Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64
Edit: Thương Thù
Beta: Tịnh Nghiên
- -----------------------------------------------
Đồng tử Tiễn Ý Ý co rụt lại.
Hai mắt Lương Quyết Thành nhắm nghiền.
Cái nhắm mắt kia lại là một cái chớp mắt, khí tức như con thú săn hung ác nhất thời lặng yên không thấy nữa.
Trong lòng Tiễn Ý Ý bang bang nhảy. Cô nổi cáu, ở trên mặt Lương Quyết Thành hung hăng chà đạp một lần.
Xúc cảm thật tốt.
Thu tay lại, Tiễn Ý Ý chắp tay ra sau lưng, trong lòng lặng lẽ nghĩ.
Trong phòng khách, ba người Tiễn gia đã đến.
Cha Tiễn còn đang hỏi trợ lý Tôn vấn đề gì đó, mẹ Tiễn thì đang lôi kéo bảo mẫu liên tục hỏi chuyện.
Chỉ có duy nhất Tiễn Mân Văn mặc một bộ váy mới, quy củ ngồi trên ghế sofa, vẫn duy trì một tư thế ưu nhã không nhúc nhích.
Tiễn Ý Ý đứng ở trên tầng hai nhìn xuống, sau đó nâng váy đi xuống lầu.
Cha mẹ Tiễn đều nhìn thấy cô, vẫn là cha Tiễn chủ động hỏi trước: "Lúc đến sao không nói một tiếng, chúng ta cùng đi."
"Tuyến đường không tiện, không có biện pháp cùng đi."
Tiễn Ý Ý vẫn duy trì vẻ ngoài khách khí.
Cha mẹ Tiễn đến bây giờ đều không có phát hiện, hai tháng nay Tiễn Ý Ý đều không có gọi qua bọn họ một tiếng, dùng biểu lộ lễ phép xưng hô che đậy qua loa.
"Con ở đây thì tốt, chuyện lần trước của chị con..."
Lời vừa nói ra khỏi miệng, cha Tiễn đã bị Tiễn Mân Văn đang lạnh mặt đánh giá Tiễn Ý Ý nóng nảy ngắt lời: "Ba ba!"
Ngày đó Tiễn Ý Ý không có đi dự tiệc sinh nhật của tiểu thư Diêu gia là điều may mắn lớn nhất đối với cô ta. Ít nhất thì cô không có tận mắt chứng kiến mình chật vật như thế nào.
Nhưng sao cha Tiễn có thể chủ động nói cho Tiễn Ý Ý chứ? Đây chính là chuyện đáng xấu hổ của cô ta a!
Tiễn Mân Văn vừa vội vừa tức!
Cô ta là lần đầu tiên đi tham dự yến hội, bên người còn không có mẹ Tiễn đi theo, chính mình cái gì cũng không biết, lại thêm Diêu Nhất Nam cùng Diêu Viễn lại không cho cô ta chút mặt mũi nào, triệt để đem mặt mũi Tiễn Mân Văn vứt xuống tận Bắc Thái Bình dương.
Ngày đó đoán chừng ai cũng đều biết, đại tiểu thư của Tiễn gia là một đứa con gái thô tục không có quy củ.
Đây là tuyệt đối không thể!
Cha Tiễn cũng đau đầu, chính con gái của mình không có quy củ, mất mặt lớn như vậy, về sau nên làm cái gì mới tốt đây?
Diêu gia nhất định là không bám được nữa. Lúc ấy những người tham gia khẳng định trong lòng đều nhạo báng Tiễn Mân Văn không có quy củ, đây coi như là đoạn tuyệt rất nhiều đường lui của cô ta.
Hoàn hảo là bây giờ lão gia tử muốn tổ chức một yến tiệc xem vòng ngọc.
Lão gia tử tung hoành trên thương trường nhiều năm, người quen biết rất nhiều, lại toàn là những người tai to mặt lớn. Chỉ cần ông chính miệng khen một tiếng, như vậy nhất định sẽ có người nghĩ biện pháp nâng Tiễn Mân Văn lên, nói không chừng còn có thể thông qua lão gia tử mà bám lên quan hệ với những người đó.
Nhắc tới điểm này, cha Tiễn cũng tức giận.
Rõ ràng ông ta là con trai cả của lão gia tử, thế nhưng lão gia tử căn bản không hề để ý tới ông ta. Vô luận là ông ta đem công ty biến thành bộ dáng gì, lão gia tử đều tuyệt đối không nhúng tay vào giúp, vẫn thờ ơ lạnh nhạt, cũng không có thông qua người giúp ông ta bắc một cái cầu quan hệ.
Những người đó hiểu được ý tứ của lão gia tử, cũng đều không chủ động đi giúp ông ta, thậm chí còn dựa theo phương thức của người khác mà đối đãi với ông ta, tất cả yêu cầu đều cực kì nghiêm khắc, nửa điểm châm chước cũng không có.
Cha Tiễn nơi nơi gặp trắc trở, lại nhìn thấy sự nghiệp của em trai mình phát triển không ngừng, trong lòng đều đã như uống phải cả một vò giấm chua, ghen ghét đến phát điên.
Nhưng dù là vậy thì cũng không có biện pháp gì, ông ta còn phải nhờ tới cha và em trai, cho nên cha Tiễn cũng chỉ có thể liếm mặt, nghĩ biện pháp từ trong tay cha cùng em trai lấy được một vài thứ gì đó.
Bất quá khi đó còn có Tiễn Ý Ý, ông ta còn có thể dựa vào con gái mình được sủng ái, còn có thể lấy được vài thứ từ chỗ lão gia tử. Đây cũng là giá trị tồn tại lớn nhất của đứa con gái này đối với ông ta.
Hiện tại thì không được, không có Tiễn Ý Ý, đã vậy cô còn cùng ông ta vạch rõ ranh giới, không chịu hỗ trợ với ông ta, cho nên mới để Tiễn Mân Văn đi lấy lòng lão gia tử; nhưng trước đó Tiễn Mân Văn luôn luôn phạm sai lầm, ông ta cũng không dám đem cô ta tới chỗ lão gia tử nữa.
Lúc này đã không có biện pháp, lại không nghĩ được cách nào tốt, thanh danh của Tiễn Mân Văn chắc chắn đều sẽ bị hủy, về sau còn có thể lăn lộn được nữa sao?
Cha Tiễn liền đánh cược một trận, cược là lão gia tử nhất định sẽ mềm lòng.
Rốt cuộc thì cũng là tiểu bối nhà mình, lại là đứa bé mới vừa được tìm về, toàn bộ gia tộc đối với cô ta trong lòng đều có áy náy, lão gia tử khẳng định cũng không có biện pháp nào, chỉ có thể hết lòng chiếu cố cô ta.
Chỉ cần Tiễn Mân Văn còn có tác dụng, như vậy ông ta về sau cũng có thể trông cậy vào.
Cha Tiễn không hề có một chút tiền đồ nào mấy thập niên qua, ở phương diện này nghiên cứu so với bất cứ ai lại chăm chỉ hơn hết.
Vì thế nên đầu tiên, ông ta dạy Tiễn Mân Văn rất nhiều thứ, nói cho cô ta biết thứ mà ông nội yêu thích, nói cho cô ta biết ngày hôm nay có những ai xuất hiện, sẽ có những dạng trường hợp nào. Đến lúc đó để Tiễn Mân Văn theo lão gia tử đi một vòng, cái khác không nói nhưng ít nhất sẽ khiến người khác có lưu lại ấn tượng đối với cô ta.
Sau đó sẽ nghĩ biện pháp tác vận một chút, để Tiễn Mân Văn có thể trở lại trong giới này một lần nữa.
Tiễn Mân Văn không biết ý tứ của cha Tiễn, cô ta chỉ biết mình là tiểu thư chân chính của Tiễn gia, là đứa cháu gái danh chính ngôn thuận duy nhất của lão gia tử, yến hội của lão gia tử, cô ta tất nhiên là được tham gia.
Cô ta muốn ở trường hợp này tìm về mặt mũi của mình.
Vì thế nên Tiễn Mân Văn học không ít thứ, còn tiêu tiền lên mạng mua giáo trình về những lễ nghi tương quan của giới thượng lưu nữa.
