Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương Cuối
Hành trình gian khổ kéo dài gần một năm trời cũng gần kết thúc, khi mọi người biết rằng chỉ cần một tháng nữa thôi thì họ cũng sẽ tới nơi mà ở đó họ sẽ có một ngôi nhà cho riêng mình, một nơi ở yên bình không cần phải suốt ngày ngồi trên xe nữa.
Hôm nay đoàn xe quyết định dừng chân sớm, mọi người được phép tắm rửa thỏa thích. Ăn uống xong mọi người đi về chỗ ngủ của mình, nhưng sự vui vẻ sau bao ngày vất vả khiến họ không thể chợp mắt được. Họ bắt đầu suy nghĩ về viễn cảnh tương lai xây dung căn cứ như thế nào? Các vị đội trưởng từng nói họ sẽ xây dựng lại một thành phố như khi xưa: có nhà ở, có trường học. bọn họ sẽ là một công dân chân chính cùng xây dựng nên căn cứ đó. Rồi con cái của họ sẽ được đến trường, không còn bị đói đến mức khô vàng nữa và sẽ không phải sống trong lo lắng hãi hùng nữa.
Đem khuya mọi người chìm vào giấc ngủ mang theo hi vọng về căn cứ mới. trong giấc mơ tươi đẹp khiến cho nụ cười của họ luôn hiện hữu trên môi.
Sáng sớm bầu trời trong xanh, từng tia sáng len lỏi vào từng ô cửa kính ô tô đánh thức buổi sáng, đánh đấu một ngày mới bắt đầu. thời tiết bắt đầu chuyển giao rồi, mạt thế giáng xuống bắt đầu của sự nắng nóng nhưng sau gần một năm thì mấy ngày hôm trước mọi người đã bắt đầu cảm nhận được cái lạnh khi màn đêm buông xuống. có rất nhiều đứa trẻ và người già không chịu nổi mà ngã bệnh, may mà kho thuốc của đoàn xe đầy đủ công với bữa ăn đây dinh dưỡng nên vấn đề này cũng không đáng ngại cho lắm. Ai cũng mong đoàn xe đến nơi trước khi có tuyết rơi xuống.
-Chúng ta ăn sáng xong sẽ xuất phát ngay, mọi người động tác nhanh lên một chút.
-Vâng, đội trưởng.
Mọi người nhanh dọn dẹp, tới xe nấu nướng để lấy đồ ăn.
Còn nàng và các bé đã được Trần Vân Yên nấu từ sáng nên đã giải quyết xong bữa sáng rồi, giờ chỉ cần đợi xe xuất phát nữa thôi.
Một tiếng sau, khi mọi người chuẩn bị lên xe để đi thì có rất nhiều tiếng động lạ ù ù xung quanh, mọi người ngây ngốc nhìn đám tang thi từ tang thi người, động vật,côn trùng từ bốn phương tám hướng vây lại đây.
-Chuyện gì xảy ra thế?
-Đây là gì vậy?
-này này….
Mọi người hoảng loạn hét lên. Các anh nhanh chóng ổn định lại tình hình, những người thường nhanh chóng được đưa vào trong xe trung tâm, di năng giả xếp ở ngoài
-Hỉ Tước, trên không trung.
Nàng giao nhiệm vụ tiêu diệt hưng con tang thi trên bầu trời cho Hỉ Tước. Hỉ Tước rít gào một hơi thì biến thành hình thể khổng lồ, lông vũ bảy màu sặc sỡ tiên diễm. lũ tang thi trên không thấy vậy thì đã rút lui một phần rồi, còn lại thì bị móng vuốt sắc bén và lửa từ trong miệng nó thổi ra tiêu diệt.
Cuộc chiến trến không lấy một địch một trăm, một nghìn thì dưới đất cũng phải là một địch mười. Nhưng dị năng giả lai không cho phép mình sợ hãi mà phải xông lên, họ đã nhìn thấy hi vong ở phía trước rồi, tương lai của họ đang tới gần nên họ không cho phép mình lùi bước, càng không cho phép mình được chết.
-Hạo, Tiểu Nghị hai người tạo sóng tinh thần làm gián đoạn liên lạc của kẻ lãnh đạo đi.
