Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Giang Nhiễm chạy về giấu kĩ bạch tuộc bự và xuống nhà xong thì cũng là lúc Giang Mi đẩy cửa bước vào.
Giang Mi mang thức ăn vào phòng bếp, sau đó không nghỉ ngơi chút nào mà đã bận bịu rửa rau nấu cơm.
Có điều sắc mặt bà không tốt lắm, còn có vẻ hơi hoảng hốt.
Giang Nhiễm đi đến bên cạnh bà rồi giúp thái thịt và vo gạo. Bọt nước lạnh băng bắn tóe lên mặt tê buốt như kim châm, ngón tay ngâm trong nước lạnh một chút thôi cũng đã đỏ bừng cả lên.
Giang Mi tỉnh táo lại rồi cầm rổ vo gạo trong tay Giang Nhiễm: “Để mẹ, con đi học bài đi.”
“Không sao ạ.” Giang Nhiễm lại cầm trở về.
Giang Mi liếc mắt nhìn cô một chút, trong đôi con ngươi hẹp như có cảm xúc gì đó chấn động. Trong nhà chỉ còn lại tiếng nước chảy và tiếng vo gạo, tối mùa Đông tĩnh lặng đến lạ thường, tĩnh lặng đến mức người ta bất giác co rúc vào một chỗ.
Hai tay chống lên bồn rửa của Giang Mi dần nắm chặt lại, sau một hồi trầm mặc thật lâu, bà mới hít sâu một hơi rồi hỏi với giọng bình thường: “Hôm nay thi thế nào?”
“Hình như… không tốt lắm ạ.”
Giang Mi thái thịt: “Thấy môn nào không tốt?”
Giang Nhiễm: “Tiếng Anh.”
“Lần trước thi giữa kì được bao nhiêu?”
“137 ạ.”
“Ừ đúng rồi 137, thế con ước chừng lần này được bao nhiêu?”
Động tác trên tay Giang Nhiễm chậm lại, cô nghĩ rồi nói: “Khoảng 125.”
Giang Mi “ừ”, ánh đèn lờ mờ không chiếu rõ sắc mặt của bà mà chỉ có tiếng nói nhàn nhạt: “Xem xếp hạng cuối cùng là được rồi, bài thi khó thì người khác cũng thấy khó thôi. Lần trước bảo mua sách thi thử đã mua chưa? Mấy bạn cùng lớp có nhắc đến chuyện học thêm không?”
“Định có bảng điểm rồi mua ạ, cũng chưa thấy ai nhắc đến việc học thêm.”
Giang Mi hỏi: “Muốn thi trường ở đây hay ở nơi khác?”
Giang Nhiễm hơi kinh ngạc, chỉ trong hai tiếng ngắn ngủi mà có tới ba người hỏi về chuyện này. Nhưng cô không ngờ Giang Mi sẽ hỏi mình chuyện trường ở đây hay nơi khác, bởi hình như trước kia Giang Mi mong cô học ở đây. Trường đại học Mặc cũng là trường xếp hạng tốt trong cả nước, tuy không thể sánh với Thanh Hoa hay Bắc Đại.
Giang Nhiễm đáp: “Nếu thi được trường tốt hơn thì con thấy học ở nơi khác cũng không sao.”
“Ừm, mẹ sẽ tìm hiểu thêm cho con. Nghe đồng nghiệp của mẹ nói đại học Hoa Tây ở Chiết Châu cũng không tệ.”
Giang Nhiễm mở mắt thật to rồi không tin được mà hỏi lại: “Đại học Hoa Tây ạ?”
Giang Mi hít mũi một cái, mắt bà bị hành cay tới đỏ bừng, rồi giọng nói cũng như nghèn nghẹn theo.
Bà “ừm” một tiếng nghẹn ngào.
“Mẹ… Gần đây mẹ sao thế ạ?” Giang Nhiễm đột nhiên ngẩng đầu nhìn bà.
