-
Chương 4
Sự kiện xem mắt được tổ chức rất bài bản, quy trình gọn nhẹ, không khí đầm ấm, điều hiếm hoi là Như Như cũng có mặt, thậm chí cô ấy còn chú ý hơn một chàng trai cao ráo, khí chất tươi tắn, bình tĩnh chớp lấy cơ hội ngồi đối diện với anh ta, đáng tiếc thay, cậu chàng chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp, có vẻ muốn giữ khoảng cách với người phụ nữ hơn cậu ta sáu tuổi này.
Tống Cần quan sát, Như Như tổng cộng có hai lần chủ động tiếp chuyện cậu thanh niên kia, nhưng cả hai lần cậu ấy đều tìm cách từ chối, vì vậy cô ấy không còn kiên trì nữa.
Khi kết thúc hoạt động, ba cặp nam nữ gần như đã bắt cặp, trong khi chị Như Như ra về sớm hơn mọi người.
Việc đầu tiên Tống Cần làm sau khi về nhà là liên lạc với Như Như và hỏi xem cô ấy cảm thấy thế nào.
"Thật nhàm chán. Sau này em không cần phải gửi cho chị những hoạt động như vậy nữa."
Tống Cần đương nhiên muốn hỏi chi tiết hơn, nhưng có vẻ cô ấy đang mệt nên chỉ nói "Chị đi chợp mắt" rồi không trả lời nữa.
Tâm trạng tốt của Tống Cần không bị ảnh hưởng, tất nhiên là vì buổi sáng cô đã thành công xin được WeChat của ông chủ Thẩm.
Vì bận nên bây giờ cô mới có thời gian bấm vào ảnh đại diện Wechat của Thẩm Minh Tích. Ảnh đại diện của anh là một con cá trong bể cá, dường như được nuôi ở nhà. ID WeChat là shmx2012.
Cô đổi tên WeChat hiển thị của anh là "Ông chủ Thẩm."
Sau đó cô bấm vào trang của anh, chỉ thấy một màn hình trắng.
Tống Cần lập tức bị đả kích, tâm trạng vui vẻ tụt xuống mức thấp nhất, trầm mặc nửa phút, cô lại phát hiện ra, cô và anh vốn dĩ không quen nhau, vậy thì tại sao anh phải cho cô xem họat động thường ngày của mình. Chuyện này rất bình thường, cô không cần phải thất vọng.
Cô suy nghĩ xem có cách nào bắt chuyện với anh, mãi vẫn bế tắc, cô chỉ đành gửi qua một biểu tượng mặt cười.
Chờ đợi và chờ đợi...
Trong khi chờ đợi, cuối cùng cô cũng được trải nghiệm cảm giác “ ên kia trải qua một giây, bên này dường như đã trôi qua ba tháng."
Hai mươi lăm phút sau, câu trả lời của anh hiện lên trên màn hình: "?"
Tống Cần hơi ngượng, đoán có lẽ không nhận ra cô nên vội gửi tên mình, tiện thể hỏi: “Anh còn đang trên tàu cao tốc à?”
"Đã đến khách sạn rồi."
"Có bận không? Vậy tôi không quấy rầy anh nữa."
Anh không trả lời thêm.
Tống Cần ngồi trên sô pha, trái tim dường như trải qua một phen lên xuống. Lên là vì chí ít cô có phương thức liên lạc với anh, không cần mò kim đáy biển như Hiểu Gia. Xuống là bởi vì, có lẽ quan hệ giữa hai người có lẽ cũng chỉ dừng ở mức xã giao hời hợt.
Còn có thể như thế nào đây.
Quên đi, cô chỉ làm việc cần làm, sau đó đứng dậy thu dọn quần áo.
Không ngờ, người truyền cảm hứng cho Tống Cần nhắn tới. Hiểu Gia gửi một tin nhắn Wechat cho cô.
