Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-12
Chương 12: Nữ chủ đến
Sau đó Lâm Hiểu gọi điện thoại cho cha Lâm, mẹ Lâm, mỗi người nói ra tình huống của mình, Lâm Hiểu đều nghị với cha mẹ, nếu có quân đội tới đón người thì bọn họ nên đi theo, không cần lo cho mình.
Trong sách, ở sơ kỳ thời mạt thế, chính phủ còn có năng lực khống chế, có phái quân đội ra giải cứu dân chúng. Đương nhiên rất nhanh tình thế trở nên thật nghiêm trọng, chính phủ chỉ có thể ưu tiên giải cứu người có quyền thế. Bất kể nói thế nào, cha Lâm, mẹ Lâm cũng nên đi theo quân đội, đến căn cứ vẫn có thể sống sót, Lâm Hiểu sẽ có cơ hội gặp lại bọn họ.
Cơm tối, đầu bếp Ngô đơn giản làm trứng chiên cà chua, thịt hấp cà cùng canh bí đao, hắn thẹn thùng nói, "Mời nếm thử tay nghề của tôi."
Lâm Hiểu đã sớm đói muốn chết, cầm lấy đũa ăn liền, "Chúc ngon miệng. A, cứ gọi đầu bếp Ngô thật không hay, xin hỏi anh tên gì?"
Đầu bếp Ngô sờ sờ đầu, "Tên đầy đủ của tôi là Ngô Đại Minh."
Lâm Hiểu hướng Ngô Đại Minh gật gật đầu, "Mau ngồi xuống, đợi thêm thì món ăn sẽ nguội lạnh."
Ngô Đại Minh cười cười, nhìn Đường Thiên Dật một cái, thấy hắn không phản đối mới dám ngồi xuống, "Cảm ơn đại thiếu gia, cảm ơn Lâm tiểu thư."
Lâm Hiểu rất muốn trợn trắng, đây là bên trong nhà ta, ta gọi ngươi ngồi, ngươi lại còn hỏi ý kiến Đường Thiên Dật, chỉ có thể nói khí tràng của boss quả nhiên cường đại sao?
Lâm Hiểu chỉ lo cắm đầu ăn, tới khi mình ăn no, mới phát hiện boss đại nhân mới vừa ăn được một nửa. Hiển nhiên hắn dùng cơm hết sức lễ nghi, vừa nhìn cũng biết hắn được giáo dưỡng thật tốt, mỗi động tác đều biểu lộ rõ vẻ ưu nhã, không phát ra một thanh âm nào. Còn Ngô Đại Minh mặc dù không có lễ nghi quy phạm gì, nhưng là rõ ràng ăn uống rất cẩn thận, dựa vào hắn thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn Đường Thiên Dật có thể nhìn ra được đối tượng hắn câu nệ là ai.
Lại nghĩ đến động tác vừa rồi của mình, Lâm Hiểu lập tức muốn chui xuống đất, cô như thế nào cảm giác mình lại không hợp với căn phòng này!
Lâm Hiểu thật vất vả đợi đến khi bọn họ đều cơm nước xong mới ho nhẹ một tiếng, "Bởi vì không ai biết tình huống bên ngoài sẽ kéo dài tới khi nào, cho nên tôi nghĩ nhóm chúng ta về sau ăn mặc nên tiết kiệm, mọi người cảm thấy thế nào?"
Đường Thiên Dật đồng ý gật gật đầu, "Không tệ, hơn nữa chúng ta phải có kế hoạch chu toàn. Đặc biệt là thức ăn nước uống. Trong nhà em còn bao nhiêu đồ ăn?"
Lâm Hiểu kiêu ngạo nói, "Mặc dù nói ăn mặc tiết kiệm, nhưng mọi người hoàn toàn không cần lo lắng, tầng hầm ngầm nhà em chứa rất nhiều đồ ăn, có thể chống đỡ cho mười người ăn hơn nửa năm." Lời nói này Lâm Hiểu trong nội tâm diễn luyện đã nhiều lần, cô tận lực buông lỏng mình, làm ra vẻ thật tự nhiên để boss đại nhân không hoài nghi.
Đường Thiên Dật nhìn Lâm Hiểu thật sâu, trái tim Lâm Hiểu nhảy dựng lên, không tự chủ nắm chặt nắm tay. Trong lúc Lâm Hiểu cho rằng hắn nhất định muốn hỏi mình chuyện gì đó, Đường Thiên Dật nhàn nhạt dời đi ánh mắt, trong nội tâm Lâm Hiểu thở phào nhẹ nhõm.
