-
Chương 1
- Ảnh bìa
- Tác giả
- Bánh Bột
- Số chương
- Đang tiến hành
- Nguồn
- vietwriter.com
- Lượt đọc
- 2,461
- Cập nhật
Trong phòng lúc này chỉ còn lại Lê Dương và người đàn bà đã trạc ba lăm, ba sáu trong tư thế mặt đối mặt. Khuôn mặt tính ra cũng vào loại cực phẩm, phụ nữ mới ngoài ba mươi mang vẻ sắc sảo, điềm đạm như vậy, quả là không dễ thấy. Chỉ có điều, nét sắc sảo này xem ra cũng chỉ là cái vỏ ốc sên mà thôi. Người đàn bà này mười phần thì bảy phần phẫn nộ, ba phần u uất. Cũng phải, có ai bước vào căn phòng tư vấn tâm lý này mà không mang dáng vẻ bi sầu ấy đâu cơ chứ. Xét ra, bà cô này cũng chưa đến mức thảm nhất. Không khí trong phòng như bị một nguồn năng lực nào đó hút cạn, càng lúc càng thêm ngột ngạt. Cái nỗi ngột ngạt này kết hợp với tiếng nấc nghẹn của người phụ nữ càng thêm bức bối, dường như có thể bóp nghẹt con người ta bất cứ lúc nào.
"Anh ta gái gú, vụng trộm bên ngoài, anh ta lừa vợ dối con suốt 5 năm qua đến giờ vác một mặt con đã 3 tuổi về trước mặt tôi. Cô nói xem tôi phải bình tĩnh thế nào???"
"..."
Người phụ nữ nãy giờ chỉ biết cúi đầu nức nở khóc nay đột nhiên cất tiếng, giọng nói đã bị bóp méo nhưng liền mạch rõ rang.
"Ngày anh ta cầu hôn tôi, anh ta hứa trọn đời sẽ chỉ chung thủy với một mình tôi, anh ta nói trôi chảy như đã đọc thuộc lời thoại của một bộ truyền hình nào đó vậy. Thế rồi, ngày tôi sinh đứa đầu lòng anh ta còn bày đặt khóc lóc sung sướng, còn động cánh tay dơ bẩn vào người đứa con gái tôi mới sinh… Cô nói xem có đáng khinh không???"
"..."
"Cách đây 5 năm, anh ta bắt đầu đi sớm về khuya, anh ta tưởng tôi không nhận ra điều bất thường cơ đấy. Dần dần, đến một bữa con ăn mấy bát cơm anh ta còn chẳng biết, con bé gầy hay béo, thậm chí đến phát sốt cũng không thể hệ trọng bằng cái lý do “ sếp anh đang gọi gấp”. Quả là đáng khinh!
Cô Lê, ngày anh ta dẫn về con tiện nhân cùng đứa trẻ lên 3 ấy, cô có biết anh ta nói gì với tôi không? Anh ta nói rành rọt từng chữ một: “ Từ ngày hôm nay hãy để mẹ con cô ấy sống cùng với gia đình ta, cô ấy đã quá mệt mỏi với việc lén lút 5 năm qua rôi. Em sẽ không cần phải bận tâm bất cứ điều gì, cô ấy sẽ sống với danh nghĩa là người ở, chi phi của cô ấy cũng sẽ là anh lo. Vậy nên mong em hãy nhắm mắt cho qua…” Ôi chao, cô Lê ơi, có đáng để tôi cho hắn vài cái bạt tai không cơ chứ? Thật tội nghiệp cho con tiện nhân kia, lén la lén lút với hắn 5 năm, cuối cùng nhận về cái danh người ở trong nhà, quá đáng thương! …”
Ngồi nghe người phụ nữ kể lể khóc lóc, trái lại Lê Dương chẳng có chút biến đổi trên sắc mặt, chỉ là trong đáy mắt đã lạnh đi vài phần. Lê Dương thay tách trà đã sớm nguội lạnh của cả hai, bắt đầu từ tốn nói:
"Cô Triệu, việc xử lý chuyện này như thế nào không phức tạp, tất cả phụ thuộc ở bản than cô. Nếu cô còn tình cảm với chồng của mình, hay đơn giản là cô lưu luyến cái mái ấm trong quá khứ, tôi nghĩ cô cần một lần thương lượng thỏa đáng với chồng, dù sao thì anh ta cũng đã thỏa hiệp với chị rồi. Còn nếu như chị thật sự muốn dứt khoát thì có thể đâm đơn lên tòa. Chỉ có điều nếu như chị làm vậy, tất cả mọi thứ thuộc về “mái ấm” của chị sẽ đặt dấu chấm hết tại đây. Điều đáng nói nhất là đứa con gái của chị cũng sẽ vì chuyện này mà sẽ có những phản ứng tâm lý tiêu cực. Tôi mong chị sẽ suy nghĩ kĩ."