-Ý em là tang thi này do người khác mang đến.
-Đúng.
Được rồi.
Âu Dương Hạo và Tiểu Nghị đều có tinh thần hệ ở cấp năm rồi nên những con tang thi người ở cấp hai hay ba đều bị hai người người dùng sóng tinh thần và lực lượng tinh thần chấn giữ nên áp lực của dị năng giả cũng giảm đi rất nhiều. nhưng đối với các loại động vật biến dị thì lại không được tốt cho lắm bởi vì cấp bậc ngang hàng hay cao hơn nên chúng không bị ảnh hưởng mấy.
Các dị năng giả tạo thành các tổ đội để công kích tang thi.
Lang và Bento mỗi con đều đối chọi với một con tang thi biến dị cung cấp. đó là thỏ biến dị và chồn biến dị. có thể nói lần này chiến đấu của hai con thú sủng này là dựa vào trí thông minh để chiến thắng được. Hai con vật đi theo nàng đã lâu cũng được nàng cho ăn các loại thức ăn có chứa linh khi trong không gian nên rất thông minh, có thể gọi là ngang ngửa với con người. Bento và Lang không ngừng vờn quanh hai hai con tang thi khiến chúng nổi giận mà tấn công mạnh mẽ.
Nhưng hai con thú sủng cũng không kiên nhẫn đùa giỡn nữa mà công kích mạnh hơn, chỉ một phút sau đó hai con tang thi đã chết.
Dị năng giả của đoàn xe đã có vài người chết dưới tay của động vật biến dị rồi nên mọi người càng cố sức hơn nữa.
Tiểu đội quân bé nhỏ của các bé cũng góp phần vào sức chiến đấu của đoàn xe, các bé cứ tập trung lại tiêu diệt từ con này sang con khác nên năng lượng vẫn được duy trì lâu dài hơn những đội khác.
Các anh cũng không rảnh rảng gì mà, mỗi một người đối phó với một con tang thi cấp cao nên cũng chỉ ngang sức mà thôi.
Còn với nàng mà nói, những con tang thi này rất nhẹ nhàng. Nàng không mất niều sức lực đã tiêu diệt được phần lớn tang thi rồi.
Chỉ hơn một giờ đồng hồ sau thì toàn bộ tang thi cũng đã bị tiệu diệt hết, nguy cơ đoàn xe cũng được giải trừ. Nhưng cũng có vài người chết và nhiều người bị thương. Đối với người chết họ quyết định hỏa thiêu để tránh cho những người chết còn trở thành thức ăn của tang thi. Còn những người bị thương thì không cần lo
lắng gì nhiều, thuốc và và những thư kỳ diệu của nàng có thì những người bị thương sẽ chẳng cần lo lắng sẽ chết hay biến thành tang thi cả.
Nàng căn dặn các thành viên khác của đoan xử lý chỗ này, nàng cùng các anh có việc cần làm nên khi bọn nàng trở về thì đoàn xe mới lên đường.
Tám người chia nhau ngồi lên hai chiếc xe việt dã chạy theo hướng bắc, nàng nhắm mắt ngồi trên xe không cử động. các anh cũng không hỏi mà cứ điều khiển theo hướng mà mà nàng đa chỉ. Xe chạy chừng hai mươi km thì gặp một tiểu đội nhỏ có khoảng ba bốn chiếc xe phía trước. Nàng bảo các anh dừng lại chỗ mấy chiếc xe kia.
Tiểu đội nhỏ này chỉ khoảng mười người gồm bảy nam ba nữ. họ đều ăn mặc rách nát nhưng không có vẻ gì tiều tụy cả.
-Cô..Cô đừng qua đây, tôi không làm gì cô cả…
-A…aaaa… xin chị tha cho chúng tôi, chúng tôi không biết gì cả….
Hai cô gái hét lên đó chính là hai cô gái Đào gia mà nàng đã gặp ở thôn Trầm Khê, cửa vào của Bình Lang cao nguyên. Hai cô gái đã mất đi vẻ kiêu ngạo khi trước, những người bảo tiêu của bọn họ cũng chăng thấy đâu. Họ đi theo những người này cũng phải chịu rất nhiều tủi nhục.
