-
Chương 1: Chương 1:
Tiết trời ở Đồng Nguyệt trong xanh quang đãng.
Tiết Thượng Tị (1) cuối cùng đã trôi qua được hai ngày, cảnh xuân trong thành Trường An vẫn còn rực rỡ, trăm hoa đang độ khoe sắc, giới quý tộc nhã sĩ du xuân ngắm cảnh không hề giảm, chỉ cần là lệ viên đình uyển nổi danh ở kinh thành thì luôn được chọn làm nơi tổ chức yến tiệc, bàn cờ, hội thơ, cho dù là phủ đệ thế gia có gia phong nghiêm khắc, mấy ngày này cũng cho phép phu nhân tiểu thư ở lâu trong hậu trạch ra ngoài tham gia yến hội.
(1) Tiết Thượng Tị: là ngày tị đầu tiên của tháng 3 âm lịch (ngày 3/3), ở Việt Nam gọi là Tết Thanh Minh.
Nhưng không giống với khung cảnh náo nhiệt của những phủ khác, Cảnh Dương Quận vương phủ trong ngõ Thắng Nghiệp ở phía đông bắc của thành Trường An lại bao trùm một bầu không khí u ám.
Trong Linh Miểu uyển ở góc đông nam của Vương phủ, tiếng khóc thút thít của tiểu cô nương lúc có lúc không, ước chừng đã hơn nửa ngày mà vẫn chưa dừng lại, tiếng khóc kia không lớn, lại đứt quãng, đứng ở ngoài phòng chỉ nghe thấy tiếng nức nở không rõ, ngược lại tiếng nha hoàn an ủi khuyên nhủ còn rõ ràng hơn.
“Tứ cô nương đừng khóc nữa, cẩn thận ảnh hưởng đến mắt…” Nha hoàn Tuyết Ương vừa hết lời khuyên nhủ vừa thay tiểu cô nương đang khóc thút thít lau nước mắt.
“Tứ cô nương đừng khóc nữa, cẩn thận ảnh hưởng đến mắt…” Nha hoàn Tuyết Ương vừa hết lời khuyên nhủ vừa thay tiểu cô nương đang khóc thút thít lau nước mắt.
Tiểu cô nương này chính là tiểu muội ruột của Cảnh Dương Quận vương, tên là Kỷ Thấm, là cô nương nhỏ nhất trong phủ, tháng trước mới qua sinh thần mười tuổi. Hôm nay cô bé chải kiểu tóc song bình kế, mặc váy màu xanh nhạt, cách ăn mặc rất trẻ con, chỉ là khóc quá lâu nên lúc này đôi mắt đỏ ửng, ngay cả chóp mũi nho nhỏ cũng tựa như quả anh đào chín mọng.
Kỷ Thấm nghe lời Tuyết Ương nói cũng không lên tiếng, chỉ lấy khăn từ trong tay Tuyết Ương, vừa khóc thút thít vừa xoa nước mắt nước mũi tèm lem trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Đúng lúc này, một nha hoàn khác là Sương Thanh từ bên ngoài đi vào, trong tay bưng chén thuốc nóng hổi, thoáng nhìn thấy Tứ cô nương ngồi bên giường vẫn còn đang gạt lệ thì không khỏi nhíu mày, đợi Tuyết Ương nhận lấy chén thuốc, nàng liền tiến lên dịu dàng an ủi: “Tứ cô nương ngay cả lời thái y nói đều không tin sao? Hôm qua Tam cô nương đã tỉnh lại một lần, hiện giờ sức khỏe vẫn còn yếu nên vừa mới ngủ thiếp đi rồi. Chỉ cần nghỉ ngơi một thật tốt, bổ sung khí huyết là không có chuyện gì, Tứ cô nương cứ khóc thế này thì đôi mắt xinh đẹp cũng sưng vù xấu xí mất thôi.”
Nghe được lời của Sương Thanh, đôi lông mày vẫn luôn nhíu chặt của tiểu cô nương hơi giãn ra, nhưng chỉ trong nháy mắt, đôi mày tinh tế cong cong lại xoắn vào một chỗ, giọng nói yếu ớt khàn khàn hướng về phía Sương Thanh: “Tỷ tỷ chảy rất nhiều máu, đến khi nào mới có thể bù lại đây?”
Vừa dứt lời, miệng nhỏ lập tức mím lại, hai giọt nước mắt thật to lại nhanh chóng rơi xuống.
