Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 115
"Anh không sao chứ?" Viên Cổn Cổn vươn tay xoa nhẹ trên trán của anh, lo lắng hỏi.
"Không có gì. " Hắc Viêm Triệt kéo tay cô xuống nắm chặt vào lòng bàn tay.
"Thật?" Viên Cổn Cổn lo lắng tiếp tục hỏi.
"Ừ. " Hắc Viêm Triệt cắn nhẹ một cái ở trên môi cô.
Viên Cổn Cổn đỏ mặt, nhìn nhìn xung quanh, có loại cảm giác có tật giật mình.
"Chơi đủ rồi?" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt hỏi.
"Dạ. " Viên Cổn Cổn cười ngọt ngào gật gật đầu, "Nhưng mà em muốn đi toilet. "
Hắc Viêm Triệt dắt cô đi đến nhà vệ sinh công cộng.
"Triệt, em có thể tự đi. " Viên Cổn Cổn ngượng ngùng nhỏ giọng meo meo.
Hắc Viêm Triệt không nói gì, dẫn cô tới trước cửa nhà vệ sinh công cộng.
Viên Cổn Cổn nhìn anh, nhỏ giọng nói "Em vào đây. "
"Ừ. "
Người nào đó đi vào nhà vệ sinh, sau khi giải quyết lượng nước dư thừa trên người xong, đi đến bồn rửa tay rửa tay, mà vào lúc này, truyền đến một loạt tiếng rên làm người ta rùng mình, và hơi thở thô gấp, Viên Cổn Cổn ngẩn người, cương cứng ngay tại chỗ, đây... đây là...
"A... Ưm... A... A... ".
Giọng nữ mềm mại không ngừng truyền ra từ trong phòng vệ sinh, dường như rất vui thích.
Viên Cổn Cổn vội vàng chạy ra, vội vàng chạy tới bên cạnh Hắc Viêm Triệt, cả khuôn mặt đỏ bừng "Chúng ta về nhà đi. "
Hắc Viêm Triệt nhìn sắc mặt cô khác thường, nhếch mày kiếm, "Sao vậy?"
"Không có gì, đi nhanh đi. " Viên Cổn Cổn kéo tay anh, đi về.
"Em lại nói dối?" Giọng nói không vui của Hắc Viêm Triệt truyền đến từ phía sau.
"Không... Không phải, là vì... vì... " Viên Cổn Cổn lắp bắp không biết nên nói như thế nào, khuôn mặt nhỏ nhắn càng ửng hồng hơn.
Hắc Viêm Triệt nhìn cô, không nói gì.
"Có người... Có người ở trong nhà vệ sinh... làm cái kia... "
"Làm tình?" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt hỏi.
Viên Cổn Cổn sửng sốt, ngượng ngùng gật gật đầu.
Hắc Viêm Triệt nắm giữ ngược lại tay của cô, đi về nhà
11 giờ tối, Hắc Viêm Triệt ôm Viên Cổn Cổn cùng xem phim hoạt hình với cô, trong tay Viên Cổn Cổn còn cầm một bao bắp rang, tập trung tinh thần xem, thỉnh thoảng lại cười ngây ngô, rõ ràng là tâm trạng rất tốt, Hắc Viêm Triệt thì ngược lại.
Viên Cổn Cổn nắm mấy viên bắp rang quay đầu đưa đến bên miệng anh, nhỏ giọng meo meo "Thơm lắm, anh cũng ăn đi. "
Hắc Viêm Triệt hất mặt, nhàn nhạt phun ra hai chữ, "Không cần. "
Viên Cổn Cổn cười hì hì nhét vào trong miệng mình, cũng không vì anh không ăn mà tức giận, ngược lại rất vui vẻ, anh không ăn thì cô có thể ăn nhiều một chút rồi.
"Ngày mai không đến công ty. " Hắc Viêm Triệt nhìn nét mặt tươi cười của cô, nhàn nhạt nói..
Đôi mắt trong suốt của Viên Cổn Cổn sáng ngời, vui vẻ nhìn lại anh, "Anh còn dẫn em đi chơi sao?"
"Không. " Hắc Viêm Triệt trả lời ngắn gọn.
"A... " Viên Cổn Cổn bẹt miệng quay đầu lại tiếp tục tập trung tinh thần xem phim hoạt hình.
"Anh phải đi ra ngoài, em ở nhà. "
"Dạ... " Viên Cổn Cổn gật gật đầu, một lúc sau mới phản ứng kịp, nhỏ giọng hỏi "Anh muốn đi đâu? Dẫn em đi cùng, ở một mình em sợ. "
"Tề Tu ở nhà, Nhã Tư cũng ở nhà. " Hắc Viêm Triệt chơi đùa tóc dài của cô.
"Vậy anh Á đâu? Gần đây cũng không thấy anh ấy. "
Mày kiếm của Hắc Viêm Triệt nhăn lại, không nói gì..
Viên Cổn Cổn nhìn nét mặt của anh rõ ràng là không vui, thức thời ngậm miệng lại.
Hắc Viêm Triệt buông tóc của cô ra, không nói một tiếng.
