Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95
Edit: Thương Thù
Beta: Tịnh Nghiên
- -----------------------------------------------
Nhân sinh đúng là tràn đầy thứ khiến cho con người ta không thể nào lường trước được.
Lúc trước, Tiễn Ý Ý cho rằng xấu hổ của cô đã đạt tới đỉnh cao, không nghĩ đến còn có chuyện "không ngăn được" kia của Lương Quyết Thành. Sau chuyện đó, Tiễn Ý Ý cảm thấy đối với cô mà nói, tất cả những chuyện khác đều không tồn tại bất cứ lực sát thương nào, không nghĩ đến còn có chuyện tiểu thúc thúc của cô mới rạng sáng đã ngồi trước cửa phòng cô uống rượu.
Bị gia trưởng bắt ngay tại trận cùng một người con trai ăn mặc quần áo của mình như thế này. Ai độ cô với!!
Tiễn Ý Ý suy nghĩ đến rất nhiều phương thức để hóa giải sự xấu hổ này, cuối cùng cảm thấy coi như xong rồi, nhân sinh này không còn gì nuối tiếc nữa.
Tiểu thúc không nói thêm gì, đem hai đứa trẻ siêu cấp xấu hổ này tách ra, hắn xách Tiễn Ý Ý đang vô lực phản kháng lên, hay căn bản là kích động đến mức không biết phản kháng như thế nào, đang đứng chắn trước mặt Lương Quyết Thành như chim mẹ bảo vệ chim non, đặt cô vào phòng xong, lúc đi còn tiện tay đóng cửa lại, ý vị thâm trường nói: "Năm mới vui vẻ."
Tiễn Ý Ý dựa lưng vào cửa, đầu đầy mồ hôi:... Thực xin lỗi tiểu thúc, con vui đến không đứng nổi nữa rồi!
Giờ đầu tiên của năm mới, bị gia trưởng bắt gian tại... cửa, loại kích thích này đối với Tiễn Ý Ý mà nói khó có thể tiêu hóa.
Ai cũng không thảm bằng cô, ai cũng không giống cô thảm như vậy.
Tiễn Ý Ý, là một cô bé thật thê thảm
Buổi sáng mồng một đầu năm, trong nhà nhiều thêm một vị khách.
Cũng không thể xem như là khách.
Tối qua tiểu thúc đã đem người an bài xong, sáng ngày thứ hai liền cho anh một thân phận xác định.
Bạn trai đầu xuân năm mới tới nhà bạn gái chơi.
Lương Quyết Thành cái gì cũng không dám nói, tự nhiên theo sự an bài của tiểu thúc. Về phần tối qua ở trong phòng khách của Tiễn gia...
Không hợp lí, không thể nói.
Sáng sớm hôm nay, Tiễn Ý Ý mặc một cái váy dài màu đỏ, quầng thâm dưới mí mắt cô có hơi rõ ràng, Tiễn Ý Ý trang điểm đè lên che đi, sau khi xuống lầu mới phát hiện, trừ ông nội ra, tất cả mọi người đều có quầng thâm dưới mắt.
Tiểu thúc thì không nói làm gì, nếu vẻ ngoài của chú ấy hơi hướng phương Tây một chút liền giống y hệt ma cà rồng*.
* Nguyên văn là hấp huyết quỷ (Quỷ hút máu).
Ba người Tiễn gia hình như là cả một đêm không ngủ, nhất là mẹ Tiễn, mệt đến mức mí mắt cũng không mở ra được, thế nhưng vẫn còn cười đùa nói hùa theo.
Lương Quyết Thành mặc một cái áo lông màu lam có mũ trùm và quần bò màu xám nhạt. Đây không phải quần áo của anh, cũng không phải quần áo có sẵn ở Tiễn gia. Thực rõ rệt, chỉ trong một đêm, tiểu thúc đã giải quyết hết việc khó xử của Tiễn Ý Ý và Lương Quyết Thành.
Một nhà bảy người ngồi xuống, ánh mắt Tiễn Mân Văn dừng ở trên người Lương Quyết Thành, khó có được lúc không nói chuyện, rũ mắt như có điều suy nghĩ.
Cha Tiễn còn có thể ngụy trang giả vờ làm một trưởng bối khách khí với Lương Quyết Thành vài câu. Duy chỉ có mẹ Tiễn, ánh mắt nhìn Lương Quyết Thành không hữu hảo gì.
Thời gian ăn điểm tâm sáng chuẩn bị kết thúc, mẹ Tiễn liền hướng về phía Lương Quyết Thành châm chọc khiêu khích.
"Mới sáng sớm mồng một đầu năm đã có người đến gõ cửa rồi, có phải là chúc tết hơi sớm không đây?"
Tiễn Ý Ý vừa cau mày, tiểu thúc liền buông đũa.
