-
Chương 17
Tống Cần không ngờ rằng Thẩm Minh Tích thật sự có thể tìm ra kẻ lừa đảo kia.
Thẩm Minh Tích nói là do mình may mắn, anh đã hỏi nhiều bạn bè về thương hiệu trên bình trà nhỏ kia, sau đó một người bạn của anh đã nhận ra đây là quà tặng của một câu lạc bộ tư nhân tên Ngọc Hội.
Theo người bạn này, khách hàng có thể nhận được món quà như vậy nếu chi trả hoá đơn từ 2.000 nhân dân tệ trở lên.
Thẩm Minh Tích đến Ngọc Hội qua sự giới thiệu của một người bạn, anh nói với người phục vụ rằng anh đã đến đây cùng một vài người bạn vào ngày 12/8, nhưng lần đó anh chỉ là khách nên không rõ món ăn hôm đó lắm. Người phục vụ hỏi set ăn đó tầm bao nhiêu thì Thẩm Minh Tích nói giá hơn 2.000 tệ, người phục vụ bật máy tính lên kiểm tra rồi nói: "Ngày 12 tháng 8? Anh chắc hẳn là đi cùng anh Tần, hôm đó chỉ có anh Tần gọi bữa ăn giá 2.188 tệ."
Qua giọng điệu kiên quyết của người phục vụ, anh có thể biết ngày hôm đó chỉ có một đơn hàng trị giá hơn hai nghìn tệ, và người thanh toán hóa đơn họ Tần.
Thẩm Minh Tích lại nhờ bạn giúp đỡ, xem có biết thành viên nào trong nhóm họ Tần không thì không ngờ nhận được ngay câu trả lời, bạn gái của người bạn kia nói: “Tôi thực sự biết một người tên Tần Trường Văn trong câu lạc bộ. Tôi gặp anh ta tại một sự kiện, bên ngoài có vẻ là người khéo ăn nói, nhưng người trong giới đều biết anh ta chỉ có cái mã bên ngoài, không cẩn thận có khi còn bị hắn lừa."
Tống Cần không biết Tần Trường Văn này có phải là người đã lừa Hứa Thần Nghiên hay không, cô không thể chỉ dựa vào cái tên này mà đi báo cảnh sát, nếu tố cáo sai người thì mọi chuyện sẽ càng rắc rối, cô phải cẩn thận xử lý từng bước. Tuy nhiên, cô rất biết ơn Thẩm Minh Tích đã giúp cô đến bước này.
“Chỉ là may mắn thôi”, Thẩm Minh Tích nói.
Tống Cần mỉm cười, cảm thấy anh đúng thật là không để bụng.
Theo lời Tống Cần, chú Hứa và mẹ cô đi thuyết phục Nghiên Nghiên làm đơn tố cáo. Hứa Thần Nghiên rất bướng bỉnh, nhất quyết không để bọn họ xen vào vấn đề này, hai người đành phải chậm rãi nói chuyện với con gái, cũng nhờ một người dì thân thiết với Nghiên Nghiên ra mặt giúp. Có lẽ là có tác dụng, Hứa Thần Nghiên dần thoải mái hơn khi đề cập đến vụ lừa đảo.
Tống Cần cũng gọi điện cho Hứa Thần Nghiên, kiên nhẫn hỏi xem con bé đang lo lắng điều gì.
“Em sợ rằng hắn ta đã lợi dụng lúc em ngủ mà chụp những tấm ảnh nhạy cảm.” Hứa Thần Nghiên khóc nói: “Nếu em báo cảnh sát, anh ta nhiều nhất cũng chỉ ở tù một thời gian ngắn, nhưng sau đó ra tù chắc chắn sẽ trả thù em."
Tống Cần nói: “Rõ ràng em chỉ là nạn nhân nên không cần phải chịu gánh nặng tâm lý gì cả. Dù anh ta có đê tiện đến mức chụp ảnh em thì đó cũng không phải lỗi của em. Em không cần sợ hãi, em nên đứng lên đi tìm công lý cho chính mình, tránh để những cô gái khác bị anh ta lừa gạt giống mình.”
