Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
"Hân, con sao vậy? Con trúng gió hay sao nói vú nghe"
Hân lắc đầu, vào phòng hai con, nhìn chằm chằm hai đứa bé đang tròn giấc, nước mắt lặng lẽ rơi. Bố của hai con đang ở trong tù!
Vú Sáu nhìn cô thở dài, bà đưa cho Hân cốc nước. Bà không biết có chuyện gì xảy ra với con bé nhưng nhìn con bé thế này bà cũng buồn lòng đến thắt ruột.
"Con uống đi, chuyện gì rồi cũng giải quyết được. Một năm trước, thời điểm sinh tử của Tròn con còn vượt qua được thì không có chuyện gì phải lo lắng cả.
Hân đột ngột nắm tay bà lắc "Vú ơi, vú biết chuyện gì giữa mẹ con và bà Hạnh vú nói cho con"
Vú Sáu hơi ngạc nhiên, không hiểu cô nói gì. "Chuyện gì là sao con, vú chỉ biết là hai người rất thân nhau. Bà Hạnh là một người rất dịu dàng và hiền lành. Sao vậy con?"
"Vú, ba của hai đứa nhỏ chính là con trai của bà Hạnh. Giờ… giờ anh ấy bị người ta hãm hại đang phải ngồi tù"
"Con nói gì? Thật như vậy sao?"
Vú Sáu hiểu ngay ra vấn đề của Hân, thảo nào cô nhất quyết bắt bà đưa hai đứa trẻ về quê. Bà thở dài nắm tay cô.
"Con à, vú không biết là đã xảy ra chuyện gì khiến con phiền lòng, nhưng theo như vú biết thì ông bà Hạnh là người rất tốt. Ngày đó, khi đưa mẹ con vào bệnh viện, vú có nhớ chồng bà Hạnh đã cãi nhau với giám đốc bệnh viện để cứu mẹ con. Nhưng rồi mẹ con vắn số, không trách được con à, ông trời đã định cho mỗi người một số phận rồi".
"Nhưng cuối cùng ông ấy lại lựa chọn cứu bà Lan vú ạ, cho nên... mẹ con đã chết"
Vú Sáu sửng sốt, có chuyện như vậy sao. Bà nhớ hôm đó tình nhân của ông Long cũng chuyển dạ sinh non, ai ngờ...
Vú Sáu nắm tay Hân "Con à, vú không biết rõ chuyện xưa, nhưng nếu có thể buông bỏ thì con bỏ xuống, rốt cuộc thì đời người cũng chưa đến trăm năm, nếu sống được vui vẻ thì tốt"
Hân nắm chặt tay lại, cô đi về phòng mình, cô soạn đồ đạc để vú Sáu đưa hai đứa trẻ về quê. Rồi cô lại tìm nhà, chuyển đến một chỗ ở khác, để không ai tìm ra mình nữa. Bây giờ, yêu đương đối với cô xem như là cơn gió, cô chỉ muốn sống yên ổn với hai con của mình.
Bần thần một lúc lâu, cô mở máy tính ra vào một cái mail gửi đã lâu, cô nhìn những bức ảnh trên màn hình, trái tim đập dồn dập. Nước mắt nhoè đi không thấy gì cả, chỉ có câu "Anh ấy sẽ ngồi tù, cả đời cũng được, để chuộc lại tội lỗi do ba em gây ra" lặp đi lặp lại như một thước phim quay chậm.
Cô sang gõ cửa phòng Duy. Lục Duy mở cửa ra, tay cầm điện thoại đang nói chuyện với ai đó bằng tiếng anh, ánh mắt đặc biệt dịu dàng và trầm ấm. Anh tắt điện thoại rồi đẩy ghế cho cô ngồi.
“Em hồi này xanh xao lắm, thuốc bổ anh mua đã uống hết chưa?”
Hân cười nhẹ, trong lòng vô cùng cảm kích anh Duy “Anh Duy à, ngày mai vú Sáu đưa Bi Tròn về quê vú một thời gian. Hà Nội đang giao mùa rất dễ ốm vặt, ở quê khí hậu trong lành mát mẻ hơn”
Duy nhìn cô chăm chú “Em chịu rời xa con được sao?”
