Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 190: Anh, anh, anh Phi!
“Hoàng Kỳ, đây địa bàn của anh Phi, mấy cậu đừng làm lớn chuyện, nếu
không ngay cả tôi cũng bị các cậu liên lụy.” Bạn của Hoàng Kỳ nhắc nhở.
Bạn Hoàng Kỳ là nhân viên phục vụ ở đây, đến Lục Trần là ai hắn cũng
không biết, chỉ nghe Hoàng Kỳ nói Lục Trần đắc tội với Lôi Phác Ngân, muốn
báo thù cho Lôi Phác Ngân.
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
“Yên tâm đi, bọn tôi sẽ biết chừng mực, chắc chắn không khiến mọi
chuyện ồn ào liên lụy đến Đại Liên cậu.” Hoàng Kỳ vỗ vỗ vai bạn rồi dẫn mấy
người lên lầu.
“Anh Kỳ, bạn anh nói cũng rất có lý, hay là chúng ta lôi tên nhãi kia ra
đánh đi, nếu không đắc tội với anh Phi, chúng ta chết thế nào cũng không
biết.” Một người đàn ông lo lắng nói.
Danh tiếng của Đỗ Phi như mặt trời ban trưa, đừng nói đám lưu manh bọn
họ, ngay cả người bình thường cũng đều biết Đỗ Phi.
Tất nhiên bọn họ không dám chọc đến Đỗ Phi.
“Không sao, tên nhãi kia cũng chỉ là một tên ẻo lả ăn bám đàn bà, anh Phi
sao có thể để tâm đến hắn. Hơn nữa dù có chuyện gì xảy ra tôi cũng sẽ bảo
vệ các cậu, tin tôi.” Hoàng Kỳ vui vẻ nói.
Mấy người gật đầu, nhà Hoàng Kỳ cũng có chút tiềm lực.
Thật ra Hoàng Kỳ làm ra vẻ không sao cả nhưng trong lòng vẫn rất lo
lắng, cuối cùng hắn vẫn muốn đánh liều một phen, cược Đỗ Phi sẽ không để
ý đến sống chết của Lục Trần, nghe được Lôi Phác Ngân nói Lục Trần là một
tên ăn bám vợ, hắn ta cảm thấy ông chủ Đỗ Phi chắc chắn là khinh thường
người bạn đó lắm.
Nếu chọc giận Đỗ Phi, hắn ta biết bản thân mình sẽ rất thảm, nhưng vì
một nụ cười của mỹ nhân, hắn ta sẽ trả bất cứ giá nào.
“Phác Ngân, em cứ chờ tên ăn bám kia quỳ trước mặt em xin lỗi đi.”
Hoàng Kỳ cười nói với Phác Ngân.
“Đừng phí thời gian nữa, mau đi xử lý hắn rồi đi đi.” Lôi Phác Ngân nói.
Biết nơi này là địa bàn của Đỗ Phi, cô đột nhiên lo lắng đứng dậy.
Lần trước cha của cô bị Đỗ Phi ép đến hộc máu, cô rất sợ phải gặp lại Đỗ
Phi.
Lúc này Lục Trần ở trên phòng dựa vào sofa hút thuốc, anh và Trương
Đạo Trung có hẹn lúc ba giờ chiều, giờ mới hai rưỡi, còn nửa tiếng nữa.
Mà anh buổi chiều cũng không có việc gì nên qua đây đợi Trương Đạo
Trung luôn.
Điều khiến anh bất ngờ là mấy người Đỗ Phi lại không có ở đây, anh gọi
điện thoại mới biết thì ra họ đều ở Lục Đảo.
Trương gia đem toàn bộ quyền sử dụng Lục đảo và hồ Bích Dương
chuyển cho Lục Trần, Lục Trần tính đem nó chuyển thành trụ sở công ty đá
quý, Đỗ Phi biết được rất hưng phấn, mới sáng sớm đã dẫn người lên đảo.
Cạch!
Ngay lúc này của phòng bị đẩy ra, đám người Hoàng Kỳ đi đến.
Lục Trần ngẩng đầu nhìn mấy người, lúc thấy Lôi Phác Ngân, khóe miệng
lộ ra một nụ cười khẩy.
Đám người Hoàng Kỳ cẩn thận đẩy cửa nối đuôi nhau vào, không dám
làm tổn hại đến cửa phòng.
