Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
“Nô tỳ làm sao dám cơ chứ?” Nha hoàn kia nhanh chân bước vào rồi đi đến bên giường nói tiếp: “Đại thiếu phu nhân sắp qua cửa. Nô tỳ cũng nên biết thân biết phận”
Hắn lười nhìn nha hoàn, khép hờ mắt mệt mỏi nói:
VietWriter
“Nếu ngươi không nghe lời, không cần đến đây nữa”
“Nô tỳ đã chăm sóc đại thiếu gia bao lâu rồi. Đại thiếu gia đừng như vậy” Nha hoàn kia
nũng nịu.
VietWriter
Hắn hừ lạnh, không nói gì, nhắm mắt nghỉ ngơi. Một màn kịch, có người muốn diễn hắn. cũng tình nguyện chiều theo.
************
Phương Ngọc Oanh nghỉ ngơi trong phòng không hề biết chuyện ban sáng đã lan ra cả phủ.
Người làm không dám nhiều miệng trước mặt chủ nhân nhưng vẫn lén lút bàn tán. Ngay cả
thê thiếp và công tử, thiếu gia trong Phương phủ cũng âm thầm nói chuyện này. Tất nhiên, bọn họ không thể để cho gia chủ trong nhà là Phương đại nhân biết được. Lúc này mà để Phương đại nhân nghe thấy, cho dù là thiếp thất được yêu quý cũng sẽ bị quở trách. “Ca ca, huynh nói lần này phụ thân có chấp nhận yêu cầu của nha đầu kia không?” Phương Lan Uyển hỏi. “Ngọc Oanh là tỷ tỷ, muội gọi nha đầu này nha đầu kia không sợ có kẻ lắm lời nghe thấy hay sao?” Phương Trình Huy nhắc nhở. “Những nơi này chỉ có huynh và muội thôi” Phương Lan Uyển bĩu môi nói. Phương Trình Huy lắc đầu:
“Muội muội cần cẩn trọng. Hôn ước muội cũng không cần để ý. Mọi chuyện đã có mẫu thân và nội tổ mẫu sắp xếp. Chúng ta cứ ngồi đợi là được. Việc lần này là muội tự nghĩ ra
hay có ai lắm lời?”.
Phương Lan Uyển đầu óc đơn giản, rất dễ bị người khác lợi dụng. Vì vậy, Phương Trình Huy
nghi ngờ chuyện này là có ai gợi ý nàng. Việc lần này xử lý không tốt sẽ bị người khác nắm được điểm yếu.
“Nếu không phải nha đầu Mỹ Huệ kia lắm lời, muội vẫn đang sầu não đây” Phương Lan Uyển nhanh chóng nói.
Phương Trình Huy nghe vậy nhíu mày dặn dò: “Lần sau muội muốn làm gì thì bảo với ta hoặc mẫu thân một tiếng, tránh cho người khác lợi dụng. Phương Mỹ Huệ cũng không phải người hiền lành gì”.
Phương Lan Uyển bĩu môi đồng ý. Phương Trình Huy nhìn bộ dáng muội muội của mình nghĩ lát nữa phải nhắc nhở mẫu thân mình một chút.
Bên này hai huynh muội tâm sự, bên kia Mộc Dung Nguyệt đang ngọt nhạt khuyên nhủ Phương Trình Đông. Bà chờ ngày này lâu lắm rồi. Mặc dù trong lòng, Mộc Dung Nguyệt nghĩ đáng nhẽ phải là đại nhân đuổi con hồ ly kia ra khỏi phủ. Nhưng bà cũng biết chuyện này không thể.
Đại nhân mười mấy năm qua xích mích với Đoàn Ngọc Dung không ít. Tiền tiêu vặt, đồ dùng cho phòng bên đấy cũng ít. Song bà làm sao không biết đại nhân vẫn còn tình cảm với nàng ta. Đã bao nhiêu năm qua như thế, cho dù bà làm gì, địa vị của Đoàn Ngọc Dung trong lòng đại nhân cũng không xê dịch chút nào. Hay chẳng nhẽ càng không chiếm được lại càng lưu tâm? “Đại nhân bớt giận. Oanh nhi còn nhỏ không hiểu chuyện” Mộc Dung Nguyệt ngột hạt khuyên bảo. “Không hiểu chuyện?” Phương Trình Đông nhướng mày: “Nữ nhi khác bằng tuổi nó đã là mẫu thân người ta rồi. Vậy mà còn không hiểu chuyện? Hay nó muốn cả Phương phủ phải chết theo nó?”.