Hân tránh ánh mắt anh nhìn đi chỗ khác “Sắp tới em vào Sài Gòn một chuyến… để thăm ba. Rồi sau em sẽ chuyển ra một phòng trọ nhỏ bên ngoài”
Duy nâng mi mắt lên, sự hụt hẫng dâng trào nơi khóe mắt “Hân, em trốn tránh anh sao?”
“Anh Duy, không phải vậy đâu. Lúc trước em đã nói ở nhờ nhà anh cho đến khi hai đứa nhỏ khỏi bệnh. Bây giờ Tròn khỏe hẳn rồi. Em… Em cảm ơn anh”
“Hân, em có thể ở nhà anh cả đời. Anh chưa đủ tốt hay anh còn thiếu sót cái gì sao?”
“Anh Duy, không phải vậy, thật sự… em...”
Duy đọc trong ánh mắt cô sự đau lòng khiến anh vô cùng khó chịu. Anh đột ngột kéo cô vào trong lòng mình vòng tay ôm chặt. Hân cứng người, nhưng cô không đẩy ra, cô đã nợ anh quá nhiều rồi. Trái tim Duy đập dữ dội, lần đầu tiên ôm người con gái anh yêu trong lòng không khỏi run rẩy và xúc động. Anh cúi xuống đặt môi lên môi cô. Người Hân run bắn lên giữ dội, cô cố gắng chủ động vòng tay lên cổ anh. Nhưng… đôi môi và cả người cô lạnh ngắt như không còn hơi ấm, đôi tay tùy ý rơi thõng bên sườn.
Đau khổ trong lòng Duy cuộn trào dữ dội. Người con gái này không có một chút tình cảm nào với anh, không có một chút rung động nào. Đôi môi không có hơi ấm, lạnh lẽo và khô cứng. Anh buông cô ra, bàn tay vo tròn lại. Anh nhắm mắt quay mặt vào trong.
“Hân, em đi đi. Có gì khó khăn gọi cho anh trai này một tiếng”
Hân thẫn thờ, nước mắt đã rơi xuống, lặng lẽ đi ra khỏi phòng của anh.
(Đọc tại facebook Lam Lam)
***
Ông Sang tò mò người gửi cho mình bức ảnh là ai, tạo sao lại biết được bí mật bao năm nay ông ta giấu kín. Nếu như để vợ con ông ta biết chuyện này, còn có dư luận nữa thì cái bệnh viện này sẽ thế nào?
Ông Sang tức tốc cầm túi, thật nhanh đến địa điểm hẹn. Ông ta hồi hộp gõ cửa phòng ăn của nhà hàng. Thấy người ngồi trong, ông Sang ngẩn người một lúc, ánh mắt đã đỏ lên tức giận.
"Cô muốn gì?"
Hân cười nhẹ "Nhìn thấy tôi, chẳng phải ông đã biết điều đó sao?"
"Đã ngoại tình với chồng của con gái tôi lại còn già mồm?"
"Con mắt nào của ông thấy tôi ngoại tình? Hay ông cũng nghĩ tôi giống như ông?"
"Cô..."
"Nếu ông muốn bà nhà biết chuyện này thì ông cứ việc"
"Bãi nại và trả lại sự trong sạch cho anh ấy. Tôi không động gì đến gia đình ông, không liên quan gì đến vợ chồng con gái ông, bằng không thì cả cái thành phố này sẽ biết giám đốc bệnh viện quốc tế lớn nhất thành phố cặp bồ phá hoại hạnh phúc gia đình như thế nào"
"Cô thật ra cũng chỉ là một con nhãi ít tuổi mà thôi. Cùng lắm thì tôi nhận thằng Thành làm con. Tôi cũng đang tìm cơ hội để danh chính ngôn thuận nhận con, đời này các ông sếp lớn kiếm con trai bên ngoài cũng không phải hiếm, đằng nào thì vợ tôi cũng không sinh được con trai, có thằng Thành thì lại tiện quá"
Hân cười khẩy "Vậy thì ông sai rồi. Tôi còn có cái này nữa. Hy vọng ông thấy thích. Mà nếu ông không thích, thì chắc là cư dân mạng cũng tò mò lắm đây"
Nói rồi cô đẩy chiếc điện thoại đến trước mặt ông Sang. Ông ta lướt qua suýt ngất xỉu. Con nhãi này làm sao nó lại có thể quay hình được cả trong văn phòng ông ta. Trong video, là những clip vụn vặt của hai cha con ông ta nói chuyện với nhau về chuyện đã gài bẫy thằng con rể, còn có cả những đoạn ông ta và bà Lan mèo mả.
