• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Ô VUÔNG THỦY TINH (1 Viewer)

  • Chương 3

Quý Vân Tiên cầm mũ bảo hiểm Trương Gia Khải đưa, cô ấy quay đầu lại tìm Giang Nhiễm thì lại thấy cô đang trì độn nhìn chằm chằm Dương Kế Trầm. Ánh mắt kia đầy những phức tạp khó hiểu và cả sóng lớn cuộn trào.



Quý Vân Tiên lại nhìn về phía Dương Kế Trầm. Thật không hổ là nam thần giới đua xe, chỉ đứng ở đó lộ ra nửa bên mặt hoặc bóng lưng thôi mà đã đẹp trai đến ngạt thở.



Thảo nào, thảo nào Giang Nhiễm cũng nhìn tới sững người.



Những nữ sinh từng gặp Dương Kế Trầm có ai mà không thần hồn điên đảo cơ chứ. Chưa nói đến chiến tích thi đấu của anh, mà chỉ gương mặt kia thôi cũng đã cực kỳ đáng chú ý khi đứng giữa đám đông rồi.



Có điều Quý Vân Tiên lại tương đối thích Trương Gia Khải. Trương Gia Khải khá thân thiện với người khác, đôi mắt lại rất trong trẻo. Không giống như Dương Kế Trầm, tuy tuổi còn trẻ nhưng lại khiến người ta nhìn không thấu. Người như vậy khiến Quý Vân Tiên thấy sợ.



Nhưng nghĩ kĩ lại thì tính cách hai người này vậy mà lại rất hợp nhau. Tính Giang Nhiễm hiền hòa, trước giờ đều hiểu mình muốn gì, cũng là một người biết nghĩ và có chủ kiến, chỉ là cô thường suy xét trong lòng mà không thể hiện ra. Nếu nói khó nghe một chút thì hai người này kẻ tám lạng người nửa cân, nhìn như sao cũng được nhưng thật ra trong lòng lại sáng hơn gương.



Người ta thường nói bổ khuyết cho nhau mới thích hợp, nhưng Quý Vân Tiên lại thấy càng giống sẽ càng hợp hơn. Còn nói đến mâu thuẫn và cãi nhau, thì có đôi nào mà chưa từng đây.



Nhìn ánh mắt si mê của Giang Nhiễm mà Quý Vân Tiên mừng rớt nước mắt, trong đầu lại nghĩ cuối cùng con nhóc này cũng thông suốt rồi.



Trương Gia Khải nhìn cô ấy chằm chằm rồi hơi buồn cười: “Sao mặt em lại như mẹ già hiền từ thế?”



Quý Vân Tiên chớp mắt với anh ấy rồi bạch bạch bạch chạy tới, nói với Dương Kế Trầm: “Trầm ca, anh đèo Tiểu Nhiễm qua đó đi. Nó nhát gan, kỹ thuật của anh lại tốt như thế, nó chắn chắn sẽ không sợ nữa.”



Giang Nhiễm nghe thế thì hơi nhếch miệng.



Dương Kế Trầm như cười như không nhìn Giang Nhiễm vài lần. Anh không nói gì mà chỉ tiện tay ném mũ bảo hiểm cho Giang Nhiễm. Giang Nhiễm nhận lấy một cách thụ động, mũ bảo hiểm nặng trĩu lao tới khiến cô lảo đảo về phía sau một bước.



Một con chim bay qua bầu trời xám xịt trộn với vài tia sáng ám trầm.



Giang Nhiễm: “…”



Hạ Quần và Chu Thụ chỉ nhìn rồi cười mà không nói gì. Ánh mắt của Từ Chi Hạ vẫn quanh quẩn giữa Dương Kế Trầm và Giang Nhiễm, cô ấy nắm chặt chìa khóa trong tay, trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng trước sau như một.



Quý Vân Tiên vừa nói ra lời ấy thì mấy người đàn ông cũng chuồn mất, có là đồ ngốc mới không nhận ra ý của Quý Vân Tiên.



Từ Chi Hạ vẫn đứng tại chỗ, Chu Thụ huýt sáo gọi: “Chi Hạ, đi thôi.”



Từ Chi Hạ im lặng mấy giây, sau đó nghênh ngang phóng xe rời đi.



