Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Đây là một căn phòng lớn giống như một cánh rừng nhiệt đới, có cây, có dây leo, còn có một con sông nhỏ, mắt nhìn xa một chút, khắp nơi đều là những động vật có lông mềm như nhung...... Ví dụ như mèo nhỏ, chó nhỏ, con thỏ nhỏ, con chuột nhỏ, còn có chồn tía...... Trên cây có rắn, có chim, còn có sóc nhỏ...... Trong ao có cá, có rùa, còn có uyên ương và vịt......
Lạ nhất chính là...... Động vật ở đây đều nuôi thả, rắn không ăn chim, chim không sợ rắn, cho không gầm gừ mèo, mèo không quấy nhiễu chó......
Tóm lại...... Động vật ở đây đều rất kỳ quái...... Vô cùng kỳ quái......
Cửa...... Nhẹ nhàng mở ra...... Đi vào là một cô gái mũm mĩm......
'Động vật trong rừng’ vốn đang yên lặng chợt rối loạn lên, chó sủa, mèo kêu, chim bay, rắn lay động, cá nhảy, rùa bò...... Sau một trận hỗn loạn, cô gái mập mạp kia bị đám động vật 'quật ngã' xuống mặt đất...... Trên người tất cả đều là những động vật khác nhau...... Chen lấn kêu la.
Bởi vì chó chiếm số lượng nhiều, ngươi tranh ta đoạt...... Lông cho bay đầy trời...... Trong một lúc, căn phòng liền vang lên đủ loại tiếng kêu khác nhau...... Tương đối náo nhiệt......
"A...... Đừng liếm đừng liếm, chị vừa rửa mặt, hì hì, đừng liếm...... Rất ngứa...... " Cô gái cười ngọt ngào chống đẩy đám động vật chen lấn trên người, phát ra tiếng cười như chuông bạc...... "Hư...... Các em đừng lớn tiếng như vậy, nếu không thì chị không thể cùng ngủ với các em a. "
Đám động vật hưng phấn tới gần cô, đều dùng cách riêng của mình để thể hiện yêu thích cô......
"Hư, đừng kêu...... Các em sẽ làm cho cha và anh Duệ đến đây đó...... " Cô gái đưa tay mò mẫn con này, sờ sờ con kia, tranh thủ đụng vào từng con một, một con cũng không bỏ sót...... Cười đến rất vui vẻ......
"Đã đến đây rồi. " Một giọng nam dễ nghe truyền đến..... Làm cho tươi cười của cô cứng lại trên bờ môi.
Na Tịch Thịnh Duệ nhíu mày nhìn nhìn bộ dáng chật vật của cô, lại quét mắt nhìn số lượng khổng lồ này, nhiều loài động vật phức tạp...... Chỉ chốc lát sau...... Động vật trên người cô gái kia đã nhượng bộ lui binh rồi...... Xấu hổ...... Bọn nó nhát gan a......
Cô gái nằm trên mặt đất chớp chớp mắt to, ngơ ngác nhìn người đàn ông tuấn tú mười năm như một ngày ở trước mắt, vẫn luôn tao nhã như thế...... Che giấu xấu hổ, nhỏ giọng kêu "Anh Duệ...... "
Na Tịch Thịnh Duệ kéo cô gái từ mặt đất lên, nhìn nhìn trên đầu cô, con sóc nhỏ liều chết ôm mãi không rời...... Không khỏi kéo khóe miệng...... "Cổn Cổn, em lại không ngoan, đã nói bao nhiêu lần, không thể ngủ với bọn nó. "
Không sai, cô gái mũm mĩm này chính là Viên Cổn Cổn, cô bĩu bĩu môi đỏ mọng, đưa tay ôm con sóc nhỏ trên đầu xuống, để cho nó đứng ở trên bờ vai cô: "Thật xin lỗi..... Nhưng anh lại không cho em ngủ với anh, em không quen mà, hơn nửa em thích ở cùng với chúng nó. "
Trong con ngươi đen của Na Tịch Thịnh Duệ hiện lên một tia sáng không rõ, đưa tay sửa lại mái tóc dài rối loạn của cô, dịu dàng nói: "Cổn Cổn, em đã trưởng thành, phải tập ngủ một mình. "
Viên Cổn Cổn nhìn nhìn anh, không cam lòng không tình nguyện gật gật đầu......
"Ngoan, đi thôi, cha nuôi tìm em. " Na Tịch Thịnh Duệ không vui nhìn động vật chướng mắt đứng trên vai cô gặm hạt thông, kéo cái đuôi của nó vứt ra ngoài.
Sóc nhỏ bị đánh lén đột ngột, lúc bị vứt ra ngoài vẫn còn không quên nắm chặt hạt thông trong tay mình, nhắm mắt lại đợi chờ đau đớn, kết quả đáp xuống trên người một con chó săn lông vàng, mở mắt tròn trề miệng ra, khóe mắt rưng rưng nhìn về phía 'người đánh lén’ kia.
"A, tiểu B của em...... " Viên Cổn Cổn đau lòng thét lên, còn muốn chạy qua nhìn xem nó có bị thương hay không, lại bị người ta xách áo phía sau lên, hai chân lơ lửng trên không......
