Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Chương 5: Thuốc có vấn đề
“Không sao, nếu không hết gói lại mang vê.” Hàn Duyệt nâng đũa gắp hết món này đến món kia, tự nhiên như đang ở nhà.
Cái gì mà gói lại mang về, nàng có nghe nhâm không? mặt hắn dày thế, vương phủ đâu đến mức thiếu thốn đến nỗi hắn phải đem thức ăn vê.
“Chỗ đệ còn rất nhiều, tam ca cứ từ từ, không ai giành với huynh, tam tẩu cùng ăn nhiều một chút.” Hàn Khiêm nhìn thấy cảnh này đã quen rồi chỉ có Kha Tuyết Nhã là lần đầu mới thấy nên có chút bỡ ngỡ.
Kha Tuyết Nhã gật đầu, cũng bắt đầu động đũa vừa nhìn hai huynh đệ nhà họ nói nói cười cười, rất tự nhiên, như thế cũng được hay sao?
Sau khi ăn uống no nê Hàn Duyệt cùng Kha Tuyết Nhã từ biệt Hàn Khiêm “Cửu đệ, đệ không phải tiễn đâu, hôm khác bổn vương lại đến chơi với đệ.”
“Hảo, huynh tẩu đi cẩn thận.” Hàn Khiêm gật đầu cười, không quên dặn dò hai người bọn họ.
Hàn Duyệt sớm đã hộp thức ăn mang về đưa cho Lý Nghĩa câm, Kha Tuyết Nhã sau khi chào hỏi xong cũng lên xe ngựa.
“Trong phủ không thiếu thức ăn, sao chàng phải gói lại mang vê?” Kha Tuyết Nhã nhìn hộp thức ăn kia không khỏi tò mò, nếu hắn muốn ăn có thể sai hạ nhân trong phủ làm mà.
“Nhưng mà bổn vương thích ăn món ở phủ cửu đệ, bánh lá sen rất ngon.”
Chưa nói hết câu Hàn Duyệt đã mở nắp hộp thức ăn, bên trong toàn là bánh lá sen, liên lấy một miếng bỏ vào miệng nhai.
“Chàng thích ăn, khi về ta sẽ làm cho chàng ăn.” Kha Tuyết Nhã nhìn hắn ăn, chả khác nào đưa trẻ thấy bánh kẹo là mừng rỡ.
“Được đó, được đó. Hàn Duyệt nghe xong hai mắt sáng trưng liền vỗ tay hưởng ứng.
Trên đường về hắn còn đòi ăn kẹo hồ lô, bánh bao,… đủ các món, bao tử hắn không đáy sao? Khi nãy ăn trong phủ, rồi còn thêm hộp bánh nữa, bao nhiêu đó vẫn chưa nó nữa.
Vừa về tới phủ Hàn Duyệt đã kéo nàng chạy ra hậu viện chơi, vừa lúc trong cung sai người mang thuốc đến.
“Vương gia tới giờ uống thuốc rồi.”
Chương ma ma dẫn theo vị công công đang cầm trên khay chén thuốc đến hậu viện.
“Tham kiếm vương gia, vương phi.” Vị công công đứng phía sau, bước lên hành lễ trên tay vẫn còn cầm khay thuốc.
“Nương tử, bổn vương buồn ngủ rồi.”
Hàn Duyệt thậm chí không để ý đến hai người trước mặt liên kéo tay Kha Tuyết Nhã làm nũng.
“Ta đưa chàng đi ngủ.” Kha Tuyết Nhã nắm tay hắn rời đi, hết ăn rồi tới đi ngủ, quả thực là đứa trẻ nhỏ.
“Vương gia, ngài còn chưa uống thuốc.” Vị công công đó vội vã chạy lên phía trước chặn đường hai người bọn họ.
“Ngươi thật phiên phức, ngày nào cũng bắt bổn vương uống thuốc, phiền phức.” Chẳng biết bị ai chọc giận, hắn dậm dậm chân vẻ mặt tức giận, nói vài câu liên quay đi chỗ khác không thèm nhìn vị công công đó.
“Nô tài cũng là theo mệnh lệnh, vương gia ngài đừng làm khó nô tài.
