Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Chương 26: Bệnh tương tư
Tĩnh vương phù – Ngô thái phó sẵn tiện đường ghé Tĩnh vương phù thăm Hàn Duyệt vừa thấy Hàn Duyệt đã vội vã hành lễ “Tham kiến vương gia.”
“Sư phụ đứng lên, mau đứng lên.” Hàn Duyệt vội đỡ Ngô thái phó đứng dậy, dìu y đến ghế ngồi xuống.
“Vương gia, người vẫn khòe chứ.” Ngô thái phó nhìn Hàn Duyệt, sắc mặt có vè tốt hơn lần trước gặp hắn.
“Khỏe, bổn vương rất khòe, lâu ngày không gặp sư phụ bổn vương nhớ.” Hàn Duyệt nhìn Ngô thái phó mặt hơi buồn, sư phụ tối ngày bận có đến phủ cũng chưa chắc gặp được.
“Chẳng phải ta đang ờ đây rồi sao?” Ngô thái phó thấy biểu hiện trè con cùa Hàn Duyệt nhất thời bật cười.
“Hôm nay sư phụ có phài ờ chơi cà ngày với con không?” Hàn Duyệt hào hứng nói, đúng lúc đang tìm người chơi cùng, giờ thì có rồi.
“Phải.” Ngô thái phó gật đầu, dù sao hôm nay cũng rành, xem như là tới đây thư giãn.
“Hay quá, hay quá, sư phụ vậy chúng ta chơi trò gì trước.” Hàn Duyệt nghe nói liền vỗ tay liên tục vè mặt vô cùng hào hứng, hôm nay không sợ chán nữa rồi.
“Cầm kỳ thi họa.” Ngô thái phó nhấn mạnh từng chữ, lâu ngày không gặp không biết trình độ cùa Hàn Duyệt có tăng lên không? “Sư phụ chúng ta đổi cái khác đi, những thứ đó con đều biết hết rồi.” Khuôn mặt Hàn Duyệt nghe đến bốn chữ đó liền trờ nên yếu xìu, cái này là học chứ chơi gì.
“Luyện võ?” Thái Hàn Duyệt năn nỉ Ngô thái phó chuyền sang về võ học.
“Hay là con kêu Lý Nghĩa tì thí với người.” Hàn Duyệt đùn đầy trách nhiệm kéo Lý Nghĩa vào thê thân.
“Thôi bò đi.” Ngô thái phó thờ dài, cái ngốc này hình như không cứu vãn được, cũng may sớm đã dạy hết những gì ông biết cho Hàn Duyệt rồi, chứ để lúc này mà dạy là thì tức chết mất.
“Sư phụ đừng thờ dài, thờ dài nhiều sẽ mau già lắm.” Hàn Duyệt thật thà nhắc nhờ Ngô thái phó, cừ thờ dài thế này mai mốt gặp lại ông ấy chóng gậy luôn quá.
“Ta già rồi, già thêm nữa cũng không sao.” Ngô thái phó lắc đầu cười, tiều tử này lôi ờ đâu ra cái đạo lý đó chứ.
“SƯ phụ còn rất trè, không già.” Hàn Duyệt lắc đầu, SƯ phụ khoáng độ tứ tuần vẫn có trè như phụ hoàng vậy.
“Dạo này sức khỏe con vẫn ổn chứ.” Ngô thái phó nhớ đến mỗi ngày Hoàng Hậu đều sai người đưa thuốc không biết bây giờ sao rồi.
“Không vấn đề gì, nhưng mà dạo này tim con đập rất nhanh, mặt còn hay đò nữa có phải con bị bệnh rồi không?” Hàn Duyệt trong đầu bây giờ toàn là hình bóng cùa Kha Tuyết Nhã, mỗi lần nghĩ tới tim lại đập nhanh như muốn nhày ra ngoài.
“Khụ… có phài là đang nghĩ tới nương từ của con, lúc lấy ngây người, lúc hồi hộp, xa là thấy nhớ.” Ngô thái phó nghe Hàn Duyệt nói liền ngộ ra vè mặt có chút nghiêm túc nhìn hắn, kể thêm vài triệu chứng.
“Đúng rồi, có phải là bị bệnh không sư phụ.” Hàn Duyệt gật đầu lia lịa, nhìn mặt sư phụ chắc là bệnh cùa hắn rất nghiêm trọng.