Cô ấy kể với Tống Cần rằng buổi chiều cô lại đến bảo tàng, không ngờ lại thành công làm quen được anh ta. Người kia tên là Trình Tiểu Uy, nghiên cứu sinh khoa lịch sử, đến bảo tàng với tư cách tình nguyện viên, nhỏ tuổi hơn cô một chút. Với niềm tin “thà chết còn hơn bỏ lỡ lần nữa,” cô ấy bước tới và nói: “Anh giảng giải hay quá, tôi học được rất nhiều kiến thức, tôi cũng rất hứng thú với bảo tàng này. Anh có ngại kết bạn WeChat không ạ?"
Trình Tiểu Uy không hiểu ý đồ của Hiểu Gia, cho rằng cô là một cô gái giản dị, ham học hỏi nên sẵn sàng đồng ý.
"Sau khi kết bạn Wechat, chị đã phấn khích đến mức không đủ bình tĩnh để chào tạm biệt anh ấy." Hiểu Gia gửi một biểu tượng cảm xúc với khuôn mặt đẫm nước mắt.
Tống Cần đáp: “Cảm giác như một khởi đầu không tệ đó.”
"Ừ, nhưng chị cũng chưa biết anh ấy còn độc thân hay không."
“Cái này nhất định phải hỏi.” Tống Cần nhớ ra hình như mình cũng đã bỏ qua vấn đề này.
"Nhưng vừa mới kết bạn Wechat, hỏi chuyện bạn gái thì bất lịch sự quá."
“Trước tiên cứ hỏi về kiến thức lịch sử, sau đó đợi thời cơ thích hợp mà khéo léo hỏi xem anh ấy còn độc thân hay không. Còn độc thân thì tiếp tục, nếu không thì dứt khoát bỏ qua thôi."
"Thành thật mà nói, chị sợ nghe được câu trả lời rằng anh ấy không còn độc thân. Trời đất sụp đổ mất."
“Nhưng việc này rất quan trọng, không thể trốn tránh.”
"Được rồi, chị hiểu rồi." Hiểu Gia gõ thêm vài chữ, "Làm người thứ ba là điều nhục nhã."
"Chắc chắn."
Hiểu Gia đã chuẩn bị tâm lý xong liền đi trò chuyện và bảo Tống Cần đợi.
Tống Cần nghĩ bụng: Mình cũng phải biết anh ấy có còn độc thân không, nếu không vô tình sẽ trở thành kẻ phá hoại tình cảm của người khác.
Hiểu Gia trò chuyện hồi lâu, sau khi nói chuyện liền báo cáo cho Tống Cần: "Anh ấy kể cho chị nghe về năm lò nung nổi tiếng, gần như nói xong sử thời Tống, sau đó đi tới thời Càn Long, gốm màu đời Đường, nói như một cái máy, chị không có chỗ để chen lời."
Tống Cần nhìn ảnh chụp màn hình trò chuyện mà Hiểu Gia gửi, tự động toát mồ hôi, từng câu trả lời đều nghiêm túc và chi tiết như lời giảng của giáo sư đại học.
“Ngày mai, để có thể hỏi những câu hỏi sâu hơn, chị phải thức khuya để học những kiến thức liên quan moiws được.”
"Có cần liều mạng như vậy không?"
"May mắn thay, lịch sử đồ sứ cũng khá thú vị, chị bây giờ cũng thấy hứng thú rồi." Hiểu Gia gửi một biểu cảm hài hước, "Chị quyết định đến bảo tàng mỗi tuần để nghe những bài thuyết trình của anh ấy, vừa nâng cao kiến thức cũng là để cổ vũ anh ấy, một công đôi việc."
Tống Cần không khỏi mỉm cười, rồi ánh mắt dừng lại ở chữ “cổ vũ."
Tống Cần quyết định gọi bữa tối ở "Sáng Nay" trong ba ngày liên tục. Vì quán quá đông, hầu như ngày nào cô cũng phải đợi sau bảy giờ rưỡi mới tới lượt mình. Mỗi ngày cô gọi một món, sau đó cô cảm thấy nhà hàng này quả thật rất chất lượng.
Khi ăn đến ngày thứ ba, cô đặc biệt chụp ảnh gửi cho ông chủ Thẩm, rất nhanh nhận được hồi âm từ anh: “Ăn ngon không?”
"Tôi nghĩ là rất ngon."
"Cô có để lại đánh giá tích cực không?"