Hứa Thần Nghiên sợ bị trả thù nên Tống Cần liên tục an ủi cô bé: "Em sẽ không đơn độc, tất cả mọi người đều đứng về phía em, bảo vệ em thật tốt."
“Em sẽ suy nghĩ.” Hứa Thần Nghiên vẫn chưa quyết định được.
Tống Cần nghĩ tốt nhất là nên cho cô bé chút thời gian.
Cả gia đình đều kiên nhẫn chờ Hứa Thần Nghiên, cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm.
May mắn thay, Hứa Thần Nghiên cuối cùng cũng đồng ý báo cảnh sát. Cô bé cùng dì và mọi người đi đến đồn cảnh sát trình báo, cuối cùng điều tra ra được, thủ phạm chính là Tần Trường Văn.
Những gì Tần Trường Văn đã nói với Hứa Thần Nghiên đều là nửa thật nửa giả, ví dụ như gia cảnh trước đây của anh ta quả thực khá tốt, nhưng lại sa sút sau khi cha anh ta đầu tư thất bại. Hắn không đi du học nhưng đúng là có đi làm trong một tổ chức tài chính, sau nửa năm, anh ta bắt đầu tham gia vào nhiều cơ hội kinh doanh nhỏ lẻ để kiếm sống, Hứa Thần Nghiên là cô gái thứ hai bị anh ta lừa gạt. Nạn nhân trước đã không tố cáo hắn, vì vậy hắn nghĩ rằng có thể tiếp tục ra tay mà không bị bắt.
Tống Cần nói rằng Thẩm Minh Tích quá giỏi, nhưng Thẩm Minh Tích chỉ một mực cho rằng anh chỉ ngẫu nhiên gặp may.
Hứa Thần Nghiên tới nhà Tống Cần dùng cơm một ngày rồi mới về, đương nhiên mẹ cô và chứ Hứa cũng đến, mẹ cô còn đặc biệt nấu những món đặc sản cho cả nhà.
Tống Cần cắt hoa quả, thấy Hứa Thần Nghiên đang ngồi trên ghế, mẹ cô bưng bát canh vịt nấu mộc nhĩ, dùng thìa nhỏ đút cho con bé ăn thử.
Cảnh tượng này rất cảm động, Tống Cần phải thừa nhận trong lòng rằng nhìn hai người là biết tình cảm mẹ con rất tốt.
“Trong tình huống đó thì tôi nên nói cái gì?” Tống Cần trút đĩa gà viên vào nồi lẩu rồi nói với Thẩm Minh Tích, “Tôi không có tính ghen tuông mù quáng, nhưng nhìn hình ảnh đó tôi rất đố kỵ. Thôi bỏ đi, lần cuối tôi và mẹ ăn cơm cùng nhau là ba năm trước, tôi cũng quen rồi."
Tống Cần nói thêm: “Có Nghiên Nghiên ở bên mẹ tôi là tốt rồi, ít nhất bà ấy sẽ không cô đơn”.
“Côđang tự an ủi mình à?” Thẩm Minh Tích hỏi.
"Trông có giống không?"
"Hơi giống."
“Chỉ là để tự an ủi mình bản thân cũng không được à?”
“Tôi không nói là không được.” Thẩm Minh Tích gbor rau vào nồi, dừng đũa lại, xác nhận lại tâm trạng của Tống Cần: “Thật sự cô không hề thất vọng chút nào à?”
"Chỉ một chút thôi."
Thẩm Minh Tíchnois: “Mẹ tôi cũng có con đỡ đầu, quan hệ của hai người rất tốt đẹp”.
“Thật sao?” Tống Cần ngạc nhiên: “Anh ấy bao nhiêu tuổi?”
“Nhỏ hơn tôi sáu tuổi.”
“Vậy anh có đố kỵ với cậu ta không?”