Sương Thanh thấy nước mắt tiểu cô nương lại rơi xuống thì vô cùng sốt ruột, vội lấy khăn ra lau nước mắt cho cô bé, tiếp tục an ủi: “Tứ cô nương lại khóc nữa, chẳng phải sẽ khiến Tam cô nương vừa đau lòng vừa đau đầu ư, làm sao có thể nghỉ ngơi cho tốt được, như vậy không phải là việc dưỡng thương sẽ bị chậm lại sao?”
“Hả?” Đôi mắt đong đầy nước mắt của Kỷ Thấm mở thật lớn, “Sao ngươi không nói sớm? Ta khóc lâu như vậy, nhất định là khiến tỷ tỷ đau đầu rồi!” Vừa nói vừa vội vàng lau nước mắt, lập tức đứng dậy đi tới bên giường.
Tuyết Ương đang đút thuốc cho Tam cô nương đang ngủ mê man, khóe mắt thoáng nhìn thấy Tứ cô nương chạy tới, vội vàng gọi Sương Thanh, cũng may Sương Thanh nhanh nhẹn nên đã kịp thời kéo Kỷ Thấm lại, không cho cô bé có cơ hội làm đổ chén thuốc.
Đến khi Tuyết Ương đút hết chén thuốc cho Tam cô nương, Sương Thanh mới yên tâm để cho Kỷ Thấm đi tới đó.
Kỷ Thấm nằm bò bên cạnh giường nhỏ, trông thấy sắc mặt a tỷ tái nhợt không có tí huyết sắc ngủ mê man trên giường, thì cực kỳ đau lòng, vươn cánh tay nhỏ bé ra nhẹ nhàng sờ lên mặt tỷ tỷ, lại cảm thấy khóe mắt và chóp mũi đều cay cay.
Sương Thanh đứng bên cạnh sợ nàng lại khóc, đang muốn khuyên thì đã thấy tiểu cô nương hít mũi một cái, ngẩng đầu nhỏ lên, ép nước mắt trở về. Sương Thanh thấy vậy thì đau lòng, đôi mắt cũng rưng rưng. Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì ai sẽ tin tình cảm của hai tỷ muội khác mẹ lại có thể tốt như vậy?
“A tỷ…” Kỷ Thấm cẩn thận sờ mặt cô nương đang nằm trên giường, lẩm bẩm khẽ gọi, đến khi tầm mắt chuyển qua vầng trán được quấn vải bông trắng như tuyết thì lập tức nghĩ lại tình hình ngày hôm đó, lông mày lại nhíu chặt, luôn miệng tự trách mình, “Đều tại muội, đều tại muội muốn đến Ninh viên nên mới hại a tỷ bị thương, a tỷ mắng muội đi, muội sẽ không cãi lại…”
Trong sương phòng, Kỷ Thấm đang ngồi cạnh gường nói linh tinh, bên ngoài lại có hai nha hoàn hoảng hốt chạy vào báo Thẩm di nương dẫn theo Đại cô nương và Nhị cô nương tới thăm Tam cô nương.
Kỷ Thấm vốn đang buồn bực khó chịu, nghe được tin này thì giống như ngày hạn còn cho thêm mồi lửa vào, không kiềm chế được, lập tức đứng dậy nói với hai nha hoàn vừa vào báo tin: “Ai cần lòng tốt của mấy người đó, đây là thấy a tỷ bị thương nên muốn tới xem náo nhiệt! Cứ nghĩ ca ca không ở nhà là bọn họ liền xoay người sao? Chặn hết ở bên ngoài cho ta, không được để mấy người đó làm phiền a tỷ!”
Nha hoàn được sai bảo vội vàng đáp ứng rồi đi ra ngoài.
Tuyết Ương và Sương Thanh liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều sa sầm mặt. Hầu hạ bên cạnh Tam cô nương đã lâu, sao các nàng có thể không biết tác phong của vị Thẩm di nương kia? Đích thực là bắt nạt kẻ yếu, chẳng qua là ỷ vào lúc trước từng hầu hạ mẹ đẻ của Tam cô nương, biết Tam cô nương mềm lòng nhớ tình nghĩa cũ nên mới có lá gan làm xằng làm bậy. Theo các nàng, Tứ cô nương nói không hề sai, ba mẹ con Thẩm thị chính là thấy Tam cô nương bị thương, Quận vương lại không ở kinh thành nên mới chạy đến đây nhảy nhót gây sự, làm cho người ta ngột ngạt!
Nếu không phải như vậy thì Tam cô nương đã nằm đây ba ngày, trước đó Trang phi nương nương đã dẫn theo đầu sỏ gây tội là Lục công chúa cùng một vài thái y tới, hôm qua An Lăng Hầu phu nhân cùng Nhị cô nương cũng tự mình đến thăm, vậy tại sao người trong Quận vương phủ vẫn còn chưa biết? Nếu đúng là quan tâm như vậy thì nên sớm đến thăm hỏi tình hình, chứ sao phải chờ tới tận lúc này?