"Ăn cơm cũng không ngăn nổi miệng của chị, kim cương lấy còn chưa đủ?"
Những lời này vừa nói ra, đôi đũa trong tay mẹ Tiễn trực tiếp rơi xuống.
"Đinh đong" một tiếng rơi trên mặt bàn.
"Em trai, em... em đang nói cái gì đấy." Sắc mặt mẹ Tiễn tái nhợt, tầm mắt mơ hồ.
Tiễn Ý Ý cắn đũa.
A?
Tiểu thúc biết?
Còn không nể mặt mẹ Tiễn nữa.
Đây cũng quá... sảng*.
*Sảng trong từ sảng khoái.
Tiễn Ý Ý yên lặng bật ngón cái lên cho tiểu thúc.
Có tiểu thúc ra mặt, cô liền an tâm làm một nhân vật quần chúng, thậm chí còn có tâm tình ở dưới mặt bàn nắm tay Lương Quyết Thành, an ủi anh khi bị mẹ Tiễn công kích.
Lương Quyết Thành cũng không quá quan tâm.
Bị cay nghiệt hai câu mà thôi. Anh hoàn toàn không đem những người Tiễn Ý Ý không để tâm để ở trong mắt, một hai lời nói mà thôi, anh nghe tai này rồi bỏ qua tai kia là được.
Hơn nữa anh cũng không nghĩ đến, tiểu thúc sẽ ra mặt.
Trên mặt Lương Quyết Thành có một tia suy nghĩ sâu xa.
Tối qua anh cũng chỉ ngủ có hai, ba tiếng.
Hai, ba tiếng còn lại, anh với tiểu thúc ngồi ở phòng khách, đối mặt với trưởng bối của Tiễn Ý Ý, làm tốt thân phận con rể, tiếp thu khảo nghiệm từ tiểu thúc.
Tiểu thúc, người này đối với ai cũng đều rất lạnh lùng.
Hắn chướng mắt Lương Quyết Thành, hoặc là nói, trong mắt hắn, người của thế giới này không có mấy người đáng để hắn để ý. Trừ quan tâm xã giao ở bên ngoài ra thì tất cả đều không có quan hệ gì với hắn.
Lương Quyết Thành vốn không nên xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của tiểu thúc, cũng hoàn toàn không nên để ai nhìn thấy. Bởi vì có quan hệ với Tiễn Ý Ý, tiểu thúc mới miễn cưỡng cúi đầu, cao quý từ trên cao nhìn xuống, trên mặt đầy vẻ ghét bỏ đối với đứa cháu rể tương lai này.
Bị ghét bỏ cũng tốt, ít nhất tiểu thúc chấp nhận Lương Quyết Thành về sau sẽ tồn tại giống như một thành viên trong nhà, cho nên mới có thể ghét bỏ anh. Nếu là người khác, ngay cả tâm tình ghét bỏ hắn cũng không có.
Nhất là đêm qua Lương Quyết Thành lại còn mặc quần áo của Tiễn Ý Ý trên người, tiểu thúc dùng một loại ánh mắt đánh giá anh từ trên xuống dưới khiến cho ai bị nhìn cũng cảm thấy xấu hổ, chậm rãi nói: "Phương thức cậu lấy lòng Ý Ý... thực không giống người bình thường."
Lương Quyết Thành lúc ấy cùng Tiễn Ý Ý đều có chung một suy nghĩ.
Nếu không phải biệt thự không cao lắm, chỉ sợ anh thật sự muốn nhảy lầu tự sát, chết quách đi cho rồi.
Cũng may Lương Quyết Thành còn có năng lực chấp nhận đả kích của người khác, ở mặt ngoài coi như là trấn định, thế nên mới có thể tiếp tục đối thoại với tiểu thúc.
Nói chuyện một hồi, kỳ thật tiểu thúc cũng không nói nhiều, phần lớn thời gian hắn đều trầm mặc, có đôi khi thậm chí còn hơi ngẩn người.
Lương Quyết Thành không biết vị trưởng bối Tiễn gia này đang suy nghĩ cái gì, cũng không dám đánh gãy. Tiểu thúc ngẩn người, anh cũng ngẩn người, suy nghĩ xem sau khi anh rời đi, có phải Tiễn Ý Ý đang một mình lăn lộn trên giường chuẩn bị ngủ hay không.
Nếu đây là ở nhà của bọn họ, khẳng định đêm đầu tiên xác nhận quan hệ, anh rõ ràng có thể ôm Tiễn Ý Ý ngủ. Không cần nói gì nhiều, chỉ cần đem người ôm vào trong ngực, cùng nhau tận hưởng đêm đầu tiên yêu nhau, cũng là đêm cuối cùng của năm cũ.
Đáng tiếc.
