Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Chương 28: Sách này ở đâu ra?
Kha Tuyết Nhã vội vàng trở về phòng, xem lại quyển sách, sách này không để tên? Thật lạ a, nàng mở thử vài trang đầu, hình ảnh trong trang khiến không khỏi đỏ mặt đây là “Xuân cung đồ”
thậm chí còn miêu tả chỉ tiết từng cảnh hình ảnh thì sống động như thật, thảo nào khi nãy hắn lại hôn nàng thành thục đến như vậy, còn giấu không cho nàng đụng tới.
Xem được vài trang, rồi nàng lật hơn nữa quyển sách, gì đây sao lại có chỉ cách đánh bạc, lắc xí ngầu? Nàng đóng sách lại để sang một bên chờ hắn vào.
Hàn Duyệt cũng nhanh chóng trở về phòng, thì thấy nàng nhìn hắn với ánh mắt hầm hầm, chắc nàng đã xem qua sách đó rồi.
“Chàng còn biết đường về phòng sao? Sao không ở Mai viện xem sách tiếp đi.” Kha Tuyết Nhã liếc hắn, lúc đầu nàng có tưởng hắn siêng năng đột xuất chịu đi đọc sách, ai ngờ toàn là nàng tưởng tượng ra.
“Nương tư nàng lấy sách đi rồi bổn vương lấy gì đọc?” Hàn Duyệt không nghĩ rằng lời nói của nàng ẩn chứa hàm ý sâu ra, chỉ đơn thuần nghĩ nàng kêu hắn đọc tiếp thôi.
“Chàng đọc hết chưa?” Kha Tuyết Nhã nhìn hắn, đáng lẽ nàng nên đánh hắn mới đúng chứ không cần nói nhỏ nhẹ đâu, càng nói càng tức thêm thôi.
“Bổn vương còn một trang nữa là đọc xong, trong đó nam nhân và nữ nhân làm những tư thế rất lạ hay là chúng ta cũng làm thử đi.” Hàn Duyệt chạy tới ngồi cạnh nàng, viễn tưởng cảnh đó trong đầu, lại nghĩ muốn cùng nàng làm giống trong sách.
“Ta cho chàng ngồi chưa? Chàng còn nhớ gì nữa không?” Kha Tuyết Nhã lần nữa liếc hắn, đọc thì đã đành còn kêu nàng cùng hắn làm thử.
“Bổn vương thấy phía sau có hình viên xúc sắc nhưng lại thấy không hứng thú.” Hàn Duyệt thấy ánh mắt của nàng lập tức đứng dậy, hình ở phía sau không hấp dẫn bằng phía trước.
“Kinh thư thì không đọc, binh pháp thì không xem, lại đi xem những thứ này chàng lấy sách này ở đâu ra?” Kha Tuyết Nhã đập bàn nhìn hắn, toàn học những thói xấu, hắn không học được gì hữu ích sao?
Hàn Duyệt bị tiếng đập bàn làm cho giật mình lời nói có chút sợ hãi “Bổn vương… bổn vương không nói được.”
“Bây giờ ta hỏi chàng có nói hay không?” Kha Tuyết Nhã từ lúc nào đã xách ra một cái cây thước dài đặt bên bàn đe dọa hắn.
“Là… là ở ngoài phố, có một người đưa cho bổn vương.” Hàn Duyệt thấy cây thước thì vội vàng nói ra, giờ phút này mạng hắn mới là quan trọng nhất.
“Người ta đưa cho chàng là chàng lấy sao, từ nay chàng còn dám đọc những sách tương tự thế này nữa không?” Kha Tuyết Nhã nghe xong càng giận hơn, hôm nay là sách hôm sau ai biết được thứ gì, cứ thế mà lấy về có ngày mang họa cho cả phủ a.
“Không dám, bổn vương không dám nữa.” Hàn Duyệt nhìn về phía cây thước nằm trên bàn nuốt nước bọt một cái lắc đầu lia lịa.
“Chàng còn dám nữa ta liên đánh gấy chân chàng.” Kha Tuyết Nhã đe dọa hắn, nếu hắn dính vào trăng hoa hay tứ đổ tường thì coi như danh tiếng một đời của hắn bị hủy hoại.
