Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56: Xin anh giúp anh ấy
Ngồi trên xe Hân khóc nấc lên "Anh ơi, anh Duy, anh Duy sẽ không làm sao chứ? nếu không em sẽ giận anh ấy cả đời. Anh ấy đã cứu con chúng ta"
"Anh đã gọi cho giám đốc bệnh viện rồi. Em đừng lo lắng, sẽ không sao đâu"
Triết ghì chặt vô lăng, cầu trời khấn phật cậu ta không mệnh hệ gì, nếu không Hân của anh sẽ day dứt cả đời. Anh biết người đàn ông đó Hân không yêu nhưng lại mang ơn và có một tình cảm rất đặc biệt. Cô ấy... sống cùng anh ta từ nhỏ.
Thật oái oăm, hôm nay Lục Duy đến thăm Bi Tròn, đưa hai đứa trẻ và vú Sáu đi công viên. Một chiếc xe ô tô đi qua, Bi chạy ra đường, Lục Duy vội vàng lao ra đẩy bé, Bi không sao nhưng tính mạng của anh giờ đang rất nguy kịch.
Hai người đến bệnh viện, đã thấy mẹ Mai mắt đỏ hoe đứng ngoài cửa phòng cấp cứu.
"Mẹ, mẹ ơi anh ấy sao rồi mẹ ơi?"
"Bác sĩ nói đang rất nguy kịch con ơi. Mẹ, mẹ chỉ có mỗi mình nó"
Hân quỳ xuống trước mặt bà Mai.
"Mẹ, mẹ con xin lỗi. Lỗi là tại con, tại con anh Duy mới bị như vậy. Con nợ mẹ nợ anh Duy cả cô nhi viện nữa"
Bà Mai nhắm mắt lại, nước mắt bà rơi xuống lăn trên những vết chân chim. Bà kéo Hân dậy.
"Con đừng nói vậy. Chuyện chỉ là tai nạn mà thôi, con đừng tự trách mình, không phải là lỗi của con"
Triết đứng bên kia hành lang nhìn sang, nhìn ánh mắt cô đau khổ tim anh cào xé dâng lên cuồn cuộn.
"Bác sĩ Triết, sao lại đứng đây, trưởng khoa đang gọi vào hội chẩn gấp, bệnh nhân đang nguy kịch. Anh được chỉ định làm bác sĩ mổ chính. Vào chuẩn bị đi"
Hân nghe thấy bên kia có tiếng nói, lập tức chạy đến bám lấy tay Triết.
"Anh Triết, xin anh cứu lấy anh ấy. Anh bắt em làm thế nào cũng được. Anh muốn làm gì em cũng nghe hết. Xin anh, em xin anh"
Anh đau lòng đỡ cô “Em đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn, anh ấy sẽ không sao cả đâu”
“Không, em nghe rồi, bác sĩ vừa nói rất nguy kịch. Anh phải cứu anh ấy cho em, bằng bất cứ giá nào”
Nước mắt đã hoen khắp gương mặt xanh xao của cô. Triết nhìn vào đôi mắt cô, hình như trong đó... bây giờ không hề có bóng dáng của anh. Người đàn ông kia... chiếm cứ trái tim cô mất rồi.
Anh không nói gì, bước chân nặng nề đi vào phòng hội chẩn. Các bác sĩ đã có mặt đông đủ ở đó.
"Tình hình của bệnh nhân vô cùng nghiêm trọng. Bệnh nhân bị dập một bên thận, sẽ phải cắt bỏ và thay bằng một quả thận khác để các mạch máu không bị tắc nghẽn".
Các bác sĩ nhìn nhau, nếu phải cắt một quả thận đối với người khoẻ mạnh mà nói thì không phải là quá nguy kịch.
Trưởng khoa tiếp tục "Tuy nhiên, bệnh nhân lại chỉ có một quả thận. Cho nên tôi mới hội chẩn xin ý kiến các bác sĩ"
Triết bàng hoàng, Lục Duy chỉ có một bên thận? Không hiểu sao trong lòng anh cồn cào dữ dội.