"Anh thẳng thắn vậy, nhưng không sao, tôi đúng là để lại đánh giá tích cực." Cô mỉm cười.
"Lần sau cô đến ăn sẽ có giảm giá đặc biệt."
“Nhà hàng lúc nào cũng chật kín, tôi không nghĩ mình tìm được bàn trống.”
Anh không trả lời.
Tống Cần không chờ nữa, đi giặt quần áo, sau đó cô đọc được tin nhắn mới của anh: “Sáng thứ bảy nếu có thời gian, mời cô ghé qua nhà hàng để thử món mới trong thực đơn."
"Được không? Tôi thấy không tự nhiên lắm."
"Không sao, chúng tôi cũng mời vài vị khách ngẫu nhiên đến nếm thử."
Chỉ là vài câu đơn giản nhưng đã làm Tống Cần vui vẻ cả đêm, cô nhìn điện thoại rất lâu, thậm chí còn đi tới đi lui trong phòng, không hiểu sao mình lại phấn khích như vậy.
Vì quá vui nên dây thần kinh giao cảm của cô hoạt động đến mức không thể dễ dàng rơi vào giấc ngủ.
Hôm sau, chỉ với một tách cà-phê đã bơm đủ năng lượng cho cô bắt đầu một ngày làm việc.
“Sao vui thế?” Viện Lâm hỏi Tống Cần.
“Chị thấy thế à?”
"Hiện rõ trên mặt kìa, kể cho chị nghe xem nào?"
"Không có gì, chỉ là vừa tìm được một nhà hàng rất ngon."
"Đó là lý do thật à?"
Tống Cần nhân cơ hội này chia sẻ hộp cơm trưa mua từ "Sáng Nay" cùng đồng nghiệp.
"Là nhà hàng đó à, chị có nghe nói, nghe nói trong cửa hàng nhân viên phục vụ rất đẹp trai, các cô gái tới đó chỉ vì ngoại hình của nhân viên." Viện Lâm cười nói.
"Nghe không đáng tin lắm nhỉ?" Tiểu Uông nói: "Chỉ những nhà hàng nấu ăn dở tệ mới tìm cách lợi dụng vẻ ngoài của nhân viên để thu hút khách hàng."
Để chứng minh, Tống Cần đặt sáu suất ăn cho cả nhóm vào buổi trưa. Mọi người đều hết lời khen ngợi về hưong vị.
“Nhân tiện, chị để ý thấy em mới mua quần áo mới, đổi kiểu tóc, trang điểm cũng khác trước, nghĩ kỹ lại thì vẫn thấy có gì đó không đúng."
Tống Cần mỉm cười không nói gì.
“Không thừa nhận thì thôi.” HViện Lâm và Tiểu Uông nhìn nhau cười.
Sáng sớm thứ bảy, Tống Cần lần đầu tiên trong đời thức dậy vào lúc sáu giờ, tắm rửa xong thì ăn nhẹ một chút, sau đó đi gội đầu, trang điểm, tỉ mỉ chọn quần áo và trang sức.
Khi cô đang đứng ngắm mình trước gương thì trong đầu vang lên giọng nói: Chỉ là cơ hội đi ăn thử đồ ăn miễn phí mà thôi, có cần chuẩn bị lâu như vậy không?
Cô nhìn mình trong gương, trang điểm nhẹ nhàng, dùng máy uốn tóc tạo kiểu xoăn nhẹ, áo khoác denim năng động, váy dài, giày ống tới mắt cá, túi chéo màu đỏ xinh xắn.
Chưa đến chín giờ cô đã đứng trước cửa "Sáng Nay," bên trong chỉ có một đầu bếp đang chuẩn bị.
“Cô còn đến sớm hơn tôi.” Một giọng nam quen thuộc vang lên từ phía sau.
Tống Cần quay lại, bất ngờ bắt gặp ánh mắt Thẩm Minh Tích, niềm vui chợt ập đến.
Anh mặc áo sơ mi, quần kaki, trên tay cầm một chiếc túi, trông như vừa đi mua sắm xong, vòng qua cô đi về phía bàn nấu ăn, đưa túi đồ cho đầu bếp.
“Cứ ngồi chỗ ào cô thích,” anh nói với cô.