Từ khi bà Tôn nhập viện về đến giờ, Giang Mi vẫn luôn như người mất hồn. Bà thường thất thần, chất lượng giấc ngủ đêm cũng kém đi. Bà Tôn bên kia đã có con cái chăm sóc, cũng không phải bệnh tình nguy kịch nên Giang Mi phân tâm thế này thật sự là chuyện không bình thường.
“Không có gì.” Giang Mi thái hành tiếp, nước mắt cũng đã đảo quanh vành mắt rồi.
Bữa cơm này vô vị tới cùng cực, đèn treo trên trần thê lương buông thõng xuống, bóng đèn tỏa ra chỉ đủ chiếu sáng khoảng giữa của phòng khách, còn tường bên và góc nhà lại bị coi nhẹ.
Giang Nhiễm vẫn không biết rốt cuộc Giang Mi bị làm sao, nhưng cảm giác này như đã từng xảy ra vậy.
Cô chỉ dám đoán mà không dám hỏi.
Giang Nhiễm ăn cơm xong thì chần chừ một lát rồi lên lầu, còn Giang Mi yên lặng ở dưới rửa bát và dọn dẹp mọi thứ.
Giang Nhiễm đặt bài thi lên bàn sách rồi đang định làm lại một lần nữa thì tinh —— màn hình điện thoại sáng lên, có một tin nhắn mới.
Giang Nhiễm ấn mở thì thấy người gửi đến là Dương Kế Trầm.
‘Đã cất kĩ mấy món đồ chơi nhỏ kia cho em rồi, muốn xem không?’
Giang Nhiễm liếc nhìn về phía cửa sổ, rèm cửa ở đó vẫn che kín và chỉ ánh vào vài tia sáng của nhà bên.
Ngón tay của Giang Nhiễm hơi cử động, cô trả lời lại hai chữ: Không được.
Anh nhắn lại ngay: Tiếc thật đấy, tôi đặt tên hay cho chúng nó cả rồi.
Giang Nhiễm bật cười thành tiếng rồi hỏi lại: Đặt tên gì?
Dương Kế Trầm: Em mở cửa sổ ra đi.
Giang Nhiễm nhìn chằm chằm dòng chữ này rồi hơi sửng sốt, tới lúc đầu cân nhắc xong thì người cô đã tự đi qua mở cửa rồi.
Dương Kế Trầm đang đứng trước cửa sổ và vươn tay qua: “Lại đây.”
Giang Nhiễm kinh ngạc mà lấy tay chỉ vào mình: “Anh muốn em nhảy qua đó?”
“Không thì sao? Em có cánh chắc?”
Giang Nhiễm chống hai tay vào bệ cửa sổ rồi nói nhỏ: “Nếu mẹ em phát hiện thì nguy to.”
Dương Kế Trầm thu tay lại và dựa vào vách tường mà nhàn nhã nói: “Vậy đêm nay tôi tha hồ chơi Tiểu Hoàng, Tiểu Lục, Tiểu Bạch, Tiểu gì đó rồi.”
Giang Nhiễm buồn cười nhìn anh, rõ là người này cố ý.
Cô nói: “Cho anh mượn chơi miễn phí một đêm đấy.”
“Ồ?” Dương Kế Trầm lên giọng ở cuối câu rồi rất hứng thú nói: “Thế có cho mượn Tiểu Giang không?”
Giang Nhiễm chưa kịp hiểu ra ngay: “Tiểu Giang là —— ”
Cô bất giác nuốt nước miếng, trái tim cũng bắt đầu đập loạn.
Dương Kế Trầm nhìn cô, rồi tiếp tục dùng giọng trầm thấp mà gợi cảm hỏi: “Có cho mượn không?”
Một lúc lâu sau Giang Nhiễm mới nghẹn ra câu: “Anh nói lung tung gì đấy…”
Ngữ điệu này không có chút tức giận nào, mà mang theo vẻ mềm mại của con gái phương Nam, như thể đang âu yếm với người kia vậy.
Khóe miệng của Dương Kế Trầm ngậm ý cười: “Có ông chủ cho tôi mấy tấm vé xem phim, muốn đi không?”
Tim Giang Nhiễm sắp vọt ra khỏi cổ họng rồi, từ đầu tiên hiện lên trong đầu cô là hẹn hò.