“Phài, nhưng mà bệnh này có thể chữa được con không cần lo.” Ngô thái phó cố nén cười đi, phài đùa với tiểu tử này một chút mới được.
“Hả, chữa làm sao?” Hàn Duyệt chăm chú nhìn Ngô thái phó, cũng may là sư phụ biết cách chữa không thì hắn sớm quy tiên rồi.
Ngô thái phó cố tình không nói ra chỉ nhìn Hàn Duyệt ngâm ra một câu “Bốn trăm bốn mươi bệnh, khổ nhất bệnh tương tư.”
“Bệnh tương tư? thật là con mới nghe lần đầu.” Hàn Duyệt lắc đầu, hắn chưa từng nghe tên bệnh nào như thê này. “Con hòi nương từ coi sẽ rõ, chỉ có y mới chữa được.” Ngô thái phó lại thờ dài, sao tiểu từ này càng ngày càng ngốc như vậy.
Thật sao, người không lừa con chú?1 Hàn Duyệt nghi ngờ hỏi lại lần nữa, hắn có thấy nương tử chữa bệnh bao giờ đâu chứ.
“Ta nào dám lừa con, cũng trễ rồi ta cáo từ trước.” Ngô thái phó nói rồi cũng nhanh chóng tìm cớ cáo từ về trước.
“Sư phụ không phài người nói ờ chơi nguyên ngày sao?” Hàn Duyệt nhìn theo hướng Ngô thái phó khó hiểu, sao nhìn sư phụ có vè vội vã như vậy.
“A Duyệt ai đến vậy?” Kha Tuyết Nhã từ bên trong đi ra không biết là ai đến mà nãy giờ vẫn chưa thấy Hàn Duyệt vào trong.
“Nương tử, là sư phụ đến nhưng về rồi.” Hàn Duyệt vừa nói vừa tiếc nuối, lâu lâu mới gặp được sư phụ tiếc thật.
“Chắc là ông ấy bận, nên về trước.” Kha Tuyết Nhã vỗ vỗ vai hắn an ùi, hắn làm thế người ta không chạy mới lạ.
Khuôn mặt Hàn Duyệt đầy buồn bã nhìn Kha Tuyết Nhã “Nương từ, sư phụ nói bổn vương bị bệnh rồi.”
Bệnh? chàng bị bệnh gì?” Kha Tuyết Nhã nghe hắn nói, liền đưa tay sờ trán hắn xem thử có nóng không.
“Bệnh này chỉ có nương từ mới chữa được.” Hàn Duyệt nắm lấy tay nàng hai mắt long lanh nhìn nàng đầy hy vọng.
“Ta sao?” Kha Tuyết Nhã càng ngạc nhiên hơn, nàng có biết chữa bệnh đâu mà kêu nàng chữa, có nhầm lẫn gì không a?
“Bốn trăm bốn mươi bệnh, khổ nhất bệnh tương tư, sư phụ nói vậy.” Hàn Duyệt gật đầu chắc nịch, nhắc lại câu nói cùa Ngô thái phó.
“Hà?” Kha Tuyết Nhã nhìn hắn, giờ nàng cũng đã hiểu tại sao Ngô thái phó lại vội vã cáo từ rồi.
Cái tên ngốc này bệnh tường tư mà cũng không biết? trời a, không lẽ hắn thích nàng sao, thật hay giỡn vậy?
“Nường tử hay là đến nàng cũng không chữa được bệnh này, thế có phải bổn vương sắp chết rồi không.” Hàn Duyệt nhìn thấy biểu hiện của nàng càng thêm hoang mang, hắn chưa muốn chết sớm đâu.
“Bệnh này chữa được, chàng yên tâm đi a.” Kha Tuyết Nhã dỗ dành hắn, nhìn hắn sắp khóc luôn rồi kìa.
“Nàng đừng lừa bổn vương.” Hàn Duyệt lắc đầu không tin lời nàng nói nữa, nếu nàng biết chữa bệnh đã không có phản ứng dữ dội như vậy rồi.
“Ta không có lừa chàng, ta nói thật.” Kha Tuyết Nhã vội vàng khuyên nhủ hắn, ai đời lại nghĩ tương tư là bệnh như hắn chứ.
Như vậy phài chữa làm sao?” Hàn Duyệt mờ to đôi mắt nhìn nàng, nàng tốt như vậy sẽ không gạt hắn đâu.