-Kẻ khống chế tang thi đâu?
Nàng lạnh lẽo hỏi.
-Khống chế tang thi? Tôi không biết…
-Chúng tôi không biết ai có thể khống chế tang thi cả…
-Các người là ai đến đây hỏi những điều vớ vẩn vậy?
Mấy thanh niên khác trong đoàn thấy thế thì hét lớn.
-Hạo, anh làm cho kẻ đó xuất hiện đi.
-Được.
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Tiếng hét đau đớn trong một chiế xe vọng ra, những người kia hoảng sợ không thôi vì tiếng hét đó là của thủ lĩnh bọn họ.
-Dừng lại đi, tôi đau quá…xin anh…
Người kia đau qua mà lao ra khỏi xe, anh ta không ngừn ôm đầu kêu gào.
-Giờ mới biết đau đớn sao?
-Xin anh, tha cho tôi…
-Được rồi Hạo.
Âu Dương Hạo thấy thế mới chịu dừng lại, nghĩ đến việc vừa trải qua anh chỉ muốn hành hạ kẻ này cho bõ tức thì thôi.
-Ngọc Nhã! Cô có thể đi ra được rồi.
Nàng nhẹ nhàng nói, lời nói như nguyền rủa. một cô gái từ trên xe bước xuống. cô ta trông có vẻ tiều tụy hơn những người khác rất nhiều. không ai có thể nhận ra đây là một Ngọc Nhã xinh đẹp, kiêu kỳ mấy tháng trước.
-Thiên Di! Tôi hận chị. Hận tất cả các người. tại sao các người vẫn có thể sống vui vẻ trong khi chúng tôi đều sống khổ sở chứ. Tại chị mà mẹ và em trai tôi mới chết, tại chị mà gia đình tôi tan nát….
Cô ta điên cuồng phát tiết những đau đớn tủi nhục trong lòng ra. Mẹ và em trai cô ta kiêu ngạo nên khi mới bị đuổi đi không có đoàn xe nào chịu thu nhận. vì đói mà bắt buộc phải gia nhập đoàn xe nhỏ bé nhưng ba người họ không có sức chiến đấu nên nhận hết các khinh bỉ, phải chịu đói chịu rét. Đế khi bị tang thi tập kích chỉ có một mình mới may mắn sống sót được. gia nhập đoàn xe này cô ta phải dùng thân thể mình để phục vụ kẻ thủ lĩnh, biết hắn ta có khả năng điều khiển tang thi nên cô ta dụ dỗ hắn báo thù giúp mình.
-Ngọc Nhã, đó là báo ứng mà thôi..
-Không, tại các ngươi….
-Vậy sao?
-Đúng.
Cô ta mơ hồ gật đầu.
Nàng chậm rãi lại gần cô ta, nói nhỏ vào tai cô ta một câu nói.
-Không thể nào…..
Cô ta bàng hoàng lắc lắc đầu liên tục như vẻ không tin. Nàng cũng không muốn phí sức nữa mà dùng hai cây dao nhỏ kết thúc mạng sống của kẻ thủ lĩnh và cô ta.
Cô ta đến khi chết vẫn chứ nhìn nàng chằm chằm.
Nàng cùng bảy anh chàng chuẩn bị lên xe quay về thì những người khác xin đi theo. Nàng không quan tâm mà bước vào trong xe mặc kệ cho Triệu Hàng xử lý.
Cuối cùng Triệu Hàng cũng cho bọn họ đi theo nhưng sẽ bị giám sát trong một thời gian nếu họ chịu được, bọn họ đêu đồng ý.
Về đến đoàn xe thì mọi người đã xử lý xong hết rồi. thịt động vật rất nhiều đảm bảo mọi người trong một thời gian sẽ được ăn thịt thoái mái.
Nàng cũng các anh liền cho đoàn xe lập tức xuất phát rời khỏi nơi này để tránh
tang thì bị mùi dẫn đến sẽ lại một phen chiến đấu nữa.
Trải qua chiến đâu vừa rồi mọi người lại càng đoàn kết hơn.