Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 135: Con Rể Tôi Tên Lục Trần
“Bà Tuyết, đến đây, ngồi đi.” Vương Báo không có khó chơi như trong
tưởng tượng, ngược lại lại tỏ vẻ vô cùng ôn hòa nhiệt tình.
Trong lòng Vương Tuyết nhẹ nhàng thở phào một cái, bà ta cũng sợ anh
Báo không biết nói đạo lý, bắt ép bà ta trả tiền.
“Cảm, cảm ơn anh Báo, anh Báo, cái kia, mấy ngày này tôi có chút việc
bận, có thể dời lại vài ngày rồi mới trả tiền cho anh có được không?” Trong
lòng Vương Tuyết vừa thở phào, vừa cẩn thận đề phòng hỏi.
“Có thể chứ, cô gái xinh đẹp này chính là con gái của bà phải không, thật
là xinh đẹp đấy.” Vương Báo mỉm cười, ánh mắt cứ như chưa từng rời khỏi
thân thể Lâm Di Giai.
Lâm Di Giai cũng là hoa khôi của trường, mỹ nữ giống như Lâm Di Giai,
nói thật thì, Vương Báo đã sống hơn ba mươi năm nay, gặp qua rất nhiều nữ
nhân, nhưng vẫn chưa từng được thấy.
Lúc đầu hắn đồng ý cho Vương Tuyết vay một triệu, cũng là bởi vì hắn bị
thu hút bởi tấm ảnh chụp Lâm Di Giai mà người kia đem đến, Vương Báo mới
yên tâm cho Vương Tuyết mượn tiền.
Bình thường các khoản vay nặng lãi ít nhiều cũng sẽ được trả đúng hạn,
càng không cần nói đến lãi đẻ lãi quá hạn của các khoản vay lãi cao này.
Hôm nay nhìn thấy người thật của Lâm Di Giai, so với trên ảnh chụp còn
đẹp hơn nhiều, Vương Báo chớp mắt đã động lòng.
“Đúng đúng, đây chính là con gái tôi Lâm Di Giai, Di Giai, mau qua đây
chào hỏi anh Báo đi.” Vương Tuyết cẩn thận cười nói lấy lòng, Vương Báo có
thể gia hạn cho bà ta, khiến bà ta có chút bất ngờ, thật sự không nghĩ ra được
các mặt khác của vấn đề.
“Chào anh Báo.” Lâm Di Giai có chút sợ hãi, chào hỏi Vương Báo.
“Người đẹp Lâm không cần khách khí, qua đây ngồi đi, lão ngũ, mau đi rót
trà.” Vương Báo gật đầu, lại sai bảo một tên có thân hình vạm vỡ.
Tên đô con kia gật đầu, nhanh chân chạy đi lấy trà.
“Anh Báo, không cần trà cháo gì đâu, chúng tôi phải đi làm, tiền của anh
mấy hôm nữa tôi nhất định sẽ trả đủ, cảm ơn anh Báo đã thư thả cho.” Vương
Tuyết đột nhiên phát hiện chuyện này có gì đó không đúng, trong lòng muốn
lập tức rời khỏi chỗ này.
Hơn nữa, nơi này là thế nào trong lòng bà ta cũng hiểu rất rõ, nếu như để
cho đám bạn bè kia biết được bà ta cùng con gái ở lì trong đây lâu như vậy,
chắc chắn sẽ bị bàn ra tán vào.
Bà ta thì không việc gì, nhưng bà ta cần suy nghĩ cho con gái, bà ta còn
muốn con gái mình gả vào nhà giàu nữa.
Nhất thời Vương Báo có chút không vui, nhìn đại ca nhíu mày, một tên to
con hiểu ý, đột nhiên trách móc: “Anh Báo mời mẹ con bà uống trà, đấy là giữ
thể diện cho mẹ con bà, nếu như bà đã không biết tốt xấu như vậy, vậy thì lập
tức mang tiền đến trả rồi cút đi.”
