Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-10
Chương 10
Hôm nay là tiệc rượu của Phong thị tập đoàn mừng thành công của dự án đấu thầu ở Italia. Tiệc rượu tổ chức ở một khu nghỉ dưỡng bậc nhất dưới quyền Phong thị tập đoàn. Những người đến đây không phải là bộ máy quản lý cấp cao của Phong thị thì cũng là đại diện của các công ty lớn, các cổ đông cũng như các công ty đang trong quan hệ hợp tác.
Lâm Khải cùng Liễu Tuệ Thanh hôm nay cũng đến. Cặp đôi tiên đồng - ngọc nữ này đã bao lần làm xôn xao các buổi dạ tiệc vì sự xinh đẹp của cô chủ nhà họ Liễu và sự cưng chiều vô hạn của tổng giám đốc công ty Lâm Triết. Liễu Tuệ Thanh đánh mắt một vòng quanh khuôn viên tìm hình bóng cô bạn thân yêu dấu, bất giác chu môi.
"Lạc Lạc đâu rồi nhỉ? Con nhóc này nói là sẽ đến cơ mà."
"Trầm Giai Lạc đó đến trễ hay sớm phải là do Phong Dực quyết định nha." Lâm Khải vẫn giọng nói có chút bất cần, đùa giỡn lọn tóc của cô gái nhà mình.
"Anh nói gì? Phong Dực tại sao lại liên quan đến?"
"Cái tên họ Phong đó mấy ngày trước còn sang chỗ anh cảm ơn anh và em vì đã nhường Trầm Giai Lạc cho công ty hắn. Nhìn bộ dạng cũng đủ biết hắn phải lòng cô luật sư bạn em rồi"
"Sao anh không nói cho em biết? Cái tên này..."
Liễu Tuệ Thanh đánh một phát đau điếng vào cánh tay Lâm Khải khiến anh suýt hét toáng lên.
"Con bé này. Cứ nhắc đến cô gái đó em lại nhảy dựng lên, còn anh thì sao hả? Anh mới là người em cưới về nha."
"Anh không phải ăn giấm nhầm chỗ rồi chứ? Lạc Lạc là một cô gái chưa trải qua tình trường, em lo lắng là lo lắng cho cái tên Phong Dực bạn anh quá ong bướm thôi. Các anh như nhau cả, anh cũng đừng quên mình từng như thế nào nha. Hạnh phúc của Lạc Lạc rất quan trọng, cậu ấy trong quá khứ chịu rất khổ cực rồi."
"Bà cô của anh ơi. Có thể ngừng lái vấn đề sang anh không hả? Anh từng lăng nhăng nhưng khi yêu em đến giờ anh không thay dạ, trung thành với em. Phong Dực cũng phải có một người thay đổi cuộc đời cậu ấy chứ."
Liễu Tuệ Thanh bất giác lại thở dài. Nhớ tới có lần Trầm Quân nói với cô về chuyện tình cảm của Trầm Giai Lạc mà có chút do dự cùng khổ não. Cái tên Phong Dực đó mà dám đùa bỡn Lạc Lạc của cô, để xem xem cô có băm hắn không.
Sắp đến giờ khai tiệc, Trầm Giai Lạc khoác tay Trầm Quân bước đến. Hôm nay cô vận một thân váy đầm liền thân dài đến đầu gối, phần sau dài đến gót chân. Chiếc đầm xanh ngọc ôm sát lấy cơ thể đồng hồ cát tuyệt mỹ của cô. Vùng đồi núi cao ngất trong chiếc váy cúp ngực lộ ra khe rãnh mê người, xuống dưới là vòng eo nhỏ nhắn cùng bờ mông vểnh cao. Mái tóc dài màu nâu hạt dẻ bung xõa bồng bềnh trên hai cầu vai rồi ra sau lưng. Hôm nay cô đẹp như một nữ thần đang dạo chơi trong vườn địa đàng.
Phải nói sự xuất hiện của cô gái xinh đẹp khoác tay vị trưởng phòng trẻ tuổi của Phong thị khiến cho người người có đôi phần thắc mắc.
