." Trong lòng Vu Binh nghĩ như vậy xe
buýt đã đến trạm rồi.
Xe buýt cách hồ Cảnh Long một đoạn, Vu Binh đành phải bế Kỳ Kỳ đi đến
hồ Cảnh Long.
Đột nhiên, một chiếc A8 dừng bên cạnh Vu Bình, Vu Binh còn chưa phản
ứng kịp, chỉ thấy trên xe một người to cao bước xuống, một chưởng đánh vào
gáy Vu Binh.
Vu Binh kêu lên một tiếng đau đớn, chỉ là quay đầu lại mắt nhìn người kia,
liền té xuống.
Sau đó người kia ôm lấy Kỳ Kỳ, lên chiếc A8 sau đó khởi động xe, nghênh
ngang rời đi.
------------------------