Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: 4: Ra Cung
“Thôi mà thôi mà, nô tài sẽ cùng người chui lỗ chó vậy!”“Cẩu hoàng đế! Ngươi mù quáng sủng ái yêu tinh kia oan hại Lưu quý phi! Ngươi sẽ chết không được tử tế!”
Ả vũ công nói câu đó xong liền hộc máu chết, rõ ràng là trước khi vào đây ám sát đã ngậm sẵn thuốc độc trong miệng, một khi hành động thất bại sẽ cắn độc dược tự sát, người chết rồi thì sau đó sẽ không còn ai đối chứng được gì.
Lúc thi thể ả ta bị lôi xuống chỉ nghe thấy “cạch” một tiếng! Miếng ngọc bài nữ nhân kia đang đeo trên hông rơi xuống, thái giám vội vàng nhặt lên đưa cho hoàng đế, Vân Thường liếc mắt nhìn sang thì thấy phía trên đó khắc một chữ “Lưu”.
Việc này, tất cả mọi người đều cho rằng là do Lưu tướng quân hận hoàng thượng phế truất con gái của mình, nên mới phái thích khách đến đây với ý đồ sát hại.
Chu Hoài Lễ cũng nghĩ giống như vậy.
Nhưng hắn không hiểu tại sao lúc về đến Chung Túy cung nương nương nhà mình lại cùng hoàng thượng cãi nhau ầm ĩ, trong tình cảnh này bọn nô tài như họ tất nhiên là sẽ trốn đi thật xa.
Đợi đến lúc hoàng thượng không vui rời khỏi đó bọn họ mới dám đi vào, chỉ thấy trên mặt đất ngỗn ngang hỗn độn.
Những kỳ trân dị bảo ngày xưa hoàng thượng thưởng cho Thục phi bị đập bể tan tành đầy trên mặt đất, nàng ngơ ngác ngồi trên sập hoa, trên mặt còn vương lại chút nước mắt chưa kịp khô.
Nhìn thấy Chu Hoài Lễ đi vào, nhỏ giọng hỏi: “Tay có sao không?”
“Hồi lời nương nương, thái y nói không bị thương tới gân cốt, chỉ cần an dưỡng tốt một thời gian là được.” Tay trái của Chu Hoài Lễ bị quấn thành một cục nhìn như tay gấu.
Hắn thật tình là bị dọa đến chết khiếp, vốn dĩ cái thân hắn đã bị ‘đoạn tử tuyệt tôn’ giờ tay mà tàn phế, nửa đời sau hắn sống thế nào đây?
Đây là lần đầu tiên Vân Thường cẩn thận đánh giá tiểu thái giám mới đến hầu hạ nàng, mới nhận ra hắn cũng không tới nỗi xấu.
Chắc hẳn vì tuổi còn trẻ đã vào cung, mặt mũi trắng trẻo, dáng người cũng không quá cao, đường nét lại thanh tú, đôi mắt trong veo như làn suối, khi nhìn vào thật khiến người ta dễ chịu.
“Giờ ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt, chờ vết thương trên tay lành lại hẳn đến hầu hạ bản cung.”
“Nương nương, nô tài ——” câu đừng lo còn chưa kịp nói ra đã thấy Thục phi đứng dậy đi ra ngoài cửa, nói với bọn họ: “Bản cung ra ngoài đi dạo một chút, các ngươi không cần đi theo.”
Dưới ánh trăng, Thục phi bước ra khỏi Chung Túy cung, nàng lang thang vô định dọc theo đường cung.
Cuối cùng đi đến ngự hoa viên, ngẩn người ngồi trên ghế đá.
Chu Hoài Lễ từ phía xa nhìn nàng, không dám gây ra bất kỳ tiếng động nào, tối như vậy mà nương nương lại một mình đi dạo trong cung thật khiến hắn lo lắng không yên, chỉ đành mang cái tay đau nhức đi theo sau nàng.
Hắn thật không hiểu nương nương của hắn việc gì phải cãi nhau với hoàng thượng, nhưng cuộc sống mà, cãi nhau chỉ là chuyện thường, qua một thời gian mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.
Hiện giờ việc hắn lo lắng là qua sự kiện ám sát hôm nay, cùng với chuyện bị hạ cổ thuật lần trước, khiến hắn có cảm giác dường như tất cả mọi người đều muốn hại Thục phi.