Tống Cần tìm một chỗ ngồi bên cửa sổ, ngồi xuống, nhanh liếc nhìn mình trên cửa kính để chắc chắn rằng tóc mình không bị rối.
Không lâu sau, Thẩm Minh Tích đưa cho cô tách cà phê nóng và nói: “Đợi một chút, mọi thứ gần như đã chuẩn bị xong rồi”.
“Không sao đâu, tôi không vội.” Tống Cần nhấp một ngụm cà phê nóng rồi nói thêm: “Tôi đã ăn sáng nhẹ rồi.”
“Cô đã ăn món gì rồi?”
“Không nhiều, chỉ là một ít trái cây và bánh quy thôi.” Cô mỉm cười. "Tôi phải để bụng ăn thử chứ."
“Vất vả cho cô rồi.” Anh nghe vậy dường như mỉm cười, “Chuẩn bị xong tôi sẽ mang đến cho cô.”
Tống Cần cảm thấy nụ cười của mình dịu dàng hơn thường ngày.
Hamburger mini được dọn ra, bên cạnh có sáu loại nước sốt đã chuẩn bị sẵn, Tống Cần nếm thử một cách nghiêm túc.
Thẩm Minh Tích ngồi đối diện cô, im lặng nhìn cô ăn, khiến cô cảm thấy rất áp lực.
“Bình thường cô cũng ăn chậm như vậy à?” anh hỏi.
"Tôi nghĩ tốt hơn là nên nhai chậm để có thể đánh giá chính xác."
Tống Cần cẩn thận cắn một miếng, thái độ nghiêm nghị như đang ở trong phòng thí nghiệm khoa học, thầm nghĩ: người ta đang nhìn mình, nhất định phải chú ý thần thái.
Không có việc gì làm, ông chủ Thẩm tiện tay đẩy dĩa nước sốt cô vừa nếm thử sang một bên.
Khi Tống Cần cúi đầu ăn, một lọn tóc từ bên vai rơi xuống, cô khẽ hất ra sau, nhưng chẳng mấy chốc nó lại tuột xuống, cô lại lần nữa hất ra. Khi tóc rơi xuống lần thứ ba, cô nghe thấy anh nói: "Cẩn thận., coi chừng chấm vào thức ăn."
Cô ngước mắt nhìn anh, vừa lúc anh đưa tay tới, dùng ngón tay nhẹ nhàng vén lọn tóc của cô để nó không rơi xuống dĩa nước sốt trước mặt.
Hành động của anh khiến tai cô nóng lên, cô cảm thấy hành động này quá thân mật, nhưng vẻ mặt của anh lại rất tự nhiên, như thể anh không cảm thấy có gì không ổn.
Tống Cần ăn xong nhận xét: “Các hương vị đều rất ngon, nhưng chủ quan mà nói, tôi thích sốt trái cây chua ngọt với bánh burrito và sốt hạnh nhân với bánh hamburger hơn”.
"Được, tôi sẽ tham khảo đề nghị của cô."
“Đầu bếp trong kia làm à?” Tống Cần cố ý hỏi, chỉ muốn nhân cơ hội khen ngợi tài nấu nướng của đầu bếp.
"Tất nhiên không phải tôi rồi."
“Thật ra là anh làm cũng không sao.” Tống Cần thành công tìm được câu để miêu tả: “Cảm giác rất chân thành.”
"Nghe không giống một lời khen đâu," anh nói, "Nếu cô chê dở thì tôi cũng không ngạc nhiên."
"Thật sự không đến nỗi khó ăn đâu." Tống Cần nghiêm túc nói, tay phải cầm một chiếc thìa nhỏ có chút kiềm chế, sau khi do dự, nhẹ nhàng hỏi: "Bình thường anh có nấu ăn không? Hay là thỉnh thoảng cũng nấu cho bạn gái một bữa chứ?"
"Không nhiều, thỉnh thoảng tôi cũng tự hầm canh." Ánh mắt anh dừng lại trên một chiếc đĩa trống, sau một lúc dừng lại, anh nói: "Tôi chưa có bạn gái."
Lòng Tống Cần bỗng thấy như nở hoa, cả thân hình như đang bay trên mây, cảm giác hạnh phúc đến mức không chân thật.