Đứng dưới góc độ của Hạ Quần và Chu Thụ, thì bạn thân của bạn học Tiểu Giang đang cố tình tác hợp, chứng tỏ có lẽ bạn học Tiểu Giang có ý với Trầm ca. Mà Trầm ca vừa thấy người đã nhìn không rời mắt như thế, có lẽ cũng nhìn trúng rồi.



Đứng dưới góc độ của Trương Gia Khải, Quý Vân Tiên muốn tác hợp thì cứ tác hợp đi. Dù sao anh ấy chỉ muốn Quý Vân Tiên mau chóng lên xe thôi.



Bốn chiếc mô-tô nghênh ngang rời đi khiến mặt đất dậy lên đầy bụi đất.



Giang Nhiễm: “……”



Dương Kế Trầm khoanh hai tay trước ngực, người tựa trên mô-tô và nghiêng đầu nhìn cô: “Không muốn đi?”



Đại não trống rỗng của Giang Nhiễm dần ngộ ra, anh ta nhận ra cô à?



Tối hôm qua phòng cô sáng trưng như thế, nhìn từ phòng anh ta sang chắc chắn sẽ thấy rõ mồn một. Thế nên vừa rồi mới nhìn cô như thế đúng không?



Lúc đầu cô đã không nghĩ quá nhiều tới việc này, có điều lại bất hạnh gặp phải, mà dường như đối phương còn nhận ra cô. Song, lời lẽ người này lỗ mãng như thế khiến Giang Nhiễm hơi bực dọc.



Anh ta khác với mấy kẻ tự xưng là đại ca lưu manh ở trường, bởi trán anh ta thực sự lộ ra vẻ cuồng vọng và ngỗ ngược, cũng chỉ cần nói 1 – 2 câu thôi đã khiến cô khó chịu được rồi. Có lẽ kiểu người này đã quen trêu chọc con gái, nên vốn không hiểu được cái gì gọi là ga lăng.



Bực dọc qua đi thì điều tiếp theo ập đến chính là xấu hổ, xấu hổ vô cùng.



Giang Nhiễm thậm chí còn hơi không biết làm thế nào, cô đang đứng trước mặt người đàn ông có thể đã thấy cảnh trần truồng của mình. Dựa trên tư tưởng phái nữ truyền thống của Trung Quốc, cô thấy mình vừa khó xử vừa xấu hổ.



Dương Kế Trầm: “Sao, sợ à?”



Sợ cái gì? Một lời hai nghĩa.



Giang Nhiễm há miệng muốn nói lại thôi, sau đó im lặng ôm mũ bảo hiểm và đi đến bên cạnh anh.



Dương Kế Trầm ngồi lên mô-tô: “Lên đi.”



“Ừm.”



Giang Nhiễm chưa ngồi trên mô-tô bao giờ, chưa kể chiếc xe không nhỏ này không thể giẫm bừa lên chỗ nào rồi dạng chân ngồi lên được.



Cũng may cả hai đều mặc khá nhiều, cuối cùng cách lớp quần áo lại không thấy có gì lúng túng.



Giang Nhiễm vừa đội mũ bảo hiểm vừa điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái. Sau đó đã nghe thấy anh đạp chân ga khiến xe phát ra tiếng nổ brừm brừm, vèo một cái đã vọt thẳng ra ngoài.



“A!” Tiếng hét chói tai của Giang Nhiễm bị giam trong mũ bảo hiểm.



Quán tính cộng thêm tâm lí sợ hãi khiến cô bất giác ôm lấy thứ duy nhất có thể ổn định được mình.



Các sự vật xung quanh như vụt đi trong nháy mắt. Mô-tô hòa vào làn đường, sức gió sinh ra khi vụt qua những chiếc xe kia như có thể chém người ta thành hai đoạn.



Giang Nhiễm nhắm chặt mắt lại, rồi thầm cầu nguyện trong lòng cho người này lái chậm một chút, chậm một chút.



Gió lớn thốc vào khiến áo khoác của anh bay lên, góc áo bay phật phật trong gió, còn Giang Nhiễm lại ôm thật chặt.



Có lẽ bên trong anh chỉ mặc áo len và áo phông nên rất mỏng. Giang Nhiễm túm lấy áo len của anh, hai tay ôm sát vào phần eo nên có thể cảm nhận được phần cơ bụng và cảm giác cứng rắn của đàn ông.



Dương Kế Trầm cúi đầu nhìn thoáng qua vòng tay bên hông mình rồi thấy hơi buồn cười.