Anh muốn hẹn hò với cô sao?
Dương Kế Trầm: “Muốn đi xem không? Một đợt nữa sẽ có phim sắp công chiếu, rạp phim có suất chiếu sớm.”
“Phim à?” Giang Nhiễm hỏi dò.
Trong lớp kiểu gì cũng có những bạn nam lan truyền mấy món đồ cấm, bọn họ thường nói: “Ha ha, chỗ tao có phim mới, muốn xem không?”
Lúc đầu mấy cô tưởng là phim thật, cho đến khi mấy nam sinh kia cười hì hì ném CD lên bàn bọn họ. Một giây sau đó, các nữ sinh đều che mắt hét chói tai, rồi chạy tản ra bốn phía.
Dương Kế Trầm nhíu nhíu mày rồi không để ý mà nói: “Ừ phim, thế nào?”
Giang Nhiễm gạt đi những suy đoán kia của mình, sau đó nghĩ thầm phim chiếu ở rạp chắc chắn không phải kiểu phim kia rồi.
Giang Nhiễm: “Lúc nào ạ?”
“Trước Tết.”
“Vâng, chỉ có hai chúng ta à?” Giang Nhiễm thấp giọng hỏi.
Dương Kế Trầm nghĩ nghĩ: “Chắc là còn mấy người Trương Gia Khải nữa.”
À… Quả nhiên.
Lòng Giang Nhiễm chợt nhẹ bẫng, nhưng lại có chút mất mát khó hiểu.
Dương Kế Trầm đứng dậy rồi hơi xoay cổ: “Thế em ngủ sớm đi, đừng nghĩ mấy chuyện không đâu, tôi đi tắm với Tiểu Lục đây.”
Giang Nhiễm cười nói: “Anh đừng tắm đến mức Tiểu Lục phai màu nhé.”
Dương Kế Trầm cười rồi đóng cửa sổ lại, sau đó bắt đầu cởi quần áo để đi tắm. Giang Nhiễm run lên rồi cũng vội vàng đóng cửa sổ và kéo rèm vào.
Nhà bên kia không có rèm cửa cũng không biết đi vào trong hay sao, sao có thể cứ cởi như thế được.
Giang Nhiễm chợt nhớ đến lần anh lộ nửa người trên và giấc mộng đêm đó của mình.
Ài!
Cô gõ gõ vào đầu mình rồi tự nhủ: “Mày xem mày đi, việc tử tế thì không mà toàn nghĩ đến mấy chuyện lung tung này, vẫn chưa sang Xuân đâu đấy.”
Giang Nhiễm trở về trước bàn rồi lấy hai cuống vé xe buýt trong ví da ra. Cuống vé hình chữ nhật có dòng chữ màu cam, ở giữa là chữ phồn thể in hai chữ Ngũ Nguyên. Chất lượng giấy của vé này rất kém, không cẩn thận là sẽ bị rách hoặc có nếp gấp ngay.
Không biết vì sao mà trên cuống vé còn như thoang thoảng vị thơm ngọt của trà sữa.
Giang Nhiễm lấy từ điển trên giá sách xuống rồi kẹp cuống vé vào trang đầu tiên của chữ Y.
Đây cũng là lần đầu tiên cô cẩn thận lưu giữ thứ gì đó như vậy.
…
Trận tuyết này đã rơi cả tuần mà vẫn không dứt, từng nhà trong sân đều tích một tầng tuyết trắng dày đặc, ngày nào Giang Nhiễm cũng có thêm một nhiệm vụ là xúc tuyết.
Cổng phải xúc, ban công cũng phải xúc, trên bệ cửa lại càng nhiều hơn.
Lúc Giang Nhiễm đang xúc tuyết ở ban công thì gặp được Dương Kế Trầm. Anh ra thu quần áo, áo len và quần bò đều bị đông cứng thành khăn lau. Hình dạng của mọi thứ đều bị nhiệt độ cố định lại, ngay cả giọt nước chảy xuống cũng kết thành băng.