"Con bé đã quen với cảnh không có bố nó ở bên cạnh, nó sẽ không sao đâu, con bé sẽ vượt qua được thôi."
''Cô Triệu, theo tôi được biết con gái chị cũng đã 13, cô bé có lẽ cũng đã biết nghĩ nhiều hơn, biết nhận thức về những điều xung quanh nhiều hơn. Việc ba mẹ ly hôn sẽ là đòn tâm lý cực lớn đối với đứa trẻ ở độ tuổi này. Cú sốc này giống như việc hươu cao cổ sinh con, hươu con mới sinh sẽ phải tiếp nhận va chạm cực lớn với mặt đất, hoặc may mắn kiên cường sống tiếp, hoặc chết. Mặt khác, kể cả khi con bé vượt qua được cú sốc này thì vết thương trong lòng nó cũng đủ khiến sinh ra các chứng bệnh tâm lý khác."
Ngừng lại quan sát sắc mặt biến đổi liên tục từ xanh đến đen của người phụ nữ đối diện, Lê Dương tiếp tục:
"Tất nhiên, tôi không có ý cản chị ly hôn. Tất cả những gì tôi nói chỉ mong chị hãy suy xét cho thật kĩ rồi đưa ra quyết định, tránh để sau này phải hối hận."
***
"Tin nóng, tin nóng đây !!!"
Cánh cửa văn phòng bất thình lình bật tung ra, một bóng phụ nữ lướt nhanh như bay phi vào và hạ cánh bên bàn làm việc của Lê Dương. Không biết từ khi nào Tiêu Lâm này lại thiếu lịch sự như vậy, họa chăng Lê Dương đây có làm điều gì vụng trộm trong văn phòng, có lẽ kẻ phát giác đầu tiên chính là Tiêu Lâm. Vẻ mặt Tiêu Lâm lúc này thật không khác bắt được vàng là mấy.
"Có chuyện gì vậy?" Lê Dương cất lời, mắt không rời màn hình máy tính.
" Thì là vụ cô Triệu chị nhận tuần trước đó, cô ta chấp nhận thỏa hiệp với chồng rồi, còn về phía cô bồ nhí thì đã dọn đi rồi. Em thấy thế là thỏa đáng rồi, mặt dày ba tấc cũng không thể chịu cái danh người ở ấy được."
"Cũng chưa biết thế nào, tôi khuyên cô ta nghĩ cho con mình đơn giản là vì không muốn con gái cô ta một ngày nào đó cũng trở thành bệnh nhân của tôi. Chỉ sợ ngựa quen đường cũ... À mà hai ngày tới tôi không có lịch, muốn đi đâu đó giải khuây, em có rảnh thì cùng đi!
"Chán chết, mai em có lịch với khách rồi không đi được... Và lại chị vừa mới hao tâm tổn phế cả một tháng cao điểm, em nào dám phá quấy hai ngày nghỉ quý giá của chị...
Tiêu Lâm ngả người ra sau ghế chán nản. Bộ dạng cô ta lúc này thật không giống một chuyên viên tư vấn tâm lý chút nào. Nhấp một ngụm coffee, Lê Dương bất giác cảm thấy coffee có hơi đắng hơn ngày thường.
***
Làm công việc tư vấn tâm lý này, Lê Dương và đồng nghiệp quả thực thật không dễ dàng gì, thật đáng vả miệng những kẻ nào chỉ nói nghề này nhàn nhã chỉ việc hoạt động cơ miệng. Đấy là họ không biết cái nghề này đến giờ ngủ nghỉ cũng chẳng thể phân ra rõ ràng, có khi nửa đêm bệnh nhân nhắn một mẩu tin “Tôi muốn tự sát” cũng phải cuống cuồng bật dậy ngăn cản. Thậm chí, còn phải làm cái bầu trút giận cho khách hàng mà không dám ho he nửa lời. Bởi vậy, chỉ cần rảnh là phải chợp mắt chứ đừng nghĩ đến chuyện một ngày ngủ đủ 8 tiếng. Nếu không phải cấp trên “ân chuẩn” vì thành tích cống hiến trong suốt một tháng thì có lẽ đến cả Quan Âm Bồ Tát hiện hình cũng không thể cứu rỗi cô ra khỏi vòng xoáy nghề nghiệp này.
Hai ngày tới có lẽ cô sẽ đi biển, đã lâu lắm rồi cô chưa được chạm đôi chân trần trên mặt cát trắng, chụp lại những tấm ảnh buổi sớm bình minh trên biển sương trắng nắng tràn,cảm nhận cái vị mặn nồng của những thuyền ghe từ biển trở về.
Buổi sáng đâu tiên cô thức dậy, đàng đông đã sáng trắng. Trên một nửa vòm trời sao đã lặn hết. Những đám mây hình vỏ sò hồng lên dần, trong khi đó, mặt biển tuy đã sáng rõ, đến cái mức có thể nhìn thấy từng nếp gấp lăn tăn trên mặt tấm thép xám xịt, nhưng sao mà tẻ nhạt. Tiếng sóng ồ ồ dội vào giấc ngủ suốt đêm biến đi đâu hết, biển lúc này yên ắng lạ, như một con sứa khổng lồ dạt vào bờ.
Đằng kia, đoàn thuyền đánh cá đã trở về. Đám người được phân công làm công việc xua cá vào lưới, phần nhiều là phụ nữ và trẻ con. Họ ngồi trên những chiếc mủng lúc nào cũng thả trôi lượn lờ mé ngoài. Có khi tản mát mỗi nơi một chiếc. Số mủng bất chợt tập hợp lại, từ bốn góc hối hả trèo tới xung quanh các thuyền đánh cá.
Trong lúc đó, Lê Dương nâng chiếc máy ảnh lên sát mắt tựa như một người đi săn sợ con thú sẽ thời cơ chạy ra khỏi rừng. Cô chờ lúc năm sáu chiếc lưới cùng vung lên rồi bấm máy lia lịa. Trong đầu cô mường tượng ra một tấm ảnh nghệ thuật xuất sắc: Hai chiếc mũi thuyền chụm đầu vào nhau, những tấm lưới vung lên đan chéo vào nhau, ánh sáng chui qua tấm lưới như được xẻ ra từng sợi, khúc xạ qua mắt lưới. Mỗi mắt lưới sẽ là một nốt nhạc tỏa sáng rực rỡ trong bản hòa ca của biển khơi.
Cá được vận chuyển xong xuôi vào bờ, những chiếc mủng cũng từ từ tản ra. Thoáng chốc bờ biển chỉ còn lại những chiếc thuyền to lớn vẫn mặn nồng mùi biển cả yên lặng nằm nghỉ ngơi chờ đợi một chuyến ra khơi tiếp theo.
Cô lúc này đã có cho mình vài tấm hình ưng ý có lẽ cũng nên trở về khách sạn thôi. Trời đã vào thu, ở biển cái sắc thu lại càng rõ, gió biển se lạnh mơn man qua da thịt cô khiến Lê Dương thoáng rùng mình. Lúc này đây, điều thích hợp nhất với cô có lẽ là trèo lên chiếc giường êm ái, thơm tho rồi đánh một giấc nồng tới trưa. Có lẽ việc săn từng khoảng khắc đẹp trong buổi sớm tinh mơ đã rút cạn năng lượng của cô rồi.
Chỉ là Lê Dương không biết, quãng đường từ biển về khách sạn hôm nay sẽ vì một người khách không mời mà dài thêm một đoạn...
***
Từ biển đến khách sạn phải băng qua một đoạn đường quốc lộ, lúc này cũng chỉ mới chớm giờ cao điểm, tương đối tấp nập. Lê Dương đứng chờ tín hiệu của người đi bộ để sang đường thì bỗng nhiên một bóng người lướt qua cô băng ra giữa đường. Không để cho ai kịp định thần, hắn chắn ngay trước một chiếc Chevrolet màu đen rồi nằm vật ra đấy. Chủ nhân chiếc xe bị một phen kinh hồn bạt vía, vội bật tung cửa xe chạy ra xem nạn nhân xấu số này thế nào. Những người xung quanh cũng được một phen chim lợn, nhanh chóng xúm vào bàn tán có, chụp ảnh có, quay video cũng có. Một vài người có lương tâm vội hô hoán :
"Có ai là bác sĩ không?"
" Gọi cấp cứu nhanh lên!!"
"Tôi là bác sĩ. Làm phiền cách xa nạn nhân ra!" Lê Dương lúc này dột nhiên lên tiếng, nhanh chóng lách qua đám người để vào đến trung tâm_ nơi có một người đang nằm im lìm bất động.