Khi bọn họ phát hiện trong phòng chỉ có một mình Lục Trần, ngay cả âm
nhạc cũng không mở, có chút bất ngờ.
Tên nhóc này cũng quá nhàm chán, giữa ban ngày thuê phòng chỉ để hút
thuốc lá?
Đây sợ là bị thần kinh rồi.
“Anh chính là Lục Trần? Là anh bắt nạt Lôi Phác Ngân?” Hoàng Kỳ dò xét
Lục Trần, trầm giọng hỏi.
Lục Trần nhìn Lôi Phác Ngân, thấy trong mắt cô ta chất đầy oán hận, lập
tức đoán được, chắc chắn là vì chuyện lần trước, Lôi Phác Ngân toàn bộ đều
đổ hết lỗi lên người anh, cho nên hôm nay phát hiện anh ở đây liền cho người
đến báo thù.
“Phải thì sao, không phải thì sao?” Lục Trần thản nhiên nhìn về phía
Hoàng Kỳ, đúng lúc đang nhàm chán, chơi đùa với họ một chút.
"Thằng nhãi, muốn chết sao, ngay cả Lôi Phác Ngân cũng dám bắt nạt.
Lập tức quỳ xuống xin lỗi, bằng không ông đây cho mày đi viện một tháng."
Hoàng Kỳ nghe xong tức giận quát, anh ta không ngờ Lục Trần lại nghênh
ngang như thế.
Đám người hùng hổ kia cũng rất phối hợp vây quanh Lục Trần, người nào
cũng mang ánh mắt hung hãn.
"Lục Trần, bây giờ anh quỳ xuống cầu xin tôi, tôi có thể bảo họ nhẹ tay
chút, không đánh anh quá thảm, bằng không đánh anh đến mức tàn phế anh
cũng đừng trách tôi." Lôi Phác Ngân lạnh nhạt nói.
"Tôi đang nghĩ, lần trước Lôi Ngôn Quân cha của cô còn uống chưa đủ,
muốn để ông ta uống thêm một lần không, nếu không ai cho cô cái gan dám
đến khiêu khích tôi?" Lục Trần nhìn Lôi Phác Ngân trêu tức.
"Hừ, lần trước là Đỗ Phi ép cha tôi uống rượu, anh là cái thá gì mà cũng
đòi ép rượu cha tôi? Anh có bản lĩnh sao?" Lôi Phác Ngân châm chọc nói.
"Được rồi, tôi không có bản lĩnh, nhưng người anh em Đỗ Phi của tôi có
bản lĩnh." Lục Trần nhàn nhạt cười nói.
"Người anh em? Anh nghĩ trên mặt mình dát vàng sao? Anh cùng lắm chỉ
là một tên ăn bám vợ mà thôi, nghĩ gì mà có thể quen biết Đỗ Phi?" Lôi Phác
Ngân cười lạnh nói.
"Dựa vào cái gì mà tôi không thể quen biết Đỗ Phi?"
Ngay lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, năm sáu người đi đến.
Đám người Đỗ Phi vừa mới gấp gáp trở về từ Lục đảo.
"Anh, anh, anh Phi."
Thấy mấy người Đỗ Phi, Lôi Phác Ngân vừa mới nghênh ngang đột nhiên
biến sắc, hai tay run lên.
Cô không ngờ, Đỗ Phi thực sự quen biết Lục Trần, hơn nữa có vẻ như
quan hệ còn rất tốt.
Đám người Hoàng Kỳ cũng không khỏi run lên, bọn họ vậy mà dám đến
địa bàn của Đỗ Phi làm loạn, đúng là tự tìm đường chết.
"Mấy người các cậu vây quanh Lục thiếu gia, sao nào, muốn đánh Lục
thiếu gia à?" Tống Hải trầm giọng khiển trách quát.
"Bỏ đi." Lục Trần thản nhiên nói.
Anh vốn dĩ muốn chơi đùa đám Hoàng Kỳ một chút, nếu Đỗ Phi đã trở về
thì không cần phí thời gian nữa.
Đám Hoàng Kỳ muốn anh quỳ xuống, anh sẽ không nể tình họ nữa.
"Khốn kiếp, cả Lục thiếu gia mà cũng dám đắc tôi, đúng là tự tìm đường
chết." Tống Hải nghe vậy giáng cho Hoàng Kỳ một bạt tai. Hoàng Kỳ không
dám đánh trả, ngược lại còn quỳ xuống cầu xin tha thứ.