"Nếu ông không muốn con gái cưng của ông bị xấu mặt hay nặng hơn là ngồi tù thay anh Triết thì đừng nhiều lời nữa"
"Cái này cấu thành tội cho con gái tôi được sao? Tôi vẫn còn hình ảnh camera thằng Triết cầm dao mổ, cô nghĩ toà tin ai? Tú Hân, thật ra giữa cô và con rể của tôi có một món nợ từ đời trước cô biết chưa? Cô đã quên rằng mẹ mình vì sao lại chết rồi ư? Không lẽ cô cứ vậy mà đang tâm tha thứ cho kẻ đã gián tiếp giết chết mẹ mình sao? Tôi thực sự tiếc cho bà ấy nơi chín suối, liệu bà ấy có thể ngậm cười được không?"
Ánh mắt của Hân nhìn ông ta hận không thể giết người lúc này "Ông Sang, ông nói những điều vừa rồi có thấy hổ thẹn với lương tâm mình không? Đúng là tôi và anh ấy có mối nợ từ đời trước khó mà bỏ qua, đó cũng là lý do anh ấy bỏ tôi để lấy con gái ông ba năm trước. Nhưng tôi nhắc ông một câu, chính ông là người trực tiếp khước từ mạng sống của mẹ tôi, thì ông hãy sống sao cho phải đạo quãng đời còn lại. Luật nhân quả không chừa một ai"
Cô hơi khuynh người về phía trước bàn "Ông Sang ạ, tôi thích người làm nhiều hơn nói. Món nợ với mẹ tôi 17 năm trước tôi còn chưa tính hết với ông đâu. Còn cái clip này, nếu không làm gì được trước toà, nó sẽ xuất hiện trên mạng. Ông biết tôi đang làm trong nghành truyền thông chứ?"
Cô đứng dậy, tư thế cực kỳ nhàn nhã xách túi đi ra khỏi phòng ông Sang. Bước chân cô dẫn lối đến cửa phòng Triết, bên ngoài đã bị dán giấy niêm phong. Cô đứng ở hành lang phòng anh, nhìn xuống những tán tường vi đỏ đậm dưới khuôn viên bệnh viện. Những ký ức của hai năm trước ùa về như thác lũ. Cô và anh đã từng đi dưới hàng cây kia, đã từng ngồi dưới hàng ghế đá kia. Đã từng nắm tay nhìn vào mắt nhau nói những câu chuyện rất vui vẻ. Hy vọng khi ra ngoài, anh sẽ sống tốt... và không nhớ cô đã từng tồn tại. Cô cũng sẽ tập từ bỏ anh hoàn toàn, đây là lần cuối cùng cô nhớ đến anh, lần cuối cùng ôn lại những kỷ niệm đẹp của họ. Cô còn một người mẹ, cô không muốn mẹ phiền lòng nơi chín suối.
Ánh nắng buổi trưa vô cùng rực rỡ, xuyên qua những đoá tường vi đỏ nhảy nhót chiếu xuống ban công chia thành hai mảnh ánh sáng, vui tươi mà rời rạc đứt đoạn. Hân lau nước mắt trên mặt mình mỉm cười rồi dứt khoát ra về. Cô muốn đi thăm ba mình một chút.
Căn nhà của ba vẫn như hai năm trước không khác gì cả, chỉ có người làm thay đổi. Một người phụ nữ trẻ hơn vú Sáu tầm chục tuổi chạy ra mở cửa.
"Cô là ai?"
"Tôi là con gái ba Long, ba tôi ở nhà không?"
Người làm nhìn cô một chút rồi mở rộng cửa. Hân bước chân trên thảm cỏ cảm thấy đôi giày có êm hơn. Hơn hai năm rồi bận rộn con cái cô không về thăm ba, mối quan hệ của hai ba con cũng chỉ là những tin nhắn vụn vặt thông báo tình hình sức khoẻ, thậm chí ba cô còn không biết cô đã sinh con.
Ông Long đặt chén trà xuống bàn, nhìn thấy con gái ánh mắt tươi hơn một chút.
"Con về hồi nào? Công việc ổn không?"