Chu Hoài Lễ quả thật không thể hiểu, nương nương nhà hắn tuy rằng nói chuyện không thuận tai nhưng mà nàng chưa từng hãm hại ai, tại sao mọi người đều muốn nàng chết chứ?
Một cơn gió lạnh thổi qua, Thục phi hắt hơi một cái, Chu Hoài Lễ muốn tiến lên khuyên nàng hồi cung, nghĩ nghĩ lại đành thôi.
Cứ vậy cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Vân Thường đột nhiên mở miệng nói: “Tiểu Lễ Tử, ngươi có nhớ nhà không?”
Phút chốc Chu Hoài Lễ bị câu này dọa giật nảy mình, theo bản năng quên cả thở.
“Bản cung biết ngươi đang ở đó, đi ra đây.”
Chu Hoài Lễ từng bước một đi đến trước mặt Thục phi, trong bóng đêm nhìn thấy ánh mắt nàng đang nhấp nháy nhìn lại, hắn chợt thấy chân mình như bị dính chặt vào mặt đất khiến hắn không thể nào nhúc nhích được.
“Hồi lời nương nương, cha mẹ của nô tài mất sớm, trong cung chính là nhà của nô tài.”
“Như vậy sao......” Nàng ngẩng đầu nhìn ánh trăng, lẩm bẩm nói: “Ta nhớ mẹ ta, tuy rằng bà không thật sự đối tốt với ta, nhưng chưa bao giờ làm hại ta.”
Chu Hoài Lễ không biết cách an ủi người khác, cũng chưa từng được người ta an ủi.
Hắn làm thái giám ở trong cung chín năm nay, chứng kiến qua nhiều chuyện dơ bẩn, vài lần xém chút nữa là mất đầu, ấy vậy mà giờ đứng trước mặt Thục phi không biết sao lại khiến hắn bối rối như vậy.
Yết hầu hắn chuyển động, nói với Thục phi: “Nếu nương nương không chê, về sau có tâm sự gì có thể nói với nô tài.”
“Tiểu Lễ Tử?” Nàng bất chợt hỏi hắn: “Vì sao ngươi lại cứu bản cung?”
Vấn đề này Chu Hoài Lễ đã tự hỏi mình suốt cả tối nay, theo lý mà nói lúc đó nô tài như hắn không thể bảo vệ được chủ nhân của mình là điều khó tránh khỏi, vả lại thái giám sống cũng không thọ, ai cũng sợ chết vậy mà không biết tại sao lúc đó hắn bị ma xui quỷ khiến thế nào mà lại liều mình xông lên......
“Người là chủ tử của nô tài, đừng nói là bị thương, cho dù nô tài có phải chết vì người cũng là nô tài cam tâm tình nguyện!”
Một lý do hoàn hảo không thể nào bắt bẻ được, trong lòng Chu Hoài Lễ âm thầm tán thưởng chính mình.
Vân Thường cười cười, nói: “Thật kì lạ, ngươi rõ ràng toàn thuận đưa khéo đẩy, bản cung lại thấy nhà ngươi trong ngoài thấu suốt[1].”
[1] Thông suốt hết, biết rất rõ.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi tiếng ve ồn ào xung quanh, Chu Hoài Lễ cảm thấy lòng dạ mình lúc này cũng rối loạn hệt như tiếng ve sầu kia vậy.Gần đây trong cung có hai sự kiện lớn, một là Lưu gia bị diệt tộc, người lớn thì sung quân đày ra biên cương, trẻ nhỏ bị đem đi làm nô dịch.
Lưu quý phi ở trong đại lao cả đêm không ngừng mắng đương kim thánh thượng thua cả loài heo chó, đến sáng hôm sau thì cắn lưỡi tự sát, đã chết rồi.
Còn chuyện thứ hai là chuyện mà cả hậu cung đều thích nghe ngóng, đó chính là Thục phi nương nương liên tiếp độc sủng lục cung hai năm nay, nàng ta! Cuối cùng! Đã! Thất! Sủng!!
Hơn hai tháng nay hoàng đế không hề bước một bước nào vào cửa Chung Túy cung, cũng bởi vì trước đó Thục phi ỷ sủng sinh kiêu đã đắc tội với người, bây giờ ngay cả nguyên liệu nấu ăn mỗi ngày đều bị ngự phòng giảm bớt một nửa! Chu Hoài Lễ nôn nao tới phát bực, trái lại Vân Thường chẳng những không nóng nảy, mà còn ở trong viện trồng đủ loại rau củ, nào là củ cải, khoai tây, cải trắng, thậm chí còn có ý định nuôi thêm mấy con gà.