Lê Dương đưa tay kiểm tra các bộ phận cổ, gáy, đầu, bụng, may mắn không điểm nào bị tụ máu trong, cũng không có vết thương nào liên quan đến động mạch. Sắc mặt hắn tím tái đến đáng sợ, tứ chi lạnh buốt, hơi thở vô cùng yếu. Lê Dương cúi thấp người kề sát tai vào lồng ngực hắn, nhịp tim vô cùng yếu, đập không rõ nhịp. Cô bắt chéo hai bàn tay đặt lên ngực trái hắn, tiến hành các bước hô hấp nhân tạo cơ bản. Vài phút sau, tim nạn nhân đã ổn định trở lại, nhưng chân tay vẫn chưa bớt giá lạnh. Cùng lúc đó, xe cấp cứu cũng tới nơi. Các nhân viên y tế khiêng nạn nhân lên xe cứu thương. Tưởng chừng đã xong nhiệm vụ của mình, toan chạy đi. Lê Dương lại bị một cánh tay kéo mạnh lên xe cứu thương. Nghiễm nhiên cô được hưởng diễm phúc vào bệnh viện với kẻ lạ mặt này.
Ngồi đợi ca phẫu thuật kết thúc, Lê Dương không ngăn được những dòng suy nghĩ miên man.
“ Người này không uống rượu, nếu không phải là mộng du thì chỉ có thể là đi tự tử. Đây có lẽ cũng chỉ là một vụ tự tử tự phát, chứ nếu xét theo kinh nghiệm ngăn cản bao nhiêu vụ tự sát thì chắc chắn không ai muốn chết mà lại chọn giờ cao điểm rồi phi ra đường như vậy. Giờ cao điểm xe cộ không thể đi nhanh, hơn nữa còn quá nhiều người, cơ hội gặp phải bác sĩ hay một người tốt có kinh nghiệm sơ cứu là rất lớn. Như vậy, muốn chết cũng không đơn giản. Chỉ hơi phiền một điểm. Nếu đúng là gã này muốn chết, mình cứu gã khi còn chưa biết lý do. Không biết là phúc hay là họa.”
Đèn phẫu thuật tắt. Một bác sĩ còn mặc nguyên bộ đồ phẫu thuật, găng tay, khẩu trang chưa kịp tháo bước ra ngoài: “ Cô là người nhà của bệnh nhân?”
“Vâng, người đó…”
“Anh ta không sao rồi, chỉ là bị thương nhẹ ngoài da, không có tổn thương nặng nề đến xương khớp, nội tạng. Nhờ có sơ cứu đúng cách nên việc phấu thuật cũng diễn ra thuận lợi hơn. Bây giờ anh ta sẽ được chuyển qua phòng hồi sức, cô có thể vào thăm bệnh nhân.”
“Thành thật cảm ơn bác sĩ.”
Ngồi trong phòng hồi sức, Lê Dương tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi bệnh nhân tỉnh lại. Người đang nằm trên giường bệnh ngủ vô cùng an tĩnh. Trên trán hắn quấn một lớp băng dày, tuy vậy, máu vẫn thấm qua lớp băng, đỏ sẫm. Khuôn mặt góc cạnh bị bưng bít bởi đống băng gạc y tế nhìn không có cảm tình chút nào. Lê Dương lướt ánh nhìn qua hàng lông mi đen, dài của hắn. Bất giác cảm thán trong lòng. Ông trời đúng là quá bất công, đến đàn ông còn có một hàng mi dài như vậy, mà nữ nhi thường tình như cô lại không có lấy cái vận may ấy. Hàng lông mi cong cong khẽ rung động. Hắn đã tỉnh.
“Anh cuối cùng cũng tỉnh rồi” Anh tỉnh là tôi về được rồi, thật đúng là một ngày nghỉ xui xẻo.
“Cô là ai?... Mà sao tôi…”
“Anh gặp tai nạn giao thông, bị chấn thương ở đầu. Là tôi đưa anh vào bệnh viện”
“Không phải tại nạn, là tôi muốn chết”
Biết ngay mà. Lê Dương cười tự giễu trong lòng.
“Như vậy trước mắt không thể coi là ân nhân” Giọng cô không nhanh không chậm, vô cùng bình thản như muốn nói với người trước mặt : “Chuyện anh tự tử tôi biết tỏng lâu rồi, viện chuyện tai nạn chỉ là phép lịch sự thôi”
Yên ắng một lúc, Lê Dương cất lời phá tan bầu không khí ngột ngạt.
“Viện phí tôi đã thanh toán đủ… Đây là danh thiếp của tôi, sau này có dịp thì hoàn trả lại tiền. Tôi tên Lê Dương” Tự cảm thán trong lòng, Lê Dương tự nhủ bản thân là phụ nữ, làm việc này cũng không thể tính là ngụy quân tử. Mặt dày một chút cũng không chết ai. Không hề gì. Không hề gì.
Toan định đi, không hiểu sao cô lại hơi cảm thấy không thoải mái. Là bứt rứt. Bình thường đã quen giải quyết tâm lý trong mấy vụ tự tử bất thành này, hôm nay làm ngơ nhắm mắt cho qua. Đúng là không quen.