Ngô Đại Minh vội vàng tỏ thái độ, "Lâm tiểu thư yên tâm, hôm nay là tôi lỗ mãng, về sau tôi sẽ chú ý." Hắn hiển nhiên đem nhiệm vụ nấu cơm về sau về trên người mình.
"Đại Minh, anh không đi tìm ngươi thân nhân sao?"
Nghe Lâm Hiểu hỏi, Ngô Đại Minh dường như có chút cô đơn, "Lâm tiểu thư, tôi là cô nhi, xin Lâm tiểu thư đừng ghét bỏ tôi, tôi nhất định sẽ không ăn nhiều."
Ngô Đại Minh chỉ còn thiếu lời thề ra, vừa rồi trong ba người bọn họ Ngô Đại Minh ăn được nhiều nhất.
"Thực xin lỗi, Đại Minh, tôi không biết rõ. Còn có, anh đương nhiên có thể ở cùng với chúng tôi, tôi không có ý ghét bỏ anh."
Lúc này Ngô Đại Minh mới lộ ra dáng tươi cười.
Lâm Hiểu ngáp một cái, tục ngữ nói ấm no tư dâm. Lâm Hiểu ăn no liền muốn đi ngủ.
"Nếu đã mệt nhọc thì đi ngủ sớm đi."
Lâm Hiểu hướng về Đường Thiên Dật gật gật đầu, "Vậy em đi nghỉ ngơi trước."
Nói xong Lâm Hiểu hướng lên lầu trở về phòng của mình, Đường Thiên Dật nhìn Lâm Hiểu chậm rãi từ từ lên lầu, mới quay đầu, "Đem đồ còn dư thu thập lại."
"Vâng, đại thiếu gia."
Đường Thiên Dật điều khiển xe lăn chạy về hướng phòng khách ở tầng trệt. Đến phòng, Đường Thiên Dật nghĩ tới thừa dịp hệ thống còn chưa bị cắt, liền thu thập thêm tin tức trên mạng.
Ngày hôm sau, Lâm Hiểu tỉnh lại là do đủ loại tiếng động hỗn loạn bên ngoài đánh thức, khi đó là gần tám giờ.
Lâm Hiểu kéo màn cửa sổ ra, nhìn ra trên đường vài tên tang thi đi du đãng, bọn họ đều là hàng xóm Lâm Hiểu, lúc này cũng đã chết thảm.
Khác với ngày đầu tiên, ngày hôm nay số người còn sống đã không chạy loạn ở bên ngoài nữa, bọn họ đã hiểu thế giới không còn an toàn, chỉ có ngây ngốc trong mới có thể giảm bớt tổn thương. Bất quá, rất nhanh bọn họ cũng sẽ bị đói bức mà phải đi ra ngoài tìm đồ ăn, Lâm Hiểu cảm khái nghĩ nghĩ.
Lâm Hiểu đi xuống lầu, phát hiện Đường Thiên Dật đang xem ti vi, bên trong người chủ trì đang phát tin tức của chính phủ.
Ngô Đại Minh nghe được động tĩnh, "Lâm tiểu thư, cô dậy rồi. Tôi có chuẩn bị cháo, cô ăn nhé?"
Lâm Hiểu gật đầu.
Đợi khi Lâm Hiểu ăn xong điểm tâm, Đường Thiên Dật đã chờ ở một bên.
"Căn cứ vào tin tức anh hôm qua xem được trên web, anh dự đoán rất nhanh trật tự xuất hiện này sẽ bị tan vỡ, chính phủ căn bản không có năng lực giải quyết tai nạn toàn cầu này. Người sống chỉ cần bị thây ma bắt được sẽ trong 3 tiếng cũng biến thành thây ma, cho nên chúng ta về sau phải chú ý phòng ngừa bị thây ma bắt được. Thông tin liên lạc, hệ thống điện lực phỏng đoán không lâu sau cũng bị tê liệt luôn.
"Đương nhiên cũng có thể anh lo lắng vô cớ, nhưng trước mắt chúng ta ở trong này là tương đối an toàn.
"Em cũng nghĩ như vậy."
Đang lúc Lâm Hiểu nghe Đường Thiên Dật phân tích, cửa bên ngoài bị gõ vang, Lâm Hiểu lập tức nhìn Đường Thiên Dật cùng Ngô Đại Minh một cái, mới cảnh giác đứng lên. Rút lang nha bổng từ phía sau lưng ra cầm tay, xuyên qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài.
