Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Đúng như Phương Ngọc Oanh dự đoán, Phương Lan Uyển đến tiểu viện của nội tổ mẫu mình khóc lóc, ầm ĩmột phen. Đợi đến khi đạt được sự đồng ý của nội tổ mẫu nàng ta mới
rời đi. Sau đó, Phương Lan Uyển đến phòng của mẫu thân mình. Hai người bọn họ trò chuyện hồi lâu. Đợi đến lúc Phương Trình Đông về nhà thì Phương Lan Uyển đột nhiên lâm bệnh nặng. Đại phu đến khám cũng chỉ nói là tâm bệnh, cần mọi người hết sức chú ý mà thôi.
VietWriter
“Nàng nói xem tại sao Uyển nhi đang không lại bị bệnh?” Phương Trình Đông nhăn mày
hói. “Đại nhân còn phải hỏi hay sao? Chẳng phải vì hôn ước kia à?” Mộc Dung Nguyệt thở dài
nói:
VietWriter
“Uyển nhi đã nói có chết cũng sẽ không gả đi.” “Làm càn!” Phương Trình Đông tức giận nói.
“Đại nhân ép buộc nữ nhi của mình như thế có lợi ích gì chứ?” Vũ Tổ Nga nhăn mày nói: “Ngày mai đại nhân cùng ta đến Mạc phủ một chuyến. Uyển nhi ra nông nỗi này cũng không thể ép gả được. Hôn ước đã chỉ đích danh Uyển nhi. Nhưng bà lão này không muốn ngày Uyển nhi xuất giá thành ngày giỗ của nội tôn mình. Trên đời cũng làm gì có lý đại tỷ chưa xuất giá, muội muội đã gả đi. Lần này, chi bằng đổi Phương Ngọc Oanh, để Oanh nhi xuất giá thay” “Mẫu thân, hôn ước chỉ rõ Uyển nhi” Phương Trình Đông nhấn mạnh.
Nếu không vì điều này, ông cũng luyến tiếc gả Uyển nhi đi. Thân phận của Uyển nhi nếu lợi dụng tốt ông có thể mượn sức thêm từ các vị quan khác. Năm xưa, bọn họ tính toán sai nên mới có hôn ước này. “Thế nên mới cần đại nhân và ta qua Mạc phủ một chuyến. Mạc đại nhân cũng là người hiểu lý lẽ. Chuyện này chắc chắn không có vấn đề gì cả” Vũ Tổ Nga nói.
Phương Trình Đông ngẫm nghĩ thấy mẫu thân mình nói đúng liền gật đầu đồng ý. Chuyện này cứ như thế được quyết định. Phương Lan Uyển vẫn nằm trên giường vẻ mặt nhợt nhạt, ốm yếu. Trong phủ ai cũng biết nàng ta giả bệnh nhưng không ai nói gì cả.
********
Buổi tối hôm sau, Phương Ngọc Oanh bị gọi đến sảnh chính. Thân mẫu của nàng cũng bị gọi đến. Trong lòng hai người đều đoán được là có chuyện gì xảy ra. “Oanh nhi à!” Mộc Dung Nguyệt lên tiếng: “Con cũng biết chuyện hôn ước giữa Phương phủ với Mạc phủ đúng không? Nhưng hiện giờ Uyển nhi lấy tính mạng mình ra, kiên quyết không gả vào Mạc phủ. Mẫu thân biết Uyển nhi làm như vậy không phải. Những mẫu thân cũng chẳng còn cách nào khác. Con thân là tỷ tỷ, không thể bỏ mặc muội muội của mình đúng không?”
Phương Ngọc Oanh không đáp. Mộc Dung Nguyệt chưa bao giờ đối xử với nàng tốt cá. Trong lời nói của bà ta lúc nào cũng có dao. Miệng tươi cười nhưng luôn ngầm đặt bẫy người khác. So với bà ta, nội tổ mẫu ghét nàng ra mặt còn tốt hơn nhiều.