“Đúng rồi, cộng thêm với tiền lãi của mấy ngày hôm nay, tổng cộng là một
triệu hai tram nghìn.” Tên đàn ông vạm vỡ bổ sung.
“Anh Báo, lúc đó anh đã đồng ý lãi suất là 6% rồi mà, sao mới có mấy
ngày mà tiền lãi đã nhiều đến vậy?” Vương Tuyết nghe xong lập tức phản bác
lại.
Cứ cho là vay nặng lãi, nhưng không thể hãm hại người khác đến vậy, đây
không phải vay lãi, mà là cướp của rồi.
Trong lòng Lâm Di Giai chấn động, cô biết bản chất của vay nặng lãi đều
là lừa lọc hãm hại, đặc biệt là lúc này Vương Báo còn muốn cưỡng ép bắt cô
ở lại, trong lòng cô lại càng thêm sợ hãi.
Vương Báo không nói gì, tên đô con kia lại cười lạnh nói: “6%? Bà cho
rằng chúng tôi mở ngân hàng sao? Làm phiền bà nhớ cho rõ, chỗ này của
chúng tôi là cho vay lãi cao, lúc đầu cũng nói với bà rồi, bà cũng đồng ý chúng
tôi mới đưa tiền. Còn nữa, tôi khuyên bà vẫn nên nhanh chóng trả tiền đi, nếu
không mỗi ngày đều sẽ tăng thêm mấy trăm tiền lãi, tôi sợ bà càng để lâu sẽ
càng không thể trả nổi.”
“Anh Báo, lúc đầu anh đâu có nói như vậy.” Vẻ mặt Vương Tuyết vô cùng
thành khẩn nhìn Vương Báo, hy vọng Vương Báo có thể đồng tình với bà ta.
Nhưng đáng tiếc Vương Báo lại khiến cho bà ta thất vọng, chỉ nghe thấy
hắn cười lạnh nói: “Lão tam, cậu đi lấy hợp đồng ra đây cho bà Vương xem
đi.”
“Vâng.” Tên đô con gật gật đầu, sau đó đi ra khỏi đại sảnh, mấy phút sau
cầm một tờ giấy vay nợ đi vào.
“Tự mình mở to mắt ra mà nhìn đi, đây chính là chữ ký cùng với dấu vân
tay của bà.” Tên đô con đưa giấy nợ cho Vương Tuyết, Vương Tuyết nhìn nội
dung trên tờ giấy một cái, mặt cắt không còn giọt máu, chỉ còn một màu trắng
bệch.
Lúc đó, bà ta chỉ muốn nhanh chóng lấy được tiền để đi gỡ vốn, hoàn toàn
không đọc xem trên giấy nợ viết những điều khoản gì.
Tiền lãi một ngày là bốn mươi ngàn, bắt đầu tính từ ngày đưa tiền vay, đến
hôm nay mới là ngày thứ năm, cũng vừa tròn hai trăm tiền lãi.
“Bà Vương, Vương Báo tôi cũng là làm ăn một cách quang minh chính
đại, nếu bà không ký, tôi có thể đưa tiền cho bà vay sao?” Vương Báo cười
lạnh nói.
“Được, tôi trả là được chứ gì, nhưng mà ít nhất anh cũng phải cho tôi
thêm ba ngày, nếu không tôi thật sự không đào đâu ra tiền trả.” Vương Tuyết
cắn chặt răng nói.
“Được thôi, nhưng mà tôi làm sao tin được bà, thế này đi, ba ngày này để
người đẹp Lâm đây ở lại chỗ tôi, khi nào bà trả xong tiền cho tôi, thì lúc đó có
thể đưa người rời đi.” Vương Báo thấu tình đạt lý nói.
Mặt Vương Tuyết và Lâm Di Giai đều biến sắc, không cần nghĩ, bọn họ
cùng biết Vương Báo muốn làm gì.
Vương Tuyết chắc chắn không trả được tiền, mà nếu Lâm Di Giai ở lại nơi
này, vậy cả đời này của cô khác nào bị hủy hoại trong tay Vương Báo.