"Tôi không thể cạnh tranh vì cậu ấy ngoan ngoãn hơn tôi. Cậu ấy luôn nghe lời mẹ tôi trong mọi việc, bà ấy rất hài lòng về sự vâng lời ấy. Nhưng nói thật thì tôi cũng không có cảm giác gì đặc biệt với cậu ta."
“Vậy là do tôi hơi nhỏ mọn nhỉ?” Tống Cần ngẫm nghĩ.
“Có lẽ do tôi không bình thường thôi.”
Tống Cần bắt đầu thắc mắc phải chăng anh luôn thờ ơ với mọi việc diễn ra xung quanh hay không.
"Anh đã bao giờ ghen tị với ai chưa? Bạn cùng lớp hay đồng nghiệp chẳng hạn?"
"Rất ít, gần như không có."
"Thật sao? Anh hơi khác thường nhỉ?"
"Tôi đã từng ao ước được như họ, nhưng chưa đến mức ghen tị. Ghen tị cũng vô ích, cái gì của tôi nhất định sẽ là của tôi, cái gì không nên của tôi, dù tạm thời ở trong tay tôi thì cuối cùng sẽ biến mất. Nếu ghen tỵ mà có ích thì tôi đã thử từ lâu rồi."
“Có lý.” Tống Cần dùng đũa gắp miếng bí đao trong nồi, cắn một miếng rồi mới nói: “Nhưng đôi khi bản chất con người luôn có những điều khó kìm nén.Cũng có thể do bản tính anh rộng lượng nên không để những chuyện này vào mắt."
Thẩm Minh Tích cầm thìa múc một chén canh gà đặt trước mặt Tống Cần.
“Anh uống đi, lát nữa tôi sẽ tự múc.” Tống Cần lịch sự nói.
"Cô uống chén này đi, lát nữa tôi sẽ tự múc chén khác." Anh nói.
Tống Cần cảm thấy lời này nghe có vẻ phức tạp nhưng lại logic nên gật đầu uống canh.
“Tóc cô.” Anh nhắc nhở.
“Ừ, biết rồi.” Tống Cần vén mái tóc sau tai. Uống xong bát canh nóng, Tống Cần thấy dễ chịu hơn nhiều liền nói đùa: "Anh nghĩ xem có phải chúng ta cùng hội cùng thuyền không? Ý tôi là, anh và tôi không được gia đình ưu ái cho lắm."
Anh nhìn cô, gần như không động đậy đôi đũa rồi nói: “Vì chúng ta cùng mắc một căn bệnh, vậy sau này tôi sẽ ưu ái cô, cô ưu ái tôi, còn tốt hơn chúng ta tự thương hại chính mình."
Tống Cần biết anh nói đùa, người mạnh mẽ như anh thì cần gì sự thương hại.
Một lúc sau, cô mới nói: “Tôi không có tinh thần vững vàng như anh. Đôi khi, nhất là vào lúc nửa đêm, tôi cảm thấy rất yếu đuối."
"Vậy thì tôi sẽ ưu ái cô nhiều hơn một chút."
Tống Cần ngước mắt nhìn anh:"Không cần đâu, người trưởng thành đều có vấn đề của chính mình, không thể chờ người khác ưu ái hay thương hại"
“Cô cho rằng tôi sẽ không thể giúp gì cho cô đúng không?”
"Ý tôi không phải vậy", Tống Cần giải thích, "Ý tôi là, ai cũng phải đối mặt với vấn đề của mình. Anh có vấn đề của anh, tôi có vấn đề của tôi, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình. Đôi khi, ngay cả khi bạn muốn giúp đỡ đối phương nhưng chỉ có thể bất lực. Dù là bạn bè nhưng chúng ta không phải là liên minh quân sự gì, không thể lúc nào cũng dựa vào nhau mới có thể bước tiếp."
“Bây giờ cô mới chịu thừa nhận chúng ta là bạn à?” Thẩm Minh Tích chậm rãi hỏi cô.