“Chàng chi cần nghe lời ta là được.” Kha Tuyết Nhã nhìn, đưa tay lên nựng má hắn một cái, vè mặt cùa hắn lúc này cũng thật đáng yêu làm nàng ngây người một lúc.
“Nương từ, sao mặt nàng đò thế có phài bệnh như bổn vương không.” Hàn Duyệt nhìn chằm chằm vào mặt của nàng, đò y như lúc hắn nhớ tới nàng.
“Không có, chàng đừng nghĩ nhiều.” Kha Tuyết Nhã lắc đầu lấy tay che má lại quay đi chỗ khác không cho hắn thấy.
“Nương từ, ôm ôm.” Hàn Duyệt đi đến trước mặt nàng dang vòng tay ra chờ đợi.
“Làm sao vậy?” Kha Tuyết Nhã nhìn hắn khó hiều, không phải hắn bị gì hay gặp phài gì đó nữa chứ.
“Ôm ôm, bổn vương muốn ôm.” Vè mặt Hàn Duyệt lúc này vô cùng đáng yêu phồng má lên nhìn nàng, miệng luôn đòi ôm.
Kha Tuyết Nhã hết cách với hắn, liền đi đến vòng tay qua ôm hắn, nhưng hắn cao lớn như vậy nàng chi đứng tới cằm hắn thôi a.
“Thoải mái, bổn vương thích nương tử ôm.” Hàn Duyệt cùng vòng tay vào ôm chặt nàng, miệng không ngớt tiếng cười thích thú.
“Ôm xong rồi, buông ta ra được rồi chú?” Kha Tuyết Nhã bị hắn ôm chặt, không có biện pháp thoát ra chì có thể dựa vào lòng ngực hắn.
“Chưa đù, bổn vương ôm một chút nữa.” Hàn Duyệt lắc đầu, vẫn không chịu buông nàng ra, không ngờ ôm nàng lại thích như vậy, phải tranh thù ôm thêm một chút.
Một chút cái đầu hắn, đang ờ đại sành mà ôm ôm ấp ấp giữa ban ngày ban mặt, nàng chỉ sợ hạ nhân nhìn thấy thì xấu hổ lắm a.
Tĩnh vương phù – Ngô thái phó sẵn tiện đường ghé Tĩnh vương phù thăm Hàn Duyệt vừa thấy Hàn Duyệt đã vội vã hành lễ “Tham kiến vương gia.”
“Sư phụ đứng lên, mau đứng lên.” Hàn Duyệt vội đỡ Ngô thái phó đứng dậy, dìu y đến ghế ngồi xuống.
“Vương gia, người vẫn khòe chứ.” Ngô thái phó nhìn Hàn Duyệt, sắc mặt có vè tốt hơn lần trước gặp hắn.
“Khỏe, bổn vương rất khòe, lâu ngày không gặp sư phụ bổn vương nhớ.” Hàn Duyệt nhìn Ngô thái phó mặt hơi buồn, sư phụ tối ngày bận có đến phủ cũng chưa chắc gặp được.
“Chẳng phải ta đang ờ đây rồi sao?” Ngô thái phó thấy biểu hiện trè con cùa Hàn Duyệt nhất thời bật cười.
“Hôm nay sư phụ có phài ờ chơi cà ngày với con không?” Hàn Duyệt hào hứng nói, đúng lúc đang tìm người chơi cùng, giờ thì có rồi.
“Phải.” Ngô thái phó gật đầu, dù sao hôm nay cũng rành, xem như là tới đây thư giãn.
“Hay quá, hay quá, sư phụ vậy chúng ta chơi trò gì trước.” Hàn Duyệt nghe nói liền vỗ tay liên tục vè mặt vô cùng hào hứng, hôm nay không sợ chán nữa rồi.
“Cầm kỳ thi họa.” Ngô thái phó nhấn mạnh từng chữ, lâu ngày không gặp không biết trình độ cùa Hàn Duyệt có tăng lên không? “Sư phụ chúng ta đổi cái khác đi, những thứ đó con đều biết hết rồi.” Khuôn mặt Hàn Duyệt nghe đến bốn chữ đó liền trờ nên yếu xìu, cái này là học chứ chơi gì.
“Luyện võ?” Thái Hàn Duyệt năn nỉ Ngô thái phó chuyền sang về võ học.