"Thưa ba, con vẫn tốt ạ. Bệnh huyết áp của ba có đỡ hơn không?"
"Bệnh tuổi già đeo bám dằng dặc có khi nào dứt được đâu, ba cũng 60 rồi"
Bà Lan từ trong nhà ra nhìn cô, sắc mặt hơi nhợt nhạt nói.
"Con về sao không báo dì nói tài xế đón con, đã ăn uống gì chưa"
Hân cất giọng lạnh lùng "Không cần, con ăn rồi dì"
"À mà dì dạo này thế nào, có hay phải thăm khám gì bệnh viện không?"
"Con nói gì kỳ vậy? Dì trẻ hơn ba con hơn cả chục tuổi, không có vấn đề gì" bà Lan trộm liếc sang ông Long.
Mặt Hân tỉnh ráo "Thật vậy sao. Nếu sức khoẻ dì tốt không phải đến bệnh viện thì tốt quá"
"Con sắp xếp công việc về học việc ở công ty đi, ba cũng đã già rồi, không thể lo lắng cho con được nữa. Về nhà làm sau này còn có một chỗ dựa"
"Em Thành giờ đã học lớp 12 rồi, ba cho em nó làm quen dần đi, chứ con là phận gái không có khiếu kinh doanh. Với lại con cũng quen với môi trường ngoài kia. Chắc có lẽ là con sẽ không vào đây sống nữa. Ba thông cảm cho con"
Ông Long nhìn con gái, chợt thấy mủi lòng. Nó đã trưởng thành khi nào ông không hay, có mỗi mụn con gái lại không muốn ở gần ông. Càng ngày nó lại càng giống bà Thảo hồi xưa. Ông hơi ngẩn người nhớ lại người vợ dịu dàng lúc trước.
Bà Lan dè dặt khéo léo nhìn ông Long nói "Con nó cũng lớn rồi không thể ép buộc được. Như thằng Thành đó, bắt nó học kinh doanh mà nó không chịu, cứ thích thí nghiệm hóa lý à. Vậy nên mình để con tự lựa chọn đi, chúng nó sẽ thấy thoải mái hơn"
Hân nhìn bà ta cười nhẹ một chút, đúng là lợi dụng nước đục tư lợi cả đôi đường.
Hân lắc đầu, vào phòng hai con, nhìn chằm chằm hai đứa bé đang tròn giấc, nước mắt lặng lẽ rơi. Bố của hai con đang ở trong tù!
Vú Sáu nhìn cô thở dài, bà đưa cho Hân cốc nước. Bà không biết có chuyện gì xảy ra với con bé nhưng nhìn con bé thế này bà cũng buồn lòng đến thắt ruột.
"Con uống đi, chuyện gì rồi cũng giải quyết được. Một năm trước, thời điểm sinh tử của Tròn con còn vượt qua được thì không có chuyện gì phải lo lắng cả.
Hân đột ngột nắm tay bà lắc "Vú ơi, vú biết chuyện gì giữa mẹ con và bà Hạnh vú nói cho con"
Vú Sáu hơi ngạc nhiên, không hiểu cô nói gì. "Chuyện gì là sao con, vú chỉ biết là hai người rất thân nhau. Bà Hạnh là một người rất dịu dàng và hiền lành. Sao vậy con?"
"Vú, ba của hai đứa nhỏ chính là con trai của bà Hạnh. Giờ… giờ anh ấy bị người ta hãm hại đang phải ngồi tù"
"Con nói gì? Thật như vậy sao?"
Vú Sáu hiểu ngay ra vấn đề của Hân, thảo nào cô nhất quyết bắt bà đưa hai đứa trẻ về quê. Bà thở dài nắm tay cô.
"Con à, vú không biết là đã xảy ra chuyện gì khiến con phiền lòng, nhưng theo như vú biết thì ông bà Hạnh là người rất tốt. Ngày đó, khi đưa mẹ con vào bệnh viện, vú có nhớ chồng bà Hạnh đã cãi nhau với giám đốc bệnh viện để cứu mẹ con. Nhưng rồi mẹ con vắn số, không trách được con à, ông trời đã định cho mỗi người một số phận rồi".
"Nhưng cuối cùng ông ấy lại lựa chọn cứu bà Lan vú ạ, cho nên... mẹ con đã chết"
Vú Sáu sửng sốt, có chuyện như vậy sao. Bà nhớ hôm đó tình nhân của ông Long cũng chuyển dạ sinh non, ai ngờ...