Vị công công đó, toát cả mồ hôi, ngày nào cũng gặp cảnh này chắc người làm nô tài thăng thiên sớm mất.
“Bổn vương không nghe ngươi nói, không muốn nghe, không nghe…” Hàn Duyệt lấy hai tay bịt hai bên lỗ tai lại, giọng nói như đang giận dỗi không muốn uống thuốc một hai đuổi khách.
Vị công công đó đưa mắt sang Kha Tuyết Nhã cầu cứu, nếu vương gia không chịu uống, người nô tài này sẽ không toàn mạng với Hoàng Hậu nương nương mất.
“Vương gia, công công lặn lội từ trong cung mang thuốc đến, chàng đừng làm khó người ta nữa, mau uống thuốc đi.” Kha Tuyết Nhã nhìn thấy ánh mắt cầu cạnh, cũng lên tiếng nói giúp.
Nhìn kỹ chén thuốc cũng phải là lớn được đựng trong chén sứ, ước chừng một chung trà nhỏ, tuy vậy thuốc lại không có mùi nồng mấy, không đến mức khó ngửi.
“Nhưng mà bổn vương không muốn uống, bổn vương buồn ngủ rồi.” Hàn Duyệt nhìn nàng xụ mặt xuống, nghiêng đầu vào vai nàng làm chỗ dựa mắt từ lúc nào đã muốn nhắm lại.
“Chàng uống thuốc trước, xong rồi ta đưa chàng đi ngủ chịu không?” Kha Tuyết Nhã bị hắn dựa bất ngờ, suýt nữa là mất thăng bằng, có trời mới biết được tính cách của tên ngốc này thế nào.
“Được rôi.” Hàn Duyệt bĩu môi, nhưng rồi vẫn bưng chén thuốc lên một hơi uống hết, xong lại đặt chén thuốc đó lên khay, không nói không rằng kéo Kha Tuyết Nhã đi về phòng.
Vị công công đó thấy Hàn Duyệt đã uống thuốc, thì thở phào nhẹ nhõm, bưng khay đi về, có thể thuận lợi trở về bẩm báo với Hoàng Hậu nương nương Tôi.
“Cạch.” Cửa phòng vừa đóng lại, chốt cũng được cài cẩn thận, Hàn Duyệt đã vội vã chạy đến phía sau bình phong, lấy chén nhả ra số thuốc vừa uống, rồi đem số thuốc đó đổ vào chậu cây phía trước.
‘Chàng đang làm gì vậy?” Toàn bộ quá trình của Hàn Duyệt đều lọt vào mắt của nàng đi tới bên cạnh hắn tò mò hỏi, sao hắn lại nhả ra, chẳng lẽ thuốc có vấn đề.
“Nương tử, bổn vương nói nàng nghe, nhất định không được nói cho ai biết chuyện này.” Hàn Duyệt liền ra vẻ bí mật, nắm tay nàng ngồi xuống ghế, dáng vẻ cực kỳ thận trọng.
“Chàng nói đi. Chuyện gì mà tên ngốc như hắn lại ra vẻ thần bí thế kia, thật khiến người khác tò mò.
“Có người muốn giết bổn vương.”
Hàn Duyệt ghé sát tai nàng nói nhỏ, không quên ngó trước ngó sau.
“Là Hoàng Hậu…” Chưa nói hết câu đã bị Hàn Duyệt bụm miệng lại đặt tay lên miệng ra hiệu, mặt dù bên ngoài chả có ai nghe lén bọn họ nói chuyện.
Đợi nàng gật đầu hiểu ý hắn mới buông tay ra, Kha Tuyết Nhã nhìn hắn có chút nghi ngờ, chuyện này sao hắn biết, chẳng lẽ hắn là đang giả ngốc sao?
“Bọn họ đều là người xấu, thuốc của bọn họ không tốt lành gì.” Hàn Duyệt bĩu môi, bàn tay không yên phận lấy lọn tóc nàng nghịch qua nghịch lại.
Nàng còn tưởng hắn thực sự biết gì đó, hóa ra là suy bụng ta ra bụng người, mà hắn đã ngốc rồi còn thêm bệnh gì nữa “Nhưng mà chàng bị bệnh gì?