“Hay là con kêu Lý Nghĩa tì thí với người.” Hàn Duyệt đùn đầy trách nhiệm kéo Lý Nghĩa vào thê thân.
“Thôi bò đi.” Ngô thái phó thờ dài, cái ngốc này hình như không cứu vãn được, cũng may sớm đã dạy hết những gì ông biết cho Hàn Duyệt rồi, chứ để lúc này mà dạy là thì tức chết mất.
“Sư phụ đừng thờ dài, thờ dài nhiều sẽ mau già lắm.” Hàn Duyệt thật thà nhắc nhờ Ngô thái phó, cừ thờ dài thế này mai mốt gặp lại ông ấy chóng gậy luôn quá.
“Ta già rồi, già thêm nữa cũng không sao.” Ngô thái phó lắc đầu cười, tiều tử này lôi ờ đâu ra cái đạo lý đó chứ.
“SƯ phụ còn rất trè, không già.” Hàn Duyệt lắc đầu, SƯ phụ khoáng độ tứ tuần vẫn có trè như phụ hoàng vậy.
“Dạo này sức khỏe con vẫn ổn chứ.” Ngô thái phó nhớ đến mỗi ngày Hoàng Hậu đều sai người đưa thuốc không biết bây giờ sao rồi.
“Không vấn đề gì, nhưng mà dạo này tim con đập rất nhanh, mặt còn hay đò nữa có phải con bị bệnh rồi không?” Hàn Duyệt trong đầu bây giờ toàn là hình bóng cùa Kha Tuyết Nhã, mỗi lần nghĩ tới tim lại đập nhanh như muốn nhày ra ngoài.
“Khụ… có phài là đang nghĩ tới nương từ của con, lúc lấy ngây người, lúc hồi hộp, xa là thấy nhớ.” Ngô thái phó nghe Hàn Duyệt nói liền ngộ ra vè mặt có chút nghiêm túc nhìn hắn, kể thêm vài triệu chứng.
“Đúng rồi, có phải là bị bệnh không sư phụ.” Hàn Duyệt gật đầu lia lịa, nhìn mặt sư phụ chắc là bệnh cùa hắn rất nghiêm trọng.
“Phài, nhưng mà bệnh này có thể chữa được con không cần lo.” Ngô thái phó cố nén cười đi, phài đùa với tiểu tử này một chút mới được.
“Hả, chữa làm sao?” Hàn Duyệt chăm chú nhìn Ngô thái phó, cũng may là sư phụ biết cách chữa không thì hắn sớm quy tiên rồi.
Ngô thái phó cố tình không nói ra chỉ nhìn Hàn Duyệt ngâm ra một câu “Bốn trăm bốn mươi bệnh, khổ nhất bệnh tương tư.”
“Bệnh tương tư? thật là con mới nghe lần đầu.” Hàn Duyệt lắc đầu, hắn chưa từng nghe tên bệnh nào như thê này. “Con hòi nương từ coi sẽ rõ, chỉ có y mới chữa được.” Ngô thái phó lại thờ dài, sao tiểu từ này càng ngày càng ngốc như vậy.
Thật sao, người không lừa con chú?1 Hàn Duyệt nghi ngờ hỏi lại lần nữa, hắn có thấy nương tử chữa bệnh bao giờ đâu chứ.
“Ta nào dám lừa con, cũng trễ rồi ta cáo từ trước.” Ngô thái phó nói rồi cũng nhanh chóng tìm cớ cáo từ về trước.
“Sư phụ không phài người nói ờ chơi nguyên ngày sao?” Hàn Duyệt nhìn theo hướng Ngô thái phó khó hiểu, sao nhìn sư phụ có vè vội vã như vậy.
“A Duyệt ai đến vậy?” Kha Tuyết Nhã từ bên trong đi ra không biết là ai đến mà nãy giờ vẫn chưa thấy Hàn Duyệt vào trong.
“Nương tử, là sư phụ đến nhưng về rồi.” Hàn Duyệt vừa nói vừa tiếc nuối, lâu lâu mới gặp được sư phụ tiếc thật.
“Chắc là ông ấy bận, nên về trước.” Kha Tuyết Nhã vỗ vỗ vai hắn an ùi, hắn làm thế người ta không chạy mới lạ.
Khuôn mặt Hàn Duyệt đầy buồn bã nhìn Kha Tuyết Nhã “Nương từ, sư phụ nói bổn vương bị bệnh rồi.”
