Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Người đàn ông không nói gì, sau đó đã quay đi hỏi thăm những người khác.
Điểm xuất phát của đường đua treo banner lớn —— “Cúp Hoa Vũ Điện Trì” Giải Đua Mô-Tô Toàn Quốc 2007 (CRRC)
Loa tổng phía trên bắt đầu vang lên: “Xin chào mọi người, tôi là bình luận viên Phùng Kiều, chào mừng mọi người đến với trường đua Cúp Hoa Vũ Điện Trì Giải Đua Mô-Tô Toàn Quốc 2007. Đây là vòng đua cuối trong cuộc thi này, tôi rất vui khi được công bố tổng điểm tích lũy cho chức vô địch 2007 với mọi người. Trong ba vòng đua mô-tô toàn quốc trước, Yang của đội J.Y liên tục giành chức vô địch thể thức 150cc, đồng thời năm ngoái toàn đội cũng đoạt giải vô địch đồng đội. Đây có thể nói là một chú ngựa ô trong giới đua xe. Thành lập đội xe được 4 năm, cuối cùng đội xe do Yang dẫn dắt cũng đã có tên, việc này tiện cho bình luận viên và người tổ chức cuộc đua của chúng tôi rất nhiều. Tôi tin là fan hâm mộ của Yang cũng rất vui mừng. Ngoài J.Y, lần này đội Vân Phong cũng có thể nói là hội tụ đủ mãnh tướng, họ đã thi đấu rất tốt ở các chặng trước, tới đây Vân Phong cũng là thế như chẻ tre. Chúng ta hãy cùng chờ mong Vân Phong mang đến sự xoay chuyển khởi sắc khiến mọi người đều phải bất ngờ. Ngoài ra…”
Giọng của Phùng Kiều không quyến rũ và biếng nhác như bình thường, mà khi qua loa tổng lại rất gãy gọn và sáng hơn rất nhiều.
Sau khi Phùng Kiều giới thiệu xong, những chiếc mô-tô lao vun vút trên đường đua cũng dần thả chậm tốc độ, sau đó dừng ở đường chạy của riêng mình. Vị trí xuất phát được chia theo thành tích thi đấu, đội mặc đồng phục xanh đỏ ở giữa, đội mặc đồng phục đỏ đen đứng ở các vị trí cao thấp không đều.
Mà người đứng trên cùng ở hàng đầu tiên mặc đồng phục đua xe đỏ đen, phía sau in con số —— 08 rất lớn.
Có lẽ đó là anh rồi.
Lúc này có một số người chạy vào đường đua để kiểm tra giúp các tay đua, còn người mẫu đường đua cầm ô trắng đỏ che nắng cho các tay đua.
8 giờ 55 phút, huấn luyện viên và mọi người đều lần lượt rời khỏi đường đua.
Loa tổng vang lên: “Được rồi, hiện tại các nhân viên đã rút khỏi đường đua, cuộc đua sẽ bắt đầu ngay bây giờ.”
Mọi người trên khán đài bỗng sôi nổi đứng lên, sau đó quơ bóng cổ động và cờ trên tay mà cổ vũ cho đội xe mình hâm mộ, tiếng cổ động ấy vang dội tới trời cao.
Quý Vân Tiên khàn giọng hô như điên, chỉ hận không thể hô váng trời: “J.Y vô địch! Gia Khải! Trương Gia Khải! Anh đẹp trai nhất!”
Nhưng hơn cả Quý Vân Tiên là mười mấy cô gái hô cùng một nhịp vang dội, đến quần áo của họ cũng giống nhau như đúc.
Giang Nhiễm đinh tai nhức óc mà không nghe rõ các cô ấy hô gì, chỉ thấy họ hô xong khẩu hiệu thì còn tiện thể nhảy múa nữa.
Giang Nhiễm chợt liên tưởng đến các phim mình từng xem, những cô gái kia có hơi giống cổ động viên trong các trận bóng rổ.
Bùm —— Tiếng súng vang dội nổ ra kéo Giang Nhiễm khỏi những suy nghĩ của mình. Trên đường đua phát ra những âm thanh “brừm brừm”, các tay đua đạp gấp chân ga rồi phóng về phía trước như tên lửa với tốc độ kinh người.
Giang Nhiễm chưa kịp chớp mắt mấy lần thì bọn họ đã cua hai khúc, hai ba chiếc xe dần kéo dài chênh lệch và xếp thành một đường dài.
Nhưng vì bóng người quá nhỏ nên khó mà nhìn thấy được, họ chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên màn hình.