Hình như Dương Kế Trầm say rượu vừa tỉnh nên mắt hơi đỏ, anh kéo quần áo đông cứng xuống rồi bất mãn nhíu mày, sau đó hỏi cô: “Mùa Đông chỗ bọn em lúc nào cũng lạnh thế này à?”
Giang Nhiễm: “Ít khi thế này lắm.”
Dù năm nào Mặc Thành cũng đổ tuyết nhưng thời gian rất ngắn và lượng tuyết cũng mỏng. Về cơ bản là hôm sau mặt trời lên thì tuyết sẽ tan, vì thế khi còn nhỏ trông thấy tuyết cô sẽ hưng phấn vô cùng.
Trận tuyết lớn nhất trong trí nhớ có lẽ là vào năm 2002, lúc ấy cũng là lúc bài Tuyết Đầu Mùa Năm 2002 của Dao Lang nổi tiếng khắp hai bờ Trường Giang. Tuyết năm ấy cao đến tận đầu gối, mà đó cũng là lần đầu tiên Giang Nhiễm biết thế nào là người tuyết.
Dương Kế Trầm thu quần áo vào cũng không kinh ngạc gì, mà chỉ bóp đồ lót vuông vức rồi chửi câu “đệt, ông đây mặc kiểu gì bây giờ?”, sau đó cũng không biểu lộ gì nữa mà đi vào nhà.
*
Sau khi Giang Nhiễm nhận được bảng điểm thì vẫn luôn ở nhà. Thành tích không được như cô mong đợi, nhưng cũng không kém quá.
Lúc phát bảng điểm, Quý Vân Tiên bất mãn nói: “Mấy học sinh giỏi như bọn mày lần nào thi xong cũng bảo không tốt, nhưng kết quả thì sao, lần nào cũng tốt chết đi được. Khó khăn lắm tao mới thi tử tế được một tí, cuối cùng còn kém hơn lần trước, sao lại thế này cơ chứ!”
Giang Nhiễm không nhanh không chậm nói: “Đó là vì mày yêu đương nên phân tâm.”
Quý Vân Tiên cười: “Sao giọng điệu này của mày giống Trầm ca thế hả? Hai người thế này là phu xướng phụ tùy đúng không?”
Giang Nhiễm căng thẳng: “Đâu có… Giống chỗ nào?”
“Mày chột dạ cái gì?”
“Chột dạ đâu.”
“Mày còn chối gì nữa, mặt đỏ rần lên rồi!”
Giang Nhiễm thu dọn đồ xong thì chạy đi ngay, Quý Vân Tiên ở sau hô to: “Lần sau để tao bắt được thì chờ bị tra hỏi đi!” Sau đó hấp tấp đi hẹn hò với Trương Gia Khải.
Thành tích cũng không chênh lệch quá lớn khiến Giang Nhiễm thở dài một hơi. Thi đại học là một dạng khác của Đường Tăng lên đường thỉnh kinh, phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn mới được thành Phật, mà đây chỉ là một trong những kiếp nạn đó thôi.
Sáng sớm hôm sau, Giang Nhiễm ăn sáng xong thì lại bắt đầu xúc tuyết, sau đó nổi hứng lên nên đắp thành người tuyết ở ban công.
Ban công nhà bên vẫn còn đang treo quần áo, đúng lý mà nói thì lát nữa anh phải ra thu vào mới đúng.
Nhưng Giang Nhiễm không đợi được anh, mà lại đợi được một cuộc điện thoại của Quý Vân Tiên.
Quý Vân Tiên sốt ruột nói: “Tiểu Nhiễm, xảy ra chuyện rồi! Trầm ca phải vào cục cảnh sát, nghe nói là liên quan đến thuốc phiện gì đó…”
Giang Nhiễm ngây ra ở ban công, cô chống tay lên lan can khiến cả loạt tuyết rơi xuống dưới. Cô như không cảm nhận được nóng lạnh gì nữa, mà có thứ gì đó như chui lên từ gang bàn chân rồi níu chặt lấy trái tim cô.
Giang Nhiễm cầm ví tiền và giấy tờ rồi nhanh chân ra ngoài, cứ mỗi bước một dấu chân, rất nhanh sau đó con đường nhỏ đã lưu lại một hàng dấu chân thật dài thật dài.