“Hôn ước này mặc dù chỉ đích danh Uyển nhi. Nhưng hôm nay đại nhân và nội tổ mẫu đã đến Mạc phủ bàn chuyện rồi. Mạc phủ đồng ý chuyển đổi người. Mẫu thân nghĩ đi nghĩ lại, con là người thích hợp nhất. Con là trưởng nữ trong nhà, cần phải gánh vác trách nhiệm thay Phương gia. Đại tỷ chưa gả, muội muội cũng không thể xuất giá được. Con nói có đúng hay không?”
“Tỷ tỷ, đại công tử Mạc phủ ốm yếu, bệnh tật, không biết lúc nào thì đi. Oanh nhi sang bên đó chẳng phải nhảy vào hố lửa hay sao?” Đoàn Ngọc Dung lên tiếng. “Cho dù là hố lửa cũng phải đi” Vũ Tổ Nga lạnh lùng nói: “Phương gia nuôi người và Ngọc Oanh cũng mười mấy năm rồi đi. Chẳng nhẽ chút việc còn con này Ngọc Oanh cũng không chịu làm hay sao? Cổ nhân có câu tại gia tòng phụ. Lời phụ thân nó dám cãi sao?”
Vũ Tổ Nga nói xong liền nhìn thẳng về phía Ngọc Oanh. Bà không hề ưa thiếp thất và nữ nhi này của nhi tử mình chút nào. Nếu không có hai người bọn họ, năm xưa bà đã không phải cúi mình trước Mộc phủ như thế rồi. Uyển nhi vốn là trưởng nữ cũng vì thế mà trở thành kế
trưởng nữ.
“Mẫu thân, chuyện này từ từ bàn lại được không?” Đoàn Ngọc Dung hỏi.
“Không bàn bạc gì hết. Ngày sinh tháng đẻ của Oanh nhi cũng đưa cho bên kia rồi” Phương
Trình Đông lạnh lùng nói.
“Nữ nhi không đồng ý” Đúng lúc này, Phương Ngọc Oanh cất lời: “Uyển nhi có thể từ chối. Nữ nhi thân là tỷ tỷ tại sao lại không thể từ chối? Nội tổ mẫu nói tại gia tòng phụ. Nhưng Uyển nhi cũng đâu nghe lời phụ thân”
rời đi. Sau đó, Phương Lan Uyển đến phòng của mẫu thân mình. Hai người bọn họ trò chuyện hồi lâu. Đợi đến lúc Phương Trình Đông về nhà thì Phương Lan Uyển đột nhiên lâm bệnh nặng. Đại phu đến khám cũng chỉ nói là tâm bệnh, cần mọi người hết sức chú ý mà thôi.
VietWriter
“Nàng nói xem tại sao Uyển nhi đang không lại bị bệnh?” Phương Trình Đông nhăn mày
hói. “Đại nhân còn phải hỏi hay sao? Chẳng phải vì hôn ước kia à?” Mộc Dung Nguyệt thở dài
nói:
VietWriter
“Uyển nhi đã nói có chết cũng sẽ không gả đi.” “Làm càn!” Phương Trình Đông tức giận nói.
“Đại nhân ép buộc nữ nhi của mình như thế có lợi ích gì chứ?” Vũ Tổ Nga nhăn mày nói: “Ngày mai đại nhân cùng ta đến Mạc phủ một chuyến. Uyển nhi ra nông nỗi này cũng không thể ép gả được. Hôn ước đã chỉ đích danh Uyển nhi. Nhưng bà lão này không muốn ngày Uyển nhi xuất giá thành ngày giỗ của nội tôn mình. Trên đời cũng làm gì có lý đại tỷ chưa xuất giá, muội muội đã gả đi. Lần này, chi bằng đổi Phương Ngọc Oanh, để Oanh nhi xuất giá thay” “Mẫu thân, hôn ước chỉ rõ Uyển nhi” Phương Trình Đông nhấn mạnh.