Trong khi Thẩm Minh Tích đang trả lời điện thoại, cô lấy túi mỹ phẩm ra, tô son môi trước gương nhỏ rồi mỉm cười với chính mình trong gương.
Tống Cần quan sát, Như Như tổng cộng có hai lần chủ động tiếp chuyện cậu thanh niên kia, nhưng cả hai lần cậu ấy đều tìm cách từ chối, vì vậy cô ấy không còn kiên trì nữa.
Khi kết thúc hoạt động, ba cặp nam nữ gần như đã bắt cặp, trong khi chị Như Như ra về sớm hơn mọi người.
Việc đầu tiên Tống Cần làm sau khi về nhà là liên lạc với Như Như và hỏi xem cô ấy cảm thấy thế nào.
"Thật nhàm chán. Sau này em không cần phải gửi cho chị những hoạt động như vậy nữa."
Tống Cần đương nhiên muốn hỏi chi tiết hơn, nhưng có vẻ cô ấy đang mệt nên chỉ nói "Chị đi chợp mắt" rồi không trả lời nữa.
Tâm trạng tốt của Tống Cần không bị ảnh hưởng, tất nhiên là vì buổi sáng cô đã thành công xin được WeChat của ông chủ Thẩm.
Vì bận nên bây giờ cô mới có thời gian bấm vào ảnh đại diện Wechat của Thẩm Minh Tích. Ảnh đại diện của anh là một con cá trong bể cá, dường như được nuôi ở nhà. ID WeChat là shmx2012.
Cô đổi tên WeChat hiển thị của anh là "Ông chủ Thẩm."
Sau đó cô bấm vào trang của anh, chỉ thấy một màn hình trắng.
Tống Cần lập tức bị đả kích, tâm trạng vui vẻ tụt xuống mức thấp nhất, trầm mặc nửa phút, cô lại phát hiện ra, cô và anh vốn dĩ không quen nhau, vậy thì tại sao anh phải cho cô xem họat động thường ngày của mình. Chuyện này rất bình thường, cô không cần phải thất vọng.
Cô suy nghĩ xem có cách nào bắt chuyện với anh, mãi vẫn bế tắc, cô chỉ đành gửi qua một biểu tượng mặt cười.
Chờ đợi và chờ đợi...
Trong khi chờ đợi, cuối cùng cô cũng được trải nghiệm cảm giác “ ên kia trải qua một giây, bên này dường như đã trôi qua ba tháng."
Hai mươi lăm phút sau, câu trả lời của anh hiện lên trên màn hình: "?"
Tống Cần hơi ngượng, đoán có lẽ không nhận ra cô nên vội gửi tên mình, tiện thể hỏi: “Anh còn đang trên tàu cao tốc à?”
"Đã đến khách sạn rồi."
"Có bận không? Vậy tôi không quấy rầy anh nữa."
Anh không trả lời thêm.
Tống Cần ngồi trên sô pha, trái tim dường như trải qua một phen lên xuống. Lên là vì chí ít cô có phương thức liên lạc với anh, không cần mò kim đáy biển như Hiểu Gia. Xuống là bởi vì, có lẽ quan hệ giữa hai người có lẽ cũng chỉ dừng ở mức xã giao hời hợt.
Còn có thể như thế nào đây.
Quên đi, cô chỉ làm việc cần làm, sau đó đứng dậy thu dọn quần áo.
Không ngờ, người truyền cảm hứng cho Tống Cần nhắn tới. Hiểu Gia gửi một tin nhắn Wechat cho cô.
Cô ấy kể với Tống Cần rằng buổi chiều cô lại đến bảo tàng, không ngờ lại thành công làm quen được anh ta. Người kia tên là Trình Tiểu Uy, nghiên cứu sinh khoa lịch sử, đến bảo tàng với tư cách tình nguyện viên, nhỏ tuổi hơn cô một chút. Với niềm tin “thà chết còn hơn bỏ lỡ lần nữa,” cô ấy bước tới và nói: “Anh giảng giải hay quá, tôi học được rất nhiều kiến thức, tôi cũng rất hứng thú với bảo tàng này. Anh có ngại kết bạn WeChat không ạ?"