"Anh Tống, hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm thôi, đều do con khốn Lôi Phác
Ngân này, cô ta nói Lục Trần đắc tội với cô ta nên mới nhờ chúng tôi đến trút
giận. Cô ta nói Lục thiếu gia chỉ là một tên ăn bám…" Hoàng Kỳ không ngừng
nhận lỗi nói.
Lúc Tống Hải gọi Lục Trần một tiếng Lục Thiếu gia, anh ta biết hôm nay
mình xong đời rồi.
Tống Hải tuy không nổi danh bằng Đỗ Phi nhưng cũng là nhân vật có
tiếng tăm lẫy lừng trong giới xã hội đen ở Du Châu, bọn họ đều không dám
chọc đến.
Ngay cả Tống Hải cũng phải gọi một tiếng Lục thiếu gia, bọn họ còn dám
bắt Lục Trần quỳ xuống xin tha, đây không phải muốn chết sao?
Trong chớp mắt, mọi tâm tư đối với Lôi Phác Ngân đều tan biến.
"Đúng vậy, anh Tống, đều do con khốn này, do cô ta nói hươu nói vượn
để chúng tôi đối phó với Lục thiếu gia, thật sự không liên quan gì đến chúng
tôi."
Mấy người khác cũng rầm rầm quỳ xuống, giọng nói lúc này còn lớn hơn
cả ban nãy.
Sắc mặt Lôi Phác Ngân lúc này trắng bệch, cô ta không ngờ đến cả
Hoàng Kỳ như một con chó suốt ngày bám theo mình lúc này cũng bán đứng
cô ta, hơn nữa còn gọi cô ta là con khốn trước mặt bao nhiêu người, chẳng lẽ
anh ta không sợ cô sẽ không để ý đến anh ta nữa sao?
Anh ta không sợ cô sẽ không cho anh ta cơ hội nữa sao?
"Đúng, chính tôi bảo bọn họ đến đánh Lục Trần, Lục Trần chỉ là một tên
ăn bám mà thôi, các anh đừng để bề ngoài của anh ta lừa gạt." Thấy đám
người Tống Hải nhìn sang, Lôi Phác Ngân lớn tiếng nói.
----------------------
không ngay cả tôi cũng bị các cậu liên lụy.” Bạn của Hoàng Kỳ nhắc nhở.
Bạn Hoàng Kỳ là nhân viên phục vụ ở đây, đến Lục Trần là ai hắn cũng
không biết, chỉ nghe Hoàng Kỳ nói Lục Trần đắc tội với Lôi Phác Ngân, muốn
báo thù cho Lôi Phác Ngân.
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
“Yên tâm đi, bọn tôi sẽ biết chừng mực, chắc chắn không khiến mọi
chuyện ồn ào liên lụy đến Đại Liên cậu.” Hoàng Kỳ vỗ vỗ vai bạn rồi dẫn mấy
người lên lầu.
“Anh Kỳ, bạn anh nói cũng rất có lý, hay là chúng ta lôi tên nhãi kia ra
đánh đi, nếu không đắc tội với anh Phi, chúng ta chết thế nào cũng không
biết.” Một người đàn ông lo lắng nói.
Danh tiếng của Đỗ Phi như mặt trời ban trưa, đừng nói đám lưu manh bọn
họ, ngay cả người bình thường cũng đều biết Đỗ Phi.
Tất nhiên bọn họ không dám chọc đến Đỗ Phi.
“Không sao, tên nhãi kia cũng chỉ là một tên ẻo lả ăn bám đàn bà, anh Phi
sao có thể để tâm đến hắn. Hơn nữa dù có chuyện gì xảy ra tôi cũng sẽ bảo
vệ các cậu, tin tôi.” Hoàng Kỳ vui vẻ nói.
Mấy người gật đầu, nhà Hoàng Kỳ cũng có chút tiềm lực.
Thật ra Hoàng Kỳ làm ra vẻ không sao cả nhưng trong lòng vẫn rất lo
lắng, cuối cùng hắn vẫn muốn đánh liều một phen, cược Đỗ Phi sẽ không để
ý đến sống chết của Lục Trần, nghe được Lôi Phác Ngân nói Lục Trần là một
tên ăn bám vợ, hắn ta cảm thấy ông chủ Đỗ Phi chắc chắn là khinh thường
người bạn đó lắm.