“Bổn vương biết sai rồi, biết sai rồi.” Hàn Duyệt thấy nàng giận đến như vậy, liền biết hắn đã làm sai vội vàng nhận lỗi.
“Sau này người lạ đưa đồ cho chàng, chàng nhất quyết không được lấy biết không?” Kha Tuyết Nhã nhìn hắn dặn dò, hắn còn khó dạy hơn mấy đứa trẻ ngoài phố nữa.
“Bổn vương nhớ rồi, nương tử… Hàn Duyệt định nói gì đó nhưng nữa đường lại không dám nói tiếp.
“Chuyện gì?” Kha Tuyết Nhã nhíu mày, mỗi khi hắn gọi nàng thì đều không có chuyện gì tốt lành hết.
“Bổn vương mỏi chân.” Hàn Duyệt lấy chân này cọ lên chân kia, nàng giáo huấn hắn cả buổi hắn đứng muốn nhừ chân rồi.
Tâm trạng Kha Tuyết Nhã cũng vơi đi phần nào tức giận nên không tính toán với hắn nữa “Ngồi đi.
“Nương tử thật tốt.” Hàn Duyệt gỡ được lệnh ân xá, vẻ mặt hớn hở như chưa có gì xảy ra ngồi cạnh nàng.
“Còn tò mò không?” Kha Tuyết Nhã nhìn hắn, nàng là đang lo với sự tò mò của hắn chắc chắn hắn sẽ chạy ra bên ngoài mà tìm hiểu.
“Vẫn còn.” Hàn Duyệt gật đầu, những hình ảnh đó luôn hiện lên trong đầu của hắn, không tài nào quên được.
Thôi rồi, cảnh trong xuân cung đồ dù là tên ngốc thì xem rồi cũng phần nào hiểu được, không thì bản năng cũng khiến hắn tự hiểu.
Cũng may hắn không nhớ đến cách lắc xí ngầu hay đánh bạc, nếu không có mà bán cả phủ trả nợ.
Nhưng mà rốt cuộc ai lại đưa cho hắn những thứ này, lại đánh vào sự tò mò của Hàn Duyệt, nếu nàng không phát hiện sớm thì sẽ ra sao đây, có khi hắn bị dụ đi luôn a.
Chẳng lẽ là Hàn Viễn, gần đây nàng có nghe nói Hoàng thượng đang phân vân chọn giữa Hàn Duyệt và Hàn làm thái tử, ngoài Hàn Viễn ra thì không có ai có động cơ này.
“Nương tử, nàng làm sao vậy?” Hàn Duyệt thấy nàng ngồi im một lúc lâu thì lấy tay quơ quơ trước mặt nàng.
“Không có.” Kha Tuyết Nhã bị hắn gọi làm cho giật mình lắc đầu nhìn hắn.
“Vậy có phải chúng ta sẽ thử giống trong sách không?” Hàn Duyệt có hơi e dè nhìn nàng, nhưng lại vô cùng chờ đợi nàng sẽ đồng ý.
“Chàng muốn?” Kha Tuyết Nhã hỏi ngược lại hắn, nhìn vẻ mặt của hắn là biết rồi nàng còn hỏi làm gì nữa.
Hàn Duyệt gật đầu lia lịa, học phải đi đôi với thực hành, nếu không sẽ uổng lắm.
“Không được, giờ chưa phải lúc.” Kha Tuyết Nhã lắc đầu từ chối, dù sao thì nàng vẫn chưa chuẩn bị kỹ tâm lý đâu a.
“Vậy bao giờ mới phải lúc.” Hàn Duyệt vẻ mặt ïu xìu nhìn nàng, hắn phải chờ đến bao giờ.
Kha Tuyết Nhã nhìn hắn, không biết nên biện lý do gì cho hợp lý, không cẩn thận bị hắn gài bây ngược lại thì công cóc a.
Hàn Duyệt cuối cùng cũng nghĩ ra lý do, đập bàn một cái lên tiếng “Bổn vương biết rồi.”
“Chàng biết gì?” Kha Tuyết Nhã suýt chút là bị tiếng động dọa, hận không thể đập cho hắn một trận.
“Nương tử yên tâm, nàng không đồng ý bổn vương liền không làm gì quá đáng.” Hàn Duyệt nắm lấy tay nàng, không biết hắn nói vậy có đúng không nhị, linh cảm mách bảo hắn nói thế.