Tống Cần chỉ vào món ăn trên bàn nói: "Nếu không thì sao phải cùng nhau ăn cơm"
“Vậy thì cô phải nhớ kỹ, sau này có khó khăn gì thì đến tìm tôi, không có tiền thì cứ đến mượn tôi.” Anh nói rõ ràng.
"Được rồi, nếu một ngày tôi không có đồng nào, tôi sẽ đến chỗ anh vay tiền. Nhưng mà, anh có tính lãi không?"
“Không tính lãi, cũng không cần viết giấy nợ. Tôi cũng không ép cô phải trả lại.”
"..."
Tống Cần nghĩ anh nói đùa nên không tiếp lời.
“Canh của tôi đâu?” anh hỏi cô, tay không buồn nhúc nhích.
Tống Cần nhớ ra liền lấy thìa múc cho anh một chén đầy đủ các loại nguyên liệu.
Anh cầm lấy, nhìn rồi nói: “Cô giống hệt bà nội tôi, luôn ép tôi phải ăn những đồ bổ dưỡng.”
"..."
Khi ăn gần xong, Thẩm Minh Tích lấy từ trong túi quần ra một sợi dây nhỏ làm bằng dây thừng, đặt lên bàn.
Tống Cần cầm lấy xem, đó là một con nhím nhỏ, cô rất ngạc nhiên, sau đó nhớ ngay đến con nhím nhỏ mà mình đã nhìn thấy ở công viên ngày hôm đó.
“Cho cô.” Thẩm Minh Tích nói.
“Không phải cứ mỗi lần gặp nhau là anh lại chuẩn bị quà cho tôi chứ?”
“Ngẫu nhiên thôi,” anh nói, “Cô có thích nó không?”
“Dễ thương quá.” Tống Cần gật đầu, “Anh thích làm mấy món đồ thủ công à?”
"Ừm, tự tay làm rất thú vị."
Tống Cần cười, nghiêm túc nói lời cảm ơn.
Ăn xong, Tống Cần thanh toán tiền rồi cùng Thẩm Minh Tích đi bộ ra bãi đậu xe.
Trước khi lên xe, anh hỏi cô: "Cô định ngồi ở đâu?"
“Phía sau.” Tống Cần không chút do dự.
Anh không nói gì, thể hiện sự tôn trọng ý kiến của cô.
Tống Cần luôn cảm thấy lúng túng khi ngồi trên ghế phụ, suy cho cùng, chiếc ghế đó là biểu tượng của sự thân mật, nếu đối phương là người khác giới thì tốt hơn hết là tránh hiểu lầm.
Hai người bây giờ là bạn bè, Tống Cần cũng cảm thấy mối quan hệ này rất dễ chịu, cô không muốn tạo ra khúc mắc gì.
Thẩm Minh Tích tiễn Tống Cần đến tận cửa tiểu khu, trước khi xuống xe, nói: “Lần sau đến lượt tôi mời cơm.”
"Khi nào có thời gian thì tính tiếp, không vội, gần đây mọi người đều bận rộn."
“Cô bận đến mức không có thời gian để ăn à?” Anh tò mò hỏi cô.
"Không phải.” Tống Cần giải thích, “Tôi không nói là ngày nào tôi cũng bận nhiều việc, chỉ là đi ăn ngoài khá phiền phức, giờ cao điểm còn phải xếp hàng mới có chỗ đậu."
Ý định của cô rõ ràng là để mọi việc diễn ra tự nhiên, không cần phải lo lắng về việc mời cơm, cũng không nhất thiết phải gặp nhau thường xuyên như vậy.
Không ngờ Thẩm Minh Tích lại nói: “Tôi thấy không phiền phức, cô có thấy đi ăn với tôi rất phiền không?”
“Không có.” Tống Cần thôi tự phụ.
“Vậy thì lần sau tôi mời cô ăn cơm.” Anh trầm ngâm nhìn cô một cái, nghiêm túc nói: “Nếu cô thấy phiền phức hay mệt mỏi thì khi về nhà đừng làm gì cả, chỉ cần nằm xuống nghỉ ngơi là được."
Tống Cần ngẫm nghĩ một lúc, dường như bị lời nói của anh thuyết phục.
Thẩm Minh Tích nói là do mình may mắn, anh đã hỏi nhiều bạn bè về thương hiệu trên bình trà nhỏ kia, sau đó một người bạn của anh đã nhận ra đây là quà tặng của một câu lạc bộ tư nhân tên Ngọc Hội.
Theo người bạn này, khách hàng có thể nhận được món quà như vậy nếu chi trả hoá đơn từ 2.000 nhân dân tệ trở lên.
Thẩm Minh Tích đến Ngọc Hội qua sự giới thiệu của một người bạn, anh nói với người phục vụ rằng anh đã đến đây cùng một vài người bạn vào ngày 12/8, nhưng lần đó anh chỉ là khách nên không rõ món ăn hôm đó lắm. Người phục vụ hỏi set ăn đó tầm bao nhiêu thì Thẩm Minh Tích nói giá hơn 2.000 tệ, người phục vụ bật máy tính lên kiểm tra rồi nói: "Ngày 12 tháng 8? Anh chắc hẳn là đi cùng anh Tần, hôm đó chỉ có anh Tần gọi bữa ăn giá 2.188 tệ."
Qua giọng điệu kiên quyết của người phục vụ, anh có thể biết ngày hôm đó chỉ có một đơn hàng trị giá hơn hai nghìn tệ, và người thanh toán hóa đơn họ Tần.
Thẩm Minh Tích lại nhờ bạn giúp đỡ, xem có biết thành viên nào trong nhóm họ Tần không thì không ngờ nhận được ngay câu trả lời, bạn gái của người bạn kia nói: “Tôi thực sự biết một người tên Tần Trường Văn trong câu lạc bộ. Tôi gặp anh ta tại một sự kiện, bên ngoài có vẻ là người khéo ăn nói, nhưng người trong giới đều biết anh ta chỉ có cái mã bên ngoài, không cẩn thận có khi còn bị hắn lừa."
Tống Cần không biết Tần Trường Văn này có phải là người đã lừa Hứa Thần Nghiên hay không, cô không thể chỉ dựa vào cái tên này mà đi báo cảnh sát, nếu tố cáo sai người thì mọi chuyện sẽ càng rắc rối, cô phải cẩn thận xử lý từng bước. Tuy nhiên, cô rất biết ơn Thẩm Minh Tích đã giúp cô đến bước này.
“Chỉ là may mắn thôi”, Thẩm Minh Tích nói.
Tống Cần mỉm cười, cảm thấy anh đúng thật là không để bụng.
Theo lời Tống Cần, chú Hứa và mẹ cô đi thuyết phục Nghiên Nghiên làm đơn tố cáo. Hứa Thần Nghiên rất bướng bỉnh, nhất quyết không để bọn họ xen vào vấn đề này, hai người đành phải chậm rãi nói chuyện với con gái, cũng nhờ một người dì thân thiết với Nghiên Nghiên ra mặt giúp. Có lẽ là có tác dụng, Hứa Thần Nghiên dần thoải mái hơn khi đề cập đến vụ lừa đảo.
Tống Cần cũng gọi điện cho Hứa Thần Nghiên, kiên nhẫn hỏi xem con bé đang lo lắng điều gì.
“Em sợ rằng hắn ta đã lợi dụng lúc em ngủ mà chụp những tấm ảnh nhạy cảm.” Hứa Thần Nghiên khóc nói: “Nếu em báo cảnh sát, anh ta nhiều nhất cũng chỉ ở tù một thời gian ngắn, nhưng sau đó ra tù chắc chắn sẽ trả thù em."
Tống Cần nói: “Rõ ràng em chỉ là nạn nhân nên không cần phải chịu gánh nặng tâm lý gì cả. Dù anh ta có đê tiện đến mức chụp ảnh em thì đó cũng không phải lỗi của em. Em không cần sợ hãi, em nên đứng lên đi tìm công lý cho chính mình, tránh để những cô gái khác bị anh ta lừa gạt giống mình.”
Hứa Thần Nghiên sợ bị trả thù nên Tống Cần liên tục an ủi cô bé: "Em sẽ không đơn độc, tất cả mọi người đều đứng về phía em, bảo vệ em thật tốt."
“Em sẽ suy nghĩ.” Hứa Thần Nghiên vẫn chưa quyết định được.
Tống Cần nghĩ tốt nhất là nên cho cô bé chút thời gian.
Cả gia đình đều kiên nhẫn chờ Hứa Thần Nghiên, cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm.
May mắn thay, Hứa Thần Nghiên cuối cùng cũng đồng ý báo cảnh sát. Cô bé cùng dì và mọi người đi đến đồn cảnh sát trình báo, cuối cùng điều tra ra được, thủ phạm chính là Tần Trường Văn.
Những gì Tần Trường Văn đã nói với Hứa Thần Nghiên đều là nửa thật nửa giả, ví dụ như gia cảnh trước đây của anh ta quả thực khá tốt, nhưng lại sa sút sau khi cha anh ta đầu tư thất bại. Hắn không đi du học nhưng đúng là có đi làm trong một tổ chức tài chính, sau nửa năm, anh ta bắt đầu tham gia vào nhiều cơ hội kinh doanh nhỏ lẻ để kiếm sống, Hứa Thần Nghiên là cô gái thứ hai bị anh ta lừa gạt. Nạn nhân trước đã không tố cáo hắn, vì vậy hắn nghĩ rằng có thể tiếp tục ra tay mà không bị bắt.
Tống Cần nói rằng Thẩm Minh Tích quá giỏi, nhưng Thẩm Minh Tích chỉ một mực cho rằng anh chỉ ngẫu nhiên gặp may.
Hứa Thần Nghiên tới nhà Tống Cần dùng cơm một ngày rồi mới về, đương nhiên mẹ cô và chứ Hứa cũng đến, mẹ cô còn đặc biệt nấu những món đặc sản cho cả nhà.
Tống Cần cắt hoa quả, thấy Hứa Thần Nghiên đang ngồi trên ghế, mẹ cô bưng bát canh vịt nấu mộc nhĩ, dùng thìa nhỏ đút cho con bé ăn thử.
Cảnh tượng này rất cảm động, Tống Cần phải thừa nhận trong lòng rằng nhìn hai người là biết tình cảm mẹ con rất tốt.
“Trong tình huống đó thì tôi nên nói cái gì?” Tống Cần trút đĩa gà viên vào nồi lẩu rồi nói với Thẩm Minh Tích, “Tôi không có tính ghen tuông mù quáng, nhưng nhìn hình ảnh đó tôi rất đố kỵ. Thôi bỏ đi, lần cuối tôi và mẹ ăn cơm cùng nhau là ba năm trước, tôi cũng quen rồi."
Tống Cần nói thêm: “Có Nghiên Nghiên ở bên mẹ tôi là tốt rồi, ít nhất bà ấy sẽ không cô đơn”.
“Côđang tự an ủi mình à?” Thẩm Minh Tích hỏi.
"Trông có giống không?"
"Hơi giống."
“Chỉ là để tự an ủi mình bản thân cũng không được à?”
“Tôi không nói là không được.” Thẩm Minh Tích gbor rau vào nồi, dừng đũa lại, xác nhận lại tâm trạng của Tống Cần: “Thật sự cô không hề thất vọng chút nào à?”
"Chỉ một chút thôi."
Thẩm Minh Tíchnois: “Mẹ tôi cũng có con đỡ đầu, quan hệ của hai người rất tốt đẹp”.
“Thật sao?” Tống Cần ngạc nhiên: “Anh ấy bao nhiêu tuổi?”
“Nhỏ hơn tôi sáu tuổi.”
“Vậy anh có đố kỵ với cậu ta không?”
"Tôi không thể cạnh tranh vì cậu ấy ngoan ngoãn hơn tôi. Cậu ấy luôn nghe lời mẹ tôi trong mọi việc, bà ấy rất hài lòng về sự vâng lời ấy. Nhưng nói thật thì tôi cũng không có cảm giác gì đặc biệt với cậu ta."
“Vậy là do tôi hơi nhỏ mọn nhỉ?” Tống Cần ngẫm nghĩ.
“Có lẽ do tôi không bình thường thôi.”
Tống Cần bắt đầu thắc mắc phải chăng anh luôn thờ ơ với mọi việc diễn ra xung quanh hay không.
"Anh đã bao giờ ghen tị với ai chưa? Bạn cùng lớp hay đồng nghiệp chẳng hạn?"
"Rất ít, gần như không có."
"Thật sao? Anh hơi khác thường nhỉ?"
"Tôi đã từng ao ước được như họ, nhưng chưa đến mức ghen tị. Ghen tị cũng vô ích, cái gì của tôi nhất định sẽ là của tôi, cái gì không nên của tôi, dù tạm thời ở trong tay tôi thì cuối cùng sẽ biến mất. Nếu ghen tỵ mà có ích thì tôi đã thử từ lâu rồi."
“Có lý.” Tống Cần dùng đũa gắp miếng bí đao trong nồi, cắn một miếng rồi mới nói: “Nhưng đôi khi bản chất con người luôn có những điều khó kìm nén.Cũng có thể do bản tính anh rộng lượng nên không để những chuyện này vào mắt."
Thẩm Minh Tích cầm thìa múc một chén canh gà đặt trước mặt Tống Cần.
“Anh uống đi, lát nữa tôi sẽ tự múc.” Tống Cần lịch sự nói.
"Cô uống chén này đi, lát nữa tôi sẽ tự múc chén khác." Anh nói.
Tống Cần cảm thấy lời này nghe có vẻ phức tạp nhưng lại logic nên gật đầu uống canh.
“Tóc cô.” Anh nhắc nhở.
“Ừ, biết rồi.” Tống Cần vén mái tóc sau tai. Uống xong bát canh nóng, Tống Cần thấy dễ chịu hơn nhiều liền nói đùa: "Anh nghĩ xem có phải chúng ta cùng hội cùng thuyền không? Ý tôi là, anh và tôi không được gia đình ưu ái cho lắm."
Anh nhìn cô, gần như không động đậy đôi đũa rồi nói: “Vì chúng ta cùng mắc một căn bệnh, vậy sau này tôi sẽ ưu ái cô, cô ưu ái tôi, còn tốt hơn chúng ta tự thương hại chính mình."
Tống Cần biết anh nói đùa, người mạnh mẽ như anh thì cần gì sự thương hại.
Một lúc sau, cô mới nói: “Tôi không có tinh thần vững vàng như anh. Đôi khi, nhất là vào lúc nửa đêm, tôi cảm thấy rất yếu đuối."
"Vậy thì tôi sẽ ưu ái cô nhiều hơn một chút."
Tống Cần ngước mắt nhìn anh:"Không cần đâu, người trưởng thành đều có vấn đề của chính mình, không thể chờ người khác ưu ái hay thương hại"
“Cô cho rằng tôi sẽ không thể giúp gì cho cô đúng không?”
"Ý tôi không phải vậy", Tống Cần giải thích, "Ý tôi là, ai cũng phải đối mặt với vấn đề của mình. Anh có vấn đề của anh, tôi có vấn đề của tôi, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình. Đôi khi, ngay cả khi bạn muốn giúp đỡ đối phương nhưng chỉ có thể bất lực. Dù là bạn bè nhưng chúng ta không phải là liên minh quân sự gì, không thể lúc nào cũng dựa vào nhau mới có thể bước tiếp."
“Bây giờ cô mới chịu thừa nhận chúng ta là bạn à?” Thẩm Minh Tích chậm rãi hỏi cô.
Tống Cần chỉ vào món ăn trên bàn nói: "Nếu không thì sao phải cùng nhau ăn cơm"
“Vậy thì cô phải nhớ kỹ, sau này có khó khăn gì thì đến tìm tôi, không có tiền thì cứ đến mượn tôi.” Anh nói rõ ràng.
"Được rồi, nếu một ngày tôi không có đồng nào, tôi sẽ đến chỗ anh vay tiền. Nhưng mà, anh có tính lãi không?"
“Không tính lãi, cũng không cần viết giấy nợ. Tôi cũng không ép cô phải trả lại.”
"..."
Tống Cần nghĩ anh nói đùa nên không tiếp lời.
“Canh của tôi đâu?” anh hỏi cô, tay không buồn nhúc nhích.
Tống Cần nhớ ra liền lấy thìa múc cho anh một chén đầy đủ các loại nguyên liệu.
Anh cầm lấy, nhìn rồi nói: “Cô giống hệt bà nội tôi, luôn ép tôi phải ăn những đồ bổ dưỡng.”
"..."
Khi ăn gần xong, Thẩm Minh Tích lấy từ trong túi quần ra một sợi dây nhỏ làm bằng dây thừng, đặt lên bàn.
Tống Cần cầm lấy xem, đó là một con nhím nhỏ, cô rất ngạc nhiên, sau đó nhớ ngay đến con nhím nhỏ mà mình đã nhìn thấy ở công viên ngày hôm đó.
“Cho cô.” Thẩm Minh Tích nói.
“Không phải cứ mỗi lần gặp nhau là anh lại chuẩn bị quà cho tôi chứ?”
“Ngẫu nhiên thôi,” anh nói, “Cô có thích nó không?”
“Dễ thương quá.” Tống Cần gật đầu, “Anh thích làm mấy món đồ thủ công à?”
"Ừm, tự tay làm rất thú vị."
Tống Cần cười, nghiêm túc nói lời cảm ơn.
Ăn xong, Tống Cần thanh toán tiền rồi cùng Thẩm Minh Tích đi bộ ra bãi đậu xe.
Trước khi lên xe, anh hỏi cô: "Cô định ngồi ở đâu?"
“Phía sau.” Tống Cần không chút do dự.
Anh không nói gì, thể hiện sự tôn trọng ý kiến của cô.
Tống Cần luôn cảm thấy lúng túng khi ngồi trên ghế phụ, suy cho cùng, chiếc ghế đó là biểu tượng của sự thân mật, nếu đối phương là người khác giới thì tốt hơn hết là tránh hiểu lầm.
Hai người bây giờ là bạn bè, Tống Cần cũng cảm thấy mối quan hệ này rất dễ chịu, cô không muốn tạo ra khúc mắc gì.
Thẩm Minh Tích tiễn Tống Cần đến tận cửa tiểu khu, trước khi xuống xe, nói: “Lần sau đến lượt tôi mời cơm.”
"Khi nào có thời gian thì tính tiếp, không vội, gần đây mọi người đều bận rộn."
“Cô bận đến mức không có thời gian để ăn à?” Anh tò mò hỏi cô.
"Không phải.” Tống Cần giải thích, “Tôi không nói là ngày nào tôi cũng bận nhiều việc, chỉ là đi ăn ngoài khá phiền phức, giờ cao điểm còn phải xếp hàng mới có chỗ đậu."
Ý định của cô rõ ràng là để mọi việc diễn ra tự nhiên, không cần phải lo lắng về việc mời cơm, cũng không nhất thiết phải gặp nhau thường xuyên như vậy.
Không ngờ Thẩm Minh Tích lại nói: “Tôi thấy không phiền phức, cô có thấy đi ăn với tôi rất phiền không?”
“Không có.” Tống Cần thôi tự phụ.
“Vậy thì lần sau tôi mời cô ăn cơm.” Anh trầm ngâm nhìn cô một cái, nghiêm túc nói: “Nếu cô thấy phiền phức hay mệt mỏi thì khi về nhà đừng làm gì cả, chỉ cần nằm xuống nghỉ ngơi là được."
Tống Cần ngẫm nghĩ một lúc, dường như bị lời nói của anh thuyết phục.