Vốn cô ta cũng không cần làm những điều này, thế nhưng cha mẹ Tiễn đối với phương diện này đều không nghiên cứu qua. Vừa hỏi, mẹ Tiễn đều là một vẻ mặt mờ mịt, nói từ nhỏ Tiễn Ý Ý đã làm được rất tốt, chưa từng để bọn họ bận tâm hoặc là muốn bọn họ giúp cái gì hết.
Tiễn Mân Văn đối với Tiễn Ý Ý chính là hận đến nghiến răng, lại so sánh trên phương diện ấy, cô ta càng hận không thể băm chết Tiễn Ý Ý. Nếu cô đứng trước mặt cô ta hiện giờ, hẳn cô ta cũng có thể đem người ăn tươi nuốt sống.
Hiện tại thì tốt rồi, cha Tiễn còn muốn để Tiễn Ý Ý biết chuyện xấu hổ của cô ta, có phải là muốn cô ta đi thỉnh giáo Tiễn Ý Ý không?
Nghĩ cũng đừng nghĩ! Không có cửa đâu!
Tiễn Mân Văn phản kháng không phối hợp khiến cha Tiễn có chút tức giận.
Chính mình làm không tốt, ở trước mặt hiện giờ có một người làm tốt hơn, sao lại không chịu đi học hỏi?
Ông ta coi như không thấy Tiễn Mân Văn.
"Ý Ý, chị gái con ở loại trường hợp này làm không tốt, con dạy con bé một chút, lát nữa mang theo chị con đi nhận thức người khác nhé."
Cha Tiễn phân phó như điều đương nhiên.
Tiễn Ý Ý là dưỡng nữ, từ nhỏ ra vào loại trường hợp này đều là vì thân phận của cô mang đến rất nhiều thuận lợi. Cho nên cô tất yếu phải dạy cho Tiễn Mân Văn, đây là cô nợ Tiễn Mân Văn.
Tiễn Ý Ý quét mắt nhìn liền biết cha Tiễn đang nghĩ cái gì.
Kỳ thật, chuyện này cũng không quan trọng, chỉ là.
"Nếu chị không để ý, thì có thể."
Tiễn Mân Văn hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái: "Con không đồng ý!"
"Con không đồng ý cũng không được!" Cha Tiễn kéo xuống mặt mũi, "Trường hợp này tuyệt đối không thể phạm sai lầm!"
"Sợ con làm ra chuyện xấu hổ thì đừng để con tới nữa!"
Tiễn Mân Văn không nhịn được, đứng dậy hô lên với cha Tiễn.
Cô ta đã sớm không chịu nổi nữa.
"Tiễn Ý Ý làm tốt, nó làm tốt thì có ích lợi gì! Cũng không phải con gái ruột của cha! Nó về sau căn bản cũng không dùng được mấy thứ này!"
Tiễn Ý Ý đứng tại nơi đó bất động.
Bị điểm họ gọi tên, Tiễn Ý Ý cũng không quá quan tâm, dù sao bây giờ trò hay chính là Tiễn Mân Văn và cha Tiễn.
Hai cha con cô ta cãi vã, Tiễn Ý Ý chỉ thiếu nước cầm cờ phất phất hô to: Đánh nhau! Đánh nhau! Mà thôi.
Cô đem chính mình là người qua đường xem náo nhiệt, hoàn toàn không care lời nói của Tiễn Mân Văn.
Lúc nói ra lời này, ông nội vừa đúng lúc ra khỏi phòng. Thanh âm cất cao giọng của cô ta ở tầng một khiến cho người người đều nghe được rành mạch.
Ông nội Tiễn dừng chân một lúc.
Trên mặt đều là vẻ phức tạp: "Ông nói xem, Mân Văn thực sự là đứa nhỏ nhà chúng ta sao?"
Quản gia ở bên cạnh cung kính đáp: "Mân Văn tiểu thư vừa trở về, trong lòng có chút chênh lệch là rất bình thường. Tiểu cô nương bản tính không xấu, dành một chút thời gian sẽ tốt lên ngay."
Ông nội thở dài: "Ý Ý là đứa nhỏ ngoan như thế, tại sao lại không phải cháu gái ruột của tôi chứ. Con bé thực sự rất giống bà nội nó lúc nhỏ mà."
"Đây là Ý Ý tiểu thư với nhà chúng ta có duyên phận." Quản gia cười nói, "Ý Ý tiểu thư nhu thuận, hiểu chuyện, vẫn là cháu gái nhỏ trong nhà mà. Ngài chỉ cần không đuổi cô bé đi, về sau cũng sẽ không thay đổi."
Ông nội trầm mặc thật lâu sau, thật sâu thở dài một hơi.
Tiễn Ý Ý có thể nhịn, nhưng Lương Quyết Thành lại không thể nhịn. Anh bước tới, sau khi cắt tóc, mặt mày đều lộ ra bên ngoài, lộ ra đôi mắt sắc bén nguy hiểm của mình, lực sát thương này so với quá khứ còn kinh khủng hơn nhiều.
Tiễn Mân Văn còn đang cùng cha Tiễn lớn tiếng, vừa nhìn thấy Lương Quyết Thành, trong lòng liền lắp bắp kinh hãi, bị ánh mắt của anh dọa đến liền ngậm mồm lại.
Lương Quyết Thành.
Cô ta biết.
Bây giờ anh mang thân phận là bạn trai của Tiễn Ý Ý, thế nhưng là rất lâu trước đây, lúc cô ta mới chuyển đến thì học sinh ban nhất đều nói, anh từng giết người. Một thiếu niên trẻ tuổi như vậy mà dám giết người, bọn họ thực sự không dám tiếp xúc.
Hơn nữa mấy chuyện cô ta từng làm qua, toàn bộ đều bị Lương Quyết Thành phá hư.
Tiễn Mân Văn có chút sợ hãi người này.
Ai cũng không thể biết được, Lương Quyết Thành sẽ còn làm ra chuyện gì.
Cô ta bây giờ cùng quá khứ không giống nhau. Không dám đi gây chuyện với anh.
Tiễn Mân Văn im lặng, cha Tiễn vẫn tức giận đến không nhịn được.
Đây là con gái của ông ta! Tại sao còn dám oán hận ông ta chứ!
Nếu cô ta làm tốt, ông ta hà tất phải để Tiễn Ý Ý dạy dỗ cô ta!
Đều là do Tiễn Mân Văn không biết tranh giành!
Ở bên ngoài người ta chỉ thấy, đứa con gái ruột của ông ta to nhỏ lớn tiếng với ông ta, còn đứa con gái nuôi lại thực nghe lời đứng ở một bên. Cái này làm cho cha Tiễn mất hết mặt mũi.
"Dùng hay không dùng đến, không phải cháu nói là có thể tính."
Ông nội từ trên lầu bước xuống. Ánh mắt sắc bén quét đến người đứng ở dưới.
Sắc mặt Tiễn Mân Văn thoáng chống đã biến đổi. Trong lòng hoan mang rối loạn, hoàn toàn không hề nghĩ đến việc ông nội lại nghe được những lời này.
"Ông nội..." Sắc mặt Tiễn Mân Văn trắng bệch.
Cô ta vừa mới bị thái độ của cha Tiễn làm cho giận đến hồ đồ, lại thêm việc có ác tâm đối với sự tồn tại của Tiễn Ý Ý, trong khoảng thời gian ngắn lại quên mất, nơi này là nhà của lão gia tử.
Ông nội lại vẫn tương đối hướng về Tiễn Ý Ý, so với đứa cháu gái ruột như cô ta, ông thà cưng chiều một đứa cháu không hề có quan hệ máu mủ với mình. Để ông nội nghe thấy được những lời này, nói không chừng càng có ý kiến đối với mình.
Tiễn Mân Văn nhanh chóng chữa cháy.
"Ý của cháu là, Ý Ý về sau sẽ ít khi về nhà, như vậy em ấy hẳn là sẽ không hay dùng đến mấy thứ đó." Tiễn Mân Văn đè lại đáy lòng không cam nguyện của mình, "Ý Ý làm rất tốt, con thân là chị gái, nên đi theo em ấy học tập mới phải."
Ông nội không nặng không nhẹ nhìn cô ta một cái.
"Miễn đi, cháu bảo cha cháu đi tìm người khác mà dạy. Tìm Ý Ý, hai chị em lại khập khiễng với nhau."