Nếu không vì điều này, ông cũng luyến tiếc gả Uyển nhi đi. Thân phận của Uyển nhi nếu lợi dụng tốt ông có thể mượn sức thêm từ các vị quan khác. Năm xưa, bọn họ tính toán sai nên mới có hôn ước này. “Thế nên mới cần đại nhân và ta qua Mạc phủ một chuyến. Mạc đại nhân cũng là người hiểu lý lẽ. Chuyện này chắc chắn không có vấn đề gì cả” Vũ Tổ Nga nói.
Phương Trình Đông ngẫm nghĩ thấy mẫu thân mình nói đúng liền gật đầu đồng ý. Chuyện này cứ như thế được quyết định. Phương Lan Uyển vẫn nằm trên giường vẻ mặt nhợt nhạt, ốm yếu. Trong phủ ai cũng biết nàng ta giả bệnh nhưng không ai nói gì cả.
********
Buổi tối hôm sau, Phương Ngọc Oanh bị gọi đến sảnh chính. Thân mẫu của nàng cũng bị gọi đến. Trong lòng hai người đều đoán được là có chuyện gì xảy ra. “Oanh nhi à!” Mộc Dung Nguyệt lên tiếng: “Con cũng biết chuyện hôn ước giữa Phương phủ với Mạc phủ đúng không? Nhưng hiện giờ Uyển nhi lấy tính mạng mình ra, kiên quyết không gả vào Mạc phủ. Mẫu thân biết Uyển nhi làm như vậy không phải. Những mẫu thân cũng chẳng còn cách nào khác. Con thân là tỷ tỷ, không thể bỏ mặc muội muội của mình đúng không?”
Phương Ngọc Oanh không đáp. Mộc Dung Nguyệt chưa bao giờ đối xử với nàng tốt cá. Trong lời nói của bà ta lúc nào cũng có dao. Miệng tươi cười nhưng luôn ngầm đặt bẫy người khác. So với bà ta, nội tổ mẫu ghét nàng ra mặt còn tốt hơn nhiều.
“Hôn ước này mặc dù chỉ đích danh Uyển nhi. Nhưng hôm nay đại nhân và nội tổ mẫu đã đến Mạc phủ bàn chuyện rồi. Mạc phủ đồng ý chuyển đổi người. Mẫu thân nghĩ đi nghĩ lại, con là người thích hợp nhất. Con là trưởng nữ trong nhà, cần phải gánh vác trách nhiệm thay Phương gia. Đại tỷ chưa gả, muội muội cũng không thể xuất giá được. Con nói có đúng hay không?”
“Tỷ tỷ, đại công tử Mạc phủ ốm yếu, bệnh tật, không biết lúc nào thì đi. Oanh nhi sang bên đó chẳng phải nhảy vào hố lửa hay sao?” Đoàn Ngọc Dung lên tiếng. “Cho dù là hố lửa cũng phải đi” Vũ Tổ Nga lạnh lùng nói: “Phương gia nuôi người và Ngọc Oanh cũng mười mấy năm rồi đi. Chẳng nhẽ chút việc còn con này Ngọc Oanh cũng không chịu làm hay sao? Cổ nhân có câu tại gia tòng phụ. Lời phụ thân nó dám cãi sao?”
Vũ Tổ Nga nói xong liền nhìn thẳng về phía Ngọc Oanh. Bà không hề ưa thiếp thất và nữ nhi này của nhi tử mình chút nào. Nếu không có hai người bọn họ, năm xưa bà đã không phải cúi mình trước Mộc phủ như thế rồi. Uyển nhi vốn là trưởng nữ cũng vì thế mà trở thành kế
trưởng nữ.
“Mẫu thân, chuyện này từ từ bàn lại được không?” Đoàn Ngọc Dung hỏi.
“Không bàn bạc gì hết. Ngày sinh tháng đẻ của Oanh nhi cũng đưa cho bên kia rồi” Phương
Trình Đông lạnh lùng nói.
“Nữ nhi không đồng ý” Đúng lúc này, Phương Ngọc Oanh cất lời: “Uyển nhi có thể từ chối. Nữ nhi thân là tỷ tỷ tại sao lại không thể từ chối? Nội tổ mẫu nói tại gia tòng phụ. Nhưng Uyển nhi cũng đâu nghe lời phụ thân”