Không khí có chút im lặng, nhưng có người không nhịn được im lặng như vậy nên liền nhanh chóng phá bỏ.
"Vậy anh trở về sớm một chút được không?" Viên Cổn Cổn đáng thương tội nghiệp nhìn anh, giống như bị người ta vứt bỏ.
"Ừ. "
"Em ở nhà chờ anh, anh nói lời phải giữ lời. " Viên Cổn Cổn lo lắng nhỏ giọng meo meo.
"Ừ. "
Tuy vẫn là một chữ nhưng rõ ràng là có chút độ ấm.
Viên Cổn Cổn cười ngây ngốc, biểu cảm như vậy làm cho người ta không nhịn được mà muốn khi dễ cô.
Hắc Viêm Triệt đoạt lấy bắp rang trong tay cô, nhàn nhạt nói "Đi đánh răng. "
"Em còn chưa ăn xong... " Viên Cổn Cổn nhỏ giọng meo meo, sốt ruột vươn tay muốn cướp về.
Hắc Viêm Triệt dùng ngón tay thon dài để ở đỉnh đầu cô, dễ dàng kéo ra khoảng cách giữa bọn họ, chỉ thấy người nào đó mím môi vung tay nhỏ bé cố chấp muốn lấy bao bắp rang ở xa, bộ dáng không chịu thua.
Sau đó không lâu, người nào đó buông bỏ phần cố chấp này, thất bại nhìn người đàn ông dùng tay để trên đầu cô, không nói gì.
"Còn không đi?" Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, giọng điệu lành lạnh.
Viên Cổn Cổn bò xuống giường, rũ bả vai đi vào phòng tắm.
Hắc Viêm Triệt vung tay lên, bao bắp rang chưa ăn xong này ngoan ngoãn nằm vào trong thùng rác ở xa..
Viên Cổn Cổn đánh răng xong đi ra, hậm hực hờn dỗi leo lên giường, trong đầu vẫn là bao bắp rang còn thừa rất nhiều, nếu biết trước liền ăn nhiều một chút, rất lãng phí đấy...
Hắc Viêm Triệt tắt TV và đèn bàn, ôm cô vào trong lòng.
Theo bản năng Viên Cổn Cổn chui vào trong lòng anh, được anh ôm ấp đã trở thành thói quen, có nhiều lúc cũng từng nghĩ, 3 năm sau, cuộc sống không có anh sẽ như thế nào? Nghĩ tới nghĩ lui cũng không có kết quả, ngược lại lại bắt đầu đau lòng, chẳng lẽ... Cô nghiện bị ngược đãi?
"Không có gì. " Hắc Viêm Triệt kéo tay cô xuống nắm chặt vào lòng bàn tay.
"Thật?" Viên Cổn Cổn lo lắng tiếp tục hỏi.
"Ừ. " Hắc Viêm Triệt cắn nhẹ một cái ở trên môi cô.
Viên Cổn Cổn đỏ mặt, nhìn nhìn xung quanh, có loại cảm giác có tật giật mình.
"Chơi đủ rồi?" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt hỏi.
"Dạ. " Viên Cổn Cổn cười ngọt ngào gật gật đầu, "Nhưng mà em muốn đi toilet. "
Hắc Viêm Triệt dắt cô đi đến nhà vệ sinh công cộng.
"Triệt, em có thể tự đi. " Viên Cổn Cổn ngượng ngùng nhỏ giọng meo meo.
Hắc Viêm Triệt không nói gì, dẫn cô tới trước cửa nhà vệ sinh công cộng.
Viên Cổn Cổn nhìn anh, nhỏ giọng nói "Em vào đây. "
"Ừ. "
Người nào đó đi vào nhà vệ sinh, sau khi giải quyết lượng nước dư thừa trên người xong, đi đến bồn rửa tay rửa tay, mà vào lúc này, truyền đến một loạt tiếng rên làm người ta rùng mình, và hơi thở thô gấp, Viên Cổn Cổn ngẩn người, cương cứng ngay tại chỗ, đây... đây là...
"A... Ưm... A... A... ".
Giọng nữ mềm mại không ngừng truyền ra từ trong phòng vệ sinh, dường như rất vui thích.
Viên Cổn Cổn vội vàng chạy ra, vội vàng chạy tới bên cạnh Hắc Viêm Triệt, cả khuôn mặt đỏ bừng "Chúng ta về nhà đi. "
Hắc Viêm Triệt nhìn sắc mặt cô khác thường, nhếch mày kiếm, "Sao vậy?"
"Không có gì, đi nhanh đi. " Viên Cổn Cổn kéo tay anh, đi về.
"Em lại nói dối?" Giọng nói không vui của Hắc Viêm Triệt truyền đến từ phía sau.
"Không... Không phải, là vì... vì... " Viên Cổn Cổn lắp bắp không biết nên nói như thế nào, khuôn mặt nhỏ nhắn càng ửng hồng hơn.
Hắc Viêm Triệt nhìn cô, không nói gì.