Giang Nhiễm hỏi Quý Vân Tiên: Số 08 là —— ”
“Đúng , Trầm ca đấy! 11 là Gia Khải! Mày thấy không, người gần đứng thứ nhất kia là Gia Khải. Bọn họ…. Bọn họ đang làm gì thế!”
Quý Vân Tiên đột nhiên mở mắt thật to, không tin mà nhìn vào màn hình.
Với Giang Nhiễm thì mọi thứ vẫn bình thường, vì tốc độ và khúc cua mà thế nào cũng sinh ra chệch hướng và thay đổi vị trí.
Giang Nhiễm hỏi nhỏ một tiếng: “Sao thế?”
Quý Vân Tiên: “Xấu quá rồi! Bọn họ cố ý đấy!”
“Ừ?” Giang Nhiễm vẫn không nhìn ra.
“Mày nhìn xem, Tiểu Nhiễm, ba người Gia Khải đang kẹp người của Vân Phong. Những đội khác có vượt lên họ cũng mặc kệ, chỉ kẹp Vân Phong thôi.”
Đội Vân Phong mặc đồng phục màu trắng xanh, Dương Kế Trầm đang xếp thứ nhất, theo sát phía dưới là một đội viên của Vân Phong. Mà mấy người Trương Gia Khải ở sau vẫn luôn tập trung kìm kẹp những người khác của Vân Phong, các đội viên đội khác có vượt lên mấy lần, nhưng sau đó mấy người Trương Gia Khải lại vượt qua bọn họ.
Anh đuổi tôi chạy như một trò chơi vậy, rồi lại hết lần này tới lần khác tôi khiến anh không đuổi kịp.
Giang Nhiễm chỉ vào người đang xếp thứ hai: “Người kia là Lục Tiêu à?”
Quý Vân Tiên nói: “Đúng vậy, Lục Tiêu đấy, tên ngu xuẩn đó lòng dạ bất chính nhất. Nghe nói vì vị trí thứ nhất mà hắn đá người ta, còn đá bay người kia ra lúc đang đua xe nữa. Cả người và xe của anh ta văng ra ngoài, xe phía sau chạy đến cũng không kịp phản ứng rồi còn chẹt lên đùi người ta. Tiểu nhân hèn hạ vô sỉ! Lần trước cũng là hắn gây phiền phức cho hai người đấy, gã này vì thi đấu mà bất chấp mọi thủ đoạn.”
Quý Vân Tiên phân tích trên đầu ngón tay: “Mấy người Trầm ca lập đội đã 4 năm rồi, 4 năm này cũng là một con ngựa ô như chị Phùng nói vậy. Họ liên tiếp đè Lục Tiêu xuống, đến cả vẻ kiêu căng của Vân Phong cũng bị áp đi khá nhiều. Nhưng dù sao đó cũng là đội ngũ lão làng trong nghề, lại có nhân vật như Trịnh Phong thì có thế nào cũng không kém được. Mà người có thể PK (1) với Vân Phong thì chỉ có mấy người Trầm ca thôi. Tao kể với mày rồi còn gì, lần trước Trịnh Phong còn đến tìm Trầm ca để chiêu mộ, lúc ấy Trầm ca nói được thôi dọa mọi người sợ, ai ngờ anh ấy còn bảo Trịnh Phong đá Lục Tiêu đi thì mới vào đội. Cười chết tao, mày không biết vẻ mặt kia của Trịnh Phong thế nào đâu.”
(1) PK: tên viết tắt của cụm từ Player Killing, ám chỉ hành động khi game thủ ra tay sát hại trước đối với người chơi khác trong game.
Giang Nhiễm thật sự rất phản cảm với Lục Tiêu: “Người như thế mà đội cũng giữ lại à?”
“Trịnh Phong là ai, chỉ cần danh lợi không cần nhân phẩm, ai bảo Lục Tiêu cũng có chút ít tài năng.”
Giang Nhiễm nhíu nhíu mày, rồi dồn tất cả lực chú ý vào màn hình.
Qua mỗi một khúc cua, hai chiếc xe kia vẫn kề sát nhau như cũ.
Hai vị trí thứ nhất và thứ hai luôn là tiêu điểm của đường đua. Dù là tranh tài ở mặt nào thì họ cũng là cường thủ, cường cường quyết đấu sẽ khiến hiện trường bùng nổ, những tiếng hô từ khán đài cứ vang lên liên tiếp.
Tiếng xe gầm gừ dần đến gần, mô-tô lao qua điểm xuất phát rồi bắt đầu vòng thứ hai, mà tổng cộng sẽ có ba vòng.