Bệnh? chàng bị bệnh gì?” Kha Tuyết Nhã nghe hắn nói, liền đưa tay sờ trán hắn xem thử có nóng không.
“Bệnh này chỉ có nương từ mới chữa được.” Hàn Duyệt nắm lấy tay nàng hai mắt long lanh nhìn nàng đầy hy vọng.
“Ta sao?” Kha Tuyết Nhã càng ngạc nhiên hơn, nàng có biết chữa bệnh đâu mà kêu nàng chữa, có nhầm lẫn gì không a?
“Bốn trăm bốn mươi bệnh, khổ nhất bệnh tương tư, sư phụ nói vậy.” Hàn Duyệt gật đầu chắc nịch, nhắc lại câu nói cùa Ngô thái phó.
“Hà?” Kha Tuyết Nhã nhìn hắn, giờ nàng cũng đã hiểu tại sao Ngô thái phó lại vội vã cáo từ rồi.
Cái tên ngốc này bệnh tường tư mà cũng không biết? trời a, không lẽ hắn thích nàng sao, thật hay giỡn vậy?
“Nường tử hay là đến nàng cũng không chữa được bệnh này, thế có phải bổn vương sắp chết rồi không.” Hàn Duyệt nhìn thấy biểu hiện của nàng càng thêm hoang mang, hắn chưa muốn chết sớm đâu.
“Bệnh này chữa được, chàng yên tâm đi a.” Kha Tuyết Nhã dỗ dành hắn, nhìn hắn sắp khóc luôn rồi kìa.
“Nàng đừng lừa bổn vương.” Hàn Duyệt lắc đầu không tin lời nàng nói nữa, nếu nàng biết chữa bệnh đã không có phản ứng dữ dội như vậy rồi.
“Ta không có lừa chàng, ta nói thật.” Kha Tuyết Nhã vội vàng khuyên nhủ hắn, ai đời lại nghĩ tương tư là bệnh như hắn chứ.
Như vậy phài chữa làm sao?” Hàn Duyệt mờ to đôi mắt nhìn nàng, nàng tốt như vậy sẽ không gạt hắn đâu.
“Chàng chi cần nghe lời ta là được.” Kha Tuyết Nhã nhìn, đưa tay lên nựng má hắn một cái, vè mặt cùa hắn lúc này cũng thật đáng yêu làm nàng ngây người một lúc.
“Nương từ, sao mặt nàng đò thế có phài bệnh như bổn vương không.” Hàn Duyệt nhìn chằm chằm vào mặt của nàng, đò y như lúc hắn nhớ tới nàng.
“Không có, chàng đừng nghĩ nhiều.” Kha Tuyết Nhã lắc đầu lấy tay che má lại quay đi chỗ khác không cho hắn thấy.
“Nương từ, ôm ôm.” Hàn Duyệt đi đến trước mặt nàng dang vòng tay ra chờ đợi.
“Làm sao vậy?” Kha Tuyết Nhã nhìn hắn khó hiều, không phải hắn bị gì hay gặp phài gì đó nữa chứ.
“Ôm ôm, bổn vương muốn ôm.” Vè mặt Hàn Duyệt lúc này vô cùng đáng yêu phồng má lên nhìn nàng, miệng luôn đòi ôm.
Kha Tuyết Nhã hết cách với hắn, liền đi đến vòng tay qua ôm hắn, nhưng hắn cao lớn như vậy nàng chi đứng tới cằm hắn thôi a.
“Thoải mái, bổn vương thích nương tử ôm.” Hàn Duyệt cùng vòng tay vào ôm chặt nàng, miệng không ngớt tiếng cười thích thú.
“Ôm xong rồi, buông ta ra được rồi chú?” Kha Tuyết Nhã bị hắn ôm chặt, không có biện pháp thoát ra chì có thể dựa vào lòng ngực hắn.
“Chưa đù, bổn vương ôm một chút nữa.” Hàn Duyệt lắc đầu, vẫn không chịu buông nàng ra, không ngờ ôm nàng lại thích như vậy, phải tranh thù ôm thêm một chút.
Một chút cái đầu hắn, đang ờ đại sành mà ôm ôm ấp ấp giữa ban ngày ban mặt, nàng chỉ sợ hạ nhân nhìn thấy thì xấu hổ lắm a.