Một vị giám đốc của công ty khác tay cầm ly rượu vang đến trước mặt Trầm Quân.
"Chào trưởng phòng Trầm, rất lâu không gặp."
"Chào giám đốc Lệ, hân hạnh."
"Vị này là..."
"Xin giới thiệu đây là cố vấn pháp luật của tập đoàn chúng tôi. Cô Trầm Giai Lạc, cũng là chị gái tôi."
"Hóa ra là luật sư Jessie nổi tiếng. Hân hạnh hân hạnh. Chị em các cậu đúng là tài giỏi như nhau, tốt"
"Xin chào, tôi là Trầm Giai Lạc, hân hạnh"
Trầm Giai Lạc mỉm cười nhẹ thay cho lời chào hỏi thân thiết khiến vị giám đốc đứng trước mặt đây bất giác lại ngẩn ngơ.
Sau khi vị giám đốc họ Lệ kia rời đi, Trầm Quân mới quay sang chị gái.
"Chị Tuệ Thanh nói chị đến rồi thì tìm chị ấy. Có gì chị gọi cho em nhé"
"Chị biết rồi, em lo tiệc xã giao đi, chị đi tìm Thanh Thanh"
Liễu Tuệ Thanh đứng ở một bàn rượu thưa vắng, vẫy tay với Trầm Giai Lạc. Hôm nay phải hỏi con nhóc này rõ ràng chuyện tình cảm mới được.
"Lạc Lạc của tớ. Hôm nay cậu đẹp hết phần người khác rồi."
"Tiểu Thanh Thanh, nhớ cậu quá đi mất" Giai Lạc ôm chầm lấy cô bạn thân, nụ cười trên môi càng rực rỡ.
"Cứ tưởng cậu quên tớ rồi."
"Làm sao quên được tình yêu của tớ hả? Cậu không đi cùng Lâm Khải sao?"
"Lâm Khải đi xã giao rồi, tớ ở đây đợi cậu."
"Tiểu Thanh Thanh à, lần đầu cậu bỏ qua cái tên họ Lâm đó để nhớ đến mình nha. Thật là hạnh phúc mà."
"Con nhóc này có còn coi tớ là chị em tốt của cậu không thế?"
"Cậu là tốt nhất luôn rồi còn gì. Trầm Quân còn không bằng đâu nha."
"Vậy mà có người lại giấu diếm tớ chuyện tình cảm. Cậu nói xem tớ nên làm thế nào?"
"Tớ giấu cậu khi nào?"
"Nói. Cậu và Phong Dực là thế nào?"
Liễu Tuệ Thanh bày ra bộ dáng thám tử, nheo mắt nhìn cô bạn thân của mình lúng túng. Trầm Giai Lạc á khẩu trước câu hỏi của Tuệ Thanh, vội cười xoà.
"Tớ và Phong tổng thì có gì chứ?"
"Tớ nghe kể rồi. Con nhóc này thật là. Ít gì cũng phải báo cho tớ biết để còn đe dọa họ Phong đó đối xử tốt với cậu chứ."
"Tớ và anh ấy thật sự không có gì. Mọi lời đồn đại đều không đúng đâu."
Trầm Giai Lạc lúng túng trả lời. Phải. Phủ nhận là cách tốt nhất mặc dù trong lòng cô lại không muốn như vậy. Cô không muốn cả thế giới nhìn cô với ánh mắt thương hại, ánh mắt của kẻ qua đường nhìn cô tự ảo tưởng bản thân có được tình yêu của hắn.
"Lạc Lạc. Nói thật cho tớ. Nãy giờ cậu tránh ánh mắt tớ tớ đã biết rồi. Cậu định giấu ai chứ đừng giấu tớ và Trầm Quân. Tớ là chị em tốt của cậu, đừng có giấu diếm được hay không? Nếu họ Phong đó có làm gì cậu, tớ sẽ đứng lên đòi công bằng."