Vân Thường đối với việc cung của nàng bị ngự phòng cắt xén thức ăn suy nghĩ rất thoáng, không cho thì không cho, muốn ăn gì thì mình tự trồng vậy!
Mặt khác cung nhân nhìn bộ dáng vui vẻ ung dung tự tại của chủ tử nhà mình, đều cảm thấy tương lai trước mắt là một màu đen ảm đạm, đành thở dài gói ghém đồ đạc bỏ cung mà đi, chỉ có Chu Hoài Lễ cùng với mấy tiểu cung nữ ngày thường hầu hạ Vân Thường rửa mặt chải đầu ở lại.
Chu Hoài Lễ cũng đành chịu, hắn nghĩ muốn khuyên nương nương nhà mình hay là chịu thua đi, đi tìm bệ hạ nói một câu xin lỗi không chừng mọi chuyện sẽ lại tốt đẹp như trước thôi.
Nhưng mỗi khi hắn bắt gặp ánh mắt long lanh của nàng nhìn hắn, thì lại thấy......!Thôi tùy nàng đi, chủ tử của mình vui vẻ mới là quan trọng nhất.
Chớp mắt đã đến ngày mười lăm tháng tám, trong cung theo thường lệ sẽ cử hành gia yến.
Sáng sớm hôm đó Vân Thường cho cung nữ đến chỗ hoàng hậu báo bệnh không tiện ra cửa, sau đó quay đầu thần thần bí bí nhìn Chu Hoài Lễ nói: “Tiểu Lễ Tử, ngươi vào đây với bản cung, bản cung cho ngươi cái này.”
Trên mặt bàn bên trong điện đang bày một hộp gỗ không lớn không nhỏ, sau khi ngồi xuống Vân Thường nói với Chu Hoài Lễ: “Mở ra nhìn xem!”
Chu Hoài Lễ mở ra thì thấy bên trong đó đựng một cái bình gốm, được một miếng vải đỏ bao bọc, trên vải đỏ viết ba chữ to “Chu Hoài Lễ”.
Phút chốc hắn hiểu ngay được đây là cái gì, bên trong đầu hắn như đang có pháo hoa nổ tưng bừng vậy, bắt đầu nói năng lộn xộn: “Này......!Đây là......!Người chuộc cho tôi sao?”
Vân Thường gật gật đầu, đây là lần đầu nàng thấy Tiểu Lễ Tử vô ý thất lễ như vậy, xem ra thứ đồ này quả nhiên cực kỳ quan trọng với thái giám.
Chu Hoài Lễ hai mắt đỏ hoe, vội quỳ xuống, được Vân Thường nâng đỡ đứng lên.
“Đừng kích động, lần trước vẫn còn chưa cảm ơn ngươi đã cứu mạng bản cung, hơn nữa ngươi đã hầu hạ bản cung nửa năm nay, đây cũng là việc bản cung nên làm.”
Vân Thường nào đâu biết rằng đối với thái giám mà nói, để chuộc được mệnh căn của mình là việc khó khăn biết nhường nào, không nói đến chuyện sư phó cố tình lên giá, còn có dựa cả vào chức vị và tiền lương hằng tháng của thái giám để định giá tiền chuộc.
Dù cho có đạt được hết những yêu cầu đó, chỉ cần tâm trạng của sư phó không vui, nói không cho là không, thái giám ở đâu thì hãy quay về đó đi.
Có thái giám cả đời cho tới lúc chết đều không được nhìn thấy mệnh căn của mình, chỉ có thể nhắm mắt mang theo nỗi sợ hãi sau này không thể đầu thai.
Chu Hoài Lễ không thể nào diễn tả được tâm trạng của mình ngay lúc này, hắn nức nở nói: “Nương nương! Đừng nói đời này, cho dù là kiếp sau, kiếp sau sau nữa, Tiểu Lễ Tử vẫn sẽ theo người!”
Vân Thường cười hiền. “Lời này là thật sao?”
“Là thật!”
“Bản cung đi đâu ngươi theo đó sao?”
“Dạ!”
“Vậy hôm nay bản cung ra cung ngươi cũng đi theo đi!”