“Rà soát lại những trường hợp hiến thận trong bệnh viện chưa? Trường hợp này rất đặc biệt, con của viện trưởng cô nhi viện Nhà Mây, hằng năm chúng ta chuyển không ít trẻ sơ sinh bị bỏ rơi đến đó và họ đã chăm sóc rất tâm huyết. Bên Avenue cũng gọi sang yêu cầu hỗ trợ hết sức. Cậu ấy là giám đốc kiến trúc bên đó. Bằng mọi cách phải cứu được trường hợp này” Giám đốc bệnh viện lên tiếng.
“Tôi đã cho rà soát không có trường hợp nào có sẵn hay chuẩn bị đăng ký hiến cả. Bệnh viện chúng ta, nhiều ca ghép thận phải đăng ký hàng năm trời mới có người hiến tặng”, Trưởng khoa lên tiếng.
...
“Vậy còn thị trường chợ đen thì sao?” Triết đột ngột phá tan im lặng.
Tất cả mọi người quay sang nhìn chằm chằm vào anh.
“Bệnh viện chúng ta là bệnh viện công, sẽ không làm chuyện phạm pháp đó. Cô nhi viện đã lấy chữ tâm làm đầu, thì bệnh viện của chúng ta chữa bệnh cho họ cũng như vậy”
"Chúng ta có thể lấy ở ngân hàng thận thế giới. Tuy nhiên, trong trường hợp này không thể chờ lâu. Hơn nữa, cần phải ghép thận cùng nhóm máu. Ghép thận giữa người cho và nhận thận không cùng nhóm máu được chỉ định rất hạn chế, rất tốn kém và lâu dài, vì còn phải phải trải qua quá trình lọc huyết tương trước khi ghép để loại bỏ các kháng thể của người bệnh chống lại mảnh ghép. Chỉ còn một cách là tìm người cùng nhóm máu để ghép cho cậu ấy"
"Tôi đã cho hộ sĩ báo cho người nhà gấp để xem người thân có ai hiến thận không. Chỉ cần người thân đồng ý thì rút ngắn tất cả các thủ tục để thay thận gấp."
Các bác sĩ nhìn nhau. Một ca tai nạn nguy kịch không phải là hiếm trong bệnh viện. Thế nhưng, mỗi lần phải hội chẩn gấp thế này đều lành ít dữ nhiều.
Một bác sĩ vội vàng ra ngoài lấy ý kiến của người nhà bệnh nhân.
Trong phòng họp các bác sĩ ai nấy đều căng thẳng chờ đợi, mỗi lần hội chẩn là mỗi lần họ phải đấu tranh với sự sống và cái chết, mỗi lần hội chẩn gấp là một lần đau đầu khi phải đưa ra những quyết định khó khăn.
Bàn tay Triết đang nắm chặt cây bút, không hiểu sao trái tim lại run lên dữ dội.
Tầm 5 phút sau, một bác sĩ chạy vào cầm mấy tờ đơn.
"Người nhà đã đồng ý hiến thận, đó là hai người phụ nữ một già một trẻ chắc là sẽ thích hợp. Chúng ta sẽ tiến hành xét nghiệm luôn chứ trưởng khoa"
"Tiến hành gấp đi, bằng mọi giá cứu mạng sống của bệnh nhân. Cho người nhà vào gặp bệnh nhân, trong trường hợp khẩn cấp không tìm được thận phù hợp thì đây sẽ là những giây phút cuối cùng của họ"
Tay Triết run rẩy, có người hiến thận sao "Tôi có thể xem danh sách được không?"
Nhìn vào cái tên Cao Thanh Tú Hân, anh cảm thấy mình không đứng vững được nữa. Cô ấy, cô ấy nguyện hiến thận cho người kia.
Anh không biết mình làm thế nào trở về phòng. Anh ôm đầu cả người gục xuống, cảm xúc lúc này là đau đớn, là mất mát, là đau thương tột cùng.
Trợ lý của Triết đi vào nhìn thấy cảnh này cũng không đành lòng nổi.
"Anh Triết, em có ý này, anh, anh cho em nói được không?"
Người đàn ông ngước đôi mắt đỏ ngầu nhìn lên, giọng đã khàn khàn vì tắc nghẽn nơi cổ họng.
