Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 222: Thật sự quá độc ác
Bọn người Từ Chính Nghĩa thấy thế, bị dọa hai chân mềm nhũn, không
biết làm sao.
"Có hai mươi người thôi, bốn người chia đều đi." Lục Trần nói với Từ
Kinh và Thủy Hử Tam Kiệt.
"Chỉ mấy người quê mùa này, một mình tôi cũng đủ rồi." Từ Kinh khinh
thường nói.
"Được, vậy thì giao cho bốn người các cậu, một người cũng không được
để chạy thoát, ít nhất phải để cho bọn họ không đứng dậy nổi." Lục Trần nói
rồi trực tiếp chắn trước đám người Từ Chính Nghĩa.
Ý của anh rất rõ ràng, chính là để cho bọn Từ Kinh không phải phân tâm,
có anh ở đó, người nhà của cậu ta không sao.
Có Lục Trần bảo vệ người nhà của mình, Từ Kinh đương nhiên không
cần lo lắng, thực lực của Lục Trần cậu ta đã tự mình lĩnh giáo.
Đừng nói là mấy người nông dân này, xem như là mấy người lăn lộn
dưới các thế lực ngầm, đến gấp đôi đi nữa, cũng không mang đến cho Từ
Kinh chút uy hiếp nào.
Những công nhân này quả thực không ổn, hơn nữa phần lớn cũng đã ba
bốn mươi tuổi, sao có thể là đối thủ của người trẻ tuổi như Từ Kinh.
Cho dù trong tay bọn họ cầm vũ khí, cũng chỉ là cậy mạnh lúc đó mà thôi,
không qua mấy hiệp, hai mươi người, kể cả Đàm Kỳ Binh, đều nằm trên đất
rên rỉ.
Mọi người thấy sức chiến đấu của bốn người khủng bố, đều sững sờ,
trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Cả sân nhà họ Từ, lúc này ngoài tiếng rên của nhà họ Đàm, căn bản
không nghe ra được tiếng động khác.
Bốn anh em nhà họ Đàm thấy hai mươi người cha mình đưa đến lại
không thể chịu đựng quá ba phút đã ngã xuống hết, sợ đến tím gan, bốn tên
này là quỷ quái phương nào, sao có thể hung tàn như vậy chứ!
Lúc này bọn họ chỉ có thể chờ Đàm Thái Luân mang người đến giúp đỡ
bọn họ thôi.
Nhưng đã lâu như thế, Đàm Thái Luân lại không đến, điều này khiến cho
tất cả mọi người nhà họ Đàm đều có một dự cảm không tốt.
"Bác Từ, ăn cơm đi, đợi đồn công an đến bắt người là được rồi." Lục Trần
nói.
Vẻ mặt Từ Chính Nghĩa cười khổ, Từ Dung và Đỗ Mộng cũng chỉ biết
cười khổ.
Bọn họ lấy đâu ra tâm tình mà ăn cơm chứ.
Nhiều người nằm rên trong sân nhà bọn họ như vậy, bọn họ sao nuốt trôi
cơm được.
Lục Trần cười cười, cũng hiểu được tâm tư đám người Từ Chính Nghĩa,
dứt khoát cũng không ăn, cầm thuốc đưa cho Từ Chính Nghĩa hút một hơi,
chính anh cũng lấy ra một điếu châm lên.
Tính toán thời gian, có thể năm sáu phút nữa bọn Đàm Thái Luân sẽ đến,
chờ bọn họ đến xử lý chuyện này rồi nói sau, nếu không đám người Từ Chính
Nghĩa sẽ không tĩnh tâm được.
Ước chừng mười phút sau, Đàm Thái Luân mới dẫn người chạy đến,
nhìn trong sân nhà họ Từ nằm mấy chục người, Đàm Thái Luân cũng hoảng
sợ.
Chỉ mấy người nhà họ Từ đó, lại có thể đánh ngã nhiều người như vậy?
Ông ta nhìn mấy người Lục Trần từ trên xuống dưới, thật sự không thể
tin được cảnh trước mắt.
"Sở trưởng Đàm, cuối cùng ông cũng đến rồi, người nhà họ Từ đúng là
vô pháp vô thiên, bọn họ chẳng những đánh gãy chân của chúng tôi, còn
dùng dao chém anh của tôi mấy dao, nếu không kịp thời cầm máu, anh của
tôi có thể bị mất máu quá nhiều mà chết rồi, ông nhanh chóng trói tất cả bọn
họ lại đi!" Nhìn thấy đám người Đàm Thái Luân đến, Thằng Đàm cả họ Đàm
lập tức lên tiếng tố khổ.
Mà những người họ Đàm khác lại tức giận nhìn đám người Lục Trần,
trong mắt đều là giễu cợt.
Mặc dù bọn họ bị đánh, nhưng bọn họ cũng biết, bọn người Lục Trần sẽ
thê thảm hơn bọn họ nhiều.
"Từ Kinh, cả nhà mày đều xong rồi, mẹ mày tao không để cả nhà mày
ngồi tù mọt gông, ông đây không phải họ Đàm!" Thằng Đàm ba nhìn Từ Kinh,
giận dữ nói.
"Còn mấy người chúng mày nữa, hôm nay đều vào tù hết cho tao, nếu
chúng mày còn có thể đi ra, ông đây sẽ theo họ của chúng mày!" Anh ta nói
xong nhìn về phía Thủy Hử Tam Kiệt uy hiếp nói.
"Ồ, mày cho rằng nhà giam là do nhà họ Đàm chúng mày mở hay sao?"
Lâm Thông chọc tức nói.
"Hừ, nhà giam không phải do nhà họ Đàm bọn tao mở, nhưng bọn tao có
người trong đó, sở trưởng Đàm chẳng những là người nhà bọn tao mà còn là
anh em tốt của bọn tao, chẳng nhẽ anh ấy sẽ cho chúng mày yên ổn à?" Anh
ba Đàm kiêu ngạo nói.
Đàm Thái Luân nghe vậy biến sắc, nhưng mà ông ta không để ý đến
thằng Đàm ba, mà đi về phía mấy người Lục Trần.
"Là mấy người báo cảnh sát sao, rốt cuộc là có chuyện gì?" Đàm Thái
Luân hỏi Từ Kinh.
"Sở trưởng Đàm, là tôi báo cảnh sát, mấy người này đều là bọn cướp
xông vào nhà họ Từ cướp bóc, bọn họ chẳng những cướp bóc, mà còn động
thủ đánh người, chúng tôi hoàn toàn chỉ là tự vệ, không cẩn thận làm tổn
thương bọn họ, không tin mấy người nhìn vũ khí bên cạnh bọn họ đi." Lục
Trần thay Từ Kinh nói.
Cơ thể Đàm Thái Luân run lên, người này cũng quá ác, chẳng những
đánh người tàn phế, còn muốn áp đặt thân phận cướp bóc cho bọn họ, nếu
như tội danh thành lập rồi, nhà họ Đàm toàn bộ coi như xong.
"Phải trái đúng sai, sở sẽ điều ra, chúng tôi sẽ không hàm oan người tốt
nhưng cũng sẽ không tha thứ cho kẻ xấu nào, xin mọi người yên tâm, sở
chắc chắn sẽ cho nhà họ Từ một câu trả lời thỏa đáng." Đàm Thái Luân nói.
Một lời của ông ta, mọi người ở nhà họ Đàm đều trợn tròn mắt.
Bọn họ dù có ngốc, cũng nghe được ý trong lời của Đàm Thái Luân.
Đàm Thái Luân lại giúp nhà họ Từ, định đưa bọn họ về xử lý như kẻ
cướp thật sao.
Nếu thật là như vậy, thì bọn họ còn chơi thế nào được?
"Sở trưởng Đàm..." Đàm Kỳ Binh gian nan bò dậy, muốn hành lễ với Đàm
Thái Luân.
"Trước khi còng bọn họ lại, tất cả đều đi bệnh viện chữa trị, rồi từ từ điều
tra chuyện này." Đàm Thái Luân nhìn mọi người nhà họ Đàm thật sự bị
thương không nhẹ, cũng không dám khinh thường, đưa đi bệnh viện trước rồi
tính sau.
"Sở trường Đàm..." Trong lòng Đàm Kỳ Binh bất ngờ, không ngờ Đàm
Thái Luân thường xuyên phóng túng với bọn họ, còn cầm không ít tiền của
nhà họ Đàm lại trở mặt, điều này làm cho bọn họ không quen, thậm chí cũng
không kịp phản ứng là có chuyện gì.