Sau khúc cua này, Giang Nhiễm có thể thấy rõ tư thế ép cong tuyệt đẹp của anh. Cả người anh nghiêng theo thân xe, nhìn từ phía trên xuống thì như anh đang nằm sát trên mặt đất, đầu gối trái hơi mở rộng gần chạm tới bên dưới để căn khoảng cách khúc cua tốt nhất. Sau khi trở lại đường thẳng, anh thu đầu gối lại, người khum rạp xuống như chú báo săn đang phi nước đại trên thảo nguyên, rồi dùng tốc độ kinh người và kỹ thuật để lướt qua hết thảy.
Anh tỏa ra khí chất buông thả mà phách lối như chính bản thân mình, không để bất cứ kẻ nào vào mắt, tự tin và chắc chắn như vậy. Đường đua này cũng như đo thân mà làm vì Dương Kế Trầm, nơi đây như trường biểu diễn chuyên chỉ dành cho một người, ống kính và những lời bình luận từ đầu tới cuối đều vây quanh anh.
Đây là lần đầu tiên Giang Nhiễm hiểu được thứ gọi là đua xe này. Thứ này không giống như trên sách vở hay TV, mà nó tràn ngập kích thích và nhiệt huyết, đồng thời cũng tồn tại những nguy hiểm rình rập. Nó là một trong những nghề nghiệp có độ nguy hiểm cao nhất thế giới, nhưng tốc độ mang tới khoái cảm lại như có thể gây tê liệt thần kinh, rồi như khối sắt bị nam châm hút lấy mà khiến người ta phát cuồng.
“Được rồi, bây giờ đã là vòng cuối cùng. Chúng ta có thể thấy từ đầu tới giờ tay đua Dương Kế Trầm số 08 luôn duy trì vị trí thứ nhất, mà tay đua Lục Tiêu số 33 ở phía sau vẫn luôn tìm cách vượt lên. Tiếc là dường như rất khó để tìm được cơ hội đó…”
Giọng của Phùng Kiều trong loa tổng bỗng trở nên kích động: “Bây giờ chúng ta đang thấy Lục Tiêu vượt lên từ bên hông. Để không gây ra va chạm sai lầm, Dương Kế Trầm đành phải tránh sang bên cạnh một chút. Chính là cơ hội này, Lục Tiêu vọt lên rồi! Đây cũng là lần đầu tiên sau 4 năm Lục Tiêu vượt qua Dương Kế Trầm, không lẽ Lục Tiêu đã tìm được cách rồi? Xem ra lần này Vân Phong có thể hy vọng vào giải vô địch đồng đội rồi.”
Tim Giang Nhiễm bỗng nảy lên, cô chăm chú dõi mắt theo màn hình.
Quý Vân Tiên vò đầu bứt tay mắng vài câu thô tục, những người ủng hộ J.Y cũng đứng lên và ra sức hô hào.
Dương Kế Trầm đội mũ bảo hiểm và được trang bị đầy đủ, rồi lại cách một đường đua nên Giang Nhiễm không cảm nhận được cảm xúc của anh.
Anh áp sát Lục Tiêu trong vòng cuối cùng, mấy người Trương Gia Khải phía sau vẫn tiếp tục kìm kẹp người của Vân Phong.
Giang Nhiễm nuốt một ngụm nước bọt, rồi bỗng thấy sợ mà hỏi: “Anh ấy sẽ thua à?”
Quý Vân Tiên tức đến đỏ mắt: “Không thể nào! Sao Trầm ca có thể thua được! Thua bởi ai chứ không thể thua tên tiểu nhân Lục Tiêu kia!”
Người như vậy dường như không thể đặt cạnh chữ thua cuộc được. Anh mãi mãi giống như một chú gà trống không biết cúi đầu, mãi mãi đứng tại đỉnh cao nhất của sự ngưỡng mộ.
Mùa Đông khắc nghiệt là thế, nhưng Giang Nhiễm lại rịn ra một tầng mồ hôi mỏng ở lòng bàn tay vì quá căng thẳng.
Chỉ còn lại hai khúc cua nữa, thắng lợi của Lục Tiêu đã gần trong gang tấc. Cả khán đài sôi trào, đa số đều ủng hộ Vân Phong, nếu lần này họ thắng thì sẽ là phục thù sau 4 năm bị chèn ép đây.
Lục Tiêu trên trường đua đắc ý vênh váo vô cùng, hắn còn xoay đầu lại làm tay bái bai với Dương Kế Trầm. Cảnh này đã bị ống kính phóng đại và gây ra náo động không nhỏ.