"Nói đi"
"Hay là... làm giả kết quả xét nghiệm"
"Cậu nói gì?"
"Anh, chuyện này sẽ không ai biết, sẽ chỉ mình anh và em biết. Rất đơn giản thôi, em sẽ sang phòng xét nghiệm đổi kết quả xét nghiệm máu của chị ấy. Chị ấy sẽ không tương thích để hiến thận nữa"
Ánh mắt Triết xẹt qua tia sáng nhìn trợ lý.
"Anh, hoặc nếu khó đánh tráo ống xét nghiệm thì làm giả kết quả kiểm tra sức khoẻ, để chị ấy không đủ sức khoẻ hiến thận"
"Anh, em đã thấy ảnh chị ấy trên bàn làm việc của anh. Những năm qua anh đã vất vả mới đưa được chị ấy về bên cạnh. Anh rất yêu chị ấy đúng không, chị ấy không yêu người đàn ông kia đúng không. Chỉ là chị ấy được anh ta cứu nên mới nảy sinh ý nghĩ phải chịu trách nhiệm. Chẳng lẽ anh để người mình yêu sẽ phải chịu trách nhiệm cả đời với người đàn ông khác sao?"
"Anh, nghe em đi. Chúng ta sẽ làm rất kín kẽ sẽ không ai biết chuyện này cả"
Trong đầu Triết hình ảnh của Hân xoay quanh, ánh mắt đau khổ của cô lúc van xin anh, gương mặt khổ sở của cô lúc đưa Lục Duy vào bệnh viện, vẻ đau đớn của cô khi nằm trên bàn mổ lấy thận, cuộc sống của cô sau này với một quả thận. Sự đau đớn từ con tim co rút từng mạch máu trên khắp cơ thể.
Anh ngẩng mặt lên, ánh mắt sáng ngời. Đúng, anh không thể để cô chịu khổ sở, cũng như không thể để sót một lý do nào khiến cô ở bên cạnh người đàn ông kia cả đời. Anh yêu cô ấy, bằng mọi cách anh sẽ phải giữ cô ấy bên mình.
(Đọc tại facebook Lam Lam)
***
Hân bàng hoàng. Bác sĩ nói sao, cô có vấn đề sức khoẻ không thay thận được sao? Vậy anh Duy sẽ thế nào bây giờ? Hân lâm vào trạng thái hoảng loạn, trước mắt cô mờ đi, cô ngã ngồi trên sàn bệnh viện lạnh ngắt. Cái lạnh thấu xương, thấm vào tâm can, anh Duy không thể có chuyện được. Anh Duy đã cứu con của cô đến hai lần rồi. Không hiến thận được thì cô biết lấy gì đáp lại ân tình của anh những năm qua đây?
Hân quỳ sụp bên cạnh giường cấp cứu, đủ loại máy móc đang nối trên người Duy, cái áo trắng anh mặc đã vấy máu loang lổ. Tiếng thở đứt quãng của anh nối với mặt nạ plastic, ánh mắt anh vẫn hé mở, đờ đẫn nhìn cô. Hân cầm tay anh, nước mắt lăn dài.
“Anh Duy, anh cố gắng lên. Bác sĩ đang làm việc hết sức, anh sẽ không sao cả. Anh sẽ khỏe rồi về với mẹ Mai và em, cả Bi Tròn nữa”
Duy không nói được, bàn tay nâng lên để lau nước mắt cho cô nhưng không còn sức, anh bị mất máu quá nhiều. Hân nắm tay anh không biết nói gì cả, cứ vậy lặng lẽ quỳ. Mãi lâu sau, cô nhắm mắt đưa bàn tay anh lên môi.
“Anh Duy, anh phải sống. Em hứa nếu anh khoẻ lại em sẽ ở bên anh cả cuộc đời về sau. Anh mà bỏ em lại em sẽ theo anh đến cùng”
Triết đứng bên cạnh giường bệnh, trái tim như đông cứng lại khi nghe những lời cô nói. Cô ấy chọn cách ở bên cạnh Lục Duy?
Triết ngồi xuống đỡ cô đứng lên, lau nước mắt trên mặt cho cô rồi đưa cô ra ngoài “Em ra đây để các bác sĩ làm việc”
Hai người đứng ngoài hành lang yên lặng không nói với nhau câu nào. Mãi sau, anh mới lên tiếng.