Ông nội cự tuyệt, ở trong mắt Tiễn Mân Văn chính là ghét bỏ cô ta, không nguyện ý để cô tới gần Tiễn Ý Ý.
Mặt mũi Tiễn Mân Văn tái xanh.
Cha Tiễn cũng bị dọa cho ngây người.
"Cha, hai đứa nhỏ đều là người của Tiễn gia, lại là chị em với nhau. Học tập lẫn nhau sẽ tốt hơn."
Ông nội chậm ung dung nói: "Con nghĩ như vậy, nhưng người khác không nhất định sẽ nghĩ như vậy."
Ông nội Tiễn quét mắt một vòng nhìn ba người nhà Tiễn gia, nhìn đều không muốn nhìn nhiều thêm một chút.
Bất quá rất nhanh sau đó khách khứa sẽ tới, không thể không cho bọn họ mặt mũi được. Ông nội không nhìn thẳng một nhà đứa con trai cả này, để Tiễn Ý Ý với Lương Quyết Thành ngồi bên người, hỏi thăm chuyện anh đi theo học với Dương tiên sinh ra sao rồi.
"Cha, thiếu niên này, con nhớ là bạn học của Ý Ý phải không, sao thằng bé lại ở đây?"
Mẹ Tiễn bưng khuôn mặt tươi cười, cẩn thận hỏi.
Ông nội Tiễn không nhanh không chậm nói: "Các người không biết sao? Đây là bạn trai của Ý Ý. Đã gặp qua rồi còn giả bộ hồ đồ, không có ý tứ."
Kế tục cha Tiễn và Tiễn Mân Văn, mẹ Tiễn cũng náo loạn ra chuyện không có mặt mũi.
Một nhà ba người ở cùng một chỗ nhìn ông nội Tiễn đối với người ngoài so với người thân là mình còn nhiệt tình hơn, trong lòng đã trôi qua đủ loại tư vị.
Thoáng một lát, bên ngoài có tiếng xe cộ, từng chiếc xe dừng lại ngay ngắn chỉnh tề ở trong sân, từng vị đại nhân vật của Hải thị trước sau tiến vào.
Ông nội để Tiễn Ý Ý và Lương Quyết Thành cùng theo đi đón khách.
Lương Quyết Thành có chút không được tự nhiên đứng lên, nhìn Tiễn Ý Ý.
Tiễn Ý Ý nói nhỏ với anh hai câu, mang theo gương mặt tươi cười tiến lên đứng ở cửa nghênh đón khách.
Ba người Tiễn gia cũng nhanh chóng chuyển đổi thành một khuôn mặt tươi cười.
Tiễn Ý Ý tại Hải thị cũng có mang danh đại tiểu thư. Là cháu gái duy nhất trước kia của lão gia tử Tiễn gia, lại còn là chất nữ được Tiễn Thiếu Trầm cưng chiều trong lòng bàn tay.
Không ít người muốn đáp lên quan hệ với Tiễn gia đều là dùng phương pháp lấy lòng vị đại tiểu thư này. So với trực tiếp lấy lòng lão gia tử Tiễn gia cùng Tiễn Thiếu Trầm thì hữu dụng hơn rất nhiều.
Chuyện gần đây của Tiễn gia, cũng có không ít người biết.
Suy luận một lát, đều có thể đoán được tám phần mười là đứa nhỏ bị ôm sai.
Về cháu gái ruột Tiễn Mân Văn, sớm đã có người đi tra xét tư liệu. Là đứa nhỏ xuất thân từ cô nhi viện, cha mẹ nuôi đều không tốt, lớn lên ở trong khu phố bần dân.
Thật vất vả mới nhận được về, ông nội Tiễn cũng còn, Tiễn Thiếu Trầm cũng vẫn còn tốt, không thể đem đứa cháu gái nhỏ nuôi mười mấy năm đến nhà cha mẹ nuôi của Tiễn Mân Văn được. Chung quy lại thì một chút quan hệ cũng không có. Nếu không có cha mẹ nuôi thì cô lại phải tới cô nhi viện.
Chẳng lẽ muốn đem một đại tiểu thư đưa đến cô nhi viện?
Nữ hài tử ở cái tuổi này, ai cũng không nỡ làm ra loại chuyện như vậy a.
Hơn nữa lại là một đứa nhỏ được sủng ái, vẫn cứ tiếp tục giữ ở bên người, đơn giản dùng chuyện song bào thai nói ra để giữ mặt mũi.
Nếu đưa người đi cũng liền bỏ qua, thế nhưng Tiễn Ý Ý bây giờ vẫn còn mang thân phận tiểu thư của Tiễn gia, vẫn như cũ được lão gia tử và Tiễn Thiếu Trầm cưng chiều. Loại yến hội này, Tiễn lão gia tử để cô ra nghênh tiếp khách khứa, là dụng ý gì thì mấy người này đều tự nhiên có thể hiểu được.
Tiễn Ý Ý đối mặt chính là từng gương mặt hiền lành, mang theo vẻ tươi cười thân cận.
Đại cô nương Tiễn Ý Ý đã sắp trưởng thành, ở trong mắt mấy vị này chính là hết sức quan trọng.
Tiểu cô nương vẫn còn hưởng sự sủng ái y như trước kia. Cái này đại biểu cho việc con đường về sau của cô có thể đi được đến thuận buồm xuôi gió.
Nếu đã vậy thì quả thực là quan trọng.
Mấy vị khách chủ động phóng ra nhiệt tình cùng thiện ý đối với Tiễn Ý Ý, đồng thời cũng sẽ chú ý tới Lương Quyết Thành.
Nam hài cao lớn đẹp trai đứng bên cạnh Tiễn Ý Ý, mặt mày sắc bén, hình dáng thâm thúy, tướng mạo tuấn mỹ. Chưa lớn lên đã có khí thế như vậy, lớn lên rồi thì sẽ còn như thế nào nữa?
Trong lúc nhất thời, không ít người chủ động hỏi đến.
Tiễn Ý Ý vì muốn thuận lợi cho con đường về sau của Lương Quyết Thành, liền chủ động cười nói: "Đây là bạn trai của cháu, Lương Quyết Thành, sang năm sẽ đính hôn."
Lương Quyết Thành nghe thế, hai mắt sáng lên.
Trước đây anh cơ hồ là chưa từng nghe được một lời cam đoan từ chính miệng Tiễn Ý Ý. Nhưng ở phía sau, Lương Quyết Thành lại nghe thấy được tương lại của bọn họ.
Đáy mắt anh đều là ôn nhu, điểm ôn nhu này hòa tan vào thân thể anh khiến vẻ lạnh nhạt của anh đều nhu hòa đi không ít.
Một người như vậy xuất hiện ở bên người Tiễn Ý Ý, cho dù không biết thân phận của anh, không biết anh là đứa nhỏ nhà ai, nhưng chỉ vỏn vẹn dựa vào bề ngoài này, khí độ này cũng khiến cho người khác lưu được ấn tượng sâu sắc đối với anh, cũng để cho mọi người cảm thấy có cảm tình đối với cậu thiếu niên này.
Lương Quyết Thành chỉ là từng chút một bị mềm hóa, thế mà có thể để sự tồn tại của anh được mọi người hoan nghênh đến vậy.
Mọi người đi vào đều hỏi, bạn trai của tiểu cô nương Tiễn gia là ai.
Mà ba người Tiễn gia chờ ở phòng khách, vẻ mặt tươi cười cũng có chút lúng túng.
Một nam sinh xuất thân phổ thông không có bản lĩnh gì, trên tay còn dính qua máu người, giới thiệu với bọn họ cái gì đây?
Mà lão gia tử để Lương Quyết Thành đi theo Tiễn Ý Ý tiếp đãi khách khứa, việc này không phải chính là thừa nhận thân phận của đối phương hay sao? Lão gia tử đều đã thừa nhận, họ còn có thể làm gì? Cũng không thể không có cho lão gia tử mặt mũi đi.
Cha mẹ Tiễn cũng chỉ có thể hàm hồ nói, là bạn trai của con gái út, cụ thể như thế nào thì bọn họ cũng không biết.
Cách nói hàm hồ này, ngược lại lại khiến cho càng nhiều người để ý.