Rồi ngay trong tích tắc đó, Dương Kế Trầm cắt ngang khúc cua một cách vững vàng và vượt qua hắn êm ru mà không để lại dấu vết gì. Lục Tiêu hoảng hốt đuổi theo, lúc này hai người ngang hàng nhau, khoảng cách ở giữa chỉ khoảng mười mấy cm.
Lục Tiêu nghiến răng nghiến lợi, trong lúc lơ đãng lại thoáng bị Dương Kế Trầm áp xuống một nửa.
Hắn rẽ sang phải, Dương Kế Trầm cũng rẽ sang phải, hắn rẽ sang trái, Dương Kế Trầm cũng rẽ sang trái. Anh cứ áp lại hắn vào lúc nửa chừng như thể đang cố trêu chọc vậy.
Lục Tiêu tức điên rồi chửi ầm lên trong tiếng náo động bên ngoài, tuy tiếng chửi này cũng chỉ có chính hắn nghe thấy.
Vạch đích đã ở trước mắt.
Lục Tiêu sốt ruột nên lặp lại chiêu cũ, hắn chen chân định đạp vào xe của Dương Kế Trầm, nào ngờ anh như đã có chuẩn bị từ sớm nên áp thân xe sang bên kia, sau đó khiến Lục Tiêu hoảng hốt phải thu chân về.
Xe của Dương Kế Trầm huých phải xe của Lục Tiêu rồi kéo lê đi một đoạn, Lục Tiêu không ổn định, cũng không khống chế được trọng tâm nên bỗng bị quăng ra khỏi đường đua.
Hiện trường xôn xao.
Dương Kế Trầm quay đầu lại nhìn hắn một cái, sau đó vượt qua vạch đích.
Cái quay đầu này của anh đầy ý trào phúng.
“Lần này vẫn chúc mừng Yang đoạt cúp vô địch thể thức 150cc! Vô địch bốn năm liền!” Giọng của Phùng Kiều kích động tới dị thường.
Phần bất ngờ nhất của cuộc đua luôn là những pha lội ngược dòng ngoạn mục khiến người ta kinh ngạc và chấn động.
Quý Vân Tiên hoan hô, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt. Cô ấy phất lá cờ to trong tay rồi hô J.Y vạn tuế, Trầm ca vạn tuế.
Giang Nhiễm há miệng thật lớn, nhưng khiếp sợ một lúc lâu mà vẫn không nói thành lời.
Đầu cô lại bất giác nhớ đến lời anh đã nói với mình ở siêu thị ngày đó.
Anh bảo cô đến xem anh thi đấu, xem một màn kịch. Mà anh cũng nói với Lục Tiêu, có phải nên tính nợ không? Anh còn nói mày làm bạn gái tao không vui, lát nữa tao lại phải dỗ. Mày thế này là kiếm việc cho tao làm đúng không?
Lần này không phải thi đấu, mà là trò chơi, trò chơi anh đùa bỡn Lục Tiêu.
Truy đuổi với hắn, sau cố tình để hắn vượt lên, rồi đúng lúc Lục Tiêu ngỡ mình có thể xoay người thì lại đè hắn xuống, để Lục Tiêu trơ mắt nhìn mình bỏ lỡ cơ hội và thấy anh cán đích cuối cùng.
Anh đang tự tính nợ của mình, hay là…
Dương Kế Trầm dừng xe, chân dài bước từ trên xuống, sau đó cởi mũ bảo hiểm và gảy tóc mấy lần. Anh ngẩng đầu nhìn qua khán đài, cuối cùng ánh mắt dừng trên người cô.
Hôm nay cô mặc áo khoác màu vàng nhạt rất bắt mắt, cũng rất tôn người.
Dương Kế Trầm hơi hất hàm để ra hiệu với cô.
Giang Nhiễm chợt chấn động, cổ họng cũng căng ra.
Vầng sáng nhàn nhạt chiếu trên người anh phác ra bóng hình cao lớn mà rắn rỏi. Khóe miệng anh vẫn ngậm ý cười khinh cuồng mà cao ngạo như trước đây.
Thịch thịch thịch, trái tim điên cuồng kia của cô đập loạn tới không bình tĩnh lại được.
Về sau khi nghĩ lại ngày này, Giang Nhiễm chỉ nhớ dưới chân trời trong trẻo và quang đãng, anh dùng vẻ xâm lược cường ngạnh khiến người ta không thể kháng cự để xông vào, còn con tim cô lại vì thế mà thổn thức không thôi.