Giang Mi mang thức ăn vào phòng bếp, sau đó không nghỉ ngơi chút nào mà đã bận bịu rửa rau nấu cơm.
Có điều sắc mặt bà không tốt lắm, còn có vẻ hơi hoảng hốt.
Giang Nhiễm đi đến bên cạnh bà rồi giúp thái thịt và vo gạo. Bọt nước lạnh băng bắn tóe lên mặt tê buốt như kim châm, ngón tay ngâm trong nước lạnh một chút thôi cũng đã đỏ bừng cả lên.
Giang Mi tỉnh táo lại rồi cầm rổ vo gạo trong tay Giang Nhiễm: “Để mẹ, con đi học bài đi.”
“Không sao ạ.” Giang Nhiễm lại cầm trở về.
Giang Mi liếc mắt nhìn cô một chút, trong đôi con ngươi hẹp như có cảm xúc gì đó chấn động. Trong nhà chỉ còn lại tiếng nước chảy và tiếng vo gạo, tối mùa Đông tĩnh lặng đến lạ thường, tĩnh lặng đến mức người ta bất giác co rúc vào một chỗ.
Hai tay chống lên bồn rửa của Giang Mi dần nắm chặt lại, sau một hồi trầm mặc thật lâu, bà mới hít sâu một hơi rồi hỏi với giọng bình thường: “Hôm nay thi thế nào?”
“Hình như… không tốt lắm ạ.”
Giang Mi thái thịt: “Thấy môn nào không tốt?”
Giang Nhiễm: “Tiếng Anh.”
“Lần trước thi giữa kì được bao nhiêu?”
“137 ạ.”
“Ừ đúng rồi 137, thế con ước chừng lần này được bao nhiêu?”
Động tác trên tay Giang Nhiễm chậm lại, cô nghĩ rồi nói: “Khoảng 125.”
Giang Mi “ừ”, ánh đèn lờ mờ không chiếu rõ sắc mặt của bà mà chỉ có tiếng nói nhàn nhạt: “Xem xếp hạng cuối cùng là được rồi, bài thi khó thì người khác cũng thấy khó thôi. Lần trước bảo mua sách thi thử đã mua chưa? Mấy bạn cùng lớp có nhắc đến chuyện học thêm không?”
“Định có bảng điểm rồi mua ạ, cũng chưa thấy ai nhắc đến việc học thêm.”
Giang Mi hỏi: “Muốn thi trường ở đây hay ở nơi khác?”
Giang Nhiễm hơi kinh ngạc, chỉ trong hai tiếng ngắn ngủi mà có tới ba người hỏi về chuyện này. Nhưng cô không ngờ Giang Mi sẽ hỏi mình chuyện trường ở đây hay nơi khác, bởi hình như trước kia Giang Mi mong cô học ở đây. Trường đại học Mặc cũng là trường xếp hạng tốt trong cả nước, tuy không thể sánh với Thanh Hoa hay Bắc Đại.
Giang Nhiễm đáp: “Nếu thi được trường tốt hơn thì con thấy học ở nơi khác cũng không sao.”
“Ừm, mẹ sẽ tìm hiểu thêm cho con. Nghe đồng nghiệp của mẹ nói đại học Hoa Tây ở Chiết Châu cũng không tệ.”
Giang Nhiễm mở mắt thật to rồi không tin được mà hỏi lại: “Đại học Hoa Tây ạ?”
Giang Mi hít mũi một cái, mắt bà bị hành cay tới đỏ bừng, rồi giọng nói cũng như nghèn nghẹn theo.
Bà “ừm” một tiếng nghẹn ngào.
“Mẹ… Gần đây mẹ sao thế ạ?” Giang Nhiễm đột nhiên ngẩng đầu nhìn bà.
Từ khi bà Tôn nhập viện về đến giờ, Giang Mi vẫn luôn như người mất hồn. Bà thường thất thần, chất lượng giấc ngủ đêm cũng kém đi. Bà Tôn bên kia đã có con cái chăm sóc, cũng không phải bệnh tình nguy kịch nên Giang Mi phân tâm thế này thật sự là chuyện không bình thường.
