Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 113
"Bởi vì các chị ấy nói hung thủ thích tìm những chị gái xinh đẹp để ra tay, cho nên em không sợ, hơn nữa em còn có anh mà. " Viên Cổn Cổn vừa ăn vừa nói, không có chút sợ hãi nào.
Hắc Viêm Triệt không nhịn được véo véo gương mặt cô, bời vì câu nói em còn có anh kia mà tâm trạng rất tốt.
“Chỉ là những người bị hại kia rất đáng thương” Viên Cổn Cổn dừng đũa, khôn mặt nhỏ nhắn cuối xuống.
Hắc Viêm Triệt lấy đũa trong tay cô qua, kẹp đủ các loại hình thức ăn bắt đầu nhét vào trong miệng cô.
Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn ăn, đang suy nghĩ có nên đi đến chùa khẩn cầu thế giới hòa bình hay không? Thuận tiện khẩn cầu để tính tình của Hắc Viêm Triệt tốt một chút, tốt nhất là khẩn cầu anh sẽ cho cô ăn kem hết 7 lần trong một tuần…
10 giờ 35 phút tối, tiếng thét chói tai truyền từ phòng ngủ chính của nhà họ Hắc, Viên Cổn Cổn ngã ngồi dưới đất, nhắm hai mắt lại lớn tiếng kêu to tên Hắc Viêm Triệt, “Triệt…”
Một bóng dáng gần như là lập tức xuất hiện ở trước mặt cô, ôm cô vào trong ngực.
Viên Cổn Cổn vùi mặt vào trong ngực vẫn còn giọt nước của anh, vừa khóc vừa run run tay chỉ về phía màn hình máy tính, Hắc Viêm Triệ ngẩng đầu nhìn, hai tròng mắt không khỏi tối lại, đó là một tấm hình, một thân thể bị phân thây, đập vào mắt đều màu đỏ tươi và từng miếng thịt nát khác thường, xác chết khủng bố, thịt vụn kín tất cả tấm hình, phía dưới tấm hình còn viết một hàng chữ bằng máu đỏ
“Triệt…Hu hu” Viên Cổn Cổn run rẩy ôm sát cổ của anh, lớn tiếng khóc.
Hắc Viêm Triệt ôm cô, tắt máy tính, ngồi lên trên giường, vuốt nhẹ sống lưng cô nhỏ giọng nói “Không có chuyện gì rồi.”
“Vậy…Cái kia…” Viên Cổn Cổn khóc muốn nói gì đó, nhưng lại không nói nên một câu hoàn chỉnh.
“Là trò đùa quái đản mà thôi” Hắc Viêm Triệt kéo ra khoảng cách với cô, lau nước mắt của cô nhẹ giọng vỗ về.
“Em rất sợ…Hu hu” Nước mắt của Viên Cổn Cổn nhỏ xuống thành chuỗi, thân thể run nhẹ càng làm cho người ta không đành lòng.
“Anh ở đây không ai có thể làm hại em” Hắc Viêm Triệt giữ chặt mặt cô, mắt tím khóa chặt đôi mắt của cô.
Viên Cổn Cổn nhìn anh chậm rãi bình tĩnh lại không run run nửa, nhưng nước mắt vẫn chảy ròng ròng.
Hắc Viêm Triệt cúi đầu hôn lên nước mắt của cô, nhẹ giọng nói “Đừng sợ, nó còn đáng sợ hơn so với anh sao, ngay cả anh mà em còn không sợ thì càng không nên sợ nó.”
“Nó đáng sợ hơn so với anh…” Viên Cổn Cổn vừa nói vừa lớn tiếng khóc, giống như một đứa trẻ.
Hắc Viêm Triệt nhìn cô một lúc, cúi đầu dùng môi che cái miệng thì thào tự nói và tiếng khóc của cô.
“Ưm…” Viên Cổn Cổn ngẩn người, đôi mất ngập nước nhìn khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ đột nhiên phóng to ở trước mắt.
Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô, nhắm mắt tím lại cắn đầu lưỡi của mình, dịu dàng hôn cô.
“Ưm…Triệt?” Viên Cổn Cổn nếm được mùi máu máu tươi, nhăn mày lại.
Hắc Viêm Triệt không nói gì cả, chỉ kìm chặt cái ót của cô, không để cho cô trốn.
Kết thúc nụ hôn máu tanh lại dịu dàng khác thường này. Viên Cổn Cổn thở hổn hển, hai mắt mơ màng nhìn anh.
Hắc Viêm Triệt nhìn vết máu trên môi cô, cúi đầu liếm, động tác tà mị ma độc nhất.
Viên Cổn Cổn chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh, nói không nên lời.
Hắc Viêm Triệt véo véo mặt cô, kéo ra một chút cười nhạt.
“Triệt…” Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, cảm thấy hơi choáng váng mắt hoa, mơ hồ khẽ gọi tên của anh.
“Ừm.”
“Đầu rất choáng váng…” Viên Cổn Cổn nhỏ giọng meo meo.
“Ngủ đi.” Hắc Viêm Triệt đặt cô ở trên giường.
“Không…” Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, hai mắt đã không nhịn được mà híp lại rồi, nhưng vẫn cố chấp dùng tay nhỏ bé kéo lấy khăn tắm quấn quanh người anh.
“Anh ở đây với em.” Hắc Viêm Triệt kéo tay cô ra, cứu cái khăn tắm lung lay nới lỏng sắp rơi xuống.
“Ưm…” Viên Cổn Cổn ưm nhẹ một tiếng, đã không chịu nổi nhắm hai mắt lại.
Hắc Viêm Triệt đắp chăn cho cô, đứng dậy mặc quần áo xon, gọi một cú điện thoại.
Một lúc sau, Á Tư đi vào.
“Điều tra địa chỉ cụ thể.” Hắc Viêm Triệt nhìn bưu phẩm hiện ra trong máy tính, nhàn nhạt nói.
Á Tư nhìn thấy tấm hình thì ngẩn người, “Đây là máy tính của Cổn Cổn, tấm hình này…”
“Đi điều tra.” Hắc Viêm Triệt ngắt lời chưa nói hết lời của anh ta.
“Dạ.” Á Tư khom người, cầm lấy máy tính đi ra khỏi phòng.
Hắc Viêm Triệt nhìn cô gái nhỏ ngủ say ở trên giường, ngón tay thon dài gõ nhẹ trên mặt bàn, không biết suy nghĩ cái gì.
Không lâu sau, tiếng đập cửa vang lên.
“Vào đi.”
Cửa nhẹ nhàng mở ra, Á Tư cầm máy tính đi đến, sắc mặt không tốt lắm.
“Nói.” Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt phun ra một chữ.
“Gần đây xảy ra vụ án bầm thây, thiếu gia biết không?” Á Tư đặt máy tính ở trên bàn, nhìn Hắc Viêm Triệt.
“Nói trọng điểm.” Hắc Viêm Triệt nhíu mày.
“Trọng điểm chính là địa chỉ IP gửi tấm hình mà tôi điều tra và căn phòng cảnh sát thi thể là giống nhau.” Á Tư trầm giọng nói.
Hắc Viêm Triệt khống có nhiều biểu cảm, vẻ mặt bình tĩnh.
“Chủ nhân…”
“Điều động người trong tối, tìm ra hung thủ.” Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt ra lệnh.
“Nhưng à chủ nhân…”
Hắc Viêm Triệt nhìn anh ta, mắt tím lạnh lùng.
Á Tư mấp máy môi mỏng, khom người nhỏ giọng nói “Dạ.”
Hắc Viêm Triệt không nhịn được véo véo gương mặt cô, bời vì câu nói em còn có anh kia mà tâm trạng rất tốt.
“Chỉ là những người bị hại kia rất đáng thương” Viên Cổn Cổn dừng đũa, khôn mặt nhỏ nhắn cuối xuống.
Hắc Viêm Triệt lấy đũa trong tay cô qua, kẹp đủ các loại hình thức ăn bắt đầu nhét vào trong miệng cô.
Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn ăn, đang suy nghĩ có nên đi đến chùa khẩn cầu thế giới hòa bình hay không? Thuận tiện khẩn cầu để tính tình của Hắc Viêm Triệt tốt một chút, tốt nhất là khẩn cầu anh sẽ cho cô ăn kem hết 7 lần trong một tuần…
10 giờ 35 phút tối, tiếng thét chói tai truyền từ phòng ngủ chính của nhà họ Hắc, Viên Cổn Cổn ngã ngồi dưới đất, nhắm hai mắt lại lớn tiếng kêu to tên Hắc Viêm Triệt, “Triệt…”
Một bóng dáng gần như là lập tức xuất hiện ở trước mặt cô, ôm cô vào trong ngực.
Viên Cổn Cổn vùi mặt vào trong ngực vẫn còn giọt nước của anh, vừa khóc vừa run run tay chỉ về phía màn hình máy tính, Hắc Viêm Triệ ngẩng đầu nhìn, hai tròng mắt không khỏi tối lại, đó là một tấm hình, một thân thể bị phân thây, đập vào mắt đều màu đỏ tươi và từng miếng thịt nát khác thường, xác chết khủng bố, thịt vụn kín tất cả tấm hình, phía dưới tấm hình còn viết một hàng chữ bằng máu đỏ
“Triệt…Hu hu” Viên Cổn Cổn run rẩy ôm sát cổ của anh, lớn tiếng khóc.
Hắc Viêm Triệt ôm cô, tắt máy tính, ngồi lên trên giường, vuốt nhẹ sống lưng cô nhỏ giọng nói “Không có chuyện gì rồi.”
“Vậy…Cái kia…” Viên Cổn Cổn khóc muốn nói gì đó, nhưng lại không nói nên một câu hoàn chỉnh.
“Là trò đùa quái đản mà thôi” Hắc Viêm Triệt kéo ra khoảng cách với cô, lau nước mắt của cô nhẹ giọng vỗ về.