Trình Tiểu Uy không hiểu ý đồ của Hiểu Gia, cho rằng cô là một cô gái giản dị, ham học hỏi nên sẵn sàng đồng ý.
"Sau khi kết bạn Wechat, chị đã phấn khích đến mức không đủ bình tĩnh để chào tạm biệt anh ấy." Hiểu Gia gửi một biểu tượng cảm xúc với khuôn mặt đẫm nước mắt.
Tống Cần đáp: “Cảm giác như một khởi đầu không tệ đó.”
"Ừ, nhưng chị cũng chưa biết anh ấy còn độc thân hay không."
“Cái này nhất định phải hỏi.” Tống Cần nhớ ra hình như mình cũng đã bỏ qua vấn đề này.
"Nhưng vừa mới kết bạn Wechat, hỏi chuyện bạn gái thì bất lịch sự quá."
“Trước tiên cứ hỏi về kiến thức lịch sử, sau đó đợi thời cơ thích hợp mà khéo léo hỏi xem anh ấy còn độc thân hay không. Còn độc thân thì tiếp tục, nếu không thì dứt khoát bỏ qua thôi."
"Thành thật mà nói, chị sợ nghe được câu trả lời rằng anh ấy không còn độc thân. Trời đất sụp đổ mất."
“Nhưng việc này rất quan trọng, không thể trốn tránh.”
"Được rồi, chị hiểu rồi." Hiểu Gia gõ thêm vài chữ, "Làm người thứ ba là điều nhục nhã."
"Chắc chắn."
Hiểu Gia đã chuẩn bị tâm lý xong liền đi trò chuyện và bảo Tống Cần đợi.
Tống Cần nghĩ bụng: Mình cũng phải biết anh ấy có còn độc thân không, nếu không vô tình sẽ trở thành kẻ phá hoại tình cảm của người khác.
Hiểu Gia trò chuyện hồi lâu, sau khi nói chuyện liền báo cáo cho Tống Cần: "Anh ấy kể cho chị nghe về năm lò nung nổi tiếng, gần như nói xong sử thời Tống, sau đó đi tới thời Càn Long, gốm màu đời Đường, nói như một cái máy, chị không có chỗ để chen lời."
Tống Cần nhìn ảnh chụp màn hình trò chuyện mà Hiểu Gia gửi, tự động toát mồ hôi, từng câu trả lời đều nghiêm túc và chi tiết như lời giảng của giáo sư đại học.
“Ngày mai, để có thể hỏi những câu hỏi sâu hơn, chị phải thức khuya để học những kiến thức liên quan moiws được.”
"Có cần liều mạng như vậy không?"
"May mắn thay, lịch sử đồ sứ cũng khá thú vị, chị bây giờ cũng thấy hứng thú rồi." Hiểu Gia gửi một biểu cảm hài hước, "Chị quyết định đến bảo tàng mỗi tuần để nghe những bài thuyết trình của anh ấy, vừa nâng cao kiến thức cũng là để cổ vũ anh ấy, một công đôi việc."
Tống Cần không khỏi mỉm cười, rồi ánh mắt dừng lại ở chữ “cổ vũ."
Tống Cần quyết định gọi bữa tối ở "Sáng Nay" trong ba ngày liên tục. Vì quán quá đông, hầu như ngày nào cô cũng phải đợi sau bảy giờ rưỡi mới tới lượt mình. Mỗi ngày cô gọi một món, sau đó cô cảm thấy nhà hàng này quả thật rất chất lượng.
Khi ăn đến ngày thứ ba, cô đặc biệt chụp ảnh gửi cho ông chủ Thẩm, rất nhanh nhận được hồi âm từ anh: “Ăn ngon không?”
"Tôi nghĩ là rất ngon."
"Cô có để lại đánh giá tích cực không?"
"Anh thẳng thắn vậy, nhưng không sao, tôi đúng là để lại đánh giá tích cực." Cô mỉm cười.
"Lần sau cô đến ăn sẽ có giảm giá đặc biệt."
“Nhà hàng lúc nào cũng chật kín, tôi không nghĩ mình tìm được bàn trống.”