Điểm xuất phát của đường đua treo banner lớn —— “Cúp Hoa Vũ Điện Trì” Giải Đua Mô-Tô Toàn Quốc 2007 (CRRC)
Loa tổng phía trên bắt đầu vang lên: “Xin chào mọi người, tôi là bình luận viên Phùng Kiều, chào mừng mọi người đến với trường đua Cúp Hoa Vũ Điện Trì Giải Đua Mô-Tô Toàn Quốc 2007. Đây là vòng đua cuối trong cuộc thi này, tôi rất vui khi được công bố tổng điểm tích lũy cho chức vô địch 2007 với mọi người. Trong ba vòng đua mô-tô toàn quốc trước, Yang của đội J.Y liên tục giành chức vô địch thể thức 150cc, đồng thời năm ngoái toàn đội cũng đoạt giải vô địch đồng đội. Đây có thể nói là một chú ngựa ô trong giới đua xe. Thành lập đội xe được 4 năm, cuối cùng đội xe do Yang dẫn dắt cũng đã có tên, việc này tiện cho bình luận viên và người tổ chức cuộc đua của chúng tôi rất nhiều. Tôi tin là fan hâm mộ của Yang cũng rất vui mừng. Ngoài J.Y, lần này đội Vân Phong cũng có thể nói là hội tụ đủ mãnh tướng, họ đã thi đấu rất tốt ở các chặng trước, tới đây Vân Phong cũng là thế như chẻ tre. Chúng ta hãy cùng chờ mong Vân Phong mang đến sự xoay chuyển khởi sắc khiến mọi người đều phải bất ngờ. Ngoài ra…”
Giọng của Phùng Kiều không quyến rũ và biếng nhác như bình thường, mà khi qua loa tổng lại rất gãy gọn và sáng hơn rất nhiều.
Sau khi Phùng Kiều giới thiệu xong, những chiếc mô-tô lao vun vút trên đường đua cũng dần thả chậm tốc độ, sau đó dừng ở đường chạy của riêng mình. Vị trí xuất phát được chia theo thành tích thi đấu, đội mặc đồng phục xanh đỏ ở giữa, đội mặc đồng phục đỏ đen đứng ở các vị trí cao thấp không đều.
Mà người đứng trên cùng ở hàng đầu tiên mặc đồng phục đua xe đỏ đen, phía sau in con số —— 08 rất lớn.
Có lẽ đó là anh rồi.
Lúc này có một số người chạy vào đường đua để kiểm tra giúp các tay đua, còn người mẫu đường đua cầm ô trắng đỏ che nắng cho các tay đua.
8 giờ 55 phút, huấn luyện viên và mọi người đều lần lượt rời khỏi đường đua.
Loa tổng vang lên: “Được rồi, hiện tại các nhân viên đã rút khỏi đường đua, cuộc đua sẽ bắt đầu ngay bây giờ.”
Mọi người trên khán đài bỗng sôi nổi đứng lên, sau đó quơ bóng cổ động và cờ trên tay mà cổ vũ cho đội xe mình hâm mộ, tiếng cổ động ấy vang dội tới trời cao.
Quý Vân Tiên khàn giọng hô như điên, chỉ hận không thể hô váng trời: “J.Y vô địch! Gia Khải! Trương Gia Khải! Anh đẹp trai nhất!”
Nhưng hơn cả Quý Vân Tiên là mười mấy cô gái hô cùng một nhịp vang dội, đến quần áo của họ cũng giống nhau như đúc.
Giang Nhiễm đinh tai nhức óc mà không nghe rõ các cô ấy hô gì, chỉ thấy họ hô xong khẩu hiệu thì còn tiện thể nhảy múa nữa.
Giang Nhiễm chợt liên tưởng đến các phim mình từng xem, những cô gái kia có hơi giống cổ động viên trong các trận bóng rổ.
Bùm —— Tiếng súng vang dội nổ ra kéo Giang Nhiễm khỏi những suy nghĩ của mình. Trên đường đua phát ra những âm thanh “brừm brừm”, các tay đua đạp gấp chân ga rồi phóng về phía trước như tên lửa với tốc độ kinh người.
Giang Nhiễm chưa kịp chớp mắt mấy lần thì bọn họ đã cua hai khúc, hai ba chiếc xe dần kéo dài chênh lệch và xếp thành một đường dài.
Nhưng vì bóng người quá nhỏ nên khó mà nhìn thấy được, họ chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên màn hình.