“Được!” Chu Hoài Lễ trả lời xong liền cảm thấy có gì đó không ổn, hướng nhìn về phía ngoài điện khẳng định không có ai mới nhỏ giọng hỏi: “Ra cung? Người đi đâu chứ? Hoàng thượng không cho phép mà tự tiện rời cung là trọng tội đó nương nương!”
“Ôi dào! Sẽ không để người khác phát hiện đâu mà!” Vân Thường lại gần nhỏ giọng bên tai hắn: “Ta tìm thấy một cái lỗ chó ở gần cửa Tây Hoa, hai ta chỉ cần thừa dịp cấm quân không có trực ở đó đi ra ngoài, rồi thừa dịp đêm đến hộ vệ ngủ gật ta lại quay về thôi!”
“Nói thì dễ lắm!” Chu Hoài Lễ bị nàng làm tức tới mặt đỏ bừng bừng. “Việc này một khi bị phát hiện, chỉ có lớn tội thôi!”
“Ngươi đi hay không đây?” Vân Thường mím môi, xoay người nói: “Thôi thì để ta đi một mình vậy.”
Chu Hoài Lễ suy nghĩ một mỹ nhân như hoa như ngọc lẻ loi một mình bên ngoài có thể sẽ gặp nguy hiểm, cắn răng nói: “Thôi mà thôi mà, nô tài sẽ cùng người chui lỗ chó vậy!”
Vân Thường hớn hở xoay người, mắt cười cong cong như cung trăng. “Ta biết chắc chắn ngươi sẽ đi cùng ta mà!” Trong giọng nói còn mang theo niềm vui sướng.
Chu Hoài Lễ thở dài, không còn cách nào khác nữa, cung chủ của hắn như vậy hắn cũng không thể mặc kệ nàng, chỉ có thể cùng nàng làm liều, đến lúc đó ngộ nhỡ bị người phát hiện thì nói rằng do chính mình giật dây bảo nàng ra cung đi, cùng lắm thì chết.
Hắn nhìn bình gốm kia, nghĩ thầm đời này của mình thôi cũng đáng.
Vân Thường đâu biết Tiểu Lễ Tử bằng lòng làm liều cùng nàng, kỳ thật là tâm hắn cũng liều theo.
Nàng còn đang vui mừng phấn khởi lấy nam trang chuẩn bị mặc ra cung, không nhìn thấy Tiểu Lễ Tử ở phía sau đang bất lực nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng vô tận.
HẾT CHƯƠNG 4.
Ả vũ công nói câu đó xong liền hộc máu chết, rõ ràng là trước khi vào đây ám sát đã ngậm sẵn thuốc độc trong miệng, một khi hành động thất bại sẽ cắn độc dược tự sát, người chết rồi thì sau đó sẽ không còn ai đối chứng được gì.
Lúc thi thể ả ta bị lôi xuống chỉ nghe thấy “cạch” một tiếng! Miếng ngọc bài nữ nhân kia đang đeo trên hông rơi xuống, thái giám vội vàng nhặt lên đưa cho hoàng đế, Vân Thường liếc mắt nhìn sang thì thấy phía trên đó khắc một chữ “Lưu”.
Việc này, tất cả mọi người đều cho rằng là do Lưu tướng quân hận hoàng thượng phế truất con gái của mình, nên mới phái thích khách đến đây với ý đồ sát hại.
Chu Hoài Lễ cũng nghĩ giống như vậy.
Nhưng hắn không hiểu tại sao lúc về đến Chung Túy cung nương nương nhà mình lại cùng hoàng thượng cãi nhau ầm ĩ, trong tình cảnh này bọn nô tài như họ tất nhiên là sẽ trốn đi thật xa.
Đợi đến lúc hoàng thượng không vui rời khỏi đó bọn họ mới dám đi vào, chỉ thấy trên mặt đất ngỗn ngang hỗn độn.
Những kỳ trân dị bảo ngày xưa hoàng thượng thưởng cho Thục phi bị đập bể tan tành đầy trên mặt đất, nàng ngơ ngác ngồi trên sập hoa, trên mặt còn vương lại chút nước mắt chưa kịp khô.
Nhìn thấy Chu Hoài Lễ đi vào, nhỏ giọng hỏi: “Tay có sao không?”
“Hồi lời nương nương, thái y nói không bị thương tới gân cốt, chỉ cần an dưỡng tốt một thời gian là được.” Tay trái của Chu Hoài Lễ bị quấn thành một cục nhìn như tay gấu.