Lâm Hiểu ngoài ý muốn thấy được Chu Linh, đi theo phía sau cô có vài người, giờ phút này mặt cô tràn đầy lo lắng, còn thỉnh thoảng hướng phía sau xem, "Lâm Hiểu, Lâm Hiểu cậu có có nhà không? Nhanh lên mở cửa!"
Lâm Hiểu căn bản là không định mở cửa, nhưng Chu Linh gõ cửa lớn như thế, đã hấp dẫn rất nhiều thây ma, xem bộ dáng đám người bọn họ, Lâm Hiểu biết rõ nếu mình không mở cửa bọn họ sẽ phá cửa mà vào.
Trong nháy mắt khi Lâm Hiểu mở cửa, cô liền hối hận .
Nguyên nhân? Nguyên nhân chính là cô nhìn thấy ở phía sau cùng là nữ chủ Hứa Nhan cùng nam chủ thứ nhất Tiêu Phong.
Cô tại sao lại quên như vậy? Nguyên chủ ngay từ đầu đi theo nữ chủ từ trường học chạy về nhà mình. Cũng chính là do quan hệ này khiến cho nguyên chủ đối với bọn người Hứa Nhan ở nhà mình ăn chùa uống chùa, thật phi thường bất mãn, lại phát hiện nam sinh mình thích thế nhưng lại thích Hứa Nhan, trong nội tâm ghen tị nổi lên, mới có thể nghe lời Chu Linh cùng Tiền San San muốn hãm hại nữ chủ, hy vọng nữ chủ bị thây ma giết chết. Bị nữ chủ phát hiện, sau đuổi ra khỏi biệt thự Lâm gia, sau đó bị vài người đàn ông phát rồ bắt đi, chết thật thê thảm.
Lâm Hiểu vừa mở cửa, nữ chủ cùng các người lập tức chạy vào, Lâm Hiểu đóng ngay cửa lại.
"Lâm Hiểu sao cậu chậm như thế? Cậu chủ tâm không định mở cửa sao?" Tiền San San đầu tiên làm khó dễ.
"Đây là nhà tôi, tôi có muốn mở hay không là việc của tôi!"
"Cậu! Cậu tại sao có thể như vậy?"
"Tôi thế nào?"
Hứa Nhan lập tức lên tiếng, "Tốt rồi, mọi người không cần ầm ĩ."
Sau đó Lâm Hiểu gọi điện thoại cho cha Lâm, mẹ Lâm, mỗi người nói ra tình huống của mình, Lâm Hiểu đều nghị với cha mẹ, nếu có quân đội tới đón người thì bọn họ nên đi theo, không cần lo cho mình.
Trong sách, ở sơ kỳ thời mạt thế, chính phủ còn có năng lực khống chế, có phái quân đội ra giải cứu dân chúng. Đương nhiên rất nhanh tình thế trở nên thật nghiêm trọng, chính phủ chỉ có thể ưu tiên giải cứu người có quyền thế. Bất kể nói thế nào, cha Lâm, mẹ Lâm cũng nên đi theo quân đội, đến căn cứ vẫn có thể sống sót, Lâm Hiểu sẽ có cơ hội gặp lại bọn họ.
Cơm tối, đầu bếp Ngô đơn giản làm trứng chiên cà chua, thịt hấp cà cùng canh bí đao, hắn thẹn thùng nói, "Mời nếm thử tay nghề của tôi."
Lâm Hiểu đã sớm đói muốn chết, cầm lấy đũa ăn liền, "Chúc ngon miệng. A, cứ gọi đầu bếp Ngô thật không hay, xin hỏi anh tên gì?"
Đầu bếp Ngô sờ sờ đầu, "Tên đầy đủ của tôi là Ngô Đại Minh."
Lâm Hiểu hướng Ngô Đại Minh gật gật đầu, "Mau ngồi xuống, đợi thêm thì món ăn sẽ nguội lạnh."
Ngô Đại Minh cười cười, nhìn Đường Thiên Dật một cái, thấy hắn không phản đối mới dám ngồi xuống, "Cảm ơn đại thiếu gia, cảm ơn Lâm tiểu thư."
Lâm Hiểu rất muốn trợn trắng, đây là bên trong nhà ta, ta gọi ngươi ngồi, ngươi lại còn hỏi ý kiến Đường Thiên Dật, chỉ có thể nói khí tràng của boss quả nhiên cường đại sao?