Vú Sáu nắm tay Hân "Con à, vú không biết rõ chuyện xưa, nhưng nếu có thể buông bỏ thì con bỏ xuống, rốt cuộc thì đời người cũng chưa đến trăm năm, nếu sống được vui vẻ thì tốt"
Hân nắm chặt tay lại, cô đi về phòng mình, cô soạn đồ đạc để vú Sáu đưa hai đứa trẻ về quê. Rồi cô lại tìm nhà, chuyển đến một chỗ ở khác, để không ai tìm ra mình nữa. Bây giờ, yêu đương đối với cô xem như là cơn gió, cô chỉ muốn sống yên ổn với hai con của mình.
Bần thần một lúc lâu, cô mở máy tính ra vào một cái mail gửi đã lâu, cô nhìn những bức ảnh trên màn hình, trái tim đập dồn dập. Nước mắt nhoè đi không thấy gì cả, chỉ có câu "Anh ấy sẽ ngồi tù, cả đời cũng được, để chuộc lại tội lỗi do ba em gây ra" lặp đi lặp lại như một thước phim quay chậm.
Cô sang gõ cửa phòng Duy. Lục Duy mở cửa ra, tay cầm điện thoại đang nói chuyện với ai đó bằng tiếng anh, ánh mắt đặc biệt dịu dàng và trầm ấm. Anh tắt điện thoại rồi đẩy ghế cho cô ngồi.
“Em hồi này xanh xao lắm, thuốc bổ anh mua đã uống hết chưa?”
Hân cười nhẹ, trong lòng vô cùng cảm kích anh Duy “Anh Duy à, ngày mai vú Sáu đưa Bi Tròn về quê vú một thời gian. Hà Nội đang giao mùa rất dễ ốm vặt, ở quê khí hậu trong lành mát mẻ hơn”
Duy nhìn cô chăm chú “Em chịu rời xa con được sao?”
Hân tránh ánh mắt anh nhìn đi chỗ khác “Sắp tới em vào Sài Gòn một chuyến… để thăm ba. Rồi sau em sẽ chuyển ra một phòng trọ nhỏ bên ngoài”
Duy nâng mi mắt lên, sự hụt hẫng dâng trào nơi khóe mắt “Hân, em trốn tránh anh sao?”
“Anh Duy, không phải vậy đâu. Lúc trước em đã nói ở nhờ nhà anh cho đến khi hai đứa nhỏ khỏi bệnh. Bây giờ Tròn khỏe hẳn rồi. Em… Em cảm ơn anh”
“Hân, em có thể ở nhà anh cả đời. Anh chưa đủ tốt hay anh còn thiếu sót cái gì sao?”
“Anh Duy, không phải vậy, thật sự… em...”
Duy đọc trong ánh mắt cô sự đau lòng khiến anh vô cùng khó chịu. Anh đột ngột kéo cô vào trong lòng mình vòng tay ôm chặt. Hân cứng người, nhưng cô không đẩy ra, cô đã nợ anh quá nhiều rồi. Trái tim Duy đập dữ dội, lần đầu tiên ôm người con gái anh yêu trong lòng không khỏi run rẩy và xúc động. Anh cúi xuống đặt môi lên môi cô. Người Hân run bắn lên giữ dội, cô cố gắng chủ động vòng tay lên cổ anh. Nhưng… đôi môi và cả người cô lạnh ngắt như không còn hơi ấm, đôi tay tùy ý rơi thõng bên sườn.
Đau khổ trong lòng Duy cuộn trào dữ dội. Người con gái này không có một chút tình cảm nào với anh, không có một chút rung động nào. Đôi môi không có hơi ấm, lạnh lẽo và khô cứng. Anh buông cô ra, bàn tay vo tròn lại. Anh nhắm mắt quay mặt vào trong.
“Hân, em đi đi. Có gì khó khăn gọi cho anh trai này một tiếng”
Hân thẫn thờ, nước mắt đã rơi xuống, lặng lẽ đi ra khỏi phòng của anh.
(Đọc tại facebook Lam Lam)
***
Ông Sang tò mò người gửi cho mình bức ảnh là ai, tạo sao lại biết được bí mật bao năm nay ông ta giấu kín. Nếu như để vợ con ông ta biết chuyện này, còn có dư luận nữa thì cái bệnh viện này sẽ thế nào?