“Không có gì.” Giang Mi thái hành tiếp, nước mắt cũng đã đảo quanh vành mắt rồi.
Bữa cơm này vô vị tới cùng cực, đèn treo trên trần thê lương buông thõng xuống, bóng đèn tỏa ra chỉ đủ chiếu sáng khoảng giữa của phòng khách, còn tường bên và góc nhà lại bị coi nhẹ.
Giang Nhiễm vẫn không biết rốt cuộc Giang Mi bị làm sao, nhưng cảm giác này như đã từng xảy ra vậy.
Cô chỉ dám đoán mà không dám hỏi.
Giang Nhiễm ăn cơm xong thì chần chừ một lát rồi lên lầu, còn Giang Mi yên lặng ở dưới rửa bát và dọn dẹp mọi thứ.
Giang Nhiễm đặt bài thi lên bàn sách rồi đang định làm lại một lần nữa thì tinh —— màn hình điện thoại sáng lên, có một tin nhắn mới.
Giang Nhiễm ấn mở thì thấy người gửi đến là Dương Kế Trầm.
‘Đã cất kĩ mấy món đồ chơi nhỏ kia cho em rồi, muốn xem không?’
Giang Nhiễm liếc nhìn về phía cửa sổ, rèm cửa ở đó vẫn che kín và chỉ ánh vào vài tia sáng của nhà bên.
Ngón tay của Giang Nhiễm hơi cử động, cô trả lời lại hai chữ: Không được.
Anh nhắn lại ngay: Tiếc thật đấy, tôi đặt tên hay cho chúng nó cả rồi.
Giang Nhiễm bật cười thành tiếng rồi hỏi lại: Đặt tên gì?
Dương Kế Trầm: Em mở cửa sổ ra đi.
Giang Nhiễm nhìn chằm chằm dòng chữ này rồi hơi sửng sốt, tới lúc đầu cân nhắc xong thì người cô đã tự đi qua mở cửa rồi.
Dương Kế Trầm đang đứng trước cửa sổ và vươn tay qua: “Lại đây.”
Giang Nhiễm kinh ngạc mà lấy tay chỉ vào mình: “Anh muốn em nhảy qua đó?”
“Không thì sao? Em có cánh chắc?”
Giang Nhiễm chống hai tay vào bệ cửa sổ rồi nói nhỏ: “Nếu mẹ em phát hiện thì nguy to.”
Dương Kế Trầm thu tay lại và dựa vào vách tường mà nhàn nhã nói: “Vậy đêm nay tôi tha hồ chơi Tiểu Hoàng, Tiểu Lục, Tiểu Bạch, Tiểu gì đó rồi.”
Giang Nhiễm buồn cười nhìn anh, rõ là người này cố ý.
Cô nói: “Cho anh mượn chơi miễn phí một đêm đấy.”
“Ồ?” Dương Kế Trầm lên giọng ở cuối câu rồi rất hứng thú nói: “Thế có cho mượn Tiểu Giang không?”
Giang Nhiễm chưa kịp hiểu ra ngay: “Tiểu Giang là —— ”
Cô bất giác nuốt nước miếng, trái tim cũng bắt đầu đập loạn.
Dương Kế Trầm nhìn cô, rồi tiếp tục dùng giọng trầm thấp mà gợi cảm hỏi: “Có cho mượn không?”
Một lúc lâu sau Giang Nhiễm mới nghẹn ra câu: “Anh nói lung tung gì đấy…”
Ngữ điệu này không có chút tức giận nào, mà mang theo vẻ mềm mại của con gái phương Nam, như thể đang âu yếm với người kia vậy.
Khóe miệng của Dương Kế Trầm ngậm ý cười: “Có ông chủ cho tôi mấy tấm vé xem phim, muốn đi không?”
Tim Giang Nhiễm sắp vọt ra khỏi cổ họng rồi, từ đầu tiên hiện lên trong đầu cô là hẹn hò.
Anh muốn hẹn hò với cô sao?