Kỷ Thấm và hai nha hoàn ở trong phòng đang nén giận, bên ngoài lại tranh cãi ồn ào, giọng nói bén nhọn của Thẩm thị dù cách mấy vách tường cũng có thể nghe rõ mồn một.
Kỷ Thấm lập tức nổi giận đùng đùng, lao nhanh ra ngoài, tự mình đi đuổi Thẩm thị và hai thứ tỷ.
Sương Thanh và Tuyết Ương sợ náo loạn xảy ra chuyện nên vội vàng đuổi theo.
Kỷ Du nằm trên giường, cảm nhận được đau đớn trên trán, đầu óc hỗn loạn nặng nề, tai chỉ nghe thấy những âm thanh cãi cọ ầm ĩ ở bên ngoài, đều là mấy giọng nói quen thuộc, có Thẩm di nương, có Đại tỷ, Nhị tỷ, còn có tiếng của một vài nha hoàn bà tử, giữa những tiếng la hét ồn ào, nghe rõ ràng nhất chính là tiếng la to tràn đầy tức giận của Kỷ Thấm: “Mấy người đi hết cho ta! A tỷ ta rất khỏe mạnh, không cần mấy người giả mù sa mưa!”
“Niệm Niệm,” Kỷ Du mê man mấy ngày, cổ họng khản đặc khô ngứa, khó khăn lắm mới nói ra được hai tiếng thì lập tức cảm thấy đau đớn từng đợt kéo đến, nàng không nhịn được phải ho khan vài tiếng, hai mắt từ từ mở ra, ánh sáng trong phòng làm nàng chói mắt nên vội giơ tay che, giọng nói yếu ớt khàn đặc lại vang lên “Niệm Niệm…”
Trong phòng không có người đáp lại, bên ngoài vẫn còn ồn ào, lúc này giọng của Thẩm thị đã lấn át tất cả.
“Ta chỉ là di nương, Tứ cô nương tất nhiên không để vào mắt, nhưng rốt cuộc Thường Nhi và Hạm Nhi là Đại tỷ, Nhị tỷ ngươi, muốn đến thăm muội muội của mình mà cũng không được sao? Tứ cô nương ngang ngược thế này, truyền ra ngoài sợ là sẽ mắng cô nương Quận vương phủ nhà ta không có giáo dưỡng, thể diện của Quận vương quá cố cũng phải mất hết!”
Thẩm thị không che giấu tức giận của mình, trong giọng nói còn mang theo khinh thường cùng giễu cợt, lại đem cả Quận vương quá cố ra để nói chuyện, Kỷ Thấm nghe xong càng tức giận hơn, lập tức quát lên, “Bà bớt lấy phụ thân ta ra để nói chuyện! Hiện tại a tỷ ta bị thương, ta không rảnh rỗi để tranh cãi với mấy người, ta chỉ nói cho mấy người biết, ca ca sắp trở về, mấy người mà còn không đi, ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của a tỷ, ta lập tức bảo ca ca đưa hết mấy người đến miếu!”
Trong phòng, tinh thần Kỷ Du dần dần tỉnh táo, nghe được động tĩnh bên ngoài, nàng vịn vào thành giường định đứng dậy nhưng toàn thân nhức mỏi vô lực, gân cốt rã rời, một lúc lâu sau mới có thể hoạt động, lúc này ở bên ngoài, Kỷ Thấm đã gọi vài bà tử khỏe mạnh đuổi ba mẹ con Thẩm thị ra khỏi Linh Miểu uyển.
Kỷ Thấm tức giận đi vào phòng, theo sau là bốn nha hoàn, trừ Sương Thanh và Tuyết Ương thì còn có hai nha hoàn vừa mới được phân công ra ngoài cản người là Bích Liễu và Thanh Tang, bốn nha hoàn đều hầu hạ ở Linh Miểu uyển, đã đi theo Kỷ Du mấy năm trời, cực kỳ yêu thích Tứ cô nương luôn liều mình bảo vệ tỷ tỷ, gần như xem là chủ tử của mình, thấy tiểu cô nương trước mặt tức giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng thì vội vàng thay phiên an ủi.
Kỷ Thấm đang bực bội nên không nghe lọt tai câu nào, hai chân bước đi thật nhanh, chỉ một lát đã vào trong phòng, mở to mắt nhìn về phía giường, nhìn một cái thì lập tức vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội vàng chạy tới: “A tỷ!”
Mấy nha hoàn nhìn thấy, nhất thời cực kỳ vui mừng: “Cô nương tỉnh rồi?”