Ông Sang tức tốc cầm túi, thật nhanh đến địa điểm hẹn. Ông ta hồi hộp gõ cửa phòng ăn của nhà hàng. Thấy người ngồi trong, ông Sang ngẩn người một lúc, ánh mắt đã đỏ lên tức giận.
"Cô muốn gì?"
Hân cười nhẹ "Nhìn thấy tôi, chẳng phải ông đã biết điều đó sao?"
"Đã ngoại tình với chồng của con gái tôi lại còn già mồm?"
"Con mắt nào của ông thấy tôi ngoại tình? Hay ông cũng nghĩ tôi giống như ông?"
"Cô..."
"Nếu ông muốn bà nhà biết chuyện này thì ông cứ việc"
"Bãi nại và trả lại sự trong sạch cho anh ấy. Tôi không động gì đến gia đình ông, không liên quan gì đến vợ chồng con gái ông, bằng không thì cả cái thành phố này sẽ biết giám đốc bệnh viện quốc tế lớn nhất thành phố cặp bồ phá hoại hạnh phúc gia đình như thế nào"
"Cô thật ra cũng chỉ là một con nhãi ít tuổi mà thôi. Cùng lắm thì tôi nhận thằng Thành làm con. Tôi cũng đang tìm cơ hội để danh chính ngôn thuận nhận con, đời này các ông sếp lớn kiếm con trai bên ngoài cũng không phải hiếm, đằng nào thì vợ tôi cũng không sinh được con trai, có thằng Thành thì lại tiện quá"
Hân cười khẩy "Vậy thì ông sai rồi. Tôi còn có cái này nữa. Hy vọng ông thấy thích. Mà nếu ông không thích, thì chắc là cư dân mạng cũng tò mò lắm đây"
Nói rồi cô đẩy chiếc điện thoại đến trước mặt ông Sang. Ông ta lướt qua suýt ngất xỉu. Con nhãi này làm sao nó lại có thể quay hình được cả trong văn phòng ông ta. Trong video, là những clip vụn vặt của hai cha con ông ta nói chuyện với nhau về chuyện đã gài bẫy thằng con rể, còn có cả những đoạn ông ta và bà Lan mèo mả.
"Nếu ông không muốn con gái cưng của ông bị xấu mặt hay nặng hơn là ngồi tù thay anh Triết thì đừng nhiều lời nữa"
"Cái này cấu thành tội cho con gái tôi được sao? Tôi vẫn còn hình ảnh camera thằng Triết cầm dao mổ, cô nghĩ toà tin ai? Tú Hân, thật ra giữa cô và con rể của tôi có một món nợ từ đời trước cô biết chưa? Cô đã quên rằng mẹ mình vì sao lại chết rồi ư? Không lẽ cô cứ vậy mà đang tâm tha thứ cho kẻ đã gián tiếp giết chết mẹ mình sao? Tôi thực sự tiếc cho bà ấy nơi chín suối, liệu bà ấy có thể ngậm cười được không?"
Ánh mắt của Hân nhìn ông ta hận không thể giết người lúc này "Ông Sang, ông nói những điều vừa rồi có thấy hổ thẹn với lương tâm mình không? Đúng là tôi và anh ấy có mối nợ từ đời trước khó mà bỏ qua, đó cũng là lý do anh ấy bỏ tôi để lấy con gái ông ba năm trước. Nhưng tôi nhắc ông một câu, chính ông là người trực tiếp khước từ mạng sống của mẹ tôi, thì ông hãy sống sao cho phải đạo quãng đời còn lại. Luật nhân quả không chừa một ai"
Cô hơi khuynh người về phía trước bàn "Ông Sang ạ, tôi thích người làm nhiều hơn nói. Món nợ với mẹ tôi 17 năm trước tôi còn chưa tính hết với ông đâu. Còn cái clip này, nếu không làm gì được trước toà, nó sẽ xuất hiện trên mạng. Ông biết tôi đang làm trong nghành truyền thông chứ?"