Hai người đồng thời thở hắt ra.
Lương Quyết Thành không biết tiểu thúc thở dài cái gì, thế nhưng có thể cảm giác được, so với anh, tiểu thúc còn mơ hồ hơn.
Cũng không biết vì cái gì.
Hai nam nhân trầm mặc trò chuyện đôi ba câu, đã qua được hai, ba tiếng.
Lương Quyết Thành do dạo gần đây vẫn thức đêm, lại có thân thể của người trẻ tuổi tràn đầy sức sống mới luyện ra được một thân năng lực này. Mà tiểu thúc thuần túy chính là không ngủ được, làm cách nào cũng không ngủ được. Một ngày khó có thể ngủ được ba tiếng, vài tiếng thức đêm đó đối với hắn mà nói không đáng kể chút nào.
Đêm qua tiểu thúc ở trước mặt anh chỉ nói về một chút chuyện nhỏ của Tiễn Ý Ý, thế cho nên kết quả của cuộc nói chuyện này, Lương Quyết Thành biết được tin tức cũng chẳng nhiều nhặn gì.
Nhưng tóm lại có một chuyện chắc chắn anh không nhớ nhầm, quan hệ của Tiễn Ý Ý và cha mẹ Tiễn vô cùng xấu hổ. Không chỉ vào lúc đã phát hiện ra thân phận dưỡng nữ mà trước đó cũng đã có một chút dấu hiệu rồi.
Tiểu thúc đối với anh trai mình cùng người chị dâu kia cũng không có bao nhiêu tôn trọng hay là nói đôi vợ chồng này không phải loại người gì đáng giá khiến cho người khác phải tôn trọng.
Mới đầu Lương Quyết Thành chỉ cho rằng cha mẹ Tiễn có vấn đề về cách làm người. Tới tận khi tiểu thúc nhắc tới kim cương, lại nhìn sắc mặt của mẹ Tiễn, bỗng nhiên cảm thấy, khả năng là nhân phẩm vô cùng có vấn đề.
Mẹ Tiễn không biết để tay ở đâu, ánh mắt rơi vào trên người cha Tiễn.
Tiểu thúc nói xong câu đó chỉ hướng Tiễn Ý Ý gật đầu.
Tiễn Ý Ý ngầm hiểu.
"Là như vậy."
Tiễn Ý Ý dùng hai, ba câu nói ra chuyện mấy viên kim cương trong phòng cô đột nhiên biến mất.
"Ông nội cũng biết, lúc đấy tiểu thúc cho con tương đối nhiều, còn rất nhiều viên chưa dùng tới, đều cất vào trong hộp. Viên kim cương đó trong suốt dễ nhìn, con cũng không có đặt làm bộ trang sức khác, cứ thế để ở nơi đó."
Tiễn Ý Ý nói.
Sau đó sau khi cô về phòng liền phát hiện kim cương bớt đi vài viên, theo lời a di nói thì chỉ có mẹ Tiễn vào phòng của Tiễn Ý Ý mà thôi.
Sáng sớm mồng một đầu năm, không khí trong Tiễn gia quanh quẩn áp suất thấp.
Ông nội Tiễn trực tiếp chắp tay sau lưng đi lên lầu, đem chuyện này giao cho Tiễn Thiếu Trầm giải quyết.
Dọa người.
Vô cùng tức giận.
Ông nội cũng không muốn nhìn thấy biểu hiện mất mặt của một nhà cha Tiễn, trực tiếp rời đi.
Kim cương là Tiễn Thiếu Trầm cho, vậy thì chuyện này cứ để cho hắn giải quyết là tốt nhất.
"Ý Ý, con đừng nói bậy, dì vào phòng con là muốn đưa cho con bộ quần áo, không hề động tới kim cương của con."
Sắc mặt mẹ Tiễn thật không đẹp mắt gì: "Con ở trước mặt tiểu thúc nói bừa cái gì đấy, sao có thể vu hãm dì?"
Tiễn Ý Ý rất bình tĩnh.
"Chuyện này không phải con vu oan dì*, cũng không phải con mở miệng xác nhận bừa. Con chỉ nói là có chuyện này, xảy ra chuyện gì, biết gì, ai làm, chúng ta có thể từ từ xác định không phải sao? Chung quy lại thì trong nhà cũng có camera."
* Nguyên văn Tiễn Ý Ý xưng "ta" gọi "ngài", mình không nghĩ quan hệ hiện giờ của hai người có thể thân mật xưng hô "mẹ-con" nên đổi thành "dì" nhé.
"Có camera thì có thể chứng minh cái gì?" Thái độ của mẹ Tiễn rất kiên quyết, "Dì vào phòng con thì đại biểu cho việc dì lấy kim cương của con? Dì còn là mẹ nuôi của con đấy, vào phòng con là rất bình thường. Camera có chụp được dì ra vào thì liền nói là dì làm? Ý Ý, con không có một chút căn cứ nào cả."