Một muội muội và bốn nha hoàn đồng loạt xông lên, Kỷ Du dựa vào thành giường, nhìn thấy người vội vàng chạy tới, trên khuôn mặt tái nhợt hiện ra nụ cười: “Niệm Niệm.”
Niệm Niệm là nhũ danh của Kỷ Thấm, Kỷ Du đã lấy tên đó cho Kỷ Thấm khi cô bé ba tuổi, lúc đó trong phủ vừa mời lão sư đến dạy vỡ lòng cho các cô nương, trừ Kỷ Thấm thì Kỷ Du và hai thứ tỷ đều phải đi học. Nàng học được chữ “Niệm” vào năm đó nên đã lấy làm nhũ danh cho Kỷ Thấm, nhưng chỉ có một mình nàng gọi, còn phụ thân, mẫu thân và ca ca đều gọi là Thấm Nhi, sau đó không biết bắt đầu từ khi nào mà ca ca đột nhiên sửa lại, cũng gọi là Niệm Niệm giống nàng.
“A tỷ,” hai tay nhỏ bé của Kỷ Thấm đồng thời vươn ra, nắm thật chặt tay trái của Kỷ Du, nước mắt không hề báo trước mà cứ thế chảy xuống, “A tỷ thấy trong người thế nào? Đầu còn đau không? Có muốn mời thái y tới không?”
Kỷ Du lắc đầu, khóe mắt cong cong có chút phiếm hồng. Nàng vốn có một đôi mắt hoa đào trời sinh, bình thường khi nhìn người khác thì có chút mông lung, lúc này lại lấp lánh ánh nước, giống như phủ một tầng sương mù ướt át.
“Niệm Niệm, lại gần đây, để a tỷ nhìn muội một chút.”
“A tỷ?” Kỷ Thấm ngồi vào bên giường, dịch sát lại, có chút hoang mang nhìn nàng, “A tỷ làm sao vậy?”
Sao ánh mắt của a tỷ cứ là lạ, giống như rất lâu rồi không nhìn thấy cô bé, nhưng rõ ràng là chỉ mới ba ngày thôi, chẳng lẽ đầu a tỷ bị đập vào tảng đá nên hỏng rồi, ngay cả dáng vẻ cô bé thế nào cũng không nhớ được ư?
“Cô nương?” Bốn nha hoàn đứng bên giường cũng cảm thấy không thích hợp, thật ra hôm qua các nàng đã cảm thấy có chỗ không đúng nhưng không quá để ý.
Trưa hôm qua Tam cô nương bỗng nhiên tỉnh lại, hai mắt mở to, nhưng lại là dáng vẻ mơ mơ màng màng, đầu tiên là gọi hai tiếng “Cẩm Thư” khiến các nàng không hiểu gì vì trong phủ căn bản không có người nào tên là Cẩm Thư. Ngay sau đó lại thấy Tam cô nương đau khổ ôm đầu, các nàng vội gọi người đi mời thái y tới. Ai ngờ một lát sau Tam cô nương bỗng nhiên hỏi các nàng bây giờ là năm nào tháng nào, sau khi nghe các nàng nói là tháng ba năm Càn Nguyên hai mươi mốt thì Tam cô nương trợn trừng hai mắt, đột nhiên lại ngất đi, sau đó thái y nói không có gì đáng ngại, chỉ cần đợi cô nương tỉnh lại là được, lúc đó các nàng mới yên tâm, chỉ nghĩ đầu óc Tam cô nương vẫn còn mơ hồ, nhưng ai biết được lúc này Tam cô nương lại lộ ra ánh mắt kỳ quái giống hệt hôm qua.
Kỷ Du không để ý tới sự nghi hoặc trong mắt hai nha hoàn mà vẫn nhìn Kỷ Thấm, tay phải của nàng đột nhiên nắm chặt hai bàn tay nhỏ bé kia, đôi mắt khẽ nhắm lại, hàng lông mi cong dài khép chặt, che giấu cảm xúc phức tạp trong mắt.
“Niệm Niệm, lần này a tỷ nhất định bảo vệ muội thật tốt.”
Giữa những tiếng mặc niệm (2) trong lòng, Kỷ Du dần dần thả lỏng, đột nhiên bình thường trở lại ――
(2) Mặc niệm: nói trong im lặng.
Đau đớn chết đi một lần đổi cho nàng cơ hội quay trở về năm mười ba tuổi, một năm này, Niệm Niệm vẫn còn tốt, chưa bị người khác làm hại đến mức nản lòng thoái chí, vẫn chưa dứt khoát quyết định rời khỏi nhà đi làm ni cô.