Giang Nhiễm hỏi Quý Vân Tiên: Số 08 là —— ”
“Đúng , Trầm ca đấy! 11 là Gia Khải! Mày thấy không, người gần đứng thứ nhất kia là Gia Khải. Bọn họ…. Bọn họ đang làm gì thế!”
Quý Vân Tiên đột nhiên mở mắt thật to, không tin mà nhìn vào màn hình.
Với Giang Nhiễm thì mọi thứ vẫn bình thường, vì tốc độ và khúc cua mà thế nào cũng sinh ra chệch hướng và thay đổi vị trí.
Giang Nhiễm hỏi nhỏ một tiếng: “Sao thế?”
Quý Vân Tiên: “Xấu quá rồi! Bọn họ cố ý đấy!”
“Ừ?” Giang Nhiễm vẫn không nhìn ra.
“Mày nhìn xem, Tiểu Nhiễm, ba người Gia Khải đang kẹp người của Vân Phong. Những đội khác có vượt lên họ cũng mặc kệ, chỉ kẹp Vân Phong thôi.”
Đội Vân Phong mặc đồng phục màu trắng xanh, Dương Kế Trầm đang xếp thứ nhất, theo sát phía dưới là một đội viên của Vân Phong. Mà mấy người Trương Gia Khải ở sau vẫn luôn tập trung kìm kẹp những người khác của Vân Phong, các đội viên đội khác có vượt lên mấy lần, nhưng sau đó mấy người Trương Gia Khải lại vượt qua bọn họ.
Anh đuổi tôi chạy như một trò chơi vậy, rồi lại hết lần này tới lần khác tôi khiến anh không đuổi kịp.
Giang Nhiễm chỉ vào người đang xếp thứ hai: “Người kia là Lục Tiêu à?”
Quý Vân Tiên nói: “Đúng vậy, Lục Tiêu đấy, tên ngu xuẩn đó lòng dạ bất chính nhất. Nghe nói vì vị trí thứ nhất mà hắn đá người ta, còn đá bay người kia ra lúc đang đua xe nữa. Cả người và xe của anh ta văng ra ngoài, xe phía sau chạy đến cũng không kịp phản ứng rồi còn chẹt lên đùi người ta. Tiểu nhân hèn hạ vô sỉ! Lần trước cũng là hắn gây phiền phức cho hai người đấy, gã này vì thi đấu mà bất chấp mọi thủ đoạn.”
Quý Vân Tiên phân tích trên đầu ngón tay: “Mấy người Trầm ca lập đội đã 4 năm rồi, 4 năm này cũng là một con ngựa ô như chị Phùng nói vậy. Họ liên tiếp đè Lục Tiêu xuống, đến cả vẻ kiêu căng của Vân Phong cũng bị áp đi khá nhiều. Nhưng dù sao đó cũng là đội ngũ lão làng trong nghề, lại có nhân vật như Trịnh Phong thì có thế nào cũng không kém được. Mà người có thể PK (1) với Vân Phong thì chỉ có mấy người Trầm ca thôi. Tao kể với mày rồi còn gì, lần trước Trịnh Phong còn đến tìm Trầm ca để chiêu mộ, lúc ấy Trầm ca nói được thôi dọa mọi người sợ, ai ngờ anh ấy còn bảo Trịnh Phong đá Lục Tiêu đi thì mới vào đội. Cười chết tao, mày không biết vẻ mặt kia của Trịnh Phong thế nào đâu.”
(1) PK: tên viết tắt của cụm từ Player Killing, ám chỉ hành động khi game thủ ra tay sát hại trước đối với người chơi khác trong game.
Giang Nhiễm thật sự rất phản cảm với Lục Tiêu: “Người như thế mà đội cũng giữ lại à?”
“Trịnh Phong là ai, chỉ cần danh lợi không cần nhân phẩm, ai bảo Lục Tiêu cũng có chút ít tài năng.”
Giang Nhiễm nhíu nhíu mày, rồi dồn tất cả lực chú ý vào màn hình.
Qua mỗi một khúc cua, hai chiếc xe kia vẫn kề sát nhau như cũ.
Hai vị trí thứ nhất và thứ hai luôn là tiêu điểm của đường đua. Dù là tranh tài ở mặt nào thì họ cũng là cường thủ, cường cường quyết đấu sẽ khiến hiện trường bùng nổ, những tiếng hô từ khán đài cứ vang lên liên tiếp.
Tiếng xe gầm gừ dần đến gần, mô-tô lao qua điểm xuất phát rồi bắt đầu vòng thứ hai, mà tổng cộng sẽ có ba vòng.