Nếu chọc giận Đỗ Phi, hắn ta biết bản thân mình sẽ rất thảm, nhưng vì
một nụ cười của mỹ nhân, hắn ta sẽ trả bất cứ giá nào.
“Phác Ngân, em cứ chờ tên ăn bám kia quỳ trước mặt em xin lỗi đi.”
Hoàng Kỳ cười nói với Phác Ngân.
“Đừng phí thời gian nữa, mau đi xử lý hắn rồi đi đi.” Lôi Phác Ngân nói.
Biết nơi này là địa bàn của Đỗ Phi, cô đột nhiên lo lắng đứng dậy.
Lần trước cha của cô bị Đỗ Phi ép đến hộc máu, cô rất sợ phải gặp lại Đỗ
Phi.
Lúc này Lục Trần ở trên phòng dựa vào sofa hút thuốc, anh và Trương
Đạo Trung có hẹn lúc ba giờ chiều, giờ mới hai rưỡi, còn nửa tiếng nữa.
Mà anh buổi chiều cũng không có việc gì nên qua đây đợi Trương Đạo
Trung luôn.
Điều khiến anh bất ngờ là mấy người Đỗ Phi lại không có ở đây, anh gọi
điện thoại mới biết thì ra họ đều ở Lục Đảo.
Trương gia đem toàn bộ quyền sử dụng Lục đảo và hồ Bích Dương
chuyển cho Lục Trần, Lục Trần tính đem nó chuyển thành trụ sở công ty đá
quý, Đỗ Phi biết được rất hưng phấn, mới sáng sớm đã dẫn người lên đảo.
Cạch!
Ngay lúc này của phòng bị đẩy ra, đám người Hoàng Kỳ đi đến.
Lục Trần ngẩng đầu nhìn mấy người, lúc thấy Lôi Phác Ngân, khóe miệng
lộ ra một nụ cười khẩy.
Đám người Hoàng Kỳ cẩn thận đẩy cửa nối đuôi nhau vào, không dám
làm tổn hại đến cửa phòng.
Khi bọn họ phát hiện trong phòng chỉ có một mình Lục Trần, ngay cả âm
nhạc cũng không mở, có chút bất ngờ.
Tên nhóc này cũng quá nhàm chán, giữa ban ngày thuê phòng chỉ để hút
thuốc lá?
Đây sợ là bị thần kinh rồi.
“Anh chính là Lục Trần? Là anh bắt nạt Lôi Phác Ngân?” Hoàng Kỳ dò xét
Lục Trần, trầm giọng hỏi.
Lục Trần nhìn Lôi Phác Ngân, thấy trong mắt cô ta chất đầy oán hận, lập
tức đoán được, chắc chắn là vì chuyện lần trước, Lôi Phác Ngân toàn bộ đều
đổ hết lỗi lên người anh, cho nên hôm nay phát hiện anh ở đây liền cho người
đến báo thù.
“Phải thì sao, không phải thì sao?” Lục Trần thản nhiên nhìn về phía
Hoàng Kỳ, đúng lúc đang nhàm chán, chơi đùa với họ một chút.
"Thằng nhãi, muốn chết sao, ngay cả Lôi Phác Ngân cũng dám bắt nạt.
Lập tức quỳ xuống xin lỗi, bằng không ông đây cho mày đi viện một tháng."
Hoàng Kỳ nghe xong tức giận quát, anh ta không ngờ Lục Trần lại nghênh
ngang như thế.
Đám người hùng hổ kia cũng rất phối hợp vây quanh Lục Trần, người nào
cũng mang ánh mắt hung hãn.
"Lục Trần, bây giờ anh quỳ xuống cầu xin tôi, tôi có thể bảo họ nhẹ tay
chút, không đánh anh quá thảm, bằng không đánh anh đến mức tàn phế anh
cũng đừng trách tôi." Lôi Phác Ngân lạnh nhạt nói.
"Tôi đang nghĩ, lần trước Lôi Ngôn Quân cha của cô còn uống chưa đủ,
muốn để ông ta uống thêm một lần không, nếu không ai cho cô cái gan dám
đến khiêu khích tôi?" Lục Trần nhìn Lôi Phác Ngân trêu tức.