Một lần luân hồi này có vẻ cũng không hề thua thiệt.
Tiết Thượng Tị (1) cuối cùng đã trôi qua được hai ngày, cảnh xuân trong thành Trường An vẫn còn rực rỡ, trăm hoa đang độ khoe sắc, giới quý tộc nhã sĩ du xuân ngắm cảnh không hề giảm, chỉ cần là lệ viên đình uyển nổi danh ở kinh thành thì luôn được chọn làm nơi tổ chức yến tiệc, bàn cờ, hội thơ, cho dù là phủ đệ thế gia có gia phong nghiêm khắc, mấy ngày này cũng cho phép phu nhân tiểu thư ở lâu trong hậu trạch ra ngoài tham gia yến hội.
(1) Tiết Thượng Tị: là ngày tị đầu tiên của tháng 3 âm lịch (ngày 3/3), ở Việt Nam gọi là Tết Thanh Minh.
Nhưng không giống với khung cảnh náo nhiệt của những phủ khác, Cảnh Dương Quận vương phủ trong ngõ Thắng Nghiệp ở phía đông bắc của thành Trường An lại bao trùm một bầu không khí u ám.
Trong Linh Miểu uyển ở góc đông nam của Vương phủ, tiếng khóc thút thít của tiểu cô nương lúc có lúc không, ước chừng đã hơn nửa ngày mà vẫn chưa dừng lại, tiếng khóc kia không lớn, lại đứt quãng, đứng ở ngoài phòng chỉ nghe thấy tiếng nức nở không rõ, ngược lại tiếng nha hoàn an ủi khuyên nhủ còn rõ ràng hơn.
“Tứ cô nương đừng khóc nữa, cẩn thận ảnh hưởng đến mắt…” Nha hoàn Tuyết Ương vừa hết lời khuyên nhủ vừa thay tiểu cô nương đang khóc thút thít lau nước mắt.
“Tứ cô nương đừng khóc nữa, cẩn thận ảnh hưởng đến mắt…” Nha hoàn Tuyết Ương vừa hết lời khuyên nhủ vừa thay tiểu cô nương đang khóc thút thít lau nước mắt.
Tiểu cô nương này chính là tiểu muội ruột của Cảnh Dương Quận vương, tên là Kỷ Thấm, là cô nương nhỏ nhất trong phủ, tháng trước mới qua sinh thần mười tuổi. Hôm nay cô bé chải kiểu tóc song bình kế, mặc váy màu xanh nhạt, cách ăn mặc rất trẻ con, chỉ là khóc quá lâu nên lúc này đôi mắt đỏ ửng, ngay cả chóp mũi nho nhỏ cũng tựa như quả anh đào chín mọng.
Kỷ Thấm nghe lời Tuyết Ương nói cũng không lên tiếng, chỉ lấy khăn từ trong tay Tuyết Ương, vừa khóc thút thít vừa xoa nước mắt nước mũi tèm lem trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Đúng lúc này, một nha hoàn khác là Sương Thanh từ bên ngoài đi vào, trong tay bưng chén thuốc nóng hổi, thoáng nhìn thấy Tứ cô nương ngồi bên giường vẫn còn đang gạt lệ thì không khỏi nhíu mày, đợi Tuyết Ương nhận lấy chén thuốc, nàng liền tiến lên dịu dàng an ủi: “Tứ cô nương ngay cả lời thái y nói đều không tin sao? Hôm qua Tam cô nương đã tỉnh lại một lần, hiện giờ sức khỏe vẫn còn yếu nên vừa mới ngủ thiếp đi rồi. Chỉ cần nghỉ ngơi một thật tốt, bổ sung khí huyết là không có chuyện gì, Tứ cô nương cứ khóc thế này thì đôi mắt xinh đẹp cũng sưng vù xấu xí mất thôi.”
Nghe được lời của Sương Thanh, đôi lông mày vẫn luôn nhíu chặt của tiểu cô nương hơi giãn ra, nhưng chỉ trong nháy mắt, đôi mày tinh tế cong cong lại xoắn vào một chỗ, giọng nói yếu ớt khàn khàn hướng về phía Sương Thanh: “Tỷ tỷ chảy rất nhiều máu, đến khi nào mới có thể bù lại đây?”
Vừa dứt lời, miệng nhỏ lập tức mím lại, hai giọt nước mắt thật to lại nhanh chóng rơi xuống.
Sương Thanh thấy nước mắt tiểu cô nương lại rơi xuống thì vô cùng sốt ruột, vội lấy khăn ra lau nước mắt cho cô bé, tiếp tục an ủi: “Tứ cô nương lại khóc nữa, chẳng phải sẽ khiến Tam cô nương vừa đau lòng vừa đau đầu ư, làm sao có thể nghỉ ngơi cho tốt được, như vậy không phải là việc dưỡng thương sẽ bị chậm lại sao?”