“Nếu như anh cảm thấy trong lòng không thoải mái, có thể đi gặp bác sĩ tâm lý. Mọi việc đều có cách giải quyết. Chào anh” Nói đoạn, cô liền quay người bước thẳng, không thể lưu lại nơi đây thêm nữa. Hôm nay về nhất định phải đốt vía, quá xui xẻo rồi!!
“Dù sao cũng cảm ơn cô. Tôi tên Trần Chính”
Đợi người con gái đi khuất khỏi cửa phòng bệnh, hắn từ từ nằm xuống giường, nhắm mắt. Ngủ. Hôm nay đối với hắn cũng là cực hình rồi…
Hết chương 1.
"Anh ta gái gú, vụng trộm bên ngoài, anh ta lừa vợ dối con suốt 5 năm qua đến giờ vác một mặt con đã 3 tuổi về trước mặt tôi. Cô nói xem tôi phải bình tĩnh thế nào???"
"..."
Người phụ nữ nãy giờ chỉ biết cúi đầu nức nở khóc nay đột nhiên cất tiếng, giọng nói đã bị bóp méo nhưng liền mạch rõ rang.
"Ngày anh ta cầu hôn tôi, anh ta hứa trọn đời sẽ chỉ chung thủy với một mình tôi, anh ta nói trôi chảy như đã đọc thuộc lời thoại của một bộ truyền hình nào đó vậy. Thế rồi, ngày tôi sinh đứa đầu lòng anh ta còn bày đặt khóc lóc sung sướng, còn động cánh tay dơ bẩn vào người đứa con gái tôi mới sinh… Cô nói xem có đáng khinh không???"
"..."
"Cách đây 5 năm, anh ta bắt đầu đi sớm về khuya, anh ta tưởng tôi không nhận ra điều bất thường cơ đấy. Dần dần, đến một bữa con ăn mấy bát cơm anh ta còn chẳng biết, con bé gầy hay béo, thậm chí đến phát sốt cũng không thể hệ trọng bằng cái lý do “ sếp anh đang gọi gấp”. Quả là đáng khinh!
Cô Lê, ngày anh ta dẫn về con tiện nhân cùng đứa trẻ lên 3 ấy, cô có biết anh ta nói gì với tôi không? Anh ta nói rành rọt từng chữ một: “ Từ ngày hôm nay hãy để mẹ con cô ấy sống cùng với gia đình ta, cô ấy đã quá mệt mỏi với việc lén lút 5 năm qua rôi. Em sẽ không cần phải bận tâm bất cứ điều gì, cô ấy sẽ sống với danh nghĩa là người ở, chi phi của cô ấy cũng sẽ là anh lo. Vậy nên mong em hãy nhắm mắt cho qua…” Ôi chao, cô Lê ơi, có đáng để tôi cho hắn vài cái bạt tai không cơ chứ? Thật tội nghiệp cho con tiện nhân kia, lén la lén lút với hắn 5 năm, cuối cùng nhận về cái danh người ở trong nhà, quá đáng thương! …”
Ngồi nghe người phụ nữ kể lể khóc lóc, trái lại Lê Dương chẳng có chút biến đổi trên sắc mặt, chỉ là trong đáy mắt đã lạnh đi vài phần. Lê Dương thay tách trà đã sớm nguội lạnh của cả hai, bắt đầu từ tốn nói:
"Cô Triệu, việc xử lý chuyện này như thế nào không phức tạp, tất cả phụ thuộc ở bản than cô. Nếu cô còn tình cảm với chồng của mình, hay đơn giản là cô lưu luyến cái mái ấm trong quá khứ, tôi nghĩ cô cần một lần thương lượng thỏa đáng với chồng, dù sao thì anh ta cũng đã thỏa hiệp với chị rồi. Còn nếu như chị thật sự muốn dứt khoát thì có thể đâm đơn lên tòa. Chỉ có điều nếu như chị làm vậy, tất cả mọi thứ thuộc về “mái ấm” của chị sẽ đặt dấu chấm hết tại đây. Điều đáng nói nhất là đứa con gái của chị cũng sẽ vì chuyện này mà sẽ có những phản ứng tâm lý tiêu cực. Tôi mong chị sẽ suy nghĩ kĩ."
"Con bé đã quen với cảnh không có bố nó ở bên cạnh, nó sẽ không sao đâu, con bé sẽ vượt qua được thôi."
''Cô Triệu, theo tôi được biết con gái chị cũng đã 13, cô bé có lẽ cũng đã biết nghĩ nhiều hơn, biết nhận thức về những điều xung quanh nhiều hơn. Việc ba mẹ ly hôn sẽ là đòn tâm lý cực lớn đối với đứa trẻ ở độ tuổi này. Cú sốc này giống như việc hươu cao cổ sinh con, hươu con mới sinh sẽ phải tiếp nhận va chạm cực lớn với mặt đất, hoặc may mắn kiên cường sống tiếp, hoặc chết. Mặt khác, kể cả khi con bé vượt qua được cú sốc này thì vết thương trong lòng nó cũng đủ khiến sinh ra các chứng bệnh tâm lý khác."
Ngừng lại quan sát sắc mặt biến đổi liên tục từ xanh đến đen của người phụ nữ đối diện, Lê Dương tiếp tục:
"Tất nhiên, tôi không có ý cản chị ly hôn. Tất cả những gì tôi nói chỉ mong chị hãy suy xét cho thật kĩ rồi đưa ra quyết định, tránh để sau này phải hối hận."
***
"Tin nóng, tin nóng đây !!!"
Cánh cửa văn phòng bất thình lình bật tung ra, một bóng phụ nữ lướt nhanh như bay phi vào và hạ cánh bên bàn làm việc của Lê Dương. Không biết từ khi nào Tiêu Lâm này lại thiếu lịch sự như vậy, họa chăng Lê Dương đây có làm điều gì vụng trộm trong văn phòng, có lẽ kẻ phát giác đầu tiên chính là Tiêu Lâm. Vẻ mặt Tiêu Lâm lúc này thật không khác bắt được vàng là mấy.
"Có chuyện gì vậy?" Lê Dương cất lời, mắt không rời màn hình máy tính.
" Thì là vụ cô Triệu chị nhận tuần trước đó, cô ta chấp nhận thỏa hiệp với chồng rồi, còn về phía cô bồ nhí thì đã dọn đi rồi. Em thấy thế là thỏa đáng rồi, mặt dày ba tấc cũng không thể chịu cái danh người ở ấy được."
"Cũng chưa biết thế nào, tôi khuyên cô ta nghĩ cho con mình đơn giản là vì không muốn con gái cô ta một ngày nào đó cũng trở thành bệnh nhân của tôi. Chỉ sợ ngựa quen đường cũ... À mà hai ngày tới tôi không có lịch, muốn đi đâu đó giải khuây, em có rảnh thì cùng đi!
"Chán chết, mai em có lịch với khách rồi không đi được... Và lại chị vừa mới hao tâm tổn phế cả một tháng cao điểm, em nào dám phá quấy hai ngày nghỉ quý giá của chị...
Tiêu Lâm ngả người ra sau ghế chán nản. Bộ dạng cô ta lúc này thật không giống một chuyên viên tư vấn tâm lý chút nào. Nhấp một ngụm coffee, Lê Dương bất giác cảm thấy coffee có hơi đắng hơn ngày thường.
***
Làm công việc tư vấn tâm lý này, Lê Dương và đồng nghiệp quả thực thật không dễ dàng gì, thật đáng vả miệng những kẻ nào chỉ nói nghề này nhàn nhã chỉ việc hoạt động cơ miệng. Đấy là họ không biết cái nghề này đến giờ ngủ nghỉ cũng chẳng thể phân ra rõ ràng, có khi nửa đêm bệnh nhân nhắn một mẩu tin “Tôi muốn tự sát” cũng phải cuống cuồng bật dậy ngăn cản. Thậm chí, còn phải làm cái bầu trút giận cho khách hàng mà không dám ho he nửa lời. Bởi vậy, chỉ cần rảnh là phải chợp mắt chứ đừng nghĩ đến chuyện một ngày ngủ đủ 8 tiếng. Nếu không phải cấp trên “ân chuẩn” vì thành tích cống hiến trong suốt một tháng thì có lẽ đến cả Quan Âm Bồ Tát hiện hình cũng không thể cứu rỗi cô ra khỏi vòng xoáy nghề nghiệp này.
Hai ngày tới có lẽ cô sẽ đi biển, đã lâu lắm rồi cô chưa được chạm đôi chân trần trên mặt cát trắng, chụp lại những tấm ảnh buổi sớm bình minh trên biển sương trắng nắng tràn,cảm nhận cái vị mặn nồng của những thuyền ghe từ biển trở về.
Buổi sáng đâu tiên cô thức dậy, đàng đông đã sáng trắng. Trên một nửa vòm trời sao đã lặn hết. Những đám mây hình vỏ sò hồng lên dần, trong khi đó, mặt biển tuy đã sáng rõ, đến cái mức có thể nhìn thấy từng nếp gấp lăn tăn trên mặt tấm thép xám xịt, nhưng sao mà tẻ nhạt. Tiếng sóng ồ ồ dội vào giấc ngủ suốt đêm biến đi đâu hết, biển lúc này yên ắng lạ, như một con sứa khổng lồ dạt vào bờ.