“Anh Báo, xin anh tin tưởng chúng tôi, chúng tôi chắc chắn sẽ mượn tiền
để trả cho anh mà.” Lâm Di Giai khẩn cầu nhìn Vương Báo, vành mắt hồng
hồng giống như sắp khóc.
Trong lòng cô hiểu rõ, nếu bản thân ở lại đây sẽ gặp phải vận mệnh gì,
thậm chí cô còn không dám tưởng tượng, sao dám ở lại nơi này.
“Tôi chỉ tin nếu như cô ở lại.” Vương Báo bỡn cợt nhìn Lâm Di Giai, quay
người nói với mấy tên đô con, “Đưa cô ta đi, khi nào bà Vương trả tiền, lúc đó
mới có thể nhận lại người.”
Vương Báo nói xong đã muốn quay người đưa Lâm Di Giai rời đi, cực
phẩm mỹ nữ như Lâm Di Giai, hắn rất muốn nhanh chóng đưa cô lên giường.
“Mẹ, mẹ mau cứu con!” nhìn thấy hai tên đô con vạm vỡ đang cưỡng ép
kéo cô vào bên trong, Lâm Di Giai bị dọa đến mức hai chân mềm nhũn, lớn
tiếng hét lên.
“Anh Báo, cầu xin anh tha cho con gái tôi đi, tôi đồng ý ở lại đây.” Vương
Tuyết vội vàng túm lấy Vương Báo, lại bị một tên đô con khác ngăn cản.
“Mẹ, mẹ mau đi tìm anh rể đến đây cứu con, chỉ có anh rể mới có thể cứu
con!” Lâm Di Giai lớn tiếng vừa khóc vừa hét lên, cô muốn giãy giụa để thoát
khỏi hai tên đàn ông vạm vỡ đang kìm kẹp, nhưng sức của cô chỉ như gãi
ngứa cho chúng, hoàn toàn không làm được gì.
“Đúng đúng, anh Báo, xin anh đợi một lát, con rể tôi có tiền, nó thật sự có
tiền, tôi bây giờ sẽ gọi nó đến trả tiền cho anh!” Vương Tuyết cũng rối rắm, vội
vã hét lên.
“Con rể bà? Con rể của bà là ai?” Vương Báo nghe xong rốt cục xoay
người về phía Vương Tuyết.
“Con rể tôi là Lục Trần, chính là người mà lúc trước trúng được giải nhất
kia, trúng được một trăm triệu, tôi lập tức gọi điện thoại cho nó, bảo nó đến
đây trả tiền." Vương Tuyết vội vàng nói.
“Trúng được một trăm triệu?” Vương Báo ngẩn ra, đúng là hắn đã từng
nghe nói, khoảng thời gian trước, ở Du Châu có tin có người trúng thưởng
một trăm triệu, trong lòng vẫn có chút nghi ngờ không biết có phải Vương
Tuyết đang muốn lừa hắn không.
“Anh Báo, là thật đấy, cái người trúng một trăm triệu đó chính là con rể của
tôi, không tin anh đợi một chút, tôi lập tức gọi nó đến đây là anh sẽ biết được
thôi.” Vương Tuyết khẩn cầu nói.
Trong lòng Vương Báo vẫn còn chút do dự, hắn cảm thấy việc này không
thể trùng hợp như vậy, nếu như con rể Vương Tuyết thật sự trúng được một
trăm triệu, bà ta cần đi vay lãi cao sao, con rể bà ta cho bà ta mấy triệu cũng
được.
Ngay tại lúc này, Vương Tuyết cũng đã gọi đến số điện thoại của Lục Trần,
đột nhiên tất cả mọi người nghe được tiếng chuông điện thoại reo ở bên ngoài
cửa đại sảnh.
Mọi người đều quay lại nhìn, chỉ thấy một người thanh niên khuôn mặt
lạnh nhạt đang đứng ở cửa đại sảnh nhìn vào bọn họ.