“Em nhất định phải cứu anh ta sao? Em có biết sức khỏe của em rất yếu không?”
“Em tình nguyện, em tình nguyện làm tất cả. Em đã nợ anh ấy cả cuộc đời. Con chúng ta nợ anh ấy cả mạng sống. Em không cần gì cả trên đời này nữa, em chỉ cần anh Duy sống tốt. Sức khỏe của em không sao, em đã bán máu 5 lần, sức khỏe em rất tốt không sao cả, cứ lấy thận của em đi. Em không sao thật mà” Không hề suy nghĩ, Hân nấc lên trong nghẹn ngào.
Ánh mắt của Triết cũng đã đỏ lên những tơ máu. Cô ấy đã bán máu 5 lần? Vậy mà cô ấy vẫn một lòng nghĩ cho anh ta? Vậy còn anh? Cô ấy cho cậu ta hy vọng sống tiếp. Vậy còn anh thì sao? Cô ấy có nghĩ đến cảm nhận của anh không?
“Anh Triết, em xin lỗi, em rất yêu anh, nhưng… ân tình với anh Duy em phải trả. Tha lỗi cho em!”
Cô rút bàn tay trong lòng anh ra. Một cảm giác mất mát hụt hẫng vô cùng ập vào lòng anh. Cô ấy nói, cô ấy phải trả ân tình với người kia, cô ấy nói cô ấy nợ anh ta cả mạng sống, cô ấy nói chỉ cần anh ta sống tốt… Những lời nói của cô ấy như muôn ngàn nhát dao đâm vào tim anh, không rỉ máu nhưng lại phá nát các tế bào, phá nát lục phủ ngũ tạng. Anh lặng lẽ lê chân vào phòng mổ.
“Người con gái ta thương
Giọt nước mắt em rơi
Bỗng xát con tim ta
Ta thương em nhiều hơn chính bản thân
Giả vờ cứng rắn buông lời trách móc
Đôi vai thinh lặng nghe tiếng thở than
Ta sợ mình cũng làm ướt lưng em
…
Ta thương em, thương em, ta thương em nhiều
Và ta xót cho ta”
"Anh đã gọi cho giám đốc bệnh viện rồi. Em đừng lo lắng, sẽ không sao đâu"
Triết ghì chặt vô lăng, cầu trời khấn phật cậu ta không mệnh hệ gì, nếu không Hân của anh sẽ day dứt cả đời. Anh biết người đàn ông đó Hân không yêu nhưng lại mang ơn và có một tình cảm rất đặc biệt. Cô ấy... sống cùng anh ta từ nhỏ.
Thật oái oăm, hôm nay Lục Duy đến thăm Bi Tròn, đưa hai đứa trẻ và vú Sáu đi công viên. Một chiếc xe ô tô đi qua, Bi chạy ra đường, Lục Duy vội vàng lao ra đẩy bé, Bi không sao nhưng tính mạng của anh giờ đang rất nguy kịch.
Hai người đến bệnh viện, đã thấy mẹ Mai mắt đỏ hoe đứng ngoài cửa phòng cấp cứu.
"Mẹ, mẹ ơi anh ấy sao rồi mẹ ơi?"
"Bác sĩ nói đang rất nguy kịch con ơi. Mẹ, mẹ chỉ có mỗi mình nó"
Hân quỳ xuống trước mặt bà Mai.
"Mẹ, mẹ con xin lỗi. Lỗi là tại con, tại con anh Duy mới bị như vậy. Con nợ mẹ nợ anh Duy cả cô nhi viện nữa"
Bà Mai nhắm mắt lại, nước mắt bà rơi xuống lăn trên những vết chân chim. Bà kéo Hân dậy.
"Con đừng nói vậy. Chuyện chỉ là tai nạn mà thôi, con đừng tự trách mình, không phải là lỗi của con"
Triết đứng bên kia hành lang nhìn sang, nhìn ánh mắt cô đau khổ tim anh cào xé dâng lên cuồn cuộn.