Camera ở trong lời mẹ Tiễn cũng không có tác dụng gì, Tiễn Ý Ý nở nụ cười: "Vậy theo dì nói, chúng ta phải báo cảnh sát tới điều tra sao? Chung quy lại thì mấy viên kim cương đó của con, cộng lại cũng phải hơn mười vạn."
Sắc mặt mẹ Tiễn lập tức biến đen.
"Mồng một đầu năm mày gọi cảnh sát đến nhà xem náo nhiệt? Tiễn Ý Ý, tao thấy mày cũng không phải người Tiễn gia nữa, trong lòng căn bản cũng không hề có Tiễn gia! Chuyện mất mặt như vậy sao mày có thể nghĩ ra được?! Động một chút liền báo cảnh sát, cảnh sát dùng tốt như vậy sao mày không đi làm cảnh sát luôn đi?"
Tiễn Ý Ý chậm rãi nói ra: "Con chẳng qua chỉ dựa theo lời thầy cô trên trường dạy mà thôi, có chuyện gì thì nên tìm cảnh sát. Cái này chẳng lẽ có gì đó không đúng sao? Xảy ra chuyện không thể giải quyết thì nên mời cảnh sát tới giúp mới phải. Nếu dì nói không phải dì lấy vậy thì mấy viên kim cương bị mất cũng không cần tìm trở về sao? Kim cương cũng chẳng mọc cánh để mà bay về được, tất nhiên phải nhờ cảnh sát trợ giúp rồi."
Thanh âm cô ôn hòa nhỏ nhẹ: "Chẳng lẽ dì cảm thấy như vậy là không đúng sao?"
Mẹ Tiễn nhìn về phía cha Tiễn.
Cha Tiễn trầm mặc.
Cho tới bây giờ, ông ta mới đứng ra giải quyết.
"Bất quá chỉ là mấy viên kim cương mà thôi, chắc là con đếm sai ở đâu rồi. Trong nhà này ai cũng không thiếu mấy viên kim cương đó, không ai sẽ lấy của con cả, chớ nói tới dì con."
Cha Tiễn dừng một chút.
"Lùi một bước mà nói, nếu như quả thật là dì con không cẩn thận bỏ nhầm ở đâu đó trên quần áo hoặc ở nơi nào thì cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên cả. Con suy nghĩ một chút, chỉ là vài viên kim cương mà thôi, bất quá chỉ là món quà nhỏ tiểu thúc tặng con, đối với dì cũng không phải thứ hiếm lạ gì, hơn nữa cộng lại cũng chỉ có hơn mười vạn tiền, số tiền này để bà ấy đi mua một cái váy cũng chả đủ, không phải sao?"
Tiễn Ý Ý: "A? Cho nên theo như chú nói, chuyện này không nên truy cứu, hơn nữa tính ra là lỗi của con?"
"Chú không có ý này."
Ánh mắt cha Tiễn vẫn dừng ở trên người tiểu thúc đang trầm mặc.
"Ý Ý, con suy nghĩ một chút, chúng ta là người một nhà, sẽ không ai thực sự lấy cái gì của con cả."
"Nhưng người khác thì không giống."
Cha Tiễn ôn hòa cười cười.
"Ý Ý, trước khi chỉ trích dì con, có phải nên hỏi bạn trai nhỏ của con trước hay không?" Ông ta dùng một loại giọng điệu vi diệu nói, "Chung quy lại thì mấy viên kim cương đó đối với chúng ta mà nói có lẽ không coi là cái gì, thế nhưng đối với người khác mà nói, có lẽ là lần đầu tiên thấy đi."
Ý tứ trong lời này quá rõ ràng, Tiễn Ý Ý ngồi tại chỗ đen mặt lại.
Lương Quyết Thành nãy giờ vẫn ngồi bên cạnh cô đảm đương làm một vật trang sức nhướn mày lên.
Thật đúng là... hỏa cuối cùng cũng thiêu đến trên người anh rồi.
Lương Quyết Thành đối với đôi vợ chồng này lại hiểu biết thêm đôi chút, cũng càng ghê tởm thêm đôi chút.
"Chú nhầm rồi."
Khóe môi Tiễn Ý Ý nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng.
"Đồ của con, nếu là anh ấy, đừng nói là mấy viên kim cương này, toàn bộ kim cương anh ấy đều có thể lấy đi. Nếu như anh ấy muốn, con còn có thể cho nhiều hơn thế."
Giọng điệu Tiễn Ý Ý càng chế nhạo: "Thật xin lỗi, bạn trai của con có thể có nhiều lắm, anh ấy thật sự chướng mắt mấy viên kim cương này."