"Hừ, lần trước là Đỗ Phi ép cha tôi uống rượu, anh là cái thá gì mà cũng
đòi ép rượu cha tôi? Anh có bản lĩnh sao?" Lôi Phác Ngân châm chọc nói.
"Được rồi, tôi không có bản lĩnh, nhưng người anh em Đỗ Phi của tôi có
bản lĩnh." Lục Trần nhàn nhạt cười nói.
"Người anh em? Anh nghĩ trên mặt mình dát vàng sao? Anh cùng lắm chỉ
là một tên ăn bám vợ mà thôi, nghĩ gì mà có thể quen biết Đỗ Phi?" Lôi Phác
Ngân cười lạnh nói.
"Dựa vào cái gì mà tôi không thể quen biết Đỗ Phi?"
Ngay lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, năm sáu người đi đến.
Đám người Đỗ Phi vừa mới gấp gáp trở về từ Lục đảo.
"Anh, anh, anh Phi."
Thấy mấy người Đỗ Phi, Lôi Phác Ngân vừa mới nghênh ngang đột nhiên
biến sắc, hai tay run lên.
Cô không ngờ, Đỗ Phi thực sự quen biết Lục Trần, hơn nữa có vẻ như
quan hệ còn rất tốt.
Đám người Hoàng Kỳ cũng không khỏi run lên, bọn họ vậy mà dám đến
địa bàn của Đỗ Phi làm loạn, đúng là tự tìm đường chết.
"Mấy người các cậu vây quanh Lục thiếu gia, sao nào, muốn đánh Lục
thiếu gia à?" Tống Hải trầm giọng khiển trách quát.
"Bỏ đi." Lục Trần thản nhiên nói.
Anh vốn dĩ muốn chơi đùa đám Hoàng Kỳ một chút, nếu Đỗ Phi đã trở về
thì không cần phí thời gian nữa.
Đám Hoàng Kỳ muốn anh quỳ xuống, anh sẽ không nể tình họ nữa.
"Khốn kiếp, cả Lục thiếu gia mà cũng dám đắc tôi, đúng là tự tìm đường
chết." Tống Hải nghe vậy giáng cho Hoàng Kỳ một bạt tai. Hoàng Kỳ không
dám đánh trả, ngược lại còn quỳ xuống cầu xin tha thứ.
"Anh Tống, hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm thôi, đều do con khốn Lôi Phác
Ngân này, cô ta nói Lục Trần đắc tội với cô ta nên mới nhờ chúng tôi đến trút
giận. Cô ta nói Lục thiếu gia chỉ là một tên ăn bám…" Hoàng Kỳ không ngừng
nhận lỗi nói.
Lúc Tống Hải gọi Lục Trần một tiếng Lục Thiếu gia, anh ta biết hôm nay
mình xong đời rồi.
Tống Hải tuy không nổi danh bằng Đỗ Phi nhưng cũng là nhân vật có
tiếng tăm lẫy lừng trong giới xã hội đen ở Du Châu, bọn họ đều không dám
chọc đến.
Ngay cả Tống Hải cũng phải gọi một tiếng Lục thiếu gia, bọn họ còn dám
bắt Lục Trần quỳ xuống xin tha, đây không phải muốn chết sao?
Trong chớp mắt, mọi tâm tư đối với Lôi Phác Ngân đều tan biến.
"Đúng vậy, anh Tống, đều do con khốn này, do cô ta nói hươu nói vượn
để chúng tôi đối phó với Lục thiếu gia, thật sự không liên quan gì đến chúng
tôi."
Mấy người khác cũng rầm rầm quỳ xuống, giọng nói lúc này còn lớn hơn
cả ban nãy.
Sắc mặt Lôi Phác Ngân lúc này trắng bệch, cô ta không ngờ đến cả
Hoàng Kỳ như một con chó suốt ngày bám theo mình lúc này cũng bán đứng
cô ta, hơn nữa còn gọi cô ta là con khốn trước mặt bao nhiêu người, chẳng lẽ
anh ta không sợ cô sẽ không để ý đến anh ta nữa sao?
Anh ta không sợ cô sẽ không cho anh ta cơ hội nữa sao?
"Đúng, chính tôi bảo bọn họ đến đánh Lục Trần, Lục Trần chỉ là một tên
ăn bám mà thôi, các anh đừng để bề ngoài của anh ta lừa gạt." Thấy đám
người Tống Hải nhìn sang, Lôi Phác Ngân lớn tiếng nói.
----------------------