“Hả?” Đôi mắt đong đầy nước mắt của Kỷ Thấm mở thật lớn, “Sao ngươi không nói sớm? Ta khóc lâu như vậy, nhất định là khiến tỷ tỷ đau đầu rồi!” Vừa nói vừa vội vàng lau nước mắt, lập tức đứng dậy đi tới bên giường.
Tuyết Ương đang đút thuốc cho Tam cô nương đang ngủ mê man, khóe mắt thoáng nhìn thấy Tứ cô nương chạy tới, vội vàng gọi Sương Thanh, cũng may Sương Thanh nhanh nhẹn nên đã kịp thời kéo Kỷ Thấm lại, không cho cô bé có cơ hội làm đổ chén thuốc.
Đến khi Tuyết Ương đút hết chén thuốc cho Tam cô nương, Sương Thanh mới yên tâm để cho Kỷ Thấm đi tới đó.
Kỷ Thấm nằm bò bên cạnh giường nhỏ, trông thấy sắc mặt a tỷ tái nhợt không có tí huyết sắc ngủ mê man trên giường, thì cực kỳ đau lòng, vươn cánh tay nhỏ bé ra nhẹ nhàng sờ lên mặt tỷ tỷ, lại cảm thấy khóe mắt và chóp mũi đều cay cay.
Sương Thanh đứng bên cạnh sợ nàng lại khóc, đang muốn khuyên thì đã thấy tiểu cô nương hít mũi một cái, ngẩng đầu nhỏ lên, ép nước mắt trở về. Sương Thanh thấy vậy thì đau lòng, đôi mắt cũng rưng rưng. Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì ai sẽ tin tình cảm của hai tỷ muội khác mẹ lại có thể tốt như vậy?
“A tỷ…” Kỷ Thấm cẩn thận sờ mặt cô nương đang nằm trên giường, lẩm bẩm khẽ gọi, đến khi tầm mắt chuyển qua vầng trán được quấn vải bông trắng như tuyết thì lập tức nghĩ lại tình hình ngày hôm đó, lông mày lại nhíu chặt, luôn miệng tự trách mình, “Đều tại muội, đều tại muội muốn đến Ninh viên nên mới hại a tỷ bị thương, a tỷ mắng muội đi, muội sẽ không cãi lại…”
Trong sương phòng, Kỷ Thấm đang ngồi cạnh gường nói linh tinh, bên ngoài lại có hai nha hoàn hoảng hốt chạy vào báo Thẩm di nương dẫn theo Đại cô nương và Nhị cô nương tới thăm Tam cô nương.
Kỷ Thấm vốn đang buồn bực khó chịu, nghe được tin này thì giống như ngày hạn còn cho thêm mồi lửa vào, không kiềm chế được, lập tức đứng dậy nói với hai nha hoàn vừa vào báo tin: “Ai cần lòng tốt của mấy người đó, đây là thấy a tỷ bị thương nên muốn tới xem náo nhiệt! Cứ nghĩ ca ca không ở nhà là bọn họ liền xoay người sao? Chặn hết ở bên ngoài cho ta, không được để mấy người đó làm phiền a tỷ!”
Nha hoàn được sai bảo vội vàng đáp ứng rồi đi ra ngoài.
Tuyết Ương và Sương Thanh liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều sa sầm mặt. Hầu hạ bên cạnh Tam cô nương đã lâu, sao các nàng có thể không biết tác phong của vị Thẩm di nương kia? Đích thực là bắt nạt kẻ yếu, chẳng qua là ỷ vào lúc trước từng hầu hạ mẹ đẻ của Tam cô nương, biết Tam cô nương mềm lòng nhớ tình nghĩa cũ nên mới có lá gan làm xằng làm bậy. Theo các nàng, Tứ cô nương nói không hề sai, ba mẹ con Thẩm thị chính là thấy Tam cô nương bị thương, Quận vương lại không ở kinh thành nên mới chạy đến đây nhảy nhót gây sự, làm cho người ta ngột ngạt!
Nếu không phải như vậy thì Tam cô nương đã nằm đây ba ngày, trước đó Trang phi nương nương đã dẫn theo đầu sỏ gây tội là Lục công chúa cùng một vài thái y tới, hôm qua An Lăng Hầu phu nhân cùng Nhị cô nương cũng tự mình đến thăm, vậy tại sao người trong Quận vương phủ vẫn còn chưa biết? Nếu đúng là quan tâm như vậy thì nên sớm đến thăm hỏi tình hình, chứ sao phải chờ tới tận lúc này?