Beta: Tịnh Nghiên
- -----------------------------------------------
Nhân sinh đúng là tràn đầy thứ khiến cho con người ta không thể nào lường trước được.
Lúc trước, Tiễn Ý Ý cho rằng xấu hổ của cô đã đạt tới đỉnh cao, không nghĩ đến còn có chuyện "không ngăn được" kia của Lương Quyết Thành. Sau chuyện đó, Tiễn Ý Ý cảm thấy đối với cô mà nói, tất cả những chuyện khác đều không tồn tại bất cứ lực sát thương nào, không nghĩ đến còn có chuyện tiểu thúc thúc của cô mới rạng sáng đã ngồi trước cửa phòng cô uống rượu.
Bị gia trưởng bắt ngay tại trận cùng một người con trai ăn mặc quần áo của mình như thế này. Ai độ cô với!!
Tiễn Ý Ý suy nghĩ đến rất nhiều phương thức để hóa giải sự xấu hổ này, cuối cùng cảm thấy coi như xong rồi, nhân sinh này không còn gì nuối tiếc nữa.
Tiểu thúc không nói thêm gì, đem hai đứa trẻ siêu cấp xấu hổ này tách ra, hắn xách Tiễn Ý Ý đang vô lực phản kháng lên, hay căn bản là kích động đến mức không biết phản kháng như thế nào, đang đứng chắn trước mặt Lương Quyết Thành như chim mẹ bảo vệ chim non, đặt cô vào phòng xong, lúc đi còn tiện tay đóng cửa lại, ý vị thâm trường nói: "Năm mới vui vẻ."
Tiễn Ý Ý dựa lưng vào cửa, đầu đầy mồ hôi:... Thực xin lỗi tiểu thúc, con vui đến không đứng nổi nữa rồi!
Giờ đầu tiên của năm mới, bị gia trưởng bắt gian tại... cửa, loại kích thích này đối với Tiễn Ý Ý mà nói khó có thể tiêu hóa.
Ai cũng không thảm bằng cô, ai cũng không giống cô thảm như vậy.
Tiễn Ý Ý, là một cô bé thật thê thảm
Buổi sáng mồng một đầu năm, trong nhà nhiều thêm một vị khách.
Cũng không thể xem như là khách.
Tối qua tiểu thúc đã đem người an bài xong, sáng ngày thứ hai liền cho anh một thân phận xác định.
Bạn trai đầu xuân năm mới tới nhà bạn gái chơi.
Lương Quyết Thành cái gì cũng không dám nói, tự nhiên theo sự an bài của tiểu thúc. Về phần tối qua ở trong phòng khách của Tiễn gia...
Không hợp lí, không thể nói.
Sáng sớm hôm nay, Tiễn Ý Ý mặc một cái váy dài màu đỏ, quầng thâm dưới mí mắt cô có hơi rõ ràng, Tiễn Ý Ý trang điểm đè lên che đi, sau khi xuống lầu mới phát hiện, trừ ông nội ra, tất cả mọi người đều có quầng thâm dưới mắt.
Tiểu thúc thì không nói làm gì, nếu vẻ ngoài của chú ấy hơi hướng phương Tây một chút liền giống y hệt ma cà rồng*.
* Nguyên văn là hấp huyết quỷ (Quỷ hút máu).
Ba người Tiễn gia hình như là cả một đêm không ngủ, nhất là mẹ Tiễn, mệt đến mức mí mắt cũng không mở ra được, thế nhưng vẫn còn cười đùa nói hùa theo.
Lương Quyết Thành mặc một cái áo lông màu lam có mũ trùm và quần bò màu xám nhạt. Đây không phải quần áo của anh, cũng không phải quần áo có sẵn ở Tiễn gia. Thực rõ rệt, chỉ trong một đêm, tiểu thúc đã giải quyết hết việc khó xử của Tiễn Ý Ý và Lương Quyết Thành.
Một nhà bảy người ngồi xuống, ánh mắt Tiễn Mân Văn dừng ở trên người Lương Quyết Thành, khó có được lúc không nói chuyện, rũ mắt như có điều suy nghĩ.
Cha Tiễn còn có thể ngụy trang giả vờ làm một trưởng bối khách khí với Lương Quyết Thành vài câu. Duy chỉ có mẹ Tiễn, ánh mắt nhìn Lương Quyết Thành không hữu hảo gì.
Thời gian ăn điểm tâm sáng chuẩn bị kết thúc, mẹ Tiễn liền hướng về phía Lương Quyết Thành châm chọc khiêu khích.
"Mới sáng sớm mồng một đầu năm đã có người đến gõ cửa rồi, có phải là chúc tết hơi sớm không đây?"
Tiễn Ý Ý vừa cau mày, tiểu thúc liền buông đũa.