Mà tiếng chuông điện thoại cũng là từ trên vang lên từ trên người anh.
------------------------
tưởng tượng, ngược lại lại tỏ vẻ vô cùng ôn hòa nhiệt tình.
Trong lòng Vương Tuyết nhẹ nhàng thở phào một cái, bà ta cũng sợ anh
Báo không biết nói đạo lý, bắt ép bà ta trả tiền.
“Cảm, cảm ơn anh Báo, anh Báo, cái kia, mấy ngày này tôi có chút việc
bận, có thể dời lại vài ngày rồi mới trả tiền cho anh có được không?” Trong
lòng Vương Tuyết vừa thở phào, vừa cẩn thận đề phòng hỏi.
“Có thể chứ, cô gái xinh đẹp này chính là con gái của bà phải không, thật
là xinh đẹp đấy.” Vương Báo mỉm cười, ánh mắt cứ như chưa từng rời khỏi
thân thể Lâm Di Giai.
Lâm Di Giai cũng là hoa khôi của trường, mỹ nữ giống như Lâm Di Giai,
nói thật thì, Vương Báo đã sống hơn ba mươi năm nay, gặp qua rất nhiều nữ
nhân, nhưng vẫn chưa từng được thấy.
Lúc đầu hắn đồng ý cho Vương Tuyết vay một triệu, cũng là bởi vì hắn bị
thu hút bởi tấm ảnh chụp Lâm Di Giai mà người kia đem đến, Vương Báo mới
yên tâm cho Vương Tuyết mượn tiền.
Bình thường các khoản vay nặng lãi ít nhiều cũng sẽ được trả đúng hạn,
càng không cần nói đến lãi đẻ lãi quá hạn của các khoản vay lãi cao này.
Hôm nay nhìn thấy người thật của Lâm Di Giai, so với trên ảnh chụp còn
đẹp hơn nhiều, Vương Báo chớp mắt đã động lòng.
“Đúng đúng, đây chính là con gái tôi Lâm Di Giai, Di Giai, mau qua đây
chào hỏi anh Báo đi.” Vương Tuyết cẩn thận cười nói lấy lòng, Vương Báo có
thể gia hạn cho bà ta, khiến bà ta có chút bất ngờ, thật sự không nghĩ ra được
các mặt khác của vấn đề.
“Chào anh Báo.” Lâm Di Giai có chút sợ hãi, chào hỏi Vương Báo.
“Người đẹp Lâm không cần khách khí, qua đây ngồi đi, lão ngũ, mau đi rót
trà.” Vương Báo gật đầu, lại sai bảo một tên có thân hình vạm vỡ.
Tên đô con kia gật đầu, nhanh chân chạy đi lấy trà.
“Anh Báo, không cần trà cháo gì đâu, chúng tôi phải đi làm, tiền của anh
mấy hôm nữa tôi nhất định sẽ trả đủ, cảm ơn anh Báo đã thư thả cho.” Vương
Tuyết đột nhiên phát hiện chuyện này có gì đó không đúng, trong lòng muốn
lập tức rời khỏi chỗ này.
Hơn nữa, nơi này là thế nào trong lòng bà ta cũng hiểu rất rõ, nếu như để
cho đám bạn bè kia biết được bà ta cùng con gái ở lì trong đây lâu như vậy,
chắc chắn sẽ bị bàn ra tán vào.
Bà ta thì không việc gì, nhưng bà ta cần suy nghĩ cho con gái, bà ta còn
muốn con gái mình gả vào nhà giàu nữa.
Nhất thời Vương Báo có chút không vui, nhìn đại ca nhíu mày, một tên to
con hiểu ý, đột nhiên trách móc: “Anh Báo mời mẹ con bà uống trà, đấy là giữ
thể diện cho mẹ con bà, nếu như bà đã không biết tốt xấu như vậy, vậy thì lập
tức mang tiền đến trả rồi cút đi.”
“Đúng rồi, cộng thêm với tiền lãi của mấy ngày hôm nay, tổng cộng là một
triệu hai tram nghìn.” Tên đàn ông vạm vỡ bổ sung.