Trầm Giai Lạc nhìn vào mắt cô bạn thân, khẽ thở dài. Đúng là không chuyện gì qua mắt được cô chủ họ Liễu này. Phen này xem ra cô phải thú nhận rồi. Cô kể hết mọi chuyện cho Liễu Tuệ Thanh, kể cả chuyện cô đã trầm luân trước Phong Dực.
Tuệ Thanh mới đầu hơi bất ngờ, sau đấy lại cười. Cô bạn này đúng là cái gì cũng biết chỉ riêng chuyện tình cảm thì mờ tịt. Tên Phong Dực kia đúng thật là đã thích Trầm Giai Lạc rồi nhưng con nhóc này lại không nhận ra còn nghi ngờ ngược lại hắn. Ai bảo hắn lăng nhăng ngay trong phòng chủ tịch làm cô nhóc này ấn tượng xấu làm chi. Nhưng cô có biết cũng không nói nha, phải để Phong Dực kia tự mình thổ lộ rồi.
"Cái tên họ Phong đấy đúng thật là lăng nhăng ong bướm, cậu phải cẩn thận. Nhưng đừng bi quan như vậy, biết đâu hắn thích cậu thật thì sao?"
"Không thể đâu"
Trầm Giai Lạc nở nụ cười đắng chát. Làm sao có thể chứ? Hắn thích cô? Nằm mơ chăng?
"Đừng có bi quan vậy nữa. Nhìn xem ý trung nhân của cậu đến rồi kìa"
Nhìn theo hướng Liễu Tuệ Thanh chỉ, trái tim Trầm Giai Lạc lại run lên. Người đàn ông đó đi ngược ánh sáng đèn pha ô tô, như đi từ thiên đàng xuống. Hắn vận một thân tây trang, đôi mắt âm trầm lạnh lùng như thường lệ, bước chân trầm ổn.
Hắn đánh mắt một vòng quanh bữa tiệc nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn quyến rũ ấy của hắn, ánh mắt lại dâng lên ý cười. Hôm nay cô gái của hắn xinh đẹp đến động lòng khiến hắn ngắm nhìn đến ngẩn ngơ. Hắn mang theo ý cười sải bước theo hướng cô mà đến...
Hôm nay là tiệc rượu của Phong thị tập đoàn mừng thành công của dự án đấu thầu ở Italia. Tiệc rượu tổ chức ở một khu nghỉ dưỡng bậc nhất dưới quyền Phong thị tập đoàn. Những người đến đây không phải là bộ máy quản lý cấp cao của Phong thị thì cũng là đại diện của các công ty lớn, các cổ đông cũng như các công ty đang trong quan hệ hợp tác.
Lâm Khải cùng Liễu Tuệ Thanh hôm nay cũng đến. Cặp đôi tiên đồng - ngọc nữ này đã bao lần làm xôn xao các buổi dạ tiệc vì sự xinh đẹp của cô chủ nhà họ Liễu và sự cưng chiều vô hạn của tổng giám đốc công ty Lâm Triết. Liễu Tuệ Thanh đánh mắt một vòng quanh khuôn viên tìm hình bóng cô bạn thân yêu dấu, bất giác chu môi.
"Lạc Lạc đâu rồi nhỉ? Con nhóc này nói là sẽ đến cơ mà."
"Trầm Giai Lạc đó đến trễ hay sớm phải là do Phong Dực quyết định nha." Lâm Khải vẫn giọng nói có chút bất cần, đùa giỡn lọn tóc của cô gái nhà mình.
"Anh nói gì? Phong Dực tại sao lại liên quan đến?"
"Cái tên họ Phong đó mấy ngày trước còn sang chỗ anh cảm ơn anh và em vì đã nhường Trầm Giai Lạc cho công ty hắn. Nhìn bộ dạng cũng đủ biết hắn phải lòng cô luật sư bạn em rồi"
"Sao anh không nói cho em biết? Cái tên này..."
Liễu Tuệ Thanh đánh một phát đau điếng vào cánh tay Lâm Khải khiến anh suýt hét toáng lên.
"Con bé này. Cứ nhắc đến cô gái đó em lại nhảy dựng lên, còn anh thì sao hả? Anh mới là người em cưới về nha."