Nam sinh kia cao lớn đẹp trai, nếu như là người trong giới, chắc chắn sẽ không ẩn mình cho tới bây giờ mới để cho người khác gặp mặt. Đứa nhỏ này không ở Hải thị, là ở ngoài thành phố sao? Hay là có đứa nhỏ nào như thế này mà bọn họ không biết?
Đến đây đều là những người đã từng trải, trong lòng nghĩ nhiều cũng sẽ không nói ra. Đợi khách đến đông đủ, Tiễn Ý Ý cùng Lương Quyết Thành trở lại bên trong, đối mặt đều là những vẻ mặt tươi cười.
Người trẻ tuổi cũng không nhiều, chỉ có mấy người là đi theo trưởng bối đến. Nam nữ đều có, độ tuổi đều từ mười đến hai mươi, cộng lại bất quá là có bốn, năm người gì đó.
Mấy người này đều biết Tiễn Ý Ý.
Bọn họ chủ động dựa vào gần cô, cùng cô nói chuyện phiếm.
Trưởng bối thì nói chuyện của trưởng bối, bọn họ là tiểu bối cũng có chuyện của bọn họ để nói.
"Ý Ý, đã lâu không gặp."
Nói chuyện là cháu gái của người hợp tác lâu năm với lão gia tử, lớn hơn Tiễn Ý Ý hai, ba tuổi.
Tiễn Ý Ý cũng không thân quen với cô ấy lắm, nhưng đều nhận biết lẫn nhau, tùy ý có thể trò chuyện vài câu, đề tài rất nhanh liền bị chuyển đến trên người Lương Quyết Thành.
"Bạn trai em lạ mắt thật đấy, chị chưa từng thấy qua."
Tiễn Ý Ý cười nhẹ: "Đúng ạ."
"Chị nhìn thấy giống giống Diêu Nhất Nam của Diêu gia thế nhỉ. Bọn họ là họ hàng sao?" Cô gái lại thăm dò một câu.
Sắc mặt Tiễn Ý Ý có hơi trầm xuống, nhưng vẫn lạnh nhạt nói ra: "Không phải."
Thái độ của Tiễn Ý Ý rất rõ ràng, cái gì cô cũng không muốn nói, cô gái kia cũng không thể mặt dày truy hỏi, thăm dò thái độ của Tiễn Ý Ý xong liền dời đề tài đi.
Tiễn Ý Ý mang Lương Quyết Thành đi chào hỏi các trưởng bối một lượt.
Xem vòng ngọc mục đích chủ yếu chính là thưởng thức đối với vòng ngọc mới của lão gia tử. Lão gia tử sai người đem vòng ngọc mang tới.
Không ít người cũng chờ nhìn xem, nghe nói đây là một vật hiếm lạ mà Tiễn lão gia tử dùng đến một nghìn vạn để lấy được.
Quản gia đem vòng ngọc được đặt trong một chiếc hộp để lên trên đài, dùng bao tay mở hộp ra.
Nghiêng tay lấy vòng ngọc ra, trên thân vòng tản ra khí tức ôn nhuận sáng bóng.
Người đến đều yêu thích những thứ này, chẳng sợ không hiểu, theo Tiễn lão gia tử giao tiếp nhiều năm cũng đều lây chút ít, cũng có một chút vốn kiến thức.
Tiễn Mân Văn muốn đi tới vị trí đỡ lão gia tử, bị quản gia không dấu vết đứng một bên đưa cho ly nước trái cây, để Tiễn Mân Văn cùng một tiểu bối của nhà khác nói chuyện.
Thân là cháu gái ruột, Tiễn Mân Văn trừ bỏ chuyện bị Diêu gia ném mặt mũi kia đi thì đây coi như là lần đầu tiên được Tiễn gia đưa đến trước mặt công chúng.
Vài người cũng nguyện ý chủ động mang theo Tiễn Mân Văn chơi đùa.
Nhưng là Tiễn Mân Văn quá đoan chính. Lúc nói chuyện đều có loại cố ý tuân theo quy củ, khiến cho bọn tiểu bối này có cảm giác áp lực không thoải mái.
Vài người vừa nhìn, Tiễn Ý Ý đứng ở đằng xa trốn tránh, cùng bạn trai nhỏ kề tai nói thầm, căn bản không muốn chơi với Tiễn Mân Văn.
Bọn họ cùng Tiễn Mân Văn đại khái là nói chuyện với nhau được một chút, đem lễ phép làm cho đủ rồi liền tốp năm tốp ba tản ra.
Thà rằng vây quanh nhìn các trưởng bối khen cái vòng ngọc kia còn hơn.
Vòng ngọc này là khoảng thời gian trước Tiễn lão gia tử vung tiền như rác mua được, không ít người đều nghe nói tới nhưng lại chưa từng thấy.
Vòng ngọc trị giá một nghìn vạn chủ yếu đều có không ít phụ gia có giá trị.
Có thể nói thực tế là giá làm một cái vòng tay như vậy kém xa so với giá này.
Người đến giám định đều biết, cái vòng tay này cuối cùng chính là được đặt ở trong phòng triển lãm, làm một kiện đạo cụ tượng trưng cho thân phận cùng tiền tài.
Nhưng cái này cũng không gây trở ngại bọn họ đối với cái vòng tay này khoe.
Từ chất liệu đến độ sáng bóng, kỹ xảo mài, mỗi người cầm nhìn đều khen không dứt miệng.
Tất cả mọi người đều thưởng thức chiếc vòng tay này, truy vấn xem nó có phải là sẽ được đặt ở trên đài triển lãm hay không?
Tại khách khứa dạo qua một vòng, chiếc vòng tay này lần nữa về tới tay lão gia tử.
Ông cầm vòng tay, không có biểu hiện sẽ đặt về trong hộp.
"Ý Ý."
Lão gia tử kêu một tiếng.
Ánh mắt tất cả mọi người theo phương hướng ông cụ nhìn, thấy được Tiễn Ý Ý với Lương Quyết Thành không có đứng ở trung tâm mà đứng ở khu vực biên giới, mắt to trừng mắt nhỏ.
"Cậu vừa mới nói cái gì?"
Tiễn Ý Ý cho rằng chính mình nghe lầm.
Mới vừa rồi cô lấy cho Lương Quyết Thành một ly nước trái cây, nghe anh hỏi cô, những người ở đây về sau có phải sẽ là khách trong hôn lễ của bọn họ hay không.
Lương Quyết Thành cảm thấy việc mình suy nghĩ là tất yếu. Nếu như là muốn tiến tới việc kết hôn, anh cần đem người ở đây nhớ kỹ, về sau sẽ tương đối dễ dàng hơn.
Rõ ràng là câu hỏi rất bình thường, thế nhưng nó lại làm cho lông mi Tiễn Ý Ý run lên. Y như là nghe thấy cái gì bất khả tư nghị vậy, vẻ mặt ngây ngẩn.
Đúng lúc này, ông nội kêu Tiễn Ý Ý.
Tiễn Ý Ý không tiếp tục truy vấn, cô chỉnh lý biểu tình trên mặt mình, mang theo một nụ cười nhẹ nhàng.
Ông hướng về phía cô vươn tay: "Lại đây, Ý Ý."
Đám người vây quanh lão gia tử tự giác lùi sang hai bên, chừa ra một con đường.
Tiễn Ý Ý mang theo nụ cười khéo léo, từng bước xuyên qua hai bên khách, hướng về phía ông nội đứng đi tới.
Trong đám người, Tiễn Mân Văn mắt mở trừng trừng nhìn Tiễn Ý Ý từng bước tiến lên, cô ta khẩn trương đến độ yết hầu phát khô, cảm thấy tiếp sau đó sẽ xuất hiện hình ảnh mà cô ta không bao giờ muốn nhìn thấy.
"Ông nội."
Tiễn Ý Ý đứng vững bên người lão gia tử.
"Giá trị của cái vòng này chỉ là phụ thôi, chủ yếu là ở tính thực dụng." Nói rồi lão gia tử nâng tay của Tiễn Ý Ý lên, "Thứ này đặt trong tay ta không có giá trị bằng đặt ở trên tay cháu gái ta. Ông nội đem cái này cho con."
"Cháu gái nhỏ của ta từ nhỏ đã quen được nuông chiều, trước kia thế nào về sau cũng sẽ như vậy. Con bé xứng đáng được thứ tốt nhất."
Trước mặt khách mời, Tiễn lão gia tử từng câu từng chữ nói.