“Em rất sợ…Hu hu” Nước mắt của Viên Cổn Cổn nhỏ xuống thành chuỗi, thân thể run nhẹ càng làm cho người ta không đành lòng.
“Anh ở đây không ai có thể làm hại em” Hắc Viêm Triệt giữ chặt mặt cô, mắt tím khóa chặt đôi mắt của cô.
Viên Cổn Cổn nhìn anh chậm rãi bình tĩnh lại không run run nửa, nhưng nước mắt vẫn chảy ròng ròng.
Hắc Viêm Triệt cúi đầu hôn lên nước mắt của cô, nhẹ giọng nói “Đừng sợ, nó còn đáng sợ hơn so với anh sao, ngay cả anh mà em còn không sợ thì càng không nên sợ nó.”
“Nó đáng sợ hơn so với anh…” Viên Cổn Cổn vừa nói vừa lớn tiếng khóc, giống như một đứa trẻ.
Hắc Viêm Triệt nhìn cô một lúc, cúi đầu dùng môi che cái miệng thì thào tự nói và tiếng khóc của cô.
“Ưm…” Viên Cổn Cổn ngẩn người, đôi mất ngập nước nhìn khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ đột nhiên phóng to ở trước mắt.
Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô, nhắm mắt tím lại cắn đầu lưỡi của mình, dịu dàng hôn cô.
“Ưm…Triệt?” Viên Cổn Cổn nếm được mùi máu máu tươi, nhăn mày lại.
Hắc Viêm Triệt không nói gì cả, chỉ kìm chặt cái ót của cô, không để cho cô trốn.
Kết thúc nụ hôn máu tanh lại dịu dàng khác thường này. Viên Cổn Cổn thở hổn hển, hai mắt mơ màng nhìn anh.
Hắc Viêm Triệt nhìn vết máu trên môi cô, cúi đầu liếm, động tác tà mị ma độc nhất.
Viên Cổn Cổn chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh, nói không nên lời.
Hắc Viêm Triệt véo véo mặt cô, kéo ra một chút cười nhạt.
“Triệt…” Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, cảm thấy hơi choáng váng mắt hoa, mơ hồ khẽ gọi tên của anh.
“Ừm.”
“Đầu rất choáng váng…” Viên Cổn Cổn nhỏ giọng meo meo.
“Ngủ đi.” Hắc Viêm Triệt đặt cô ở trên giường.
“Không…” Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, hai mắt đã không nhịn được mà híp lại rồi, nhưng vẫn cố chấp dùng tay nhỏ bé kéo lấy khăn tắm quấn quanh người anh.
“Anh ở đây với em.” Hắc Viêm Triệt kéo tay cô ra, cứu cái khăn tắm lung lay nới lỏng sắp rơi xuống.
“Ưm…” Viên Cổn Cổn ưm nhẹ một tiếng, đã không chịu nổi nhắm hai mắt lại.
Hắc Viêm Triệt đắp chăn cho cô, đứng dậy mặc quần áo xon, gọi một cú điện thoại.
Một lúc sau, Á Tư đi vào.
“Điều tra địa chỉ cụ thể.” Hắc Viêm Triệt nhìn bưu phẩm hiện ra trong máy tính, nhàn nhạt nói.
Á Tư nhìn thấy tấm hình thì ngẩn người, “Đây là máy tính của Cổn Cổn, tấm hình này…”
“Đi điều tra.” Hắc Viêm Triệt ngắt lời chưa nói hết lời của anh ta.
“Dạ.” Á Tư khom người, cầm lấy máy tính đi ra khỏi phòng.
Hắc Viêm Triệt nhìn cô gái nhỏ ngủ say ở trên giường, ngón tay thon dài gõ nhẹ trên mặt bàn, không biết suy nghĩ cái gì.
Không lâu sau, tiếng đập cửa vang lên.
“Vào đi.”
Cửa nhẹ nhàng mở ra, Á Tư cầm máy tính đi đến, sắc mặt không tốt lắm.
“Nói.” Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt phun ra một chữ.
“Gần đây xảy ra vụ án bầm thây, thiếu gia biết không?” Á Tư đặt máy tính ở trên bàn, nhìn Hắc Viêm Triệt.
“Nói trọng điểm.” Hắc Viêm Triệt nhíu mày.
“Trọng điểm chính là địa chỉ IP gửi tấm hình mà tôi điều tra và căn phòng cảnh sát thi thể là giống nhau.” Á Tư trầm giọng nói.
Hắc Viêm Triệt khống có nhiều biểu cảm, vẻ mặt bình tĩnh.
“Chủ nhân…”
“Điều động người trong tối, tìm ra hung thủ.” Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt ra lệnh.
“Nhưng à chủ nhân…”
Hắc Viêm Triệt nhìn anh ta, mắt tím lạnh lùng.
Á Tư mấp máy môi mỏng, khom người nhỏ giọng nói “Dạ.”