Phương Trình Đông chưa bao giờ thấy chán ghét Phương Ngọc Oanh như lúc này. Nếu biết trước có ngày hôm nay, ông chắc chắn đã bóp chết nó ngay từ khi mới sinh rồi. Sau đó, ông cùng Đoàn Ngọc Dung có hài nhi hoặc nữ nhi khác có phải tốt hay không. “Oanh nhi cũng không nói là không gả mà. Yêu cầu kia tuy hơi quá đáng nhưng thực ra cũng có thể chỉ làm cho nó xem mà thôi” Mộc Dung Nguyệt hiến kế. “Ý nàng là sao?” Phương Trình Đông nhướng mày. “Đại nhân cũng biết phụ thân có quen biết với người bên quan phủ. Chỉ cần thiếp mượn lời phụ thân, nói trước với bên kia một tiếng là được.” Mộc Dung Nguyệt nói: “Khi ấy, giấy hòa ly đưa cho Oanh nhi nhìn qua là được. Còn thật hay giả nó làm sao biết được?”
“Làm như vậy có được hay không?” Phương Trình Đông nhíu mày hỏi. Quan phủ bên kia cùng cấp với ông. Ông lại không có qua lại gì nhiều. “Tất nhiên là được. Nhưng đại nhân cần phải nói trước với Ngọc Dung muội muội một tiếng. Thiếp nghĩ muội muội ấy sẽ hiểu cho đại nhân mà thôi” Mộc Dung Nguyệt nói tiếp: “Ngọc Dung muội muội với đại nhân cũng vẫn có lòng” “Dung Nguyệt, nàng đúng là tri kỷ của ta. Nếu không có nàng, ta không biết xử trí mọi chuyện như thế nào cả. Ngọc Oanh rõ ràng là nữ nhi của ta lại không chịu hiểu cho ta gì cả” Phương Trình Đông cầm lấy tay Mộc Dung Nguyệt yêu thương nói.
Hắn lười nhìn nha hoàn, khép hờ mắt mệt mỏi nói:
VietWriter
“Nếu ngươi không nghe lời, không cần đến đây nữa”
“Nô tỳ đã chăm sóc đại thiếu gia bao lâu rồi. Đại thiếu gia đừng như vậy” Nha hoàn kia
nũng nịu.
VietWriter
Hắn hừ lạnh, không nói gì, nhắm mắt nghỉ ngơi. Một màn kịch, có người muốn diễn hắn. cũng tình nguyện chiều theo.
************
Phương Ngọc Oanh nghỉ ngơi trong phòng không hề biết chuyện ban sáng đã lan ra cả phủ.
Người làm không dám nhiều miệng trước mặt chủ nhân nhưng vẫn lén lút bàn tán. Ngay cả
thê thiếp và công tử, thiếu gia trong Phương phủ cũng âm thầm nói chuyện này. Tất nhiên, bọn họ không thể để cho gia chủ trong nhà là Phương đại nhân biết được. Lúc này mà để Phương đại nhân nghe thấy, cho dù là thiếp thất được yêu quý cũng sẽ bị quở trách. “Ca ca, huynh nói lần này phụ thân có chấp nhận yêu cầu của nha đầu kia không?” Phương Lan Uyển hỏi. “Ngọc Oanh là tỷ tỷ, muội gọi nha đầu này nha đầu kia không sợ có kẻ lắm lời nghe thấy hay sao?” Phương Trình Huy nhắc nhở. “Những nơi này chỉ có huynh và muội thôi” Phương Lan Uyển bĩu môi nói. Phương Trình Huy lắc đầu:
“Muội muội cần cẩn trọng. Hôn ước muội cũng không cần để ý. Mọi chuyện đã có mẫu thân và nội tổ mẫu sắp xếp. Chúng ta cứ ngồi đợi là được. Việc lần này là muội tự nghĩ ra
hay có ai lắm lời?”.