Sau khúc cua này, Giang Nhiễm có thể thấy rõ tư thế ép cong tuyệt đẹp của anh. Cả người anh nghiêng theo thân xe, nhìn từ phía trên xuống thì như anh đang nằm sát trên mặt đất, đầu gối trái hơi mở rộng gần chạm tới bên dưới để căn khoảng cách khúc cua tốt nhất. Sau khi trở lại đường thẳng, anh thu đầu gối lại, người khum rạp xuống như chú báo săn đang phi nước đại trên thảo nguyên, rồi dùng tốc độ kinh người và kỹ thuật để lướt qua hết thảy.
Anh tỏa ra khí chất buông thả mà phách lối như chính bản thân mình, không để bất cứ kẻ nào vào mắt, tự tin và chắc chắn như vậy. Đường đua này cũng như đo thân mà làm vì Dương Kế Trầm, nơi đây như trường biểu diễn chuyên chỉ dành cho một người, ống kính và những lời bình luận từ đầu tới cuối đều vây quanh anh.
Đây là lần đầu tiên Giang Nhiễm hiểu được thứ gọi là đua xe này. Thứ này không giống như trên sách vở hay TV, mà nó tràn ngập kích thích và nhiệt huyết, đồng thời cũng tồn tại những nguy hiểm rình rập. Nó là một trong những nghề nghiệp có độ nguy hiểm cao nhất thế giới, nhưng tốc độ mang tới khoái cảm lại như có thể gây tê liệt thần kinh, rồi như khối sắt bị nam châm hút lấy mà khiến người ta phát cuồng.
“Được rồi, bây giờ đã là vòng cuối cùng. Chúng ta có thể thấy từ đầu tới giờ tay đua Dương Kế Trầm số 08 luôn duy trì vị trí thứ nhất, mà tay đua Lục Tiêu số 33 ở phía sau vẫn luôn tìm cách vượt lên. Tiếc là dường như rất khó để tìm được cơ hội đó…”
Giọng của Phùng Kiều trong loa tổng bỗng trở nên kích động: “Bây giờ chúng ta đang thấy Lục Tiêu vượt lên từ bên hông. Để không gây ra va chạm sai lầm, Dương Kế Trầm đành phải tránh sang bên cạnh một chút. Chính là cơ hội này, Lục Tiêu vọt lên rồi! Đây cũng là lần đầu tiên sau 4 năm Lục Tiêu vượt qua Dương Kế Trầm, không lẽ Lục Tiêu đã tìm được cách rồi? Xem ra lần này Vân Phong có thể hy vọng vào giải vô địch đồng đội rồi.”
Tim Giang Nhiễm bỗng nảy lên, cô chăm chú dõi mắt theo màn hình.
Quý Vân Tiên vò đầu bứt tay mắng vài câu thô tục, những người ủng hộ J.Y cũng đứng lên và ra sức hô hào.
Dương Kế Trầm đội mũ bảo hiểm và được trang bị đầy đủ, rồi lại cách một đường đua nên Giang Nhiễm không cảm nhận được cảm xúc của anh.
Anh áp sát Lục Tiêu trong vòng cuối cùng, mấy người Trương Gia Khải phía sau vẫn tiếp tục kìm kẹp người của Vân Phong.
Giang Nhiễm nuốt một ngụm nước bọt, rồi bỗng thấy sợ mà hỏi: “Anh ấy sẽ thua à?”
Quý Vân Tiên tức đến đỏ mắt: “Không thể nào! Sao Trầm ca có thể thua được! Thua bởi ai chứ không thể thua tên tiểu nhân Lục Tiêu kia!”
Người như vậy dường như không thể đặt cạnh chữ thua cuộc được. Anh mãi mãi giống như một chú gà trống không biết cúi đầu, mãi mãi đứng tại đỉnh cao nhất của sự ngưỡng mộ.
Mùa Đông khắc nghiệt là thế, nhưng Giang Nhiễm lại rịn ra một tầng mồ hôi mỏng ở lòng bàn tay vì quá căng thẳng.
Chỉ còn lại hai khúc cua nữa, thắng lợi của Lục Tiêu đã gần trong gang tấc. Cả khán đài sôi trào, đa số đều ủng hộ Vân Phong, nếu lần này họ thắng thì sẽ là phục thù sau 4 năm bị chèn ép đây.
Lục Tiêu trên trường đua đắc ý vênh váo vô cùng, hắn còn xoay đầu lại làm tay bái bai với Dương Kế Trầm. Cảnh này đã bị ống kính phóng đại và gây ra náo động không nhỏ.