"Anh không phải ăn giấm nhầm chỗ rồi chứ? Lạc Lạc là một cô gái chưa trải qua tình trường, em lo lắng là lo lắng cho cái tên Phong Dực bạn anh quá ong bướm thôi. Các anh như nhau cả, anh cũng đừng quên mình từng như thế nào nha. Hạnh phúc của Lạc Lạc rất quan trọng, cậu ấy trong quá khứ chịu rất khổ cực rồi."
"Bà cô của anh ơi. Có thể ngừng lái vấn đề sang anh không hả? Anh từng lăng nhăng nhưng khi yêu em đến giờ anh không thay dạ, trung thành với em. Phong Dực cũng phải có một người thay đổi cuộc đời cậu ấy chứ."
Liễu Tuệ Thanh bất giác lại thở dài. Nhớ tới có lần Trầm Quân nói với cô về chuyện tình cảm của Trầm Giai Lạc mà có chút do dự cùng khổ não. Cái tên Phong Dực đó mà dám đùa bỡn Lạc Lạc của cô, để xem xem cô có băm hắn không.
Sắp đến giờ khai tiệc, Trầm Giai Lạc khoác tay Trầm Quân bước đến. Hôm nay cô vận một thân váy đầm liền thân dài đến đầu gối, phần sau dài đến gót chân. Chiếc đầm xanh ngọc ôm sát lấy cơ thể đồng hồ cát tuyệt mỹ của cô. Vùng đồi núi cao ngất trong chiếc váy cúp ngực lộ ra khe rãnh mê người, xuống dưới là vòng eo nhỏ nhắn cùng bờ mông vểnh cao. Mái tóc dài màu nâu hạt dẻ bung xõa bồng bềnh trên hai cầu vai rồi ra sau lưng. Hôm nay cô đẹp như một nữ thần đang dạo chơi trong vườn địa đàng.
Phải nói sự xuất hiện của cô gái xinh đẹp khoác tay vị trưởng phòng trẻ tuổi của Phong thị khiến cho người người có đôi phần thắc mắc.
Một vị giám đốc của công ty khác tay cầm ly rượu vang đến trước mặt Trầm Quân.
"Chào trưởng phòng Trầm, rất lâu không gặp."
"Chào giám đốc Lệ, hân hạnh."
"Vị này là..."
"Xin giới thiệu đây là cố vấn pháp luật của tập đoàn chúng tôi. Cô Trầm Giai Lạc, cũng là chị gái tôi."
"Hóa ra là luật sư Jessie nổi tiếng. Hân hạnh hân hạnh. Chị em các cậu đúng là tài giỏi như nhau, tốt"
"Xin chào, tôi là Trầm Giai Lạc, hân hạnh"
Trầm Giai Lạc mỉm cười nhẹ thay cho lời chào hỏi thân thiết khiến vị giám đốc đứng trước mặt đây bất giác lại ngẩn ngơ.
Sau khi vị giám đốc họ Lệ kia rời đi, Trầm Quân mới quay sang chị gái.
"Chị Tuệ Thanh nói chị đến rồi thì tìm chị ấy. Có gì chị gọi cho em nhé"
"Chị biết rồi, em lo tiệc xã giao đi, chị đi tìm Thanh Thanh"
Liễu Tuệ Thanh đứng ở một bàn rượu thưa vắng, vẫy tay với Trầm Giai Lạc. Hôm nay phải hỏi con nhóc này rõ ràng chuyện tình cảm mới được.
"Lạc Lạc của tớ. Hôm nay cậu đẹp hết phần người khác rồi."
"Tiểu Thanh Thanh, nhớ cậu quá đi mất" Giai Lạc ôm chầm lấy cô bạn thân, nụ cười trên môi càng rực rỡ.
"Cứ tưởng cậu quên tớ rồi."
"Làm sao quên được tình yêu của tớ hả? Cậu không đi cùng Lâm Khải sao?"
"Lâm Khải đi xã giao rồi, tớ ở đây đợi cậu."