"Ăn cơm cũng không ngăn nổi miệng của chị, kim cương lấy còn chưa đủ?"
Những lời này vừa nói ra, đôi đũa trong tay mẹ Tiễn trực tiếp rơi xuống.
"Đinh đong" một tiếng rơi trên mặt bàn.
"Em trai, em... em đang nói cái gì đấy." Sắc mặt mẹ Tiễn tái nhợt, tầm mắt mơ hồ.
Tiễn Ý Ý cắn đũa.
A?
Tiểu thúc biết?
Còn không nể mặt mẹ Tiễn nữa.
Đây cũng quá... sảng*.
*Sảng trong từ sảng khoái.
Tiễn Ý Ý yên lặng bật ngón cái lên cho tiểu thúc.
Có tiểu thúc ra mặt, cô liền an tâm làm một nhân vật quần chúng, thậm chí còn có tâm tình ở dưới mặt bàn nắm tay Lương Quyết Thành, an ủi anh khi bị mẹ Tiễn công kích.
Lương Quyết Thành cũng không quá quan tâm.
Bị cay nghiệt hai câu mà thôi. Anh hoàn toàn không đem những người Tiễn Ý Ý không để tâm để ở trong mắt, một hai lời nói mà thôi, anh nghe tai này rồi bỏ qua tai kia là được.
Hơn nữa anh cũng không nghĩ đến, tiểu thúc sẽ ra mặt.
Trên mặt Lương Quyết Thành có một tia suy nghĩ sâu xa.
Tối qua anh cũng chỉ ngủ có hai, ba tiếng.
Hai, ba tiếng còn lại, anh với tiểu thúc ngồi ở phòng khách, đối mặt với trưởng bối của Tiễn Ý Ý, làm tốt thân phận con rể, tiếp thu khảo nghiệm từ tiểu thúc.
Tiểu thúc, người này đối với ai cũng đều rất lạnh lùng.
Hắn chướng mắt Lương Quyết Thành, hoặc là nói, trong mắt hắn, người của thế giới này không có mấy người đáng để hắn để ý. Trừ quan tâm xã giao ở bên ngoài ra thì tất cả đều không có quan hệ gì với hắn.
Lương Quyết Thành vốn không nên xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của tiểu thúc, cũng hoàn toàn không nên để ai nhìn thấy. Bởi vì có quan hệ với Tiễn Ý Ý, tiểu thúc mới miễn cưỡng cúi đầu, cao quý từ trên cao nhìn xuống, trên mặt đầy vẻ ghét bỏ đối với đứa cháu rể tương lai này.
Bị ghét bỏ cũng tốt, ít nhất tiểu thúc chấp nhận Lương Quyết Thành về sau sẽ tồn tại giống như một thành viên trong nhà, cho nên mới có thể ghét bỏ anh. Nếu là người khác, ngay cả tâm tình ghét bỏ hắn cũng không có.
Nhất là đêm qua Lương Quyết Thành lại còn mặc quần áo của Tiễn Ý Ý trên người, tiểu thúc dùng một loại ánh mắt đánh giá anh từ trên xuống dưới khiến cho ai bị nhìn cũng cảm thấy xấu hổ, chậm rãi nói: "Phương thức cậu lấy lòng Ý Ý... thực không giống người bình thường."
Lương Quyết Thành lúc ấy cùng Tiễn Ý Ý đều có chung một suy nghĩ.
Nếu không phải biệt thự không cao lắm, chỉ sợ anh thật sự muốn nhảy lầu tự sát, chết quách đi cho rồi.
Cũng may Lương Quyết Thành còn có năng lực chấp nhận đả kích của người khác, ở mặt ngoài coi như là trấn định, thế nên mới có thể tiếp tục đối thoại với tiểu thúc.
Nói chuyện một hồi, kỳ thật tiểu thúc cũng không nói nhiều, phần lớn thời gian hắn đều trầm mặc, có đôi khi thậm chí còn hơi ngẩn người.
Lương Quyết Thành không biết vị trưởng bối Tiễn gia này đang suy nghĩ cái gì, cũng không dám đánh gãy. Tiểu thúc ngẩn người, anh cũng ngẩn người, suy nghĩ xem sau khi anh rời đi, có phải Tiễn Ý Ý đang một mình lăn lộn trên giường chuẩn bị ngủ hay không.
Nếu đây là ở nhà của bọn họ, khẳng định đêm đầu tiên xác nhận quan hệ, anh rõ ràng có thể ôm Tiễn Ý Ý ngủ. Không cần nói gì nhiều, chỉ cần đem người ôm vào trong ngực, cùng nhau tận hưởng đêm đầu tiên yêu nhau, cũng là đêm cuối cùng của năm cũ.
Đáng tiếc.
Hai người đồng thời thở hắt ra.