"Có người... Có người ở trong nhà vệ sinh... làm cái kia... "
"Làm tình?" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt hỏi.
Viên Cổn Cổn sửng sốt, ngượng ngùng gật gật đầu.
Hắc Viêm Triệt nắm giữ ngược lại tay của cô, đi về nhà
11 giờ tối, Hắc Viêm Triệt ôm Viên Cổn Cổn cùng xem phim hoạt hình với cô, trong tay Viên Cổn Cổn còn cầm một bao bắp rang, tập trung tinh thần xem, thỉnh thoảng lại cười ngây ngô, rõ ràng là tâm trạng rất tốt, Hắc Viêm Triệt thì ngược lại.
Viên Cổn Cổn nắm mấy viên bắp rang quay đầu đưa đến bên miệng anh, nhỏ giọng meo meo "Thơm lắm, anh cũng ăn đi. "
Hắc Viêm Triệt hất mặt, nhàn nhạt phun ra hai chữ, "Không cần. "
Viên Cổn Cổn cười hì hì nhét vào trong miệng mình, cũng không vì anh không ăn mà tức giận, ngược lại rất vui vẻ, anh không ăn thì cô có thể ăn nhiều một chút rồi.
"Ngày mai không đến công ty. " Hắc Viêm Triệt nhìn nét mặt tươi cười của cô, nhàn nhạt nói..
Đôi mắt trong suốt của Viên Cổn Cổn sáng ngời, vui vẻ nhìn lại anh, "Anh còn dẫn em đi chơi sao?"
"Không. " Hắc Viêm Triệt trả lời ngắn gọn.
"A... " Viên Cổn Cổn bẹt miệng quay đầu lại tiếp tục tập trung tinh thần xem phim hoạt hình.
"Anh phải đi ra ngoài, em ở nhà. "
"Dạ... " Viên Cổn Cổn gật gật đầu, một lúc sau mới phản ứng kịp, nhỏ giọng hỏi "Anh muốn đi đâu? Dẫn em đi cùng, ở một mình em sợ. "
"Tề Tu ở nhà, Nhã Tư cũng ở nhà. " Hắc Viêm Triệt chơi đùa tóc dài của cô.
"Vậy anh Á đâu? Gần đây cũng không thấy anh ấy. "
Mày kiếm của Hắc Viêm Triệt nhăn lại, không nói gì..
Viên Cổn Cổn nhìn nét mặt của anh rõ ràng là không vui, thức thời ngậm miệng lại.
Hắc Viêm Triệt buông tóc của cô ra, không nói một tiếng.
Không khí có chút im lặng, nhưng có người không nhịn được im lặng như vậy nên liền nhanh chóng phá bỏ.
"Vậy anh trở về sớm một chút được không?" Viên Cổn Cổn đáng thương tội nghiệp nhìn anh, giống như bị người ta vứt bỏ.
"Ừ. "
"Em ở nhà chờ anh, anh nói lời phải giữ lời. " Viên Cổn Cổn lo lắng nhỏ giọng meo meo.
"Ừ. "
Tuy vẫn là một chữ nhưng rõ ràng là có chút độ ấm.
Viên Cổn Cổn cười ngây ngốc, biểu cảm như vậy làm cho người ta không nhịn được mà muốn khi dễ cô.
Hắc Viêm Triệt đoạt lấy bắp rang trong tay cô, nhàn nhạt nói "Đi đánh răng. "
"Em còn chưa ăn xong... " Viên Cổn Cổn nhỏ giọng meo meo, sốt ruột vươn tay muốn cướp về.
Hắc Viêm Triệt dùng ngón tay thon dài để ở đỉnh đầu cô, dễ dàng kéo ra khoảng cách giữa bọn họ, chỉ thấy người nào đó mím môi vung tay nhỏ bé cố chấp muốn lấy bao bắp rang ở xa, bộ dáng không chịu thua.
Sau đó không lâu, người nào đó buông bỏ phần cố chấp này, thất bại nhìn người đàn ông dùng tay để trên đầu cô, không nói gì.
"Còn không đi?" Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, giọng điệu lành lạnh.
Viên Cổn Cổn bò xuống giường, rũ bả vai đi vào phòng tắm.
Hắc Viêm Triệt vung tay lên, bao bắp rang chưa ăn xong này ngoan ngoãn nằm vào trong thùng rác ở xa..
Viên Cổn Cổn đánh răng xong đi ra, hậm hực hờn dỗi leo lên giường, trong đầu vẫn là bao bắp rang còn thừa rất nhiều, nếu biết trước liền ăn nhiều một chút, rất lãng phí đấy...
Hắc Viêm Triệt tắt TV và đèn bàn, ôm cô vào trong lòng.
Theo bản năng Viên Cổn Cổn chui vào trong lòng anh, được anh ôm ấp đã trở thành thói quen, có nhiều lúc cũng từng nghĩ, 3 năm sau, cuộc sống không có anh sẽ như thế nào? Nghĩ tới nghĩ lui cũng không có kết quả, ngược lại lại bắt đầu đau lòng, chẳng lẽ... Cô nghiện bị ngược đãi?