Hắn thật tình là bị dọa đến chết khiếp, vốn dĩ cái thân hắn đã bị ‘đoạn tử tuyệt tôn’ giờ tay mà tàn phế, nửa đời sau hắn sống thế nào đây?
Đây là lần đầu tiên Vân Thường cẩn thận đánh giá tiểu thái giám mới đến hầu hạ nàng, mới nhận ra hắn cũng không tới nỗi xấu.
Chắc hẳn vì tuổi còn trẻ đã vào cung, mặt mũi trắng trẻo, dáng người cũng không quá cao, đường nét lại thanh tú, đôi mắt trong veo như làn suối, khi nhìn vào thật khiến người ta dễ chịu.
“Giờ ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt, chờ vết thương trên tay lành lại hẳn đến hầu hạ bản cung.”
“Nương nương, nô tài ——” câu đừng lo còn chưa kịp nói ra đã thấy Thục phi đứng dậy đi ra ngoài cửa, nói với bọn họ: “Bản cung ra ngoài đi dạo một chút, các ngươi không cần đi theo.”
Dưới ánh trăng, Thục phi bước ra khỏi Chung Túy cung, nàng lang thang vô định dọc theo đường cung.
Cuối cùng đi đến ngự hoa viên, ngẩn người ngồi trên ghế đá.
Chu Hoài Lễ từ phía xa nhìn nàng, không dám gây ra bất kỳ tiếng động nào, tối như vậy mà nương nương lại một mình đi dạo trong cung thật khiến hắn lo lắng không yên, chỉ đành mang cái tay đau nhức đi theo sau nàng.
Hắn thật không hiểu nương nương của hắn việc gì phải cãi nhau với hoàng thượng, nhưng cuộc sống mà, cãi nhau chỉ là chuyện thường, qua một thời gian mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.
Hiện giờ việc hắn lo lắng là qua sự kiện ám sát hôm nay, cùng với chuyện bị hạ cổ thuật lần trước, khiến hắn có cảm giác dường như tất cả mọi người đều muốn hại Thục phi.
Chu Hoài Lễ quả thật không thể hiểu, nương nương nhà hắn tuy rằng nói chuyện không thuận tai nhưng mà nàng chưa từng hãm hại ai, tại sao mọi người đều muốn nàng chết chứ?
Một cơn gió lạnh thổi qua, Thục phi hắt hơi một cái, Chu Hoài Lễ muốn tiến lên khuyên nàng hồi cung, nghĩ nghĩ lại đành thôi.
Cứ vậy cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Vân Thường đột nhiên mở miệng nói: “Tiểu Lễ Tử, ngươi có nhớ nhà không?”
Phút chốc Chu Hoài Lễ bị câu này dọa giật nảy mình, theo bản năng quên cả thở.
“Bản cung biết ngươi đang ở đó, đi ra đây.”
Chu Hoài Lễ từng bước một đi đến trước mặt Thục phi, trong bóng đêm nhìn thấy ánh mắt nàng đang nhấp nháy nhìn lại, hắn chợt thấy chân mình như bị dính chặt vào mặt đất khiến hắn không thể nào nhúc nhích được.
“Hồi lời nương nương, cha mẹ của nô tài mất sớm, trong cung chính là nhà của nô tài.”
“Như vậy sao......” Nàng ngẩng đầu nhìn ánh trăng, lẩm bẩm nói: “Ta nhớ mẹ ta, tuy rằng bà không thật sự đối tốt với ta, nhưng chưa bao giờ làm hại ta.”
Chu Hoài Lễ không biết cách an ủi người khác, cũng chưa từng được người ta an ủi.
Hắn làm thái giám ở trong cung chín năm nay, chứng kiến qua nhiều chuyện dơ bẩn, vài lần xém chút nữa là mất đầu, ấy vậy mà giờ đứng trước mặt Thục phi không biết sao lại khiến hắn bối rối như vậy.
Yết hầu hắn chuyển động, nói với Thục phi: “Nếu nương nương không chê, về sau có tâm sự gì có thể nói với nô tài.”
“Tiểu Lễ Tử?” Nàng bất chợt hỏi hắn: “Vì sao ngươi lại cứu bản cung?”
Vấn đề này Chu Hoài Lễ đã tự hỏi mình suốt cả tối nay, theo lý mà nói lúc đó nô tài như hắn không thể bảo vệ được chủ nhân của mình là điều khó tránh khỏi, vả lại thái giám sống cũng không thọ, ai cũng sợ chết vậy mà không biết tại sao lúc đó hắn bị ma xui quỷ khiến thế nào mà lại liều mình xông lên......