“Là chàng nói đó.” Kha Tuyết Nhã không có buông tay ra, ngược lại còn thấy tên này thông minh đột xuất.
“Bổn vương nói lời giữ lời.” Hàn Duyệt vỗ vỗ ngực đảm bảo, hắn nói được chắc chắn làm được.
“Không được kiểu chờ lâu quá chạy đi tìm người khác đâu đó.” Kha Tuyết Nhã nghi ngờ nhìn hắn, tự tin thế liệu có làm được không đây.
“Bổn vương không phong lưu như phụ hoàng, hết nữ nhân này đến nữ nhân khác.” Hàn Duyệt lên án phụ hoàng của hắn, mặc dù là trong tim có mẫu phi nhưng hằng đêm lại cùng nữ nhân khác…
“Nói nhỏ một chút, những lời này không tùy tiện nói ra được.” Kha Tuyết Nhã giơ ngón trỏ lên miệng ra hiệu cho hắn, hắn không biết tai vách mạch rừng là gì sao?
Hàn Duyệt hiểu ý nàng nói, gật đầu một cái không nói gì thêm nữa.
“Được rồi, chàng mau đi ngủ đi.” Kha Tuyết Nhã cầm quyển sách để gần ánh lửa đốt quyển sách đó đi.
“Nương tử vì sao phải đốt đi.” Hàn Duyệt vẫn chưa chịu đi ngủ mà ngồi đó chăm chú nhìn nàng đốt sách.
“Chẳng lẽ để lại cho chàng đọc?” Kha Tuyết Nhã liếc hắn một cái, đợi cháy hết quyển sách mới đi đến giường ngủ.
Hàn Duyệt ngồi đó nhìn quyển sách cháy đi đầy tiếc nuối, biết vậy hắn giấu kỹ hơn rồi.
“A Duyệt còn không mau lên giường ngủ, chàng định ngồi đó tới sáng nữa sao?” Kha Tuyết Nhã nằm trên giường gọi hắn, cái tên ngốc này lại tới giờ nữa rồi.
“Bổn vương đi ngủ liền.” Hàn Duyệt nghe nàng gọi cũng nhanh chóng đi tới giường ngủ.
Kha Tuyết Nhã vội vàng trở về phòng, xem lại quyển sách, sách này không để tên? Thật lạ a, nàng mở thử vài trang đầu, hình ảnh trong trang khiến không khỏi đỏ mặt đây là “Xuân cung đồ”
thậm chí còn miêu tả chỉ tiết từng cảnh hình ảnh thì sống động như thật, thảo nào khi nãy hắn lại hôn nàng thành thục đến như vậy, còn giấu không cho nàng đụng tới.
Xem được vài trang, rồi nàng lật hơn nữa quyển sách, gì đây sao lại có chỉ cách đánh bạc, lắc xí ngầu? Nàng đóng sách lại để sang một bên chờ hắn vào.
Hàn Duyệt cũng nhanh chóng trở về phòng, thì thấy nàng nhìn hắn với ánh mắt hầm hầm, chắc nàng đã xem qua sách đó rồi.
“Chàng còn biết đường về phòng sao? Sao không ở Mai viện xem sách tiếp đi.” Kha Tuyết Nhã liếc hắn, lúc đầu nàng có tưởng hắn siêng năng đột xuất chịu đi đọc sách, ai ngờ toàn là nàng tưởng tượng ra.
“Nương tư nàng lấy sách đi rồi bổn vương lấy gì đọc?” Hàn Duyệt không nghĩ rằng lời nói của nàng ẩn chứa hàm ý sâu ra, chỉ đơn thuần nghĩ nàng kêu hắn đọc tiếp thôi.
“Chàng đọc hết chưa?” Kha Tuyết Nhã nhìn hắn, đáng lẽ nàng nên đánh hắn mới đúng chứ không cần nói nhỏ nhẹ đâu, càng nói càng tức thêm thôi.
“Bổn vương còn một trang nữa là đọc xong, trong đó nam nhân và nữ nhân làm những tư thế rất lạ hay là chúng ta cũng làm thử đi.” Hàn Duyệt chạy tới ngồi cạnh nàng, viễn tưởng cảnh đó trong đầu, lại nghĩ muốn cùng nàng làm giống trong sách.