Còn có thể là xảy ra chuyện gì?
Hứa Tả Quân và cục trưởng Lý cũng đã tự mình chạy đến thôn Thạch
Long của bọn họ rồi, ông ta còn dám giúp nhà họ Đàm sao?
Hai ông lớn này tự mình đến, chắc chắn là vì Lục Trần, ông ta còn có thể
đắc tội với Lục Trần sao?
Trừ phi ông ta thật sự không muốn lăn lộn nữa.
"Sở trưởng Đàm, ở đây tôi có hai cái video, đều là chứng cứ chứng minh
bọn họ hành hung trước, tôi gửi trước cho ông." Lục Trần khẽ cười nói.
Tâm thần Đàm Thái Luân run lên, đây là nước đi thật sự muốn đì chết
nhà họ Đàm.
Mặc kệ người nhà họ Đàm có đi hành hung hay không, bọn họ nhiều
người chạy vào nhà người ta làm loạn như vậy, đã là xâm phạm sự an toàn
của nhà họ Từ, bọn họ hôm nay chịu đánh đúng là uổng phí rồi.
Hơn nữa chỉ cần thật sự khép bọn họ vào tội cướp bóc, toàn bộ đều phải
bị nhốt mấy năm, ai cũng không chạy thoát được.
Xem hai cái video Lục Trần gửi đến, Đàm Thái Luân trực tiếp tuyên án tử
hình cho nhà họ Đàm.
Mấy người này phá cửa vào nhà họ Từ không nói, còn cướp đi một con
heo của nhà họ Từ người ta, đây không phải là đến cướp thì là gì?
Hơn nữa đám người Đàm Kỳ Binh, nhìn từ hậu quả, bọn họ cũng là đến
hành hung rồi, nếu như nhà họ Đàm không nhờ được ai giúp, mấy người
đang rên rỉ trong sân này, tất cả đều phải vào tù ngồi mấy năm.
Đàm Thái Luân nhận Video, cất điện thoại, nhìn về phía Lục Trần, nhìn
nụ cười thản nhiên trong mắt Lục Trần, ông ta đột nhiên có cảm giác như nhìn
ma quỷ.
Người trẻ tuổi đó, thật sự quá độc ác!
-------------------------
biết làm sao.
"Có hai mươi người thôi, bốn người chia đều đi." Lục Trần nói với Từ
Kinh và Thủy Hử Tam Kiệt.
"Chỉ mấy người quê mùa này, một mình tôi cũng đủ rồi." Từ Kinh khinh
thường nói.
"Được, vậy thì giao cho bốn người các cậu, một người cũng không được
để chạy thoát, ít nhất phải để cho bọn họ không đứng dậy nổi." Lục Trần nói
rồi trực tiếp chắn trước đám người Từ Chính Nghĩa.
Ý của anh rất rõ ràng, chính là để cho bọn Từ Kinh không phải phân tâm,
có anh ở đó, người nhà của cậu ta không sao.
Có Lục Trần bảo vệ người nhà của mình, Từ Kinh đương nhiên không
cần lo lắng, thực lực của Lục Trần cậu ta đã tự mình lĩnh giáo.
Đừng nói là mấy người nông dân này, xem như là mấy người lăn lộn
dưới các thế lực ngầm, đến gấp đôi đi nữa, cũng không mang đến cho Từ
Kinh chút uy hiếp nào.
Những công nhân này quả thực không ổn, hơn nữa phần lớn cũng đã ba
bốn mươi tuổi, sao có thể là đối thủ của người trẻ tuổi như Từ Kinh.
Cho dù trong tay bọn họ cầm vũ khí, cũng chỉ là cậy mạnh lúc đó mà thôi,
không qua mấy hiệp, hai mươi người, kể cả Đàm Kỳ Binh, đều nằm trên đất
rên rỉ.
Mọi người thấy sức chiến đấu của bốn người khủng bố, đều sững sờ,
trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Cả sân nhà họ Từ, lúc này ngoài tiếng rên của nhà họ Đàm, căn bản
không nghe ra được tiếng động khác.
Bốn anh em nhà họ Đàm thấy hai mươi người cha mình đưa đến lại
không thể chịu đựng quá ba phút đã ngã xuống hết, sợ đến tím gan, bốn tên
này là quỷ quái phương nào, sao có thể hung tàn như vậy chứ!