“Người là chủ tử của nô tài, đừng nói là bị thương, cho dù nô tài có phải chết vì người cũng là nô tài cam tâm tình nguyện!”
Một lý do hoàn hảo không thể nào bắt bẻ được, trong lòng Chu Hoài Lễ âm thầm tán thưởng chính mình.
Vân Thường cười cười, nói: “Thật kì lạ, ngươi rõ ràng toàn thuận đưa khéo đẩy, bản cung lại thấy nhà ngươi trong ngoài thấu suốt[1].”
[1] Thông suốt hết, biết rất rõ.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi tiếng ve ồn ào xung quanh, Chu Hoài Lễ cảm thấy lòng dạ mình lúc này cũng rối loạn hệt như tiếng ve sầu kia vậy.Gần đây trong cung có hai sự kiện lớn, một là Lưu gia bị diệt tộc, người lớn thì sung quân đày ra biên cương, trẻ nhỏ bị đem đi làm nô dịch.
Lưu quý phi ở trong đại lao cả đêm không ngừng mắng đương kim thánh thượng thua cả loài heo chó, đến sáng hôm sau thì cắn lưỡi tự sát, đã chết rồi.
Còn chuyện thứ hai là chuyện mà cả hậu cung đều thích nghe ngóng, đó chính là Thục phi nương nương liên tiếp độc sủng lục cung hai năm nay, nàng ta! Cuối cùng! Đã! Thất! Sủng!!
Hơn hai tháng nay hoàng đế không hề bước một bước nào vào cửa Chung Túy cung, cũng bởi vì trước đó Thục phi ỷ sủng sinh kiêu đã đắc tội với người, bây giờ ngay cả nguyên liệu nấu ăn mỗi ngày đều bị ngự phòng giảm bớt một nửa! Chu Hoài Lễ nôn nao tới phát bực, trái lại Vân Thường chẳng những không nóng nảy, mà còn ở trong viện trồng đủ loại rau củ, nào là củ cải, khoai tây, cải trắng, thậm chí còn có ý định nuôi thêm mấy con gà.
Vân Thường đối với việc cung của nàng bị ngự phòng cắt xén thức ăn suy nghĩ rất thoáng, không cho thì không cho, muốn ăn gì thì mình tự trồng vậy!
Mặt khác cung nhân nhìn bộ dáng vui vẻ ung dung tự tại của chủ tử nhà mình, đều cảm thấy tương lai trước mắt là một màu đen ảm đạm, đành thở dài gói ghém đồ đạc bỏ cung mà đi, chỉ có Chu Hoài Lễ cùng với mấy tiểu cung nữ ngày thường hầu hạ Vân Thường rửa mặt chải đầu ở lại.
Chu Hoài Lễ cũng đành chịu, hắn nghĩ muốn khuyên nương nương nhà mình hay là chịu thua đi, đi tìm bệ hạ nói một câu xin lỗi không chừng mọi chuyện sẽ lại tốt đẹp như trước thôi.
Nhưng mỗi khi hắn bắt gặp ánh mắt long lanh của nàng nhìn hắn, thì lại thấy......!Thôi tùy nàng đi, chủ tử của mình vui vẻ mới là quan trọng nhất.
Chớp mắt đã đến ngày mười lăm tháng tám, trong cung theo thường lệ sẽ cử hành gia yến.
Sáng sớm hôm đó Vân Thường cho cung nữ đến chỗ hoàng hậu báo bệnh không tiện ra cửa, sau đó quay đầu thần thần bí bí nhìn Chu Hoài Lễ nói: “Tiểu Lễ Tử, ngươi vào đây với bản cung, bản cung cho ngươi cái này.”
Trên mặt bàn bên trong điện đang bày một hộp gỗ không lớn không nhỏ, sau khi ngồi xuống Vân Thường nói với Chu Hoài Lễ: “Mở ra nhìn xem!”
Chu Hoài Lễ mở ra thì thấy bên trong đó đựng một cái bình gốm, được một miếng vải đỏ bao bọc, trên vải đỏ viết ba chữ to “Chu Hoài Lễ”.
Phút chốc hắn hiểu ngay được đây là cái gì, bên trong đầu hắn như đang có pháo hoa nổ tưng bừng vậy, bắt đầu nói năng lộn xộn: “Này......!Đây là......!Người chuộc cho tôi sao?”