“Anh Báo, lúc đó anh đã đồng ý lãi suất là 6% rồi mà, sao mới có mấy
ngày mà tiền lãi đã nhiều đến vậy?” Vương Tuyết nghe xong lập tức phản bác
lại.
Cứ cho là vay nặng lãi, nhưng không thể hãm hại người khác đến vậy, đây
không phải vay lãi, mà là cướp của rồi.
Trong lòng Lâm Di Giai chấn động, cô biết bản chất của vay nặng lãi đều
là lừa lọc hãm hại, đặc biệt là lúc này Vương Báo còn muốn cưỡng ép bắt cô
ở lại, trong lòng cô lại càng thêm sợ hãi.
Vương Báo không nói gì, tên đô con kia lại cười lạnh nói: “6%? Bà cho
rằng chúng tôi mở ngân hàng sao? Làm phiền bà nhớ cho rõ, chỗ này của
chúng tôi là cho vay lãi cao, lúc đầu cũng nói với bà rồi, bà cũng đồng ý chúng
tôi mới đưa tiền. Còn nữa, tôi khuyên bà vẫn nên nhanh chóng trả tiền đi, nếu
không mỗi ngày đều sẽ tăng thêm mấy trăm tiền lãi, tôi sợ bà càng để lâu sẽ
càng không thể trả nổi.”
“Anh Báo, lúc đầu anh đâu có nói như vậy.” Vẻ mặt Vương Tuyết vô cùng
thành khẩn nhìn Vương Báo, hy vọng Vương Báo có thể đồng tình với bà ta.
Nhưng đáng tiếc Vương Báo lại khiến cho bà ta thất vọng, chỉ nghe thấy
hắn cười lạnh nói: “Lão tam, cậu đi lấy hợp đồng ra đây cho bà Vương xem
đi.”
“Vâng.” Tên đô con gật gật đầu, sau đó đi ra khỏi đại sảnh, mấy phút sau
cầm một tờ giấy vay nợ đi vào.
“Tự mình mở to mắt ra mà nhìn đi, đây chính là chữ ký cùng với dấu vân
tay của bà.” Tên đô con đưa giấy nợ cho Vương Tuyết, Vương Tuyết nhìn nội
dung trên tờ giấy một cái, mặt cắt không còn giọt máu, chỉ còn một màu trắng
bệch.
Lúc đó, bà ta chỉ muốn nhanh chóng lấy được tiền để đi gỡ vốn, hoàn toàn
không đọc xem trên giấy nợ viết những điều khoản gì.
Tiền lãi một ngày là bốn mươi ngàn, bắt đầu tính từ ngày đưa tiền vay, đến
hôm nay mới là ngày thứ năm, cũng vừa tròn hai trăm tiền lãi.
“Bà Vương, Vương Báo tôi cũng là làm ăn một cách quang minh chính
đại, nếu bà không ký, tôi có thể đưa tiền cho bà vay sao?” Vương Báo cười
lạnh nói.
“Được, tôi trả là được chứ gì, nhưng mà ít nhất anh cũng phải cho tôi
thêm ba ngày, nếu không tôi thật sự không đào đâu ra tiền trả.” Vương Tuyết
cắn chặt răng nói.
“Được thôi, nhưng mà tôi làm sao tin được bà, thế này đi, ba ngày này để
người đẹp Lâm đây ở lại chỗ tôi, khi nào bà trả xong tiền cho tôi, thì lúc đó có
thể đưa người rời đi.” Vương Báo thấu tình đạt lý nói.
Mặt Vương Tuyết và Lâm Di Giai đều biến sắc, không cần nghĩ, bọn họ
cùng biết Vương Báo muốn làm gì.
Vương Tuyết chắc chắn không trả được tiền, mà nếu Lâm Di Giai ở lại nơi
này, vậy cả đời này của cô khác nào bị hủy hoại trong tay Vương Báo.