"Em để cho cha nuôi đợi lâu, cha sẽ tức giận. " Na Tịch Thịnh Duệ níu chặt áo của cô ‘xách' cô ra ngoài......
Lạ nhất chính là...... Động vật ở đây đều nuôi thả, rắn không ăn chim, chim không sợ rắn, cho không gầm gừ mèo, mèo không quấy nhiễu chó......
Tóm lại...... Động vật ở đây đều rất kỳ quái...... Vô cùng kỳ quái......
Cửa...... Nhẹ nhàng mở ra...... Đi vào là một cô gái mũm mĩm......
'Động vật trong rừng’ vốn đang yên lặng chợt rối loạn lên, chó sủa, mèo kêu, chim bay, rắn lay động, cá nhảy, rùa bò...... Sau một trận hỗn loạn, cô gái mập mạp kia bị đám động vật 'quật ngã' xuống mặt đất...... Trên người tất cả đều là những động vật khác nhau...... Chen lấn kêu la.
Bởi vì chó chiếm số lượng nhiều, ngươi tranh ta đoạt...... Lông cho bay đầy trời...... Trong một lúc, căn phòng liền vang lên đủ loại tiếng kêu khác nhau...... Tương đối náo nhiệt......
"A...... Đừng liếm đừng liếm, chị vừa rửa mặt, hì hì, đừng liếm...... Rất ngứa...... " Cô gái cười ngọt ngào chống đẩy đám động vật chen lấn trên người, phát ra tiếng cười như chuông bạc...... "Hư...... Các em đừng lớn tiếng như vậy, nếu không thì chị không thể cùng ngủ với các em a. "
Đám động vật hưng phấn tới gần cô, đều dùng cách riêng của mình để thể hiện yêu thích cô......
"Hư, đừng kêu...... Các em sẽ làm cho cha và anh Duệ đến đây đó...... " Cô gái đưa tay mò mẫn con này, sờ sờ con kia, tranh thủ đụng vào từng con một, một con cũng không bỏ sót...... Cười đến rất vui vẻ......
"Đã đến đây rồi. " Một giọng nam dễ nghe truyền đến..... Làm cho tươi cười của cô cứng lại trên bờ môi.
Na Tịch Thịnh Duệ nhíu mày nhìn nhìn bộ dáng chật vật của cô, lại quét mắt nhìn số lượng khổng lồ này, nhiều loài động vật phức tạp...... Chỉ chốc lát sau...... Động vật trên người cô gái kia đã nhượng bộ lui binh rồi...... Xấu hổ...... Bọn nó nhát gan a......
Cô gái nằm trên mặt đất chớp chớp mắt to, ngơ ngác nhìn người đàn ông tuấn tú mười năm như một ngày ở trước mắt, vẫn luôn tao nhã như thế...... Che giấu xấu hổ, nhỏ giọng kêu "Anh Duệ...... "
Na Tịch Thịnh Duệ kéo cô gái từ mặt đất lên, nhìn nhìn trên đầu cô, con sóc nhỏ liều chết ôm mãi không rời...... Không khỏi kéo khóe miệng...... "Cổn Cổn, em lại không ngoan, đã nói bao nhiêu lần, không thể ngủ với bọn nó. "
Không sai, cô gái mũm mĩm này chính là Viên Cổn Cổn, cô bĩu bĩu môi đỏ mọng, đưa tay ôm con sóc nhỏ trên đầu xuống, để cho nó đứng ở trên bờ vai cô: "Thật xin lỗi..... Nhưng anh lại không cho em ngủ với anh, em không quen mà, hơn nửa em thích ở cùng với chúng nó. "
Trong con ngươi đen của Na Tịch Thịnh Duệ hiện lên một tia sáng không rõ, đưa tay sửa lại mái tóc dài rối loạn của cô, dịu dàng nói: "Cổn Cổn, em đã trưởng thành, phải tập ngủ một mình. "
Viên Cổn Cổn nhìn nhìn anh, không cam lòng không tình nguyện gật gật đầu......
"Ngoan, đi thôi, cha nuôi tìm em. " Na Tịch Thịnh Duệ không vui nhìn động vật chướng mắt đứng trên vai cô gặm hạt thông, kéo cái đuôi của nó vứt ra ngoài.
Sóc nhỏ bị đánh lén đột ngột, lúc bị vứt ra ngoài vẫn còn không quên nắm chặt hạt thông trong tay mình, nhắm mắt lại đợi chờ đau đớn, kết quả đáp xuống trên người một con chó săn lông vàng, mở mắt tròn trề miệng ra, khóe mắt rưng rưng nhìn về phía 'người đánh lén’ kia.
"A, tiểu B của em...... " Viên Cổn Cổn đau lòng thét lên, còn muốn chạy qua nhìn xem nó có bị thương hay không, lại bị người ta xách áo phía sau lên, hai chân lơ lửng trên không......
"Em để cho cha nuôi đợi lâu, cha sẽ tức giận. " Na Tịch Thịnh Duệ níu chặt áo của cô ‘xách' cô ra ngoài......