"Bác sĩ Triết, sao lại đứng đây, trưởng khoa đang gọi vào hội chẩn gấp, bệnh nhân đang nguy kịch. Anh được chỉ định làm bác sĩ mổ chính. Vào chuẩn bị đi"
Hân nghe thấy bên kia có tiếng nói, lập tức chạy đến bám lấy tay Triết.
"Anh Triết, xin anh cứu lấy anh ấy. Anh bắt em làm thế nào cũng được. Anh muốn làm gì em cũng nghe hết. Xin anh, em xin anh"
Anh đau lòng đỡ cô “Em đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn, anh ấy sẽ không sao cả đâu”
“Không, em nghe rồi, bác sĩ vừa nói rất nguy kịch. Anh phải cứu anh ấy cho em, bằng bất cứ giá nào”
Nước mắt đã hoen khắp gương mặt xanh xao của cô. Triết nhìn vào đôi mắt cô, hình như trong đó... bây giờ không hề có bóng dáng của anh. Người đàn ông kia... chiếm cứ trái tim cô mất rồi.
Anh không nói gì, bước chân nặng nề đi vào phòng hội chẩn. Các bác sĩ đã có mặt đông đủ ở đó.
"Tình hình của bệnh nhân vô cùng nghiêm trọng. Bệnh nhân bị dập một bên thận, sẽ phải cắt bỏ và thay bằng một quả thận khác để các mạch máu không bị tắc nghẽn".
Các bác sĩ nhìn nhau, nếu phải cắt một quả thận đối với người khoẻ mạnh mà nói thì không phải là quá nguy kịch.
Trưởng khoa tiếp tục "Tuy nhiên, bệnh nhân lại chỉ có một quả thận. Cho nên tôi mới hội chẩn xin ý kiến các bác sĩ"
Triết bàng hoàng, Lục Duy chỉ có một bên thận? Không hiểu sao trong lòng anh cồn cào dữ dội.
“Rà soát lại những trường hợp hiến thận trong bệnh viện chưa? Trường hợp này rất đặc biệt, con của viện trưởng cô nhi viện Nhà Mây, hằng năm chúng ta chuyển không ít trẻ sơ sinh bị bỏ rơi đến đó và họ đã chăm sóc rất tâm huyết. Bên Avenue cũng gọi sang yêu cầu hỗ trợ hết sức. Cậu ấy là giám đốc kiến trúc bên đó. Bằng mọi cách phải cứu được trường hợp này” Giám đốc bệnh viện lên tiếng.
“Tôi đã cho rà soát không có trường hợp nào có sẵn hay chuẩn bị đăng ký hiến cả. Bệnh viện chúng ta, nhiều ca ghép thận phải đăng ký hàng năm trời mới có người hiến tặng”, Trưởng khoa lên tiếng.
...
“Vậy còn thị trường chợ đen thì sao?” Triết đột ngột phá tan im lặng.
Tất cả mọi người quay sang nhìn chằm chằm vào anh.
“Bệnh viện chúng ta là bệnh viện công, sẽ không làm chuyện phạm pháp đó. Cô nhi viện đã lấy chữ tâm làm đầu, thì bệnh viện của chúng ta chữa bệnh cho họ cũng như vậy”
"Chúng ta có thể lấy ở ngân hàng thận thế giới. Tuy nhiên, trong trường hợp này không thể chờ lâu. Hơn nữa, cần phải ghép thận cùng nhóm máu. Ghép thận giữa người cho và nhận thận không cùng nhóm máu được chỉ định rất hạn chế, rất tốn kém và lâu dài, vì còn phải phải trải qua quá trình lọc huyết tương trước khi ghép để loại bỏ các kháng thể của người bệnh chống lại mảnh ghép. Chỉ còn một cách là tìm người cùng nhóm máu để ghép cho cậu ấy"
"Tôi đã cho hộ sĩ báo cho người nhà gấp để xem người thân có ai hiến thận không. Chỉ cần người thân đồng ý thì rút ngắn tất cả các thủ tục để thay thận gấp."
Các bác sĩ nhìn nhau. Một ca tai nạn nguy kịch không phải là hiếm trong bệnh viện. Thế nhưng, mỗi lần phải hội chẩn gấp thế này đều lành ít dữ nhiều.