Anh không trả lời.
Tống Cần không chờ nữa, đi giặt quần áo, sau đó cô đọc được tin nhắn mới của anh: “Sáng thứ bảy nếu có thời gian, mời cô ghé qua nhà hàng để thử món mới trong thực đơn."
"Được không? Tôi thấy không tự nhiên lắm."
"Không sao, chúng tôi cũng mời vài vị khách ngẫu nhiên đến nếm thử."
Chỉ là vài câu đơn giản nhưng đã làm Tống Cần vui vẻ cả đêm, cô nhìn điện thoại rất lâu, thậm chí còn đi tới đi lui trong phòng, không hiểu sao mình lại phấn khích như vậy.
Vì quá vui nên dây thần kinh giao cảm của cô hoạt động đến mức không thể dễ dàng rơi vào giấc ngủ.
Hôm sau, chỉ với một tách cà-phê đã bơm đủ năng lượng cho cô bắt đầu một ngày làm việc.
“Sao vui thế?” Viện Lâm hỏi Tống Cần.
“Chị thấy thế à?”
"Hiện rõ trên mặt kìa, kể cho chị nghe xem nào?"
"Không có gì, chỉ là vừa tìm được một nhà hàng rất ngon."
"Đó là lý do thật à?"
Tống Cần nhân cơ hội này chia sẻ hộp cơm trưa mua từ "Sáng Nay" cùng đồng nghiệp.
"Là nhà hàng đó à, chị có nghe nói, nghe nói trong cửa hàng nhân viên phục vụ rất đẹp trai, các cô gái tới đó chỉ vì ngoại hình của nhân viên." Viện Lâm cười nói.
"Nghe không đáng tin lắm nhỉ?" Tiểu Uông nói: "Chỉ những nhà hàng nấu ăn dở tệ mới tìm cách lợi dụng vẻ ngoài của nhân viên để thu hút khách hàng."
Để chứng minh, Tống Cần đặt sáu suất ăn cho cả nhóm vào buổi trưa. Mọi người đều hết lời khen ngợi về hưong vị.
“Nhân tiện, chị để ý thấy em mới mua quần áo mới, đổi kiểu tóc, trang điểm cũng khác trước, nghĩ kỹ lại thì vẫn thấy có gì đó không đúng."
Tống Cần mỉm cười không nói gì.
“Không thừa nhận thì thôi.” HViện Lâm và Tiểu Uông nhìn nhau cười.
Sáng sớm thứ bảy, Tống Cần lần đầu tiên trong đời thức dậy vào lúc sáu giờ, tắm rửa xong thì ăn nhẹ một chút, sau đó đi gội đầu, trang điểm, tỉ mỉ chọn quần áo và trang sức.
Khi cô đang đứng ngắm mình trước gương thì trong đầu vang lên giọng nói: Chỉ là cơ hội đi ăn thử đồ ăn miễn phí mà thôi, có cần chuẩn bị lâu như vậy không?
Cô nhìn mình trong gương, trang điểm nhẹ nhàng, dùng máy uốn tóc tạo kiểu xoăn nhẹ, áo khoác denim năng động, váy dài, giày ống tới mắt cá, túi chéo màu đỏ xinh xắn.
Chưa đến chín giờ cô đã đứng trước cửa "Sáng Nay," bên trong chỉ có một đầu bếp đang chuẩn bị.
“Cô còn đến sớm hơn tôi.” Một giọng nam quen thuộc vang lên từ phía sau.
Tống Cần quay lại, bất ngờ bắt gặp ánh mắt Thẩm Minh Tích, niềm vui chợt ập đến.
Anh mặc áo sơ mi, quần kaki, trên tay cầm một chiếc túi, trông như vừa đi mua sắm xong, vòng qua cô đi về phía bàn nấu ăn, đưa túi đồ cho đầu bếp.
“Cứ ngồi chỗ ào cô thích,” anh nói với cô.
Tống Cần tìm một chỗ ngồi bên cửa sổ, ngồi xuống, nhanh liếc nhìn mình trên cửa kính để chắc chắn rằng tóc mình không bị rối.