Dương Kế Trầm: “Muốn đi xem không? Một đợt nữa sẽ có phim sắp công chiếu, rạp phim có suất chiếu sớm.”
“Phim à?” Giang Nhiễm hỏi dò.
Trong lớp kiểu gì cũng có những bạn nam lan truyền mấy món đồ cấm, bọn họ thường nói: “Ha ha, chỗ tao có phim mới, muốn xem không?”
Lúc đầu mấy cô tưởng là phim thật, cho đến khi mấy nam sinh kia cười hì hì ném CD lên bàn bọn họ. Một giây sau đó, các nữ sinh đều che mắt hét chói tai, rồi chạy tản ra bốn phía.
Dương Kế Trầm nhíu nhíu mày rồi không để ý mà nói: “Ừ phim, thế nào?”
Giang Nhiễm gạt đi những suy đoán kia của mình, sau đó nghĩ thầm phim chiếu ở rạp chắc chắn không phải kiểu phim kia rồi.
Giang Nhiễm: “Lúc nào ạ?”
“Trước Tết.”
“Vâng, chỉ có hai chúng ta à?” Giang Nhiễm thấp giọng hỏi.
Dương Kế Trầm nghĩ nghĩ: “Chắc là còn mấy người Trương Gia Khải nữa.”
À… Quả nhiên.
Lòng Giang Nhiễm chợt nhẹ bẫng, nhưng lại có chút mất mát khó hiểu.
Dương Kế Trầm đứng dậy rồi hơi xoay cổ: “Thế em ngủ sớm đi, đừng nghĩ mấy chuyện không đâu, tôi đi tắm với Tiểu Lục đây.”
Giang Nhiễm cười nói: “Anh đừng tắm đến mức Tiểu Lục phai màu nhé.”
Dương Kế Trầm cười rồi đóng cửa sổ lại, sau đó bắt đầu cởi quần áo để đi tắm. Giang Nhiễm run lên rồi cũng vội vàng đóng cửa sổ và kéo rèm vào.
Nhà bên kia không có rèm cửa cũng không biết đi vào trong hay sao, sao có thể cứ cởi như thế được.
Giang Nhiễm chợt nhớ đến lần anh lộ nửa người trên và giấc mộng đêm đó của mình.
Ài!
Cô gõ gõ vào đầu mình rồi tự nhủ: “Mày xem mày đi, việc tử tế thì không mà toàn nghĩ đến mấy chuyện lung tung này, vẫn chưa sang Xuân đâu đấy.”
Giang Nhiễm trở về trước bàn rồi lấy hai cuống vé xe buýt trong ví da ra. Cuống vé hình chữ nhật có dòng chữ màu cam, ở giữa là chữ phồn thể in hai chữ Ngũ Nguyên. Chất lượng giấy của vé này rất kém, không cẩn thận là sẽ bị rách hoặc có nếp gấp ngay.
Không biết vì sao mà trên cuống vé còn như thoang thoảng vị thơm ngọt của trà sữa.
Giang Nhiễm lấy từ điển trên giá sách xuống rồi kẹp cuống vé vào trang đầu tiên của chữ Y.
Đây cũng là lần đầu tiên cô cẩn thận lưu giữ thứ gì đó như vậy.
…
Trận tuyết này đã rơi cả tuần mà vẫn không dứt, từng nhà trong sân đều tích một tầng tuyết trắng dày đặc, ngày nào Giang Nhiễm cũng có thêm một nhiệm vụ là xúc tuyết.
Cổng phải xúc, ban công cũng phải xúc, trên bệ cửa lại càng nhiều hơn.
Lúc Giang Nhiễm đang xúc tuyết ở ban công thì gặp được Dương Kế Trầm. Anh ra thu quần áo, áo len và quần bò đều bị đông cứng thành khăn lau. Hình dạng của mọi thứ đều bị nhiệt độ cố định lại, ngay cả giọt nước chảy xuống cũng kết thành băng.
Hình như Dương Kế Trầm say rượu vừa tỉnh nên mắt hơi đỏ, anh kéo quần áo đông cứng xuống rồi bất mãn nhíu mày, sau đó hỏi cô: “Mùa Đông chỗ bọn em lúc nào cũng lạnh thế này à?”