“Ta cho chàng ngồi chưa? Chàng còn nhớ gì nữa không?” Kha Tuyết Nhã lần nữa liếc hắn, đọc thì đã đành còn kêu nàng cùng hắn làm thử.
“Bổn vương thấy phía sau có hình viên xúc sắc nhưng lại thấy không hứng thú.” Hàn Duyệt thấy ánh mắt của nàng lập tức đứng dậy, hình ở phía sau không hấp dẫn bằng phía trước.
“Kinh thư thì không đọc, binh pháp thì không xem, lại đi xem những thứ này chàng lấy sách này ở đâu ra?” Kha Tuyết Nhã đập bàn nhìn hắn, toàn học những thói xấu, hắn không học được gì hữu ích sao?
Hàn Duyệt bị tiếng đập bàn làm cho giật mình lời nói có chút sợ hãi “Bổn vương… bổn vương không nói được.”
“Bây giờ ta hỏi chàng có nói hay không?” Kha Tuyết Nhã từ lúc nào đã xách ra một cái cây thước dài đặt bên bàn đe dọa hắn.
“Là… là ở ngoài phố, có một người đưa cho bổn vương.” Hàn Duyệt thấy cây thước thì vội vàng nói ra, giờ phút này mạng hắn mới là quan trọng nhất.
“Người ta đưa cho chàng là chàng lấy sao, từ nay chàng còn dám đọc những sách tương tự thế này nữa không?” Kha Tuyết Nhã nghe xong càng giận hơn, hôm nay là sách hôm sau ai biết được thứ gì, cứ thế mà lấy về có ngày mang họa cho cả phủ a.
“Không dám, bổn vương không dám nữa.” Hàn Duyệt nhìn về phía cây thước nằm trên bàn nuốt nước bọt một cái lắc đầu lia lịa.
“Chàng còn dám nữa ta liên đánh gấy chân chàng.” Kha Tuyết Nhã đe dọa hắn, nếu hắn dính vào trăng hoa hay tứ đổ tường thì coi như danh tiếng một đời của hắn bị hủy hoại.
“Bổn vương biết sai rồi, biết sai rồi.” Hàn Duyệt thấy nàng giận đến như vậy, liền biết hắn đã làm sai vội vàng nhận lỗi.
“Sau này người lạ đưa đồ cho chàng, chàng nhất quyết không được lấy biết không?” Kha Tuyết Nhã nhìn hắn dặn dò, hắn còn khó dạy hơn mấy đứa trẻ ngoài phố nữa.
“Bổn vương nhớ rồi, nương tử… Hàn Duyệt định nói gì đó nhưng nữa đường lại không dám nói tiếp.
“Chuyện gì?” Kha Tuyết Nhã nhíu mày, mỗi khi hắn gọi nàng thì đều không có chuyện gì tốt lành hết.
“Bổn vương mỏi chân.” Hàn Duyệt lấy chân này cọ lên chân kia, nàng giáo huấn hắn cả buổi hắn đứng muốn nhừ chân rồi.
Tâm trạng Kha Tuyết Nhã cũng vơi đi phần nào tức giận nên không tính toán với hắn nữa “Ngồi đi.
“Nương tử thật tốt.” Hàn Duyệt gỡ được lệnh ân xá, vẻ mặt hớn hở như chưa có gì xảy ra ngồi cạnh nàng.
“Còn tò mò không?” Kha Tuyết Nhã nhìn hắn, nàng là đang lo với sự tò mò của hắn chắc chắn hắn sẽ chạy ra bên ngoài mà tìm hiểu.
“Vẫn còn.” Hàn Duyệt gật đầu, những hình ảnh đó luôn hiện lên trong đầu của hắn, không tài nào quên được.
Thôi rồi, cảnh trong xuân cung đồ dù là tên ngốc thì xem rồi cũng phần nào hiểu được, không thì bản năng cũng khiến hắn tự hiểu.
Cũng may hắn không nhớ đến cách lắc xí ngầu hay đánh bạc, nếu không có mà bán cả phủ trả nợ.
Nhưng mà rốt cuộc ai lại đưa cho hắn những thứ này, lại đánh vào sự tò mò của Hàn Duyệt, nếu nàng không phát hiện sớm thì sẽ ra sao đây, có khi hắn bị dụ đi luôn a.