“Bổn vương không biết.” Hàn Duyệt nghĩ một lúc thì lắc đầu, thật sự hắn cũng không rõ hắn bọn họ nói họ bệnh gì, chỉ biết ngày nào bọn họ cũng bắt hắn uống thuốc.
Thôi rồi, ngốc thì vẫn là ngốc, có khác tí nào đâu, đến bệnh của hắn mà hắn không biết, nàng còn có thể nói được gì đây, bất giác lại chống cằm thở dài “Không biết vậy chàng đổ thuốc đi làm gì, lãng phí.”
“À… trong thuốc có một vị thuốc không màu, không mùi, không vị, rất khó phát hiện, uống lâu ngày sẽ gặp được mẫu phi…” Hàn Duyệt bất ngờ la lên nói một tràng dài, nhắc đến mẫu phi thì hơi khựng lại, vẻ mặt có chút buồn.
“Làm sao chàng biết trong thuốc có gì.’ Kha Tuyết Nhã càng tò mò hơn, rốt cuộc đối với chuyện này hắn biết hay không biết đây, sao nàng cảm thấy trong chuyện này có gì đó không được đúng cho lắm nhỉ.
“Là Lý Nghĩa và Cửu đệ nói cho bổn vương biết.” Hàn Duyệt đã sớm leo lên giường nằm bày ra tư thế chữ đại, nhắm mắt hưởng thụ.
“Họ còn nói gì với chàng?” Kha Tuyết Nhã chống cằm nhìn lên bàn về hướng người đang nằm trên giường kia. Có phần suy tư thế này của hắn thật khó coi quá đi mất chiếm hết cả phần giường, tối hôm qua còn ăn đậu hũ của nàng.
“Bổn vương không nhớ.” Hàn Duyệt suy nghĩ một lúc thì lên tiếng, tay đã với lấy gối ôm vào lòng hắn.
Bỏ đi, nàng không nên hỏi hắn những chuyện này mới đúng, có hỏi cũng không biết khi nào mới có câu trả lời, nàng phải dạy dỗ lại hắn mới được, không thì người thiệt thòi sẽ là nàng mất, dù sao bây giờ hắn cũng là một tên ngốc cũng rất dễ dạy a.
“Không sao, nếu không hết gói lại mang vê.” Hàn Duyệt nâng đũa gắp hết món này đến món kia, tự nhiên như đang ở nhà.
Cái gì mà gói lại mang về, nàng có nghe nhâm không? mặt hắn dày thế, vương phủ đâu đến mức thiếu thốn đến nỗi hắn phải đem thức ăn vê.
“Chỗ đệ còn rất nhiều, tam ca cứ từ từ, không ai giành với huynh, tam tẩu cùng ăn nhiều một chút.” Hàn Khiêm nhìn thấy cảnh này đã quen rồi chỉ có Kha Tuyết Nhã là lần đầu mới thấy nên có chút bỡ ngỡ.
Kha Tuyết Nhã gật đầu, cũng bắt đầu động đũa vừa nhìn hai huynh đệ nhà họ nói nói cười cười, rất tự nhiên, như thế cũng được hay sao?
Sau khi ăn uống no nê Hàn Duyệt cùng Kha Tuyết Nhã từ biệt Hàn Khiêm “Cửu đệ, đệ không phải tiễn đâu, hôm khác bổn vương lại đến chơi với đệ.”
“Hảo, huynh tẩu đi cẩn thận.” Hàn Khiêm gật đầu cười, không quên dặn dò hai người bọn họ.
Hàn Duyệt sớm đã hộp thức ăn mang về đưa cho Lý Nghĩa câm, Kha Tuyết Nhã sau khi chào hỏi xong cũng lên xe ngựa.
“Trong phủ không thiếu thức ăn, sao chàng phải gói lại mang vê?” Kha Tuyết Nhã nhìn hộp thức ăn kia không khỏi tò mò, nếu hắn muốn ăn có thể sai hạ nhân trong phủ làm mà.
“Nhưng mà bổn vương thích ăn món ở phủ cửu đệ, bánh lá sen rất ngon.”
Chưa nói hết câu Hàn Duyệt đã mở nắp hộp thức ăn, bên trong toàn là bánh lá sen, liên lấy một miếng bỏ vào miệng nhai.