Lâm Hiểu chỉ lo cắm đầu ăn, tới khi mình ăn no, mới phát hiện boss đại nhân mới vừa ăn được một nửa. Hiển nhiên hắn dùng cơm hết sức lễ nghi, vừa nhìn cũng biết hắn được giáo dưỡng thật tốt, mỗi động tác đều biểu lộ rõ vẻ ưu nhã, không phát ra một thanh âm nào. Còn Ngô Đại Minh mặc dù không có lễ nghi quy phạm gì, nhưng là rõ ràng ăn uống rất cẩn thận, dựa vào hắn thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn Đường Thiên Dật có thể nhìn ra được đối tượng hắn câu nệ là ai.
Lại nghĩ đến động tác vừa rồi của mình, Lâm Hiểu lập tức muốn chui xuống đất, cô như thế nào cảm giác mình lại không hợp với căn phòng này!
Lâm Hiểu thật vất vả đợi đến khi bọn họ đều cơm nước xong mới ho nhẹ một tiếng, "Bởi vì không ai biết tình huống bên ngoài sẽ kéo dài tới khi nào, cho nên tôi nghĩ nhóm chúng ta về sau ăn mặc nên tiết kiệm, mọi người cảm thấy thế nào?"
Đường Thiên Dật đồng ý gật gật đầu, "Không tệ, hơn nữa chúng ta phải có kế hoạch chu toàn. Đặc biệt là thức ăn nước uống. Trong nhà em còn bao nhiêu đồ ăn?"
Lâm Hiểu kiêu ngạo nói, "Mặc dù nói ăn mặc tiết kiệm, nhưng mọi người hoàn toàn không cần lo lắng, tầng hầm ngầm nhà em chứa rất nhiều đồ ăn, có thể chống đỡ cho mười người ăn hơn nửa năm." Lời nói này Lâm Hiểu trong nội tâm diễn luyện đã nhiều lần, cô tận lực buông lỏng mình, làm ra vẻ thật tự nhiên để boss đại nhân không hoài nghi.
Đường Thiên Dật nhìn Lâm Hiểu thật sâu, trái tim Lâm Hiểu nhảy dựng lên, không tự chủ nắm chặt nắm tay. Trong lúc Lâm Hiểu cho rằng hắn nhất định muốn hỏi mình chuyện gì đó, Đường Thiên Dật nhàn nhạt dời đi ánh mắt, trong nội tâm Lâm Hiểu thở phào nhẹ nhõm.
Ngô Đại Minh vội vàng tỏ thái độ, "Lâm tiểu thư yên tâm, hôm nay là tôi lỗ mãng, về sau tôi sẽ chú ý." Hắn hiển nhiên đem nhiệm vụ nấu cơm về sau về trên người mình.
"Đại Minh, anh không đi tìm ngươi thân nhân sao?"
Nghe Lâm Hiểu hỏi, Ngô Đại Minh dường như có chút cô đơn, "Lâm tiểu thư, tôi là cô nhi, xin Lâm tiểu thư đừng ghét bỏ tôi, tôi nhất định sẽ không ăn nhiều."
Ngô Đại Minh chỉ còn thiếu lời thề ra, vừa rồi trong ba người bọn họ Ngô Đại Minh ăn được nhiều nhất.
"Thực xin lỗi, Đại Minh, tôi không biết rõ. Còn có, anh đương nhiên có thể ở cùng với chúng tôi, tôi không có ý ghét bỏ anh."
Lúc này Ngô Đại Minh mới lộ ra dáng tươi cười.
Lâm Hiểu ngáp một cái, tục ngữ nói ấm no tư dâm. Lâm Hiểu ăn no liền muốn đi ngủ.
"Nếu đã mệt nhọc thì đi ngủ sớm đi."
Lâm Hiểu hướng về Đường Thiên Dật gật gật đầu, "Vậy em đi nghỉ ngơi trước."
Nói xong Lâm Hiểu hướng lên lầu trở về phòng của mình, Đường Thiên Dật nhìn Lâm Hiểu chậm rãi từ từ lên lầu, mới quay đầu, "Đem đồ còn dư thu thập lại."
"Vâng, đại thiếu gia."
Đường Thiên Dật điều khiển xe lăn chạy về hướng phòng khách ở tầng trệt. Đến phòng, Đường Thiên Dật nghĩ tới thừa dịp hệ thống còn chưa bị cắt, liền thu thập thêm tin tức trên mạng.
Ngày hôm sau, Lâm Hiểu tỉnh lại là do đủ loại tiếng động hỗn loạn bên ngoài đánh thức, khi đó là gần tám giờ.