“Anh Báo, xin anh tin tưởng chúng tôi, chúng tôi chắc chắn sẽ mượn tiền
để trả cho anh mà.” Lâm Di Giai khẩn cầu nhìn Vương Báo, vành mắt hồng
hồng giống như sắp khóc.
Trong lòng cô hiểu rõ, nếu bản thân ở lại đây sẽ gặp phải vận mệnh gì,
thậm chí cô còn không dám tưởng tượng, sao dám ở lại nơi này.
“Tôi chỉ tin nếu như cô ở lại.” Vương Báo bỡn cợt nhìn Lâm Di Giai, quay
người nói với mấy tên đô con, “Đưa cô ta đi, khi nào bà Vương trả tiền, lúc đó
mới có thể nhận lại người.”
Vương Báo nói xong đã muốn quay người đưa Lâm Di Giai rời đi, cực
phẩm mỹ nữ như Lâm Di Giai, hắn rất muốn nhanh chóng đưa cô lên giường.
“Mẹ, mẹ mau cứu con!” nhìn thấy hai tên đô con vạm vỡ đang cưỡng ép
kéo cô vào bên trong, Lâm Di Giai bị dọa đến mức hai chân mềm nhũn, lớn
tiếng hét lên.
“Anh Báo, cầu xin anh tha cho con gái tôi đi, tôi đồng ý ở lại đây.” Vương
Tuyết vội vàng túm lấy Vương Báo, lại bị một tên đô con khác ngăn cản.
“Mẹ, mẹ mau đi tìm anh rể đến đây cứu con, chỉ có anh rể mới có thể cứu
con!” Lâm Di Giai lớn tiếng vừa khóc vừa hét lên, cô muốn giãy giụa để thoát
khỏi hai tên đàn ông vạm vỡ đang kìm kẹp, nhưng sức của cô chỉ như gãi
ngứa cho chúng, hoàn toàn không làm được gì.
“Đúng đúng, anh Báo, xin anh đợi một lát, con rể tôi có tiền, nó thật sự có
tiền, tôi bây giờ sẽ gọi nó đến trả tiền cho anh!” Vương Tuyết cũng rối rắm, vội
vã hét lên.
“Con rể bà? Con rể của bà là ai?” Vương Báo nghe xong rốt cục xoay
người về phía Vương Tuyết.
“Con rể tôi là Lục Trần, chính là người mà lúc trước trúng được giải nhất
kia, trúng được một trăm triệu, tôi lập tức gọi điện thoại cho nó, bảo nó đến
đây trả tiền." Vương Tuyết vội vàng nói.
“Trúng được một trăm triệu?” Vương Báo ngẩn ra, đúng là hắn đã từng
nghe nói, khoảng thời gian trước, ở Du Châu có tin có người trúng thưởng
một trăm triệu, trong lòng vẫn có chút nghi ngờ không biết có phải Vương
Tuyết đang muốn lừa hắn không.
“Anh Báo, là thật đấy, cái người trúng một trăm triệu đó chính là con rể của
tôi, không tin anh đợi một chút, tôi lập tức gọi nó đến đây là anh sẽ biết được
thôi.” Vương Tuyết khẩn cầu nói.
Trong lòng Vương Báo vẫn còn chút do dự, hắn cảm thấy việc này không
thể trùng hợp như vậy, nếu như con rể Vương Tuyết thật sự trúng được một
trăm triệu, bà ta cần đi vay lãi cao sao, con rể bà ta cho bà ta mấy triệu cũng
được.
Ngay tại lúc này, Vương Tuyết cũng đã gọi đến số điện thoại của Lục Trần,
đột nhiên tất cả mọi người nghe được tiếng chuông điện thoại reo ở bên ngoài
cửa đại sảnh.
Mọi người đều quay lại nhìn, chỉ thấy một người thanh niên khuôn mặt
lạnh nhạt đang đứng ở cửa đại sảnh nhìn vào bọn họ.
Mà tiếng chuông điện thoại cũng là từ trên vang lên từ trên người anh.
------------------------