Kỷ Thấm và hai nha hoàn ở trong phòng đang nén giận, bên ngoài lại tranh cãi ồn ào, giọng nói bén nhọn của Thẩm thị dù cách mấy vách tường cũng có thể nghe rõ mồn một.
Kỷ Thấm lập tức nổi giận đùng đùng, lao nhanh ra ngoài, tự mình đi đuổi Thẩm thị và hai thứ tỷ.
Sương Thanh và Tuyết Ương sợ náo loạn xảy ra chuyện nên vội vàng đuổi theo.
Kỷ Du nằm trên giường, cảm nhận được đau đớn trên trán, đầu óc hỗn loạn nặng nề, tai chỉ nghe thấy những âm thanh cãi cọ ầm ĩ ở bên ngoài, đều là mấy giọng nói quen thuộc, có Thẩm di nương, có Đại tỷ, Nhị tỷ, còn có tiếng của một vài nha hoàn bà tử, giữa những tiếng la hét ồn ào, nghe rõ ràng nhất chính là tiếng la to tràn đầy tức giận của Kỷ Thấm: “Mấy người đi hết cho ta! A tỷ ta rất khỏe mạnh, không cần mấy người giả mù sa mưa!”
“Niệm Niệm,” Kỷ Du mê man mấy ngày, cổ họng khản đặc khô ngứa, khó khăn lắm mới nói ra được hai tiếng thì lập tức cảm thấy đau đớn từng đợt kéo đến, nàng không nhịn được phải ho khan vài tiếng, hai mắt từ từ mở ra, ánh sáng trong phòng làm nàng chói mắt nên vội giơ tay che, giọng nói yếu ớt khàn đặc lại vang lên “Niệm Niệm…”
Trong phòng không có người đáp lại, bên ngoài vẫn còn ồn ào, lúc này giọng của Thẩm thị đã lấn át tất cả.
“Ta chỉ là di nương, Tứ cô nương tất nhiên không để vào mắt, nhưng rốt cuộc Thường Nhi và Hạm Nhi là Đại tỷ, Nhị tỷ ngươi, muốn đến thăm muội muội của mình mà cũng không được sao? Tứ cô nương ngang ngược thế này, truyền ra ngoài sợ là sẽ mắng cô nương Quận vương phủ nhà ta không có giáo dưỡng, thể diện của Quận vương quá cố cũng phải mất hết!”
Thẩm thị không che giấu tức giận của mình, trong giọng nói còn mang theo khinh thường cùng giễu cợt, lại đem cả Quận vương quá cố ra để nói chuyện, Kỷ Thấm nghe xong càng tức giận hơn, lập tức quát lên, “Bà bớt lấy phụ thân ta ra để nói chuyện! Hiện tại a tỷ ta bị thương, ta không rảnh rỗi để tranh cãi với mấy người, ta chỉ nói cho mấy người biết, ca ca sắp trở về, mấy người mà còn không đi, ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của a tỷ, ta lập tức bảo ca ca đưa hết mấy người đến miếu!”
Trong phòng, tinh thần Kỷ Du dần dần tỉnh táo, nghe được động tĩnh bên ngoài, nàng vịn vào thành giường định đứng dậy nhưng toàn thân nhức mỏi vô lực, gân cốt rã rời, một lúc lâu sau mới có thể hoạt động, lúc này ở bên ngoài, Kỷ Thấm đã gọi vài bà tử khỏe mạnh đuổi ba mẹ con Thẩm thị ra khỏi Linh Miểu uyển.
Kỷ Thấm tức giận đi vào phòng, theo sau là bốn nha hoàn, trừ Sương Thanh và Tuyết Ương thì còn có hai nha hoàn vừa mới được phân công ra ngoài cản người là Bích Liễu và Thanh Tang, bốn nha hoàn đều hầu hạ ở Linh Miểu uyển, đã đi theo Kỷ Du mấy năm trời, cực kỳ yêu thích Tứ cô nương luôn liều mình bảo vệ tỷ tỷ, gần như xem là chủ tử của mình, thấy tiểu cô nương trước mặt tức giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng thì vội vàng thay phiên an ủi.
Kỷ Thấm đang bực bội nên không nghe lọt tai câu nào, hai chân bước đi thật nhanh, chỉ một lát đã vào trong phòng, mở to mắt nhìn về phía giường, nhìn một cái thì lập tức vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội vàng chạy tới: “A tỷ!”
Mấy nha hoàn nhìn thấy, nhất thời cực kỳ vui mừng: “Cô nương tỉnh rồi?”