Beta: Tịnh Nghiên
- -----------------------------------------------
Đồng tử Tiễn Ý Ý co rụt lại.
Hai mắt Lương Quyết Thành nhắm nghiền.
Cái nhắm mắt kia lại là một cái chớp mắt, khí tức như con thú săn hung ác nhất thời lặng yên không thấy nữa.
Trong lòng Tiễn Ý Ý bang bang nhảy. Cô nổi cáu, ở trên mặt Lương Quyết Thành hung hăng chà đạp một lần.
Xúc cảm thật tốt.
Thu tay lại, Tiễn Ý Ý chắp tay ra sau lưng, trong lòng lặng lẽ nghĩ.
Trong phòng khách, ba người Tiễn gia đã đến.
Cha Tiễn còn đang hỏi trợ lý Tôn vấn đề gì đó, mẹ Tiễn thì đang lôi kéo bảo mẫu liên tục hỏi chuyện.
Chỉ có duy nhất Tiễn Mân Văn mặc một bộ váy mới, quy củ ngồi trên ghế sofa, vẫn duy trì một tư thế ưu nhã không nhúc nhích.
Tiễn Ý Ý đứng ở trên tầng hai nhìn xuống, sau đó nâng váy đi xuống lầu.
Cha mẹ Tiễn đều nhìn thấy cô, vẫn là cha Tiễn chủ động hỏi trước: "Lúc đến sao không nói một tiếng, chúng ta cùng đi."
"Tuyến đường không tiện, không có biện pháp cùng đi."
Tiễn Ý Ý vẫn duy trì vẻ ngoài khách khí.
Cha mẹ Tiễn đến bây giờ đều không có phát hiện, hai tháng nay Tiễn Ý Ý đều không có gọi qua bọn họ một tiếng, dùng biểu lộ lễ phép xưng hô che đậy qua loa.
"Con ở đây thì tốt, chuyện lần trước của chị con..."
Lời vừa nói ra khỏi miệng, cha Tiễn đã bị Tiễn Mân Văn đang lạnh mặt đánh giá Tiễn Ý Ý nóng nảy ngắt lời: "Ba ba!"
Ngày đó Tiễn Ý Ý không có đi dự tiệc sinh nhật của tiểu thư Diêu gia là điều may mắn lớn nhất đối với cô ta. Ít nhất thì cô không có tận mắt chứng kiến mình chật vật như thế nào.
Nhưng sao cha Tiễn có thể chủ động nói cho Tiễn Ý Ý chứ? Đây chính là chuyện đáng xấu hổ của cô ta a!
Tiễn Mân Văn vừa vội vừa tức!
Cô ta là lần đầu tiên đi tham dự yến hội, bên người còn không có mẹ Tiễn đi theo, chính mình cái gì cũng không biết, lại thêm Diêu Nhất Nam cùng Diêu Viễn lại không cho cô ta chút mặt mũi nào, triệt để đem mặt mũi Tiễn Mân Văn vứt xuống tận Bắc Thái Bình dương.
Ngày đó đoán chừng ai cũng đều biết, đại tiểu thư của Tiễn gia là một đứa con gái thô tục không có quy củ.
Đây là tuyệt đối không thể!
Cha Tiễn cũng đau đầu, chính con gái của mình không có quy củ, mất mặt lớn như vậy, về sau nên làm cái gì mới tốt đây?
Diêu gia nhất định là không bám được nữa. Lúc ấy những người tham gia khẳng định trong lòng đều nhạo báng Tiễn Mân Văn không có quy củ, đây coi như là đoạn tuyệt rất nhiều đường lui của cô ta.
Hoàn hảo là bây giờ lão gia tử muốn tổ chức một yến tiệc xem vòng ngọc.
Lão gia tử tung hoành trên thương trường nhiều năm, người quen biết rất nhiều, lại toàn là những người tai to mặt lớn. Chỉ cần ông chính miệng khen một tiếng, như vậy nhất định sẽ có người nghĩ biện pháp nâng Tiễn Mân Văn lên, nói không chừng còn có thể thông qua lão gia tử mà bám lên quan hệ với những người đó.
Nhắc tới điểm này, cha Tiễn cũng tức giận.
Rõ ràng ông ta là con trai cả của lão gia tử, thế nhưng lão gia tử căn bản không hề để ý tới ông ta. Vô luận là ông ta đem công ty biến thành bộ dáng gì, lão gia tử đều tuyệt đối không nhúng tay vào giúp, vẫn thờ ơ lạnh nhạt, cũng không có thông qua người giúp ông ta bắc một cái cầu quan hệ.
Những người đó hiểu được ý tứ của lão gia tử, cũng đều không chủ động đi giúp ông ta, thậm chí còn dựa theo phương thức của người khác mà đối đãi với ông ta, tất cả yêu cầu đều cực kì nghiêm khắc, nửa điểm châm chước cũng không có.
Cha Tiễn nơi nơi gặp trắc trở, lại nhìn thấy sự nghiệp của em trai mình phát triển không ngừng, trong lòng đều đã như uống phải cả một vò giấm chua, ghen ghét đến phát điên.
Nhưng dù là vậy thì cũng không có biện pháp gì, ông ta còn phải nhờ tới cha và em trai, cho nên cha Tiễn cũng chỉ có thể liếm mặt, nghĩ biện pháp từ trong tay cha cùng em trai lấy được một vài thứ gì đó.
Bất quá khi đó còn có Tiễn Ý Ý, ông ta còn có thể dựa vào con gái mình được sủng ái, còn có thể lấy được vài thứ từ chỗ lão gia tử. Đây cũng là giá trị tồn tại lớn nhất của đứa con gái này đối với ông ta.
Hiện tại thì không được, không có Tiễn Ý Ý, đã vậy cô còn cùng ông ta vạch rõ ranh giới, không chịu hỗ trợ với ông ta, cho nên mới để Tiễn Mân Văn đi lấy lòng lão gia tử; nhưng trước đó Tiễn Mân Văn luôn luôn phạm sai lầm, ông ta cũng không dám đem cô ta tới chỗ lão gia tử nữa.
Lúc này đã không có biện pháp, lại không nghĩ được cách nào tốt, thanh danh của Tiễn Mân Văn chắc chắn đều sẽ bị hủy, về sau còn có thể lăn lộn được nữa sao?
Cha Tiễn liền đánh cược một trận, cược là lão gia tử nhất định sẽ mềm lòng.
Rốt cuộc thì cũng là tiểu bối nhà mình, lại là đứa bé mới vừa được tìm về, toàn bộ gia tộc đối với cô ta trong lòng đều có áy náy, lão gia tử khẳng định cũng không có biện pháp nào, chỉ có thể hết lòng chiếu cố cô ta.
Chỉ cần Tiễn Mân Văn còn có tác dụng, như vậy ông ta về sau cũng có thể trông cậy vào.
Cha Tiễn không hề có một chút tiền đồ nào mấy thập niên qua, ở phương diện này nghiên cứu so với bất cứ ai lại chăm chỉ hơn hết.
Vì thế nên đầu tiên, ông ta dạy Tiễn Mân Văn rất nhiều thứ, nói cho cô ta biết thứ mà ông nội yêu thích, nói cho cô ta biết ngày hôm nay có những ai xuất hiện, sẽ có những dạng trường hợp nào. Đến lúc đó để Tiễn Mân Văn theo lão gia tử đi một vòng, cái khác không nói nhưng ít nhất sẽ khiến người khác có lưu lại ấn tượng đối với cô ta.
Sau đó sẽ nghĩ biện pháp tác vận một chút, để Tiễn Mân Văn có thể trở lại trong giới này một lần nữa.
Tiễn Mân Văn không biết ý tứ của cha Tiễn, cô ta chỉ biết mình là tiểu thư chân chính của Tiễn gia, là đứa cháu gái danh chính ngôn thuận duy nhất của lão gia tử, yến hội của lão gia tử, cô ta tất nhiên là được tham gia.
Cô ta muốn ở trường hợp này tìm về mặt mũi của mình.
Vì thế nên Tiễn Mân Văn học không ít thứ, còn tiêu tiền lên mạng mua giáo trình về những lễ nghi tương quan của giới thượng lưu nữa.
Vốn cô ta cũng không cần làm những điều này, thế nhưng cha mẹ Tiễn đối với phương diện này đều không nghiên cứu qua. Vừa hỏi, mẹ Tiễn đều là một vẻ mặt mờ mịt, nói từ nhỏ Tiễn Ý Ý đã làm được rất tốt, chưa từng để bọn họ bận tâm hoặc là muốn bọn họ giúp cái gì hết.
Tiễn Mân Văn đối với Tiễn Ý Ý chính là hận đến nghiến răng, lại so sánh trên phương diện ấy, cô ta càng hận không thể băm chết Tiễn Ý Ý. Nếu cô đứng trước mặt cô ta hiện giờ, hẳn cô ta cũng có thể đem người ăn tươi nuốt sống.
Hiện tại thì tốt rồi, cha Tiễn còn muốn để Tiễn Ý Ý biết chuyện xấu hổ của cô ta, có phải là muốn cô ta đi thỉnh giáo Tiễn Ý Ý không?
Nghĩ cũng đừng nghĩ! Không có cửa đâu!
Tiễn Mân Văn phản kháng không phối hợp khiến cha Tiễn có chút tức giận.
Chính mình làm không tốt, ở trước mặt hiện giờ có một người làm tốt hơn, sao lại không chịu đi học hỏi?
Ông ta coi như không thấy Tiễn Mân Văn.
"Ý Ý, chị gái con ở loại trường hợp này làm không tốt, con dạy con bé một chút, lát nữa mang theo chị con đi nhận thức người khác nhé."
Cha Tiễn phân phó như điều đương nhiên.
Tiễn Ý Ý là dưỡng nữ, từ nhỏ ra vào loại trường hợp này đều là vì thân phận của cô mang đến rất nhiều thuận lợi. Cho nên cô tất yếu phải dạy cho Tiễn Mân Văn, đây là cô nợ Tiễn Mân Văn.
Tiễn Ý Ý quét mắt nhìn liền biết cha Tiễn đang nghĩ cái gì.
Kỳ thật, chuyện này cũng không quan trọng, chỉ là.
"Nếu chị không để ý, thì có thể."
Tiễn Mân Văn hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái: "Con không đồng ý!"
"Con không đồng ý cũng không được!" Cha Tiễn kéo xuống mặt mũi, "Trường hợp này tuyệt đối không thể phạm sai lầm!"
"Sợ con làm ra chuyện xấu hổ thì đừng để con tới nữa!"
Tiễn Mân Văn không nhịn được, đứng dậy hô lên với cha Tiễn.
Cô ta đã sớm không chịu nổi nữa.
"Tiễn Ý Ý làm tốt, nó làm tốt thì có ích lợi gì! Cũng không phải con gái ruột của cha! Nó về sau căn bản cũng không dùng được mấy thứ này!"
Tiễn Ý Ý đứng tại nơi đó bất động.
Bị điểm họ gọi tên, Tiễn Ý Ý cũng không quá quan tâm, dù sao bây giờ trò hay chính là Tiễn Mân Văn và cha Tiễn.
Hai cha con cô ta cãi vã, Tiễn Ý Ý chỉ thiếu nước cầm cờ phất phất hô to: Đánh nhau! Đánh nhau! Mà thôi.
Cô đem chính mình là người qua đường xem náo nhiệt, hoàn toàn không care lời nói của Tiễn Mân Văn.
Lúc nói ra lời này, ông nội vừa đúng lúc ra khỏi phòng. Thanh âm cất cao giọng của cô ta ở tầng một khiến cho người người đều nghe được rành mạch.
Ông nội Tiễn dừng chân một lúc.
Trên mặt đều là vẻ phức tạp: "Ông nói xem, Mân Văn thực sự là đứa nhỏ nhà chúng ta sao?"
Quản gia ở bên cạnh cung kính đáp: "Mân Văn tiểu thư vừa trở về, trong lòng có chút chênh lệch là rất bình thường. Tiểu cô nương bản tính không xấu, dành một chút thời gian sẽ tốt lên ngay."
Ông nội thở dài: "Ý Ý là đứa nhỏ ngoan như thế, tại sao lại không phải cháu gái ruột của tôi chứ. Con bé thực sự rất giống bà nội nó lúc nhỏ mà."
"Đây là Ý Ý tiểu thư với nhà chúng ta có duyên phận." Quản gia cười nói, "Ý Ý tiểu thư nhu thuận, hiểu chuyện, vẫn là cháu gái nhỏ trong nhà mà. Ngài chỉ cần không đuổi cô bé đi, về sau cũng sẽ không thay đổi."
Ông nội trầm mặc thật lâu sau, thật sâu thở dài một hơi.
Tiễn Ý Ý có thể nhịn, nhưng Lương Quyết Thành lại không thể nhịn. Anh bước tới, sau khi cắt tóc, mặt mày đều lộ ra bên ngoài, lộ ra đôi mắt sắc bén nguy hiểm của mình, lực sát thương này so với quá khứ còn kinh khủng hơn nhiều.
Tiễn Mân Văn còn đang cùng cha Tiễn lớn tiếng, vừa nhìn thấy Lương Quyết Thành, trong lòng liền lắp bắp kinh hãi, bị ánh mắt của anh dọa đến liền ngậm mồm lại.
Lương Quyết Thành.
Cô ta biết.
Bây giờ anh mang thân phận là bạn trai của Tiễn Ý Ý, thế nhưng là rất lâu trước đây, lúc cô ta mới chuyển đến thì học sinh ban nhất đều nói, anh từng giết người. Một thiếu niên trẻ tuổi như vậy mà dám giết người, bọn họ thực sự không dám tiếp xúc.
Hơn nữa mấy chuyện cô ta từng làm qua, toàn bộ đều bị Lương Quyết Thành phá hư.
Tiễn Mân Văn có chút sợ hãi người này.
Ai cũng không thể biết được, Lương Quyết Thành sẽ còn làm ra chuyện gì.
Cô ta bây giờ cùng quá khứ không giống nhau. Không dám đi gây chuyện với anh.
Tiễn Mân Văn im lặng, cha Tiễn vẫn tức giận đến không nhịn được.
Đây là con gái của ông ta! Tại sao còn dám oán hận ông ta chứ!
Nếu cô ta làm tốt, ông ta hà tất phải để Tiễn Ý Ý dạy dỗ cô ta!
Đều là do Tiễn Mân Văn không biết tranh giành!
Ở bên ngoài người ta chỉ thấy, đứa con gái ruột của ông ta to nhỏ lớn tiếng với ông ta, còn đứa con gái nuôi lại thực nghe lời đứng ở một bên. Cái này làm cho cha Tiễn mất hết mặt mũi.
"Dùng hay không dùng đến, không phải cháu nói là có thể tính."
Ông nội từ trên lầu bước xuống. Ánh mắt sắc bén quét đến người đứng ở dưới.
Sắc mặt Tiễn Mân Văn thoáng chống đã biến đổi. Trong lòng hoan mang rối loạn, hoàn toàn không hề nghĩ đến việc ông nội lại nghe được những lời này.
"Ông nội..." Sắc mặt Tiễn Mân Văn trắng bệch.
Cô ta vừa mới bị thái độ của cha Tiễn làm cho giận đến hồ đồ, lại thêm việc có ác tâm đối với sự tồn tại của Tiễn Ý Ý, trong khoảng thời gian ngắn lại quên mất, nơi này là nhà của lão gia tử.
Ông nội lại vẫn tương đối hướng về Tiễn Ý Ý, so với đứa cháu gái ruột như cô ta, ông thà cưng chiều một đứa cháu không hề có quan hệ máu mủ với mình. Để ông nội nghe thấy được những lời này, nói không chừng càng có ý kiến đối với mình.
Tiễn Mân Văn nhanh chóng chữa cháy.
"Ý của cháu là, Ý Ý về sau sẽ ít khi về nhà, như vậy em ấy hẳn là sẽ không hay dùng đến mấy thứ đó." Tiễn Mân Văn đè lại đáy lòng không cam nguyện của mình, "Ý Ý làm rất tốt, con thân là chị gái, nên đi theo em ấy học tập mới phải."
Ông nội không nặng không nhẹ nhìn cô ta một cái.
"Miễn đi, cháu bảo cha cháu đi tìm người khác mà dạy. Tìm Ý Ý, hai chị em lại khập khiễng với nhau."