Đằng kia, đoàn thuyền đánh cá đã trở về. Đám người được phân công làm công việc xua cá vào lưới, phần nhiều là phụ nữ và trẻ con. Họ ngồi trên những chiếc mủng lúc nào cũng thả trôi lượn lờ mé ngoài. Có khi tản mát mỗi nơi một chiếc. Số mủng bất chợt tập hợp lại, từ bốn góc hối hả trèo tới xung quanh các thuyền đánh cá.
Trong lúc đó, Lê Dương nâng chiếc máy ảnh lên sát mắt tựa như một người đi săn sợ con thú sẽ thời cơ chạy ra khỏi rừng. Cô chờ lúc năm sáu chiếc lưới cùng vung lên rồi bấm máy lia lịa. Trong đầu cô mường tượng ra một tấm ảnh nghệ thuật xuất sắc: Hai chiếc mũi thuyền chụm đầu vào nhau, những tấm lưới vung lên đan chéo vào nhau, ánh sáng chui qua tấm lưới như được xẻ ra từng sợi, khúc xạ qua mắt lưới. Mỗi mắt lưới sẽ là một nốt nhạc tỏa sáng rực rỡ trong bản hòa ca của biển khơi.
Cá được vận chuyển xong xuôi vào bờ, những chiếc mủng cũng từ từ tản ra. Thoáng chốc bờ biển chỉ còn lại những chiếc thuyền to lớn vẫn mặn nồng mùi biển cả yên lặng nằm nghỉ ngơi chờ đợi một chuyến ra khơi tiếp theo.
Cô lúc này đã có cho mình vài tấm hình ưng ý có lẽ cũng nên trở về khách sạn thôi. Trời đã vào thu, ở biển cái sắc thu lại càng rõ, gió biển se lạnh mơn man qua da thịt cô khiến Lê Dương thoáng rùng mình. Lúc này đây, điều thích hợp nhất với cô có lẽ là trèo lên chiếc giường êm ái, thơm tho rồi đánh một giấc nồng tới trưa. Có lẽ việc săn từng khoảng khắc đẹp trong buổi sớm tinh mơ đã rút cạn năng lượng của cô rồi.
Chỉ là Lê Dương không biết, quãng đường từ biển về khách sạn hôm nay sẽ vì một người khách không mời mà dài thêm một đoạn...
***
Từ biển đến khách sạn phải băng qua một đoạn đường quốc lộ, lúc này cũng chỉ mới chớm giờ cao điểm, tương đối tấp nập. Lê Dương đứng chờ tín hiệu của người đi bộ để sang đường thì bỗng nhiên một bóng người lướt qua cô băng ra giữa đường. Không để cho ai kịp định thần, hắn chắn ngay trước một chiếc Chevrolet màu đen rồi nằm vật ra đấy. Chủ nhân chiếc xe bị một phen kinh hồn bạt vía, vội bật tung cửa xe chạy ra xem nạn nhân xấu số này thế nào. Những người xung quanh cũng được một phen chim lợn, nhanh chóng xúm vào bàn tán có, chụp ảnh có, quay video cũng có. Một vài người có lương tâm vội hô hoán :
"Có ai là bác sĩ không?"
" Gọi cấp cứu nhanh lên!!"
"Tôi là bác sĩ. Làm phiền cách xa nạn nhân ra!" Lê Dương lúc này dột nhiên lên tiếng, nhanh chóng lách qua đám người để vào đến trung tâm_ nơi có một người đang nằm im lìm bất động.
Lê Dương đưa tay kiểm tra các bộ phận cổ, gáy, đầu, bụng, may mắn không điểm nào bị tụ máu trong, cũng không có vết thương nào liên quan đến động mạch. Sắc mặt hắn tím tái đến đáng sợ, tứ chi lạnh buốt, hơi thở vô cùng yếu. Lê Dương cúi thấp người kề sát tai vào lồng ngực hắn, nhịp tim vô cùng yếu, đập không rõ nhịp. Cô bắt chéo hai bàn tay đặt lên ngực trái hắn, tiến hành các bước hô hấp nhân tạo cơ bản. Vài phút sau, tim nạn nhân đã ổn định trở lại, nhưng chân tay vẫn chưa bớt giá lạnh. Cùng lúc đó, xe cấp cứu cũng tới nơi. Các nhân viên y tế khiêng nạn nhân lên xe cứu thương. Tưởng chừng đã xong nhiệm vụ của mình, toan chạy đi. Lê Dương lại bị một cánh tay kéo mạnh lên xe cứu thương. Nghiễm nhiên cô được hưởng diễm phúc vào bệnh viện với kẻ lạ mặt này.