Có ai ngồi trên mô-tô này mà không ôm anh đâu, nhưng đây là lần đầu tiên gặp được người suýt kẹp chết anh như thế này.







KTV Huy Hoàng là KTV lớn và nguy nga, lộng lẫy nhất ở thành phố nhỏ này. Trời vừa tối là cửa vào đã sáng lên ánh vàng rực rỡ, đèn đuốc chói lọi như có thể mê hoặc lòng người vậy.



Nơi này đối với Giang Nhiễm có thể nói là xa không chạm tới. Đi hát ở KTV bình thường có lẽ 100 tệ đã đủ, nhưng chỗ này ít nhất phải hơn một ngàn, chưa kể cộng thêm rượu các loại. Nếu học sinh bọn họ có hội họp gì, thì đều tới mấy chỗ giá rẻ gần trường, mọi người hát mấy bài vui vẻ là được rồi.



Từng nghe nói KTV kiểu này có buôn bán “chuyện kia”, hơn nữa nó cũng cao cấp hơn những nơi bên ngoài.



Nguyên nhân xa không thể chạm tới có lẽ vì nó đã không chỉ là nơi để ca hát đơn giản nữa.



Giang Nhiễm xuống xe và trả mũ bảo hiểm lại cho anh, Dương Kế Trầm lại tiện tay treo trên tay lái. Anh cúi đầu nhìn cô, vì đội mũ bảo hiểm nên giờ tóc cô hơi lộn xộn, nhưng mà… Lộn xộn, xốc xếch kiểu đẹp, son môi lại động lòng người. Đây giống gì nhỉ? Giống nụ hoa chớm nở Ngu mỹ nhân. (1)



(1) Ngu mỹ nhân: hay là Ngu Cơ, là thiếp của Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ – một vị tướng quân phiệt lẫy lừng thời Hán Sở tranh hùng. Theo đúng như các sách Sử ký lẫn Hán thư, cái chết của bà không hề rõ ràng. Về sau, dân gian lý tưởng hóa câu chuyện của Ngu Cơ, liền biến Ngu Cơ gắn liền với điển tích mà người đời sau gọi là Bá vương biệt cơ. Đây là một điển tích cực kỳ nổi tiếng, trở thành nỗi bi ca được truyền tụng nhiều đời, nhất là trong nghệ thuật, thơ, phú, hội họa, điện ảnh. Cảm thương sự quả cảm của Ngu Cơ, trong văn hóa dân gian đương đại liệt Ngu Cơ cùng Bạch Nương Tử, Mạnh Khương Nữ và Vương Bảo Xuyến được gọi là Tứ đại tình nữ.



Giang Nhiễm bị ánh mắt nóng rực kia làm cho không dám ngẩng đầu lên.



Dương Kế Trầm đút hai tay vào túi: “Giang Nhiễm đúng không? Nhiễm có nghĩa là ngọc?”



Giang Nhiễm hơi giật mình: “Anh biết chữ này à?”



Khóe miệng Dương Kế Trầm ngậm ý cười như có như không, anh nói như tự lẩm bẩm: “Đúng là…”



Anh nói xong thì sải chân dài bước đi, để lại Giang Nhiễm không hiểu ra sao.



Quý Vân Tiên thấy Giang Nhiễm đến thì kích động chạy đến, dán vào nhỏ giọng với Giang Nhiễm: “Lần đầu tiên tao ngồi mô-tô đấy, kích thích quá đi. Tao còn vừa mới… vừa mới ôm anh ấy…” Nói đến đây, Quý Vân Tiên vẫn còn hơi xấu hổ.



Giang Nhiễm còn chưa hoàn hồn từ tốc độ nhanh như chớp kia, lúc này chân đứng trên mặt đất vẫn còn hơi lâng lâng. Vừa rồi trên đường có mấy khúc cua, người anh sẽ nằm thấp xuống, thân xe cũng ép sát, cô còn tưởng mình sẽ lăn từ trên xe xuống nữa kìa. Cảm giác đó còn nguy hiểm hơn cả ngồi cáp treo.



Quý Vân Tiên thấy cô chóng mặt thì cười nói: “Mày đừng sợ, Yang là tay đua già đời, chưa từng bỏ qua giải thưởng nào cả. Không sao đâu.”



Giang Nhiễm đỡ trán, ánh mắt hơi không rõ.