Ông nội cự tuyệt, ở trong mắt Tiễn Mân Văn chính là ghét bỏ cô ta, không nguyện ý để cô tới gần Tiễn Ý Ý.
Mặt mũi Tiễn Mân Văn tái xanh.
Cha Tiễn cũng bị dọa cho ngây người.
"Cha, hai đứa nhỏ đều là người của Tiễn gia, lại là chị em với nhau. Học tập lẫn nhau sẽ tốt hơn."
Ông nội chậm ung dung nói: "Con nghĩ như vậy, nhưng người khác không nhất định sẽ nghĩ như vậy."
Ông nội Tiễn quét mắt một vòng nhìn ba người nhà Tiễn gia, nhìn đều không muốn nhìn nhiều thêm một chút.
Bất quá rất nhanh sau đó khách khứa sẽ tới, không thể không cho bọn họ mặt mũi được. Ông nội không nhìn thẳng một nhà đứa con trai cả này, để Tiễn Ý Ý với Lương Quyết Thành ngồi bên người, hỏi thăm chuyện anh đi theo học với Dương tiên sinh ra sao rồi.
"Cha, thiếu niên này, con nhớ là bạn học của Ý Ý phải không, sao thằng bé lại ở đây?"
Mẹ Tiễn bưng khuôn mặt tươi cười, cẩn thận hỏi.
Ông nội Tiễn không nhanh không chậm nói: "Các người không biết sao? Đây là bạn trai của Ý Ý. Đã gặp qua rồi còn giả bộ hồ đồ, không có ý tứ."
Kế tục cha Tiễn và Tiễn Mân Văn, mẹ Tiễn cũng náo loạn ra chuyện không có mặt mũi.
Một nhà ba người ở cùng một chỗ nhìn ông nội Tiễn đối với người ngoài so với người thân là mình còn nhiệt tình hơn, trong lòng đã trôi qua đủ loại tư vị.
Thoáng một lát, bên ngoài có tiếng xe cộ, từng chiếc xe dừng lại ngay ngắn chỉnh tề ở trong sân, từng vị đại nhân vật của Hải thị trước sau tiến vào.
Ông nội để Tiễn Ý Ý và Lương Quyết Thành cùng theo đi đón khách.
Lương Quyết Thành có chút không được tự nhiên đứng lên, nhìn Tiễn Ý Ý.
Tiễn Ý Ý nói nhỏ với anh hai câu, mang theo gương mặt tươi cười tiến lên đứng ở cửa nghênh đón khách.
Ba người Tiễn gia cũng nhanh chóng chuyển đổi thành một khuôn mặt tươi cười.
Tiễn Ý Ý tại Hải thị cũng có mang danh đại tiểu thư. Là cháu gái duy nhất trước kia của lão gia tử Tiễn gia, lại còn là chất nữ được Tiễn Thiếu Trầm cưng chiều trong lòng bàn tay.
Không ít người muốn đáp lên quan hệ với Tiễn gia đều là dùng phương pháp lấy lòng vị đại tiểu thư này. So với trực tiếp lấy lòng lão gia tử Tiễn gia cùng Tiễn Thiếu Trầm thì hữu dụng hơn rất nhiều.
Chuyện gần đây của Tiễn gia, cũng có không ít người biết.
Suy luận một lát, đều có thể đoán được tám phần mười là đứa nhỏ bị ôm sai.
Về cháu gái ruột Tiễn Mân Văn, sớm đã có người đi tra xét tư liệu. Là đứa nhỏ xuất thân từ cô nhi viện, cha mẹ nuôi đều không tốt, lớn lên ở trong khu phố bần dân.
Thật vất vả mới nhận được về, ông nội Tiễn cũng còn, Tiễn Thiếu Trầm cũng vẫn còn tốt, không thể đem đứa cháu gái nhỏ nuôi mười mấy năm đến nhà cha mẹ nuôi của Tiễn Mân Văn được. Chung quy lại thì một chút quan hệ cũng không có. Nếu không có cha mẹ nuôi thì cô lại phải tới cô nhi viện.
Chẳng lẽ muốn đem một đại tiểu thư đưa đến cô nhi viện?
Nữ hài tử ở cái tuổi này, ai cũng không nỡ làm ra loại chuyện như vậy a.
Hơn nữa lại là một đứa nhỏ được sủng ái, vẫn cứ tiếp tục giữ ở bên người, đơn giản dùng chuyện song bào thai nói ra để giữ mặt mũi.
Nếu đưa người đi cũng liền bỏ qua, thế nhưng Tiễn Ý Ý bây giờ vẫn còn mang thân phận tiểu thư của Tiễn gia, vẫn như cũ được lão gia tử và Tiễn Thiếu Trầm cưng chiều. Loại yến hội này, Tiễn lão gia tử để cô ra nghênh tiếp khách khứa, là dụng ý gì thì mấy người này đều tự nhiên có thể hiểu được.
Tiễn Ý Ý đối mặt chính là từng gương mặt hiền lành, mang theo vẻ tươi cười thân cận.
Đại cô nương Tiễn Ý Ý đã sắp trưởng thành, ở trong mắt mấy vị này chính là hết sức quan trọng.
Tiểu cô nương vẫn còn hưởng sự sủng ái y như trước kia. Cái này đại biểu cho việc con đường về sau của cô có thể đi được đến thuận buồm xuôi gió.
Nếu đã vậy thì quả thực là quan trọng.
Mấy vị khách chủ động phóng ra nhiệt tình cùng thiện ý đối với Tiễn Ý Ý, đồng thời cũng sẽ chú ý tới Lương Quyết Thành.
Nam hài cao lớn đẹp trai đứng bên cạnh Tiễn Ý Ý, mặt mày sắc bén, hình dáng thâm thúy, tướng mạo tuấn mỹ. Chưa lớn lên đã có khí thế như vậy, lớn lên rồi thì sẽ còn như thế nào nữa?
Trong lúc nhất thời, không ít người chủ động hỏi đến.
Tiễn Ý Ý vì muốn thuận lợi cho con đường về sau của Lương Quyết Thành, liền chủ động cười nói: "Đây là bạn trai của cháu, Lương Quyết Thành, sang năm sẽ đính hôn."
Lương Quyết Thành nghe thế, hai mắt sáng lên.
Trước đây anh cơ hồ là chưa từng nghe được một lời cam đoan từ chính miệng Tiễn Ý Ý. Nhưng ở phía sau, Lương Quyết Thành lại nghe thấy được tương lại của bọn họ.
Đáy mắt anh đều là ôn nhu, điểm ôn nhu này hòa tan vào thân thể anh khiến vẻ lạnh nhạt của anh đều nhu hòa đi không ít.
Một người như vậy xuất hiện ở bên người Tiễn Ý Ý, cho dù không biết thân phận của anh, không biết anh là đứa nhỏ nhà ai, nhưng chỉ vỏn vẹn dựa vào bề ngoài này, khí độ này cũng khiến cho người khác lưu được ấn tượng sâu sắc đối với anh, cũng để cho mọi người cảm thấy có cảm tình đối với cậu thiếu niên này.
Lương Quyết Thành chỉ là từng chút một bị mềm hóa, thế mà có thể để sự tồn tại của anh được mọi người hoan nghênh đến vậy.
Mọi người đi vào đều hỏi, bạn trai của tiểu cô nương Tiễn gia là ai.
Mà ba người Tiễn gia chờ ở phòng khách, vẻ mặt tươi cười cũng có chút lúng túng.
Một nam sinh xuất thân phổ thông không có bản lĩnh gì, trên tay còn dính qua máu người, giới thiệu với bọn họ cái gì đây?
Mà lão gia tử để Lương Quyết Thành đi theo Tiễn Ý Ý tiếp đãi khách khứa, việc này không phải chính là thừa nhận thân phận của đối phương hay sao? Lão gia tử đều đã thừa nhận, họ còn có thể làm gì? Cũng không thể không có cho lão gia tử mặt mũi đi.
Cha mẹ Tiễn cũng chỉ có thể hàm hồ nói, là bạn trai của con gái út, cụ thể như thế nào thì bọn họ cũng không biết.
Cách nói hàm hồ này, ngược lại lại khiến cho càng nhiều người để ý.
Nam sinh kia cao lớn đẹp trai, nếu như là người trong giới, chắc chắn sẽ không ẩn mình cho tới bây giờ mới để cho người khác gặp mặt. Đứa nhỏ này không ở Hải thị, là ở ngoài thành phố sao? Hay là có đứa nhỏ nào như thế này mà bọn họ không biết?