Không lâu sau, Thẩm Minh Tích đưa cho cô tách cà phê nóng và nói: “Đợi một chút, mọi thứ gần như đã chuẩn bị xong rồi”.
“Không sao đâu, tôi không vội.” Tống Cần nhấp một ngụm cà phê nóng rồi nói thêm: “Tôi đã ăn sáng nhẹ rồi.”
“Cô đã ăn món gì rồi?”
“Không nhiều, chỉ là một ít trái cây và bánh quy thôi.” Cô mỉm cười. "Tôi phải để bụng ăn thử chứ."
“Vất vả cho cô rồi.” Anh nghe vậy dường như mỉm cười, “Chuẩn bị xong tôi sẽ mang đến cho cô.”
Tống Cần cảm thấy nụ cười của mình dịu dàng hơn thường ngày.
Hamburger mini được dọn ra, bên cạnh có sáu loại nước sốt đã chuẩn bị sẵn, Tống Cần nếm thử một cách nghiêm túc.
Thẩm Minh Tích ngồi đối diện cô, im lặng nhìn cô ăn, khiến cô cảm thấy rất áp lực.
“Bình thường cô cũng ăn chậm như vậy à?” anh hỏi.
"Tôi nghĩ tốt hơn là nên nhai chậm để có thể đánh giá chính xác."
Tống Cần cẩn thận cắn một miếng, thái độ nghiêm nghị như đang ở trong phòng thí nghiệm khoa học, thầm nghĩ: người ta đang nhìn mình, nhất định phải chú ý thần thái.
Không có việc gì làm, ông chủ Thẩm tiện tay đẩy dĩa nước sốt cô vừa nếm thử sang một bên.
Khi Tống Cần cúi đầu ăn, một lọn tóc từ bên vai rơi xuống, cô khẽ hất ra sau, nhưng chẳng mấy chốc nó lại tuột xuống, cô lại lần nữa hất ra. Khi tóc rơi xuống lần thứ ba, cô nghe thấy anh nói: "Cẩn thận., coi chừng chấm vào thức ăn."
Cô ngước mắt nhìn anh, vừa lúc anh đưa tay tới, dùng ngón tay nhẹ nhàng vén lọn tóc của cô để nó không rơi xuống dĩa nước sốt trước mặt.
Hành động của anh khiến tai cô nóng lên, cô cảm thấy hành động này quá thân mật, nhưng vẻ mặt của anh lại rất tự nhiên, như thể anh không cảm thấy có gì không ổn.
Tống Cần ăn xong nhận xét: “Các hương vị đều rất ngon, nhưng chủ quan mà nói, tôi thích sốt trái cây chua ngọt với bánh burrito và sốt hạnh nhân với bánh hamburger hơn”.
"Được, tôi sẽ tham khảo đề nghị của cô."
“Đầu bếp trong kia làm à?” Tống Cần cố ý hỏi, chỉ muốn nhân cơ hội khen ngợi tài nấu nướng của đầu bếp.
"Tất nhiên không phải tôi rồi."
“Thật ra là anh làm cũng không sao.” Tống Cần thành công tìm được câu để miêu tả: “Cảm giác rất chân thành.”
"Nghe không giống một lời khen đâu," anh nói, "Nếu cô chê dở thì tôi cũng không ngạc nhiên."
"Thật sự không đến nỗi khó ăn đâu." Tống Cần nghiêm túc nói, tay phải cầm một chiếc thìa nhỏ có chút kiềm chế, sau khi do dự, nhẹ nhàng hỏi: "Bình thường anh có nấu ăn không? Hay là thỉnh thoảng cũng nấu cho bạn gái một bữa chứ?"
"Không nhiều, thỉnh thoảng tôi cũng tự hầm canh." Ánh mắt anh dừng lại trên một chiếc đĩa trống, sau một lúc dừng lại, anh nói: "Tôi chưa có bạn gái."
Lòng Tống Cần bỗng thấy như nở hoa, cả thân hình như đang bay trên mây, cảm giác hạnh phúc đến mức không chân thật.
Trong khi Thẩm Minh Tích đang trả lời điện thoại, cô lấy túi mỹ phẩm ra, tô son môi trước gương nhỏ rồi mỉm cười với chính mình trong gương.