Giang Nhiễm: “Ít khi thế này lắm.”
Dù năm nào Mặc Thành cũng đổ tuyết nhưng thời gian rất ngắn và lượng tuyết cũng mỏng. Về cơ bản là hôm sau mặt trời lên thì tuyết sẽ tan, vì thế khi còn nhỏ trông thấy tuyết cô sẽ hưng phấn vô cùng.
Trận tuyết lớn nhất trong trí nhớ có lẽ là vào năm 2002, lúc ấy cũng là lúc bài Tuyết Đầu Mùa Năm 2002 của Dao Lang nổi tiếng khắp hai bờ Trường Giang. Tuyết năm ấy cao đến tận đầu gối, mà đó cũng là lần đầu tiên Giang Nhiễm biết thế nào là người tuyết.
Dương Kế Trầm thu quần áo vào cũng không kinh ngạc gì, mà chỉ bóp đồ lót vuông vức rồi chửi câu “đệt, ông đây mặc kiểu gì bây giờ?”, sau đó cũng không biểu lộ gì nữa mà đi vào nhà.
*
Sau khi Giang Nhiễm nhận được bảng điểm thì vẫn luôn ở nhà. Thành tích không được như cô mong đợi, nhưng cũng không kém quá.
Lúc phát bảng điểm, Quý Vân Tiên bất mãn nói: “Mấy học sinh giỏi như bọn mày lần nào thi xong cũng bảo không tốt, nhưng kết quả thì sao, lần nào cũng tốt chết đi được. Khó khăn lắm tao mới thi tử tế được một tí, cuối cùng còn kém hơn lần trước, sao lại thế này cơ chứ!”
Giang Nhiễm không nhanh không chậm nói: “Đó là vì mày yêu đương nên phân tâm.”
Quý Vân Tiên cười: “Sao giọng điệu này của mày giống Trầm ca thế hả? Hai người thế này là phu xướng phụ tùy đúng không?”
Giang Nhiễm căng thẳng: “Đâu có… Giống chỗ nào?”
“Mày chột dạ cái gì?”
“Chột dạ đâu.”
“Mày còn chối gì nữa, mặt đỏ rần lên rồi!”
Giang Nhiễm thu dọn đồ xong thì chạy đi ngay, Quý Vân Tiên ở sau hô to: “Lần sau để tao bắt được thì chờ bị tra hỏi đi!” Sau đó hấp tấp đi hẹn hò với Trương Gia Khải.
Thành tích cũng không chênh lệch quá lớn khiến Giang Nhiễm thở dài một hơi. Thi đại học là một dạng khác của Đường Tăng lên đường thỉnh kinh, phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn mới được thành Phật, mà đây chỉ là một trong những kiếp nạn đó thôi.
Sáng sớm hôm sau, Giang Nhiễm ăn sáng xong thì lại bắt đầu xúc tuyết, sau đó nổi hứng lên nên đắp thành người tuyết ở ban công.
Ban công nhà bên vẫn còn đang treo quần áo, đúng lý mà nói thì lát nữa anh phải ra thu vào mới đúng.
Nhưng Giang Nhiễm không đợi được anh, mà lại đợi được một cuộc điện thoại của Quý Vân Tiên.
Quý Vân Tiên sốt ruột nói: “Tiểu Nhiễm, xảy ra chuyện rồi! Trầm ca phải vào cục cảnh sát, nghe nói là liên quan đến thuốc phiện gì đó…”
Giang Nhiễm ngây ra ở ban công, cô chống tay lên lan can khiến cả loạt tuyết rơi xuống dưới. Cô như không cảm nhận được nóng lạnh gì nữa, mà có thứ gì đó như chui lên từ gang bàn chân rồi níu chặt lấy trái tim cô.
Giang Nhiễm cầm ví tiền và giấy tờ rồi nhanh chân ra ngoài, cứ mỗi bước một dấu chân, rất nhanh sau đó con đường nhỏ đã lưu lại một hàng dấu chân thật dài thật dài.