"Tiểu Thanh Thanh à, lần đầu cậu bỏ qua cái tên họ Lâm đó để nhớ đến mình nha. Thật là hạnh phúc mà."
"Con nhóc này có còn coi tớ là chị em tốt của cậu không thế?"
"Cậu là tốt nhất luôn rồi còn gì. Trầm Quân còn không bằng đâu nha."
"Vậy mà có người lại giấu diếm tớ chuyện tình cảm. Cậu nói xem tớ nên làm thế nào?"
"Tớ giấu cậu khi nào?"
"Nói. Cậu và Phong Dực là thế nào?"
Liễu Tuệ Thanh bày ra bộ dáng thám tử, nheo mắt nhìn cô bạn thân của mình lúng túng. Trầm Giai Lạc á khẩu trước câu hỏi của Tuệ Thanh, vội cười xoà.
"Tớ và Phong tổng thì có gì chứ?"
"Tớ nghe kể rồi. Con nhóc này thật là. Ít gì cũng phải báo cho tớ biết để còn đe dọa họ Phong đó đối xử tốt với cậu chứ."
"Tớ và anh ấy thật sự không có gì. Mọi lời đồn đại đều không đúng đâu."
Trầm Giai Lạc lúng túng trả lời. Phải. Phủ nhận là cách tốt nhất mặc dù trong lòng cô lại không muốn như vậy. Cô không muốn cả thế giới nhìn cô với ánh mắt thương hại, ánh mắt của kẻ qua đường nhìn cô tự ảo tưởng bản thân có được tình yêu của hắn.
"Lạc Lạc. Nói thật cho tớ. Nãy giờ cậu tránh ánh mắt tớ tớ đã biết rồi. Cậu định giấu ai chứ đừng giấu tớ và Trầm Quân. Tớ là chị em tốt của cậu, đừng có giấu diếm được hay không? Nếu họ Phong đó có làm gì cậu, tớ sẽ đứng lên đòi công bằng."
Trầm Giai Lạc nhìn vào mắt cô bạn thân, khẽ thở dài. Đúng là không chuyện gì qua mắt được cô chủ họ Liễu này. Phen này xem ra cô phải thú nhận rồi. Cô kể hết mọi chuyện cho Liễu Tuệ Thanh, kể cả chuyện cô đã trầm luân trước Phong Dực.
Tuệ Thanh mới đầu hơi bất ngờ, sau đấy lại cười. Cô bạn này đúng là cái gì cũng biết chỉ riêng chuyện tình cảm thì mờ tịt. Tên Phong Dực kia đúng thật là đã thích Trầm Giai Lạc rồi nhưng con nhóc này lại không nhận ra còn nghi ngờ ngược lại hắn. Ai bảo hắn lăng nhăng ngay trong phòng chủ tịch làm cô nhóc này ấn tượng xấu làm chi. Nhưng cô có biết cũng không nói nha, phải để Phong Dực kia tự mình thổ lộ rồi.
"Cái tên họ Phong đấy đúng thật là lăng nhăng ong bướm, cậu phải cẩn thận. Nhưng đừng bi quan như vậy, biết đâu hắn thích cậu thật thì sao?"
"Không thể đâu"
Trầm Giai Lạc nở nụ cười đắng chát. Làm sao có thể chứ? Hắn thích cô? Nằm mơ chăng?
"Đừng có bi quan vậy nữa. Nhìn xem ý trung nhân của cậu đến rồi kìa"
Nhìn theo hướng Liễu Tuệ Thanh chỉ, trái tim Trầm Giai Lạc lại run lên. Người đàn ông đó đi ngược ánh sáng đèn pha ô tô, như đi từ thiên đàng xuống. Hắn vận một thân tây trang, đôi mắt âm trầm lạnh lùng như thường lệ, bước chân trầm ổn.
Hắn đánh mắt một vòng quanh bữa tiệc nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn quyến rũ ấy của hắn, ánh mắt lại dâng lên ý cười. Hôm nay cô gái của hắn xinh đẹp đến động lòng khiến hắn ngắm nhìn đến ngẩn ngơ. Hắn mang theo ý cười sải bước theo hướng cô mà đến...