“Chàng thích ăn, khi về ta sẽ làm cho chàng ăn.” Kha Tuyết Nhã nhìn hắn ăn, chả khác nào đưa trẻ thấy bánh kẹo là mừng rỡ.
“Được đó, được đó. Hàn Duyệt nghe xong hai mắt sáng trưng liền vỗ tay hưởng ứng.
Trên đường về hắn còn đòi ăn kẹo hồ lô, bánh bao,… đủ các món, bao tử hắn không đáy sao? Khi nãy ăn trong phủ, rồi còn thêm hộp bánh nữa, bao nhiêu đó vẫn chưa nó nữa.
Vừa về tới phủ Hàn Duyệt đã kéo nàng chạy ra hậu viện chơi, vừa lúc trong cung sai người mang thuốc đến.
“Vương gia tới giờ uống thuốc rồi.”
Chương ma ma dẫn theo vị công công đang cầm trên khay chén thuốc đến hậu viện.
“Tham kiếm vương gia, vương phi.” Vị công công đứng phía sau, bước lên hành lễ trên tay vẫn còn cầm khay thuốc.
“Nương tử, bổn vương buồn ngủ rồi.”
Hàn Duyệt thậm chí không để ý đến hai người trước mặt liên kéo tay Kha Tuyết Nhã làm nũng.
“Ta đưa chàng đi ngủ.” Kha Tuyết Nhã nắm tay hắn rời đi, hết ăn rồi tới đi ngủ, quả thực là đứa trẻ nhỏ.
“Vương gia, ngài còn chưa uống thuốc.” Vị công công đó vội vã chạy lên phía trước chặn đường hai người bọn họ.
“Ngươi thật phiên phức, ngày nào cũng bắt bổn vương uống thuốc, phiền phức.” Chẳng biết bị ai chọc giận, hắn dậm dậm chân vẻ mặt tức giận, nói vài câu liên quay đi chỗ khác không thèm nhìn vị công công đó.
“Nô tài cũng là theo mệnh lệnh, vương gia ngài đừng làm khó nô tài.
Vị công công đó, toát cả mồ hôi, ngày nào cũng gặp cảnh này chắc người làm nô tài thăng thiên sớm mất.
“Bổn vương không nghe ngươi nói, không muốn nghe, không nghe…” Hàn Duyệt lấy hai tay bịt hai bên lỗ tai lại, giọng nói như đang giận dỗi không muốn uống thuốc một hai đuổi khách.
Vị công công đó đưa mắt sang Kha Tuyết Nhã cầu cứu, nếu vương gia không chịu uống, người nô tài này sẽ không toàn mạng với Hoàng Hậu nương nương mất.
“Vương gia, công công lặn lội từ trong cung mang thuốc đến, chàng đừng làm khó người ta nữa, mau uống thuốc đi.” Kha Tuyết Nhã nhìn thấy ánh mắt cầu cạnh, cũng lên tiếng nói giúp.
Nhìn kỹ chén thuốc cũng phải là lớn được đựng trong chén sứ, ước chừng một chung trà nhỏ, tuy vậy thuốc lại không có mùi nồng mấy, không đến mức khó ngửi.
“Nhưng mà bổn vương không muốn uống, bổn vương buồn ngủ rồi.” Hàn Duyệt nhìn nàng xụ mặt xuống, nghiêng đầu vào vai nàng làm chỗ dựa mắt từ lúc nào đã muốn nhắm lại.
“Chàng uống thuốc trước, xong rồi ta đưa chàng đi ngủ chịu không?” Kha Tuyết Nhã bị hắn dựa bất ngờ, suýt nữa là mất thăng bằng, có trời mới biết được tính cách của tên ngốc này thế nào.
“Được rôi.” Hàn Duyệt bĩu môi, nhưng rồi vẫn bưng chén thuốc lên một hơi uống hết, xong lại đặt chén thuốc đó lên khay, không nói không rằng kéo Kha Tuyết Nhã đi về phòng.
Vị công công đó thấy Hàn Duyệt đã uống thuốc, thì thở phào nhẹ nhõm, bưng khay đi về, có thể thuận lợi trở về bẩm báo với Hoàng Hậu nương nương Tôi.
“Cạch.” Cửa phòng vừa đóng lại, chốt cũng được cài cẩn thận, Hàn Duyệt đã vội vã chạy đến phía sau bình phong, lấy chén nhả ra số thuốc vừa uống, rồi đem số thuốc đó đổ vào chậu cây phía trước.
‘Chàng đang làm gì vậy?” Toàn bộ quá trình của Hàn Duyệt đều lọt vào mắt của nàng đi tới bên cạnh hắn tò mò hỏi, sao hắn lại nhả ra, chẳng lẽ thuốc có vấn đề.
“Nương tử, bổn vương nói nàng nghe, nhất định không được nói cho ai biết chuyện này.” Hàn Duyệt liền ra vẻ bí mật, nắm tay nàng ngồi xuống ghế, dáng vẻ cực kỳ thận trọng.
“Chàng nói đi. Chuyện gì mà tên ngốc như hắn lại ra vẻ thần bí thế kia, thật khiến người khác tò mò.
“Có người muốn giết bổn vương.”
Hàn Duyệt ghé sát tai nàng nói nhỏ, không quên ngó trước ngó sau.
“Là Hoàng Hậu…” Chưa nói hết câu đã bị Hàn Duyệt bụm miệng lại đặt tay lên miệng ra hiệu, mặt dù bên ngoài chả có ai nghe lén bọn họ nói chuyện.
Đợi nàng gật đầu hiểu ý hắn mới buông tay ra, Kha Tuyết Nhã nhìn hắn có chút nghi ngờ, chuyện này sao hắn biết, chẳng lẽ hắn là đang giả ngốc sao?
“Bọn họ đều là người xấu, thuốc của bọn họ không tốt lành gì.” Hàn Duyệt bĩu môi, bàn tay không yên phận lấy lọn tóc nàng nghịch qua nghịch lại.
Nàng còn tưởng hắn thực sự biết gì đó, hóa ra là suy bụng ta ra bụng người, mà hắn đã ngốc rồi còn thêm bệnh gì nữa “Nhưng mà chàng bị bệnh gì?
“Bổn vương không biết.” Hàn Duyệt nghĩ một lúc thì lắc đầu, thật sự hắn cũng không rõ hắn bọn họ nói họ bệnh gì, chỉ biết ngày nào bọn họ cũng bắt hắn uống thuốc.
Thôi rồi, ngốc thì vẫn là ngốc, có khác tí nào đâu, đến bệnh của hắn mà hắn không biết, nàng còn có thể nói được gì đây, bất giác lại chống cằm thở dài “Không biết vậy chàng đổ thuốc đi làm gì, lãng phí.”
“À… trong thuốc có một vị thuốc không màu, không mùi, không vị, rất khó phát hiện, uống lâu ngày sẽ gặp được mẫu phi…” Hàn Duyệt bất ngờ la lên nói một tràng dài, nhắc đến mẫu phi thì hơi khựng lại, vẻ mặt có chút buồn.
“Làm sao chàng biết trong thuốc có gì.’ Kha Tuyết Nhã càng tò mò hơn, rốt cuộc đối với chuyện này hắn biết hay không biết đây, sao nàng cảm thấy trong chuyện này có gì đó không được đúng cho lắm nhỉ.
“Là Lý Nghĩa và Cửu đệ nói cho bổn vương biết.” Hàn Duyệt đã sớm leo lên giường nằm bày ra tư thế chữ đại, nhắm mắt hưởng thụ.
“Họ còn nói gì với chàng?” Kha Tuyết Nhã chống cằm nhìn lên bàn về hướng người đang nằm trên giường kia. Có phần suy tư thế này của hắn thật khó coi quá đi mất chiếm hết cả phần giường, tối hôm qua còn ăn đậu hũ của nàng.
“Bổn vương không nhớ.” Hàn Duyệt suy nghĩ một lúc thì lên tiếng, tay đã với lấy gối ôm vào lòng hắn.
Bỏ đi, nàng không nên hỏi hắn những chuyện này mới đúng, có hỏi cũng không biết khi nào mới có câu trả lời, nàng phải dạy dỗ lại hắn mới được, không thì người thiệt thòi sẽ là nàng mất, dù sao bây giờ hắn cũng là một tên ngốc cũng rất dễ dạy a.