Chẳng lẽ là Hàn Viễn, gần đây nàng có nghe nói Hoàng thượng đang phân vân chọn giữa Hàn Duyệt và Hàn làm thái tử, ngoài Hàn Viễn ra thì không có ai có động cơ này.
“Nương tử, nàng làm sao vậy?” Hàn Duyệt thấy nàng ngồi im một lúc lâu thì lấy tay quơ quơ trước mặt nàng.
“Không có.” Kha Tuyết Nhã bị hắn gọi làm cho giật mình lắc đầu nhìn hắn.
“Vậy có phải chúng ta sẽ thử giống trong sách không?” Hàn Duyệt có hơi e dè nhìn nàng, nhưng lại vô cùng chờ đợi nàng sẽ đồng ý.
“Chàng muốn?” Kha Tuyết Nhã hỏi ngược lại hắn, nhìn vẻ mặt của hắn là biết rồi nàng còn hỏi làm gì nữa.
Hàn Duyệt gật đầu lia lịa, học phải đi đôi với thực hành, nếu không sẽ uổng lắm.
“Không được, giờ chưa phải lúc.” Kha Tuyết Nhã lắc đầu từ chối, dù sao thì nàng vẫn chưa chuẩn bị kỹ tâm lý đâu a.
“Vậy bao giờ mới phải lúc.” Hàn Duyệt vẻ mặt ïu xìu nhìn nàng, hắn phải chờ đến bao giờ.
Kha Tuyết Nhã nhìn hắn, không biết nên biện lý do gì cho hợp lý, không cẩn thận bị hắn gài bây ngược lại thì công cóc a.
Hàn Duyệt cuối cùng cũng nghĩ ra lý do, đập bàn một cái lên tiếng “Bổn vương biết rồi.”
“Chàng biết gì?” Kha Tuyết Nhã suýt chút là bị tiếng động dọa, hận không thể đập cho hắn một trận.
“Nương tử yên tâm, nàng không đồng ý bổn vương liền không làm gì quá đáng.” Hàn Duyệt nắm lấy tay nàng, không biết hắn nói vậy có đúng không nhị, linh cảm mách bảo hắn nói thế.
“Là chàng nói đó.” Kha Tuyết Nhã không có buông tay ra, ngược lại còn thấy tên này thông minh đột xuất.
“Bổn vương nói lời giữ lời.” Hàn Duyệt vỗ vỗ ngực đảm bảo, hắn nói được chắc chắn làm được.
“Không được kiểu chờ lâu quá chạy đi tìm người khác đâu đó.” Kha Tuyết Nhã nghi ngờ nhìn hắn, tự tin thế liệu có làm được không đây.
“Bổn vương không phong lưu như phụ hoàng, hết nữ nhân này đến nữ nhân khác.” Hàn Duyệt lên án phụ hoàng của hắn, mặc dù là trong tim có mẫu phi nhưng hằng đêm lại cùng nữ nhân khác…
“Nói nhỏ một chút, những lời này không tùy tiện nói ra được.” Kha Tuyết Nhã giơ ngón trỏ lên miệng ra hiệu cho hắn, hắn không biết tai vách mạch rừng là gì sao?
Hàn Duyệt hiểu ý nàng nói, gật đầu một cái không nói gì thêm nữa.
“Được rồi, chàng mau đi ngủ đi.” Kha Tuyết Nhã cầm quyển sách để gần ánh lửa đốt quyển sách đó đi.
“Nương tử vì sao phải đốt đi.” Hàn Duyệt vẫn chưa chịu đi ngủ mà ngồi đó chăm chú nhìn nàng đốt sách.
“Chẳng lẽ để lại cho chàng đọc?” Kha Tuyết Nhã liếc hắn một cái, đợi cháy hết quyển sách mới đi đến giường ngủ.
Hàn Duyệt ngồi đó nhìn quyển sách cháy đi đầy tiếc nuối, biết vậy hắn giấu kỹ hơn rồi.
“A Duyệt còn không mau lên giường ngủ, chàng định ngồi đó tới sáng nữa sao?” Kha Tuyết Nhã nằm trên giường gọi hắn, cái tên ngốc này lại tới giờ nữa rồi.
“Bổn vương đi ngủ liền.” Hàn Duyệt nghe nàng gọi cũng nhanh chóng đi tới giường ngủ.
Bình luận facebook