Lương Quyết Thành không biết tiểu thúc thở dài cái gì, thế nhưng có thể cảm giác được, so với anh, tiểu thúc còn mơ hồ hơn.
Cũng không biết vì cái gì.
Hai nam nhân trầm mặc trò chuyện đôi ba câu, đã qua được hai, ba tiếng.
Lương Quyết Thành do dạo gần đây vẫn thức đêm, lại có thân thể của người trẻ tuổi tràn đầy sức sống mới luyện ra được một thân năng lực này. Mà tiểu thúc thuần túy chính là không ngủ được, làm cách nào cũng không ngủ được. Một ngày khó có thể ngủ được ba tiếng, vài tiếng thức đêm đó đối với hắn mà nói không đáng kể chút nào.
Đêm qua tiểu thúc ở trước mặt anh chỉ nói về một chút chuyện nhỏ của Tiễn Ý Ý, thế cho nên kết quả của cuộc nói chuyện này, Lương Quyết Thành biết được tin tức cũng chẳng nhiều nhặn gì.
Nhưng tóm lại có một chuyện chắc chắn anh không nhớ nhầm, quan hệ của Tiễn Ý Ý và cha mẹ Tiễn vô cùng xấu hổ. Không chỉ vào lúc đã phát hiện ra thân phận dưỡng nữ mà trước đó cũng đã có một chút dấu hiệu rồi.
Tiểu thúc đối với anh trai mình cùng người chị dâu kia cũng không có bao nhiêu tôn trọng hay là nói đôi vợ chồng này không phải loại người gì đáng giá khiến cho người khác phải tôn trọng.
Mới đầu Lương Quyết Thành chỉ cho rằng cha mẹ Tiễn có vấn đề về cách làm người. Tới tận khi tiểu thúc nhắc tới kim cương, lại nhìn sắc mặt của mẹ Tiễn, bỗng nhiên cảm thấy, khả năng là nhân phẩm vô cùng có vấn đề.
Mẹ Tiễn không biết để tay ở đâu, ánh mắt rơi vào trên người cha Tiễn.
Tiểu thúc nói xong câu đó chỉ hướng Tiễn Ý Ý gật đầu.
Tiễn Ý Ý ngầm hiểu.
"Là như vậy."
Tiễn Ý Ý dùng hai, ba câu nói ra chuyện mấy viên kim cương trong phòng cô đột nhiên biến mất.
"Ông nội cũng biết, lúc đấy tiểu thúc cho con tương đối nhiều, còn rất nhiều viên chưa dùng tới, đều cất vào trong hộp. Viên kim cương đó trong suốt dễ nhìn, con cũng không có đặt làm bộ trang sức khác, cứ thế để ở nơi đó."
Tiễn Ý Ý nói.
Sau đó sau khi cô về phòng liền phát hiện kim cương bớt đi vài viên, theo lời a di nói thì chỉ có mẹ Tiễn vào phòng của Tiễn Ý Ý mà thôi.
Sáng sớm mồng một đầu năm, không khí trong Tiễn gia quanh quẩn áp suất thấp.
Ông nội Tiễn trực tiếp chắp tay sau lưng đi lên lầu, đem chuyện này giao cho Tiễn Thiếu Trầm giải quyết.
Dọa người.
Vô cùng tức giận.
Ông nội cũng không muốn nhìn thấy biểu hiện mất mặt của một nhà cha Tiễn, trực tiếp rời đi.
Kim cương là Tiễn Thiếu Trầm cho, vậy thì chuyện này cứ để cho hắn giải quyết là tốt nhất.
"Ý Ý, con đừng nói bậy, dì vào phòng con là muốn đưa cho con bộ quần áo, không hề động tới kim cương của con."
Sắc mặt mẹ Tiễn thật không đẹp mắt gì: "Con ở trước mặt tiểu thúc nói bừa cái gì đấy, sao có thể vu hãm dì?"
Tiễn Ý Ý rất bình tĩnh.
"Chuyện này không phải con vu oan dì*, cũng không phải con mở miệng xác nhận bừa. Con chỉ nói là có chuyện này, xảy ra chuyện gì, biết gì, ai làm, chúng ta có thể từ từ xác định không phải sao? Chung quy lại thì trong nhà cũng có camera."
* Nguyên văn Tiễn Ý Ý xưng "ta" gọi "ngài", mình không nghĩ quan hệ hiện giờ của hai người có thể thân mật xưng hô "mẹ-con" nên đổi thành "dì" nhé.
"Có camera thì có thể chứng minh cái gì?" Thái độ của mẹ Tiễn rất kiên quyết, "Dì vào phòng con thì đại biểu cho việc dì lấy kim cương của con? Dì còn là mẹ nuôi của con đấy, vào phòng con là rất bình thường. Camera có chụp được dì ra vào thì liền nói là dì làm? Ý Ý, con không có một chút căn cứ nào cả."
