Ánh mặt trời bắt đầu len lõi qua dãy núi chiếu rọi xuống bãi cát biển trắng vàng, từng con sóng xanh trắng vỗ đều vào bờ cùng cơn gió nhẹ thổi ngang tạo một bảng giao hưởng của thiên nhiên ngày mới êm đềm và tha thiết. Dưới ánh nắng đó, một bóng người con gái đứng lặng ngắm những đám mây đang bồng bềnh trôi theo gió.
- Thần Di, em đợi anh lâu chưa? - Một giọng nam đầm ấp vang lên sau lưng Thần Di.
Nghe được giọng nói quen thuộc của người yêu, cô quay đầu lại mỉm cười lao tới vòng tay ấm áp mà ôm anh rồi nói nhõng nhẽo nói trách mốc anh rằng:
- Tử Thiên, anh đến muộn, lần sau em sẽ không chờ đâu đấy.
Tử Thiên xoa đầu cô rồi đưa tay véo lấy má cô khiến cô la oai oái còn anh thì vừa cười vừa nghiêm mặt làm ra vẻ cảnh cáo.
- Em dám không hả?
- Sao lại không chứ, đồ đáng ghét! - Cô lè lưỡi chọc anh rồi nhanh chân bỏ chạy để anh phải đuổi theo sau.
Không lâu sau cuộc đuổi bắt, cả thân người Thân Di đã nằm gọn trong vòng tay anh. Dưới cái nắng nhẹ của buổi chiều trên bãi cát trắng cùng những cơn sóng biển vỗ rì rào vào bãi cát mịn, Tử Thiên nhẹ ghé sát môi mình vào môi cô, trao cô cái hôn hạnh phúc nhất. Gió nghịch ngợm thổi ngang làm rối mái tóc, che đi phần nào khung cảnh lãng mạng của buổi sớm nay.
Rì rào... rì rào...
- Tử Thiên, anh sẽ yêu em cả đời chứ? - Cô tựa vào vai anh ngồi trên bãi cát biển, khẽ nói vu vơ.
Anh nhìn cô một thoáng bất ngờ không hiểu ý cô nhưng anh vẫn trả lời theo trái tim mình mách bảo: - Điều đó là tất nhiên rồi.
Cô cười hạnh phúc ôm chặt lấy eo anh, anh cười dịu dàng ấn đầu cô vào lòng ngực rắn chắc của mình để cô luôn luôn có điểm tựa vững chắc. Anh yêu cô hơn tất cả.
Thần Di, anh mãi mãi yêu em cho dù phải đánh đổi mạng sống cho em hạnh phúc sau này đi chăng nữa. Anh hứa đấy!