Một muội muội và bốn nha hoàn đồng loạt xông lên, Kỷ Du dựa vào thành giường, nhìn thấy người vội vàng chạy tới, trên khuôn mặt tái nhợt hiện ra nụ cười: “Niệm Niệm.”
Niệm Niệm là nhũ danh của Kỷ Thấm, Kỷ Du đã lấy tên đó cho Kỷ Thấm khi cô bé ba tuổi, lúc đó trong phủ vừa mời lão sư đến dạy vỡ lòng cho các cô nương, trừ Kỷ Thấm thì Kỷ Du và hai thứ tỷ đều phải đi học. Nàng học được chữ “Niệm” vào năm đó nên đã lấy làm nhũ danh cho Kỷ Thấm, nhưng chỉ có một mình nàng gọi, còn phụ thân, mẫu thân và ca ca đều gọi là Thấm Nhi, sau đó không biết bắt đầu từ khi nào mà ca ca đột nhiên sửa lại, cũng gọi là Niệm Niệm giống nàng.
“A tỷ,” hai tay nhỏ bé của Kỷ Thấm đồng thời vươn ra, nắm thật chặt tay trái của Kỷ Du, nước mắt không hề báo trước mà cứ thế chảy xuống, “A tỷ thấy trong người thế nào? Đầu còn đau không? Có muốn mời thái y tới không?”
Kỷ Du lắc đầu, khóe mắt cong cong có chút phiếm hồng. Nàng vốn có một đôi mắt hoa đào trời sinh, bình thường khi nhìn người khác thì có chút mông lung, lúc này lại lấp lánh ánh nước, giống như phủ một tầng sương mù ướt át.
“Niệm Niệm, lại gần đây, để a tỷ nhìn muội một chút.”
“A tỷ?” Kỷ Thấm ngồi vào bên giường, dịch sát lại, có chút hoang mang nhìn nàng, “A tỷ làm sao vậy?”
Sao ánh mắt của a tỷ cứ là lạ, giống như rất lâu rồi không nhìn thấy cô bé, nhưng rõ ràng là chỉ mới ba ngày thôi, chẳng lẽ đầu a tỷ bị đập vào tảng đá nên hỏng rồi, ngay cả dáng vẻ cô bé thế nào cũng không nhớ được ư?
“Cô nương?” Bốn nha hoàn đứng bên giường cũng cảm thấy không thích hợp, thật ra hôm qua các nàng đã cảm thấy có chỗ không đúng nhưng không quá để ý.
Trưa hôm qua Tam cô nương bỗng nhiên tỉnh lại, hai mắt mở to, nhưng lại là dáng vẻ mơ mơ màng màng, đầu tiên là gọi hai tiếng “Cẩm Thư” khiến các nàng không hiểu gì vì trong phủ căn bản không có người nào tên là Cẩm Thư. Ngay sau đó lại thấy Tam cô nương đau khổ ôm đầu, các nàng vội gọi người đi mời thái y tới. Ai ngờ một lát sau Tam cô nương bỗng nhiên hỏi các nàng bây giờ là năm nào tháng nào, sau khi nghe các nàng nói là tháng ba năm Càn Nguyên hai mươi mốt thì Tam cô nương trợn trừng hai mắt, đột nhiên lại ngất đi, sau đó thái y nói không có gì đáng ngại, chỉ cần đợi cô nương tỉnh lại là được, lúc đó các nàng mới yên tâm, chỉ nghĩ đầu óc Tam cô nương vẫn còn mơ hồ, nhưng ai biết được lúc này Tam cô nương lại lộ ra ánh mắt kỳ quái giống hệt hôm qua.
Kỷ Du không để ý tới sự nghi hoặc trong mắt hai nha hoàn mà vẫn nhìn Kỷ Thấm, tay phải của nàng đột nhiên nắm chặt hai bàn tay nhỏ bé kia, đôi mắt khẽ nhắm lại, hàng lông mi cong dài khép chặt, che giấu cảm xúc phức tạp trong mắt.
“Niệm Niệm, lần này a tỷ nhất định bảo vệ muội thật tốt.”
Giữa những tiếng mặc niệm (2) trong lòng, Kỷ Du dần dần thả lỏng, đột nhiên bình thường trở lại ――
(2) Mặc niệm: nói trong im lặng.
Đau đớn chết đi một lần đổi cho nàng cơ hội quay trở về năm mười ba tuổi, một năm này, Niệm Niệm vẫn còn tốt, chưa bị người khác làm hại đến mức nản lòng thoái chí, vẫn chưa dứt khoát quyết định rời khỏi nhà đi làm ni cô.
Một lần luân hồi này có vẻ cũng không hề thua thiệt.