Một bác sĩ vội vàng ra ngoài lấy ý kiến của người nhà bệnh nhân.
Trong phòng họp các bác sĩ ai nấy đều căng thẳng chờ đợi, mỗi lần hội chẩn là mỗi lần họ phải đấu tranh với sự sống và cái chết, mỗi lần hội chẩn gấp là một lần đau đầu khi phải đưa ra những quyết định khó khăn.
Bàn tay Triết đang nắm chặt cây bút, không hiểu sao trái tim lại run lên dữ dội.
Tầm 5 phút sau, một bác sĩ chạy vào cầm mấy tờ đơn.
"Người nhà đã đồng ý hiến thận, đó là hai người phụ nữ một già một trẻ chắc là sẽ thích hợp. Chúng ta sẽ tiến hành xét nghiệm luôn chứ trưởng khoa"
"Tiến hành gấp đi, bằng mọi giá cứu mạng sống của bệnh nhân. Cho người nhà vào gặp bệnh nhân, trong trường hợp khẩn cấp không tìm được thận phù hợp thì đây sẽ là những giây phút cuối cùng của họ"
Tay Triết run rẩy, có người hiến thận sao "Tôi có thể xem danh sách được không?"
Nhìn vào cái tên Cao Thanh Tú Hân, anh cảm thấy mình không đứng vững được nữa. Cô ấy, cô ấy nguyện hiến thận cho người kia.
Anh không biết mình làm thế nào trở về phòng. Anh ôm đầu cả người gục xuống, cảm xúc lúc này là đau đớn, là mất mát, là đau thương tột cùng.
Trợ lý của Triết đi vào nhìn thấy cảnh này cũng không đành lòng nổi.
"Anh Triết, em có ý này, anh, anh cho em nói được không?"
Người đàn ông ngước đôi mắt đỏ ngầu nhìn lên, giọng đã khàn khàn vì tắc nghẽn nơi cổ họng.
"Nói đi"
"Hay là... làm giả kết quả xét nghiệm"
"Cậu nói gì?"
"Anh, chuyện này sẽ không ai biết, sẽ chỉ mình anh và em biết. Rất đơn giản thôi, em sẽ sang phòng xét nghiệm đổi kết quả xét nghiệm máu của chị ấy. Chị ấy sẽ không tương thích để hiến thận nữa"
Ánh mắt Triết xẹt qua tia sáng nhìn trợ lý.
"Anh, hoặc nếu khó đánh tráo ống xét nghiệm thì làm giả kết quả kiểm tra sức khoẻ, để chị ấy không đủ sức khoẻ hiến thận"
"Anh, em đã thấy ảnh chị ấy trên bàn làm việc của anh. Những năm qua anh đã vất vả mới đưa được chị ấy về bên cạnh. Anh rất yêu chị ấy đúng không, chị ấy không yêu người đàn ông kia đúng không. Chỉ là chị ấy được anh ta cứu nên mới nảy sinh ý nghĩ phải chịu trách nhiệm. Chẳng lẽ anh để người mình yêu sẽ phải chịu trách nhiệm cả đời với người đàn ông khác sao?"
"Anh, nghe em đi. Chúng ta sẽ làm rất kín kẽ sẽ không ai biết chuyện này cả"
Trong đầu Triết hình ảnh của Hân xoay quanh, ánh mắt đau khổ của cô lúc van xin anh, gương mặt khổ sở của cô lúc đưa Lục Duy vào bệnh viện, vẻ đau đớn của cô khi nằm trên bàn mổ lấy thận, cuộc sống của cô sau này với một quả thận. Sự đau đớn từ con tim co rút từng mạch máu trên khắp cơ thể.
Anh ngẩng mặt lên, ánh mắt sáng ngời. Đúng, anh không thể để cô chịu khổ sở, cũng như không thể để sót một lý do nào khiến cô ở bên cạnh người đàn ông kia cả đời. Anh yêu cô ấy, bằng mọi cách anh sẽ phải giữ cô ấy bên mình.