Phương Lan Uyển đầu óc đơn giản, rất dễ bị người khác lợi dụng. Vì vậy, Phương Trình Huy
nghi ngờ chuyện này là có ai gợi ý nàng. Việc lần này xử lý không tốt sẽ bị người khác nắm được điểm yếu.
“Nếu không phải nha đầu Mỹ Huệ kia lắm lời, muội vẫn đang sầu não đây” Phương Lan Uyển nhanh chóng nói.
Phương Trình Huy nghe vậy nhíu mày dặn dò: “Lần sau muội muốn làm gì thì bảo với ta hoặc mẫu thân một tiếng, tránh cho người khác lợi dụng. Phương Mỹ Huệ cũng không phải người hiền lành gì”.
Phương Lan Uyển bĩu môi đồng ý. Phương Trình Huy nhìn bộ dáng muội muội của mình nghĩ lát nữa phải nhắc nhở mẫu thân mình một chút.
Bên này hai huynh muội tâm sự, bên kia Mộc Dung Nguyệt đang ngọt nhạt khuyên nhủ Phương Trình Đông. Bà chờ ngày này lâu lắm rồi. Mặc dù trong lòng, Mộc Dung Nguyệt nghĩ đáng nhẽ phải là đại nhân đuổi con hồ ly kia ra khỏi phủ. Nhưng bà cũng biết chuyện này không thể.
Đại nhân mười mấy năm qua xích mích với Đoàn Ngọc Dung không ít. Tiền tiêu vặt, đồ dùng cho phòng bên đấy cũng ít. Song bà làm sao không biết đại nhân vẫn còn tình cảm với nàng ta. Đã bao nhiêu năm qua như thế, cho dù bà làm gì, địa vị của Đoàn Ngọc Dung trong lòng đại nhân cũng không xê dịch chút nào. Hay chẳng nhẽ càng không chiếm được lại càng lưu tâm? “Đại nhân bớt giận. Oanh nhi còn nhỏ không hiểu chuyện” Mộc Dung Nguyệt ngột hạt khuyên bảo. “Không hiểu chuyện?” Phương Trình Đông nhướng mày: “Nữ nhi khác bằng tuổi nó đã là mẫu thân người ta rồi. Vậy mà còn không hiểu chuyện? Hay nó muốn cả Phương phủ phải chết theo nó?”.
Phương Trình Đông chưa bao giờ thấy chán ghét Phương Ngọc Oanh như lúc này. Nếu biết trước có ngày hôm nay, ông chắc chắn đã bóp chết nó ngay từ khi mới sinh rồi. Sau đó, ông cùng Đoàn Ngọc Dung có hài nhi hoặc nữ nhi khác có phải tốt hay không. “Oanh nhi cũng không nói là không gả mà. Yêu cầu kia tuy hơi quá đáng nhưng thực ra cũng có thể chỉ làm cho nó xem mà thôi” Mộc Dung Nguyệt hiến kế. “Ý nàng là sao?” Phương Trình Đông nhướng mày. “Đại nhân cũng biết phụ thân có quen biết với người bên quan phủ. Chỉ cần thiếp mượn lời phụ thân, nói trước với bên kia một tiếng là được.” Mộc Dung Nguyệt nói: “Khi ấy, giấy hòa ly đưa cho Oanh nhi nhìn qua là được. Còn thật hay giả nó làm sao biết được?”
“Làm như vậy có được hay không?” Phương Trình Đông nhíu mày hỏi. Quan phủ bên kia cùng cấp với ông. Ông lại không có qua lại gì nhiều. “Tất nhiên là được. Nhưng đại nhân cần phải nói trước với Ngọc Dung muội muội một tiếng. Thiếp nghĩ muội muội ấy sẽ hiểu cho đại nhân mà thôi” Mộc Dung Nguyệt nói tiếp: “Ngọc Dung muội muội với đại nhân cũng vẫn có lòng” “Dung Nguyệt, nàng đúng là tri kỷ của ta. Nếu không có nàng, ta không biết xử trí mọi chuyện như thế nào cả. Ngọc Oanh rõ ràng là nữ nhi của ta lại không chịu hiểu cho ta gì cả” Phương Trình Đông cầm lấy tay Mộc Dung Nguyệt yêu thương nói.