Camera ở trong lời mẹ Tiễn cũng không có tác dụng gì, Tiễn Ý Ý nở nụ cười: "Vậy theo dì nói, chúng ta phải báo cảnh sát tới điều tra sao? Chung quy lại thì mấy viên kim cương đó của con, cộng lại cũng phải hơn mười vạn."
Sắc mặt mẹ Tiễn lập tức biến đen.
"Mồng một đầu năm mày gọi cảnh sát đến nhà xem náo nhiệt? Tiễn Ý Ý, tao thấy mày cũng không phải người Tiễn gia nữa, trong lòng căn bản cũng không hề có Tiễn gia! Chuyện mất mặt như vậy sao mày có thể nghĩ ra được?! Động một chút liền báo cảnh sát, cảnh sát dùng tốt như vậy sao mày không đi làm cảnh sát luôn đi?"
Tiễn Ý Ý chậm rãi nói ra: "Con chẳng qua chỉ dựa theo lời thầy cô trên trường dạy mà thôi, có chuyện gì thì nên tìm cảnh sát. Cái này chẳng lẽ có gì đó không đúng sao? Xảy ra chuyện không thể giải quyết thì nên mời cảnh sát tới giúp mới phải. Nếu dì nói không phải dì lấy vậy thì mấy viên kim cương bị mất cũng không cần tìm trở về sao? Kim cương cũng chẳng mọc cánh để mà bay về được, tất nhiên phải nhờ cảnh sát trợ giúp rồi."
Thanh âm cô ôn hòa nhỏ nhẹ: "Chẳng lẽ dì cảm thấy như vậy là không đúng sao?"
Mẹ Tiễn nhìn về phía cha Tiễn.
Cha Tiễn trầm mặc.
Cho tới bây giờ, ông ta mới đứng ra giải quyết.
"Bất quá chỉ là mấy viên kim cương mà thôi, chắc là con đếm sai ở đâu rồi. Trong nhà này ai cũng không thiếu mấy viên kim cương đó, không ai sẽ lấy của con cả, chớ nói tới dì con."
Cha Tiễn dừng một chút.
"Lùi một bước mà nói, nếu như quả thật là dì con không cẩn thận bỏ nhầm ở đâu đó trên quần áo hoặc ở nơi nào thì cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên cả. Con suy nghĩ một chút, chỉ là vài viên kim cương mà thôi, bất quá chỉ là món quà nhỏ tiểu thúc tặng con, đối với dì cũng không phải thứ hiếm lạ gì, hơn nữa cộng lại cũng chỉ có hơn mười vạn tiền, số tiền này để bà ấy đi mua một cái váy cũng chả đủ, không phải sao?"
Tiễn Ý Ý: "A? Cho nên theo như chú nói, chuyện này không nên truy cứu, hơn nữa tính ra là lỗi của con?"
"Chú không có ý này."
Ánh mắt cha Tiễn vẫn dừng ở trên người tiểu thúc đang trầm mặc.
"Ý Ý, con suy nghĩ một chút, chúng ta là người một nhà, sẽ không ai thực sự lấy cái gì của con cả."
"Nhưng người khác thì không giống."
Cha Tiễn ôn hòa cười cười.
"Ý Ý, trước khi chỉ trích dì con, có phải nên hỏi bạn trai nhỏ của con trước hay không?" Ông ta dùng một loại giọng điệu vi diệu nói, "Chung quy lại thì mấy viên kim cương đó đối với chúng ta mà nói có lẽ không coi là cái gì, thế nhưng đối với người khác mà nói, có lẽ là lần đầu tiên thấy đi."
Ý tứ trong lời này quá rõ ràng, Tiễn Ý Ý ngồi tại chỗ đen mặt lại.
Lương Quyết Thành nãy giờ vẫn ngồi bên cạnh cô đảm đương làm một vật trang sức nhướn mày lên.
Thật đúng là... hỏa cuối cùng cũng thiêu đến trên người anh rồi.
Lương Quyết Thành đối với đôi vợ chồng này lại hiểu biết thêm đôi chút, cũng càng ghê tởm thêm đôi chút.
"Chú nhầm rồi."
Khóe môi Tiễn Ý Ý nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng.
"Đồ của con, nếu là anh ấy, đừng nói là mấy viên kim cương này, toàn bộ kim cương anh ấy đều có thể lấy đi. Nếu như anh ấy muốn, con còn có thể cho nhiều hơn thế."
Giọng điệu Tiễn Ý Ý càng chế nhạo: "Thật xin lỗi, bạn trai của con có thể có nhiều lắm, anh ấy thật sự chướng mắt mấy viên kim cương này."