Cô đứng dậy, tư thế cực kỳ nhàn nhã xách túi đi ra khỏi phòng ông Sang. Bước chân cô dẫn lối đến cửa phòng Triết, bên ngoài đã bị dán giấy niêm phong. Cô đứng ở hành lang phòng anh, nhìn xuống những tán tường vi đỏ đậm dưới khuôn viên bệnh viện. Những ký ức của hai năm trước ùa về như thác lũ. Cô và anh đã từng đi dưới hàng cây kia, đã từng ngồi dưới hàng ghế đá kia. Đã từng nắm tay nhìn vào mắt nhau nói những câu chuyện rất vui vẻ. Hy vọng khi ra ngoài, anh sẽ sống tốt... và không nhớ cô đã từng tồn tại. Cô cũng sẽ tập từ bỏ anh hoàn toàn, đây là lần cuối cùng cô nhớ đến anh, lần cuối cùng ôn lại những kỷ niệm đẹp của họ. Cô còn một người mẹ, cô không muốn mẹ phiền lòng nơi chín suối.
Ánh nắng buổi trưa vô cùng rực rỡ, xuyên qua những đoá tường vi đỏ nhảy nhót chiếu xuống ban công chia thành hai mảnh ánh sáng, vui tươi mà rời rạc đứt đoạn. Hân lau nước mắt trên mặt mình mỉm cười rồi dứt khoát ra về. Cô muốn đi thăm ba mình một chút.
Căn nhà của ba vẫn như hai năm trước không khác gì cả, chỉ có người làm thay đổi. Một người phụ nữ trẻ hơn vú Sáu tầm chục tuổi chạy ra mở cửa.
"Cô là ai?"
"Tôi là con gái ba Long, ba tôi ở nhà không?"
Người làm nhìn cô một chút rồi mở rộng cửa. Hân bước chân trên thảm cỏ cảm thấy đôi giày có êm hơn. Hơn hai năm rồi bận rộn con cái cô không về thăm ba, mối quan hệ của hai ba con cũng chỉ là những tin nhắn vụn vặt thông báo tình hình sức khoẻ, thậm chí ba cô còn không biết cô đã sinh con.
Ông Long đặt chén trà xuống bàn, nhìn thấy con gái ánh mắt tươi hơn một chút.
"Con về hồi nào? Công việc ổn không?"
"Thưa ba, con vẫn tốt ạ. Bệnh huyết áp của ba có đỡ hơn không?"
"Bệnh tuổi già đeo bám dằng dặc có khi nào dứt được đâu, ba cũng 60 rồi"
Bà Lan từ trong nhà ra nhìn cô, sắc mặt hơi nhợt nhạt nói.
"Con về sao không báo dì nói tài xế đón con, đã ăn uống gì chưa"
Hân cất giọng lạnh lùng "Không cần, con ăn rồi dì"
"À mà dì dạo này thế nào, có hay phải thăm khám gì bệnh viện không?"
"Con nói gì kỳ vậy? Dì trẻ hơn ba con hơn cả chục tuổi, không có vấn đề gì" bà Lan trộm liếc sang ông Long.
Mặt Hân tỉnh ráo "Thật vậy sao. Nếu sức khoẻ dì tốt không phải đến bệnh viện thì tốt quá"
"Con sắp xếp công việc về học việc ở công ty đi, ba cũng đã già rồi, không thể lo lắng cho con được nữa. Về nhà làm sau này còn có một chỗ dựa"
"Em Thành giờ đã học lớp 12 rồi, ba cho em nó làm quen dần đi, chứ con là phận gái không có khiếu kinh doanh. Với lại con cũng quen với môi trường ngoài kia. Chắc có lẽ là con sẽ không vào đây sống nữa. Ba thông cảm cho con"
Ông Long nhìn con gái, chợt thấy mủi lòng. Nó đã trưởng thành khi nào ông không hay, có mỗi mụn con gái lại không muốn ở gần ông. Càng ngày nó lại càng giống bà Thảo hồi xưa. Ông hơi ngẩn người nhớ lại người vợ dịu dàng lúc trước.
Bà Lan dè dặt khéo léo nhìn ông Long nói "Con nó cũng lớn rồi không thể ép buộc được. Như thằng Thành đó, bắt nó học kinh doanh mà nó không chịu, cứ thích thí nghiệm hóa lý à. Vậy nên mình để con tự lựa chọn đi, chúng nó sẽ thấy thoải mái hơn"
Hân nhìn bà ta cười nhẹ một chút, đúng là lợi dụng nước đục tư lợi cả đôi đường.