Lúc này bọn họ chỉ có thể chờ Đàm Thái Luân mang người đến giúp đỡ
bọn họ thôi.
Nhưng đã lâu như thế, Đàm Thái Luân lại không đến, điều này khiến cho
tất cả mọi người nhà họ Đàm đều có một dự cảm không tốt.
"Bác Từ, ăn cơm đi, đợi đồn công an đến bắt người là được rồi." Lục Trần
nói.
Vẻ mặt Từ Chính Nghĩa cười khổ, Từ Dung và Đỗ Mộng cũng chỉ biết
cười khổ.
Bọn họ lấy đâu ra tâm tình mà ăn cơm chứ.
Nhiều người nằm rên trong sân nhà bọn họ như vậy, bọn họ sao nuốt trôi
cơm được.
Lục Trần cười cười, cũng hiểu được tâm tư đám người Từ Chính Nghĩa,
dứt khoát cũng không ăn, cầm thuốc đưa cho Từ Chính Nghĩa hút một hơi,
chính anh cũng lấy ra một điếu châm lên.
Tính toán thời gian, có thể năm sáu phút nữa bọn Đàm Thái Luân sẽ đến,
chờ bọn họ đến xử lý chuyện này rồi nói sau, nếu không đám người Từ Chính
Nghĩa sẽ không tĩnh tâm được.
Ước chừng mười phút sau, Đàm Thái Luân mới dẫn người chạy đến,
nhìn trong sân nhà họ Từ nằm mấy chục người, Đàm Thái Luân cũng hoảng
sợ.
Chỉ mấy người nhà họ Từ đó, lại có thể đánh ngã nhiều người như vậy?
Ông ta nhìn mấy người Lục Trần từ trên xuống dưới, thật sự không thể
tin được cảnh trước mắt.
"Sở trưởng Đàm, cuối cùng ông cũng đến rồi, người nhà họ Từ đúng là
vô pháp vô thiên, bọn họ chẳng những đánh gãy chân của chúng tôi, còn
dùng dao chém anh của tôi mấy dao, nếu không kịp thời cầm máu, anh của
tôi có thể bị mất máu quá nhiều mà chết rồi, ông nhanh chóng trói tất cả bọn
họ lại đi!" Nhìn thấy đám người Đàm Thái Luân đến, Thằng Đàm cả họ Đàm
lập tức lên tiếng tố khổ.
Mà những người họ Đàm khác lại tức giận nhìn đám người Lục Trần,
trong mắt đều là giễu cợt.
Mặc dù bọn họ bị đánh, nhưng bọn họ cũng biết, bọn người Lục Trần sẽ
thê thảm hơn bọn họ nhiều.
"Từ Kinh, cả nhà mày đều xong rồi, mẹ mày tao không để cả nhà mày
ngồi tù mọt gông, ông đây không phải họ Đàm!" Thằng Đàm ba nhìn Từ Kinh,
giận dữ nói.
"Còn mấy người chúng mày nữa, hôm nay đều vào tù hết cho tao, nếu
chúng mày còn có thể đi ra, ông đây sẽ theo họ của chúng mày!" Anh ta nói
xong nhìn về phía Thủy Hử Tam Kiệt uy hiếp nói.
"Ồ, mày cho rằng nhà giam là do nhà họ Đàm chúng mày mở hay sao?"
Lâm Thông chọc tức nói.
"Hừ, nhà giam không phải do nhà họ Đàm bọn tao mở, nhưng bọn tao có
người trong đó, sở trưởng Đàm chẳng những là người nhà bọn tao mà còn là
anh em tốt của bọn tao, chẳng nhẽ anh ấy sẽ cho chúng mày yên ổn à?" Anh
ba Đàm kiêu ngạo nói.
Đàm Thái Luân nghe vậy biến sắc, nhưng mà ông ta không để ý đến
thằng Đàm ba, mà đi về phía mấy người Lục Trần.
"Là mấy người báo cảnh sát sao, rốt cuộc là có chuyện gì?" Đàm Thái
Luân hỏi Từ Kinh.
"Sở trưởng Đàm, là tôi báo cảnh sát, mấy người này đều là bọn cướp
xông vào nhà họ Từ cướp bóc, bọn họ chẳng những cướp bóc, mà còn động
thủ đánh người, chúng tôi hoàn toàn chỉ là tự vệ, không cẩn thận làm tổn
thương bọn họ, không tin mấy người nhìn vũ khí bên cạnh bọn họ đi." Lục
Trần thay Từ Kinh nói.