Ngồi đợi ca phẫu thuật kết thúc, Lê Dương không ngăn được những dòng suy nghĩ miên man.
“ Người này không uống rượu, nếu không phải là mộng du thì chỉ có thể là đi tự tử. Đây có lẽ cũng chỉ là một vụ tự tử tự phát, chứ nếu xét theo kinh nghiệm ngăn cản bao nhiêu vụ tự sát thì chắc chắn không ai muốn chết mà lại chọn giờ cao điểm rồi phi ra đường như vậy. Giờ cao điểm xe cộ không thể đi nhanh, hơn nữa còn quá nhiều người, cơ hội gặp phải bác sĩ hay một người tốt có kinh nghiệm sơ cứu là rất lớn. Như vậy, muốn chết cũng không đơn giản. Chỉ hơi phiền một điểm. Nếu đúng là gã này muốn chết, mình cứu gã khi còn chưa biết lý do. Không biết là phúc hay là họa.”
Đèn phẫu thuật tắt. Một bác sĩ còn mặc nguyên bộ đồ phẫu thuật, găng tay, khẩu trang chưa kịp tháo bước ra ngoài: “ Cô là người nhà của bệnh nhân?”
“Vâng, người đó…”
“Anh ta không sao rồi, chỉ là bị thương nhẹ ngoài da, không có tổn thương nặng nề đến xương khớp, nội tạng. Nhờ có sơ cứu đúng cách nên việc phấu thuật cũng diễn ra thuận lợi hơn. Bây giờ anh ta sẽ được chuyển qua phòng hồi sức, cô có thể vào thăm bệnh nhân.”
“Thành thật cảm ơn bác sĩ.”
Ngồi trong phòng hồi sức, Lê Dương tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi bệnh nhân tỉnh lại. Người đang nằm trên giường bệnh ngủ vô cùng an tĩnh. Trên trán hắn quấn một lớp băng dày, tuy vậy, máu vẫn thấm qua lớp băng, đỏ sẫm. Khuôn mặt góc cạnh bị bưng bít bởi đống băng gạc y tế nhìn không có cảm tình chút nào. Lê Dương lướt ánh nhìn qua hàng lông mi đen, dài của hắn. Bất giác cảm thán trong lòng. Ông trời đúng là quá bất công, đến đàn ông còn có một hàng mi dài như vậy, mà nữ nhi thường tình như cô lại không có lấy cái vận may ấy. Hàng lông mi cong cong khẽ rung động. Hắn đã tỉnh.
“Anh cuối cùng cũng tỉnh rồi” Anh tỉnh là tôi về được rồi, thật đúng là một ngày nghỉ xui xẻo.
“Cô là ai?... Mà sao tôi…”
“Anh gặp tai nạn giao thông, bị chấn thương ở đầu. Là tôi đưa anh vào bệnh viện”
“Không phải tại nạn, là tôi muốn chết”
Biết ngay mà. Lê Dương cười tự giễu trong lòng.
“Như vậy trước mắt không thể coi là ân nhân” Giọng cô không nhanh không chậm, vô cùng bình thản như muốn nói với người trước mặt : “Chuyện anh tự tử tôi biết tỏng lâu rồi, viện chuyện tai nạn chỉ là phép lịch sự thôi”
Yên ắng một lúc, Lê Dương cất lời phá tan bầu không khí ngột ngạt.
“Viện phí tôi đã thanh toán đủ… Đây là danh thiếp của tôi, sau này có dịp thì hoàn trả lại tiền. Tôi tên Lê Dương” Tự cảm thán trong lòng, Lê Dương tự nhủ bản thân là phụ nữ, làm việc này cũng không thể tính là ngụy quân tử. Mặt dày một chút cũng không chết ai. Không hề gì. Không hề gì.
Toan định đi, không hiểu sao cô lại hơi cảm thấy không thoải mái. Là bứt rứt. Bình thường đã quen giải quyết tâm lý trong mấy vụ tự tử bất thành này, hôm nay làm ngơ nhắm mắt cho qua. Đúng là không quen.
“Nếu như anh cảm thấy trong lòng không thoải mái, có thể đi gặp bác sĩ tâm lý. Mọi việc đều có cách giải quyết. Chào anh” Nói đoạn, cô liền quay người bước thẳng, không thể lưu lại nơi đây thêm nữa. Hôm nay về nhất định phải đốt vía, quá xui xẻo rồi!!
“Dù sao cũng cảm ơn cô. Tôi tên Trần Chính”
Đợi người con gái đi khuất khỏi cửa phòng bệnh, hắn từ từ nằm xuống giường, nhắm mắt. Ngủ. Hôm nay đối với hắn cũng là cực hình rồi…
Hết chương 1.
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook