Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27: Báo động cấp SSS
Mọi người kích động vô cùng, hận không thể ôm cả bình nước tầm thường kia về, nhưng khổ nổi vệ sĩ xung quanh quá đông, hơn nữa chuyện mất mặt như vậy nếu bị phát hiện sẽ thành trò cười cho đế đô mất.
Giang Kỳ không ngờ Lưu gia lại bỏ tiền ra nhiều như vậy chỉ vì hôn lễ này, cậu chộp lấy tay anh, bối rối nói.
" Thiếu Nghiêm, quá tốn kém rồi"
Cậu đau lòng quá man.
" không tốn"
Lưu Thiếu Nghiêm đã biết cái vụ cướp ngân hàng kia, nhìn cậu nói, còn bồi thêm một câu.
" không đủ thì anh lại đi đánh cướp ngân hàng tinh tế"
Giang Kỳ nghe mà mặt nhỏ đỏ rực lên.
" Lưu Thiếu Nghiêm"
Duyệt Hàn bưng ly nước đi tới.
Nghiêm đại tá nhìn anh không nói, không ngờ cha mẹ cũng mời Duyệt gia.
" sao vậy, không hoan nghênh?"
Duyệt Hàn đưa ly nước qua lại, đôi mắt kia vẫn không chút độ ấm, giống như chẳng quan tâm anh có hoan nghênh không, chỉ hỏi cho có.
" cậu không ở công ty vùi đầu trong mớ hợp đồng thương mại kia mà có thời gian tới đây, không sợ Duyệt gia không có cậu một giây sẽ sụp đỗ à"
Lưu Thiếu Nghiêm móc xỉa nói, Giang Kỳ đến bên mà kinh ngạc đến trợn tròn hai mắt, Thiếu Nghiêm dù nói lời mỉa mai nhưng không có thù hằn gì, cũng đủ thấy hai người quan hệ không cạn.
" nước là do Duyệt gia phụ trách"
Duyệt Hàn xem như không nghe thấy, nhìn ly nước nói.
" dù chả ưu cái bản mặt của cậu nhưng cũng cảm ơn cậu đã đến"
Nghiêm đại tá hừ lạnh nói.
" mèo chê mèo lắm lông"
Duyệt Hàn trực tiếp móc xỉa.
" phì.. "
Giang Kỳ nhịn không được cười.
Hai người quay sang nhìn cậu, ý tứ trên khuôn mặt chẳng mấy cảm xúc như viết: buồn cười lắm sao?
Nghiêm đại tá cũng khó hiểu, ngày xưa hai người hỏi là tinh anh trong lớp trẻ, vốn cũng rất thân, nhưng sau này mỗi người một chí hướng, Nghiêm đại tá đi con đường hai người đều thích nhưng Duyệt Hàn lại vì gia tộc mà từ bò ước mơ, vùi đầu vào mớ giấy lộn, suốt ngày tính kế với người ta, chứ cái khuôn mặt lạnh như băng sơn tuyết địa kia có thể doạ chết cả đám người trong doanh ấy chứ, nói vậy nhưng ở trên thương trường người sợ anh cũng đếm chẳng hết.
" xin chào, tôi tên Giang Kỳ"
Cậu giơ ra bàn tay trắng nõn, hướng về phía Duyệt Hàn tự giới thiệu.
" Duyệt Hàn, bạn của Nghiêm ác ma"
Duyệt Hàn lạnh lùng nói, nhưng tay đưa ra lại chẳng nắm được cái tay mềm, lại nắm trúng cái tay cứng.
Hai người cùng nhìn cái tay kia.
Nghiêm đại tá đại biểu bản thân không cho phép, hừ một cái rồi kéo cậu ra sau lưng.
Mặt lạnh Duyệt Hàn cũng bó tay chấm cơm.
" Kỳ Kỳ "
Tô Tiểu Thảo đang cố ăn cố uống chạy tới, một tiếng gọi khiến nhiều người cùng quay đầu.
Nhưng Tô Tiểu Thảo không quan tâm, cứ thế lao tới.
Rầm
Một tiếng trầm đục vang lên, người xung quanh nhìn mà muốn rớt cằm.
Tô Tiểu Thảo ôm không được Giang Kỳ lại đụng mạnh vào lòng ngực cứng như đá của alpha, cái mũi nhỏ trực tiếp đập đến đỏ ửng lên.
" ui đau quá"
Tô Tiểu Thảo nước mắt lưng tròng ngước đầu lên, đối với thân thể bỗng dưng to lớn lạ thương của Giang Kỳ cảm thấy không đúng chút nào, cho tới khi nhìn đến đôi mắt hơi âm u kia mới trong lòng chữi mẹ nó, sao lại đụng vào anh ta nữa.
" Thảo Thảo, cậu không sao chứ?"
Giang Kỳ ở sau lưng Nghiêm đại tá ló đầu ra.
" không phải chỉ ôm một chút sao.. nhỏ mọn như vậy, đau chết đi được, người này sao chỗ chi cũng cứng vậy, ôm chẳng thoải mái như Kỳ Kỳ"
Tô Tiểu Thảo vừa lùi ra vừa lầm bà lầm bầm.
Nghiêm đại tá và Duyệt tổng cùng nhìn cậu, ý nghĩ trong lòng lại khác nhau cùng hiện ra.
Muốn ôm vợ ta, không có cửa, đi mà ôm tên mặt lạnh kia kìa.
Không cứng làm sao mà được.
Tô Tiểu Thảo nào có biết đâu, cứ thế giương lên đôi mắt tròn xoe nước mắt lưng tròng nhìn Giang Kỳ.
Giang Kỳ chột dạ vội núp sau lưng anh.
Nhưng chưa đợi bọn họ hàn huyên được gì, tiếng báo động kêu ing ỏi vang lên khắp hội trường khiến người người bàng hoàng.
Bọn họ nhanh chóng tìm đến nơi phát ra âm thanh chói tai kia.
Lưu đại tướng cùng Lưu đại tá cùng ngẩng mặt nhìn nhau, sau đó cùng mở ra tin báo mới đến, âm thanh máy móc trong điện báo vang ra.
" cấp báo khẩn cấp, báo động cấp SSS, phát hiện một đám sinh vật đang bắt giữ một nhóm công dân, chưa rõ số lượng cùng giới tính, bọn chúng đã phá hủy một hệ thống cấp điện tinh tế ở phía tây nội thành đế quốc, lệnh khẩn cấp quân nhân đang có mặt trong nội thành nhanh chóng tiến đến giải quyết"
Giọng nói lạnh băng khiến trái tim tất cả người trong sảnh run lên, ngay sau đó nơi hội trường sáng rực cũng tối đen, bắt đầu có người la hét hoảng sợ.
Lưu đại tướng nhanh chóng mở lên điện dự phòng trong sảnh, nơi sảnh rộng lúc này hoảng loạn vô cũng, đám vệ sĩ nhanh chóng gom lại đám người, một nhóm gắt gao bảo vệ người nhà họ Lưu.
" mọi người bình tĩnh đi, quân đội đế quốc sẽ mau chóng đến đây, hiện tại ở tại chỗ sẽ an toàn cho mọi người, không được làm ồn, không được chạy loạn"
Lưu đại tướng nhanh chóng ổn định tình hình.
Nghiêm đại tá đẩy Giang Kỳ về phía Lưu phu nhân, cho cậu một ánh mắt yên tâm, Giang Kỳ biết không thể làm vướng tay anh, bám vào bên người Lưu phu nhân, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
Lưu Thiếu Nghiêm đi thẳng về phía cửa đại sảnh, lúc này bên ngoài vậy mà vang lên âm thanh tạch tạch, có người nổ súng, còn có tiếng đạn gim vào da thịt, anh nhanh chóng cướp lấy súng của bảo vệ, lao ra ngoài.
Lưu đại tướng cảm thấy tình hình không đúng, bên ngày là phía Đông đế quốc, không phải nói tập kích phía Tây sao, bọn chúng vậy mà chui vào nhiều như vậy, ông nhanh chóng mở ra tin nội bộ, báo tin này lên trên, khả năng cao bọn chúng muốn dương đông kích tây, nếu để bọn chúng thực hiện được, đế quốc sẽ tổn thất lớn.
" vợ, bọn chúng có lẽ muốn nhắm tới nơi này, lát nữa nếu thật sự có chuyện, em phải ổn định mọi người, ở đây có vệ sĩ Lưu gia, chỉ cần không chạy loạn thì chúng ta có thể giải quyết, vòng phòng hộ nơi này sau khi anh đi sẽ được mở ra, nhớ, nhất định không được đi ra"
Lưu đại tướng cầm tay Lưu phu nhân căn dặn.
Lưu phu nhân dù lo lắng cũng chỉ có thể gật đầu, trơ mắt nhìn chồng con mình đi mất, tay nắm lấy con dâu vừa kiên định vừa bi ai.
Giang Kỳ vỗ vỗ tay bà.
Lưu phu nhân hít sâu một hơi.
" mọi người đã nghe rõ, nơi này có vòng phòng hộ, nếu sợ thì đừng đi đâu"
Người xung quanh gật đầu.
Duyệt Hàn đứng trong đám người, anh trầm tĩnh đã quen, dù tình huống nào cũng nhanh chóng phân tích sự việc, rõ ràng báo ở phía tây, nhưng phía đông lại bị, lại còn là nơi này, hội trường rộng lớn chứa gần 2 ngàn người, nếu nơi này vốn là mục đích của chúng...
Duyệt Hàn sắc mặt đại biến nhìn vào một góc của đại sảnh, nơi đó anh nhìn thấy một vệ sĩ cầm súng rất kỳ lạ, lạ chỗ nào mà khiến anh khó coi như vậy.
Nhưng mọi việc nhanh chóng diễn ra, không đợi anh kịp kinh nghi, khẩu súng trên tay vệ sĩ kia rơi xuống đất, vẽ ngoài nhân loại nhanh chóng nứt toác, hai lưỡi dao sắc bén xẹt một cái, hướng về một beta đứng gần đó nhào tới.
" cẩn thận phía sau, mau ngồi xuống!!!"
Duyệt Hàn hét lớn, đẩy đám người ra lao tới.
Cả sảnh đơ người ra, người vô tình đưa mắt thấy thì hét to, tránh như tránh tà, còn đương sự bị nhắm trúng thì sao.
Lâm Linh vốn là đang đứng ở phía rìa ngoài của đám người, phía trước là cha mẹ và bà nội của cô, bọn họ đều ngồi còn cô đứng, chính vì thế cô vô tình đối mắt với Duyệt Hàn, biết tình thế không tốt, chẳng kịp cho cô nghĩ gì, vội vàng theo bản năng mà ngồi thụt xuống, tiếng lưỡi dao cắt vào không khí nghe sắc lạnh đến rợn người cứ thế lướt qua đầu cô.
" a!! Linh nhi"
Giang Kỳ không ngờ Lưu gia lại bỏ tiền ra nhiều như vậy chỉ vì hôn lễ này, cậu chộp lấy tay anh, bối rối nói.
" Thiếu Nghiêm, quá tốn kém rồi"
Cậu đau lòng quá man.
" không tốn"
Lưu Thiếu Nghiêm đã biết cái vụ cướp ngân hàng kia, nhìn cậu nói, còn bồi thêm một câu.
" không đủ thì anh lại đi đánh cướp ngân hàng tinh tế"
Giang Kỳ nghe mà mặt nhỏ đỏ rực lên.
" Lưu Thiếu Nghiêm"
Duyệt Hàn bưng ly nước đi tới.
Nghiêm đại tá nhìn anh không nói, không ngờ cha mẹ cũng mời Duyệt gia.
" sao vậy, không hoan nghênh?"
Duyệt Hàn đưa ly nước qua lại, đôi mắt kia vẫn không chút độ ấm, giống như chẳng quan tâm anh có hoan nghênh không, chỉ hỏi cho có.
" cậu không ở công ty vùi đầu trong mớ hợp đồng thương mại kia mà có thời gian tới đây, không sợ Duyệt gia không có cậu một giây sẽ sụp đỗ à"
Lưu Thiếu Nghiêm móc xỉa nói, Giang Kỳ đến bên mà kinh ngạc đến trợn tròn hai mắt, Thiếu Nghiêm dù nói lời mỉa mai nhưng không có thù hằn gì, cũng đủ thấy hai người quan hệ không cạn.
" nước là do Duyệt gia phụ trách"
Duyệt Hàn xem như không nghe thấy, nhìn ly nước nói.
" dù chả ưu cái bản mặt của cậu nhưng cũng cảm ơn cậu đã đến"
Nghiêm đại tá hừ lạnh nói.
" mèo chê mèo lắm lông"
Duyệt Hàn trực tiếp móc xỉa.
" phì.. "
Giang Kỳ nhịn không được cười.
Hai người quay sang nhìn cậu, ý tứ trên khuôn mặt chẳng mấy cảm xúc như viết: buồn cười lắm sao?
Nghiêm đại tá cũng khó hiểu, ngày xưa hai người hỏi là tinh anh trong lớp trẻ, vốn cũng rất thân, nhưng sau này mỗi người một chí hướng, Nghiêm đại tá đi con đường hai người đều thích nhưng Duyệt Hàn lại vì gia tộc mà từ bò ước mơ, vùi đầu vào mớ giấy lộn, suốt ngày tính kế với người ta, chứ cái khuôn mặt lạnh như băng sơn tuyết địa kia có thể doạ chết cả đám người trong doanh ấy chứ, nói vậy nhưng ở trên thương trường người sợ anh cũng đếm chẳng hết.
" xin chào, tôi tên Giang Kỳ"
Cậu giơ ra bàn tay trắng nõn, hướng về phía Duyệt Hàn tự giới thiệu.
" Duyệt Hàn, bạn của Nghiêm ác ma"
Duyệt Hàn lạnh lùng nói, nhưng tay đưa ra lại chẳng nắm được cái tay mềm, lại nắm trúng cái tay cứng.
Hai người cùng nhìn cái tay kia.
Nghiêm đại tá đại biểu bản thân không cho phép, hừ một cái rồi kéo cậu ra sau lưng.
Mặt lạnh Duyệt Hàn cũng bó tay chấm cơm.
" Kỳ Kỳ "
Tô Tiểu Thảo đang cố ăn cố uống chạy tới, một tiếng gọi khiến nhiều người cùng quay đầu.
Nhưng Tô Tiểu Thảo không quan tâm, cứ thế lao tới.
Rầm
Một tiếng trầm đục vang lên, người xung quanh nhìn mà muốn rớt cằm.
Tô Tiểu Thảo ôm không được Giang Kỳ lại đụng mạnh vào lòng ngực cứng như đá của alpha, cái mũi nhỏ trực tiếp đập đến đỏ ửng lên.
" ui đau quá"
Tô Tiểu Thảo nước mắt lưng tròng ngước đầu lên, đối với thân thể bỗng dưng to lớn lạ thương của Giang Kỳ cảm thấy không đúng chút nào, cho tới khi nhìn đến đôi mắt hơi âm u kia mới trong lòng chữi mẹ nó, sao lại đụng vào anh ta nữa.
" Thảo Thảo, cậu không sao chứ?"
Giang Kỳ ở sau lưng Nghiêm đại tá ló đầu ra.
" không phải chỉ ôm một chút sao.. nhỏ mọn như vậy, đau chết đi được, người này sao chỗ chi cũng cứng vậy, ôm chẳng thoải mái như Kỳ Kỳ"
Tô Tiểu Thảo vừa lùi ra vừa lầm bà lầm bầm.
Nghiêm đại tá và Duyệt tổng cùng nhìn cậu, ý nghĩ trong lòng lại khác nhau cùng hiện ra.
Muốn ôm vợ ta, không có cửa, đi mà ôm tên mặt lạnh kia kìa.
Không cứng làm sao mà được.
Tô Tiểu Thảo nào có biết đâu, cứ thế giương lên đôi mắt tròn xoe nước mắt lưng tròng nhìn Giang Kỳ.
Giang Kỳ chột dạ vội núp sau lưng anh.
Nhưng chưa đợi bọn họ hàn huyên được gì, tiếng báo động kêu ing ỏi vang lên khắp hội trường khiến người người bàng hoàng.
Bọn họ nhanh chóng tìm đến nơi phát ra âm thanh chói tai kia.
Lưu đại tướng cùng Lưu đại tá cùng ngẩng mặt nhìn nhau, sau đó cùng mở ra tin báo mới đến, âm thanh máy móc trong điện báo vang ra.
" cấp báo khẩn cấp, báo động cấp SSS, phát hiện một đám sinh vật đang bắt giữ một nhóm công dân, chưa rõ số lượng cùng giới tính, bọn chúng đã phá hủy một hệ thống cấp điện tinh tế ở phía tây nội thành đế quốc, lệnh khẩn cấp quân nhân đang có mặt trong nội thành nhanh chóng tiến đến giải quyết"
Giọng nói lạnh băng khiến trái tim tất cả người trong sảnh run lên, ngay sau đó nơi hội trường sáng rực cũng tối đen, bắt đầu có người la hét hoảng sợ.
Lưu đại tướng nhanh chóng mở lên điện dự phòng trong sảnh, nơi sảnh rộng lúc này hoảng loạn vô cũng, đám vệ sĩ nhanh chóng gom lại đám người, một nhóm gắt gao bảo vệ người nhà họ Lưu.
" mọi người bình tĩnh đi, quân đội đế quốc sẽ mau chóng đến đây, hiện tại ở tại chỗ sẽ an toàn cho mọi người, không được làm ồn, không được chạy loạn"
Lưu đại tướng nhanh chóng ổn định tình hình.
Nghiêm đại tá đẩy Giang Kỳ về phía Lưu phu nhân, cho cậu một ánh mắt yên tâm, Giang Kỳ biết không thể làm vướng tay anh, bám vào bên người Lưu phu nhân, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
Lưu Thiếu Nghiêm đi thẳng về phía cửa đại sảnh, lúc này bên ngoài vậy mà vang lên âm thanh tạch tạch, có người nổ súng, còn có tiếng đạn gim vào da thịt, anh nhanh chóng cướp lấy súng của bảo vệ, lao ra ngoài.
Lưu đại tướng cảm thấy tình hình không đúng, bên ngày là phía Đông đế quốc, không phải nói tập kích phía Tây sao, bọn chúng vậy mà chui vào nhiều như vậy, ông nhanh chóng mở ra tin nội bộ, báo tin này lên trên, khả năng cao bọn chúng muốn dương đông kích tây, nếu để bọn chúng thực hiện được, đế quốc sẽ tổn thất lớn.
" vợ, bọn chúng có lẽ muốn nhắm tới nơi này, lát nữa nếu thật sự có chuyện, em phải ổn định mọi người, ở đây có vệ sĩ Lưu gia, chỉ cần không chạy loạn thì chúng ta có thể giải quyết, vòng phòng hộ nơi này sau khi anh đi sẽ được mở ra, nhớ, nhất định không được đi ra"
Lưu đại tướng cầm tay Lưu phu nhân căn dặn.
Lưu phu nhân dù lo lắng cũng chỉ có thể gật đầu, trơ mắt nhìn chồng con mình đi mất, tay nắm lấy con dâu vừa kiên định vừa bi ai.
Giang Kỳ vỗ vỗ tay bà.
Lưu phu nhân hít sâu một hơi.
" mọi người đã nghe rõ, nơi này có vòng phòng hộ, nếu sợ thì đừng đi đâu"
Người xung quanh gật đầu.
Duyệt Hàn đứng trong đám người, anh trầm tĩnh đã quen, dù tình huống nào cũng nhanh chóng phân tích sự việc, rõ ràng báo ở phía tây, nhưng phía đông lại bị, lại còn là nơi này, hội trường rộng lớn chứa gần 2 ngàn người, nếu nơi này vốn là mục đích của chúng...
Duyệt Hàn sắc mặt đại biến nhìn vào một góc của đại sảnh, nơi đó anh nhìn thấy một vệ sĩ cầm súng rất kỳ lạ, lạ chỗ nào mà khiến anh khó coi như vậy.
Nhưng mọi việc nhanh chóng diễn ra, không đợi anh kịp kinh nghi, khẩu súng trên tay vệ sĩ kia rơi xuống đất, vẽ ngoài nhân loại nhanh chóng nứt toác, hai lưỡi dao sắc bén xẹt một cái, hướng về một beta đứng gần đó nhào tới.
" cẩn thận phía sau, mau ngồi xuống!!!"
Duyệt Hàn hét lớn, đẩy đám người ra lao tới.
Cả sảnh đơ người ra, người vô tình đưa mắt thấy thì hét to, tránh như tránh tà, còn đương sự bị nhắm trúng thì sao.
Lâm Linh vốn là đang đứng ở phía rìa ngoài của đám người, phía trước là cha mẹ và bà nội của cô, bọn họ đều ngồi còn cô đứng, chính vì thế cô vô tình đối mắt với Duyệt Hàn, biết tình thế không tốt, chẳng kịp cho cô nghĩ gì, vội vàng theo bản năng mà ngồi thụt xuống, tiếng lưỡi dao cắt vào không khí nghe sắc lạnh đến rợn người cứ thế lướt qua đầu cô.
" a!! Linh nhi"