Quý Vân Tiên nhìn ra ít đầu mối: “Sao thế? Có phải lời bọn họ nói vừa nãy làm mày không thoải mái không? Mày đừng để ý, bọn họ là vậy đấy, nhưng thật ra đều là người tốt. Nếu mày đùa lại với họ, họ cũng không để ý đâu, ai da mặt cũng dày cả. Tao đoán có lẽ bọn họ thấy Yang nhìn mày chằm chằm nên mới đùa thôi, người bị hại phải là Yang chứ không phải mày.”



Giang Nhiễm nghiêng đầu nhìn qua, không biết mấy người họ đang nói gì ở quầy bên kia.



Ánh mắt của Giang Nhiễm rơi vào người Dương Kế Trầm đứng giữa: “Hình như… anh ta ở cạnh nhà tao.”



“Hả?” Quý Vân Tiên mở miệng thật lớn: “Mày bảo Yang ở cạnh nhà mày á? Trùng hợp đến mức đó cơ à? Ơ… Bảo sao vừa thấy mà mày đã nhìn anh ấy tới sững người, tao còn tưởng mày… Ấy, tên biến thái mày kể tối qua là anh ấy hả? Không thể nào, không thể nào, Yang không phải người như thế. Anh ấy muốn con gái kiểu nào mà chẳng được, sao phải cố tình nhìn lén mày. Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, yên tâm, không sao đâu. Bí mật sân bay của mày vẫn chỉ có chúng ta biết.”



Giang Nhiễm dở khóc dở cười: “Nước đổ ruộng ngoài, bị bạn thân bỏ rơi rồi.”



Nhưng Quý Vân Tiên nói cũng không phải không có lí. Chí ít người này không phải kiểu biến thái thô bỉ kia, có lẽ cô đã nghĩ nhiều thật rồi.



Quý Vân Tiên: “Tao thấy chắc là anh ấy ngẫu nhiên đứng đó thôi, bọn họ đến Mặc Thành để thi đấu mà. Tao nghe Kai nói đợt trước anh ấy chạy đi chạy lại nhiều chỗ để tìm nhà cho Yang, cuối cùng chọn được một nơi non xanh nước biếc phong thủy hữu tình. Thấy bảo sẽ thuê nửa năm, vì nửa năm sau có trận đấu mà Yang rất coi trọng. Không ngờ thế mà lại thành hàng xóm của mày, nói ra không biết sẽ được bao nhiêu cô gái hâm mộ đâu. Dù vòng tròn này không cuồng nhiệt như fan hâm mộ minh tinh, nhưng Yang là tay đua có fan nữ đông nhất đấy. Con gái thích anh ấy còn xếp hàng từ đây tới Thiên An Môn ở Bắc Kinh nữa kìa (2). Người như thế mà đi nhìn lén con gái chắc? Mày thấy có đúng không?”



(2) Thiên An Môn: là cổng chính vào Tử Cấm Thành tại Bắc Kinh. Nó nằm ở lề phía Bắc của Quảng trường Thiên An Môn.



Quý Vân Tiên dừng một chút: “Có điều… Ánh mắt vừa rồi Yang nhìn mày có cảm giác gì đó khó nói thành lời, bảo sao mấy người Chu Thụ lại đùa như thế. Không lẽ anh ấy quen mày từ trước à?”



Giang Nhiễm: “Sao có thể.”



“Cũng đúng, sao có thể. Tao thấy tám phần là Yang nhìn trúng mày rồi.”



“Hả?” Lần này đến lượt Giang Nhiễm há to miệng, cô cười bất đắc dĩ: “Mày xem nhiều phim thần tượng quá đấy à?”



“Vân Tiên, Giang Nhiễm, đi thôi.” Quầy bên kia chỉ còn lại mình Trương Gia Khải, anh ấy vẫy tay gọi hai người.



Quý Vân Tiên vỗ vỗ vào vai Giang Nhiễm: “Đừng nghĩ nữa, khó lắm mới ra ngoài vui vẻ. Bình thường mày chỉ biết học thôi, thành tích đã tốt lắm rồi, cũng nên thư giãn một chút. Đi nào đi nào, vào chơi thôi, lần sau chúng ta có thể lên mặt với lũ kia, nói cho họ biết trong Huy Hoàng rốt cuộc là thế nào.”