Vân Thường gật gật đầu, đây là lần đầu nàng thấy Tiểu Lễ Tử vô ý thất lễ như vậy, xem ra thứ đồ này quả nhiên cực kỳ quan trọng với thái giám.
Chu Hoài Lễ hai mắt đỏ hoe, vội quỳ xuống, được Vân Thường nâng đỡ đứng lên.
“Đừng kích động, lần trước vẫn còn chưa cảm ơn ngươi đã cứu mạng bản cung, hơn nữa ngươi đã hầu hạ bản cung nửa năm nay, đây cũng là việc bản cung nên làm.”
Vân Thường nào đâu biết rằng đối với thái giám mà nói, để chuộc được mệnh căn của mình là việc khó khăn biết nhường nào, không nói đến chuyện sư phó cố tình lên giá, còn có dựa cả vào chức vị và tiền lương hằng tháng của thái giám để định giá tiền chuộc.
Dù cho có đạt được hết những yêu cầu đó, chỉ cần tâm trạng của sư phó không vui, nói không cho là không, thái giám ở đâu thì hãy quay về đó đi.
Có thái giám cả đời cho tới lúc chết đều không được nhìn thấy mệnh căn của mình, chỉ có thể nhắm mắt mang theo nỗi sợ hãi sau này không thể đầu thai.
Chu Hoài Lễ không thể nào diễn tả được tâm trạng của mình ngay lúc này, hắn nức nở nói: “Nương nương! Đừng nói đời này, cho dù là kiếp sau, kiếp sau sau nữa, Tiểu Lễ Tử vẫn sẽ theo người!”
Vân Thường cười hiền. “Lời này là thật sao?”
“Là thật!”
“Bản cung đi đâu ngươi theo đó sao?”
“Dạ!”
“Vậy hôm nay bản cung ra cung ngươi cũng đi theo đi!”
“Được!” Chu Hoài Lễ trả lời xong liền cảm thấy có gì đó không ổn, hướng nhìn về phía ngoài điện khẳng định không có ai mới nhỏ giọng hỏi: “Ra cung? Người đi đâu chứ? Hoàng thượng không cho phép mà tự tiện rời cung là trọng tội đó nương nương!”
“Ôi dào! Sẽ không để người khác phát hiện đâu mà!” Vân Thường lại gần nhỏ giọng bên tai hắn: “Ta tìm thấy một cái lỗ chó ở gần cửa Tây Hoa, hai ta chỉ cần thừa dịp cấm quân không có trực ở đó đi ra ngoài, rồi thừa dịp đêm đến hộ vệ ngủ gật ta lại quay về thôi!”
“Nói thì dễ lắm!” Chu Hoài Lễ bị nàng làm tức tới mặt đỏ bừng bừng. “Việc này một khi bị phát hiện, chỉ có lớn tội thôi!”
“Ngươi đi hay không đây?” Vân Thường mím môi, xoay người nói: “Thôi thì để ta đi một mình vậy.”
Chu Hoài Lễ suy nghĩ một mỹ nhân như hoa như ngọc lẻ loi một mình bên ngoài có thể sẽ gặp nguy hiểm, cắn răng nói: “Thôi mà thôi mà, nô tài sẽ cùng người chui lỗ chó vậy!”
Vân Thường hớn hở xoay người, mắt cười cong cong như cung trăng. “Ta biết chắc chắn ngươi sẽ đi cùng ta mà!” Trong giọng nói còn mang theo niềm vui sướng.
Chu Hoài Lễ thở dài, không còn cách nào khác nữa, cung chủ của hắn như vậy hắn cũng không thể mặc kệ nàng, chỉ có thể cùng nàng làm liều, đến lúc đó ngộ nhỡ bị người phát hiện thì nói rằng do chính mình giật dây bảo nàng ra cung đi, cùng lắm thì chết.
Hắn nhìn bình gốm kia, nghĩ thầm đời này của mình thôi cũng đáng.
Vân Thường đâu biết Tiểu Lễ Tử bằng lòng làm liều cùng nàng, kỳ thật là tâm hắn cũng liều theo.
Nàng còn đang vui mừng phấn khởi lấy nam trang chuẩn bị mặc ra cung, không nhìn thấy Tiểu Lễ Tử ở phía sau đang bất lực nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng vô tận.
HẾT CHƯƠNG 4.