2L
Staff member
-
Chương 6: Ma chợ gạo
Thực ra chuyện này là do mẹ tớ gặp phải lúc sáng sớm quét hiên chuẩn bị dọn quán bán hàng. Thường thì ở chỗ tớ cứ 4h30 là người ta lại họp chợ bên đường đối diện, chủ yếu là mấy người buôn gạo từ dưới Bần, Mỹ Hào lên đây, cái chợ gạo đấy tồn tại cũng được chục năm thì bị dẹp. Nghe nói là buôn bán ế ẩm và lừa đảo nhiều quá, cũng không ai muốn duy trì nữa.
Chẳng là hôm đấy đang vào tiết trời đông như thế này, gần 6h mà bên ngoài vẫn tối om om, mẹ tớ đem chổi ra mở cổng chuẩn bị quét, bỗng nhiên thấy một bà mặt lạ hoắc từ bên kia đường chạy sang. Bà ấy bảo mẹ tớ là cái người đội nón mặc áo tơi đi vào đây đâu. Bấy giờ nhà tớ mới mở cổng, chưa có khách khứa gì nên mẹ tớ bảo không có ai như thế trong nhà cả.
Bà kia khăng khăng là thấy người đội nón đi vào nhà tớ, xong còn đòi vào tìm. Mẹ tớ chặn lại hỏi có chuyện gì, bà kia lúc đấy mới tru tréo lên, bảo là nó lừa bà ấy, mua 5 cân gạo mà trả bằng tiền âm phủ. Thấy có xô xát nên mấy người đi đường cũng đứng lại xem, bà kia liền đưa nắm tiền giấy ra cho mẹ tớ nhìn, là tờ 50 nghìn âm phủ, hồi ấy vẫn còn dùng mệnh giá 10 nghìn tiền giấy, màu cũng đỏ đỏ như vậy nên không để ý sẽ bị nhầm.
Mẹ tớ thì không cho bà ấy vào tìm, trời còn nhá nhem như vậy, nhỡ người ta lừa đảo, kiếm chuyện rồi vào trộm cắp cái gì, nhà bán quán nên cẩn thận vẫn hơn. Đôi co một lúc không được, bà hàng gạo chửi thêm mấy câu rồi mới chịu bỏ đi, mẹ tớ kể là bà ấy nói, nếu không phải người vào nhà thì chỉ có ma, ăn gạo nhà bà bà móc cho mửa mật ra.
Mẹ tớ cứ nghĩ mãi về chuyện đó, nhưng sau lại không thấy có gì xảy ra nên cũng quên luôn. Cho đến chiều hôm tiếp theo, thì mùa này nhà nào cũng muối dưa ăn nên mẹ cũng chuẩn bị dưa đem đi phơi để muối. Nhà tớ hay phơi dưa trên mái tầng 3, đứng ở ban công tầng 4 có thể với được xuống đó, lúc mẹ đem dưa lên, chỗ mái tầng ba không hiểu sao lại dày một tầng hạt màu trắng trắng.
Vơ một lúc cũng được mấy nắm, nhìn thì hóa ra là gạo sống, lúc đó mẹ giật mình nghĩ, đúng là có người đem gạo vào nhà, nhưng chắc chỉ ở loanh quanh ngoài hiên với ban công thôi. Hơn nữa, gạo này vãi ở đây chẳng biết để làm gì.
Bẵng đi hơn một tháng, hôm ấy là Rằm nên mẹ phải dậy sớm để đi chợ, khoảng 5h gì đó. Lúc khóa cổng, mẹ có nhìn sang bên kia đường, chỗ chợ gạo đang họp, ở dải phân cách giữa hai bên đường, có một người đang đứng.
Nhưng mà mẹ không trông thấy mặt mũi người đó, không phải do trời tối, đoạn đấy đèn đường chiếu sáng rất rõ, người đó đội nón, dưới nón không có gì hết. Tiếp đến là trên vai khoác áo tơi, là một mảnh nilong buộc trước ngực, trong mặc bộ quần áo như của hình nhân, hoàn toàn không thấy chân tay thò ra, trông giống như đang bay là là mặt đất vậy.
Hoảng hơn là lúc thấy cái người đội nón khoác áo tơi đó bắt đầu sang đường, có vẻ như là đang đi về phía nhà tớ. Mẹ sợ quá định mở cổng đi vào nhà, nhưng cùng lúc lại có con xe tải lao đến, loáng một cái, xe đâm vào người đội nón. Mẹ sợ cứng người, vì lúc đấy đường vắng hoe, xe kia đâm xong cũng không dừng lại, mẹ còn không nghe thấy tiếng va chạm nào cả, giống như xe đâm vào không khí vậy.
Khi xe đi qua rồi, mẹ thấy trên đường không còn ai, người đội nón mặc áo tới ban nãy đã biến mất. Nhưng không phải là biến mất hoàn toàn, dưới lòng đường có một cái nón vẫn đang năn tròn, chính cái nón đó không biết đã bị ai bỏ lại chỗ dải phần cách từ lâu. Nó cứ thoắt ẩn thoắt hiện, có lúc tưởng là đã bị người ta hót đi rồi, nhưng được mấy bữa lại thấy nó lấp sau một cái cột rào chắn. Không hiểu là nó đang rình cái gì nữa.