Rồi ngay trong tích tắc đó, Dương Kế Trầm cắt ngang khúc cua một cách vững vàng và vượt qua hắn êm ru mà không để lại dấu vết gì. Lục Tiêu hoảng hốt đuổi theo, lúc này hai người ngang hàng nhau, khoảng cách ở giữa chỉ khoảng mười mấy cm.
Lục Tiêu nghiến răng nghiến lợi, trong lúc lơ đãng lại thoáng bị Dương Kế Trầm áp xuống một nửa.
Hắn rẽ sang phải, Dương Kế Trầm cũng rẽ sang phải, hắn rẽ sang trái, Dương Kế Trầm cũng rẽ sang trái. Anh cứ áp lại hắn vào lúc nửa chừng như thể đang cố trêu chọc vậy.
Lục Tiêu tức điên rồi chửi ầm lên trong tiếng náo động bên ngoài, tuy tiếng chửi này cũng chỉ có chính hắn nghe thấy.
Vạch đích đã ở trước mắt.
Lục Tiêu sốt ruột nên lặp lại chiêu cũ, hắn chen chân định đạp vào xe của Dương Kế Trầm, nào ngờ anh như đã có chuẩn bị từ sớm nên áp thân xe sang bên kia, sau đó khiến Lục Tiêu hoảng hốt phải thu chân về.
Xe của Dương Kế Trầm huých phải xe của Lục Tiêu rồi kéo lê đi một đoạn, Lục Tiêu không ổn định, cũng không khống chế được trọng tâm nên bỗng bị quăng ra khỏi đường đua.
Hiện trường xôn xao.
Dương Kế Trầm quay đầu lại nhìn hắn một cái, sau đó vượt qua vạch đích.
Cái quay đầu này của anh đầy ý trào phúng.
“Lần này vẫn chúc mừng Yang đoạt cúp vô địch thể thức 150cc! Vô địch bốn năm liền!” Giọng của Phùng Kiều kích động tới dị thường.
Phần bất ngờ nhất của cuộc đua luôn là những pha lội ngược dòng ngoạn mục khiến người ta kinh ngạc và chấn động.
Quý Vân Tiên hoan hô, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt. Cô ấy phất lá cờ to trong tay rồi hô J.Y vạn tuế, Trầm ca vạn tuế.
Giang Nhiễm há miệng thật lớn, nhưng khiếp sợ một lúc lâu mà vẫn không nói thành lời.
Đầu cô lại bất giác nhớ đến lời anh đã nói với mình ở siêu thị ngày đó.
Anh bảo cô đến xem anh thi đấu, xem một màn kịch. Mà anh cũng nói với Lục Tiêu, có phải nên tính nợ không? Anh còn nói mày làm bạn gái tao không vui, lát nữa tao lại phải dỗ. Mày thế này là kiếm việc cho tao làm đúng không?
Lần này không phải thi đấu, mà là trò chơi, trò chơi anh đùa bỡn Lục Tiêu.
Truy đuổi với hắn, sau cố tình để hắn vượt lên, rồi đúng lúc Lục Tiêu ngỡ mình có thể xoay người thì lại đè hắn xuống, để Lục Tiêu trơ mắt nhìn mình bỏ lỡ cơ hội và thấy anh cán đích cuối cùng.
Anh đang tự tính nợ của mình, hay là…
Dương Kế Trầm dừng xe, chân dài bước từ trên xuống, sau đó cởi mũ bảo hiểm và gảy tóc mấy lần. Anh ngẩng đầu nhìn qua khán đài, cuối cùng ánh mắt dừng trên người cô.
Hôm nay cô mặc áo khoác màu vàng nhạt rất bắt mắt, cũng rất tôn người.
Dương Kế Trầm hơi hất hàm để ra hiệu với cô.
Giang Nhiễm chợt chấn động, cổ họng cũng căng ra.
Vầng sáng nhàn nhạt chiếu trên người anh phác ra bóng hình cao lớn mà rắn rỏi. Khóe miệng anh vẫn ngậm ý cười khinh cuồng mà cao ngạo như trước đây.
Thịch thịch thịch, trái tim điên cuồng kia của cô đập loạn tới không bình tĩnh lại được.
Về sau khi nghĩ lại ngày này, Giang Nhiễm chỉ nhớ dưới chân trời trong trẻo và quang đãng, anh dùng vẻ xâm lược cường ngạnh khiến người ta không thể kháng cự để xông vào, còn con tim cô lại vì thế mà thổn thức không thôi.