Cơ thể Đàm Thái Luân run lên, người này cũng quá ác, chẳng những
đánh người tàn phế, còn muốn áp đặt thân phận cướp bóc cho bọn họ, nếu
như tội danh thành lập rồi, nhà họ Đàm toàn bộ coi như xong.
"Phải trái đúng sai, sở sẽ điều ra, chúng tôi sẽ không hàm oan người tốt
nhưng cũng sẽ không tha thứ cho kẻ xấu nào, xin mọi người yên tâm, sở
chắc chắn sẽ cho nhà họ Từ một câu trả lời thỏa đáng." Đàm Thái Luân nói.
Một lời của ông ta, mọi người ở nhà họ Đàm đều trợn tròn mắt.
Bọn họ dù có ngốc, cũng nghe được ý trong lời của Đàm Thái Luân.
Đàm Thái Luân lại giúp nhà họ Từ, định đưa bọn họ về xử lý như kẻ
cướp thật sao.
Nếu thật là như vậy, thì bọn họ còn chơi thế nào được?
"Sở trưởng Đàm..." Đàm Kỳ Binh gian nan bò dậy, muốn hành lễ với Đàm
Thái Luân.
"Trước khi còng bọn họ lại, tất cả đều đi bệnh viện chữa trị, rồi từ từ điều
tra chuyện này." Đàm Thái Luân nhìn mọi người nhà họ Đàm thật sự bị
thương không nhẹ, cũng không dám khinh thường, đưa đi bệnh viện trước rồi
tính sau.
"Sở trường Đàm..." Trong lòng Đàm Kỳ Binh bất ngờ, không ngờ Đàm
Thái Luân thường xuyên phóng túng với bọn họ, còn cầm không ít tiền của
nhà họ Đàm lại trở mặt, điều này làm cho bọn họ không quen, thậm chí cũng
không kịp phản ứng là có chuyện gì.
Còn có thể là xảy ra chuyện gì?
Hứa Tả Quân và cục trưởng Lý cũng đã tự mình chạy đến thôn Thạch
Long của bọn họ rồi, ông ta còn dám giúp nhà họ Đàm sao?
Hai ông lớn này tự mình đến, chắc chắn là vì Lục Trần, ông ta còn có thể
đắc tội với Lục Trần sao?
Trừ phi ông ta thật sự không muốn lăn lộn nữa.
"Sở trưởng Đàm, ở đây tôi có hai cái video, đều là chứng cứ chứng minh
bọn họ hành hung trước, tôi gửi trước cho ông." Lục Trần khẽ cười nói.
Tâm thần Đàm Thái Luân run lên, đây là nước đi thật sự muốn đì chết
nhà họ Đàm.
Mặc kệ người nhà họ Đàm có đi hành hung hay không, bọn họ nhiều
người chạy vào nhà người ta làm loạn như vậy, đã là xâm phạm sự an toàn
của nhà họ Từ, bọn họ hôm nay chịu đánh đúng là uổng phí rồi.
Hơn nữa chỉ cần thật sự khép bọn họ vào tội cướp bóc, toàn bộ đều phải
bị nhốt mấy năm, ai cũng không chạy thoát được.
Xem hai cái video Lục Trần gửi đến, Đàm Thái Luân trực tiếp tuyên án tử
hình cho nhà họ Đàm.
Mấy người này phá cửa vào nhà họ Từ không nói, còn cướp đi một con
heo của nhà họ Từ người ta, đây không phải là đến cướp thì là gì?
Hơn nữa đám người Đàm Kỳ Binh, nhìn từ hậu quả, bọn họ cũng là đến
hành hung rồi, nếu như nhà họ Đàm không nhờ được ai giúp, mấy người
đang rên rỉ trong sân này, tất cả đều phải vào tù ngồi mấy năm.
Đàm Thái Luân nhận Video, cất điện thoại, nhìn về phía Lục Trần, nhìn
nụ cười thản nhiên trong mắt Lục Trần, ông ta đột nhiên có cảm giác như nhìn
ma quỷ.
Người trẻ tuổi đó, thật sự quá độc ác!
-------------------------