Phòng được đặt nằm ở tầng 8, nghe nói những phòng xa hoa nhất đều nằm ở tầng 8, và một đêm cũng không chỉ dừng lại ở một ngàn tệ. Phong cách trang hoàng của KTV rất hoa lệ, giống như hoàng cung Châu Âu vậy, bốn phương tám hướng đều là mặt kính có hoa văn và đèn chùm. Ánh đèn ở hành lang lờ mờ, dưới chân là là mặt kính muôn màu muôn vẻ, mang đến cho người ta cảm giác sung sướng đê mê.



Trương Gia Khải đưa hai cô vào, vừa đẩy cửa ra mùi thuốc lá đã xộc thẳng vào mũi. Căn phòng lớn như thế toàn nam nam nữ nữ, oanh oanh yến yến, đèn tròn nhấp nháy trên đỉnh đầu cũng như mang ý nghĩa khác vậy.



Trong phòng có hai màn hình lớn, góc trên bên phải có quầy bar nhỏ, kệ rượu trên đó bày các loại rượu tây, còn có cả người pha rượu nữa. Ở giữa phòng là sàn nhảy, bên cạnh sàn nhảy có một chiếc đàn dương cầm mới tinh.



Dương cầm màu trắng, cũng là thứ phát sáng nhất ở nơi này, Giang Nhiễm nhìn mà hơi không rời mắt nổi.



Cô từng trông thấy đàn dương cầm ở trường rồi, cũng thấy đàn dương cầm trong đêm nguyên đán rồi, nhưng tất cả đều kém xa chiếc đàn to lớn và tinh xảo trước mắt. Chiếc đàn này rất giống đàn biểu diễn trong đại hội âm nhạc, mà lúc này nó còn ở trước mắt nên càng chân thực và rung động hơn trên TV nhiều.



Quý Vân Tiên chọc chọc tay, sau đó kéo cô ngồi xuống.



Sofa đỏ tươi rộng rãi đã đầy người, trừ 7 người bọn họ thì đại khái có thêm 7 – 8 người khác nữa.



Ngồi ở giữa sofa là một người đàn ông trung niên bụng phệ, cả người đeo dây xích vàng thật to, mà điếu xì gà trên tay và ria mép của ông ta mới thật sự là tuyệt phối. Hai bên người đàn ông có hai người phụ nữ, giờ là giữa mùa đông mà họ chỉ mặc váy cúp ngực liền.



Dương Kế Trầm ngồi ở bên trái sofa hơi chếch người đàn ông kia, mà bên người anh lúc này cũng có hai người phụ nữ như thế.



Anh dựa vào sofa, áo khoác kia đã bị cởi ra rồi vứt sang một bên. Tay áo len được kéo lên, hai người phụ nữ hai bên dán lấy như cá nheo (3), một người dâng thuốc và một người châm lửa.



(3) Cá nheo: hay bộ Cá da trơn (danh pháp khoa học: Siluriformes) là một bộ cá rất đa dạng trong nhóm cá xương.



“Vào ngồi đi, vào ngồi đi.” Trương Gia Khải chỉ tay để hai cô gái nhỏ đi vào.



Giang Nhiễm rất hối hận vì đã đi trước, nếu không cô cũng sẽ không phải ngồi giữa. Cô và Dương Kế Trầm chỉ cách nhau một người phụ nữ, gần đến mức có thể nghe được vài lời hạ lưu.



Người phụ nữ kia nói bằng giọng nũng nịu: “Yang, em thích anh lâu lắm rồi, từ năm 2002 đã bắt đầu để ý đến anh.”



Dương Kế Trầm nhéo eo người phụ nữ kia một cái: “Ồ? Thế sao?”



“Đương nhiên ~ Em lừa anh làm gì? Đáng ghét! Ngứa!”



“Ngứa ở đâu? Chỗ này à?”



“Ai da, anh không đứng đắn!”



Người phụ nữ cười nói ha ha như gà mái đẻ trứng vậy, Giang Nhiễm nổi hết da gà vì điệu cười này. Quý Vân Tiên che miệng cười rồi đưa tới một ly cocktail màu hồng phấn cho cô: “An ủi chút, an ủi chút.” (4)



(4) Từ [压惊– yājīng] được dùng ở đây có nghĩa là an ủi, cho đỡ đỡ sợ (mời ăn uống hoặc một cách nào khác để an ủi người bị sợ hãi.)



Điều ngăn lại tiếng cười lẳng lơ của người phụ nữ kia là tiếng hát trong phòng. Người đàn ông bụng phệ đang cầm míc biểu diễn thâm tình, như thể trong tim ông ta có hàng vạn nút thắt vậy.