Đến đây đều là những người đã từng trải, trong lòng nghĩ nhiều cũng sẽ không nói ra. Đợi khách đến đông đủ, Tiễn Ý Ý cùng Lương Quyết Thành trở lại bên trong, đối mặt đều là những vẻ mặt tươi cười.
Người trẻ tuổi cũng không nhiều, chỉ có mấy người là đi theo trưởng bối đến. Nam nữ đều có, độ tuổi đều từ mười đến hai mươi, cộng lại bất quá là có bốn, năm người gì đó.
Mấy người này đều biết Tiễn Ý Ý.
Bọn họ chủ động dựa vào gần cô, cùng cô nói chuyện phiếm.
Trưởng bối thì nói chuyện của trưởng bối, bọn họ là tiểu bối cũng có chuyện của bọn họ để nói.
"Ý Ý, đã lâu không gặp."
Nói chuyện là cháu gái của người hợp tác lâu năm với lão gia tử, lớn hơn Tiễn Ý Ý hai, ba tuổi.
Tiễn Ý Ý cũng không thân quen với cô ấy lắm, nhưng đều nhận biết lẫn nhau, tùy ý có thể trò chuyện vài câu, đề tài rất nhanh liền bị chuyển đến trên người Lương Quyết Thành.
"Bạn trai em lạ mắt thật đấy, chị chưa từng thấy qua."
Tiễn Ý Ý cười nhẹ: "Đúng ạ."
"Chị nhìn thấy giống giống Diêu Nhất Nam của Diêu gia thế nhỉ. Bọn họ là họ hàng sao?" Cô gái lại thăm dò một câu.
Sắc mặt Tiễn Ý Ý có hơi trầm xuống, nhưng vẫn lạnh nhạt nói ra: "Không phải."
Thái độ của Tiễn Ý Ý rất rõ ràng, cái gì cô cũng không muốn nói, cô gái kia cũng không thể mặt dày truy hỏi, thăm dò thái độ của Tiễn Ý Ý xong liền dời đề tài đi.
Tiễn Ý Ý mang Lương Quyết Thành đi chào hỏi các trưởng bối một lượt.
Xem vòng ngọc mục đích chủ yếu chính là thưởng thức đối với vòng ngọc mới của lão gia tử. Lão gia tử sai người đem vòng ngọc mang tới.
Không ít người cũng chờ nhìn xem, nghe nói đây là một vật hiếm lạ mà Tiễn lão gia tử dùng đến một nghìn vạn để lấy được.
Quản gia đem vòng ngọc được đặt trong một chiếc hộp để lên trên đài, dùng bao tay mở hộp ra.
Nghiêng tay lấy vòng ngọc ra, trên thân vòng tản ra khí tức ôn nhuận sáng bóng.
Người đến đều yêu thích những thứ này, chẳng sợ không hiểu, theo Tiễn lão gia tử giao tiếp nhiều năm cũng đều lây chút ít, cũng có một chút vốn kiến thức.
Tiễn Mân Văn muốn đi tới vị trí đỡ lão gia tử, bị quản gia không dấu vết đứng một bên đưa cho ly nước trái cây, để Tiễn Mân Văn cùng một tiểu bối của nhà khác nói chuyện.
Thân là cháu gái ruột, Tiễn Mân Văn trừ bỏ chuyện bị Diêu gia ném mặt mũi kia đi thì đây coi như là lần đầu tiên được Tiễn gia đưa đến trước mặt công chúng.
Vài người cũng nguyện ý chủ động mang theo Tiễn Mân Văn chơi đùa.
Nhưng là Tiễn Mân Văn quá đoan chính. Lúc nói chuyện đều có loại cố ý tuân theo quy củ, khiến cho bọn tiểu bối này có cảm giác áp lực không thoải mái.
Vài người vừa nhìn, Tiễn Ý Ý đứng ở đằng xa trốn tránh, cùng bạn trai nhỏ kề tai nói thầm, căn bản không muốn chơi với Tiễn Mân Văn.
Bọn họ cùng Tiễn Mân Văn đại khái là nói chuyện với nhau được một chút, đem lễ phép làm cho đủ rồi liền tốp năm tốp ba tản ra.
Thà rằng vây quanh nhìn các trưởng bối khen cái vòng ngọc kia còn hơn.
Vòng ngọc này là khoảng thời gian trước Tiễn lão gia tử vung tiền như rác mua được, không ít người đều nghe nói tới nhưng lại chưa từng thấy.
Vòng ngọc trị giá một nghìn vạn chủ yếu đều có không ít phụ gia có giá trị.
Có thể nói thực tế là giá làm một cái vòng tay như vậy kém xa so với giá này.
Người đến giám định đều biết, cái vòng tay này cuối cùng chính là được đặt ở trong phòng triển lãm, làm một kiện đạo cụ tượng trưng cho thân phận cùng tiền tài.
Nhưng cái này cũng không gây trở ngại bọn họ đối với cái vòng tay này khoe.
Từ chất liệu đến độ sáng bóng, kỹ xảo mài, mỗi người cầm nhìn đều khen không dứt miệng.
Tất cả mọi người đều thưởng thức chiếc vòng tay này, truy vấn xem nó có phải là sẽ được đặt ở trên đài triển lãm hay không?
Tại khách khứa dạo qua một vòng, chiếc vòng tay này lần nữa về tới tay lão gia tử.
Ông cầm vòng tay, không có biểu hiện sẽ đặt về trong hộp.
"Ý Ý."
Lão gia tử kêu một tiếng.
Ánh mắt tất cả mọi người theo phương hướng ông cụ nhìn, thấy được Tiễn Ý Ý với Lương Quyết Thành không có đứng ở trung tâm mà đứng ở khu vực biên giới, mắt to trừng mắt nhỏ.
"Cậu vừa mới nói cái gì?"
Tiễn Ý Ý cho rằng chính mình nghe lầm.
Mới vừa rồi cô lấy cho Lương Quyết Thành một ly nước trái cây, nghe anh hỏi cô, những người ở đây về sau có phải sẽ là khách trong hôn lễ của bọn họ hay không.
Lương Quyết Thành cảm thấy việc mình suy nghĩ là tất yếu. Nếu như là muốn tiến tới việc kết hôn, anh cần đem người ở đây nhớ kỹ, về sau sẽ tương đối dễ dàng hơn.
Rõ ràng là câu hỏi rất bình thường, thế nhưng nó lại làm cho lông mi Tiễn Ý Ý run lên. Y như là nghe thấy cái gì bất khả tư nghị vậy, vẻ mặt ngây ngẩn.
Đúng lúc này, ông nội kêu Tiễn Ý Ý.
Tiễn Ý Ý không tiếp tục truy vấn, cô chỉnh lý biểu tình trên mặt mình, mang theo một nụ cười nhẹ nhàng.
Ông hướng về phía cô vươn tay: "Lại đây, Ý Ý."
Đám người vây quanh lão gia tử tự giác lùi sang hai bên, chừa ra một con đường.
Tiễn Ý Ý mang theo nụ cười khéo léo, từng bước xuyên qua hai bên khách, hướng về phía ông nội đứng đi tới.
Trong đám người, Tiễn Mân Văn mắt mở trừng trừng nhìn Tiễn Ý Ý từng bước tiến lên, cô ta khẩn trương đến độ yết hầu phát khô, cảm thấy tiếp sau đó sẽ xuất hiện hình ảnh mà cô ta không bao giờ muốn nhìn thấy.
"Ông nội."
Tiễn Ý Ý đứng vững bên người lão gia tử.
"Giá trị của cái vòng này chỉ là phụ thôi, chủ yếu là ở tính thực dụng." Nói rồi lão gia tử nâng tay của Tiễn Ý Ý lên, "Thứ này đặt trong tay ta không có giá trị bằng đặt ở trên tay cháu gái ta. Ông nội đem cái này cho con."
"Cháu gái nhỏ của ta từ nhỏ đã quen được nuông chiều, trước kia thế nào về sau cũng sẽ như vậy. Con bé xứng đáng được thứ tốt nhất."
Trước mặt khách mời, Tiễn lão gia tử từng câu từng chữ nói.
Bình luận facebook