Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Ánh mắt trực tiếp đến vậy, nụ cười xinh đẹp nhường ấy.
Vân Yên cả kinh, đáy lòng cảm thấy hoảng sợ. Có lẽ không có người phụ nữ nào có sức chống cự trước nụ cười của người đàn ông ấy. Nhưng, nàng chỉ là một nô tài mà thôi. Mà nô tài thì không phân biệt giới tính.
Đối với Vân Yên, dù như thế nào, nụ cười này, sợ rằng không phải là điềm báo gì tốt.
Vân Yên nhanh chóng cụp mắt cúi đầu hành lễ, từ đầu đến giờ nàng vẫn luôn như vậy. Giống như hèn mọn đáp lễ lại nụ cười của Dận Tự cũng như cung kính hành lễ nghênh đón Thái tử.
- Thỉnh an Thái tử.
Khi Thái tử Dận Nhưng vừa bước vào cửa, các vị Hoàng tử trong sảnh liền đứng dậy đón tiếp thỉnh an anh ta. Anh ta đưa tay ra hiệu, nét mặt thân thiết mang theo tôn ti cao thấp rõ ràng ——
- Hôm nay là gia yến huynh đệ, các hoàng đệ không cần phải đa lễ, gọi Nhị ca là được rồi.
Cả người mặc y phục thường ngày màu vàng kim, khoảng hai bảy hai tám tuổi. Ấn đường khoáng đạt đoan chính, dáng người anh tuấn, cùng với quý khí ung dung không ai sánh bằng giữa hai đầu lông mày. Dận Nhưng hoàn toàn xứng đáng là thiên chi kiêu tử trong vương triều —— dáng vẻ đường đường chính chính, xuất thân tôn quý, lại là con trai Hoàng đế Khang Hi yêu thích nhất.
Anh ta cũng đủ chói mắt, chỉ có điều, nghênh đón anh ta đều là những vị huynh đệ xuất chúng, ánh hào quang tỏa ra không tránh khỏi bị lu mờ, may mắn có bộ quần áo thường ngày viền rồng màu vàng kim này mới có thể giữ vững cán cân thăng bằng.
Mọi người mời Dận Chân ngồi xuống, trong sảnh lại náo nhiệt hẳn lên. Dận Chân vẫy tay để sai gã vặt nha hoàn mang thức ăn mới lên. Dận Chân và Dận Tự ngồi hai bên Dận Nhưng. Gã sai vặt và nha hoàn bắt đầu ân cần hầu hạ Dận Chân dùng bữa, dáng vẻ giống như các ngôi sao nhỏ vây xung quanh mặt trăng.
Trong không khí vô cùng náo nhiệt, đáy lòng Vân Yên thở phào một tiếng nhẹ nhõm. Mờ nhạt nhỏ bé ẩn thân trong đám người, mới là cách làm tự nhiên nhất của một nhân vật cỏn con. Trong ánh mắt lúc ẩn lúc hiện, nàng từ đầu đến cuối không hề ngẩng đầu, ánh mắt vẫn an phận đặt sau lưng Dận Chân.
Tửu lượng của đàn ông nhà Ái Tân Giác La rất tốt, đặc biệt là Thập A Ca. Trong bữa tiệc có anh ta, bầu không khí rất náo nhiệt. Dận Chân tuy là chủ nhân bữa tiệc, nhưng vẫn điềm tĩnh ngồi bên cạnh Dận Nhưng, không hề nói nhiều. Con ngươi của chàng phủ một lớp sương mù, luôn luôn nâng chén uống rượu với các huynh đệ khác. Trong các huynh đệ tửu lượng của Dận Chân coi như là kém nhất, nhưng sau khi uống say lại không làm loạn. Vân Yên cảm thấy Dận Chân đã bị mời rượu khá nhiều, lúc này Dận Tự đang nâng chén về phía Dận Chân —— Vân Yên nhìn thấy bàn tay chàng đặt chén rượu hơi chệch vị trí nên rượu bị đổ hết ra ngoài, nàng vội vàng cầm khăn tay nhanh chóng đưa tới trước người Dận Chân, thừa dịp chàng nhận lấy chiếc khăn thì nhẹ nhàng đẩy cái chén ra. Dận Chân nghiêng đầu nhìn nàng một cái, hơi gật đầu. híp mắt vững vàng nâng chén rượu lên, mỉm cười với Dận Tự uống cạn rượu trong chén, đặt chén xuống dùng khăn lau khóe môi..
Dân Nga, Dận Tường, Dận Trinh nhỏ tuổi nhất trong bữa tiệc, cũng là đám náo nhiệt nhất. Ba người họ dường như không ai thua kém ai, kỳ phùng địch thủ. Dận Nhưng giơ tay nhấc chân rất có uy nghiêm của Thái tử, cho đến khi say rượu khiến hai tai đỏ bừng, dáng vẻ mới giống huynh đệ của mình, Dận Chân và Dận Tường trong đó hiển nhiên càng thêm thân thiết.
Dận Đường bản tính lạnh lùng, nhưng sau ba tuần rượu lại ngẫu nhiên mở miệng, giọng nói dễ nghe càng khiến người ta say mê, khóe mắt đuôi lông mày khi nhuốm men say ngà ngà càng có phong tình đặc biệt.
Ngược lại tửu lượng của Dận Tự lại không tương xứng với dung mạo tuấn tú vô song của hắn, dù bị che phủ bởi lớp rượu mỏng nhưng vẫn làm nổi bật lên khuôn mặt như hoa đào, dù thế nào cũng không bị thay đổi. Thần thái vẫn luôn thanh à nhu hòa, làm người khác không biết phải dùng cách nào để nắm bắt hắn ta.
Thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tàn, dạ yến của Hoàng tử cuối cùng cũng được mọi người kết thúc trong vui vẻ.
Đoàn người cung kính tiễn Thái tử ra về. Lúc đang chuẩn bị lên kiệu rời đi. Dận Tường đứng trước cửa đột nhiên quay đầu, nhìn Vân Yên đang cầm đèn lồng đứng phía sau Dận Chân.
- Vân Yên, kết Cửu Châu của ta ngươi vẫn chưa quên chứ?
Vân Yên nghe thấy tên mình thì phản ứng nhanh chóng, cầm đèn lồng, hơi khuỵu gối đáp lời:
- Hồi bẩm Thập Tam gia, nô tài đã làm xong rồi ạ. Nếu gia có thể chờ một lát, nô tài quay về lấy cho gia.
- Ha ha, không cần. Hôm khác ta đến lấy.
Dận Tường cười nói, gò má phiếm hồng, đôi mắt màu hổ phách sáng long lanh.
- Thập Tam đệ có được thứ gì mà cười vui vẻ đến vậy?
Vì ở ngay cách vách nên Dận Tự không vội vàng ra về. Đứng trước cửa vừa tiễn Dận Đường, Dận Nga, Dận Trinh lên kiệu, rồi nhìn về phía Dận Tường và Dận Chân.
- Ha ha, chỉ là cái kết mà thôi, Tứ ca Bát ca đệ về đây.
Dận Tường giơ tay cáo biệt với Dận Chân và Dận Tự, chui vào kiệu.
Dận Chân và Dận Tự thân đầy hơi rượu đứng trước cửa tiễn cỗ kiệu xa dần, sau lưng là Vân Yên vẫn đang cầm đèn lồng.
Trong sắc trời đen nhánh, bầu trời điểm vài ngôi sao như những chấm nhỏ. Ba người, một chiếc đèn lồng nhỏ, tỏa ra quầng sáng ấm áp.
- Tứ ca, hôm nay đệ rất vui vẻ. Ngày khác đến phủ đệ tụ họp được không?
Khuôn mặt Dận Tự lại trở về điềm đạm mỉm cười nhìn Dận Chân.
- Được.
Dận Chân cười trả lời, thanh âm trầm thấp lại thuần hậu.
Hai người ôn hòa cáo biệt với nhau, rồi từ từ rời đi. Khi Dận Chân quay người bước chân đã hơi loạng choạng, Vân Yên nhẹ nhàng nắm lấy khuỷu tay dìu chàng vào cửa.
Dận Tự ngừng bước chân chậm rãi, nhẹ nhàng nghiêng người híp mắt nhìn hai bóng lưng biến mất sau cửa, rồi mới trở lại cửa lớn Bát Phủ.
ლ ლ ლ
Quay về Tứ Nghi Đường, Dận Chân biết rõ tối nay mình hơi quá chén. Vừa ngồi xuống giường chàng lập tức nằm nhoài xuống, hai má đều phiếm hồng, hàng lông mi đen dày hơi cong của chàng khẽ run lên. Hơi rượu vờn quanh chóp mũi cao thẳng và đôi môi ẩm ướt.
Vân Yên yên lặng ngồi xổm xuống nhẹ nhàng giúp chàng cởi giày vớ. Rồi tiếp tục cởi quần áo, dây lưng, quần ngoài cho chàng. Quần áo trên người chàng đều nhuốm mùi rượu, hơi thở xung quanh người chàng đều là cảm giác quen thuộc với Vân Yên.
Chàng như một con vật nhỏ ngoan ngoãn nhắm mắt phối hợp với nàng, thỉnh thoảng khẽ thốt ra một vài âm thanh nỉ non, quả thực không ai không thể không cưng.
Vân Yên vẫn kính cẩn lau rửa cho Dận Chân. Dịu dàng rửa chân rồi đặt lên giường, sau đó dùng khăn mặt cẩn thận lau mặt cho chàng —— từ mi mắt đến khóe môi, từ trán cho đến quai hàm. Ngay cả sau tai và cổ cũng được nàng lau sạch sẽ.
Vân Yên nhìn sắc mặt của Dận Chân, ngẫm nghĩ rồi đến chái phía tây pha mật ong với nước ấm sau đó bưng trở lại phòng ngủ, nhẹ nhàng dùng muỗng nhỏ đút cho Dận Chân đang nằm.
- Tứ gia, uống một chút, sáng mai đẩu sẽ không bị đau.
Vân Yên nhẹ nhàng mở miệng nói.
Dận Chân nâng mí mắt lên, há miệng. Chàng phối hợp uống hết một chén mật ong pha nước ấm, Vân Yên mới yên tâm đặt chén xuống.
Vân Yên cả kinh, đáy lòng cảm thấy hoảng sợ. Có lẽ không có người phụ nữ nào có sức chống cự trước nụ cười của người đàn ông ấy. Nhưng, nàng chỉ là một nô tài mà thôi. Mà nô tài thì không phân biệt giới tính.
Đối với Vân Yên, dù như thế nào, nụ cười này, sợ rằng không phải là điềm báo gì tốt.
Vân Yên nhanh chóng cụp mắt cúi đầu hành lễ, từ đầu đến giờ nàng vẫn luôn như vậy. Giống như hèn mọn đáp lễ lại nụ cười của Dận Tự cũng như cung kính hành lễ nghênh đón Thái tử.
- Thỉnh an Thái tử.
Khi Thái tử Dận Nhưng vừa bước vào cửa, các vị Hoàng tử trong sảnh liền đứng dậy đón tiếp thỉnh an anh ta. Anh ta đưa tay ra hiệu, nét mặt thân thiết mang theo tôn ti cao thấp rõ ràng ——
- Hôm nay là gia yến huynh đệ, các hoàng đệ không cần phải đa lễ, gọi Nhị ca là được rồi.
Cả người mặc y phục thường ngày màu vàng kim, khoảng hai bảy hai tám tuổi. Ấn đường khoáng đạt đoan chính, dáng người anh tuấn, cùng với quý khí ung dung không ai sánh bằng giữa hai đầu lông mày. Dận Nhưng hoàn toàn xứng đáng là thiên chi kiêu tử trong vương triều —— dáng vẻ đường đường chính chính, xuất thân tôn quý, lại là con trai Hoàng đế Khang Hi yêu thích nhất.
Anh ta cũng đủ chói mắt, chỉ có điều, nghênh đón anh ta đều là những vị huynh đệ xuất chúng, ánh hào quang tỏa ra không tránh khỏi bị lu mờ, may mắn có bộ quần áo thường ngày viền rồng màu vàng kim này mới có thể giữ vững cán cân thăng bằng.
Mọi người mời Dận Chân ngồi xuống, trong sảnh lại náo nhiệt hẳn lên. Dận Chân vẫy tay để sai gã vặt nha hoàn mang thức ăn mới lên. Dận Chân và Dận Tự ngồi hai bên Dận Nhưng. Gã sai vặt và nha hoàn bắt đầu ân cần hầu hạ Dận Chân dùng bữa, dáng vẻ giống như các ngôi sao nhỏ vây xung quanh mặt trăng.
Trong không khí vô cùng náo nhiệt, đáy lòng Vân Yên thở phào một tiếng nhẹ nhõm. Mờ nhạt nhỏ bé ẩn thân trong đám người, mới là cách làm tự nhiên nhất của một nhân vật cỏn con. Trong ánh mắt lúc ẩn lúc hiện, nàng từ đầu đến cuối không hề ngẩng đầu, ánh mắt vẫn an phận đặt sau lưng Dận Chân.
Tửu lượng của đàn ông nhà Ái Tân Giác La rất tốt, đặc biệt là Thập A Ca. Trong bữa tiệc có anh ta, bầu không khí rất náo nhiệt. Dận Chân tuy là chủ nhân bữa tiệc, nhưng vẫn điềm tĩnh ngồi bên cạnh Dận Nhưng, không hề nói nhiều. Con ngươi của chàng phủ một lớp sương mù, luôn luôn nâng chén uống rượu với các huynh đệ khác. Trong các huynh đệ tửu lượng của Dận Chân coi như là kém nhất, nhưng sau khi uống say lại không làm loạn. Vân Yên cảm thấy Dận Chân đã bị mời rượu khá nhiều, lúc này Dận Tự đang nâng chén về phía Dận Chân —— Vân Yên nhìn thấy bàn tay chàng đặt chén rượu hơi chệch vị trí nên rượu bị đổ hết ra ngoài, nàng vội vàng cầm khăn tay nhanh chóng đưa tới trước người Dận Chân, thừa dịp chàng nhận lấy chiếc khăn thì nhẹ nhàng đẩy cái chén ra. Dận Chân nghiêng đầu nhìn nàng một cái, hơi gật đầu. híp mắt vững vàng nâng chén rượu lên, mỉm cười với Dận Tự uống cạn rượu trong chén, đặt chén xuống dùng khăn lau khóe môi..
Dân Nga, Dận Tường, Dận Trinh nhỏ tuổi nhất trong bữa tiệc, cũng là đám náo nhiệt nhất. Ba người họ dường như không ai thua kém ai, kỳ phùng địch thủ. Dận Nhưng giơ tay nhấc chân rất có uy nghiêm của Thái tử, cho đến khi say rượu khiến hai tai đỏ bừng, dáng vẻ mới giống huynh đệ của mình, Dận Chân và Dận Tường trong đó hiển nhiên càng thêm thân thiết.
Dận Đường bản tính lạnh lùng, nhưng sau ba tuần rượu lại ngẫu nhiên mở miệng, giọng nói dễ nghe càng khiến người ta say mê, khóe mắt đuôi lông mày khi nhuốm men say ngà ngà càng có phong tình đặc biệt.
Ngược lại tửu lượng của Dận Tự lại không tương xứng với dung mạo tuấn tú vô song của hắn, dù bị che phủ bởi lớp rượu mỏng nhưng vẫn làm nổi bật lên khuôn mặt như hoa đào, dù thế nào cũng không bị thay đổi. Thần thái vẫn luôn thanh à nhu hòa, làm người khác không biết phải dùng cách nào để nắm bắt hắn ta.
Thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tàn, dạ yến của Hoàng tử cuối cùng cũng được mọi người kết thúc trong vui vẻ.
Đoàn người cung kính tiễn Thái tử ra về. Lúc đang chuẩn bị lên kiệu rời đi. Dận Tường đứng trước cửa đột nhiên quay đầu, nhìn Vân Yên đang cầm đèn lồng đứng phía sau Dận Chân.
- Vân Yên, kết Cửu Châu của ta ngươi vẫn chưa quên chứ?
Vân Yên nghe thấy tên mình thì phản ứng nhanh chóng, cầm đèn lồng, hơi khuỵu gối đáp lời:
- Hồi bẩm Thập Tam gia, nô tài đã làm xong rồi ạ. Nếu gia có thể chờ một lát, nô tài quay về lấy cho gia.
- Ha ha, không cần. Hôm khác ta đến lấy.
Dận Tường cười nói, gò má phiếm hồng, đôi mắt màu hổ phách sáng long lanh.
- Thập Tam đệ có được thứ gì mà cười vui vẻ đến vậy?
Vì ở ngay cách vách nên Dận Tự không vội vàng ra về. Đứng trước cửa vừa tiễn Dận Đường, Dận Nga, Dận Trinh lên kiệu, rồi nhìn về phía Dận Tường và Dận Chân.
- Ha ha, chỉ là cái kết mà thôi, Tứ ca Bát ca đệ về đây.
Dận Tường giơ tay cáo biệt với Dận Chân và Dận Tự, chui vào kiệu.
Dận Chân và Dận Tự thân đầy hơi rượu đứng trước cửa tiễn cỗ kiệu xa dần, sau lưng là Vân Yên vẫn đang cầm đèn lồng.
Trong sắc trời đen nhánh, bầu trời điểm vài ngôi sao như những chấm nhỏ. Ba người, một chiếc đèn lồng nhỏ, tỏa ra quầng sáng ấm áp.
- Tứ ca, hôm nay đệ rất vui vẻ. Ngày khác đến phủ đệ tụ họp được không?
Khuôn mặt Dận Tự lại trở về điềm đạm mỉm cười nhìn Dận Chân.
- Được.
Dận Chân cười trả lời, thanh âm trầm thấp lại thuần hậu.
Hai người ôn hòa cáo biệt với nhau, rồi từ từ rời đi. Khi Dận Chân quay người bước chân đã hơi loạng choạng, Vân Yên nhẹ nhàng nắm lấy khuỷu tay dìu chàng vào cửa.
Dận Tự ngừng bước chân chậm rãi, nhẹ nhàng nghiêng người híp mắt nhìn hai bóng lưng biến mất sau cửa, rồi mới trở lại cửa lớn Bát Phủ.
ლ ლ ლ
Quay về Tứ Nghi Đường, Dận Chân biết rõ tối nay mình hơi quá chén. Vừa ngồi xuống giường chàng lập tức nằm nhoài xuống, hai má đều phiếm hồng, hàng lông mi đen dày hơi cong của chàng khẽ run lên. Hơi rượu vờn quanh chóp mũi cao thẳng và đôi môi ẩm ướt.
Vân Yên yên lặng ngồi xổm xuống nhẹ nhàng giúp chàng cởi giày vớ. Rồi tiếp tục cởi quần áo, dây lưng, quần ngoài cho chàng. Quần áo trên người chàng đều nhuốm mùi rượu, hơi thở xung quanh người chàng đều là cảm giác quen thuộc với Vân Yên.
Chàng như một con vật nhỏ ngoan ngoãn nhắm mắt phối hợp với nàng, thỉnh thoảng khẽ thốt ra một vài âm thanh nỉ non, quả thực không ai không thể không cưng.
Vân Yên vẫn kính cẩn lau rửa cho Dận Chân. Dịu dàng rửa chân rồi đặt lên giường, sau đó dùng khăn mặt cẩn thận lau mặt cho chàng —— từ mi mắt đến khóe môi, từ trán cho đến quai hàm. Ngay cả sau tai và cổ cũng được nàng lau sạch sẽ.
Vân Yên nhìn sắc mặt của Dận Chân, ngẫm nghĩ rồi đến chái phía tây pha mật ong với nước ấm sau đó bưng trở lại phòng ngủ, nhẹ nhàng dùng muỗng nhỏ đút cho Dận Chân đang nằm.
- Tứ gia, uống một chút, sáng mai đẩu sẽ không bị đau.
Vân Yên nhẹ nhàng mở miệng nói.
Dận Chân nâng mí mắt lên, há miệng. Chàng phối hợp uống hết một chén mật ong pha nước ấm, Vân Yên mới yên tâm đặt chén xuống.