Quý Viên Tiên bật cười rồi xích lại gần và nói với Giang Nhiễm: “Mẹ ơi, ông ta lấy đâu ra tự tin thế?”



Giang Nhiễm: “Ông ta là ai vậy?” Chỉ nói là đi hát thôi mà, sao lại có những người khác nữa, hình như lai lịch còn không nhỏ.



“Nghe Kai nói cũng là một người chơi đua xe, ông ta tìm họ có việc nên chủ động thuê phòng chờ luôn.”



Người đàn ông bụng phệ vừa hát vừa nhìn về phía các cô, ông ta đánh giá cả hai bọn họ mà không kiêng dè chút nào. Khi thấy Trương Gia Khải cực kỳ nhiệt tình với Quý Vân Tiên, ông ta bắt đầu chuyển sự chú ý sang Giang Nhiễm.



Hết một bài hát, ông ta thấm giọng rồi hỏi Dương Kế Trầm: “Người của cậu à?”



Ánh mắt của ông ta quá trần trụi, những ý nghĩ trong lòng đều viết sạch lên mặt. Không rõ tại sao Giang Nhiễm lại nghĩ đến mấy gã tục tĩu kia, cô cúi thấp đầu nhấp một ngụm cocktail, nhưng vị vừa ngọt vừa kích thích này khiến cô hơi nhíu mày lại.



Hai chân Dương Kế Trầm cùng gác lên một chỗ, một tay anh cầm điếu thuốc còn một tay đặt trên thành sofa. Trông như anh đang ôm người phụ nữ kia nhưng lại như không giống lắm. Anh nhìn về phía Lão Ngũ bằng đôi mắt hẹp mang vẻ ảm đạm không rõ: “Bên cạnh Ngũ ca nhiều gái đẹp như thế, có ai không ngực tấn công mông phòng thủ. Sao nào? Giờ muốn đổi vị à?”



Tiếng gọi Ngũ ca này khiến lòng Lão Ngũ không thoải mái. Đâu phải ông ta không biết Dương Kế Trầm là người thế nào, đây là kẻ tâm cao khí ngạo, chưa từng đặt ai vào mắt. Tiếng gọi ca này rõ là châm chọc ông ta mà.



Có điều vì sắc đẹp làm mờ mắt nên lão Ngũ cười cười: “Aiz, đồ gì dùng lâu cũng sẽ chán thôi. Tôi đã hơn 40 rồi, mỗi năm lại lực bất tòng tâm thêm một chút, luôn thấy trong người không phấn chấn. Mục đích của mấy cô gái học đại học kia rõ ràng quá, không còn vẻ ngây thơ trong sáng nữa, mất hết thú vị.”



“Này.” Lão Ngũ hơi hất hàm với Giang Nhiễm, rồi cố ý mềm giọng hỏi: “Em tên gì?”



Giang Nhiễm siết chặt ly rượu trong tay. Cô cho là mình không để lộ cảm xúc gì, nhưng trong mắt người ngoài thì cô lại như chim sợ cành cong, run rẩy một cách nhu nhược.



Cô không biết rốt cuộc người này có bao nhiêu quyền thế, nhưng nhìn qua đã biết không phải người hiền lành. Chỉ cần có chút quan hệ thôi thì tai họa về sau sẽ liên miên không dứt, vì thế cô càng không muốn trả lời câu hỏi của ông ta.



Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với kiểu người bức bách lại quyền thế này, vì thế tim cũng như muốn vọt ra khỏi cổ họng.



Quý Vân Tiên liếc mắt, trong lòng đã thầm mắng vài câu. Nhưng cô ấy vừa định mở miệng thì đã bị giành trước.



“Lão Ngũ.” Dương Kế Trầm đặt hai chân lên mặt bàn trà: “Ông nghĩ cũng đừng có nghĩ, tôi cũng chưa nói em ấy không phải người của mình.”



Tay Giang Nhiễm run lên một cái, cocktail trong ly hơi sóng sánh, suýt chút nữa thì tràn ra ngoài.



Cô quay đầu nhìn Dương Kế Trầm, dưới ánh đèn khiến người ta hoa mắt chóng mặt là đôi mắt đen kịt thâm thúy của anh. Đôi mắt ấy tràn ra vẻ ngỗ ngược và cuồng ngạo, như thể vốn không đặt người đàn ông ngồi chếch kia vào mắt vậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom