-
Chương 4:
- Tử Thiên, Tử Thiên...
Thần Di vần cố gắn đuổi theo, nước mắt cô tuôn chảy thắm ướt khuôn mặt. Mặc kệ tiếng gọi của ai đó khiến trái tim mình như muốn vỡ tung trong lòng ngực, anh vần bước, bước mãi.
- Tử...
- TRÁNH RA! - Tiếng hét từ trên cao vọng xuống cắt ngang lời cô.
Rầm. Thần Di ôm mắt nằm trên đường. Máu, chỉ thấy máu chảy từ đôi mắt cô len lỏi qua khe tay nhỏ xuống bên đường....
- Thần Di! - Tử Thiên bật dậy,trán đẫm mồ hôi. Quá khứ một năm trước đeo bám anh đến tận bây giờ. Anh bước xuống giường, lần mò chiếc tới bàn giữa phòng rồi ngồi xuống. Cơn đó lành lạnh của buổi đêm cho anh biết bầu trời ngoài kia vần là một mảng trời đen thẫm. Một người phụ nữ gần bốn mươi gõ cửa phòng Tử Thiên:
- Tử Thiên, có chuyện gì vậy con?
- Không có gì đâu dì, con gặp ác mộng thôi. - Anh nói vọng ra.
- Con ngủ sớm đi, thức khuya sẽ ảnh hưởng đến mắt đó. - Nói xong bà bước về phòng.
Mắt? Đôi mắt anh đã không còn nhìn thấy gì từ một năm trước, ngay sau cái ngày định mệnh ấy anh hiến đôi mắt mình cho cô như một lời chúc và lời tạm biệt. Anh ngốc lắm phải không? Vì người lừa dối mình mà cam tâm hiến đi đôi mắt, trở thành người mù loà. Chắc bây giờ cô đang vui bên người khác, có lẻ cô đã không còn nhớ đến anh mà đúng hơn là... đã không còn tồn tại trong tim cô nữa rồi. Cũng từ sau hôm đó anh cũng đã tới một nơi khác, một nơi mà anh mong sẽ không còn gặp lại một người anh yêu.
- Anh Thiên, đi chơi với bọn em đi! - A Thành và A Nhiên nắm tay anh kéo ra khỏi nhà, anh không nói mà chỉ đi theo. Hai anh em dẫn anh đến một khoảng đất trống đầy cỏ, tuy không thể nhìn thấy khung cảnh trước mắt nhưng anh tin nơi này vô cùng xinh đẹp và yên bình.
- Mình chơi đuổi bắt đi anh. - A Nhiên reo hò khoái chí - Anh Thiên bắt tụi em đi! - Nói đoạn cả hai chạy vòng sau lưng anh.
Dưới cái nắng nhẹ của buổi sớm, Tử Thiên bắt đầu nở nụ cười, cũng từ lâu rồi anh không cười vui đến vậy. Bất ngờ anh tóm lấy một cánh tay, cười nói:
- Hết trốn nhé! Xem nào, là A Thành hay A Nhiên đây?
- Tử Thiên!
Tiếng nói từ người trước mặt khiến trái tim anh như bị bóp nghẹt lại. Anh không thấy gì cả nhưng anh biết rõ người trước mặt mình là ai. Anh sợ? Phải, anh sợ phải đối diện với cô, anh sợ mình không kìm được cảm xúc trong lòng.
- A Thành, A Nhiên, chúng ta về. - Anh quay lưng lại cố mò mẫm hai đứa trẻ nhưng chỉ nhận được câu trả lời của cô.
- Bọn trẻ về rồi. - Ngập ngừng mộ thoáng cô lao tới ôm anh từ phía sau - Tử Thiên, em xin lỗi, một năm qua em đã đi tìm anh. Xin lỗi, em đến muộn.
- Thần Di, đó là quá khứ rồi. Giờ này em nên ở bên người đó chứ không phải anh, em về đi.
- Em xin lỗi, em đã khiến anh phải đau khổ vì em, xin lỗi vì khiến anh phải vì em mà trở thành thế này. Em từng nghĩ sẽ hạnh phúc bên anh Lâm nhưng... em sai rồi. Em yêu anh nhiều hơn em đã nghĩ. Không biết từ khi nào trái tim em chỉ có hình bóng anh. Tử Thiên... cho em một lần nữa... một lần nữa bên anh... có được không? - Cô siết chặt vòng tay ôm quanh eo anh tựa như chỉ cần buông lỏng thì anh sẽ biến mất khỏi cô một lần nữa.
Tử Thiên chỉ im lặng, anh không biết nói gì, anh không khóc cũng chẳng giận chỉ quay lại sờ tay lên mặt cô, đôi môi mấp máy nói với cô: - Đồ ngốc! Muốn bị anh bắt nữa sao?
Hình ảnh anh trước mắt cô tiếp tục nhoà đi theo từng dòng cảm xúc trào dâng nơi khoé mắt. Cô lao vào lòng ngực ấm áp của anh khóc nức nở.
- Anh muốn... anh muốn bắt em cả đời cũng được.
- Hứa rồi đấy.
- Ừm.
Một cơn gió thổi ngang làm gợi lên bao kí ức đẹp của hai người. Gió, không chỉ chứng giám cho tình yêu của cả hai mà còn là thần se duyên của họ.
Tử Thiên, cuộc đời này gặp được anh xem như không uổng phí.
Vô số lời chúc phúc của những người bạn khiến anh hạnh phúc vô cùng. Sau cuộc phẫu thuật mắt, anh và cô đã tổ chức một buổi tiệc cưới, anh trai của anh không nói gì ngoài việc giúp anh chuẩn bị cho lễ cưới, tuy ba mẹ anh đã mất nên không thể xem anh lấy vợ nhưng chắc chắn ba mẹ sẽ luôn ủng hộ anh.
- Tử Thiên, tới giờ rồi kìa - Thần Di nói, có phần trách yêu.
- Ừ. - Anh chạy tới ôm lấy cô, cả hai bước vào đại sảnh thành hôn, bước tới một tương lai mới cho một tình yêu vĩnh cửu.
Thần Di vần cố gắn đuổi theo, nước mắt cô tuôn chảy thắm ướt khuôn mặt. Mặc kệ tiếng gọi của ai đó khiến trái tim mình như muốn vỡ tung trong lòng ngực, anh vần bước, bước mãi.
- Tử...
- TRÁNH RA! - Tiếng hét từ trên cao vọng xuống cắt ngang lời cô.
Rầm. Thần Di ôm mắt nằm trên đường. Máu, chỉ thấy máu chảy từ đôi mắt cô len lỏi qua khe tay nhỏ xuống bên đường....
- Thần Di! - Tử Thiên bật dậy,trán đẫm mồ hôi. Quá khứ một năm trước đeo bám anh đến tận bây giờ. Anh bước xuống giường, lần mò chiếc tới bàn giữa phòng rồi ngồi xuống. Cơn đó lành lạnh của buổi đêm cho anh biết bầu trời ngoài kia vần là một mảng trời đen thẫm. Một người phụ nữ gần bốn mươi gõ cửa phòng Tử Thiên:
- Tử Thiên, có chuyện gì vậy con?
- Không có gì đâu dì, con gặp ác mộng thôi. - Anh nói vọng ra.
- Con ngủ sớm đi, thức khuya sẽ ảnh hưởng đến mắt đó. - Nói xong bà bước về phòng.
Mắt? Đôi mắt anh đã không còn nhìn thấy gì từ một năm trước, ngay sau cái ngày định mệnh ấy anh hiến đôi mắt mình cho cô như một lời chúc và lời tạm biệt. Anh ngốc lắm phải không? Vì người lừa dối mình mà cam tâm hiến đi đôi mắt, trở thành người mù loà. Chắc bây giờ cô đang vui bên người khác, có lẻ cô đã không còn nhớ đến anh mà đúng hơn là... đã không còn tồn tại trong tim cô nữa rồi. Cũng từ sau hôm đó anh cũng đã tới một nơi khác, một nơi mà anh mong sẽ không còn gặp lại một người anh yêu.
- Anh Thiên, đi chơi với bọn em đi! - A Thành và A Nhiên nắm tay anh kéo ra khỏi nhà, anh không nói mà chỉ đi theo. Hai anh em dẫn anh đến một khoảng đất trống đầy cỏ, tuy không thể nhìn thấy khung cảnh trước mắt nhưng anh tin nơi này vô cùng xinh đẹp và yên bình.
- Mình chơi đuổi bắt đi anh. - A Nhiên reo hò khoái chí - Anh Thiên bắt tụi em đi! - Nói đoạn cả hai chạy vòng sau lưng anh.
Dưới cái nắng nhẹ của buổi sớm, Tử Thiên bắt đầu nở nụ cười, cũng từ lâu rồi anh không cười vui đến vậy. Bất ngờ anh tóm lấy một cánh tay, cười nói:
- Hết trốn nhé! Xem nào, là A Thành hay A Nhiên đây?
- Tử Thiên!
Tiếng nói từ người trước mặt khiến trái tim anh như bị bóp nghẹt lại. Anh không thấy gì cả nhưng anh biết rõ người trước mặt mình là ai. Anh sợ? Phải, anh sợ phải đối diện với cô, anh sợ mình không kìm được cảm xúc trong lòng.
- A Thành, A Nhiên, chúng ta về. - Anh quay lưng lại cố mò mẫm hai đứa trẻ nhưng chỉ nhận được câu trả lời của cô.
- Bọn trẻ về rồi. - Ngập ngừng mộ thoáng cô lao tới ôm anh từ phía sau - Tử Thiên, em xin lỗi, một năm qua em đã đi tìm anh. Xin lỗi, em đến muộn.
- Thần Di, đó là quá khứ rồi. Giờ này em nên ở bên người đó chứ không phải anh, em về đi.
- Em xin lỗi, em đã khiến anh phải đau khổ vì em, xin lỗi vì khiến anh phải vì em mà trở thành thế này. Em từng nghĩ sẽ hạnh phúc bên anh Lâm nhưng... em sai rồi. Em yêu anh nhiều hơn em đã nghĩ. Không biết từ khi nào trái tim em chỉ có hình bóng anh. Tử Thiên... cho em một lần nữa... một lần nữa bên anh... có được không? - Cô siết chặt vòng tay ôm quanh eo anh tựa như chỉ cần buông lỏng thì anh sẽ biến mất khỏi cô một lần nữa.
Tử Thiên chỉ im lặng, anh không biết nói gì, anh không khóc cũng chẳng giận chỉ quay lại sờ tay lên mặt cô, đôi môi mấp máy nói với cô: - Đồ ngốc! Muốn bị anh bắt nữa sao?
Hình ảnh anh trước mắt cô tiếp tục nhoà đi theo từng dòng cảm xúc trào dâng nơi khoé mắt. Cô lao vào lòng ngực ấm áp của anh khóc nức nở.
- Anh muốn... anh muốn bắt em cả đời cũng được.
- Hứa rồi đấy.
- Ừm.
Một cơn gió thổi ngang làm gợi lên bao kí ức đẹp của hai người. Gió, không chỉ chứng giám cho tình yêu của cả hai mà còn là thần se duyên của họ.
Tử Thiên, cuộc đời này gặp được anh xem như không uổng phí.
--------------------- 2 năm sau ---------------------
- Tử Thiên, Thần Di, trăm năm hạnh phúc!Vô số lời chúc phúc của những người bạn khiến anh hạnh phúc vô cùng. Sau cuộc phẫu thuật mắt, anh và cô đã tổ chức một buổi tiệc cưới, anh trai của anh không nói gì ngoài việc giúp anh chuẩn bị cho lễ cưới, tuy ba mẹ anh đã mất nên không thể xem anh lấy vợ nhưng chắc chắn ba mẹ sẽ luôn ủng hộ anh.
- Tử Thiên, tới giờ rồi kìa - Thần Di nói, có phần trách yêu.
- Ừ. - Anh chạy tới ôm lấy cô, cả hai bước vào đại sảnh thành hôn, bước tới một tương lai mới cho một tình yêu vĩnh cửu.
HẾT
Last edited by a moderator: