Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Phương Ngọc Oanh cười nhạt đáp:
“Tình cảm của nam nhân cũng chỉ đến thế mà thôi.”
VietWriter
Phương Trình Đông nghe vậy giận dữ phất tay rời đi. Ông ta đi chưa được bao lâu thì Mộc Dung Nguyệt xuất hiện. Phương Ngọc Oanh cũng không bất ngờ chút nào. Mộc Dung
Nguyệt lúc nào cũng thể hiện trước mặt mọi người bà ta là một mẫu thân đúng mực, khoan
dung độ lượng, yêu thương cả thứ nam, thứ nữ. “Oanh nhi, con cần gì tự hành hạ bản thân mình như vậy?” Mộc Dung Nguyệt từ tốn đỡ nàng dậy rồi nói.
VietWriter
“Mẫu thân, nữ nhi chỉ muốn bảo vệ danh dự của bản thân mình mà thôi.” Phương Ngọc
Oanh cũng diễn hùa theo. Cái khác nàng có thể không am hiểu. Nhưng sống trong Phương
phủ bao nhiêu năm nay, nàng không thể không học được cách diễn xuất. Người nhà này
thích diễn, nhất là người trước mặt này.
“Danh dự gì cơ chứ? Người sống chẳng phải cần thiết hơn hay sao?” Mộc Dung Nguyệt từ tốn nói:
“Mẫu thân cũng đã nói với con rồi. Oanh nhi gật đầu chẳng phải là xong sao? Con cứ làm
như thế này, người chịu khổ cũng không chỉ có mình con. Di nương Ngọc Dung bên kia
chẳng nhẽ không chịu trách phạt sao? Oanh nhi có thể không nghĩ đến bản thân, tàn nhẫn vì
bản thân. Nhưng Oanh nhi chẳng nhẽ muốn di nương Ngọc Dung cũng chịu tội hay sao?” Phương Ngọc Oanh mím môi tựa như đang suy nghĩ. Mộc Dung Nguyệt thấy vậy tiếp tục
khuyên bảo:
“Oanh nhi qua bên Mạc phủ có gì không tốt hay sao? Cho dù sau này Mạc đại công tử có chuyện, con vẫn là đại thiếu phu nhân. Mạc phủ sẽ không để con thiếu ăn thiếu mặc. So với gả đi nhà khác, Mạc phủ tốt hơn nhiều. Con cũng đừng tự so sánh mình với Uyển nhi. Ngoại tôn của Uyển nhi là ai cơ chứ? Cữu phụ của Uyển nhi là ai? Đại nhân không thể không nể mặt được.” Lời này của Mộc Dung Nguyệt ý ngầm là Phương Ngọc Oanh không thể bằng Phương Lan
Uyển được. Trong lòng Phương Ngọc Oanh cười thầm. Mặt của Mộc Dung Nguyệt thật dày mới nói ra được những lời này. “Mẫu thân để nữ nhi suy nghĩ thêm đã” Phương Ngọc Oanh mím môi nói. “Được rồi, con nghỉ ngơi đi, nhớ suy nghĩ cho kĩ” Mộc Dung Nguyệt nhắc nhở: “Oanh nhi suy nghĩ càng lâu. Di nương bên kia càng chịu tội.” Mộc Dung Nguyệt nói xong lại gọi Tiểu Liên đến dặn dò một phen rồi mới rời đi. Cửa phòng đóng lại, bộ dạng yếu ớt, dễ dàng bắt nạt của Phương Ngọc Oanh còn đâu. Trong mắt nàng lúc này chỉ có sự lạnh lùng mà thôi, khác một trời một vực so với lúc trước. Tiểu Liên thức thời không quấy rầy tiểu thư nhà mình, chỉ đứng một bên im lặng mà thôi.
Sáng hôm sau, Phương Ngọc Oanh sai Tiểu Liên đến báo với phụ thân mình một tiếng. Phương Trình Đông nghĩ nữ nhi này của mình cuối cùng cũng chịu nghe lời nên rất vui vẻ đến phòng của nàng. “Nữ nhi sẽ gả vào Mạc phủ” Phương Ngọc Oanh hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Nhưng nữ nhi có một điều kiện. Phụ thân và di nương phải hòa ly” Nàng dứt lời, Phương Trình Đông tiến lên, vung tay tát một cái. Ông giận dữ nói: “To gan! Bằng người mà cũng dám đặt điều kiện với ta hay sao? Ngươi ăn gan hùm mật gấu có đúng hay không? Cho dù ngươi không muốn cũng phải gả qua Mạc phủ”. Phương Ngọc Oanh lạnh lùng nhìn phụ thân mình, rồi giơ chiếc kéo lên sát cổ nói: “Nếu phụ thân muốn một cái xác gà qua đó, nữ nhi cũng không ngại”
Phương Trình Đông tức giận đến mức đỏ hai mắt. Ông chưa bao giờ cảm giác quyền uy của mình bị thách thức như lúc này. “Làm phản! Làm phán rồi đúng không?” Phương Trình Đông quát. “Phụ thân muốn nói gì cũng được. Nhưng chỉ cần người tiến thêm một bước, nữ nhi không ngần ngại đầu” Phương Ngọc Oanh thách thức nói. “Người đâu!” Phương Trình Đông gọi: “Mau ngăn tiểu thư lại cho ta” “Ai dám đến đây, ta chết cho người đó xem” Phương Ngọc Oanh lớn tiếng.
Động tĩnh trong phòng quá lớn khiến Đoàn Ngọc Dung chú ý. Những người khác cũng nghe được tin nên nhanh chóng chạy đến. “Oanh nhi, có chuyện gì chúng ta từ từ nói" Đoàn Ngọc Dung lo lắng nói. Mộc Dung Nguyệt lúc này cũng can ngăn: “Oanh nhi, có gì con cứ nói ra cho mọi người được rõ. Tội gì con phải tự hành hạ bản thân như thế?” “Nữ nhi tình nguyện gả sang Mạc phủ nhưng với một điều kiện. Phụ thân và Ngọc Dung di nương phải hòa ly” Phương Ngọc Oanh dõng dạc nói.
Lời nói của nàng khiến mọi người trong phòng sững người. Phương Trình Đông lại càng giận dữ hơn nữa.
“Tình cảm của nam nhân cũng chỉ đến thế mà thôi.”
VietWriter
Phương Trình Đông nghe vậy giận dữ phất tay rời đi. Ông ta đi chưa được bao lâu thì Mộc Dung Nguyệt xuất hiện. Phương Ngọc Oanh cũng không bất ngờ chút nào. Mộc Dung
Nguyệt lúc nào cũng thể hiện trước mặt mọi người bà ta là một mẫu thân đúng mực, khoan
dung độ lượng, yêu thương cả thứ nam, thứ nữ. “Oanh nhi, con cần gì tự hành hạ bản thân mình như vậy?” Mộc Dung Nguyệt từ tốn đỡ nàng dậy rồi nói.
VietWriter
“Mẫu thân, nữ nhi chỉ muốn bảo vệ danh dự của bản thân mình mà thôi.” Phương Ngọc
Oanh cũng diễn hùa theo. Cái khác nàng có thể không am hiểu. Nhưng sống trong Phương
phủ bao nhiêu năm nay, nàng không thể không học được cách diễn xuất. Người nhà này
thích diễn, nhất là người trước mặt này.
“Danh dự gì cơ chứ? Người sống chẳng phải cần thiết hơn hay sao?” Mộc Dung Nguyệt từ tốn nói:
“Mẫu thân cũng đã nói với con rồi. Oanh nhi gật đầu chẳng phải là xong sao? Con cứ làm
như thế này, người chịu khổ cũng không chỉ có mình con. Di nương Ngọc Dung bên kia
chẳng nhẽ không chịu trách phạt sao? Oanh nhi có thể không nghĩ đến bản thân, tàn nhẫn vì
bản thân. Nhưng Oanh nhi chẳng nhẽ muốn di nương Ngọc Dung cũng chịu tội hay sao?” Phương Ngọc Oanh mím môi tựa như đang suy nghĩ. Mộc Dung Nguyệt thấy vậy tiếp tục
khuyên bảo:
“Oanh nhi qua bên Mạc phủ có gì không tốt hay sao? Cho dù sau này Mạc đại công tử có chuyện, con vẫn là đại thiếu phu nhân. Mạc phủ sẽ không để con thiếu ăn thiếu mặc. So với gả đi nhà khác, Mạc phủ tốt hơn nhiều. Con cũng đừng tự so sánh mình với Uyển nhi. Ngoại tôn của Uyển nhi là ai cơ chứ? Cữu phụ của Uyển nhi là ai? Đại nhân không thể không nể mặt được.” Lời này của Mộc Dung Nguyệt ý ngầm là Phương Ngọc Oanh không thể bằng Phương Lan
Uyển được. Trong lòng Phương Ngọc Oanh cười thầm. Mặt của Mộc Dung Nguyệt thật dày mới nói ra được những lời này. “Mẫu thân để nữ nhi suy nghĩ thêm đã” Phương Ngọc Oanh mím môi nói. “Được rồi, con nghỉ ngơi đi, nhớ suy nghĩ cho kĩ” Mộc Dung Nguyệt nhắc nhở: “Oanh nhi suy nghĩ càng lâu. Di nương bên kia càng chịu tội.” Mộc Dung Nguyệt nói xong lại gọi Tiểu Liên đến dặn dò một phen rồi mới rời đi. Cửa phòng đóng lại, bộ dạng yếu ớt, dễ dàng bắt nạt của Phương Ngọc Oanh còn đâu. Trong mắt nàng lúc này chỉ có sự lạnh lùng mà thôi, khác một trời một vực so với lúc trước. Tiểu Liên thức thời không quấy rầy tiểu thư nhà mình, chỉ đứng một bên im lặng mà thôi.
Sáng hôm sau, Phương Ngọc Oanh sai Tiểu Liên đến báo với phụ thân mình một tiếng. Phương Trình Đông nghĩ nữ nhi này của mình cuối cùng cũng chịu nghe lời nên rất vui vẻ đến phòng của nàng. “Nữ nhi sẽ gả vào Mạc phủ” Phương Ngọc Oanh hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Nhưng nữ nhi có một điều kiện. Phụ thân và di nương phải hòa ly” Nàng dứt lời, Phương Trình Đông tiến lên, vung tay tát một cái. Ông giận dữ nói: “To gan! Bằng người mà cũng dám đặt điều kiện với ta hay sao? Ngươi ăn gan hùm mật gấu có đúng hay không? Cho dù ngươi không muốn cũng phải gả qua Mạc phủ”. Phương Ngọc Oanh lạnh lùng nhìn phụ thân mình, rồi giơ chiếc kéo lên sát cổ nói: “Nếu phụ thân muốn một cái xác gà qua đó, nữ nhi cũng không ngại”
Phương Trình Đông tức giận đến mức đỏ hai mắt. Ông chưa bao giờ cảm giác quyền uy của mình bị thách thức như lúc này. “Làm phản! Làm phán rồi đúng không?” Phương Trình Đông quát. “Phụ thân muốn nói gì cũng được. Nhưng chỉ cần người tiến thêm một bước, nữ nhi không ngần ngại đầu” Phương Ngọc Oanh thách thức nói. “Người đâu!” Phương Trình Đông gọi: “Mau ngăn tiểu thư lại cho ta” “Ai dám đến đây, ta chết cho người đó xem” Phương Ngọc Oanh lớn tiếng.
Động tĩnh trong phòng quá lớn khiến Đoàn Ngọc Dung chú ý. Những người khác cũng nghe được tin nên nhanh chóng chạy đến. “Oanh nhi, có chuyện gì chúng ta từ từ nói" Đoàn Ngọc Dung lo lắng nói. Mộc Dung Nguyệt lúc này cũng can ngăn: “Oanh nhi, có gì con cứ nói ra cho mọi người được rõ. Tội gì con phải tự hành hạ bản thân như thế?” “Nữ nhi tình nguyện gả sang Mạc phủ nhưng với một điều kiện. Phụ thân và Ngọc Dung di nương phải hòa ly” Phương Ngọc Oanh dõng dạc nói.
Lời nói của nàng khiến mọi người trong phòng sững người. Phương Trình Đông lại càng giận dữ hơn nữa.