Lâm Hiểu kéo màn cửa sổ ra, nhìn ra trên đường vài tên tang thi đi du đãng, bọn họ đều là hàng xóm Lâm Hiểu, lúc này cũng đã chết thảm.
Khác với ngày đầu tiên, ngày hôm nay số người còn sống đã không chạy loạn ở bên ngoài nữa, bọn họ đã hiểu thế giới không còn an toàn, chỉ có ngây ngốc trong mới có thể giảm bớt tổn thương. Bất quá, rất nhanh bọn họ cũng sẽ bị đói bức mà phải đi ra ngoài tìm đồ ăn, Lâm Hiểu cảm khái nghĩ nghĩ.
Lâm Hiểu đi xuống lầu, phát hiện Đường Thiên Dật đang xem ti vi, bên trong người chủ trì đang phát tin tức của chính phủ.
Ngô Đại Minh nghe được động tĩnh, "Lâm tiểu thư, cô dậy rồi. Tôi có chuẩn bị cháo, cô ăn nhé?"
Lâm Hiểu gật đầu.
Đợi khi Lâm Hiểu ăn xong điểm tâm, Đường Thiên Dật đã chờ ở một bên.
"Căn cứ vào tin tức anh hôm qua xem được trên web, anh dự đoán rất nhanh trật tự xuất hiện này sẽ bị tan vỡ, chính phủ căn bản không có năng lực giải quyết tai nạn toàn cầu này. Người sống chỉ cần bị thây ma bắt được sẽ trong 3 tiếng cũng biến thành thây ma, cho nên chúng ta về sau phải chú ý phòng ngừa bị thây ma bắt được. Thông tin liên lạc, hệ thống điện lực phỏng đoán không lâu sau cũng bị tê liệt luôn.
"Đương nhiên cũng có thể anh lo lắng vô cớ, nhưng trước mắt chúng ta ở trong này là tương đối an toàn.
"Em cũng nghĩ như vậy."
Đang lúc Lâm Hiểu nghe Đường Thiên Dật phân tích, cửa bên ngoài bị gõ vang, Lâm Hiểu lập tức nhìn Đường Thiên Dật cùng Ngô Đại Minh một cái, mới cảnh giác đứng lên. Rút lang nha bổng từ phía sau lưng ra cầm tay, xuyên qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài.
Lâm Hiểu ngoài ý muốn thấy được Chu Linh, đi theo phía sau cô có vài người, giờ phút này mặt cô tràn đầy lo lắng, còn thỉnh thoảng hướng phía sau xem, "Lâm Hiểu, Lâm Hiểu cậu có có nhà không? Nhanh lên mở cửa!"
Lâm Hiểu căn bản là không định mở cửa, nhưng Chu Linh gõ cửa lớn như thế, đã hấp dẫn rất nhiều thây ma, xem bộ dáng đám người bọn họ, Lâm Hiểu biết rõ nếu mình không mở cửa bọn họ sẽ phá cửa mà vào.
Trong nháy mắt khi Lâm Hiểu mở cửa, cô liền hối hận .
Nguyên nhân? Nguyên nhân chính là cô nhìn thấy ở phía sau cùng là nữ chủ Hứa Nhan cùng nam chủ thứ nhất Tiêu Phong.
Cô tại sao lại quên như vậy? Nguyên chủ ngay từ đầu đi theo nữ chủ từ trường học chạy về nhà mình. Cũng chính là do quan hệ này khiến cho nguyên chủ đối với bọn người Hứa Nhan ở nhà mình ăn chùa uống chùa, thật phi thường bất mãn, lại phát hiện nam sinh mình thích thế nhưng lại thích Hứa Nhan, trong nội tâm ghen tị nổi lên, mới có thể nghe lời Chu Linh cùng Tiền San San muốn hãm hại nữ chủ, hy vọng nữ chủ bị thây ma giết chết. Bị nữ chủ phát hiện, sau đuổi ra khỏi biệt thự Lâm gia, sau đó bị vài người đàn ông phát rồ bắt đi, chết thật thê thảm.
Lâm Hiểu vừa mở cửa, nữ chủ cùng các người lập tức chạy vào, Lâm Hiểu đóng ngay cửa lại.
"Lâm Hiểu sao cậu chậm như thế? Cậu chủ tâm không định mở cửa sao?" Tiền San San đầu tiên làm khó dễ.
"Đây là nhà tôi, tôi có muốn mở hay không là việc của tôi!"
"Cậu! Cậu tại sao có thể như vậy?"
"Tôi thế nào?"
Hứa Nhan lập tức lên tiếng, "Tốt rồi, mọi người không cần ầm ĩ."