(Đọc tại facebook Lam Lam)
***
Hân bàng hoàng. Bác sĩ nói sao, cô có vấn đề sức khoẻ không thay thận được sao? Vậy anh Duy sẽ thế nào bây giờ? Hân lâm vào trạng thái hoảng loạn, trước mắt cô mờ đi, cô ngã ngồi trên sàn bệnh viện lạnh ngắt. Cái lạnh thấu xương, thấm vào tâm can, anh Duy không thể có chuyện được. Anh Duy đã cứu con của cô đến hai lần rồi. Không hiến thận được thì cô biết lấy gì đáp lại ân tình của anh những năm qua đây?
Hân quỳ sụp bên cạnh giường cấp cứu, đủ loại máy móc đang nối trên người Duy, cái áo trắng anh mặc đã vấy máu loang lổ. Tiếng thở đứt quãng của anh nối với mặt nạ plastic, ánh mắt anh vẫn hé mở, đờ đẫn nhìn cô. Hân cầm tay anh, nước mắt lăn dài.
“Anh Duy, anh cố gắng lên. Bác sĩ đang làm việc hết sức, anh sẽ không sao cả. Anh sẽ khỏe rồi về với mẹ Mai và em, cả Bi Tròn nữa”
Duy không nói được, bàn tay nâng lên để lau nước mắt cho cô nhưng không còn sức, anh bị mất máu quá nhiều. Hân nắm tay anh không biết nói gì cả, cứ vậy lặng lẽ quỳ. Mãi lâu sau, cô nhắm mắt đưa bàn tay anh lên môi.
“Anh Duy, anh phải sống. Em hứa nếu anh khoẻ lại em sẽ ở bên anh cả cuộc đời về sau. Anh mà bỏ em lại em sẽ theo anh đến cùng”
Triết đứng bên cạnh giường bệnh, trái tim như đông cứng lại khi nghe những lời cô nói. Cô ấy chọn cách ở bên cạnh Lục Duy?
Triết ngồi xuống đỡ cô đứng lên, lau nước mắt trên mặt cho cô rồi đưa cô ra ngoài “Em ra đây để các bác sĩ làm việc”
Hai người đứng ngoài hành lang yên lặng không nói với nhau câu nào. Mãi sau, anh mới lên tiếng.
“Em nhất định phải cứu anh ta sao? Em có biết sức khỏe của em rất yếu không?”
“Em tình nguyện, em tình nguyện làm tất cả. Em đã nợ anh ấy cả cuộc đời. Con chúng ta nợ anh ấy cả mạng sống. Em không cần gì cả trên đời này nữa, em chỉ cần anh Duy sống tốt. Sức khỏe của em không sao, em đã bán máu 5 lần, sức khỏe em rất tốt không sao cả, cứ lấy thận của em đi. Em không sao thật mà” Không hề suy nghĩ, Hân nấc lên trong nghẹn ngào.
Ánh mắt của Triết cũng đã đỏ lên những tơ máu. Cô ấy đã bán máu 5 lần? Vậy mà cô ấy vẫn một lòng nghĩ cho anh ta? Vậy còn anh? Cô ấy cho cậu ta hy vọng sống tiếp. Vậy còn anh thì sao? Cô ấy có nghĩ đến cảm nhận của anh không?
“Anh Triết, em xin lỗi, em rất yêu anh, nhưng… ân tình với anh Duy em phải trả. Tha lỗi cho em!”
Cô rút bàn tay trong lòng anh ra. Một cảm giác mất mát hụt hẫng vô cùng ập vào lòng anh. Cô ấy nói, cô ấy phải trả ân tình với người kia, cô ấy nói cô ấy nợ anh ta cả mạng sống, cô ấy nói chỉ cần anh ta sống tốt… Những lời nói của cô ấy như muôn ngàn nhát dao đâm vào tim anh, không rỉ máu nhưng lại phá nát các tế bào, phá nát lục phủ ngũ tạng. Anh lặng lẽ lê chân vào phòng mổ.
“Người con gái ta thương
Giọt nước mắt em rơi
Bỗng xát con tim ta
Ta thương em nhiều hơn chính bản thân
Giả vờ cứng rắn buông lời trách móc
Đôi vai thinh lặng nghe tiếng thở than
Ta sợ mình cũng làm ướt lưng em
…
Ta thương em, thương em, ta thương em nhiều
Và ta xót cho ta”